Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 47

Đàm Ninh đặt một bàn học nhỏ trên giường, đặt laptop lên đó để viết báo cáo tình huống.

Lâm Tụng An nằm ngủ bên cạnh cậu, cánh tay vòng qua eo cậu, vì bị bàn học chắn lại nên chỉ có thể nằm sát bên cạnh Đàm Ninh. Trời dần tối, Đàm Ninh sau khi viết xong dàn ý, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh hoàng hôn cam đỏ phía trên rừng cây xa xa.

Ở bên Lâm Tụng An, thời gian như chậm lại.

Cậu nhìn gió thổi qua rừng, chim chóc giật mình bay lên, cành cây thưa thớt hứng lấy ánh tà dương, như cây cọ màu cam đang vẽ lên bầu trời hoàng hôn chìm trong mây. Đàm Ninh, đầu óc đang đau nhức vì đọc tài liệu tiếng Anh, bỗng chốc cũng im lặng ngẩn ngơ, tâm trạng dần dịu lại.

Thì bị Lâm Tụng An chọc ghẹo.

“Ninh Ninh, eo còn đau không?”

Sắc mặt Đàm Ninh bỗng trở nên cứng đờ, cậu chẳng muốn nhớ lại chuyện xảy ra vào buổi trưa chút nào.

Lâm Tụng An xoa eo cậu, lại luồn tay vào trong chăn, không cần mò mẫm cũng tìm được đúng chỗ, anh còn chưa tỉnh hẳn, chỉ dựa vào sự quen thuộc với cơ thể của Đàm Ninh, “Còn đau không? Để anh xoa cho nhé.”

“Không cần.” Đàm Ninh lạnh giọng nói.

Lâm Tụng An tỉnh hẳn, dụi mặt vào người Đàm Ninh rồi ngồi dậy, nghiêng đầu tựa vào vai cậu: “Ninh Ninh chăm chỉ quá, đang làm gì đấy?”

“Báo cáo tình huống phải nộp học kỳ sau.”

Lâm Tụng An rõ ràng là chẳng có ấn tượng gì về việc này. Đàm Ninh hỏi ngược lại anh: “Rốt cuộc tại sao anh lại đi học ở cơ sở Luật- Thương?”

“Vì em chứ sao, mèo ngốc.”

Đàm Ninh nghẹn lời.

“Nếu không vì em thì anh đến đó làm gì? Anh sắp tốt nghiệp rồi.”

Đàm Ninh chớp mắt. Lâm Tụng An hỏi: “Ninh Ninh muốn tranh suất du học đến thế à?”

“Ừm, đúng trường em muốn, có chỉ tiêu học thẳng thạc sĩ. Nếu đạt được báo cáo tình huống xuất sắc thì còn có học bổng toàn phần nữa. Tại sao lại không cố gắng?”

Lâm Tụng An nhìn dàn ý báo cáo của Đàm Ninh, “Ninh Ninh giỏi quá. Nếu sau này anh bị đuổi khỏi nhà, em nuôi anh nhé?”

Đàm Ninh cau mày, như thể thật sự tin lời bịa đặt của Lâm Tụng An, nghiêm túc hỏi: “Sao anh lại bị đuổi khỏi nhà?”

Lâm Tụng An ngừng một lát, chôn mặt vào cổ Đàm Ninh: “Giỡn tí thôi mà. Dạo này mẹ anh ngày càng không ưa anh, biết đâu một ngày nào đó đuổi anh ra khỏi nhà. Đến lúc đó anh không có tiền, không có nhà, không có xe, Ninh Ninh có cho anh tá túc không?”

Đàm Ninh không phải người biết đùa, mà Lâm Tụng An cũng ít khi nói kiểu “nếu như” thế này. Cậu cúi đầu nhìn anh, Lâm Tụng An cố tình chọc ghẹo, cứ hỏi mãi: “Có không? Ninh Ninh có nuôi anh không?”

Rất lâu sau, Đàm Ninh mới trả lời: “Có, em nuôi anh.”

Lâm Tụng An ngẩn người.

Vẻ mặt Đàm Ninh vô cùng nghiêm túc, như đang hứa hẹn một điều gì đó. Tưởng rằng mình sẽ bật cười, nhưng anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Đàm Ninh, đôi mắt ấy tĩnh lặng như biển. Lâm Tụng An chợt nhớ đến mặt biển dưới ánh trăng hôm trốn nhà đi, họ nằm trên bãi cát, Đàm Ninh lặng lẽ nằm trong vòng tay anh, lúc ấy họ đang bỏ trốn.

Đàm Ninh miệng thì nói “ghét”, “không muốn”, “tránh xa tôi ra”, nhưng mỗi lần Lâm Tụng An đưa tay ra, cậu chưa từng lùi bước.

Đàm Ninh dũng cảm hơn Lâm Tụng An tưởng rất nhiều.

Lâm Tụng An ngẩng đầu hôn lên môi cậu, cười nói: “Ngoan lắm. Nhưng sao anh nỡ để em phải chịu khổ chứ?”

Đàm Ninh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.

Lâm Tụng An dùng đầu ngón tay xoa giữa chân mày cậu: “Đừng cứ nhăn mày mãi, sẽ có nếp nhăn đó.”

Đàm Ninh lập tức giãn ra.

Lâm Tụng An tiếp tục xoa eo cậu: “Còn đau không?”

Đàm Ninh muốn xoay eo tránh tay anh, nhưng lại vặn trúng chỗ đau, hình ảnh buổi trưa lập tức tràn về trong đầu. Lâm Tụng An ánh mắt đầy ẩn ý, ghé vào tai Đàm Ninh thì thầm: “Ninh Ninh uốn giỏi ghê.”

Đàm Ninh mặt đỏ ửng, định đẩy bàn học xuống để xuống giường, nhưng bị Lâm Tụng An giữ lại. Cậu không dám động mạnh sợ làm đau tay anh, chỉ có thể bị anh ôm chặt, Lâm Tụng An tiếp tục cắn tai cậu: “Lúc đầu chẳng biết gì, suýt chút nữa ngồi gãy người ta rồi.”

Đàm Ninh trừng mắt nhìn anh, Lâm Tụng An chẳng biết ngượng, còn cẩn thận giúp cậu ôn lại chuyện buổi trưa: “May mà Ninh Ninh là học sinh ngoan, thái độ học tập rất nghiêm túc.”

“Lâm Tụng An!”

“Ninh Ninh rất chủ động.”

“Đừng nói nữa! Anh phiền quá rồi!”

“Anh nói này, Ninh Ninh, không được lên xuống thẳng tắp, phải biết uốn eo, lúc đó em liền—” Chưa nói xong thì đã bị Đàm Ninh bịt chặt miệng.

Lâm Tụng An cười không ngớt, gỡ tay Đàm Ninh ra, ôm lấy gáy cậu, kéo xuống hôn lên môi. Anh m*n tr*n môi cậu, thì thầm: “Ninh Ninh ngoan quá, da mặt mỏng, bụng cũng mềm nữa.”

Đàm Ninh nằm gục trên ngực anh, lười chẳng buồn để ý đến.

Lâm Tụng An cùng Đàm Ninh xem xét các tình huống pháp lý, chỗ nào Đàm Ninh không hiểu thì anh dùng ví dụ thực tế ở Thiên Hà để giải thích, còn chỗ nào anh không hiểu thì Đàm Ninh lại giảng lý thuyết luật thương mại cho anh. Đàm Ninh từng giành giải nhất toàn tỉnh cuộc thi biên dịch Anh – Trung dành cho sinh viên đại học, nhưng khả năng nói lại không lưu loát, cậu nói mình muốn tìm lớp luyện nói 1 kèm 1, Lâm Tụng An liền nói: “Để anh tìm cho em.”

Anh có nhiều bạn bè du học từ cấp hai, cấp ba, nên tìm gia sư luyện thi nói không khó.

Đàm Ninh rúc trong lòng anh, bỗng hít sâu một hơi, rồi tựa đầu vào cổ anh.

Sự dựa dẫm hoàn toàn.

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn trời chuyển dần sang hoàng hôn.

Cứ thế ở lì với nhau mấy ngày, cuối cùng Việt Oánh gọi điện liên tục mấy lần hỏi khi nào Đàm Ninh về nhà.

Đàm Ninh nói với Lâm Tụng An: “Mình ra trung tâm thương mại một chuyến nhé.”

Lâm Tụng An nói: “Được.”

“Em nghĩ là, em chưa nên gặp ba mẹ anh vội. Em muốn đến nhà anh nấu bữa trưa, anh nói với họ là em nấu.”

“Làm thế sao được?”

“Giờ em cũng chưa biết phải đối mặt với họ thế nào. Hơn nữa Tết sắp đến rồi, em không muốn gây xung đột với ba mẹ anh trong dịp này. Từ nhỏ đến lớn em vốn chẳng giỏi lấy lòng người lớn.”

Lâm Tụng An không đồng ý: “Em đừng ép bản thân phải lấy lòng họ. Đây là quá trình chấp nhận lẫn nhau. Hơn nữa, định kiến của mẹ anh với em vốn chẳng liên quan gì đến em cả, chỉ là cố chấp từ phía bà ấy. Ninh Ninh, em đừng nghĩ là do mình không tốt.”

Đàm Ninh đi ra ban công, Lâm Tụng An đi theo và ôm cậu từ phía sau.

“Ninh Ninh rất giỏi. Sang năm em sẽ ra nước ngoài, nhờ năng lực của mình mà giành học bổng toàn phần, tiền sinh hoạt là do em dạy kèm từng chút từng chút mà kiếm được, chẳng lẽ không đáng tự hào sao?”

Đàm Ninh nhớ lại lời của Hà Thanh Duệ, bỗng nói: “Còn có người yêu là người thừa kế tập đoàn Thiên Hà nữa.”

“Hả?”

Đàm Ninh cắn môi, không đáp.

“Em nói lại xem nào, còn gì nữa?”

Đàm Ninh cố chấp chống đỡ một lúc, cuối cùng đành đầu hàng, nhột quá không chịu được, rúc vào một góc, cứng nhắc nói: “Còn có người yêu là người thừa kế tập đoàn Thiên Hà.”

“Đúng rồi, giỏi thế còn gì.”

Đàm Ninh mắng anh: “Đồ tự luyến.”

Lâm Tụng An bật cười, cúi đầu nói với Đàm Ninh: “Ngày mai anh dẫn em về nhà, đừng sợ.”

Miệng thì nói là không sợ, nhưng Đàm Ninh lại mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm, thay tới thay lui mấy bộ đồ mà vẫn thấy không ổn, cuối cùng Lâm Tụng An chọn cho cậu một chiếc áo khoác dạ màu kaki.

Hai người nắm tay nhau đến trung tâm thương mại. Đàm Ninh nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản, những thứ trong khả năng của cậu thì Lâm Dã Huân và Phương Cẩn chắc chẳng để mắt tới, còn những thứ ngoài khả năng của cậu thì họ lại không thiếu, ngược lại còn dễ khiến họ hiểu lầm là cậu dùng tiền của Lâm Tụng An để lấy lòng.

Suy nghĩ mãi không ra, cuối cùng cậu mua một chai rượu vang và một hộp thuốc bổ. Nhìn hai món đồ ở ghế sau, Đàm Ninh thấy hơi buồn. Cậu gần như có thể tưởng tượng ra ánh mắt khinh thường của Phương Cẩn. Nhưng hai món quà này đã ngốn hết tiền làm thêm nửa học kỳ của cậu. Cậu thở dài, thầm nghĩ: Giá mà mình có thật nhiều tiền thì tốt biết mấy.

Lâm Tụng An liếc sang, không ngăn được nỗi xót xa trong lòng.

Ai cũng nghĩ rằng Đàm Ninh quen anh là có mục đích. Ai cũng nhắc anh phải cẩn thận. Nhưng trong mối quan hệ này, Đàm Ninh chẳng nhận được gì, cậu còn bỏ ra nhiều hơn cả anh.

Sinh nhật, anh tặng cậu quà, cậu còn trả lại chiếc điện thoại đắt tiền, chỉ giữ lại con mèo sứ chẳng đáng bao nhiêu.

Anh đã mang đến cho Đàm Ninh những gì? So với chút tình yêu bé mọn, là những cơn khổ sở trong kỳ mẫn cảm, là mối quan hệ bạn giường khó hiểu, là sự ghét bỏ của mẹ, là lời dị nghị từ bạn bè…

Bất giác, anh nắm lấy tay Đàm Ninh. Đàm Ninh ngẩn ra: “Sao vậy?”

Lâm Tụng An mỉm cười, một tay điều khiển vô lăng: “Không sao, sắp đến rồi.”

Lâm Dã Huân đang nghe điện thoại ngoài sân. Thấy xe Lâm Tụng An về thì nói mấy câu rồi cúp máy, bước ra cổng: “Về đúng lúc, dì vừa mới bắt đầu nấu cơm, mẹ con ở trên phòng làm việc.”

“Mẹ ở trên đó làm gì?” Lâm Tụng An khoác vai Đàm Ninh bước tới.

“Việc công ty.”

Đàm Ninh khẽ hỏi: “Mẹ anh cũng có công ty à?”

“Ừ, trước là chuỗi thẩm mỹ viện, giờ thì làm nghiên cứu mỹ phẩm.”

“Giỏi quá.”

“Rất giỏi.” Lâm Tụng An cười, “Sau này Ninh Ninh cũng có thể giỏi như vậy, có anh làm hậu thuẫn cho em.”

Đàm Ninh bảo anh nói nhỏ thôi.

Đàm Ninh đưa quà cho Lâm Dã Huân: “Chú, cháu chút quà nhỏ, hy vọng chú…”

Đàm Ninh nói năng vụng về, Lâm Tụng An tiếp lời: “Hy vọng chú nhận lấy, đừng chê nhé. Đây là quà Ninh Ninh mua bằng tiền làm thêm đấy. Rượu vang là đúng loại chú hay uống.”

Đàm Ninh lén cấu anh một cái, rõ ràng trên xe đã bảo là đừng nhắc đến chuyện tiền làm thêm.

Lâm Dã Huân cười nói: “Đã bảo đừng mua gì rồi mà, cảm ơn cháu, Tiểu Ninh.”

Đàm Ninh không giỏi giao tiếp với người lớn, nuốt nước bọt một cái, hơi căng thẳng nói: “Đây là việc nên làm, thưa chú.”

Một lát sau, Phương Cẩn đi xuống. Khi thấy Đàm Ninh, bước chân bà hơi khựng lại, nhưng lần này bà không cố tình lạnh nhạt nữa, mà cười nhẹ với cậu như một người lớn bình thường.

Lâm Tụng An đỡ eo Đàm Ninh, đẩy cậu đang cứng đờ vì sợ ra phía trước: “Ninh Ninh, lại chào mẹ anh đi, đừng sợ.”

“Mẹ—” Đàm Ninh vừa mở miệng đã nhận ra không đúng, may mà nói nhỏ, chỉ có Lâm Tụng An nghe thấy.

Lâm Tụng An bật cười, Đàm Ninh càng lúng túng, không tiện đẩy anh trước mặt Phương Cẩn, chỉ đành lấy hết can đảm bước lên một bước, chủ động nói: “Cháu chào cô, chúc cô năm mới vui vẻ.”

Lâm Tụng An cầm hộp quà thuốc bổ đưa cho Phương Cẩn: “Mẹ, đây là quà Ninh Ninh mua tặng mẹ.”

“Cảm ơn, để ở đó đi.”

Phương Cẩn không tỏ ra quá nhiệt tình, nhưng cũng không phản đối gay gắt, bà xoay người đi vào bếp, hỏi người giúp việc khi nào thì dọn cơm.

Lâm Tụng An kéo Đàm Ninh cùng đi vào bếp, hỏi: “Có việc gì cần con và Ninh Ninh giúp không ạ?”

Phương Cẩn bưng đĩa trái cây ra, vẻ mặt nhàn nhạt: “Hai đứa chia nhau ăn đi.”

Lâm Tụng An và Đàm Ninh liếc nhìn nhau, ý cười trong mắt Lâm Tụng An gần như tràn ra ngoài. Đàm Ninh nhận lấy đĩa hoa quả bằng hai tay, nói: “Cảm ơn cô ạ.”

Phản ứng của Phương Cẩn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đàm Ninh. Cậu vốn nghĩ mình sẽ phải trải qua một trận giông bão, sẽ bị ánh mắt khinh miệt của bà khiến cho chật vật bỏ chạy. Cậu đã chuẩn bị tâm lý suốt nửa đêm, không ngờ lại chỉ nhận được một nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Tụng An ghé sát tai cậu thì thầm: “Chúng ta sắp thắng rồi, Đàm Tiểu Miêu ạ.”

Bữa trưa cũng diễn ra rất suôn sẻ, tuy Phương Cẩn mặt lạnh như thường, còn Đàm Ninh thì trầm lặng ít nói, nhưng may mắn là Lâm Dã Huân và Lâm Tụng An hai cha con vẫn luôn chủ động làm dịu không khí.

“Ninh Ninh rất giỏi nấu canh, con từng uống canh gà và canh cá rô đậu phụ do em ấy nấu, ngon lắm.”

“Vậy sau này chú cũng có lộc ăn nhờ Tụng An rồi.”

Đàm Ninh có chút ngượng ngùng, gật đầu.

“Cũng không hẳn, nên để Tụng An học nấu canh tử tế, sau này về nhà nấu cho ba mẹ ăn.”

Lâm Tụng An lập tức tiếp lời: “Đương nhiên rồi, con đã bắt đầu học rồi, giờ con nấu được mấy món liền. Đừng nói là nấu canh, đến cả sườn kho tàu cũng không thành vấn đề.”

“Đừng chém gió.” Phương Cẩn nói.

“Con không chém đâu. Qua Tết, con với Ninh Ninh nấu cho mẹ ăn.”

Phương Cẩn khẽ cười, không đồng ý cũng không từ chối.

Ăn cơm xong, Phương Cẩn nhận một cuộc điện thoại rồi lên lầu, chắc là việc công ty. Lâm Dã Huân thì dẫn Lâm Tụng An và Đàm Ninh ra sân ngồi chơi một lúc.

Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ, có nhiều giống Đàm Ninh chưa từng thấy, cậu đi lại ngắm nhìn kỹ lưỡng.

Lâm Tụng An nhìn bóng dáng Đàm Ninh đang ngồi xổm, rồi quay sang Lâm Dã Huân mỉm cười: “Cảm ơn ba.”

“Là điều nên làm, vốn dĩ nên như vậy. Con hạnh phúc thì ba mẹ cũng hạnh phúc.”

“Vì không muốn để con có tiếc nuối sao?”

Lâm Dã Huân khựng lại một chút rồi mỉm cười: “Ừ.”

Một lát sau, ánh mắt Lâm Tụng An vẫn dõi theo Đàm Ninh, thì Lâm Dã Huân đột nhiên nói thêm: “Thật ra ba cũng không có gì hối tiếc. Ba từng nói với con rồi mà, đã bỏ lỡ thì không còn là duyên phận nữa. Bây giờ ba với mẹ con sống rất tốt, giao tiếp cũng nhiều hơn trước, rất hòa thuận. Cũng nhờ hai đứa đấy.”

Lâm Tụng An có phần bối rối, cảm thấy lời nói của Lâm Dã Huân hơi đường đột.

Anh quan sát Lâm Dã Huân từ đầu đến chân.

Chợt nhớ đến một lần trước trong thang máy, một giám đốc trong công ty từng nói với anh: “Dạo này ba cậu trông cứ như trai mới yêu ấy, cả người hớn hở như gió xuân.”

Khi đó anh không để tâm lắm, nhưng lúc này trong lòng lại dấy lên cảm giác kỳ lạ.

“Bao giờ thì tháo chỉ tay vậy?”

“Tuần sau.”

“Năm sau quay lại công ty, ba sẽ để con đến bộ phận kỹ thuật, như đã nói, xoay qua vài bộ phận để làm quen với công việc trong tập đoàn.”

“Ba vội vàng giao Thiên Hà cho con vậy sao? Định sớm về hưu sống đời son sắt với mẹ à?”

Lâm Dã Huân cười gượng: “Ừ, muốn dành thêm thời gian cho bản thân, cho mẹ con.”

Ánh mắt Lâm Tụng An đột nhiên dừng lại nơi bàn tay của Lâm Dã Huân.

“Ba.”

“Sao vậy?”

“Nhẫn cưới của ba đâu rồi?”

Lâm Dã Huân lập tức rụt tay lại, cười nói: “Nhẫn à? Dạo này trí nhớ tệ quá, lần nào tắm tháo ra cũng quên đeo lại.”

Lâm Tụng An đột ngột nhìn chằm chằm vào ông, ánh mắt nóng rực khiến Lâm Dã Huân theo bản năng né tránh. Trong ánh nhìn chất vấn im lặng ấy, ông dần thu lại nụ cười, khẽ hỏi: “Tụng An, hiện tại như thế này chẳng phải rất tốt sao?”

Lâm Tụng An quay đầu nhìn về phía Đàm Ninh, cậu đang đưa móng mèo ra nghịch một chiếc lá màu vàng đỏ pha lẫn.


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 47
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...