Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 36

Đàm Ninh không thể ra nước ngoài, vì cậu vẫn chưa kịp làm hộ chiếu.

Mặc dù có vài quốc gia miễn visa có thể chọn, nhưng Đàm Ninh không thích. Cậu dùng bút đỏ vẽ lên bản đồ du lịch như đang sửa bài tập của Lâm Kỳ, rồi nói với Lâm Tụng An: “Chúng ta đi chỗ này.”

Một hòn đảo ở cực Nam.

Có con đường kéo dài đến bãi biển, ngọn hải đăng trắng xen xanh, hai bên là những ngôi nhà nhỏ sắc kẹo ngọt.

Lâm Tụng An chẳng thèm nhìn, hệt như quân vương hoang dâm vô độ, chỉ hôn cậu liên tục: “Được, chỗ này.”

Chuyến bay mất năm tiếng.

Lâm Tụng An đeo kính râm và đội mũ chống nắng cho Đàm Ninh, nắm tay cậu bước ra khỏi sân bay.

Gió biển mặn và ẩm thổi đến, thổi tung mái tóc dài của Đàm Ninh.

Tóc cậu đã lâu chưa cắt, giờ đã dài qua vai. Lâm Tụng An dùng tay làm lược, khẽ vén mấy lọn tóc bay trong gió.

Anh chuyển tiền cho Đàm Ninh, rồi tắt nguồn điện thoại, ném vào hành lý. Đàm Ninh mở WeChat ra, đếm xem ví của mình có bao nhiêu chữ số.

“Đồ mê tiền nhỏ.” Lâm Tụng An cắn tai cậu.

Cứ như thế, họ trốn đi.

Dù Lâm Tụng An gọi đó là bỏ trốn cùng nhau.

Không có kế hoạch tuyến đường, không tra hướng dẫn du lịch, họ chỉ đặt vé máy bay, chuẩn bị hành lý rồi lên đường.

Mãi đến khi đến nơi, Đàm Ninh mới nhớ ra gọi cho Hà Thanh Duệ. Hà Thanh Duệ trả lời: [Vậy khi nào cậu về?]

[Không biết, chắc cũng không lâu.]

Thật sự cậu không biết.

Có lẽ Lâm Tụng An cũng không biết.

Đây là một chuyến đi đầy bốc đồng, mơ hồ và liều lĩnh.

“Ninh Ninh.”

Nghe thấy Lâm Tụng An gọi, Đàm Ninh ngẩng đầu.

Lâm Tụng An quay lưng về phía mặt trời, vươn tay về phía cậu, cười nói: “Ninh Ninh, đi thôi.”

Đàm Ninh sững lại.

Lâm Tụng An mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, quần short trắng trên bãi biển, khi cười trông thật trong sáng, mang dáng vẻ thanh xuân. Nhưng khi nhướng mày với cậu, lại trở về dáng vẻ công tử kiêu ngạo vốn có.

Khi Đàm Ninh đặt tay vào tay anh, cậu mới chợt nhận ra, Lâm Tụng An thực ra chỉ hơn cậu một tuổi.

Họ chẳng bàn bạc gì về chi tiết chuyến đi, Lâm Tụng An cứ kéo cậu đi. Nhưng Đàm Ninh không hỏi: Chúng ta đi đâu? Anh có lên kế hoạch chưa? Đã đặt phòng khách sạn chưa?

Vì có Lâm Tụng An ở đó, dường như cậu chẳng cần làm gì cả.

Hóa ra cậu dựa dẫm vào anh nhiều đến vậy.

Trước khi lên máy bay, Lâm Tụng An đã sắp xếp xong mọi thứ. Họ ở trong một căn phòng nhìn ra biển, mở mắt ra là cả một vùng xanh thẳm.

Lâm Tụng An nằm lên giường trước, rồi kéo Đàm Ninh theo. Đàm Ninh không đứng vững, ngã vào lòng anh đúng như ý nguyện của anh. Hai người cùng nằm trên chiếc giường rộng hai mét ba, bên tai là tiếng sóng biển.

Đàm Ninh hơi ngẩn người, Lâm Tụng An che mắt cậu, nói: “Đừng nghĩ gì cả, Ninh Ninh.”

Một tay anh che nửa khuôn mặt cậu, hàng mi của Đàm Ninh lướt nhẹ qua lòng bàn tay Lâm Tụng An. Anh dễ dàng bị chọc ghẹo, lại bị khơi dậy h*m m**n. Nhưng Đàm Ninh chống tay lên, ngăn lại.

“Anh không thấy phiền à?”

Lâm Tụng An uất ức, chôn mặt vào hõm cổ Đàm Ninh.

Đàm Ninh mặc áo hoodie trắng dài tay, trông vừa mềm mại lại dễ dụ.

Hai người quấn quýt một lúc, Đàm Ninh kịp thời kéo Lâm Tụng An ra ngoài. Họ dạo bộ trên con đường ven biển, vừa đi vừa ăn vặt.

Đàm Ninh không thích đồ ngọt, nhưng thấy mấy món bánh kẹo dễ thương lại không kìm lòng được. Cậu ăn vài miếng rồi tiện tay dúi phần còn lại cho Lâm Tụng An.

Cậu ấm họ Lâm vui vẻ làm thùng rác sống.

Sau đó, Đàm Ninh thấy áy náy, mua một ít đồ nướng. Cái cánh gà nướng đầu tiên đưa cho Lâm Tụng An. Anh cúi đầu cắn một miếng, ánh mắt cong cong nhìn Đàm Ninh. Cậu tránh ánh nhìn ấy, hơi mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác.

“Ngon.” Lâm Tụng An nói.

“Chỗ cháy bị anh ăn rồi.” Đàm Ninh cố tình phá không khí.

Lâm Tụng An thuận theo: “Đàm Tiểu Miêu độc ác quá, để chỗ cháy cho anh ăn, giữ lại chỗ giòn ngon cho mình.”

Đàm Ninh cố nhịn cười, bước nhanh về phía trước.

Chưa đi được mấy bước đã bị Lâm Tụng An ôm eo kéo lại: “Cho anh ăn thêm miếng nữa.”

“Không cho.”

“Anh đói lắm.”

“Không cho.”

Lâm Tụng An thở dài: “Không cho thì sao giờ? Không có điện thoại, không về được nhà, tiền cũng ở chỗ bạn trai, mà bạn trai lại không thèm anh nữa. Sao anh lại thảm thế này.”

Đàm Ninh ghét cái kiểu lắm mồm đó của anh, chia cho anh một xiên cá trích nướng. Lâm Tụng An lắc đầu: “Mèo con mới ăn cá, anh muốn ăn cái kia của em.”

Đàm Ninh nhét con cá vào miệng anh: “Anh phiền quá.”

Thế là hai người rượt đuổi nhau, vừa ăn vừa dạo, cuối cùng ngồi bên bãi biển ngắm biển.

Trên bầu trời, những đám mây mang màu xanh lam và cam đan xen như bảng màu bị lật đổ. Một gia đình ba người đi ngang qua trước mặt Đàm Ninh, đứa trẻ tầm ba bốn tuổi xách xô nhỏ, nhảy nhót tíu tít.

“Em thích trẻ con không?” Lâm Tụng An bất chợt hỏi.

Câu hỏi khiến Đàm Ninh bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì tai đã đỏ lên. Chỉ là tóc dài che lại, nên Lâm Tụng An không phát hiện.

Thấy cậu không trả lời, Lâm Tụng An tưởng mình vượt giới hạn, liền giải thích: “Anh thấy con nít ồn lắm, giống Lâm Kỳ hồi nhỏ, mỗi lần nó tới nhà anh là anh phải khóa cửa phòng lại.”

Đàm Ninh dùng tay chống cằm: “Ồ.”

Rõ ràng là chẳng hứng thú với chủ đề này.

Lâm Tụng An kéo cậu vào lòng. Ban đầu Đàm Ninh còn giãy ra, sau cũng lười phản kháng. Gió biển lạnh lạnh, cậu liền ngoan ngoãn chui vào lòng anh.

Lâm Tụng An cúi đầu hôn cậu.

“Ninh Ninh.”

“Ừ?”

“Hôn anh một cái.”

Đàm Ninh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lâm Tụng An. Thực ra chỉ cần nhích thêm chút nữa là có thể chạm môi, nhưng Đàm Ninh không quen chủ động. Việc hôn giống như ký một bản hợp đồng, như thể cậu phải hoàn toàn trao bản thân mình cho Lâm Tụng An vậy.

Đàm Ninh cảm thấy sợ hãi.

Cậu có thể tưởng tượng được mình sẽ làm gì sau hai mươi năm, nhưng lại không thể hình dung nổi hai ngày sau cậu và Lâm Tụng An sẽ ở đâu.

Lâm Tụng An cất giọng nũng nịu, lại giục một lần nữa: “Ninh Ninh, hôn anh một cái đi.”

Đàm Ninh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Tụng An.

Cậu không nhúc nhích, Lâm Tụng An cũng hết cách, mỉm cười rồi hôn cậu, cắn môi và đầu lưỡi cậu: “Ai bảo anh thích em đến thế chứ?”

Sau khi hôn xong, Đàm Ninh nằm trong lòng Lâm Tụng An, hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Cả hai đều đang nghĩ, chiếc điện thoại đã tắt máy của Lâm Tụng An, giờ có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc?

Nhưng Đàm Ninh tự nhủ: Đừng nghĩ nữa.

Họ đang bỏ trốn.

Có một đứa trẻ nghịch ngợm đá quả bóng về phía họ, suýt nữa trúng vào Đàm Ninh, Lâm Tụng An lập tức bật dậy, đá quả bóng trở lại. Kết quả phát hiện không chỉ có một đứa, mấy đứa trẻ hùng hổ chạy tới, Lâm Tụng An kéo Đàm Ninh chạy đi.

Quả bóng lại bay tới, Lâm Tụng An đẩy bóng đến trước chân Đàm Ninh, cười nói: “Ninh Ninh, em chơi đi.”

Đàm Ninh từ sau tám tuổi chưa từng chơi lại mấy trò như thế này liền sững người một lúc, nhìn Lâm Tụng An rồi lại nhìn mấy đứa trẻ đối diện, khóe môi không kìm được mà cong lên, cậu đá trả quả bóng.

Vừa hay trúng vào cẳng chân của đứa bé đi đầu, cậu bé làm ra vẻ đau đớn la lên một tiếng.

Lâm Tụng An lại kéo Đàm Ninh chạy về phía hoàng hôn.

Đàm Ninh bật cười thành tiếng.

“Anh thật là trẻ con, Lâm Tụng An!”

Không biết đã chạy bao xa, gần như đến tận cùng bãi biển, phía trước không xa là những căn nhà nhỏ đầy màu sắc treo đầy đèn nhỏ.

Lâm Tụng An quay lại, một tay ôm eo Đàm Ninh, tay kia vuốt lại mái tóc dài của cậu, rồi cúi đầu hôn cậu.

Tay Đàm Ninh giấu trong tay áo, nắm chặt lấy vạt áo của Lâm Tụng An.

Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở biển rất lớn, gió biển càng lúc càng lạnh, Lâm Tụng An đưa Đàm Ninh đi về phía khu chợ, góc đông nam chật kín người, Lâm Tụng An tò mò chen vào xem thử có chuyện gì.

Cậu bán sinh tố dứa bên cạnh nói với họ: “Cây cầu nguyện ở chỗ chúng tôi linh lắm đấy, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng cầu nguyện, hai anh qua kia mua thẻ cầu phúc đi.”

“Mua một cái nhé?” Lâm Tụng An hỏi Đàm Ninh.

Dù sao cũng không có việc gì khác, xếp hàng cũng coi như giết thời gian, Đàm Ninh gật đầu đồng ý.

Trên thẻ cầu phúc có các chữ như “tình duyên”, “học hành”, “sức khỏe”, “bình an”. Lâm Tụng An viết xong thẻ tình duyên, trong đám đông tìm kiếm Đàm Ninh, quay người thấy Đàm Ninh đang cầm một chiếc thẻ gỗ đỏ ghi chữ “sức khỏe”, kiễng chân treo lên cây.

Lâm Tụng An muốn giúp cậu, nhưng cậu không cho.

Dùng tay che lại, như thể đó là một bí mật không muốn chia sẻ.

Lâm Tụng An lẩm bẩm không vui: “Ninh Ninh không muốn bên anh trọn đời sao?”

Nhưng anh lại nghĩ: “Sức khỏe cũng tốt mà, Ninh Ninh cả đời không bệnh không tai, đó là điều khiến anh vui nhất.”

Đàm Ninh lặng lẽ treo thẻ lên.

Cậu không tin thần Phật. Trước cổng trường Trung học số 3 thành phố Huyên có một cây thần, mỗi mùa thi đại học, trước cây lại đầy nhang khói, nhưng Đàm Ninh chưa bao giờ dừng lại. Thế nhưng giờ đây cậu lại đứng dưới tấm thẻ gỗ đỏ, vẻ mặt thành kính, hai tay chắp lại.

“Cây cầu nguyện, tôi không tham lam, tôi chỉ có một điều ước, xin người phù hộ cho Lâm Tụng An được bình an, khỏe mạnh.”

Cậu mở mắt ngẩng đầu nhìn lên, gió thổi làm thẻ gỗ đung đưa.

Người càng lúc càng đông, Lâm Tụng An vất vả lắm mới bảo vệ được Đàm Ninh thoát ra ngoài, đến một chỗ yên tĩnh.

“Trời chỉ phù hộ người chân thành thôi, như con mèo nhỏ họ Đàm này, miệng lưỡi độc địa, chuyên nói dối, trong lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, nói toàn lời làm tổn thương người khác, ông trời sẽ không để ý đến đâu.” Lâm Tụng An trêu cậu.

Đàm Ninh đột nhiên dừng lại, đờ đẫn nhìn Lâm Tụng An.

Lâm Tụng An thấy cậu không đi, thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”

“Thật sự không phù hộ sao?” Đàm Ninh nghiêm túc hỏi.

Lâm Tụng An sững sờ.

Vừa định giải thích thì Đàm Ninh bất ngờ quay đầu chạy lại, chen vào đám đông, tìm lại chiếc thẻ gỗ của mình, chắp tay lần nữa.

“Cây cầu nguyện, tôi chủ động sám hối, hôm nay tôi đã nói một lời dối trá. Thật ra không phải nói dối, chỉ là tôi chưa nói thật. Xin người hãy tha thứ.”

“Hôm nay khi Lâm Tụng An hỏi tôi có thích trẻ con không, tôi đã muốn trả lời.”

“Tôi muốn nói, nếu anh thích, thì tôi cũng thích.”


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 36
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...