Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 37
Lâm Tụng An tìm Đàm Ninh giữa biển người.
Thực ra Đàm Ninh không ở xa, nhưng trong khoảnh khắc đó, Lâm Tụng An lại không tìm thấy cậu, chỉ thấy những dải lụa đỏ bay theo gió, những người cầu nguyện đầy thành kính thay nhau tới, còn Lâm Tụng An đứng lặng tại chỗ, xung quanh hỗn loạn như một chiếc đèn kéo quân.
Rất lâu sau, Đàm Ninh mới bước ra.
Lâm Tụng An vẫn đứng yên, cho đến khi Đàm Ninh đến trước mặt anh, nghiêng đầu hỏi đầy nghi hoặc: “Sao vậy?”
Lâm Tụng An như bừng tỉnh, mỉm cười với Đàm Ninh, rồi dang tay ôm chầm lấy cậu, Đàm Ninh bị buộc phải vùi mặt vào vai anh, ngửi thấy mùi hương nhang còn vương trên người anh.
Đàm Ninh tưởng rằng Lâm Tụng An sẽ hỏi cậu đã cầu gì khi quay lại, trong lòng vẫn còn đang giằng co giữa việc không thể nói dối trước cây cầu nguyện và không muốn nói thật với Lâm Tụng An, nhưng Lâm Tụng An lại không hỏi, như thể trong lòng bỗng dưng có tâm sự, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Đàm Ninh, rồi nói: “Ninh Ninh, đi thôi.”
Đàm Ninh vừa đi vừa ngoái đầu nhìn cây cầu nguyện kia.
Trên cây treo đầy những tấm thẻ gỗ đỏ, gần như không thấy lá xanh, người đến cầu nguyện quá nhiều, điều ước quá nặng nề.
Lời thỉnh cầu của cậu, liệu có được nghe thấy?
Họ men theo con đường cũ quay trở lại.
Lâm Tụng An vẫn luôn nắm tay Đàm Ninh, đầu ngón tay chạm đầu ngón tay, Đàm Ninh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, liền khẽ co các ngón tay lại, giả vờ như muốn rút tay về, Lâm Tụng An theo phản xạ lập tức nắm chặt lấy tay cậu.
Lòng bàn tay rộng lớn áp trọn lấy tay Đàm Ninh, mang theo hơi ấm.
Lâm Tụng An khẽ siết lấy tay cậu.
Dọc đường có một dãy quán bar, các loại nhạc nhanh nhạc chậm hòa vào nhau, nhưng nghe không hề lộn xộn. Đàm Ninh nghe được vài câu hát khiến trái tim cậu khẽ rung động, nên dừng bước.
Lâm Tụng An liền dắt cậu bước vào.
Người bên trong cũng khá đông, Lâm Tụng An vừa bước vào đã bị để ý. Mấy omega nhỏ nhắn ăn mặc hở hang nhân lúc nhạc chậm lắc lư thì cố tình chen lại gần Lâm Tụng An, anh nhíu mày, ôm Đàm Ninh sát vào lòng.
Ở trường, thân phận của Lâm Tụng An ai cũng biết, dù có tò mò hay ngưỡng mộ cũng không ai dám đến gần. Nhưng tại quán bar xa lạ này, sự xuất hiện của anh lập tức gây nên sự náo động dữ dội.
Tiếng người dần tắt, chỉ còn âm nhạc.
Một omega ngà ngà say loạng choạng bước đến, xé bỏ miếng dán ức chế sau cổ, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào Lâm Tụng An.
Đàm Ninh chưa từng trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của pheromone như vậy.
Vì không thể thấu cảm, nên với cậu, pheromone giống như một loại bệnh, nhất là khi chứng kiến Lâm Tụng An trong kỳ mẫn cảm đau đớn và mất kiểm soát, cậu lại càng cảm thấy pheromone chỉ là thứ vô dụng, chỉ khiến con người thêm thống khổ.
Nhưng lúc này ánh mắt của những omega nhìn Lâm Tụng An lại tràn đầy h*m m**n và bị hấp dẫn.
Đàm Ninh cảm thấy một nỗi sợ hãi đang nhấn chìm mình.
Lâm Tụng An đã ra ngoài quá lâu, miếng dán ức chế sau cổ chỉ có tác dụng trong mười hai tiếng, huống chi vừa rồi ở bãi biển còn dính nước.
Đàm Ninh bấy giờ mới phản ứng lại, sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt đầy giận dữ nhìn đám omega kia. Nhưng mấy omega đã bị men say làm tê liệt ý thức, lại bị mùi pheromone lảng vảng k*ch th*ch, chẳng còn biết đến đạo đức hay xấu hổ. Ánh mắt họ nhìn Lâm Tụng An đầy thèm khát, cứ như nếu không có Đàm Ninh ở đó, họ sẽ nhào tới ngay lập tức.
Lâm Tụng An cúi đầu nói bên tai cậu: “Ninh Ninh, chúng ta đi khỏi đây nhé.”
Đàm Ninh nắm lấy tay cậu, kéo đi luôn.
Cậu không nói lời nào, cứ nắm chặt cổ tay Lâm Tụng An kéo đi, cho đến khi anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ninh Ninh, em đi sai hướng rồi.”
Đàm Ninh lập tức dừng lại.
Lâm Tụng An định dỗ cậu, thì Đàm Ninh đã bắt đầu nổi giận: “Anh ra ngoài sao chỉ mang theo một miếng dán ức chế?”
“Anh—” Lâm Tụng An định nói rằng miếng dán của mình là loại chế tạo đặc biệt, hiệu quả mạnh nhất, nhưng Đàm Ninh không cho anh cơ hội phản bác.
“Nhìn thấy pheromone của mình khiến đám omega đó phát cuồng, anh thấy vui lắm đúng không?”
“Ninh Ninh.”
“Các người thú vị thật đấy. Các người là động vật à? Chỉ sống bằng bản năng thôi sao?” Ánh mắt Đàm Ninh đỏ lên.
“Anh chưa từng phát tán pheromone.”
Đàm Ninh hiếm khi để lộ vẻ hoảng loạn và mất kiểm soát như thế này, cậu chỉ có thể dùng lời lẽ lạnh lùng để che giấu bản thân: “Đúng, chưa phát tán, vì cấp bậc của anh quá cao, tự có uy h**p tự nhiên. Nhìn là biết mấy omega kia cấp thấp, chỉ mới tiếp xúc một chút đã thành ra như vậy. Lâm Tụng An, hay anh thử một chút xem, biết đâu rất sướng đấy?”
Lâm Tụng An sững người.
Đàm Ninh cười, nhưng nụ cười gượng gạo đến giả tạo: “Sau này đến kỳ mẫn cảm, anh khỏi cần đập đồ, khỏi cần xem tôi như công cụ. Anh có thể dùng chiết xuất pheromone trước, cảm nhận xem thoải mái đến đâu, rồi thử với người có độ tương thích cao như cái người tên Nghiêm Tri Dư gì đó, thực hiện toàn bộ đánh dấu—”
Đàm Ninh còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tụng An ôm chặt vào lòng.
“Anh chưa bao giờ xem em là công cụ.”
“Nhưng tôi chính là công cụ, chỉ là một cái bình chứa để anh dùng trong kỳ mẫn cảm thôi.”
“Ninh Ninh, đừng nói vậy. Em hiểu rõ lòng anh mà. Làm ơn đừng nói như vậy.”
Đàm Ninh nghẹn ngào: “Anh sẽ không kiên trì được đâu. Nếu không có mẹ anh cản trở, anh cũng sẽ không kiên trì được đâu.”
“Em tin anh đi, Ninh Ninh.”
“Tôi không tin anh.” Đàm Ninh cắn mạnh vai Lâm Tụng An, cố dằn lại tiếng nức nở, trở lại vẻ lạnh lùng, “Không tin. Một chút cũng không tin.”
Ba của Lâm Tụng An tung hoành thương giới bao năm, là người quyết đoán không gì phá vỡ nổi, cuối cùng cũng khuất phục trước bản năng. Nếu ông ấy thật sự yêu mối tình đầu, thì đâu thể sống hòa hợp với mẹ của Lâm Tụng An đến bây giờ?
Sự hòa hợp đó là nhờ vào sự tương thích pheromone.
Tất cả đều là số mệnh sắp đặt sẵn.
Lâm Tụng An lớn lên trong nhung lụa, anh không có lý do gì để tự mình chịu khổ.
Đàm Ninh nhớ đến lời Lâm Tụng An từng kể: Tập đoàn Thiên Hà từng trải qua vài cuộc khủng hoảng, mỗi lần đều nhờ Phương Cẩn giúp ba anh vượt qua. Bà ấy và nhà mẹ đẻ là chỗ dựa lớn nhất của Lâm Dã Huân.
Đàm Ninh tự hỏi: Còn mình thì sao? Mình có thể cho Lâm Tụng An được gì?
“Ninh Ninh.”
Tiếng gọi của Lâm Tụng An kéo Đàm Ninh ra khỏi dòng suy nghĩ rối ren, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đau thương của anh.
“Ninh Ninh, nếu em buông bỏ, vậy anh còn gì để cố gắng nữa đây?”
Tim Đàm Ninh đau nhói, nhất thời không thở nổi.
Rõ ràng họ vẫn đang đấu tranh, giông bão thật sự còn chưa đến, sao cậu có thể đầu hàng sớm như vậy? Phía trước còn hàng chục năm, còn hàng trăm kỳ mẫn cảm nữa.
Lông mi cậu khẽ run rẩy, rồi cậu kiễng chân ôm lấy Lâm Tụng An.
Cậu chủ động ôm Lâm Tụng An.
“Sau này anh sẽ không đến nơi đông người nữa, mỗi ngày mang theo ba miếng dán, trước và sau kỳ mẫn cảm sẽ cố không ra khỏi nhà, được không?”
Đàm Ninh siết chặt vòng tay ôm lấy Lâm Tụng An.
“Ninh Ninh không sợ, không sợ.”
Đàm Ninh bám lấy vai và cổ của Lâm Tụng An, như một chú mèo nhỏ bị thương vừa sợ hãi vừa bất an.
Sự dịu dàng của chú mèo nhỏ ấy vốn chẳng kéo dài được bao lâu, chưa đi đến cửa khách sạn thì Đàm Ninh lại bắt đầu không thèm để ý đến người ta nữa.
Lâm Tụng An muốn nắm tay cậu, nhưng Đàm Ninh tức tối siết chặt tay thành nắm đấm; Lâm Tụng An chạm vào vai cậu, cậu liền quay người đi.
Lúc vào thang máy, có một cặp vợ chồng già cùng bước vào, tay nắm tay, lảo đảo đi vào bên trong. Đàm Ninh giữ nút thang máy cho họ, bà cụ mỉm cười nói: “Cảm ơn cháu.”
Bà cụ có gương mặt hiền hậu, nhìn Đàm Ninh rồi lại nhìn Lâm Tụng An, “Hai cháu đến đây hưởng tuần trăng mật à? Trông giống một cặp mới cưới lắm đấy.”
Đàm Ninh vừa định phủ nhận thì đã nghe Lâm Tụng An nói: “Vâng ạ.”
Cậu cúi đầu, ngơ ngác nhìn mũi giày của mình, lắng nghe Lâm Tụng An trò chuyện với hai ông bà.
Bà cụ nói họ đang kỷ niệm đám cưới vàng, rồi còn rút một bông hồng trong bó hoa đưa cho Đàm Ninh.
Ban đầu Đàm Ninh chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Lâm Tụng An thay cậu nhận lấy và nhét vào tay cậu.
“Cảm ơn bà ạ,” Lâm Tụng An nói.
Đợi đến khi bà cụ bước ra khỏi thang máy, Đàm Ninh mới lí nhí như muỗi kêu: “Cảm ơn bà.”
Về đến phòng, Đàm Ninh vào tắm trước. Khi bước ra, cậu thấy bông hồng được cắm trong một lọ thủy tinh nhỏ xinh, không biết Lâm Tụng An tìm được ở đâu.
Cậu quay lại bước vào phòng tắm, lúc ấy Lâm Tụng An đang cởi cúc áo sơ mi.
Thấy Đàm Ninh, anh hơi bất ngờ rồi mỉm cười: “Sao vậy? Ngay cả lúc anh tắm em cũng dám vào à?”
Đàm Ninh bước tới, đứng giữa Lâm Tụng An và bồn rửa mặt, hơi nước trong phòng mờ ảo tạo nên một bầu không khí mập mờ. Mùi sữa tắm còn vương trong không khí giống hệt hương thơm trên người Đàm Ninh. Lâm Tụng An cúi đầu dụi vào anh, má áp lên trán Đàm Ninh.
“Ninh Ninh muốn làm gì nào?”
Đàm Ninh đưa tay ra, vòng ra sau cổ Lâm Tụng An, chạm nhẹ vào tuyến thể sau gáy anh qua miếng dán chống nước.
Hầu kết Lâm Tụng An khẽ động.
Anh bế Đàm Ninh đặt lên bồn rửa mặt, “Ninh Ninh, đây là có ý gì?”
Đàm Ninh không đáp lời nào, những nụ hôn của Lâm Tụng An liền cuốn tới như vũ bão, còn nồng cháy và cuồng nhiệt hơn cả đêm hôm trước.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
