Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 46

Lúc Lôi Hãn gõ cửa, Đàm Ninh vẫn còn ngủ trong vòng tay của Lâm Tụng An. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cậu chỉ khẽ rên vài tiếng.

Lôi Hãn là người nóng tính, thấy Lâm Tụng An mãi không ra mở cửa liền tăng tốc ấn chuông dồn dập.

Đàm Ninh bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, chưa mở mắt đã nhíu mày, sau đó nắm lấy áo ngủ của Lâm Tụng An, chui đầu vào trong chăn.

Lâm Tụng An nhịn cười nhìn cậu.

Anh nhắn tin cho Lôi Hãn: [Đừng bấm nữa, Đàm Ninh vẫn chưa dậy, chờ chút.]

Lôi Hãn gửi lại một chuỗi: [………]

Qua mất phút, Lôi Hãn như vẫn chưa cam lòng, lại gửi thêm một loạt tin nhắn: [………]

Hai người cứ như hai đứa trẻ. Lâm Tụng An bật cười khẽ, đặt điện thoại xuống. Anh dùng cánh tay bị thương ôm lấy Đàm Ninh, rồi cẩn thận rút lại cánh tay còn lại. Vừa rút về xong, chuẩn bị xuống giường thì bị Đàm Ninh cắn một cái, cậu nhắm chuẩn vào cánh tay anh, để lại một dấu răng rõ mồn một.

“Hự…” Lâm Tụng An bóp cằm cậu, cười nói: “Mèo con ngủ dậy mà cáu gắt dữ vậy?”

Đàm Ninh từ từ mở đôi mắt màu hổ phách, không biết lại tức giận vì chuyện gì, ánh mắt lạnh băng như có sương phủ. Cậu xoay người lại, quay lưng về phía Lâm Tụng An, tiếp tục ngủ.

Thật ra Đàm Ninh vốn không có tật xấu khi thức dậy. Hồi đi học, không ai gọi cậu dậy cả, tự đặt chuông báo thức, tự dậy, lúc cậu ra khỏi nhà thì ông ngoại còn đang ngủ say. Nên có cáu kỉnh thì cũng chẳng có ai để trút giận.

Còn giờ thì khác, cậu có một người để trút giận vô điều kiện.

Và cậu cũng trở nên khác xưa đến chính mình cũng chẳng nhận ra.

Mỗi lần bộc lộ tính khí trẻ con xong, cậu mới bắt đầu lo lắng: Liệu hành vi này có khiến người ta chán ghét không? Có đi quá giới hạn không? Có khiến Lâm Tụng An thấy phiền không? Nhưng anh luôn dùng nụ cười dịu dàng để cho cậu câu trả lời: Em có thể tùy hứng thêm chút nữa.

Vì nghe thấy tiếng bên ngoài là Lôi Hãn, nên Đàm Ninh quyết định không dậy.

Lâm Tụng An cũng hết cách, đành một mình xuống giường, cài lại cúc áo ngủ lộn xộn rồi ra mở cửa cho Lôi Hãn.

Nửa tiếng trước, Lôi Hãn mới nghe tin về chuyện tối qua, cả người như bị sét đánh giữa trời quang, chết sững mất vài phút rồi vội vàng lái xe tới tìm Lâm Tụng An.

Cậu nghĩ: Bị pheromone dụ ph*t t*nh nghe đã thấy kinh khủng, còn phải tự làm đau bản thân để giữ tỉnh táo thì càng đáng sợ hơn nữa. Dù Lâm Tụng An luôn là người lý trí, trưởng thành nhất trong đám bạn bè, thì lúc này chắc chắn cũng rất yếu đuối.

Cậu do dự rất lâu trước cửa. Lâm Tụng An luôn là người toả sáng như ánh mặt trời, còn cậu thì tự nguyện làm cái bóng bên cạnh anh suốt hai mươi năm. Trước giờ toàn là anh dỗ dành cậu, cậu chưa từng thấy dáng vẻ yếu mềm của anh, giờ lại không biết phải đối mặt thế nào.

Kết quả vừa mở cửa ra, Lâm Tụng An vẫn bảnh bao, ôm mỹ nhân, chẳng có vẻ gì là suy sụp cả.

Thậm chí thời điểm cửa mở ra, ánh mắt đầu tiên của Lôi Hãn là thấy vết hôn trên cổ anh.

“…” Sự im lặng của Lôi Hãn như sấm nổ giữa trời quang.

“Sao đấy?”

“Em đến xem anh thế nào…” Lôi Hãn ngượng ngùng xoa mũi: “Gần 11h rồi, sao còn chưa dậy?”

“Tối qua hơn hai giờ mới ngủ.”

Lôi Hãn đơ người. Cậu nhìn thấy bàn tay phải được băng bó của Lâm Tụng An, trong ánh mắt lộ rõ sự khâm phục: “Không phải chứ, chuyện xảy ra như vậy mà vẫn… tới hai giờ cơ à?”

Trong lòng anh không khỏi tán thán: Không hổ là alpha cấp 9.

Lâm Tụng An hơi nheo mắt, nhưng cũng không buồn giải thích chuyện đã rõ là hiểu lầm.

Anh đi vào bếp, hâm nóng canh cá mà Đàm Ninh đã nấu từ tối qua, rồi lấy thêm vài món trong tủ lạnh ra.

Lôi Hãn lại càng choáng: “Anh biết nấu ăn luôn á?”

“Ừ.”

“Tay thế kia mà còn nấu nướng gì? Không ai chăm anh à? Cái người kia không chăm sóc anh hả?”

“Tôi lấy thịt ra rã đông đã.” Lâm Tụng An cứ như một ông chồng đảm đang trong nhà bếp.

Lôi Hãn lui về sau hai bước, lắc đầu: “Trước đây Diệp Linh bảo em là anh thay đổi rồi, em còn không tin. Giờ thì tin thật rồi…”

Nhắc đến Diệp Linh, Lôi Hãn bỗng sực nhớ, lập tức ngậm miệng, lén liếc sang Lâm Tụng An.

“Cậu ta sao rồi?” Lâm Tụng An hỏi.

“Nhà họ Nghiêm báo cảnh sát rồi. Mẹ cậu cũng không khách khí gì với gia đình cậu ta. Dù sao chuyện này không thể bị coi nhẹ được.”

“Ừ.” Lâm Tụng An không nói thêm gì.

“Cậu ta lần này thật sự quá đáng, như phát điên vậy. Trước giờ em còn chẳng nhìn ra cậu ta lại là người như thế, rõ ràng trước mặt cậu thì ngoan ngoãn lắm mà.”

Lâm Tụng An nghĩ về căn nguyên của chuyện này, chẳng biết nên trách Diệp Linh quá coi thường người khác, hay nên trách Phương Cẩn đã đưa ra báo cáo mức độ phù hợp giữa các bên, khiến ba gia đình rối tung.

May mà kết quả cuối cùng vẫn không tệ.

Lôi Hãn vốn cũng không cần Lâm Tụng An tiếp lời, cứ thế tự nói tiếp: “Còn cái cậu Nghiêm Tri Dư kia nữa, sau chuyện lần này thì cậu ta ngưỡng mộ anh dữ lắm. Em nghe mẹ cậu ta bảo, sáng nay cậu ta cứ hỏi suốt, Lâm Tụng An thế nào rồi? Tay có sao không?”

Chưa dứt lời, trong phòng ngủ vang lên tiếng gọi: “Lâm Tụng An.”

Giọng lạnh nhạt, ngữ điệu mang theo một tia giận dỗi.

Lôi Hãn giật thót tim.

Lâm Tụng An lập tức bỏ mọi thứ, bước tới.

Vừa đến cửa phòng ngủ, thấy Đàm Ninh dựa đầu vào đầu giường, ngẩng mắt lạnh lùng nhìn anh: “Em hết đồ mặc rồi.”

Lâm Tụng An lập tức hiểu ra tại sao Đàm Ninh lại đột nhiên gọi anh, vì Lôi Hãn vừa nhắc tới Nghiêm Tri Dư. Dù ngoài miệng Đàm Ninh nói sau này sẽ không để tâm chuyện pheromone nữa, nhưng giấm thì vẫn phải ăn, hơn nữa còn phải ăn ngay trước mặt Lôi Hãn, để thể hiện rõ địa vị đặc biệt của mình trong lòng Lâm Tụng An.

Lâm Tụng An rất thích mấy cái tính khí trẻ con ngầm ngầm này của Đàm Ninh, cũng không vạch trần: “Hình như ở ban công còn một cái quần của em, nhưng áo thì không có, mặc của anh nhé?”

Đàm Ninh ngẩng đầu, ý là đồng ý.

Lâm Tụng An ra ban công lấy chiếc quần dài lần trước Đàm Ninh để lại, rồi vào phòng thay đồ, tiện tay lấy một chiếc áo len, đặt lên giường bên cạnh Đàm Ninh, cúi người hôn lên trán cậu.

Đàm Ninh làm bộ không để ý: “Lôi Hãn đến làm gì vậy?”

“Đến thăm anh.”

“Có mang theo thuốc bổ không? Có mang giỏ trái cây không? Vừa đến đã líu lo nói liên hồi, ồn chết đi được.”

Lâm Tụng An cố nín cười, xin lỗi thay cho cậu ta: “Cậu ấy lúc nào cũng vậy, mồm mép như loa phóng thanh, nếu Ninh Ninh còn muốn ngủ thêm, anh sẽ bảo cậu ấy về trước.”

“Kết giao một đám bạn bè linh tinh vớ vẩn.”

Lâm Tụng An tự thấy có lỗi, hơi lúng túng. Đàm Ninh nghĩ lại, cảm thấy mình nói có phần quá lời, liền đưa một ngón tay ra chọc vào găng tay băng bó của Lâm Tụng An: “Còn đau không?”

“Không còn cảm giác gì nữa.”

“Nói dối.”

Lâm Tụng An khẽ cười: “Ninh Ninh muốn ăn gì? Trong tủ lạnh hết sủi cảo rồi, hay để anh đặt đồ ăn ngoài nhé?”

“Vừa nãy anh làm gì trong bếp mà lách cách thế?”

“Anh moi được một miếng thịt ba chỉ trong tủ lạnh, đoán là hôm nay em sẽ cần dùng đến nên lấy ra rã đông. Ninh Ninh, vậy em đặt đồ ăn sáng đi, bữa trưa mình ăn muộn chút cũng được.”

Đàm Ninh gật đầu, Lâm Tụng An liền đi ra ngoài. Lôi Hãn đã ngồi ở quầy bar một lúc, đang định rời đi thì Lâm Tụng An bước tới.

Ánh mắt Lôi Hãn nhìn anh đầy phức tạp, nhìn từ đầu đến chân rồi không nhịn được than vãn: “Rốt cuộc là anh bị thương hay cậu ta bị thương thế? Sao lại thành ra anh hầu hạ cậu ta? Cậu ta yếu đuối cái gì chứ?”

Lâm Tụng An khẽ cười, rõ ràng là đang tận hưởng chuyện này.

Lôi Hãn thầm nghĩ: Lâm Tụng An giờ đúng là không cứu nổi nữa rồi.

“Anh à, anh thực sự quyết định ở bên cậu ta rồi à? Chỉ yêu đương thôi hay định tiến tới hôn nhân?”

“Hướng tới hôn nhân.”

Lôi Hãn gãi đầu, không hiểu hỏi: “Nhưng cậu ta là Beta mà.”

“Beta thì sao?”

“Không phải ai cũng vậy sao? Thà tìm Alpha hay Omega cấp thấp còn hơn là cưới Beta, mọi người đều có quan điểm chọn bạn đời như vậy mà? Anh có pheromone cấp chín đấy, sau này nếu có con thì chắc chắn cũng là cấp cao, bao nhiêu người còn mơ không được, tìm một Beta thì tiếc quá còn gì.”

Lôi Hãn từng nghe nói lúc Lâm Tụng An bị dẫn kỳ đ*ng d*c, khách sạn phải giải tán cả tầng, pheromone phát tán mạnh đến mức mấy Omega cấp thấp bị ảnh hưởng đến nỗi nóng ran cả người. Dù không thể đồng cảm với nỗi đau của Lâm Tụng An, nhưng trong lòng Lôi Hãn lại cảm thấy chuyện đó ngầu cực kỳ.

“Bao nhiêu người mơ còn chẳng được…” Lâm Tụng An bật cười.

“Anh à.”

“Đừng nói nữa, Lôi Hãn,” Lâm Tụng An nghiêm mặt, không cần nổi giận cũng khiến người ta im lặng. Anh nói: “Lúc cậu học cấp ba, ngày nào cũng trốn học đi chơi với đám bạn, tôi đứng chờ cậu ngoài cổng trường, nói với cậu rằng: tôi sẽ không ngăn cản cậu, nhưng cậu phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.”

Lôi Hãn cúi đầu.

“Bây giờ cũng vậy, cậu đừng cản tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình.”

Một lúc lâu sau, Lôi Hãn buồn bã nói: “Em hiểu rồi.”

Cậu xắn tay áo: “Cần em giúp gì không? Em chưa từng rửa rau, cái này là cải thảo non đúng không? Làm sao đây?”

Cậu chủ động giúp đỡ, Lâm Tụng An cũng để cậu làm, chỉ dẫn từng bước.

Lôi Hãn ở nhà thì chai dầu ngã cũng mặc kệ, vậy mà ở nhà Lâm Tụng An thì rửa cải thảo non rồi rửa cả khoai tây, vụng về lóng ngóng.

“Khoai tây gọt vỏ xong chưa kịp nấu đã bị oxy hóa rồi kìa.”

Một lời than nhẹ phía sau làm Lôi Hãn giật mình đến mức đánh rơi cả dao gọt vào bồn rửa. Cậu quay đầu lại thì thấy Đàm Ninh mặc áo len rộng của Lâm Tụng An, đi ra cửa lấy đồ ăn ngoài, thong thả quay vào, ngồi xuống bàn ăn, mở hộp cháo ra, múc một bát cho Lâm Tụng An, còn mình thì múc một muôi thổi thổi, bắt đầu ăn tự nhiên.

Cứ như thể cậu mới là chủ nhà, còn Lôi Hãn là bảo mẫu mới được thuê về.

“……”

Lôi Hãn tức tối nhìn về phía Lâm Tụng An đang cười hỏi Đàm Ninh: “Gọi cháo gì thế?”

Lôi Hãn bỏ khoai tây xuống, rửa tay, quay đầu bỏ đi.

“Không ở lại ăn trưa à?”

Lôi Hãn vừa thay giày vừa lầm bầm: “Thôi khỏi, nhìn đã chả muốn ăn rồi.”

Đàm Ninh hừ lạnh một tiếng.

Lâm Tụng An cười ngồi xuống: “Lỗi của anh, sau này anh sẽ dạy dỗ cậu ta đàng hoàng, tuyệt đối không để cậu ta giở trò này trước mặt em nữa.”

“Lâm Tụng An.”

“Anh đây?”

“Ba mẹ anh thích gì? Gần Tết rồi, em muốn ra trung tâm mua chút quà.”

Lâm Tụng An hơi do dự, Đàm Ninh liền nói thêm: “Em có tiền mà, năm ngoái em được học bổng quốc gia.”

“Không phải vì tiền.” Lâm Tụng An hỏi Đàm Ninh: “Em không sợ mẹ anh nữa à?”

“Dù sợ cũng phải đối mặt thôi.”

“Tại sao?” Lâm Tụng An cười đầy ẩn ý.

Đàm Ninh không đáp. Lâm Tụng An bắt đầu trêu ghẹo cậu, khều chân Đàm Ninh: “Tại sao vậy Ninh Ninh? Đối mặt rồi thì định làm gì?”

Đàm Ninh không thèm để ý đến anh.

“Đối mặt rồi là phải làm con dâu nhà họ Lâm đấy.”

Đàm Ninh đỏ bừng vành tai, nhưng cậu hất nhẹ mái tóc đang xõa, để tóc rũ xuống che tai, tiếp tục cúi đầu ăn cơm rồi nói: “Đợi khi anh khỏe hơn một chút, tuần sau nhé, chọn buổi chiều tầm 1-2 giờ, lúc ít người, mình đến trung tâm mua sắm hàng hiệu ở Ninh Giang dạo một vòng.”

“Được.” Lâm Tụng An đồng ý, “Nhưng cũng không nhất thiết phải là đồ hiệu đâu, quan trọng là tấm lòng.”

“Em có tiền mà.” Đàm Ninh hơi không phục.

“Anh biết Ninh Ninh có tiền. Nhưng cái đồng hồ em tặng anh lần trước, chắc cũng hơn ba vạn tệ phải không?”

Đàm Ninh cúi mắt, im lặng.

“Sớm biết thế này, trước kia mỗi lần anh nên chuyển khoản hai vạn cho em.”

Đàm Ninh buột miệng: “Số tiền đó em chưa đụng đến đồng nào.”

Lâm Tụng An nhướng mày: “Tại sao không dùng?”

Đàm Ninh biết mình lỡ lời, bèn im lặng như câm, mặc cho Lâm Tụng An tra hỏi thế nào cũng không nói. Ăn xong nửa bát cháo thì bị Lâm Tụng An đè xuống giường.

“Tại sao không dùng số tiền đó? Tại sao? Vì khi đó Ninh Ninh cũng không muốn chia tay với anh đúng không? Miệng thì nói là bạn giường, nhưng trong lòng vẫn coi anh là bạn trai, đúng không?”

Một loạt câu hỏi, Đàm Ninh mím chặt môi.

Cuối cùng, Lâm Tụng An hỏi thêm một câu: “Ninh Ninh yêu anh hơn anh tưởng, đúng không?”

Đàm Ninh miệng thì luôn kín như bưng, nhưng Lâm Tụng An thì có đủ cách để khiến cậu mở miệng.

Lâm Tụng An vén áo len của cậu lên, Đàm Ninh sợ anh làm đau tay nên đẩy anh ra, rồi trở mình ngồi lên người anh.

Lâm Tụng An nhướng mày: “Ninh Ninh định làm gì vậy?”

Ánh mắt Đàm Ninh nhìn xuống, rơi vào một chỗ nào đó trên chiếc quần thể thao màu xám.


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 46
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...