Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 16

Cả gia đình Đàm Ninh đều là beta.

Ông bà ngoại, ba mẹ, tất cả đều là những người beta bình thường, xuất thân bình thường, cuộc sống cũng rất bình thường.

Trước khi lên đại học, Đàm Ninh sống ở Thành phố Huyên, chưa từng cảm thấy việc cả nhà mình là beta có gì đặc biệt. Bởi vì xung quanh cậu, rất nhiều người cũng giống như vậy.

Mãi đến khi vào đại học A, cậu mới biết thì ra có rất nhiều gia đình được tạo thành bởi alpha và omega.

Nghe các bạn học của mình vô tư bàn tán về cấp độ pheromone, những điều mà Đàm Ninh hoàn toàn không hiểu, mỗi lần nghe đều có cảm giác như vừa bước vào một thế giới mới.

Còn Lâm Tụng An, lại càng là một thế giới khác.

Nghe đồn pheromone của Lâm Tụng An thuộc cấp độ 9, trong khi ở Thành phố Huyên, nơi Đàm Ninh đã sống suốt 18 năm, alpha cao cấp nhất mà cậu từng gặp cũng chỉ mới cấp 7.

Từng có lần Từ Thanh Dương nói trong ký túc xá: Tôi chỉ cần đi ngang qua Lâm Tụng An là tim đã đập loạn, cổ họng như nghẹn lại.”

Đàm Ninh thì không cảm nhận được loại ràng buộc sinh lý ấy.

Cậu nghĩ, nếu mình là omega, nhất định sẽ không dám đối đầu với Lâm Tụng An như bây giờ.

Cũng chẳng trách Lâm Tụng An hay bực mình nói: “Cậu đừng tưởng tôi không làm gì được cậu.”

Nhưng thực tế là, anh thật sự không làm gì được Đàm Ninh.

Sau khi rửa mặt xong, nằm trên giường, vừa cầm điện thoại, Đàm Ninh đã thấy tin nhắn từ Lâm Tụng An: [Cũng không biết báo một câu bình an.]

Lại nữa.

Lâm Tụng An luôn nhắn những câu khó hiểu như thế.

Đàm Ninh trả lời ngắn gọn: [Bình an.]

[Gửi định vị cho tôi.]

[Làm gì?]

[Không có gì. Tôi đâu biết cậu thật sự về quê hay cầm tiền của tôi chạy đi chơi ở đâu đó rồi.]

Đàm Ninh bất đắc dĩ, gửi định vị.

Thành phố Huyên, Thiên Kiều Hoa Viên, số 32.

Sau đó Lâm Tụng An không nhắn thêm nữa. Đàm Ninh nhanh chóng bị cơn buồn ngủ cuốn đi, bên cạnh là chiếc hộp quà cũ kỹ đã sờn màu vì bị cậu v**t v* quá nhiều, giờ chỉ còn lại một người bạn bên gối.

Còn cái mới, cậu đã vứt vào góc vali.

Ngón tay Đàm Ninh nhẹ nhàng đặt lên chiếc hộp nhỏ chỉ to bằng bàn tay, tiếng lạo xạo khi cọ vào khiến cậu cảm thấy yên tâm lạ thường.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Việt Oánh mới về nhà, mang theo hai túi to đồ ăn.

“Ninh Ninh, mẹ mua tôm càng mà con thích nhất đây. Lát nữa mẹ làm tôm rim dầu cho con nhé, còn có cả thịt dê nữa.” Bà đặt túi nilong lên bàn, cau mày nói với ông ngoại: “Ba, ba không thể dọn dẹp nhà cửa chút à? Con về rồi, nhà gì như bãi rác vậy, ba không thể ngừng chơi mạt chược được à?”

Ông ngoại vừa ăn hạt dưa vừa nói: “Liên quan gì đến cô? Tôi không quản cô thì cô cũng đừng quản tôi.”

Đàm Ninh từ phòng ngủ bước ra, cầm chổi bắt đầu quét dọn lặng lẽ. Việt Oánh nghẹn lời, giật lấy chổi từ tay Đàm Ninh, nói: “Mẹ không nói con, để đó mẹ dọn.”

“Không sao, không có gì.” Đàm Ninh lấy lại chổi.

Việt Oánh đứng cạnh bàn, nhìn dáng vẻ cúi đầu dọn dẹp của con trai, không biết phải nói gì. Bà đã xa cách đứa con này quá lâu, giờ chỉ thấy lạ lẫm, không có chuyện gì để nói. Cuối cùng chỉ biết chui vào bếp, bắt đầu nấu cơm trưa.

Trong lúc đó, chồng bà gọi điện tới. Bà vừa chiên tôm vừa nói: “Không phải bảo anh đi đón con sao? Hôm nay Ninh Ninh về, em đã nói với anh từ tối qua rồi mà, anh quên rồi hả?”

Đàm Ninh khựng lại.

Cậu chợt nhớ đến nhiều năm trước, khi ba vẫn còn sống, mẹ làm kế toán ở công ty xây dựng, những lúc cuối năm bận tối mắt cũng hay gọi điện mắng như vậy: “Không phải em bảo anh đi đón con sao? Anh chết ở đâu rồi?”

Chớp mắt, mà đã nhiều năm trôi qua.

Cậu không dám nghĩ đến ba mình. Mỗi lần nhớ đến, cậu lại thấy khó thở. Thế là cậu xách túi rác, lặng lẽ ra ngoài.

Khi quay lại, Việt Oánh đã làm xong ba món một canh.

“Rửa tay rồi ra ăn đi con.”

Đàm Ninh vừa ngồi xuống, Việt Oánh liền gắp tôm lớn vào bát cho cậu: “Ở trường chắc không có món này đâu nhỉ?”

“Cảm ơn.” Đàm Ninh đáp.

Việt Oánh thở dài: “Con cần phải khách sáo với mẹ đến vậy sao?”

Đàm Ninh còn đang lưỡng lự định mở miệng, thì ông ngoại chen vào: “Ăn cơm thì ăn cơm, lắm chuyện thế làm gì?”

Một lúc sau, Đàm Ninh chủ động hỏi: “Lần trước mẹ phẫu thuật, hồi phục rồi chứ?”

Việt Oánh gượng cười: “Lâu vậy rồi, khỏi từ đời nào rồi con, cũng đâu phải chuyện gì nghiêm trọng.”

“Vâng.”

“Con ở trường cũng phải chăm sóc bản thân, nhớ ăn đúng giờ. Con trai dì Lưu, ở trường sống bê bết lắm, suốt ngày nằm trong ký túc xá chơi game, chẳng chịu đến lớp, toàn gọi đồ ăn ngoài.”

“Tiểu Ninh nhà mình đâu có thế,” Ông ngoại nói: “Hôm qua còn bảo với tôi là đang làm gia sư để kiếm tiền.”

“Thế à? Vẫn còn dạy học sinh à? Dạy mấy đứa vậy?”

“Hai, đều là học sinh tiểu học.”

“Ồ.” Việt Oánh uống một ngụm canh: “Đúng rồi, nếu con rảnh trong kỳ nghỉ, có thể giúp mẹ dạy kèm cho Bối Bối được không?”

Bối Bối năm nay mười ba tuổi, là con riêng của Việt Oánh sau khi tái hôn.

Đàm Ninh bất giác nhớ đến lời Lâm Tụng An: “Đừng làm gia sư nữa, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ đi.”

Không hiểu sao lại nghĩ đến anh.

Cậu trả lời: “Con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Đâu phải ngày nào cũng dạy, mỗi tuần một hai buổi là được rồi.”

“Con không muốn lắm.”

Sắc mặt Việt Oánh lập tức thay đổi, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ đành lí nhí: “Thôi được, coi như mẹ chưa nói.”

Bữa cơm ấy ăn mà chẳng thấy ngon. Ông ngoại vừa uống rượu vừa xem tivi, hoàn toàn không bận tâm không khí trên bàn.

Sau bữa ăn, Đàm Ninh lấy cớ ra ngoài mua pin cho điều khiển TV để rời khỏi nhà. Trước khi đóng cửa, cậu nghe thấy Việt Oánh và ông ngoại đang cãi nhau trong bếp.

Ông ngoại tức giận: “Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Bao nhiêu năm rồi không lo lắng gì cho Tiểu Ninh, vừa mới về nhà lại bắt nó dạy kèm cho con cô. Cô còn mặt mũi mà mở miệng ra nói sao?”

Việt Oánh bực bội: “Gọi gì mà con con? Tiểu Ninh và Bối Bối chẳng đều là con con sao?”

“Cô đã làm gì cho Tiểu Ninh rồi?”

“Ba, đừng nói như thể ba là ông ngoại tốt bụng lắm vậy. Con trai con đi học xa quay về, ba cũng chẳng mua nổi miếng cá miếng thịt nào cất tủ lạnh.”

“Tôi làm gì có tiền?”

“Ba có tiền chơi mạt chược, có tiền mua cả đống thuốc giả, mà không có tiền mua cho nó ít đồ ăn à?”

“Nó về đột ngột, có báo trước đâu! Cô đừng ăn nói vớ vẩn nữa, cô càng ngày càng quá đáng.”

“Quá đáng cái gì?”

“Ích kỷ!”

“Không phải di truyền từ ba sao?”

“Cái con nhỏ này—”

“Thôi đi, con không cãi với ba nữa. Hai tháng này ba trông nom Tiểu Ninh giúp con, vài ngày nữa con quay lại, con sẽ mua đồ ăn cho ba, được chưa?”

Ông ngoại khoanh tay sau lưng, tức tối bỏ đi.

Đàm Ninh đi ra con phố nhỏ trước nhà, giữa trưa nên đường vắng tanh, yên tĩnh lạ thường.

Lúc Việt Oánh đi ra, Đàm Ninh vẫn đang đứng bên lề đường.

Bà vừa định mở lời thì một người phụ nữ trung niên dáng đẫy đà với mái tóc uốn xoăn đi tới, sau khi nhìn Đàm Ninh từ trên xuống dưới mấy lượt, bà ta nói với Việt Oánh: “Tiểu Oánh à, đây là con trai cô sao? Thay đổi nhiều thật.”

Việt Oánh cười đáp: “Đúng vậy.”

“Cái đầu tóc này…” Bà ta nhíu mày, rõ ràng không vừa mắt với kiểu tóc lạ lẫm của Đàm Ninh: “Con trai mà lại nuôi tóc dài làm gì? Không đẹp chút nào.”

Việt Oánh nháy mắt ra hiệu cho Đàm Ninh về trước.

Nhưng Đàm Ninh vẫn đứng yên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta, không nói một lời, ánh mắt cứng rắn khiến người ta ớn lạnh.

Càng lớn, đường nét gương mặt Đàm Ninh càng trở nên thanh tú lạnh lùng, giống như một bức tranh thủy mặc nhạt màu. Ánh nắng chiếu vào đôi mắt màu hổ phách của cậu khiến chúng càng thêm nhạt, trông càng đáng sợ.

Người phụ nữ kia bị ánh mắt của cậu dọa cho rợn gáy, lắp bắp nói: “Cậu nhóc này làm sao vậy?”

Việt Oánh vội kéo Đàm Ninh ra phía sau: “Chị Vương, chị ăn cơm trưa chưa?”

“Ăn rồi, ăn rồi.” Chị Vương vội vã rời đi, nhưng cứ đi được một đoạn lại ngoái đầu nhìn.

Chỉ còn lại hai mẹ con. Việt Oánh nhìn mái tóc dài qua vai của Đàm Ninh, bất đắc dĩ nói: “Mùa hè thế này, không nóng à?”

Đàm Ninh quay lưng trở về nhà.

Vài ngày sau, trời oi bức đến mức không chịu nổi.

Ban ngày hầu như không thể ra ngoài, mặt đường nhựa như chảy ra. Đàm Ninh vẫn giữ thói quen sinh hoạt như ở trường, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không biết phải làm gì. Cậu cứ lật qua lật lại cái hộp nhỏ trong tay.

Bên trong là một chiếc vòng tay nam.

Là mẫu mới ra mắt năm ngoái, không đắt lắm, chỉ tốn vài buổi tiền dạy thêm. Khi ấy cậu không có kinh nghiệm mua đồ cao cấp, tưởng mấy nghìn tệ là đã sang trọng, cho đến khi thấy bảng giá chiếc áo sơ mi của Lâm Tụng An, cậu vội nhét chiếc hộp vào cặp, mang về ký túc xá giấu dưới gối, từ đó không dám lấy ra nữa.

Đàm Ninh áp mặt lên hộp, cố dằn nén sự bức bối trong lòng.

Cậu biết mình nên tìm việc gì đó làm, nhưng vừa lấy sách IELTS ra đọc được mấy trang đã mất tập trung.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại.

Không có động tĩnh. Không ai nhắn tin.

Khó khăn lắm mới chờ được đến chiều, gió bắt đầu thổi nhẹ, cái oi bức ngột ngạt cũng dịu đi phần nào. Khi cơn buồn ngủ vừa kéo đến, một tràng cười từ ngoài cửa sổ vọng vào, phá vỡ bầu không khí yên ắng.

“Lão Việt, ra ăn dưa hấu nào!”

“Đây đây, tới liền!”

“Cháu ngoại ông về rồi đúng không? Gọi nó ra ăn cùng đi!”

Ông ngoại liền hét lên: “Tiểu Ninh, ra ăn dưa hấu!”

Đàm Ninh không muốn động đậy, nhưng cũng không muốn để ông ngoại mất mặt trước mấy cụ già kia. Đang do dự chuẩn bị xuống giường thì lại nghe ông nói tiếp: “Không ra thì thôi.”

Ông cười nói với mấy người bên cạnh: “Đám trẻ bây giờ, trời nóng cái là không buồn nhúc nhích.”

Đàm Ninh lại rụt chân vào, nằm xuống lần nữa.

Vài ngày sau, Việt Oánh lại ghé qua đưa thực phẩm, lần này mua cánh gà và cá đao. Từ trong phòng ngủ, Đàm Ninh nghe thấy bà nói với ông ngoại: “Ngày mai là 15 tháng 7, sinh nhật của Ninh Ninh. Bối Bối là 23 tháng 7, hai đứa cách nhau không xa. Con nghĩ có thể tổ chức sinh nhật chung cho cả hai vào ngày 20, dù sao hai đứa gặp nhau cũng ít, tình cảm không có mấy. Giờ không thân, sau này cũng phải giúp đỡ nhau, mình nên tạo cơ hội cho chúng tiếp xúc một chút.”

Ông ngoại lớn tiếng hỏi: “Tiệc sinh nhật? Tốn bao nhiêu tiền?”

“Không cần tốn kém đâu, chỉ cần trang trí nhà một chút, làm vài món ăn, mua cái bánh sinh nhật là được.”

“Ôi trời, phiền chết đi được.”

“Phiền thì phiền, nhưng Ninh Ninh không thể cứ sống như thế này mãi được. Ba nhìn nó xem, tóc cũng không cắt, suốt ngày chẳng nói câu nào. Bên ngoài ai cũng bảo…” Việt Oánh hạ thấp giọng “Ai cũng nói nó hồi nhỏ bị dọa đến chấn động khi ba nó gặp tai nạn xe.”

Ông ngoại im lặng. Một lúc sau, ông bực bội nói: “Muốn làm gì thì làm, đừng làm lỡ việc đánh mạt chược của tôi là được.”

Trong bữa cơm, Đàm Ninh đột nhiên nói: “Con không muốn tổ chức sinh nhật. Cũng sẽ không qua nhà mẹ. Không cần phải chuẩn bị gì cả.”

Việt Oánh sững lại, rồi lập tức nổi giận: “Rốt cuộc con muốn thế nào?”

Đàm Ninh nghĩ: Con chưa bao giờ đòi hỏi gì, cũng chẳng yêu cầu mẹ phải thế nào cả, sao mọi người lại luôn trách móc con?

Cậu cúi đầu ăn cơm, đáp: “Cứ như vậy là tốt rồi. Mẹ có gia đình của mẹ, con cũng có cuộc sống của con.”

Việt Oánh quay mặt đi, đôi mắt đầy thất vọng.

Đêm khuya.

Đàm Ninh tựa vào khung cửa sổ, đờ đẫn nhìn lên mặt trăng.

Điện thoại bỗng rung hai cái. Cậu vội đặt cái hộp nhỏ xuống, leo lên giường lấy điện thoại đang sạc.

[Ba ngày mất liên lạc, một tin nhắn cũng không có.]

[Cậu không quan tâm tôi dạo này đang làm gì à?]

Đàm Ninh vuốt ngón tay trên màn hình, không biết nên trả lời thế nào, thì tin nhắn tiếp theo đã tới.

[Cứ như vậy thì lần sau tôi chẳng buồn đi tìm cậu nữa đâu.]

Đầu óc Đàm Ninh như “ong” một tiếng, trống rỗng. Mọi thứ trước mắt hóa thành một màu xám mờ mịt.

Lại thêm một tin nhắn:

[Trêu cậu đó, tôi đang ở trước cửa nhà cậu.]

[Ra ngoài đi, sinh nhật mà, đồ con mèo lạnh lùng.]


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 16
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...