Kiêm Gia Kỷ Sự
C17: Chương 17
Tạ thị ngồi trong nội đường chờ Bách Nhiễm về, chưa chờ được Bách Nhiễm về, lại nhận được thư tín Bách Nguyên gửi về nhà. Đầu năm này Bách Nguyên đã bắt đầu thu nhận môn sinh, có tư thế khai sơn dạy học. Hai năm trước sau khi trở thành danh sĩ, không phải là thế gia tìm hắn làm lão sư, thì hắn đều nhất mực từ chối, mỗi ngày đều không có nơi ở cố định, luôn ngao du khắp nơi, đi quanh cửu châu Trung nguyên mấy lần. Cho đến năm trước đi đến núi Thanh Biện, thấy nơi này sơn minh thủy tú, nên muốn lưu lại làm ẩn sĩ.
Nhưng vì danh tiếng hắn ngày một vang, một bài thơ viết ra đã có người tranh đọc, vài hành động lời nói phóng đạt cũng được người truyền tụng, dần dần thành danh sĩ trong nước. Đến núi Thanh Biện chưa được hai ngày, có thế gia vọng tộc ở địa phương nghe được phong thanh, đã dẫn hài tử đến bái sư. Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, nhận vài đệ tử để sau này giúp cho nhà mình, ngày sau cũng trợ giúp cho Bách Nhiễm, nên hắn đồng ý nhận. Hắn chọn thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi có tư chất cao, bối cảnh tốt làm môn hạ. Có một người mở đầu, lại có thêm người đưa đến, từ đó hài tử đến bái sư ngày càng nhiều, hắn lại châm chước mà thu ba người, trước mắt hắn đã nhận bốn môn sinh rồi.
Đệ tử không nhiều, nên phải để tâm xem có thể thành tài được không, còn phải xem nhân phẩm thế nào, bằng không tân tân khổ khổ bồi dưỡng xuất sư, sau đó lại quay lại làm đối thủ, thì có thể hắn sẽ bị cha hắn đánh chết. Cho nên, trong vòng một hai năm sẽ không thu nhận tân đồ nữa.
Bách Nguyên gửi thư, viết lại đại khái những việc trong một năm này, để trong nhà biết rằng không phải hắn chỉ du sơn ngoạn thủy, buôn bán thanh danh, hắn đang cống hiến cho xã tắc.
Đọc xong thư, Tạ thị ngồi thất thần một lúc. Cẩm nương đứng cạnh trông thấy, thở dài trong lòng, nhưng cũng không thể nào khuyên giải. May mà, không được bao lâu, có một thanh y tiểu tỳ chạy nhanh vào nói: "Đại lang đã trở về".
Tạ thị nghe được thì nhấc lên được chút tinh thần. Một lát sau, Bách Nhiễm đã đi về hướng này. Nàng thay một thân áo ngoài mỏng nhẹ, mang guốc mộc, bước một chân vào ngưỡng cửa, rồi lại quay đầu nói với hạ nhân theo sau mình: "Ta và A nương có chuyện cần nói, các ngươi đều chờ bên ngoài hết đi".
Hạ nhân đi theo nàng đều là người có tâm nhãn, lập tức rời khỏi cách xa nơi này mười bước.
Tạ thị thấy vậy, hất cằm, những nha hoàn hầu hạ phía sau cũng đều lui ra ngoài.
Chỉ còn lại nương con hai người trong nội đường, Bách Nhiễm ngồi vào bên cạnh Tạ thị, sắc mặt có chút nghiêm túc lên: "Chuyện nhân duyên của con, sợ phải làm A nương lo lắng rồi".
Tạ thị biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà nói đến chuyện này, hẳn là khi vào cung đã có chuyện gì: "Con nói rõ ra xem".
Bách Nhiễm kể đại khái lại những lời Hoàng đế đã nói, cũng nói thêm: "Hoàng thất đã thế, chắc chắn nhà khác cũng sẽ vậy, sớm tìm phương án chuẩn bị mới tốt". Thời cuộc hiện nay rất mẫn cảm, với địa vị này của nàng, đúng là miếng mồi ngon, các nữ hài cùng độ tuổi ở kinh sư rất nhiều, tất nhiên sẽ có không ít người nhắm đến nàng.
Tạ thị sáng tỏ, nàng lấy lá thư cạnh đó đưa cho Bách Nhiễm, Triệu Vương muốn lấy đích trưởng nữ An Hưng Quận chúa ra chiêu Bách Nhiễm làm nữ tế. Là vì chuyện này nên vừa rồi Tạ thị mới xuất thần. Việc này, thực khó giải quyết.
Bách Nhiễm đọc thư xong, để sang một bên rồi nói: "A cha có thể biết được, chứng tỏ Triệu Vương đã thả tin tức ra để dò xét, chờ mấy ngày nữa, nhất định có thể truyền đến kinh thành. Công chúa Quận chúa có xuất thân cùng một tông, nữ nhi Hoàng tộc đều có ngạo khí, không phải đối tượng tương xứng". Tuy nói là vậy, nhưng giác quan thứ sáu lại mách bảo nàng duyên phận của nàng và Công chúa không chỉ kết thúc như vậy. Vì sao nàng lại có dự cảm như thế... Chẳng lẽ trong lúc bất giác, nàng đã biến thành kẻ lolicon sao... Rõ ràng từ trước đến nay nàng không phải người như vậy mà.
Theo Tạ thị, việc này không liên quan thân phận Hoàng thất, việc khó xử là thân phận của Bách Nhiễm. Người đương thời đối với hôn sự, đều có nhiều toan tính, để làm sao có thể thu được nhiều lợi ích nhất. Bách Nhiễm cũng được xem là điều toan tính của nàng để không bị phát hiện và được bình an vô sự, những thứ khác đều phải đặt sang một bên. Tạ thị thấy Bách Nhiễm cau mày trầm tư suy nghĩ, không khỏi lại nổi lên áy náy, nếu không phải..., A Nhiễm đến tuổi này, cũng là độ tuổi được trăm nhà dòm ngó, vốn nên được hưởng thụ cảm giác vui vẻ, mong chờ ngượng ngùng của một tiểu cô nương dưới gối của phụ mẫu, mà không phải rối rắm trăm bề như bây giờ, đã không thể không cưới, lại sợ làm uất ức cho cả đời người ta, còn phải đề phòng chuyện bị vạch trần, chỉ còn lại sự suy tính và hoảng sợ, mà không có nửa điểm vui sướng nào.
Bách Nhiễm cũng rất vất vả mới thoát khỏi suy nghĩ 'Ta không thể biến thành lolicon, ta rõ ràng không phải là lolicon', thật lâu cũng không nghe thấy Tạ thị nói chuyện, liền sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân rồi nói ra: "Không bằng không đáp ứng ai hết, chỉ đưa ra tin là, vài năm tới con sẽ không nghị thân". Qua vài năm nữa, chờ thời cuộc rõ ràng hơn một chút rồi quyết định. Đến lúc đó nhìn người cũng có thể đơn thuần hơn một chút. Bách Nhiễm dự định dùng kế trì hoãn.
Tạ thị không phản đối: "Cứ từ từ nói".
Bách Nhiễm đồng ý, đang muốn cáo lui, thì Tạ thị lại giữ chặt lấy tay áo nàng, rồi nói: "Trước đừng vội đi, ở lại ăn cơm chiều với ta".
Tất nhiên Bách Nhiễm đáp ứng, tuy rằng nàng thích ăn trong viện của mình, nhưng sao bằng được không khí khi ăn cùng Tạ thị cơ chứ? Mặc dù Tạ thị không nói lời nào, cũng không chia thức ăn cho nàng, dù chỉ là ngồi cùng nhau thế này thôi, Bách Nhiễm cũng có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp này rồi. Từ khi tám tuổi, Bách Nhiễm chuyển ra khỏi viện của Tạ thị ở riêng trong viện của mình, số lần hai người cùng ăn cơm đã ít đi rất nhiều. Hiện tại có được cơ hội, đương nhiên Bách Nhiễm sẽ không bỏ qua.
Tạ thị thấy nàng đồng ý không chút do dự, thì không khỏi cười khẽ, để nàng đến thư phòng đọc sách trước, còn bản thân thì đi xuống bếp nhìn xem.
Thư phòng Tạ thị thoáng đãng sạch sẽ, đốt hương theo mùa, nhẹ nhàng khoan khoái tao nhã lịch thiệp. Bách Nhiễm ngồi xuống trước kỷ án, bên trên có đặt một quyển thư giản (là kiểu các thẻ trẻ nối với nhau thành cuộn), đang mở ra một nửa, hẳn là Tạ thị đang đọc dở. Bách Nhiễm liền mở ra đọc.
Là một quyển y điển cổ. Thân phận của Bách Nhiễm càng ít người biết càng tốt. Tạ thị vốn không mấy tinh thông y thuật, hai năm qua nàng càng dốc lòng nghiên cứu, đã rất có thành tựu. Từ nhỏ Bách Nhiễm có chút bệnh vặt như đau đầu nhức óc, cũng đều không cần mời đại phu. Đoán chừng sau này chỉ cần không phải là bệnh nan y, thì nương nàng cũng có thể cướp lại nàng từ đường hoàng tuyền nữa là.
Đọc khoảng chừng hai lượt, thì Tạ thị đi đến. Bách Nhiễm đang xem mà chấn kinh, vội đứng dậy nghênh đón, chỉ vào quyển thư giản mà nói: "Đây là bút tích của Tần phu sao?" Tần phu, là di đức của tiền triều, y thuật cao siêu, đã cứu trị vô số bá tánh. Tân triều mới lập, cần một số danh sĩ, nhã sĩ để tô điểm thêm, Cao đế muốn hắn ra làm quan, nhưng tính tình người này cực kỳ cố chấp, có nói 'Dù cho thân này có chết, cũng không làm quan tân triều', làm Cao đế tức muốn chết, dưới cơn nóng giận, hạ chiếu tru sát, còn mang sách của hắn thiêu hết sạch.
Hắn là người bất khuất, danh tiếng cứu chữa cho nhiều người đã đi vào sử sách, trãi qua thời gian, thì y thuật của hắn vẫn sẽ tồn tại như là Hoa Đà, Biển Thước*, tưởng chừng cuốn sách ghi lại chi tiết rất nhiều chứng bệnh đã bị đốt sạch, làm biết bao nhiêu người phải than thở. Hiện đã qua hơn trăm năm, Tạ thị lại có thể thu thập được bút tích của hắn, khó trách sẽ làm Bách Nhiễm chấn kinh.
(*Biển Thước: Biển Thước, tên thật là Tần Việt Nhân, lại có thuyết tên Tần Hoãn, hiệu Lư Y, là một thầy thuốc trứ danh thời Chiến Quốc và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc. Theo wiki)
Tạ thị không cảm thấy gì, chỉ hờ hững nói: "Cái này có gì khó. Có tâm tìm kiếm, thì sẽ tìm được thôi".
Bách Nhiễm thật muốn quỳ, thổ hào dù có giả trang thế nào, thì trên một vài phương diện vẫn khác biệt với người thường. Nàng đoán rằng, để đạt đến trình độ 'Xem bảo vật như cỏ rác' giống nương nàng, chỉ sợ nàng còn phải chờ mấy chục năm nữa mới được. Có vài thứ, thật sự là toát ra từ trong cốt tủy, khó có thể xóa nhòa.
Tạ thị thấy nàng sững sờ, liền đưa tay xoa đầu nàng rồi nói: "Ngẩn người cái gì? Nếu con thích, cứ cầm đi xem là được".
Bách Nhiễm cười ngại ngùng: "Con có cầm, cũng chỉ là làm ra vẻ yêu thích bên ngoài vậy thôi".
Tạ thị cũng không nhiều lời nữa. Một chút gián đoạn như vậy, Bách Nhiễm chợt nhớ đến chuyện khác liền hỏi: "A nương vẫn còn giữ danh mục lễ vật mà các nhà đưa đến vài năm gần đây chứ?"
"Tất nhiên, phải tham chiếu để còn đáp lễ". Tạ thị thấy lạ khi nàng hỏi điều này. Bách Nhiễm cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: "Con muốn xem một chút".
"Con muốn xem cái gì?" Tạ thị dựa vào gối mềm nhìn nàng cười nói: "Hai năm gần đây thường là vài tráp y phục, lấy ra cũng tương đối mất công". Nhà bọn họ nhiều thân hữu, một năm thu vào cũng mấy trăm kiện lễ vật, tuy đáp lễ ít, nhưng cũng không thiếu nơi nào.
Bách Nhiễm chưa từng quản việc này, tất nhiên là không biết, nghe Tạ thị nói vậy, quả nhiên tương đối tốn công, không khỏi nhíu mày lại.
"Con cứ nói muốn xem cái gì trước, ta nhớ lại rồi nói là được rồi".
Hai mắt Bách Nhiễm sáng lên, tốt rồi, cũng đỡ cho nàng phải làm thống kê lại, trực tiếp hỏi ra: "Trước kia A ông từng làm Đại Tư Mã, lẽ ra trong quân cũng nên có người, tại sao mấy năm nay, con chưa từng gặp người nào. Con muốn từ danh mục lễ vật nhìn xem thế nào".
Nói đến đây, Tạ thị liền hiểu nàng muốn xem cái gì, mọi việc cũng chỉ là một vòng tròn xoay vòng, ngoài mặt thì xa lạ, nếu có liên quan đến nhau, thì dù gì lễ Tết cũng phải có lễ qua lại, không chỉ phải quý trọng mà còn phải chu đáo.
Tạ thị cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong kinh có Phiêu Kỵ Tướng quân và Vệ Tướng quân, ngoài kinh có vài Hiệu úy, còn có không ít Thiếu tướng quân, mặc dù không phải đại lễ, thì hoặc là phải nổi bật, hoặc là đúng thời đúng lúc, đều được tính toán rất kỹ lưỡng".
Giữa người thông minh không cần phải nói ra quá rõ ràng, Bách Nhiễm nghe xong hiểu ngay tức khắc. Quả nhiên Lâm Truy Hầu ẩn giấu một phần thế lực. Vốn nàng còn đang cân nhắc, thu lấy quân đội quốc gia, để đến thời điểm quan trọng thì lấy ra dùng một chút, hoặc là tự nuôi một nhóm binh lính - - Nhà bọn họ cũng xem như là một tiểu vương quốc, nuôi vài lính tự xưng là hộ vệ đại binh cũng tính là phạm pháp - - Hiện tại cũng không cần rối rắm thêm chút nào nữa rồi.
- --------
Kiêm Gia Kỷ Sự