Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 17
Xe của Lâm Tụng An đậu ngay trước cửa.
Chính là chiếc Land Rover mà lần đầu Đàm Ninh gặp anh đã từng ngồi.
Lâm Tụng An tựa người vào thân xe, mặc áo thun len màu xám đậm và quần âu đen thẳng tắp, dáng vẻ như cây ngọc trước gió. Những bức tường thấp cũ kỹ của con phố càng khiến anh và chiếc xe trở nên cao quý, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Gió thổi rối tóc anh, Lâm Tụng An đưa tay vuốt lại, vừa lúc thấy Đàm Ninh lững thững bước ra.
Anh nhướng mày, cười nhẹ: “Ra kiểu này đúng là miễn cưỡng thật, không phải ngủ quên rồi đấy chứ?”
Đàm Ninh nắm chặt vạt áo, âm thầm phản bác: Thay đồ, rửa mặt, chải tóc hết ba phút rưỡi, thế đã chậm lắm rồi sao?
Nhưng cậu không đáp lời.
Lâm Tụng An bước tới, ôm chầm lấy cậu, một cái ôm siết chặt. Đàm Ninh cảm thấy cả trái tim mình như bị ép chặt, nhưng nhịp đập lại cứ tăng vọt.
“Cậu chưa từng nhớ sinh nhật của tôi” Lâm Tụng An thở dài, cắn tai Đàm Ninh, như đang đòi một lời khen: “Vậy mà tôi vẫn bỏ qua, lái xe năm tiếng đến mừng sinh nhật cậu.”
Hơi thở của anh phả vào tai Đàm Ninh, khiến cậu run lên một cái.
Chưa kịp để cậu phản ứng, Lâm Tụng An đã kéo cậu đến cốp xe.
Khi mở ra, ánh đèn nhỏ lấp lánh, bóng bay màu sắc tràn đầy, sau khi bóng bay tung lên trời, Đàm Ninh mới thấy rõ bên trong có một chiếc bánh sinh nhật và ba hộp quà được gói kỹ.
“Chọn một cái đi.” Lâm Tụng An đỡ eo cậu đẩy nhẹ tới trước “Nếu cậu chủ động hôn tôi một cái, ba hộp đều là của cậu.”
Đàm Ninh chỉ nhìn, không đưa tay ra.
Thật ra đây không phải lần đầu Lâm Tụng An tổ chức sinh nhật cho cậu. Năm ngoái, vì đi dạy thêm kiếm tiền, Đàm Ninh không về nhà vào tháng Bảy. Lâm Tụng An đưa cậu đến nhà hàng tổ chức sinh nhật. Hôm đó cậu tròn hai mươi, cảm thấy có hay không cũng chẳng sao, nhưng Lâm Tụng An nói: “Chuyện này rất quan trọng.”
Lâm Tụng An chờ mãi vẫn không thấy cậu lấy quà, vừa định giục thì Đàm Ninh lên tiếng lần đầu trong đêm nay: “Cảm ơn.”
Lâm Tụng An dùng ngón tay vuốt tóc cậu, vén lọn tóc dài rơi bên má ra sau tai.
Cậu đột ngột cảm ơn làm Lâm Tụng An bối rối, tim mềm nhũn, anh nói: “Trêu cậu thôi, vốn dĩ đều là quà của cậu mà, khỏi cần chọn.”
Nhưng Đàm Ninh lắc đầu, nói lại một lần nữa: “Cảm ơn.”
Lâm Tụng An thấy rõ tâm trạng cậu không tốt, lại kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng từng cái, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đàm Ninh úp mặt vào vai anh, không nói một lời, Lâm Tụng An cũng không hỏi thêm.
Vòng tay Lâm Tụng An vững chãi và ấm áp.
Đàm Ninh chợt nhớ đến rất nhiều năm trước.
Lúc ấy cậu tám tuổi, chưa trở nên u uất như bây giờ, tóc cắt ngắn, cũng là mùa hè, tay cầm cây kem, đứng trước cổng trường đợi Việt Oánh đến đón tan học.
Việt Oánh có đến, nhưng là trong cơn giận dữ.
Bà nắm chặt tay Đàm Ninh, kéo cậu lên chiếc xe điện, rồi nhanh chóng phóng đến cổng một khu chung cư. Còn chưa kịp để Đàm Ninh phản ứng, bà đã lôi cậu lên lầu. Năm tầng khiến cậu thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, vừa kéo tay mẹ vừa r*n r*: “Mẹ ơi, mẹ làm gì vậy? Cây kem của con rơi mất rồi!”
“Còn kem với chả kiếc, ba con sắp không còn nữa, còn ăn cái gì mà ăn?”
Đàm Ninh sững người.
Việt Oánh gõ cửa. Nửa phút sau, bên trong vang lên tiếng bước chân và một giọng phụ nữ: “Ai đấy?”
Vừa mở cửa, Việt Oánh liền gào lên: “Đàm Văn Bân, đồ súc sinh! Cả ngày không về nhà, lén lút sống với đàn bà có chồng, còn ở trong nhà người ta nữa! Anh có biết xấu hổ không? Tôi dẫn con trai anh tới đây rồi, để nó nhìn xem bố nó là cái thứ gì!”
Trong chốc lát, Đàm Ninh không hiểu gì cả. Cậu chỉ nghe thấy tim mình đập dồn dập, cây kem vừa ăn vào như muốn trào ngược lên, làm nhói cả ruột gan.
Người phụ nữ kia không cản được Việt Oánh. Cô đã kéo Đàm Ninh xông thẳng vào. Việt Oánh đẩy hết các cánh cửa ra, nhưng không thấy bóng dáng Đàm Văn Bân đâu. Tuy nhiên, đôi giày để ở cửa chính là của ông ta.
Khi Việt Oánh nhíu mày nghi ngờ, Đàm Ninh lại nghe thấy tiếng động rất nhỏ phát ra từ tủ quần áo trong phòng ngủ.
Cậu kiễng chân mở tủ ra.
Ba cậu đang trốn trong đó.
Một khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi đầy hoảng loạn. Đàm Ninh không còn nhớ rõ những gì xảy ra sau đó, chỉ nhớ Việt Oánh lao tới, ba cậu chạy trốn ra ngoài như một trò hề lố bịch. Khi Đàm Ninh chạy theo xuống tầng, Việt Oánh đang đuổi tới tận lề đường, chửi bới ông ta là súc sinh, la hét đòi ly hôn. Đàm Văn Bân vừa lùi lại vừa cầu xin thảm hại.
Đúng lúc ấy, một chiếc ô tô màu đen lao tới với tốc độ cao.
Phanh gấp. Tiếng va chạm lớn.
Máu thịt be bét.
Đàm Ninh cảm thấy tai ù đi trong khoảnh khắc.
Và rồi, Việt Oánh quay đầu lại nhìn cậu.
Đàm Ninh lập tức dừng bước. Cậu không hiểu tại sao mẹ lại quay lại nhìn mình vào lúc đó.
Tại sao? Là lỗi của mình sao?
Phải chăng đúng là lỗi của cậu? Cậu không nên mở cái tủ đó ra.
Là lỗi của cậu.
Thế giới của Đàm Ninh dừng lại ở mùa hè năm cậu tám tuổi. Từ đó về sau, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Mọi thứ đều là lỗi của cậu.
“Ăn bánh kem trước đã.”
Giọng của Lâm Tụng An cắt đứt dòng hồi tưởng của Đàm Ninh. Cậu ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của anh.
Cảm nhận được sự hoảng loạn của Đàm Ninh, Lâm Tụng An đưa tay vuốt nhẹ má cậu: “Ăn bánh trước đi, sinh nhật không được khóc.”
Đàm Ninh nhìn anh chằm chằm.
Có lẽ nếu đèn đường sáng hơn một chút, nếu Lâm Tụng An tinh ý hơn một chút, anh sẽ thấy được sự lệ thuộc lặng lẽ trong đôi mắt màu hổ phách của cậu. Nhưng sự yếu mềm ấy chỉ lóe lên thoáng chốc và Lâm Tụng An luôn bỏ lỡ.
Rất nhanh, Đàm Ninh đã dời mắt đi, trở lại vẻ lạnh lùng.
“Tìm chỗ ngồi đi?” Lâm Tụng An nhìn quanh.
Đàm Ninh dẫn anh đến một khu công viên nhỏ, thật ra chỉ là khoảng đất trống với vài máy tập thể dục rỉ sét và một bàn cờ đá.
“Sao gió lạnh vậy nhỉ?” Lâm Tụng An buột miệng.
Đàm Ninh quay lại nhìn, thấy anh đứng đúng ngay đầu hẻm, nơi có gió thổi lùa về trong đêm hè.
Cậu không nói gì, ngồi xuống băng ghế đá, ra hiệu cho anh ngồi đối diện.
Lâm Tụng An không để ý động tác của cậu, đặt bánh xuống rồi ngồi, vừa lầm bầm: “Còn cướp chỗ của tôi nữa.”
Vừa nói, anh vừa tháo nơ trên hộp bánh. Đàm Ninh liếc nhìn anh, rồi quay đầu lạnh mặt nhìn sang chỗ khác.
“Cậu không thích đồ ngọt, tôi cũng không mê bánh kem, nên không mua cái lớn.”
Lâm Tụng An đặt trước mặt cậu một chiếc bánh trắng đơn giản, trên đó có một con mèo mập mạp, bên cạnh cắm một tấm thiệp nhỏ ghi: Chúc Đàm Tiểu Miêu sinh nhật vui vẻ!
Đàm Ninh nhíu mày, Lâm Tụng An cười cười lấy nến ra: “Mèo nhỏ, cậu tự thắp nến nhé?”
“Tôi không phải.”
“Không phải cái gì?”
“Tôi không thích mèo.” Đàm Ninh lầm bầm.
Cậu nhớ tới bức ảnh con mèo lông bông mềm mại màu xanh ánh vàng trong điện thoại Lâm Tụng An. Lông xù và móng hồng làm cậu vô thức nghĩ đến Diệp Linh.
“Vậy thôi, tôi thu lại cái biệt danh đó.” Lâm Tụng An giúp cậu thắp nến “Bạn học Đàm Ninh, hãy ước đi.”
Gió đêm xua tan cái oi bức, giữa bụi cỏ dại rối ren, giữa khu dân cư cũ kỹ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh nến run rẩy như đang nhảy múa.
Lâm Tụng An che chắn gió: “Mau ước đi. Không thì cũng có thể nói cho tôi nghe, điều mà Thượng Đế không làm được, biết đâu tôi lại làm được.”
Lâm Tụng An mặt dày cười cười.
Đàm Ninh nhìn anh chằm chằm.
Rồi đột ngột hỏi: “Lâm Tụng An, tôi có nên cắt tóc không?”
Một câu hỏi chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh hiện tại.
“Hả?” Lâm Tụng An hơi ngẩn ra: “Cắt tóc làm gì? Bây giờ em đã đẹp lắm rồi.”
Đàm Ninh sững lại, rồi khóe miệng khẽ cong lên một cách khó nhận thấy.
Cậu cúi đầu nhắm mắt, chắp tay lại, bắt đầu ước nguyện.
Dưới sự đồng hành của Lâm Tụng An, sớm hơn mười lăm phút, Đàm Ninh thổi nến và kết thúc sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của mình.
Có lẽ vì không khí quá đỗi dịu dàng, ban ngày lại phải chịu ấm ức, lúc này Đàm Ninh cũng có chút mềm lòng. Lâm Tụng An cẩn thận dùng dao cắt miếng bánh có hình mèo nhỏ ra nguyên vẹn, Đàm Ninh nhìn anh chăm chú, có vài lời muốn nói bật ra.
Một năm qua, cậu tích tụ rất nhiều điều.
Có lẽ có thể nói ra được rồi.
Ngay lúc Đàm Ninh chuẩn bị mở lời, Lâm Tụng An đưa cho cậu miếng bánh.
Đàm Ninh chợt chú ý đến đồng hồ trên tay anh.
Lại đổi cái khác.
Rõ ràng chiếc đồng hồ dây da đen, mặt xanh đậm mà cậu tặng rất hợp với trang phục hôm nay, thậm chí cả chiếc Land Rover cũng tông xuyệt tông. Cậu thật sự không hiểu được gu thẩm mỹ của Lâm Tụng An.
Cậu vô thức hỏi: “Tại sao anh không đeo chiếc đồng hồ mặt xanh đó?”
“Mặt xanh à…” Lâm Tụng An nhíu mày nghĩ một lát “À, cái đồng hồ dây da ấy hả.”
Lâm Tụng An thầm nghĩ: Mỗi năm mẹ tặng anh quà sinh nhật đều như kiểu lấy hàng khuyến mãi từ các quầy hàng cao cấp, đưa cho anh để gọi là có. Anh cũng phải giả vờ đeo vài lần cho có hiếu.
Anh lẩm bẩm: “Cái đó mẹ tôi tặng, tôi không thích. Kiểu dáng xấu, đeo vào lại nhẹ tênh.”
Tim Đàm Ninh từ từ chìm xuống.
Giống như đang rơi khỏi một chuyến tàu lượn siêu tốc.
May mà cậu chưa quá bốc đồng để nói ra điều gì đó.
“Sao tự nhiên cậu lại để ý đến đồng hồ của tôi thế? Hay là dạo này bắt đầu hứng thú với đồng hồ rồi? Nói sớm đi chứ, tôi còn tưởng cậu không thích nên lúc chọn quà mới cố tình không chọn đồng hồ.”
“Không có.” Đàm Ninh lắc đầu: “Không có gì.”
Lâm Tụng An cảm thấy lúc nãy cậu như định nói gì đó, nhưng giờ thì chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn bánh, hoàn toàn không định trò chuyện tiếp.
“Bánh ngon không?”
Đàm Ninh dùng muỗng nhỏ chọc vào con mèo kem trên bánh, nói: “Ngon.”
Ăn xong bánh, vị ngọt khiến cậu khát nước, Lâm Tụng An quay lại xe lấy hai chai nước suối, Đàm Ninh nhận lấy, nhỏ giọng cảm ơn.
Lâm Tụng An trông có phần mệt mỏi.
Đàm Ninh nghĩ đêm nay anh sẽ ngủ trong xe. Khi ra ngoài lúc đầu, cậu còn nghĩ vài giây về việc có nên bảo anh đậu xe ch* k*n đáo hơn không, nhưng xem ra Lâm Tụng An không có ý đó.
Hai người đều không nói gì.
Vẫn như cũ, khi không lên giường thì chẳng biết nói gì.
Đàm Ninh đứng dậy vứt bánh vào thùng rác gần đó, khi quay lại thì bị Lâm Tụng An kéo lại.
Lâm Tụng An vùi mặt vào bụng Đàm Ninh, thở sâu.
Đàm Ninh nhìn mái đầu anh, nhẹ nhàng xoa một chút. Nhưng khi Lâm Tụng An ngẩng lên, cậu liền vội rút tay lại giấu vào tay áo như chưa có gì xảy ra.
“Hôm qua mẹ bắt tôi đi kiểm tra pheromone, rút hai ống máu, hôm nay lại lái xe năm tiếng nên hơi mệt.” Lâm Tụng An siết chặt cậu, giọng khàn khàn “Chứ không thì cậu đừng mong thoát khỏi tôi đêm nay.”
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
