Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 69: Ngoại truyện 04

Đến tháng thứ tư, bụng của Đàm Ninh bắt đầu lộ rõ.

Mặc áo sơ mi vải lụa là đã có thể thấy rõ bụng nhô lên một chút. Thời tiết ngày càng nóng, cậu đành phải lôi mấy bộ đồ cũ ra mặc. Khi Lâm Tụng An về đến nhà, vừa đặt chìa khóa xe xuống, đã thấy Đàm Ninh mặc một chiếc hoodie xám rộng thùng thình, co ro ngồi trên sofa.

Chính là những chiếc hoodie thời đại học mà Lâm Tụng An từng gọi là “bao tải” cỡ to, cổ tay sờn hết cả. Trước đây Lâm Tụng An đã định vứt hết đi, nhưng Đàm Ninh không cho, bảo muốn giữ lại để nhớ những ngày khổ cực. Lâm Tụng An đành chiều ý cậu.

Bây giờ thấy Đàm Ninh lại mặc nó, ký ức như ùa về, Lâm Tụng An chậm rãi bước tới.

Nghe thấy tiếng chân, Đàm Ninh ngẩng đầu từ đống tài liệu dày cộm, bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Lâm Tụng An, liền ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Lâm Tụng An đưa tay sờ vào tay áo rộng thùng thình và bàn tay đang giấu trong ống tay áo của cậu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ lại nhiều chuyện cũ.”

Đàm Ninh nghiêng đầu, Lâm Tụng An cúi xuống hôn cậu.

“Buổi tối muốn ăn gì? Có uống canh gà nữa không?”

“Không.” Đàm Ninh từ chối dứt khoát.

Lâm Tụng An bật cười: “Uống đến phát ngán rồi đúng không? Được rồi, không canh gà nữa. Để anh nghĩ xem tối nay làm gì ngon cho Tiểu Miêu nhà chúng ta.”

“Lâm Tụng An.”

“Anh đây?”

“Muốn ăn mì dưa cải thịt băm.”

Lâm Tụng An nhướng mày, cười nói: “Được.”

Đàm Ninh nhìn anh đi về phía bếp, nhưng chưa được bao xa liền gọi giật lại: “Lâm Tụng An.”

Anh quay đầu lại: “Anh đây?”

Đàm Ninh bĩu môi không nói gì, chậm rãi đặt tập tài liệu xuống bàn trà. Đến khi Lâm Tụng An mỉm cười quay lại gần, Đàm Ninh mới giang tay ra.

Bây giờ, khả năng đọc tâm của Lâm Tụng An đã đạt tới mức thuần thục như nghệ thuật. Chỉ cần một thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Đàm Ninh là anh có thể hiểu ngay cậu đang nghĩ gì và chưa từng đoán sai.

Ví dụ như lúc này: Đàm Ninh đặt tài liệu xuống, hạ chân đang vắt, nhẹ nhàng nâng tay lên.

Đây là tín hiệu muốn một cái ôm.

Anh ngồi trở lại sofa, ôm Đàm Ninh vào lòng. Đàm Ninh mặc chiếc hoodie rộng thùng thình, cả người mềm mại ấm áp. Bàn tay Lâm Tụng An vòng ra sau lưng, luồn qua eo Đàm Ninh, đưa lên phía trước, chạm đến bụng cậu.

Anh áp lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa, như đang chơi trò tương tác quen thuộc mỗi ngày với sinh linh nhỏ bé bên trong. Chỉ tiếc là, đứa nhỏ còn quá nhỏ, chưa thể đáp lại.

Đàm Ninh co người trong vòng tay Lâm Tụng An, nhàm chán dùng ngón tay nghịch mấy cái nút áo sơ mi của anh.

Lâm Tụng An rút tay lại, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai Đàm Ninh. Đợi đến khi Đàm Ninh kêu lên vì đau, anh liền hôn lên môi cậu.

Mang thai bốn tháng, Đàm Ninh thay đổi rất nhiều.

Da không còn tái nhợt mà trắng hồng như cánh đào tươi, mềm mại như có thể vắt ra nước. Đôi mắt màu hổ phách lúc nào cũng như ngấn nước, chỉ cần Lâm Tụng An về muộn mười phút thôi, trông cậu đã như chịu phải uất ức lớn lắm rồi, lông mi dài rủ xuống, vẻ mặt đầy oán trách.

Lâm Tụng An vội vàng dịu giọng dỗ dành.

Thật ra Đàm Ninh không thực sự giận, nhưng Lâm Tụng An luôn hiểu cậu, kiên nhẫn thì thầm bên tai.

Đàm Ninh bề ngoài trông vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ cần vài lời dỗ ngọt, cậu lại bắt đầu cọ cọ vào hõm cổ Lâm Tụng An, má áp lên phần da hở ở cổ áo anh, còn cố tình chớp mắt để lông mi khẽ phất qua cổ anh như lông vũ, khiến Lâm Tụng An ngứa ngáy, theo bản năng ôm cậu chặt hơn.

Đàm Ninh “ưm” một tiếng, sau khi dính lấy đủ rồi thì lập tức buông tay, cứng nhắc nói: “Em đói rồi.”

Lâm Tụng An ngẩn ra một lúc: “Dùng xong là bỏ à?”

Đàm Ninh nhìn anh đầy nghi hoặc: “Vậy anh còn muốn sao nữa?”

“Đã bốn tháng rồi, đâu còn trong thời kỳ nguy hiểm.”

Đàm Ninh thong thả bước xuống khỏi đùi anh, cầm dây buộc tóc trên bàn trà, vén tóc dài buộc qua loa, để lộ chiếc cổ dài thon thả, lại trở về dáng vẻ luật sư lạnh lùng ngày nào, tiếp tục lật tài liệu trên tay: “Nhưng anh xài hết suất một tuần cách đây ba ngày rồi.”

Lâm Tụng An đầy bất mãn: “Một tuần hai lần sao đủ chứ?”

Đàm Ninh lơ luôn anh.

Lâm Tụng An cam chịu làm công cụ, cố nhịn cơn tức, nhào tới c*n m* Đàm Ninh một cái: “Mèo con hư.”

Anh đứng dậy vào bếp nấu mì dưa cải thịt băm. Vì Đàm Ninh đang mang thai, anh dùng dưa cải ít muối hơn, còn chiên thêm hai quả trứng ốp la. Không lâu sau, hai tô mì nóng hổi thơm lừng được bưng ra bàn.

Đàm Ninh ngồi xuống, nói: “Không tệ, thành nghề rồi đấy.”

Lâm Tụng An cười: “Vậy sau này anh còn có cơ hội được ăn món do mèo con nấu nữa không?”

“Anh muốn ăn gì?”

“Chọc em thôi, sau này việc nấu nướng giao hết cho anh.”

“Cả việc khác nữa, phơi đồ, dọn nhà cũng là việc của anh. Vậy em còn phải làm gì?”

“Em chỉ cần tận hưởng dịch vụ của anh thôi.”

Đàm Ninh cắn đầu đũa, ra vẻ suy nghĩ.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Đàm Ninh nghiêm túc: “Chúng ta nên chia sẻ việc nhà.”

Lâm Tụng An bật cười: “Cũng được, nhưng phải đợi bé mèo được sinh ra đã.”

Đàm Ninh nhún vai: “Được thôi.”

Cậu cắn một miếng trứng ngấm đẫm nước mì, khen: “Ngon lắm.”

Đàm Ninh đã cười nhiều hơn trước rất nhiều.

Lâm Tụng An nhìn má lúm thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt cậu, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau ra ngoài, tay trong tay dạo bước trong rừng phong hoa rợp bóng giữa mùa hè. Đàm Ninh bắt đầu tò mò về mọi thứ, hỏi Lâm Tụng An đây là cây gì, kia là cỏ gì. Có khi Lâm Tụng An không biết trả lời, nhưng trước mặt Đàm Ninh lại không muốn chịu thua, liền đánh trống lảng, rồi lén dùng điện thoại chụp hình tìm kiếm.

Bị Đàm Ninh phát hiện, còn mạnh miệng không chịu nhận.

“Không có, anh đang chụp em mà.”

Đàm Ninh nhịn cười, đá anh một cái.

Lâm Tụng An thuận thế kéo cậu vào lòng, mặt dày nói: “Anh làm sao cơ? Anh đang chụp em mà. Vừa rồi cọng cỏ đó gọi là dương xỉ phượng vĩanh biết đấy.”

Đàm Ninh khẽ cười mũi: “Anh có thấy nhàm chán không vậy?”

Lâm Tụng An cúi đầu hôn cậu, rồi đan tay mười ngón vào nhau tiếp tục đi sâu vào rừng: “Không nhàm chút nào.”

Đàm Ninh nhìn tấm lưng rộng lớn của Lâm Tụng An, nhìn bàn tay hai người nắm chặt, hít thở hương vị mát mẻ tươi mới của rừng cây lúc chạng vạng mùa hè, trong lòng bỗng cảm thấy an ổn.

Cảm giác an ổn ấy giống như, cho dù ngay giây tiếp theo thế giới có diệt vong, Đàm Ninh cũng chẳng sợ, chỉ cần ở bên Lâm Tụng An là đủ.

Về đến nhà, Đàm Ninh nói lưng có mồ hôi, muốn đi tắm. Lâm Tụng An bèn vào phòng tắm xả nước nóng sẵn.

Đàm Ninh cởi áo hoodie, đứng trước gương nhìn cơ thể mình.

Cậu có tăng cân một chút, nhưng may là tăng đều đúng chỗ, nên không hề lộ ra béo.

Cậu chạm tay lên bụng mình, vẫn cảm thấy hoang mang. Cậu vẫn chưa hoàn toàn quen với thân phận mới này, thỉnh thoảng đang ngủ trở mình cũng sẽ bừng tỉnh, hoảng sợ đưa tay ôm bụng, lúc đó mới bàng hoàng nhận ra, trong bụng mình có một sinh linh nhỏ bé.

Đó là kết tinh tình yêu của cậu và Lâm Tụng An.

Thật kỳ diệu.

Nghe tiếng bước chân Lâm Tụng An đi từ ban công vào, Đàm Ninh vội ngồi vào bồn tắm. Lâm Tụng An coi Đàm Ninh như trẻ con, còn thả cả bóng tắm sủi bọt vào bồn. Vừa ngồi vào, Đàm Ninh đã như được bước vào đám mây, suýt chút nữa bị bọt phủ kín.

Lâm Tụng An bước vào, thấy Đàm Ninh ngồi giữa đám bọt trông ngơ ngác, bật cười nhẹ, sau đó đi đến tắt vòi nước.

“Xem ra mèo con không thích bong bóng, lần sau anh thả cánh hoa nhé.”

Đàm Ninh liếc anh một cái: “Anh ấu trĩ thật đấy.”

Lâm Tụng An kéo một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, bốc một nhúm bọt thổi vào mặt Đàm Ninh.

Đàm Ninh lạnh mặt tránh đi, bóng bọt trượt từ má xuống ngực rồi tan biến trong làn nước gợn sóng. Nhưng cậu cũng bị “bệnh trẻ con” của Lâm Tụng An lây nhiễm, bốc một nhúm bọt trát lên mặt anh, hai bên đều dính. Lâm Tụng An không né tránh, ánh mắt dõi theo ánh mắt tươi cười của Đàm Ninh, rồi chuyển xuống đôi môi hơi hé mở.

Những làn bọt màu sữa hòa theo nước mà lững lờ trôi, nhẹ nhàng mà mềm mại, nhưng không che hết được mặt nước, đường cong cơ thể Đàm Ninh ẩn hiện theo sóng nước.

Lâm Tụng An ngồi bên bồn, thò tay vào nước mát xa cho Đàm Ninh.

Hai tay anh thấm đầy bọt, xoa từ vai gáy xuống lưng cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn rồi dùng lòng bàn tay miết dọc theo kinh mạch. Gần đây Đàm Ninh hay cúi đầu làm việc, giữ một tư thế lâu lại thêm mang thai dễ mỏi mệt, nên Lâm Tụng An đã học cách xoa bóp này.

Đàm Ninh thấy dễ chịu, rất nhanh đã nhắm mắt ngủ gật. Lâm Tụng An nói khẽ sau vài phút: “Ninh Ninh đừng ngủ vội, nước nguội rồi dễ bị cảm.”

Đàm Ninh cố tỉnh táo, giơ tay lên để anh tiếp tục xoa bóp. Lâm Tụng An cần mẫn không một lời than.

Tiền công là một nụ hôn của Đàm Ninh lúc kết thúc.

Cậu bầu nhỏ lại buồn ngủ, nhưng đang ngủ bỗng cảm thấy bàn tay đang mát xa vai cổ mình bỗng thay đổi lực, bắt đầu lần mò xuống dưới, đầu ngón tay lượn quanh xương quai xanh rồi trượt vào làn nước.

Đám bọt từng dày đặc như núi giờ đã tan bớt, hương hoa hồng loãng dần theo nhiệt độ cơ thể, Đàm Ninh tỉnh táo lại đôi chút, ngửa đầu nhìn ra sau: “Anh làm gì đấy?”

Lâm Tụng An nhướn mày: “Không làm gì cả.”

“Tay anh để đâu đấy?”

Lâm Tụng An mặt vô tội: “Anh chỉ đang mát xa thôi.”

Thấy Đàm Ninh không tin, Lâm Tụng An không giải thích, mà cúi đầu thì thầm bên tai cậu: “Thêm vài tháng nữa chỗ này sẽ sưng lên, lúc đó chắc chắn Ninh Ninh sẽ cầu xin anh xoa bóp. Mà có khi không chỉ là xoa bóp đâu.”

Đàm Ninh liếc anh: “Lâm Tụng An, có lúc anh thật sự, đầu óc toàn rác rưởi màu vàng thôi.”

Lâm Tụng An bật cười, nhận xét của Đàm Ninh anh luôn vui vẻ chấp nhận.

Anh đứng dậy thay nước, sau đó quay người đi lấy quần áo sạch cho Đàm Ninh. Cậu thích mặc đồ ngủ vải cotton, Lâm Tụng An đã cho người may riêng mấy bộ, vừa vặn lại thoải mái.

Anh cầm quần áo từ phòng ngủ trở lại phòng tắm, thấy Đàm Ninh đang nằm bò bên thành bồn tắm, hai tay khoanh lại trên thành, cằm gác lên mu bàn tay, tóc dài ướt sũng xõa xuống má, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn anh chăm chú, khi ngước mắt lên còn mang theo sự quyến rũ trong trẻo.

Giống như nàng tiên cá nhỏ vừa lên bờ.

Lâm Tụng An ngẩn người vài giây, rồi bước lại gần. Anh nghe Đàm Ninh nhẹ nhàng mời mọc: “Muốn vào tắm chung không?”

Lâm Tụng An nhếch môi cười: “Đây là tiền công cho buổi mát xa hôm nay à?”

“Ừm.” Âm cuối mang theo chút háo hức.

“Anh có thể ứng trước phần của tuần sau không?”

Đàm Ninh ánh mắt như nước, nhẹ nhàng nâng người để Lâm Tụng An thấy nhiều hơn. Cậu giơ tay kéo vạt áo sơ mi của anh, kéo anh lại gần. Lâm Tụng An cúi người hôn lên môi cậu, Đàm Ninh cũng đáp lại đầy tình ý, nhưng không quên lạnh lùng từ chối, giọng nũng nịu lại bướng bỉnh: “Không được, anh chỉ được nhìn thôi.”

Rạng sáng, tiếng khóc bất chợt vang lên, xé toạc sự yên tĩnh của màn đêm.
Lâm Tụng An mở mắt ngái ngủ, theo phản xạ đưa tay che tai cho Đàm Ninh.

Bé mèo lại khóc rồi, khóc thê thảm tội nghiệp.

Lâm Tụng An dùng lòng bàn tay che tai cho Đàm Ninh, nhưng tiếng khóc của bé mèo quá mạnh mẽ, Đàm Ninh vẫn nghe thấy. Cậu cau mày, chậm rãi tỉnh lại, chưa mở mắt đã lần mò muốn xuống giường, vừa ngồi dậy liền bị Lâm Tụng An kéo trở lại.

Lâm Tụng An kéo chăn trùm kín Đàm Ninh, nhốt cậu trong chăn ấm, khẽ nói bên tai: “Em ngủ tiếp đi, để anh dỗ.”

Lông mi dài của Đàm Ninh khẽ rung, suy nghĩ một lúc vẫn không nỡ: “Hay để em đi đi.”

Nhóc con đang trong giai đoạn cai sữa, thường xuyên khóc đêm, mà Đàm Ninh lại mềm lòng, hễ nghe tiếng con khóc là đau lòng ngay, năn nỉ Lâm Tụng An: “Hay là đêm nay cứ để nó bú một chút…”

“Nhưng Ninh Ninh, đã kiên trì được một tháng rồi.”

Đàm Ninh mắt bắt đầu đỏ hoe, Lâm Tụng An cắn răng nhẫn tâm, nhét cậu lại vào chăn: “Không được đâu.”

Anh một mình ra khỏi giường, bước vào phòng trẻ bên cạnh.

Nhóc con Hưu Hưu chín tháng tuổi giờ đã có thể hoạt động linh hoạt trong cũi. Cậu bé dùng hai bàn tay nhỏ xíu níu lấy thanh chắn cũi ngồi dậy, mắt trông mong nhìn ra cửa. Thấy không có ai vào, bĩu môi hai cái rồi khóc òa. Vừa nhìn thấy Lâm Tụng An bước vào, cậu càng khóc to hơn, mặt đỏ bừng, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.

Lâm Tụng An nghĩ thầm: May mà không để Ninh Ninh vào. Nếu để em ấy thấy bộ dạng đáng thương này, kế hoạch cai sữa thể nào cũng bị đình lại vô thời hạn.

Anh bước tới bên cũi bế Hưu Hưu lên.

Hưu Hưu nằm trong vòng tay Lâm Tụng An, ban đầu còn ngừng nấc, phản ứng chậm rãi nhận ra người bế mình không phải là người mình muốn, lại bắt đầu lăn lộn khóc ầm, mong lôi kéo Đàm Ninh đến.

Lâm Tụng An đành lấy con thỏ nhồi bông mới mua dụ sự chú ý của nhóc. Hưu Hưu ngây người nhìn con thỏ, chăm chú nhìn đôi mắt đỏ của nó, tiếng khóc nhỏ dần, chớp chớp mắt nhìn Lâm Tụng An rồi chu môi lên.


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 69: Ngoại truyện 04
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...