Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 10

Đàm Ninh rất ít khi nhìn thẳng vào mắt người khác.

Nhưng khi Lâm Tụng An nhìn cậu, cậu không hề né tránh theo bản năng.

Ấn tượng đầu tiên Lâm Tụng An để lại luôn là kinh diễm. Ngũ quan gần như hoàn hảo, đường nét gương mặt sắc sảo và tinh tế, giữa chân mày toát lên khí chất cao quý. Dù còn trẻ, nhưng mọi hành động đều thoải mái và điềm tĩnh. Trong đời sống thường ngày, Đàm Ninh rất hiếm khi gặp được người như Lâm Tụng An, nên anh đã nhìn thêm vài lần.

Không rõ cảm giác mà Lâm Tụng An mang lại là ôn hòa hay xa cách, hình như là cả hai.

Kỳ lạ là rõ ràng Đàm Ninh chưa từng gặp người này ở nhà Lâm Kỳ, vậy mà anh ta đứng ở góc bếp mở trong căn biệt thự lại chẳng hề lạc lõng, như thể sinh ra đã phù hợp với phông nền là những bức tường đá cẩm thạch sang trọng.

Đàm Ninh ngần ngừ hai giây rồi bước xuống cầu thang.

Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tụng An, cậu tìm được máy lọc nước nóng lạnh nằm ngay bên cạnh máy pha cà phê.

Họ đứng cạnh nhau.

Khoảng cách chưa đến nửa mét.

Âm thanh máy lọc nước và máy pha cà phê hòa quyện, khiến không khí không quá ngượng ngập.

Lâm Tụng An cao ít nhất một mét tám bảy, vóc dáng rắn rỏi, khiến cho Đàm Ninh vốn đã cao so với người thường, khi đứng bên cạnh lại trở nên nhỏ bé mong manh. Đàm Ninh theo phản xạ thẳng lưng lên.

Hôm đó cậu mặc một chiếc hoodie lót lông màu xám, đầu cúi xuống, tay theo thói quen rút một nửa vào ống tay áo.

Lâm Tụng An giúp cậu nhấn nút nước nóng.

Tầng một ngoài họ ra, dường như không còn ai.

Mùi cà phê đậm đà lan tỏa, Đàm Ninh lờ mờ ngửi thấy chút ngọt của caramel. Lâm Tụng An hỏi: “Uống cà phê không?”

Đàm Ninh ấn nút tạm dừng trên máy lọc nước: “Không, cảm ơn.”

Cậu cầm ly thủy tinh định quay lại, Lâm Tụng An cũng không nói thêm gì. Anh  không tò mò sao lại có người lạ mặt trong nhà, người lạ này cũng không tỏ vẻ gì là hứng thú với anh.

Đàm Ninh bước qua người Lâm Tụng An, trở về tầng hai.

Lâm Kỳ tranh thủ chơi game vài phút, thấy Đàm Ninh quay lại thì giật mình suýt ném văng tay cầm lên cao nửa mét, hoảng hốt ho khan hai tiếng che giấu, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Anh vừa đi đâu vậy?”

“Lấy nước.”

Đàm Ninh ngồi xuống, lật xem mấy bài tập mà Lâm Kỳ đã làm. Lâm Kỳ vừa nhìn màn hình TV, vừa liếc sang Đàm Ninh, trong bụng đoán xem bao lâu nữa Đàm Ninh sẽ gọi mình tiếp tục học.

Nhưng đợi năm phút, Đàm Ninh vẫn im lặng, chỉ cầm bút viết gì đó, không rõ là đang chép bài hay làm gì khác.

Lâm Kỳ bắt đầu nghi ngờ, lại đợi thêm hai phút, hoàn toàn không thể tập trung chơi game nữa. Tất cả sự chú ý đều dồn hết lên người Đàm Ninh, vài giây lại phải ngẩng đầu nhìn cậu một lần. Nhưng Đàm Ninh vẫn ngồi im bất động như chuông đồng, như thể hoàn toàn không quan tâm bao giờ Lâm Kỳ sẽ quay lại học tiếp.

Lâm Kỳ không nhịn được nữa, hỏi: “Anh còn dạy nữa không đấy? Nếu anh cứ giữ thái độ thế này, tôi sẽ nói mẹ ngay, anh đừng hòng nhận được đồng nào!”

Vừa dứt lời, Lâm Kỳ đã thấy Lâm Tụng An đứng ở cửa, sợ đến nỗi bật dậy. Tay cầm game lần này không may mắn như trước, rơi xuống sàn gỗ phát ra tiếng “cạch”, suýt nữa thì vỡ tan.

Đàm Ninh quay lưng về phía cửa nên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ tưởng Lâm Kỳ lại nổi cáu quăng đồ.

Cậu đáp: “Thái độ của tôi có vấn đề gì sao? Nhiệm vụ hôm nay tôi đã hoàn thành, dạy xong rồi, bài tập cũng làm xong.”

Giọng cậu rất bình tĩnh, như thể việc hoàn tất ba tiếng học chỉ trong một tiếng rồi ra về là chuyện hoàn toàn hợp lý.

Lâm Kỳ không muốn bị một người xa lạ lấn át trước mặt Lâm Tụng An, cố nén cơn giận đầy ấm ức, nghiến răng nói: “Tôi chỉ làm tiếng Anh với toán thôi.”

Đàm Ninh đậy nắp bút đỏ lại, nói: “Tôi chỉ phụ trách hai môn đó, những môn khác không thuộc phạm vi của tôi.”

“Anh định đi à?”

Đàm Ninh vừa đứng dậy lại ngồi xuống, quay sang nhìn cậu: “Cậu còn muốn học tiếp? Được thôi, nhưng sẽ phải trả thêm tiền.”

Lâm Kỳ tức đến phát điên nhưng chẳng biết trút giận vào đâu, chỉ đành siết chặt nắm tay.

Cậu nhóc hoàn toàn không phải đối thủ của Đàm Ninh.

Lúc Đàm Ninh đang thu dọn cặp sách, chợt nghe một tiếng cười khẽ vọng từ cửa vào.

Cậu ngẩng đầu nhìn theo tiếng cười, ánh mắt lại một lần nữa chạm phải ánh mắt người kia.

Khoảng cách khá xa, nhưng Đàm Ninh vẫn cảm nhận được nụ cười trong mắt Lâm Tụng An. Anh ta đã cởi nút áo khoác, một tay đút hờ vào túi quần tây. Lâm Kỳ không hề nhận ra sự khác thường giữa hai người, lao đến bên cửa mách lẻo: “Anh họ, em không muốn học với thầy này đâu. Anh giúp em đi!”

Thì ra anh ta là anh họ của Lâm Kỳ, Đàm Ninh nghĩ thầm.

“Tại sao không muốn?” Lâm Tụng An hỏi.

“Anh ta…” Lâm Kỳ ấp a ấp úng không nói rõ được: “Thái độ không tốt, em chơi game anh ta cũng mặc kệ.”

Lâm Tụng An bước vào phòng: “Mẹ em bỏ tiền thuê người dạy kèm cho em, em lại lấy thời gian đó ra chơi game, còn trách thầy?”

Lâm Kỳ lập tức cụp mắt, xụ mặt.

Lâm Tụng An nhặt tay cầm game dưới đất, đặt lên bàn, rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Anh nói với Đàm Ninh: “Còn một tiếng nữa, phiền thầy dạy thêm một tiết nữa. Phần tiền thêm tôi sẽ trả.”

Đàm Ninh bỗng nhớ đến lời mẹ Lâm từng nói: “Thằng nhóc này chỉ sợ mỗi anh họ của nó, còn lại ai nó cũng không coi ra gì, chúng tôi nói gì nó cũng mặc kệ.”

Vị anh họ này quả thực rất có khí thế. Rõ ràng đang ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị nhìn xuống như đang bị xét xử.

Tay Đàm Ninh đang cầm balo khựng lại, cậu liếc nhìn Lâm Tụng An một cái, rồi nói: “Được thôi.”

Từ nhỏ Lâm Kỳ đã vô cùng kính sợ người anh họ alpha đỉnh cấp này, đương nhiên không dám cãi lời, không dám thở mạnh, rón rén quay lại chỗ ngồi, lấy sách ra. Đàm Ninh cũng lấy tập bài vừa làm ra, nói: “Nào, bắt đầu từ những câu sai.”

Toán học học kỳ hai lớp tám bắt đầu khó lên, tiến độ đã tới hàm số nghịch biến, nhưng Lâm Kỳ thì hàm số bậc nhất của học kỳ trước còn chưa nắm vững, tất nhiên là không hiểu nổi.

Đàm Ninh đành phải giúp cậu nhóc ôn lại toàn bộ kiến thức học kỳ trước. Lâm Kỳ nghỉ học nhiều, lại không có thói quen học tập tốt. Mười phút đầu thì còn yên ổn, do bị Lâm Tụng An ngồi sau lưng áp lực đến thẳng lưng lên, nhưng càng về sau càng bồn chồn, như ngồi trên đống đinh, hết uống nước đến lục đồ ăn vặt, cố tình làm gián đoạn tiết dạy của Đàm Ninh.

Đàm Ninh rút một tờ nháp, vẽ vài nét: “Nếu biểu diễn bằng hệ trục tọa độ vuông góc…”

Lâm Kỳ bất ngờ kéo mạnh ngăn kéo đầu tiên, Đàm Ninh dừng lại.

Lâm Kỳ lẩm bẩm: “Tôi lấy quyển sổ.”

“Vậy thì phương trình bậc nhất kx + b = 0 chính là đường thẳng đi qua điểm (0, b)…”

Lâm Kỳ lại kéo ngăn thứ hai.

Rầm một tiếng.

Đàm Ninh nhướng mày, lùi ghế ra sau một chút, tay vẫn đặt lên mép bàn, ngón tay thon dài kẹp chặt cây bút đỏ. Cậu từ tốn quan sát Lâm Kỳ từ trên xuống dưới, Lâm Kỳ hếch nhẹ cằm lên, ánh mắt đầy thách thức.

Lâm Tụng An vẫn ngồi sau khiến Lâm Kỳ không dám giở trò to, chỉ dám làm mấy chiêu trò nhỏ để chọc giận Đàm Ninh, hòng khiến cậu mất kiểm soát.

Một khi Đàm Ninh nổi nóng, cậu nhóc có đủ cách để chối tội, thậm chí còn có thể lật ngược thế cờ, biến tất cả cố gắng trước đó thành công cốc.

Đàm Ninh nửa người nghiêng về phía sau tựa lưng ghế, tay vắt lên bàn, cây bút đỏ xoay vài vòng mượt mà giữa các ngón tay. Ánh mắt cậu từ mặt Lâm Kỳ chuyển đến Lâm Tụng An ở phía sau.

Đúng lúc ấy, Lâm Tụng An cũng ngẩng đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau lần thứ ba, thoáng qua nhưng rõ ràng.

Lâm Tụng An vẫn giữ nụ cười mơ hồ đó.

Đàm Ninh có cảm giác ánh mắt anh ta không phải đang giám sát Lâm Kỳ học, mà là đang quan sát chính mình.

Đàm Ninh thu hồi ánh nhìn, không nói gì thêm, tiếp tục giảng bài, hoàn toàn phớt lờ sự khiêu khích ngầm của Lâm Kỳ.

Cậu nhẹ nhàng đẩy lại ngăn kéo, tiếp tục nói: “Đường thẳng sẽ đi qua các góc phần tư khác nhau. Ví dụ khi k > 0 và b > 0, đồ thị sẽ đi qua góc phần tư thứ nhất, thứ hai và thứ ba, như đường này tôi vừa vẽ.”

Lâm Kỳ hoàn toàn câm nín.

Vị Thầy Đàm mới này khiến cậu nhóc bó tay hoàn toàn. Cậu thử đủ mọi cách, nhưng Đàm Ninh chẳng bận tâm, điều thầy Đàm để ý chỉ là ba trăm tệ mỗi giờ học. Chỉ cần được trả tiền, còn lại không quan trọng. Lâm Kỳ chưa từng gặp ai như vậy, những gia sư trước đây hoặc bị cậu dọa chạy mất, hoặc quá xu nịnh, dễ dàng bị cậu qua mặt.

Sao lần này lại khó như vậy?

Hơn nữa có anh họ ở đây, cậu chẳng dám phát cáu.

Cậu vừa bất lực vừa bực bội, không hiểu bài nên đành cố nghe, nhưng càng nghe càng không theo kịp tốc độ của Đàm Ninh, khiến cậu càng hoảng hốt. Vẻ ngang ngược và bướng bỉnh thường ngày tiêu tan, lộ ra nét non nớt và yếu đuối đúng tuổi mười mấy, mắt đỏ hoe nhìn Đàm Ninh: “Anh giảng lại đi, nãy em chưa nghe rõ.”

Hiếm thấy cậu ngoan ngoãn đến vậy, Đàm Ninh nghĩ: Nếu mẹ Lâm Kỳ mà có mặt, chắc sẽ kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Đàm Ninh liếc nhìn cậu qua khóe mắt, khóe môi khẽ cong lên, rồi lại giữ gương mặt không biểu cảm: “Ừ, được.”

Khi mẹ Lâm Kỳ quay về, cậu vẫn đang học thuộc từ vựng tiếng Anh, tay ôm quyển vở, Đàm Ninh ngồi bên cạnh, còn Lâm Tụng An thì đứng phía sau. Cậu bé run rẩy đọc đi đọc lại từ cuối cùng đến năm lần mới dám quay đầu lại.

Bà Lâm bước tới, cố nén cười nói: “Cảm ơn Thầy Đàm vất vả rồi. Trời ơi, hôm nay nhà ta Kỳ Kỳ học nhiều ghê ha!”

Lâm Kỳ úp mặt vào người bà Lâm, uất ức đến mức sắp trào ra.

Bà Lâm vẫn là người bênh con, lại thêm thói quen nuông chiều từ nhỏ, không nhịn được hỏi: “Sao vậy con?”

“Anh ta—”

Lâm Kỳ vừa định kể khổ thì đã bị Lâm Tụng An ngắt lời: “Thím à, thái độ học tập của Lâm Kỳ đúng là cần phải sửa đổi.”

Lâm Kỳ ngay cả khóc cũng không dám nữa.

Trong nhà, có đứa nhỏ nào mà không sợ Lâm Tụng An? Dù người anh họ này nhìn bề ngoài thì lễ độ, ôn hòa, chưa bao giờ nặng lời với ai, nhưng Lâm Kỳ từ nhỏ đã sợ anh ta, sợ một cách vô lý, không có nguyên nhân rõ ràng.

Đàm Ninh ung dung ngồi cạnh, thu dọn balo như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.

Bà Lâm cười gượng, “Đúng thế, Tụng An, cháu phải thường xuyên về dạy dỗ em cháu, nó chỉ nghe lời mỗi cháu thôi.”

“Bây giờ chẳng phải đã có Thầy Đàm sao?”

Lời của Lâm Tụng An khiến ba người còn lại đều sững người. Bà Lâm là người phản ứng đầu tiên, liền giới thiệu: “Thầy Đàm, đây là anh họ của Kỳ Kỳ, hiện đang học Tài chính ở Đại học A. Ủa? Tôi nhớ thầy cũng học A đúng không?”

Lâm Tụng An nói: “Thì ra là đồng môn.”

Đàm Ninh khẽ cười nhạt một cái.

Lúc rời khỏi nhà họ Lâm, gió lạnh thổi vù vù, lùa tung tóc của Đàm Ninh.

Không trăng, chỉ gió. Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời đêm điểm vài vì sao. Đèn trong sân biệt thự vẫn sáng, bóng những cành ngô đồng trơ trụi hắt lên tường, một buổi tối mùa đông rất đỗi bình thường.

Đàm Ninh tháo dây buộc tóc, để tóc dài xõa xuống, rồi lấy khăn quàng cổ trong túi ra quấn lại. Lâm Tụng An ra trễ hơn một bước, đóng cổng rồi đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Thầy Đàm về trường à? Cùng đi chứ?”

Đàm Ninh quay đầu lại, ánh mắt giao nhau lần thứ tư.

Mái tóc vốn che nửa gương mặt giờ đã bị khăn giữ lại, không còn lay động trong gió. Lâm Tụng An cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt anh.

Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo, trong lòng Lâm Tụng An khẽ rung động.

Đàm Ninh không từ chối, đáp: “Về trường. Cảm ơn.”

Rồi ngồi vào chiếc Land Rover đen của Lâm Tụng An.

Vậy là, cứ thế dính nhau.


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 10
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...