Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3280: Đánh cược lớn (2)
Tào Kiến Tranh liền vội vàng nói. Hắn nhìn ra được, lúc này Lâm Mạc đã có chút mất lý trí.
- Tào huynh, không nên ngăn cản ta. Ta cũng không tin, Lâm Mạc ta lại không bằng một Kiếm Vương nhất tinh.
Lâm Mạc hung hăng nói:
- Sở Mộ, ngươi có dám chơi hay không, năm nghìn điểm Kiếm Thành.
Hiện tại Sở Mộ đã nắm giữ hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành.
- Chơi thế nào?
Sở Mộ hỏi. Trên phương diện khí thế, hắn hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.
- Đổi một phương pháp chơi khác. Sáng tạo chiêu phá chiêu chung quy không thể hiện ra được thực lực. Đối với kiếm tu chúng ta mà nói, xét đến cùng, tất cả cũng là vì thực lực.
Lâm Mạc lạnh lùng nói:
- Không có thực lực, những điều khác đều chỉ là lời nói suông. Cho nên, chúng ta sẽ một lần, ở bên trong Vô Tận Kiếm Lộ, xem ai thông qua nhiều cửa ải hơn.
- Lâm Mạc, ngươi thật sự đủ vô sỉ.
Thượng Chí Chân cả giận nói:
- Ngươi là tu vi gì, cảnh giới kiếm pháp gì. Sở lão đệ là tu vi gì cảnh giới kiếm pháp gì. Ngươi cho rằng mắt mọi người đều mù rồi sao?
Mọi người cũng nhìn ra được, tu vi của Sở Mộ là Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên. Hắn là Kiếm Vương nhất tinh. Lâm Mạc là Kiếm Vương tứ tinh, tu vi là Vạn Cổ Cảnh bát trọng thiên. Chênh lệch giữa bọn họ thật sự rất lớn. Có thể nói, theo mọi người thấy, nếu thật sự chiến đấu, một kiếm của Lâm Mạc có thể đánh bại chém giết Sở Mộ.
Thực lực chênh cực lớn, đi khiêu chiến Vô Tận Kiếm Lộ, hoàn toàn không có chút nghi vấn nào. Đương nhiên là Lâm Mạc thắng. Hiểu rõ điểm này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Mạc, cũng thay đổi.
Bọn họ có thể tha thứ cho việc khiêu chiến, lại không thể tha thứ có sự khiêu chiến có thực lực chênh lệch rõ ràng như vậy.
Dưới sự tức giận, thật ra Lâm Mạc cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này hắn mới kịp phản ứng. Hắn cũng biết là chuyện xấu, vội vàng bổ cứu:
- Ta có lời còn chưa nói hết. Đầu tiên, ta lấy năm nghìn điểm Kiếm Thành đánh cược với hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành của hắn. Thứ hai, khiêu chiến cửa ải Vô Tận Kiếm Lộ t, ta có thể nhướng hắn năm cửa ải.
Mọi người vừa nghe, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Mỗi người lại nhìn về phía Sở Mộ.
- Sở lão đệ, không nhất thiết phải làm như vậy.
Thượng Chí Chân nói. Tuy rằng nói là nhường năm cửa ải, nhưng bất kể nói thế nào, Sở Mộ cũng không chiếm ưu thế gì. Chỉ có điều, Lâm Mạc ra năm nghìn điểm, Sở Mộ ra hai ngàn năm trăm điểm. Chênh lệch gấp đôi cũng chưa đủ đền bù cửa ải.
Sở Mộ nhìn về phía Thượng Chí Chân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Mạc, nói:
- Nếu ngươi muốn đưa điểm Kiếm Thành, ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận.
- Được, ta cho ngươi mười ngày để chuẩn bị. Mười ngay sau, gặp lại ở trước Vô Tận Kiếm Lộ.
Lâm Mạc nói xong, bất chợt, xoay người rời đi. Bởi vì hắn không có cách nào lại tiếp tục lưu lại. Bằng không, không biết có thể bị lửa giận xông đầu, mất đi lý trí, do đó làm ra hành động gì không sáng suốt hay không.
Lâm Mạc đi, Sở Mộ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nữa. Bởi vì hắn nhìn ra được, không khí nơi này đã bị phá hỏng. Hắn liền cùng đám người Thượng Chí Chân cũng rời khỏi đó.
Sau khi bọn họ rời đi, mọi người cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại nữa. Dù sao, trải qua chuyện giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc, bọn họ ít nhiều có chút không yên lòng. Phần nhiều lực chú ý là ở trên người Sở Mộ.
Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động kinh sợ.
...
- Ta thấy, rõ ràng là bản thân mình cần mười ngày để chuẩn bị. Còn nói được dễ nghe như vậy.
Cát Nhạc khinh thường nói.
- Không thể nói vậy. Mười ngày, vừa lúc có thể tu luyện một chút kiếm pháp nhận được từ bên trong Kiếm Điển Các.
Sở Mộ thuận miệng nói. Thật ra đây cũng là lời nói thật.
- Sở lão đệ, tu vi giữa ngươi và Lâm Mạc chênh lệch quá lớn. Thực lực chênh lệch cũng quá lớn. Cho dù hắn có nhường ra năm cửa ải, ngươi cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.
Thượng Chí Chân nói.
- Tháp Chủ, năm nghìn điểm Kiếm Thành, đối với ta là tình thế bắt buộc.
Sở Mộ nói. Trong giọng nói của hắn, tràn ngập sự tự tin không có cách nào dao động. Đừng nói là Lâm Mạc nhường ra năm cửa ải. Cho dù là không nhường ra, Sở Mộ cũng có tự tin chiến thắng được đối phương. Dĩ nhiên đối phương muốn nhường, cũng có thể. Mình cũng không cần để lộ nhiều thực lực như vậy.
Ba người bọn họ đều có thể nghe ra được sự tự tin tuyệt đối từ trong giọng nói của Sở Mộ. Chỉ có điều bọn họ không rõ, loại lòng tin này đến từ chỗ nào. Nhưng hắn đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì. Dù sao, Sở Mộ cùng bọn họ cũng chỉ có thể xem như là mới quen không lâu mà thôi. Còn chưa tới trình độ đối xử chân thành với nhau.
Không bao lâu, mọi người liền trở lại trong Nhân kiếm tháp.
Tầng cao nhất, là nơi Tháp Chủ ở lại và tu luyện. Lần lượt đi xuống, chính là nơi ở và tu luyện của ba vị tháp tôn. Có mười ngày này, Sở Mộ bắt đầu tu luyện kiếm quyết Thiên Chi Giác.
Lại nói tiếp, cái vòng Kiếm tháp này không lớn. Bởi vậy, xung đột phát sinh ra giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc đã nhanh chóng được truyền tới tai của mỗi một kiếm tu đang đợi ở bên tyrong Kiếm Thành, khiến cho bọn họ nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Ngay cả mười hai Tháp Chủ trong Thiên kiếm tháp đều bị kinh động. Thậm chí, Tháp Chủ trung ương thần kiếm tháp cũng bị kinh động.
Mười ngày thoáng một cái đã trôi qua. Ở phía trước Thánh Địa Tu Luyện Vô Tận Kiếm Lộ lục tục có kiếm tu chạy tới. Tất cả đều là các tháp tôn và Tháp Chủ của các kiếm tháp. Rất nhanh đã vượt qua hơn một trăm người.
Bọn họ hết sức tò mò đối với Sở Mộ Kiếm Vương mới tiến vào này.
Trước lôi vào Vô Tận Kiếm Lộ đã tập trung hơn một trăm tôn kiếm tháp Kiếm Vương. Mỗi người cơ bản đều biết nhau, chào hỏi lẫn nhau, cũng tùy ý đàm luận.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Sở Mộ cùng Lâm Mạc lần lượt đi tới.
Sau mười ngày, Lâm Mạc đã hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái, tinh khí thần có phần đỉnh phong. Toàn thân trên dưới đều tản ra một khí tức mạnh mẽ, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, phong quang ép người. Hiển nhiên, ở trong vòng mười ngày này hắn đã điều chỉnh tinh khí thần hết khả năng, khiến mình có trạng thái tốt nhất.
Đương nhiên, ngoại trừ điều chỉnh ra, Lâm Mạc cũng mượn những Kiếm Vương khác một ít điểm Kiếm Thành. Dù sao hắn còn chưa có đủ năm nghìn điểm Kiếm Thành.
Tràn đầy tự tin, phong quang ép người, khí thế Lâm Mạc dâng trào, ánh mắt lợi hại, trực tiếp rơi vào trên mặt Sở Mộ, dường như muốn đâm thủng Sở Mộ.
Kiếm Đạo Độc Thần
- Tào huynh, không nên ngăn cản ta. Ta cũng không tin, Lâm Mạc ta lại không bằng một Kiếm Vương nhất tinh.
Lâm Mạc hung hăng nói:
- Sở Mộ, ngươi có dám chơi hay không, năm nghìn điểm Kiếm Thành.
Hiện tại Sở Mộ đã nắm giữ hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành.
- Chơi thế nào?
Sở Mộ hỏi. Trên phương diện khí thế, hắn hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.
- Đổi một phương pháp chơi khác. Sáng tạo chiêu phá chiêu chung quy không thể hiện ra được thực lực. Đối với kiếm tu chúng ta mà nói, xét đến cùng, tất cả cũng là vì thực lực.
Lâm Mạc lạnh lùng nói:
- Không có thực lực, những điều khác đều chỉ là lời nói suông. Cho nên, chúng ta sẽ một lần, ở bên trong Vô Tận Kiếm Lộ, xem ai thông qua nhiều cửa ải hơn.
- Lâm Mạc, ngươi thật sự đủ vô sỉ.
Thượng Chí Chân cả giận nói:
- Ngươi là tu vi gì, cảnh giới kiếm pháp gì. Sở lão đệ là tu vi gì cảnh giới kiếm pháp gì. Ngươi cho rằng mắt mọi người đều mù rồi sao?
Mọi người cũng nhìn ra được, tu vi của Sở Mộ là Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên. Hắn là Kiếm Vương nhất tinh. Lâm Mạc là Kiếm Vương tứ tinh, tu vi là Vạn Cổ Cảnh bát trọng thiên. Chênh lệch giữa bọn họ thật sự rất lớn. Có thể nói, theo mọi người thấy, nếu thật sự chiến đấu, một kiếm của Lâm Mạc có thể đánh bại chém giết Sở Mộ.
Thực lực chênh cực lớn, đi khiêu chiến Vô Tận Kiếm Lộ, hoàn toàn không có chút nghi vấn nào. Đương nhiên là Lâm Mạc thắng. Hiểu rõ điểm này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Mạc, cũng thay đổi.
Bọn họ có thể tha thứ cho việc khiêu chiến, lại không thể tha thứ có sự khiêu chiến có thực lực chênh lệch rõ ràng như vậy.
Dưới sự tức giận, thật ra Lâm Mạc cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này hắn mới kịp phản ứng. Hắn cũng biết là chuyện xấu, vội vàng bổ cứu:
- Ta có lời còn chưa nói hết. Đầu tiên, ta lấy năm nghìn điểm Kiếm Thành đánh cược với hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành của hắn. Thứ hai, khiêu chiến cửa ải Vô Tận Kiếm Lộ t, ta có thể nhướng hắn năm cửa ải.
Mọi người vừa nghe, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Mỗi người lại nhìn về phía Sở Mộ.
- Sở lão đệ, không nhất thiết phải làm như vậy.
Thượng Chí Chân nói. Tuy rằng nói là nhường năm cửa ải, nhưng bất kể nói thế nào, Sở Mộ cũng không chiếm ưu thế gì. Chỉ có điều, Lâm Mạc ra năm nghìn điểm, Sở Mộ ra hai ngàn năm trăm điểm. Chênh lệch gấp đôi cũng chưa đủ đền bù cửa ải.
Sở Mộ nhìn về phía Thượng Chí Chân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Mạc, nói:
- Nếu ngươi muốn đưa điểm Kiếm Thành, ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận.
- Được, ta cho ngươi mười ngày để chuẩn bị. Mười ngay sau, gặp lại ở trước Vô Tận Kiếm Lộ.
Lâm Mạc nói xong, bất chợt, xoay người rời đi. Bởi vì hắn không có cách nào lại tiếp tục lưu lại. Bằng không, không biết có thể bị lửa giận xông đầu, mất đi lý trí, do đó làm ra hành động gì không sáng suốt hay không.
Lâm Mạc đi, Sở Mộ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nữa. Bởi vì hắn nhìn ra được, không khí nơi này đã bị phá hỏng. Hắn liền cùng đám người Thượng Chí Chân cũng rời khỏi đó.
Sau khi bọn họ rời đi, mọi người cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại nữa. Dù sao, trải qua chuyện giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc, bọn họ ít nhiều có chút không yên lòng. Phần nhiều lực chú ý là ở trên người Sở Mộ.
Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động kinh sợ.
...
- Ta thấy, rõ ràng là bản thân mình cần mười ngày để chuẩn bị. Còn nói được dễ nghe như vậy.
Cát Nhạc khinh thường nói.
- Không thể nói vậy. Mười ngày, vừa lúc có thể tu luyện một chút kiếm pháp nhận được từ bên trong Kiếm Điển Các.
Sở Mộ thuận miệng nói. Thật ra đây cũng là lời nói thật.
- Sở lão đệ, tu vi giữa ngươi và Lâm Mạc chênh lệch quá lớn. Thực lực chênh lệch cũng quá lớn. Cho dù hắn có nhường ra năm cửa ải, ngươi cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.
Thượng Chí Chân nói.
- Tháp Chủ, năm nghìn điểm Kiếm Thành, đối với ta là tình thế bắt buộc.
Sở Mộ nói. Trong giọng nói của hắn, tràn ngập sự tự tin không có cách nào dao động. Đừng nói là Lâm Mạc nhường ra năm cửa ải. Cho dù là không nhường ra, Sở Mộ cũng có tự tin chiến thắng được đối phương. Dĩ nhiên đối phương muốn nhường, cũng có thể. Mình cũng không cần để lộ nhiều thực lực như vậy.
Ba người bọn họ đều có thể nghe ra được sự tự tin tuyệt đối từ trong giọng nói của Sở Mộ. Chỉ có điều bọn họ không rõ, loại lòng tin này đến từ chỗ nào. Nhưng hắn đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì. Dù sao, Sở Mộ cùng bọn họ cũng chỉ có thể xem như là mới quen không lâu mà thôi. Còn chưa tới trình độ đối xử chân thành với nhau.
Không bao lâu, mọi người liền trở lại trong Nhân kiếm tháp.
Tầng cao nhất, là nơi Tháp Chủ ở lại và tu luyện. Lần lượt đi xuống, chính là nơi ở và tu luyện của ba vị tháp tôn. Có mười ngày này, Sở Mộ bắt đầu tu luyện kiếm quyết Thiên Chi Giác.
Lại nói tiếp, cái vòng Kiếm tháp này không lớn. Bởi vậy, xung đột phát sinh ra giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc đã nhanh chóng được truyền tới tai của mỗi một kiếm tu đang đợi ở bên tyrong Kiếm Thành, khiến cho bọn họ nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Ngay cả mười hai Tháp Chủ trong Thiên kiếm tháp đều bị kinh động. Thậm chí, Tháp Chủ trung ương thần kiếm tháp cũng bị kinh động.
Mười ngày thoáng một cái đã trôi qua. Ở phía trước Thánh Địa Tu Luyện Vô Tận Kiếm Lộ lục tục có kiếm tu chạy tới. Tất cả đều là các tháp tôn và Tháp Chủ của các kiếm tháp. Rất nhanh đã vượt qua hơn một trăm người.
Bọn họ hết sức tò mò đối với Sở Mộ Kiếm Vương mới tiến vào này.
Trước lôi vào Vô Tận Kiếm Lộ đã tập trung hơn một trăm tôn kiếm tháp Kiếm Vương. Mỗi người cơ bản đều biết nhau, chào hỏi lẫn nhau, cũng tùy ý đàm luận.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Sở Mộ cùng Lâm Mạc lần lượt đi tới.
Sau mười ngày, Lâm Mạc đã hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái, tinh khí thần có phần đỉnh phong. Toàn thân trên dưới đều tản ra một khí tức mạnh mẽ, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, phong quang ép người. Hiển nhiên, ở trong vòng mười ngày này hắn đã điều chỉnh tinh khí thần hết khả năng, khiến mình có trạng thái tốt nhất.
Đương nhiên, ngoại trừ điều chỉnh ra, Lâm Mạc cũng mượn những Kiếm Vương khác một ít điểm Kiếm Thành. Dù sao hắn còn chưa có đủ năm nghìn điểm Kiếm Thành.
Tràn đầy tự tin, phong quang ép người, khí thế Lâm Mạc dâng trào, ánh mắt lợi hại, trực tiếp rơi vào trên mặt Sở Mộ, dường như muốn đâm thủng Sở Mộ.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 3280: Đánh cược lớn (2)
10.0/10 từ 35 lượt.