Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 68: Ngoại truyện 03
Lâm Tụng An và Đàm Ninh nhìn nhau trong bóng tối suốt nửa phút. Khi nghe thấy tiếng “chồng ơi” nũng nịu của Đàm Ninh, phản ứng đầu tiên của Lâm Tụng An là: Chẳng lẽ mình vẫn đang nằm mơ?
Anh thậm chí còn hơi hoảng, trượt sang mép giường, nhưng Đàm Ninh lại lập tức dính sát vào.
Khi Lâm Tụng An đưa tay bật đèn, khuỷu tay đập vào cạnh tủ đầu giường, cơn đau khiến anh xác nhận không phải mơ. Đàm Ninh thực sự đang nằm trên người anh, đang nỗ lực cởi cúc áo của anh.
Lâm Tụng An một tay giữ cậu, tay kia lấy cuốn sổ khám bệnh mà Đàm Ninh để ở đầu giường.
Ban đầu anh chỉ đọc báo cáo xét nghiệm.
Trong sổ khám bệnh viết: Giai đoạn đầu thai kỳ (35 ngày), do bạn đời là Alpha, dễ phát sinh cảm giác lo âu, trầm cảm và cô đơn; trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến hội chứng thiếu tiếp xúc da thịt.
Lâm Tụng An đọc đi đọc lại hai dòng này ba lần, rồi trầm ngâm đặt sổ xuống.
Lúc ấy, Đàm Ninh bỗng như nhận ra mình không nên nằm úp, bụng đang dán chặt vào phần cơ bụng cứng cáp của Lâm Tụng An. Cậu ngừng lại vài giây, rồi vội vàng lùi xuống, rúc vào cánh tay Lâm Tụng An, ngẩng đầu lên nhìn anh đầy trông đợi.
“…”
Lâm Tụng An cảm thấy thái dương mình giật mạnh hai cái.
Anh kéo Đàm Ninh lên, để cậu ngồi vắt ngang lên người mình. Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, anh nhìn thẳng vào Đàm Tiểu Miêu lúc này đang thay đổi tính cách vì hội chứng thai kỳ sớm và hội chứng thiếu tiếp xúc. Lông mày Đàm Ninh hơi nhíu, cúi đầu chạm vào bụng mình một cái, rồi lại vuốt nhẹ cổ của Lâm Tụng An, thì thầm: “Lâm Tụng An…”
“Anh đây?”
“Anh sẽ rời xa em sao?”
“Không.” Lâm Tụng An đan tay vào tay cậu. “Vĩnh viễn không.”
“Lâm Tụng An.”
“Anh đây?”
“Cởi áo ngủ ra.”
Lâm Tụng An bật cười, anh kéo tay Đàm Ninh đặt lên nút áo ngủ của mình. Đàm Ninh lần lượt cởi từng chiếc, nhưng khi định cúi người xuống thì lại dừng lại, cau mày nói: “Nằm nghiêng đi.”
Nói rồi cậu nằm nghiêng sang bên cạnh anh.
Lâm Tụng An cũng nghiêng người theo, nhéo má Đàm Ninh, bất lực nói: “Ninh Ninh, mới hơn một tháng thôi, nằm úp cũng không đè trúng bé mèo đâu.”
Đôi mắt Đàm Ninh lại bắt đầu ươn ướt, Lâm Tụng An vội cúi đầu hôn cậu. Bàn tay Đàm Ninh phủ lên phần cơ bụng rắn chắc của anh, dường như vẫn chưa sờ đủ, cả người dính chặt vào, miệng còn phát ra tiếng rên khe khẽ.
Lâm Tụng An ôm eo cậu, cúi đầu cắn nhẹ vào môi cậu. Đúng lúc sắp không kìm được nữa, Đàm Ninh lại đưa hai tay đẩy anh ra: “Không được, hai tháng này không được làm.”
“Hả?”
“Chính là không được.”
Lâm Tụng An vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, nhưng vẫn đưa tay trở lại ôm lấy eo cậu: “Không được mà còn dụ anh?”
“Em không có.” Đàm Ninh nghiêm túc phản bác, nhưng sau khi lăn qua lăn lại khoảng mười phút, cậu bắt đầu buồn ngủ.
Lâm Tụng An cúi xuống hôn một cái, định cởi áo ngủ của cậu, nhưng Đàm Ninh lại xoay người, quay lưng về phía anh, lầu bầu: “Em muốn ngủ rồi.”
“?”
Lâm Tụng An kéo vạt áo ngủ của cậu, Đàm Ninh vùi mặt vào chăn, nói: “Bác sĩ nói, bây giờ em cần ngủ đủ giấc.”
Lâm Tụng An mơ màng nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Đàm Ninh, nhìn eo cậu, cùng với xương bướm ẩn hiện dưới lớp áo ngủ màu ngọc trai. Những đường nét mềm mại, quyến rũ lại phủ lên ánh sáng dịu dàng của thời kỳ thai nghén. Anh vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, hít sâu vào mùi hương trong mái tóc cậu.
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, lặng lẽ rọi vào phòng ngủ qua lớp rèm.
Lâm Tụng An tỉnh giấc.
Anh cầm điện thoại, nhắn tin hỏi một người bạn bác sĩ về những lưu ý khi beta mang thai.
Đối phương gửi lại một loạt các điểm cần chú ý. Lâm Tụng An lại hỏi tiếp: “Gần đây tính cách người yêu tôi thay đổi rõ rệt, từ hôm qua bắt đầu trở nên cực kỳ dính người.”
“Trường hợp này thường thấy ở các cặp đôi có tình cảm tốt. Với Omega thì có thể là rối loạn pheromone, còn với Beta, tuy không có pheromone, nhưng vẫn có phản ứng tương tự, chẳng hạn như thường xuyên chán nản hoặc xuất hiện hành vi làm tổ.”
“Làm tổ?” Giọng điệu Lâm Tụng An mang theo chút thú vị.
“Đúng vậy. Vì anh là Alpha, còn cậu ấy là Beta, nên có thể trong lòng cậu ấy luôn có một chấp niệm nào đó về chuyện này, dẫn đến phản ứng tương tự trong thai kỳ.”
Vẻ mặt Lâm Tụng An dần tối lại, chỉ còn lại xót xa trong lòng.
“Còn nữa, nếu bình thường hai người có tần suất thân mật cao, phản ứng tâm lý có thể còn mạnh hơn.”
“…” Lâm Tụng An xoa trán, nghĩ thầm: Phản ứng quả thật hơi mạnh…
“Vậy tôi nên làm gì để phối hợp?” Anh hỏi.
“Chiều theo cậu ấy là được rồi, làm cậu ấy vui. Tuyệt đối đừng để cậu ấy rơi vào trạng thái cô đơn hay cảm xúc tiêu cực kéo dài.”
“Được.”
Lâm Tụng An đặt điện thoại xuống. Đàm Ninh cảm thấy người bên cạnh cựa quậy, bắt đầu từ từ tỉnh lại.
Tính khí sau khi ngủ dậy của Đàm Ninh càng lúc càng tệ từ sau khi kết hôn. Trước kia còn là sinh viên, nếu hôm sau không có tiết, có thể phành phạch với Lâm Tụng An cả đêm không cần ngủ. Nhưng giờ mỗi ngày cậu phải đến văn phòng luật từ 9 giờ sáng, vậy mà Lâm Tụng An thỉnh thoảng vẫn làm cậu thức đến 1–2 giờ, khiến cậu vô cùng bực bội. Tối thì kiệt sức ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy liền trút giận hết lên người anh.
Cậu thường lăn một vòng, lăn ra khỏi vòng tay Lâm Tụng An, sau đó đá một cú vào chân anh.
Khi hai người đã cách nhau, cậu lại vùi mặt vào chăn, ngủ thêm mười phút nữa.
Lâm Tụng An thích nhất là nhìn Đàm Ninh lúc này, không nhúc nhích, say ngủ. Anh ngắm đôi má ửng hồng, đôi môi mím lại, làn da trắng toát như phát sáng dưới ánh nắng ban mai.
Đàm Ninh ngày thường là hình mẫu luật sư tinh anh, trấn tĩnh, cứng cỏi, lạnh lùng như băng, càng ngày càng giống Phương Cẩn. Nhưng lúc ngủ, cậu lại như trở về tuổi 20 khi họ mới bên nhau, co người lại, nắm chặt mép chăn, mềm mại, nhưng đầy cảm giác thiếu an toàn.
“Bé cưng, sáng nay muốn ăn gì?”
Lâm Tụng An nhéo nhẹ một bên má của cậu.
Đàm Ninh chớp đôi mắt mơ màng, đầu óc mông lung vài giây, sau đó dường như nhớ lại chuyện tối qua. Cúc áo ngủ của Lâm Tụng An đã bị cởi, ngực lộ ra vùng cơ bụng rộng lớn. Cậu cúi đầu nhìn lại mình, hai cúc gần bụng dưới cũng bị mở.
Bụng dưới… Đàm Ninh đột ngột ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Lâm Tụng An.
Cậu mím môi, khẽ hỏi: “Anh biết rồi à?”
“Biết cái gì? Bé mèo à?”
“Tối qua, tối qua em mới biết, cảm xúc có chút thất thường, nếu em có nói hay làm gì, anh cứ coi như không biết nhé.”
Lâm Tụng An suýt thì trêu cậu thêm, muốn nhìn cậu xấu hổ đến đỏ mặt mà cầu xin tha thứ. Nhưng rồi anh lại nhớ lời dặn của bác sĩ:
— Phải chiều theo cậu ấy.
Bây giờ trong bụng mèo con đã có một bé mèo, tính tình cũng tăng gấp đôi, chạm một chút là sẽ nổ.
Lâm Tụng An bật cười gật đầu: “Được rồi, em chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì, anh cũng chẳng biết gì hết.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên trán Đàm Ninh: “Anh chỉ biết là mình phải làm cho bé cưng của anh một bữa sáng thật ngon lành.”
Nói xong, Lâm Tụng An xuống giường. Đàm Ninh nhìn anh vừa cài nút áo vừa đi ra khỏi phòng, vóc dáng rắn chắc nhưng không quá đô, vai rộng chân dài, mặc đồ lên thì trông càng gọn gàng.
Anh quay người bước vào bếp.
Đàm Ninh ngơ ngẩn nhìn theo, cảm xúc thức dậy, tim đập thình thịch, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Thế là cậu lén lút lăn qua một vòng, lăn sang phía Lâm Tụng An vừa nằm, kéo chăn còn vương mùi của anh lên đắp, mở điện thoại đặt báo thức 7 phút, rồi ngủ tiếp.
Lâm Tụng An đang chuẩn bị bữa sáng, bánh rau củ và chè sữa hạt sen nấm tuyết.
Đàm Ninh đánh răng rửa mặt xong, ngửi thấy mùi thơm liền đi tới. Lúc này, Lâm Tụng An đang dùng muỗng dài khuấy nồi chè nhỏ, mùi sữa nồng đậm lan tỏa khắp bếp. Đàm Ninh lẩm bẩm: “Mùi sữa đậm quá.”
Lâm Tụng An lập tức vặn nhỏ lửa.
Đàm Ninh bắt đầu vô thức dính lấy Lâm Tụng An, anh đi đâu, cậu theo đó. Không chen được tay vào giúp, chỉ biết ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn. Đến khi cậu nhận ra thì đã bị Lâm Tụng An ép vào bàn đảo bếp: “Luật sư Đàm à, em cứ dính lấy anh thế này, anh là tội phạm chắc? Anh gây tội gì mà không được rời khỏi em nửa mét?”
Mặt Đàm Ninh lập tức đỏ bừng.
Cậu quay đầu đi, phụng phịu nói: “Không có, em sợ anh làm cháy nồi.”
“Thế à?” Lâm Tụng An cũng không trêu nữa, cười rồi cắn khẽ vành tai cậu: “Anh là đầu bếp gia đình do luật sư Đàm dạy tận tay, làm sao cháy được nồi?”
Anh vỗ nhẹ vào mông Đàm Ninh: “Đi ra bàn ngồi đợi đi, bé cưng, đứng đây chỉ tổ bị ám hết mùi đồ ăn.”
Đàm Ninh nghe lời, đi về phía bàn ăn.
Chưa bao lâu sau, Lâm Tụng An bỗng cảm thấy một đôi tay vòng qua eo mình từ phía sau, ôm chặt lấy anh. Gương mặt mềm mại cũng áp sát vào lưng.
Quả là một chú mèo con dính người thực thụ rồi.
Lâm Tụng An bật cười.
“Lâm Tụng An, trưa nay, trưa nay có được không” Đàm Ninh nói mãi không nên lời, âm cuối còn run nhẹ.
May mà Lâm Tụng An và cậu tâm ý tương thông, lập tức nối tiếp phần còn lại: “Được, trưa nay anh mang cơm đến văn phòng, chúng ta ăn cùng nhau. Tối nay em đợi anh đến đón em về nhà, được không?”
Đàm Ninh “ừm” một tiếng.
Khi đang ăn, Đàm Ninh hỏi: “Mẹ biết chưa?”
“Anh nói với mẹ rồi. Tối nay mẹ sẽ đến thăm em.”
“Ừm.”
Đàm Ninh rõ ràng vẫn chưa quen với vai trò mới này: “Vậy, lát nữa em có nên gọi cho ông ngoại không?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy trưa nay em gọi.”
“Được. Nếu ông muốn sang thăm, nhớ nói anh biết giờ bay, anh sẽ ra sân bay đón.”
Lâm Tụng An còn chu đáo với ông ngoại của Đàm Ninh hơn cả cậu. Đàm Ninh khẽ cong khóe môi, gật đầu đồng ý.
Ăn xong, chuyện đưa Đàm Ninh đến chỗ làm lại là một vấn đề.
Càng đến gần văn phòng luật, Đàm Ninh càng lo lắng. Khi dừng xe ở đèn đỏ, Lâm Tụng An đưa cho cậu một vật: “Đặt cái này lên bàn làm việc, coi như anh luôn ở bên em.”
Đàm Ninh cúi xuống nhìn, đó là chú mèo gốm nhỏ mà Lâm Tụng An đã tặng cậu từ lâu. Màu sắc đã nhạt đi theo năm tháng, trông vẫn xấu như ngày nào, nhưng Đàm Ninh lại nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Cậu thấy mình nên nói thêm điều gì đó. Nhưng Đàm Ninh vốn chỉ giỏi thể hiện cảm xúc trong những khoảnh khắc đặc biệt. Dù hiện tại rất cần Lâm Tụng An ở bên không rời, nhưng ở ngay trước tòa nhà văn phòng luật, giữa phố xá người qua lại tấp nập, cậu vẫn không thể gọi nổi một tiếng chồng.
Lâm Tụng An nắm lấy tay cậu, kéo Đàm Ninh đang định mở cửa xe lại: “Ninh Ninh, hôn anh một cái.”
Lần này Đàm Ninh không do dự.
Cậu đóng cửa xe lại, trước tiên hôn nhẹ lên má Lâm Tụng An, sau đó không nỡ rời, nâng mặt anh lên, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Tay Lâm Tụng An trượt từ sau lưng Đàm Ninh đến bụng dưới, dịu dàng nói: “Ninh Ninh, làm việc đừng quá mệt.”
Dù chỉ là chia tay vài ba tiếng, nhưng nỗi buồn như đã lan tràn khắp toàn thân Đàm Ninh. Cậu nhìn sâu vào mắt Lâm Tụng An, chờ mong anh giữ cậu thêm vài câu nữa.
Thế nhưng Lâm Tụng An không nói gì thêm, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa vành tai cậu: “Ngoan, trưa anh sẽ đến.”
Rời khỏi Lâm Tụng An, Đàm Ninh lập tức trở nên mất hồn. Cậu đặt chú mèo gốm lên bàn làm việc, chưa đầy vài giây sau lại nhặt lên, cầm trong tay ngắm nghía, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Mãi đến khi khách hàng gửi tài liệu đến, cậu mới tạm thời tập trung trở lại.
Cậu cố gắng bắt mình chú tâm, kiên trì được hơn một tiếng, rồi đầu óc lại bắt đầu tản mạn.
Cậu mở điện thoại, lật xem từng tấm ảnh, có ảnh Lâm Tụng An cậu tự chụp, có ảnh chụp chung của hai người, có cả ảnh cưới.
Nghiêm Văn Thanh triệu tập một cuộc họp luật sư tạm thời để bàn về kế hoạch sáp nhập. Đàm Ninh ngồi bên, vừa trả lời các câu hỏi của Nghiêm Văn Thanh, vừa liếc nhìn đồng hồ.
Lâm Tụng An nói 11:30 sẽ đến, bây giờ còn 12 phút.
Đối với Đàm Ninh mà nói, thật sự là đếm từng giây một.
Không biết đã bao lâu, Nghiêm Văn Thanh bỗng nhiên hỏi: “Luật sư Đàm, cậu thấy sao?”
Đàm Ninh hoàn hồn lại, bình tĩnh trả lời: “Tôi cho rằng đã có thể bắt đầu tiến hành thẩm định rồi, đặc biệt cần chú ý đến các mối liên hệ và vấn đề nộp thuế của công ty này. Ngoài ra, các khoản bảo lãnh bên ngoài cũng là điểm rủi ro. Tôi thấy bây giờ nói gì thêm cũng không ích gì, tốt nhất là tranh thủ lập danh sách gửi qua cho bên kia để họ bắt đầu chuẩn bị.”
Cậu nói chuyện xưa nay không vòng vo, luôn thẳng thắn đưa ra quan điểm. Nghiêm Văn Thanh gật đầu, giao việc cho thực tập sinh: “Lập danh sách này đi, trước khi tan ca nộp cho tôi.”
Kim đồng hồ trên tường chỉ đúng 11 giờ 30, Đàm Ninh lập tức đứng dậy khiến cả phòng họp giật mình.
Đàm Ninh nói: “Tôi có việc, phải ra ngoài một chút.”
Cậu đi thẳng ra cửa, vừa bước đến cổng văn phòng thì thấy Lâm Tụng An đang trò chuyện vui vẻ với giám đốc công ty luật.
Lâm Tụng An liếc thấy cậu, liền cười vẫy tay chào.
Nghiêm Văn Thanh nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Đàm Ninh, tưởng có chuyện gì gấp, cũng bước theo vài bước, rồi dừng lại gần đến cửa.
Giám đốc nói: “Tiểu Đàm à, cậu đúng là kín tiếng thật đấy, đến công ty tôi gần bốn tháng rồi mà tôi vẫn không biết cậu và Lâm Tổng lại là—”
Tay Đàm Ninh bị Lâm Tụng An nắm lấy phía sau lưng, vành tai bắt đầu nóng lên. Cậu liếc thấy Nghiêm Văn Thanh đứng không xa, liền bổ sung nốt câu còn dang dở trước đây:“Anh ấy là chồng tôi.”
Một câu nói khiến sóng lòng Lâm Tụng An dậy lên ngút trời.
Đàm Ninh cuối cùng cũng chịu công khai bày tỏ tình cảm. Dù là do ảnh hưởng của hormone thai kỳ, Lâm Tụng An vẫn cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Đàm Ninh cảm thấy lòng bàn tay mình bị siết nhẹ, không dám ngẩng đầu lên. Đợi đến khi giám đốc và Nghiêm Văn Thanh rời đi, Lâm Tụng An kéo cậu vào cầu thang thoát hiểm, không kiềm được mà hôn tới.
Đàm Ninh cũng không trốn tránh, tay vòng lên vai Lâm Tụng An, cả người dính sát vào anh.
Nụ hôn dài khiến cả hai gần như không thở nổi, Lâm Tụng An mới chịu buông ra, cúi đầu vùi mặt vào cổ Đàm Ninh, hít nhẹ một hơi: “Sao người em có mùi sữa thế này?”
Đàm Ninh nghĩ một chút: “Chắc tại sáng nay anh bắt em uống hai bát chè sữa nấm tuyết.”
“Ồ.” Lâm Tụng An khẽ đáp, sau đó không nhịn được cười khúc khích.
Đàm Ninh nghe thấy tiếng cười có chút gian xảo kia, không hiểu: “Cười cái gì?”
Tay Lâm Tụng An xoa nhẹ phần thắt lưng của anh, cúi đầu nhìn một cái, ánh mắt dừng trên phần ngực phẳng lặng ẩn dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, môi khẽ cong lên: “Không có gì, chỉ là nghĩ, sau này Ninh Ninh nên uống sữa nhiều hơn.”
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
