Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 9

Khi quần áo bị cởi ra, Đàm Ninh mới chợt nghĩ: Mình và Lâm Tụng An coi như làm hòa rồi sao?

Vì sao họ giận nhau nhỉ?

Không nhớ nữa.

Rừng cây nhỏ không đủ kín đáo, dưới sự nài nỉ của Đàm Ninh, Lâm Tụng An đưa cậu đến bãi đỗ xe. Trong xe, cơ thể bị lắc qua lắc lại, đến mức Đàm Ninh chẳng còn nhớ nổi gì, mãi đến khi thích nghi được, suy nghĩ mới dần rõ ràng.

Vì sao giận nhau nhỉ? Hình như vì cậu từng nói: “Chúng ta vốn chỉ là giao dịch tiền bạc, muốn kết thúc lúc nào cũng được.”

Vừa nói xong, ánh mắt của Lâm Tụng An lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nhưng dù hiện tại Lâm Tụng An không kiêng nể gì đang đè lên người cậu, Đàm Ninh vẫn thấy câu nói đó không sai.

Sai ở đâu chứ? Rõ ràng hai người đã thỏa thuận như vậy ngay từ đầu.

Không khí trong xe bí bách, trộn lẫn nóng bức và choáng váng. Kính màu trà che đi ánh trăng, người ngoài cũng không thấy được cảnh xuân vô hạn trong xe. Đàm Ninh mấy lần muốn mở cửa sổ, cổ tay trắng mảnh vừa chạm vào nút điều khiển, đã bị Lâm Tụng An kéo trở lại.

Pheromone của alpha không thể rò rỉ ra ngoài.

Chỉ có thể trút hết lên một beta không hề cảm nhận được.

Không biết qua bao lâu, Đàm Ninh chống tay lên ngực Lâm Tụng An, gắng sức ngồi dậy. Cổ cậu ướt đẫm mồ hôi, lông mi cũng ướt, cậu th* d*c, vừa cố trấn định vừa nói: “Lâm Tụng An, anh… hôm nay sao lại…”

Lâm Tụng An vẫn không dừng lại, đáp: “Cậu còn nợ tôi một kỳ mẫn cảm.”

Làm gì có alpha nào như Lâm Tụng An, hai tháng lại mẫn cảm một lần, lần nào cũng như long trời lở đất.

“Đó không phải là tôi nợ anh. Tôi đâu có nghĩa vụ đó.”

Lâm Tụng An bỗng úp mặt vào ngực cậu: “Cậu mặc kệ tôi, ròng rã suốt hai tháng trời.”

Đàm Ninh lặng người.

“Suốt hai tháng, tôi không liên lạc, cậu cũng tuyệt đối sẽ không chủ động nhắn cho tôi.”

“Cũng chẳng quan tâm vì sao tôi không đến lớp.”

“Dù gì cũng quen nhau hơn một năm rồi.”

“Tôi còn từng hy vọng gì đó vào cậu nữa chứ.”

Lâm Tụng An cứ lảm nhảm mãi, còn Đàm Ninh chỉ mong anh kết thúc cho nhanh.

Ai lại vừa làm chuyện đó vừa lắm lời như thế này chứ?!

“Thật sự không nhớ tôi chút nào sao?” Lâm Tụng An vẫn hỏi.

Đàm Ninh cuối cùng không chịu nổi nữa, cắt ngang: “Im đi, nhanh lên.”

Câu này hình như phản tác dụng.

Từ đó về sau, Đàm Ninh không dám nói “nhanh lên” nữa.

Kết thúc, Đàm Ninh ngẩn người nhìn trần xe. Trong ánh sáng mờ, chiếc đồng hồ cơ mặt xanh sapphire trên cổ tay Lâm Tụng An phát ra ánh sáng lạnh, Đàm Ninh dời mắt sang cửa kính bên cạnh, ánh trăng sáng ngời.

Đàm Ninh thường cảm thấy mình bị chia làm hai nửa. Người đàn ông vô lại đang ở trước mặt cậu và Lâm Tụng An cao quý, kiêu ngạo trong lớp học ban nãy thực sự là cùng một người sao?

Thậm chí cậu thường nghĩ, Lâm Tụng An bây giờ và Lâm Tụng An một năm trước thật sự là cùng một người à?

**

Một năm trước.

Một ngày đầu tháng Ba, thời tiết vẫn còn lạnh.

Gió lạnh thổi bay lá khô trên cành, khung cảnh tiêu điều, xơ xác.

Đàm Ninh vừa rời khỏi nhà học sinh, gió luồn vào cổ áo, cậu lấy khăn quàng ra từ túi xách quấn lên. Đây là ca dạy kèm cuối cùng trong tuần của cậu.

Thực ra rất mệt, nhưng gần đây Đàm Ninh muốn thay chiếc laptop cũ đã qua sử dụng, đổi lấy một cái mới cần hơn năm ngàn. Vậy nên sau buổi học bù vừa rồi, cậu thuận miệng hỏi phụ huynh xem có biết ai khác đang cần gia sư không.

Phụ huynh đó suy nghĩ một lúc, rồi vỗ đùi: “Có một đứa! Mới học lớp 8, nhà siêu giàu, đổi mấy người dạy mà không ai chịu nổi. Em muốn thử không?”

Học sinh lớp 8, học tại một trường trung học tư thục, họ Lâm, bố là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hà. Đó là tất cả thông tin Đàm Ninh có trước khi gặp Lâm Kỳ.

Cậu liên hệ với phụ huynh của Lâm Kỳ, nhờ người giới thiệu nên rất thuận lợi vượt qua vòng phỏng vấn với mẹ của cậu bé. Hôm đó trời lạnh đặc biệt, Đàm Ninh dò theo bản đồ mất hơn hai tiếng mới tìm đến khu biệt thự. Cậu bấm chuông, người giúp việc ra mở cửa.

Mẹ của Lâm Kỳ đứng dậy khỏi ghế sofa, hơi áy náy: “Thầy Đàm, ngại quá, Lâm Kỳ vẫn chưa dậy.”

Ngay buổi đầu tiên đã bị làm khó, Đàm Ninh lập tức hiểu vì sao trước đó mẹ Lâm Kỳ lại do dự khi đồng ý cho cậu dạy, không phải sợ con trai phản đối, mà là sợ gia sư bỏ cuộc.

Cậu ngồi đợi hơn nửa tiếng, Lâm Kỳ mới lề mề đi xuống ăn sáng.

Một đứa bé còn chưa dậy thì, gương mặt đẹp, mặc bộ đồ ngủ sọc đen trắng in hình hoạt hình. Có vẻ còn chưa phân hoá, tóc rối bù, còn chút phúng phính trẻ con. Nhưng ánh mắt thì lạnh băng, sắc sảo quá mức tuổi, đúng kiểu cậu ấm nhà giàu được chiều hư.

Nhìn sơ qua có vẻ sẽ phân hoá thành Omega, Đàm Ninh thầm nghĩ.

Lâm Kỳ không thèm liếc cậu một cái, Đàm Ninh cũng chẳng buồn quan tâm, cúi đầu phân tích điểm yếu trong bài thi giữa kỳ và cuối kỳ.

Ngay từ đầu, Lâm Kỳ đã ra oai phủ đầu.

Cậu ta đẩy bài thi và vở ghi ra xa, chống cằm nhìn Đàm Ninh: “Muốn kiếm tiền thì đừng làm phiền tôi. Ngồi im là được. Mẹ tôi sẽ chuyển tiền đúng hạn.”

Cậu ta hừ lạnh: “Còn nếu nhiều chuyện, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Đàm Ninh chỉ thấy buồn cười, cố nén cười, nói: “Cậu không khách sáo kiểu gì?”

Lâm Kỳ nheo mắt, giọng điệu như bắt chước mấy bộ phim xã hội đen, còn cố nhướng mày dọa dẫm: “Tôi sẽ khiến anh sống không yên.”

Đàm Ninh mặt không đổi sắc: “Được thôi.”

Cậu cứ thế ngồi đó, khi thì nhìn bài thi, khi thì nghịch điện thoại, làm như đang ở nhà mình. Mười phút sau, Lâm Kỳ ho khẽ hai tiếng, thử dò hỏi: “Anh thật sự không dạy bài à?”

Đàm Ninh đáp: “Không phải cậu nói không cần dạy sao?”

“Ờ.” Lâm Kỳ lại lăn ra giường.

Mười phút nữa trôi qua, Lâm Kỳ lại hỏi: “Anh không sợ mẹ tôi vào thấy anh đang nghịch điện thoại mà không dạy, rồi nói anh vô trách nhiệm, không trả lương cho anh sao?”

Đàm Ninh lật trang sách: “Dù gì hôm nay cũng được tính tiền, không thì lần sau tôi không tới nữa, thiếu gì học sinh, đâu nhất thiết phải là cậu.”

Lâm Kỳ ngồi bật dậy, sau đó lại giận dỗi nằm xuống, không biết giận điều gì.

Cậu ta đá mạnh cái chăn rơi xuống đất, Đàm Ninh làm như không thấy.

Cứ như thế, Đàm Ninh an nhàn chơi điện thoại suốt ba tiếng, đến giờ thì đứng dậy đi về.

Để lại Lâm Kỳ bối rối trong phòng.

Trước khi rời đi, Đàm Ninh nói với mẹ cậu bé: “Bà Lâm, lần tới mình dời lịch một ngày nhé, nhưng đừng báo trước với Lâm Kỳ.”

“Tại sao thế?”

“Tôi có cách của mình. Tôi đảm bảo cậu bé sẽ nghe lời.”

Mẹ Lâm Kỳ hình như không tin lắm, cười khổ: “Thằng nhóc đó chỉ sợ mỗi anh họ nó, còn lại chẳng coi ai ra gì. Nó không nghe ai cả, thầy cũng đừng quá áp lực.”

Đàm Ninh vẫn chỉ nói: “Cậu ta sẽ nghe lời. Tin tôi đi.”

Lần thứ hai đến, Đàm Ninh vẫn ngồi xuống chơi điện thoại.

Lâm Kỳ ôm tay cầm bước vào, liếc Đàm Ninh: “Sao hôm qua không tới?”

Đàm Ninh đặt balo xuống: “Ờ, học sinh bên kia cần học gấp mấy môn, tôi dời lịch dạy.”

Lâm Kỳ ngạc nhiên, chỉ vào mặt mình: “Ý là anh vì kiếm thêm tiền, dời luôn lịch của tôi?”

Đàm Ninh bình thản: “Đúng rồi, dù sao cậu cũng không học, sớm hay muộn đâu khác gì.”

“Anh—!” Lâm Kỳ tức muốn nổ phổi, suýt ném tay cầm.

Từ nhỏ tới lớn chưa ai đối xử với cậu ta như vậy, lần đầu có người giả vờ sợ nhưng thật ra chẳng hề gì, cả buổi chỉ nghịch điện thoại, hoàn toàn xem cậu như không tồn tại. Lần này còn dám nói: “Sớm hay muộn đâu khác gì.”

“Anh là cái thá gì?! Biến! Tôi không cần anh dạy nữa!” Lâm Kỳ ném mạnh cái đồng hồ báo thức xuống sàn.

Đàm Ninh mặt không đổi, nhét sách vở lại balo: “Được thôi. Tôi đi. Mẹ cậu nói là tính tiền theo buổi, cảm ơn nhé.”

Lâm Kỳ càng điên hơn, giận đến mức muốn thổ huyết.

Cậu ta chặn trước mặt Đàm Ninh, trừng mắt: “Đừng mơ! Anh không được đi!”

Đàm Ninh cau mày: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Lâm Kỳ như lên cơn hưng cảm, lăn lộn trên giường: “Tôi chán ghét mấy ông gia sư các người rồi! Chán chết đi được! Aaaaaa!”

Bên tai là tiếng hét chói tai, nhưng Đàm Ninh vẫn bình thản như thường, lấy điện thoại ra lướt xem tin tức. Khóe mắt cậu liếc thấy cửa phòng ngủ hé mở, hình như có người đứng ở đó. Đàm Ninh đoán chắc là mẹ của Lâm Kỳ, nên không để tâm, tiếp tục xem điện thoại.

“Anh đừng mong sống yên ổn!” Lâm Kỳ trừng mắt nhìn Đàm Ninh.

“Ồ.” Đàm Ninh thản nhiên đáp.

Ngày hôm đó, Đàm Ninh vẫn dán mắt vào điện thoại suốt buổi, hoàn toàn không để ý đến Lâm Kỳ đang phát điên.

Lần thứ ba đến, tình hình có vẻ khá hơn.

Lâm Kỳ không chơi game nữa, ngồi khoanh chân trên giường, mặt cau có đối đầu với Đàm Ninh. Đàm Ninh ngước mắt nhìn cậu một cái, rồi lại cúi xuống đọc tin song ngữ trên điện thoại. Lâm Kỳ tức đến đỏ cả mặt.

Lần thứ tư cuối cùng cũng có hiệu quả.

Khi Đàm Ninh bước vào phòng ngủ, mẹ của Lâm Kỳ nhẹ nhàng nói với anh: “Thầy Đàm, Kỳ nghỉ đông vừa rồi Tiểu Kỳ gần như quên sạch kiến thức. Mong thầy chịu khó dạy lại giúp cháu. Cứ để cháu chơi điện thoại mãi thế này cũng không ổn.”

Đàm Ninh đáp: “Vâng, được ạ.”

Lâm Kỳ bên cạnh cười khẩy: “Còn chơi điện thoại nữa là cút luôn!”

Cậu ta lại còn chủ động ngồi vào bàn học, cầm bút xoay xoay hai vòng trong tay, vẻ mặt đầy đắc ý, như thể việc mẹ mắng Đàm Ninh là một chiến thắng lớn của mình.

Đàm Ninh liếc mắt nhìn mẹ của Lâm Kỳ, khóe miệng hơi nhếch lên một chút gần như không nhận ra, những đứa trẻ được nuông chiều quá mức, nhìn vào lúc nào cũng hơi ngốc.

Cậu lấy ra dàn ý kiến thức đã chuẩn bị sẵn từ trước, khẽ thở dài, giả vờ bất đắc dĩ: “Thôi được, vậy tôi giúp em ôn lại kiến thức học kỳ trước.”

Lâm Kỳ đạt được mục đích thì rất hài lòng.

Cho đến khi Đàm Ninh giảng xong, cậu mới nhận ra có gì đó sai sai.

Tại sao mình lại nghiêm túc nghe giảng vậy?

Nhưng cậu lại không muốn để Đàm Ninh thoải mái, nên đành tiếp tục nghe.

Đàm Ninh giảng suốt một tiếng rưỡi, cảm thấy khát nước nên cầm cốc rời khỏi phòng ngủ. Không thấy mẹ Lâm và người giúp việc đâu, Đàm Ninh đành dựa vào trí nhớ mà đi xuống bếp. Vừa xuống cầu thang, cậu thấy một người đàn ông mặc áo len cổ lọ màu đen và áo khoác dài màu nâu sẫm, đang tựa vào đảo bếp chờ máy pha cà phê hoạt động.

Người đó cúi đầu nhìn điện thoại rồi lại đặt xuống.

Vài sợi tóc rơi xuống trán, nhưng vẫn không che được gương mặt tuấn tú, đặc biệt là sống mũi cao thẳng. Dáng người rắn rỏi, toát ra cảm giác áp lực dù vẻ ngoài có vẻ thảnh thơi. Khí chất alpha gần như tràn ra ngoài.

Đàm Ninh là một beta, không có cảm giác sinh lý đặc biệt với alpha, nhưng không hiểu sao ngay lần đầu gặp Lâm Tụng An, cậu đã biết người đó là một alpha.

Nghe tiếng động trên cầu thang, Lâm Tụng An ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với Đàm Ninh.

Ngoài cửa sổ sát đất, gió lạnh gào thét, lá cây xào xạc.

Ánh đèn vàng trong nhà nhấp nháy hai lần không rõ nguyên do.

Cảm giác càng khát hơn.

Lâm Tụng An là người mở lời trước: “Muốn uống nước không? Ở đây có đấy.”

**

Tác giả có lời muốn nói:

 Đoán xem ai là người rung động trước?


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 9
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...