Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 197: Thích
203@-Diệp Tố cởi túi Càn Khôn ra, sau đó thắt lại lần nữa, cố ý làm từng động tác thật chậm để Du Phục Thời có thể thấy được rõ ràng: “Thế này……đã biết chưa?”
“Ngươi làm lại một lần nữa đi.” Du Phục Thời nghiêm túc nhìn chằm chằm tay nàng nói.
Diệp Tố kiên nhẫn dạy tới dạy lui vài lần, cho đến khi hắn học được mới thôi.
Cho đến vừa rồi Du Phục Thời còn tính là khá vui vẻ, tuy nhiên niềm vui ấy tắt ngúm khi Diệp Tố đẩy giấy bút qua, muốn dạy hắn học chữ.
Diệp Tố lấy ra một nắm linh thạch từ túi Càn Khôn, đặt lên trên bàn, quay đầu nói với Du Phục Thời: “50 chữ, học xong thì chúng sẽ là của đệ.”
Số linh thạch này còn lấp lánh hơn lần trước, hắn giả vờ không thèm để ý, nhưng ánh mắt đã đảo qua vài lần.
“Một chữ một khối.” Diệp Tố chủ động đẩy một khối linh thạch thượng phẩm qua.
Du Phục Thời do dự một lát, không kìm được vươn tay chạm chạm vào khối linh thạch, sau đó lại rụt trở về.
“Có muốn ra ngoài chơi không? Bên ngoài cũng có bán rượu.” Diệp Tố lại chỉ chỉ vào linh thạch, “Nhưng chỉ có thể dùng cái này để mua.”
“Còn có rượu gì?” Du Phục Thời tò mò hỏi.
“Có rất nhiều, tuy rằng không bằng rượu Bát Thanh nhưng có nhiều hương vị khác nhau.” Diệp Tố quá hiểu làm sao để hắn cảm thấy hứng thú, vốn dĩ nàng chỉ cần mấy ngày là đã có thể hiểu được một người bảy, tám phần, huống chi lúc trước đã ở chung với hắn lâu như vậy.
“Chỉ cần ta học chữ, ngươi sẽ dẫn ta ra ngoài chơi?” Du Phục Thời vốn chỉ là một Yêu Chủ ngáo ngơ chưa trải sự đời, làm sao chống cự lại được sự dụ dỗ của Diệp Tố, bắt đầu dao động.
“Đúng vậy.”
Du Phục Thời cầm lên một khối linh thạch trên bàn, đút vào túi Càn Khôn của mình, sau đó lại ngước mắt nói với Diệp Tố: “Vậy……ngươi dạy ta trước một chữ đi.”
Diệp Tố mở ra quyển từ điển cổ văn, bắt đầu dạy hắn học chữ, từ phát âm đ ến nét bút, vừa thong thả vừa kiên nhẫn dạy từng chút một.
“Ngón tay đặt ở đây.” Diệp Tố dùng cán bút khảy khảy ngón tay của Du Phục Thời, ý bảo hắn học theo động tác của mình.
Du Phục Thời học không được, cứ vậy cầm đại bút, ứng phó cho qua.
Diệp Tố thấy vậy buông bút, nghiêng người sang sửa tay hắn lại cho đúng, sau đó cầm tay hắn viết chầm chậm từng nét một: “Tất cả nét bút đều có quy luật của nó, đệ nhìn cho kỹ.”
Du Phục Thời nhìn chữ viết dần dần hiện ra trên trang giấy, hai người cách nhau cực kỳ gần, sau khi xong một chữ, hắn quay đầu nhìn Diệp tố, có chút hoang mang hỏi: “Ngươi thật sự không muốn song tu với ta?”
Nét mặt Diệp Tố không hề dao động: “Đệ nghe ai nói mà biết song tu? Quy Yêu trong hầm rượu hôm đó?”
“Ngươi cho ta túi Càn Khôn, quần áo đẹp, dạy học chữ còn cho linh thạch.” Du Phục Thời không đáp phải hay không, hắn nói xong sờ sờ túi Càn Khôn bên hông, “Ngươi rất tốt với ta, không phải muốn song tu sao?”
Trước kia ở Yêu giới, ai cũng đều chỉ muốn đánh nhau với hắn, người quen biết cũng chỉ có một mình Tàng Lục.
Diệp Tố buông tay Du Phục Thời, ngửa ra sau lui về chỗ ngồi của mình, chậm rãi nói: “Đối xử tốt với một người, ngoại trừ muốn song tu, còn có là vì thích.”
“Vậy là ngươi thích ta.” Du Phục Thời suy một ra ba, học rất nhanh.
Diệp Tố vốn không ngờ tới hắn tiếp lời nhanh như ậy, nàng cười cười, kéo quyển từ điển cổ văn sang, lật lật tìm hai chữ đó, sau đó đặt xuống trước mặt Du Phục Thời: “Hai chữ này đọc là “thích”*, đệ viết thử xem.”
*Từ tiếng Trung là hai chữ: “xǐhuɑn
Du Phục Thời: “…… Ngươi còn chưa đáp lời ta.”
“Thích có rất nhiều loại, ví dụ thích giữa bạn bè, người thân sẽ không giống nhau.” Diệp Tố bắt đầu tách hai chữ này ra phân tích, giảng giải cho hắn nghe, lại từ chữ “thích” móc nối đến các chữ khác.
Du Phục Thời trước giờ chưa từng nghe qua những chuyện này, dần dần mê mẩn, cũng quên bản thân mình vừa rồi muốn biết cái gì.
……
Từ hai chữ “thích” Diệp Tố liên kết sang các chữ khác dạy hết cho Du Phục Thời, nàng dùng tố hồi ngọc bản ghi lại nét bút của từng chữ, sau đó lại chỉ hắn mở tố hồi ngọc bản như thế nào, dặn hắn tự mình luyện viết chữ.
“Ngươi không dạy ta nữa?” Du Phục Thời ngẩng đầu nhìn Diệp Tố đứng lên, hỏi.
“Hôm nay học đến đây thôi, đệ về phòng nhớ viết lại hết các chữ đã học.” Diệp Tố đẩy số linh thạch trên bàn sang, lại lấy thêm một ít linh thạch nữa từ túi Càn Khôn đưa cho hắn, “Ba ngày sau lại đến đây học tiếp.”
“Ngày mai không cần tới?” Du Phục Thời nhìn ra ngoài, “Trước kia mỗi ngày đều phải đi học.”
“Cho đệ mấy ngày để tiêu hóa.” Diệp Tố nghĩ nghĩ nói, “Ta ở trên Cửu Huyền Phong, có việc gì đệ cứ đến tìm ta.”
Nàng là luyện khí sư, muốn tiến giai không những cần phải tu luyện mà còn phải thông qua luyện khí để hoàn thành đạo của mình.
Du Phục Thời nhìn theo bóng lưng nàng đi xa, lại nhìn xuống quyển từ điển cổ văn và giấy bút trên bàn, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc tay cầm bút luyện chữ.
Không có Diệp Tố quản thúc, hắn trực tiếp tựa cằm lên bàn, lười biếng quẹt từng nét một.
Thường thường viết được một hai chữ hắn lại phân tâm, lúc thì chơi linh thạch, lúc lại lấy quần áo từ túi Càn Khôn ra, cẩn thận sờ sờ.
Nể tình những đồ vật mà nàng đã cho hắn, hắn sẽ viết xong những chữ này.
Trong vòng 3 ngày, Diệp Tố luyện chế thành công một kiện pháp khí, tuy nhiên, đáng tiếc là một phần tài liệu trong số tài liệu nhiệm vụ cung cấp đã bị hỏng, đó là loại tài liệu nàng chưa từng gặp qua, không nắm rõ đặc tính, phải mượn quyển tài liệu bách khoa toàn thư từ Tàng Thư Các mới miễn cưỡng xử lí được.
Tuy vậy khi Diệp Tố trong đêm đó cầm pháp khí đi lãnh số thù lao còn lại thì cũng khiến quản sự Nhiệm Vụ Đường kinh sợ.
“Ngươi đã luyện chế ra rồi? Mới có mấy ngày!” Quản sự dụi dụi mắt, nhìn pháp khí đặt trên bàn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Quản sử có thể kiểm tra.” Diệp Tố nói.
“Vậy ngươi đợi ta một chút, ta đem nó đi kiểm tra.” Quản sự đi ra gian phòng phía sau, gọi đồng liêu cùng tiến vào, đèn đuốc trong Nhiệm Vụ Đường được thắp lên sáng trưng.
Náo động một hồi như vậy, qua hai canh giờ sau, Diệp Tố đang ngồi dựa vào một cây cột nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt liền thấy vài vị quản sự đang đứng trước mặt: “Đã kiểm tra xong rồi sao?”
“Xong, xong rồi.” Vị quản sự lúc trước mặt mũi tươi cười cầm một túi linh thạch đưa cho nàng, “Đây là số thù lao còn lại.”
“Đa tạ quản sự.” Diệp Tố nhận lấy linh thạch, nâng bước liền biến mất ở Nhiệm Vụ Đường.
Các quản sự chỉ kịp giương mắt nhìn: “……” Bọn họ còn muốn hàn huyên vài câu nữa mà!
Diệp Tố rời khỏi Nhiệm Vụ Đường, ngẩng đầu nhìn ráng màu đỏ ừng ở phía đông, trời đã sáng.
Nàng đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó xoay người đi tìm Du Phục Thời.
Ngày hôm trước sau khi trở về, Diệp Tố đã hỏi Hình trưởng lão Du Phục Thời được sắp xếp ở chỗ nào.
Tuy rằng đệ ấy được phân vào một viện lớn những mỗi người đều có phòng riêng của mình, cách nhau cũng xa, không sợ quấy nhiễu lẫn nhau.
Diệp Tố đi đến trước một gian phòng, gõ gõ cửa hỏi: “Có muốn đi ra ngoài không?”
Du Phục Thời ở bên trong tức khắc mở cửa, hắn chỉ mặc một kiện áo trong, áo ngoài thì xộc xà xộc xệch, chỉ có đôi mắt là sáng rực nhìn nàng: “Ngươi nói dẫn ta ra ngoài chơi?”
“Ừ.” Diệp Tố vốn nghĩ lấy xong linh thạch sẽ ra ngoài mua sắm, nhưng quản sự kiểm tra lâu quá, trời cũng đã sáng, không bằng dẫn Du Phục Thời cùng đi ra ngoài luôn, đỡ hắn lại trông mong.
Nàng duỗi tay dắt hắn trở vào phòng, đóng cửa lại: “Trước mặc quần áo đàng hoàng lại đã.”
Du Phục Thời cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm nhau, nét mặt có chút kỳ quái, trước giờ không có ai chạm qua hắn như vậy.
……Cũng không cảm thấy chán ghét.
Diệp Tố kéo người đi đến cạnh giường, sau đó xoay người giúp hắn chỉnh trang lại áo trong, lại cầm lấy áo ngoài ở bên cạnh phủ thêm cho hắn: “Lần sau nhớ rõ phải mặc quần áo gọn gàng rồi mới ra ngoài gặp người, đai lưng phải thắt lại như thế này, biết chưa.”
Du Phục Thời nghiêm túc nhìn nàng thắt xong đai lưng cho mình, mới “ừ” một tiếng.
“Chữ mà mấy ngày nay đệ luyện đâu?” Diệp Tố thu tay lại, đột nhiên hỏi hắn.
Ánh mắt Du Phục Thời trốn tránh, trên mặt hiện lên vài phần chột dạ: “Còn chưa viết xong.”
“Viết được bao nhiêu rồi, đưa tỷ xem.”
Hắn xoay người chậm rì rì đi tới chỗ án thư, cầm một chồng giấy đưa cho nàng xem: “Viết được nhiêu đây.”
“Vẫn còn thiếu một nửa.” Diệp Tố nhíu mày.
“Ta đã thuộc hết những chữ đó, đều nhớ rõ rồi.” Du Phục Thời vội vàng nói, sợ nàng không dẫn mình ra ngoài chơi.
Diệp Tố thu chồng giấy vào túi Càn Khôn, sau đó nói: “Phạt đệ chép gấp đôi.”
“Vậy ta còn có thể……ra ngoài chơi không?” Du Phục Thời trộm nhìn nàng hỏi.
……
Đây là lần thứ hai Du Phục Thời đi trên đường lớn, có điều lúc này có người đi với hắn, trên người còn có linh thạch, hắn muốn ăn cái gì nàng liền mua cho hắn cái đó, cảm giác khác hoàn toàn với lúc trước.
Diệp Tố dẫn Du Phục Thời vào một cửa tiệm: “Phải tự giác luyện chữ cho tốt, lần sau sẽ lại dẫn đệ ra chơi.”
Du Phục Thời liên miệng đồng ý, trong tay còn cầm một bao điểm tâm, đây là nàng vừa mua cho hắn, hắn vừa đi trên đường vừa ăn.
“Đạo hữu, muốn mua cái gì?” Tiểu nhị của cửa tiệm vừa nói xong liền nhìn xuống đạo bào trên người hai người, nét mặt tức khắc tôn kính hơn vài phần, “Thì ra là đạo hữu Thiên Cơ Môn, hai vị muốn mua cái gì, bổn tiệm sẽ giảm giá 20% cho hai vị.”
“Truyền tin ngọc điệp.” Diệp Tố nói.
“Mời hai vị đạo hữu sang đây xem.” Tiểu nhị mở ra một cái rương, “Trong này đều là truyền tin ngọc điệp, còn có……”
Diệp Tố cắt ngang lời hắn: “Muốn loại tốt nhất.”
“Có ngay!” Tiểu nhị chọn ra một cái có tay nghề chế tác tinh xảo, chất lượng cao nhất đưa cho Diệp Tố xem.
“Lại lấy thêm vài quyển trục truyền tống, cũng muốn loại tốt nhất.”
Nàng thanh toán xong liền quay sang đưa cho Du Phục Thời ở bên cạnh, dạy hắn cách dùng: “Về sau có việc thì cứ dùng vật này liên hệ với ta, nhưng mà nếu gửi tin nhắn thì đệ phải biết viết chữ mới được. Quyển trục truyền tống thì cất đi, sau này muốn đi đâu thì lại dùng.”
Du Phục Thời nhận hai món đồ, lật tới lật lui nhìn xem, sau đó hắn thử theo lời nàng vừa chỉ, bỏ một khối linh thạch vào truyền tin ngọc điệp, quả nhiên trên ngọc điệp liền hiện lên gương mặt Diệp Tố, hắn tò mò duỗi ngón tay chọc chọc thử, nhưng lại chỉ chọc vào khoảng không.
Diệp Tố bật cười: “Chỉ là hình ảnh mà thôi.”
Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Du Phục Thời còn muốn đi dạo tiếp nhưng Diệp Tố không cho, muốn dẫn hắn trở về Thiên Cơ Môn.
“Lần sau đệ luyện chữ cho tốt, ta lại mang đệ ra ngoài chơi.” Diệp Tố ngẩng đầu chỉ vào biển hiệu của cửa hàng, “Đệ nhớ kỹ những chữ viết trên đó, lần sau chúng ta sẽ bắt đầu đi tiếp từ đây.”
“Ta chỉ biết có một chữ.” Du Phục Thời ngước lên nhìn theo tay nàng, không hề hổ thẹn nói.
Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn: “Sư đệ thất học.”
“Thất học nghĩa là cái gì? Lần trước ngươi còn chưa trả lời ta.”
“Về sau đệ sẽ biết.”
Hai người đi về Thiên Cơ Môn, trên đường, Du Phục Thời kể cho Diệp Tố nghe chuyện phát sinh ở Truyền Tống Trận lần trước.
“Người đó có phải cũng thích ta giống ngươi hay không?” Du Phục Thời hỏi rất đúng lý hợp tình.
Diệp Tố: “……Đệ nói hắn là người Hợp Hoan Tông à, vậy hẳn là vì thấy đệ đẹp mà thôi, cũng miễn cưỡng xem như là một loại thích.”
“Vì ta đẹp?” Du Phục Thời khó hiểu, hắn là yêu, ở Yêu giới coi trọng nhất chính là thực lực.
“Đúng vậy.” Diệp Tố thuận miệng nói, “Đệ rất đẹp.”
Du Phục Thời nghe vậy thì sờ sờ gương mặt của mình, lại hỏi: “Ngươi thích ta, cũng là vì ta đẹp sao?”
Hai người bước qua hộ môn đại trận, Diệp Tố bắt đầu tính xem Du Phục Thời phải viết bao nhiêu trang giấy to: “Ba ngày 50 chữ, lần trước chỉ mới viết một nửa, còn 25 chữ chưa luyện, gấp đôi là phải viết 50 chữ, hơn nữa hôm nay còn phải học thêm 50 chữ mới, lần sau đệ phải giao cho ta một trăm tờ luyện viết.”
Du Phục Thời nhớ tới những chữ ngoằn ngèo như giun bò đó thì tức khắc trở nên rất không tình nguyện, bắt đầu cò kè mặc cả: “Hôm nay có thể học ít hơn một chút không?”
“Không thể.” Diệp Tố quay đầu nhìn hắn, “Hôm nay ta còn chưa dẫn đệ đi uống thử các loại rượu khác, chờ sau khi đệ thông qua kiểm tra của Hình trưởng lão thì ta sẽ lại dẫn đệ đi, thế nào?”
Du Phục Thời nghĩ nghĩ, thành công bị nàng dụ dỗ, nghiêm túc đi theo nàng học chữ.
Tác giả có lời muốn nói:
FA · giác quan nhạy bén · tiểu dã xà: Có phải ngươi thích ta không?
Đại sư tỷ: Tránh né không đáp
Không Cần Loạn Ăn Vạ
“Ngươi làm lại một lần nữa đi.” Du Phục Thời nghiêm túc nhìn chằm chằm tay nàng nói.
Diệp Tố kiên nhẫn dạy tới dạy lui vài lần, cho đến khi hắn học được mới thôi.
Cho đến vừa rồi Du Phục Thời còn tính là khá vui vẻ, tuy nhiên niềm vui ấy tắt ngúm khi Diệp Tố đẩy giấy bút qua, muốn dạy hắn học chữ.
Diệp Tố lấy ra một nắm linh thạch từ túi Càn Khôn, đặt lên trên bàn, quay đầu nói với Du Phục Thời: “50 chữ, học xong thì chúng sẽ là của đệ.”
Số linh thạch này còn lấp lánh hơn lần trước, hắn giả vờ không thèm để ý, nhưng ánh mắt đã đảo qua vài lần.
“Một chữ một khối.” Diệp Tố chủ động đẩy một khối linh thạch thượng phẩm qua.
Du Phục Thời do dự một lát, không kìm được vươn tay chạm chạm vào khối linh thạch, sau đó lại rụt trở về.
“Có muốn ra ngoài chơi không? Bên ngoài cũng có bán rượu.” Diệp Tố lại chỉ chỉ vào linh thạch, “Nhưng chỉ có thể dùng cái này để mua.”
“Còn có rượu gì?” Du Phục Thời tò mò hỏi.
“Có rất nhiều, tuy rằng không bằng rượu Bát Thanh nhưng có nhiều hương vị khác nhau.” Diệp Tố quá hiểu làm sao để hắn cảm thấy hứng thú, vốn dĩ nàng chỉ cần mấy ngày là đã có thể hiểu được một người bảy, tám phần, huống chi lúc trước đã ở chung với hắn lâu như vậy.
“Chỉ cần ta học chữ, ngươi sẽ dẫn ta ra ngoài chơi?” Du Phục Thời vốn chỉ là một Yêu Chủ ngáo ngơ chưa trải sự đời, làm sao chống cự lại được sự dụ dỗ của Diệp Tố, bắt đầu dao động.
“Đúng vậy.”
Du Phục Thời cầm lên một khối linh thạch trên bàn, đút vào túi Càn Khôn của mình, sau đó lại ngước mắt nói với Diệp Tố: “Vậy……ngươi dạy ta trước một chữ đi.”
Diệp Tố mở ra quyển từ điển cổ văn, bắt đầu dạy hắn học chữ, từ phát âm đ ến nét bút, vừa thong thả vừa kiên nhẫn dạy từng chút một.
“Ngón tay đặt ở đây.” Diệp Tố dùng cán bút khảy khảy ngón tay của Du Phục Thời, ý bảo hắn học theo động tác của mình.
Du Phục Thời học không được, cứ vậy cầm đại bút, ứng phó cho qua.
Diệp Tố thấy vậy buông bút, nghiêng người sang sửa tay hắn lại cho đúng, sau đó cầm tay hắn viết chầm chậm từng nét một: “Tất cả nét bút đều có quy luật của nó, đệ nhìn cho kỹ.”
Du Phục Thời nhìn chữ viết dần dần hiện ra trên trang giấy, hai người cách nhau cực kỳ gần, sau khi xong một chữ, hắn quay đầu nhìn Diệp tố, có chút hoang mang hỏi: “Ngươi thật sự không muốn song tu với ta?”
Nét mặt Diệp Tố không hề dao động: “Đệ nghe ai nói mà biết song tu? Quy Yêu trong hầm rượu hôm đó?”
“Ngươi cho ta túi Càn Khôn, quần áo đẹp, dạy học chữ còn cho linh thạch.” Du Phục Thời không đáp phải hay không, hắn nói xong sờ sờ túi Càn Khôn bên hông, “Ngươi rất tốt với ta, không phải muốn song tu sao?”
Trước kia ở Yêu giới, ai cũng đều chỉ muốn đánh nhau với hắn, người quen biết cũng chỉ có một mình Tàng Lục.
Diệp Tố buông tay Du Phục Thời, ngửa ra sau lui về chỗ ngồi của mình, chậm rãi nói: “Đối xử tốt với một người, ngoại trừ muốn song tu, còn có là vì thích.”
“Vậy là ngươi thích ta.” Du Phục Thời suy một ra ba, học rất nhanh.
Diệp Tố vốn không ngờ tới hắn tiếp lời nhanh như ậy, nàng cười cười, kéo quyển từ điển cổ văn sang, lật lật tìm hai chữ đó, sau đó đặt xuống trước mặt Du Phục Thời: “Hai chữ này đọc là “thích”*, đệ viết thử xem.”
*Từ tiếng Trung là hai chữ: “xǐhuɑn
Du Phục Thời: “…… Ngươi còn chưa đáp lời ta.”
“Thích có rất nhiều loại, ví dụ thích giữa bạn bè, người thân sẽ không giống nhau.” Diệp Tố bắt đầu tách hai chữ này ra phân tích, giảng giải cho hắn nghe, lại từ chữ “thích” móc nối đến các chữ khác.
Du Phục Thời trước giờ chưa từng nghe qua những chuyện này, dần dần mê mẩn, cũng quên bản thân mình vừa rồi muốn biết cái gì.
……
Từ hai chữ “thích” Diệp Tố liên kết sang các chữ khác dạy hết cho Du Phục Thời, nàng dùng tố hồi ngọc bản ghi lại nét bút của từng chữ, sau đó lại chỉ hắn mở tố hồi ngọc bản như thế nào, dặn hắn tự mình luyện viết chữ.
“Ngươi không dạy ta nữa?” Du Phục Thời ngẩng đầu nhìn Diệp Tố đứng lên, hỏi.
“Hôm nay học đến đây thôi, đệ về phòng nhớ viết lại hết các chữ đã học.” Diệp Tố đẩy số linh thạch trên bàn sang, lại lấy thêm một ít linh thạch nữa từ túi Càn Khôn đưa cho hắn, “Ba ngày sau lại đến đây học tiếp.”
“Ngày mai không cần tới?” Du Phục Thời nhìn ra ngoài, “Trước kia mỗi ngày đều phải đi học.”
“Cho đệ mấy ngày để tiêu hóa.” Diệp Tố nghĩ nghĩ nói, “Ta ở trên Cửu Huyền Phong, có việc gì đệ cứ đến tìm ta.”
Nàng là luyện khí sư, muốn tiến giai không những cần phải tu luyện mà còn phải thông qua luyện khí để hoàn thành đạo của mình.
Du Phục Thời nhìn theo bóng lưng nàng đi xa, lại nhìn xuống quyển từ điển cổ văn và giấy bút trên bàn, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc tay cầm bút luyện chữ.
Không có Diệp Tố quản thúc, hắn trực tiếp tựa cằm lên bàn, lười biếng quẹt từng nét một.
Thường thường viết được một hai chữ hắn lại phân tâm, lúc thì chơi linh thạch, lúc lại lấy quần áo từ túi Càn Khôn ra, cẩn thận sờ sờ.
Nể tình những đồ vật mà nàng đã cho hắn, hắn sẽ viết xong những chữ này.
Trong vòng 3 ngày, Diệp Tố luyện chế thành công một kiện pháp khí, tuy nhiên, đáng tiếc là một phần tài liệu trong số tài liệu nhiệm vụ cung cấp đã bị hỏng, đó là loại tài liệu nàng chưa từng gặp qua, không nắm rõ đặc tính, phải mượn quyển tài liệu bách khoa toàn thư từ Tàng Thư Các mới miễn cưỡng xử lí được.
Tuy vậy khi Diệp Tố trong đêm đó cầm pháp khí đi lãnh số thù lao còn lại thì cũng khiến quản sự Nhiệm Vụ Đường kinh sợ.
“Ngươi đã luyện chế ra rồi? Mới có mấy ngày!” Quản sự dụi dụi mắt, nhìn pháp khí đặt trên bàn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Quản sử có thể kiểm tra.” Diệp Tố nói.
“Vậy ngươi đợi ta một chút, ta đem nó đi kiểm tra.” Quản sự đi ra gian phòng phía sau, gọi đồng liêu cùng tiến vào, đèn đuốc trong Nhiệm Vụ Đường được thắp lên sáng trưng.
Náo động một hồi như vậy, qua hai canh giờ sau, Diệp Tố đang ngồi dựa vào một cây cột nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt liền thấy vài vị quản sự đang đứng trước mặt: “Đã kiểm tra xong rồi sao?”
“Xong, xong rồi.” Vị quản sự lúc trước mặt mũi tươi cười cầm một túi linh thạch đưa cho nàng, “Đây là số thù lao còn lại.”
“Đa tạ quản sự.” Diệp Tố nhận lấy linh thạch, nâng bước liền biến mất ở Nhiệm Vụ Đường.
Các quản sự chỉ kịp giương mắt nhìn: “……” Bọn họ còn muốn hàn huyên vài câu nữa mà!
Diệp Tố rời khỏi Nhiệm Vụ Đường, ngẩng đầu nhìn ráng màu đỏ ừng ở phía đông, trời đã sáng.
Nàng đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó xoay người đi tìm Du Phục Thời.
Ngày hôm trước sau khi trở về, Diệp Tố đã hỏi Hình trưởng lão Du Phục Thời được sắp xếp ở chỗ nào.
Tuy rằng đệ ấy được phân vào một viện lớn những mỗi người đều có phòng riêng của mình, cách nhau cũng xa, không sợ quấy nhiễu lẫn nhau.
Diệp Tố đi đến trước một gian phòng, gõ gõ cửa hỏi: “Có muốn đi ra ngoài không?”
Du Phục Thời ở bên trong tức khắc mở cửa, hắn chỉ mặc một kiện áo trong, áo ngoài thì xộc xà xộc xệch, chỉ có đôi mắt là sáng rực nhìn nàng: “Ngươi nói dẫn ta ra ngoài chơi?”
“Ừ.” Diệp Tố vốn nghĩ lấy xong linh thạch sẽ ra ngoài mua sắm, nhưng quản sự kiểm tra lâu quá, trời cũng đã sáng, không bằng dẫn Du Phục Thời cùng đi ra ngoài luôn, đỡ hắn lại trông mong.
Nàng duỗi tay dắt hắn trở vào phòng, đóng cửa lại: “Trước mặc quần áo đàng hoàng lại đã.”
Du Phục Thời cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm nhau, nét mặt có chút kỳ quái, trước giờ không có ai chạm qua hắn như vậy.
……Cũng không cảm thấy chán ghét.
Diệp Tố kéo người đi đến cạnh giường, sau đó xoay người giúp hắn chỉnh trang lại áo trong, lại cầm lấy áo ngoài ở bên cạnh phủ thêm cho hắn: “Lần sau nhớ rõ phải mặc quần áo gọn gàng rồi mới ra ngoài gặp người, đai lưng phải thắt lại như thế này, biết chưa.”
Du Phục Thời nghiêm túc nhìn nàng thắt xong đai lưng cho mình, mới “ừ” một tiếng.
“Chữ mà mấy ngày nay đệ luyện đâu?” Diệp Tố thu tay lại, đột nhiên hỏi hắn.
Ánh mắt Du Phục Thời trốn tránh, trên mặt hiện lên vài phần chột dạ: “Còn chưa viết xong.”
“Viết được bao nhiêu rồi, đưa tỷ xem.”
Hắn xoay người chậm rì rì đi tới chỗ án thư, cầm một chồng giấy đưa cho nàng xem: “Viết được nhiêu đây.”
“Vẫn còn thiếu một nửa.” Diệp Tố nhíu mày.
“Ta đã thuộc hết những chữ đó, đều nhớ rõ rồi.” Du Phục Thời vội vàng nói, sợ nàng không dẫn mình ra ngoài chơi.
Diệp Tố thu chồng giấy vào túi Càn Khôn, sau đó nói: “Phạt đệ chép gấp đôi.”
“Vậy ta còn có thể……ra ngoài chơi không?” Du Phục Thời trộm nhìn nàng hỏi.
……
Đây là lần thứ hai Du Phục Thời đi trên đường lớn, có điều lúc này có người đi với hắn, trên người còn có linh thạch, hắn muốn ăn cái gì nàng liền mua cho hắn cái đó, cảm giác khác hoàn toàn với lúc trước.
Diệp Tố dẫn Du Phục Thời vào một cửa tiệm: “Phải tự giác luyện chữ cho tốt, lần sau sẽ lại dẫn đệ ra chơi.”
Du Phục Thời liên miệng đồng ý, trong tay còn cầm một bao điểm tâm, đây là nàng vừa mua cho hắn, hắn vừa đi trên đường vừa ăn.
“Đạo hữu, muốn mua cái gì?” Tiểu nhị của cửa tiệm vừa nói xong liền nhìn xuống đạo bào trên người hai người, nét mặt tức khắc tôn kính hơn vài phần, “Thì ra là đạo hữu Thiên Cơ Môn, hai vị muốn mua cái gì, bổn tiệm sẽ giảm giá 20% cho hai vị.”
“Truyền tin ngọc điệp.” Diệp Tố nói.
“Mời hai vị đạo hữu sang đây xem.” Tiểu nhị mở ra một cái rương, “Trong này đều là truyền tin ngọc điệp, còn có……”
Diệp Tố cắt ngang lời hắn: “Muốn loại tốt nhất.”
“Có ngay!” Tiểu nhị chọn ra một cái có tay nghề chế tác tinh xảo, chất lượng cao nhất đưa cho Diệp Tố xem.
“Lại lấy thêm vài quyển trục truyền tống, cũng muốn loại tốt nhất.”
Nàng thanh toán xong liền quay sang đưa cho Du Phục Thời ở bên cạnh, dạy hắn cách dùng: “Về sau có việc thì cứ dùng vật này liên hệ với ta, nhưng mà nếu gửi tin nhắn thì đệ phải biết viết chữ mới được. Quyển trục truyền tống thì cất đi, sau này muốn đi đâu thì lại dùng.”
Du Phục Thời nhận hai món đồ, lật tới lật lui nhìn xem, sau đó hắn thử theo lời nàng vừa chỉ, bỏ một khối linh thạch vào truyền tin ngọc điệp, quả nhiên trên ngọc điệp liền hiện lên gương mặt Diệp Tố, hắn tò mò duỗi ngón tay chọc chọc thử, nhưng lại chỉ chọc vào khoảng không.
Diệp Tố bật cười: “Chỉ là hình ảnh mà thôi.”
Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Du Phục Thời còn muốn đi dạo tiếp nhưng Diệp Tố không cho, muốn dẫn hắn trở về Thiên Cơ Môn.
“Lần sau đệ luyện chữ cho tốt, ta lại mang đệ ra ngoài chơi.” Diệp Tố ngẩng đầu chỉ vào biển hiệu của cửa hàng, “Đệ nhớ kỹ những chữ viết trên đó, lần sau chúng ta sẽ bắt đầu đi tiếp từ đây.”
“Ta chỉ biết có một chữ.” Du Phục Thời ngước lên nhìn theo tay nàng, không hề hổ thẹn nói.
Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn: “Sư đệ thất học.”
“Thất học nghĩa là cái gì? Lần trước ngươi còn chưa trả lời ta.”
“Về sau đệ sẽ biết.”
Hai người đi về Thiên Cơ Môn, trên đường, Du Phục Thời kể cho Diệp Tố nghe chuyện phát sinh ở Truyền Tống Trận lần trước.
“Người đó có phải cũng thích ta giống ngươi hay không?” Du Phục Thời hỏi rất đúng lý hợp tình.
Diệp Tố: “……Đệ nói hắn là người Hợp Hoan Tông à, vậy hẳn là vì thấy đệ đẹp mà thôi, cũng miễn cưỡng xem như là một loại thích.”
“Vì ta đẹp?” Du Phục Thời khó hiểu, hắn là yêu, ở Yêu giới coi trọng nhất chính là thực lực.
“Đúng vậy.” Diệp Tố thuận miệng nói, “Đệ rất đẹp.”
Du Phục Thời nghe vậy thì sờ sờ gương mặt của mình, lại hỏi: “Ngươi thích ta, cũng là vì ta đẹp sao?”
Hai người bước qua hộ môn đại trận, Diệp Tố bắt đầu tính xem Du Phục Thời phải viết bao nhiêu trang giấy to: “Ba ngày 50 chữ, lần trước chỉ mới viết một nửa, còn 25 chữ chưa luyện, gấp đôi là phải viết 50 chữ, hơn nữa hôm nay còn phải học thêm 50 chữ mới, lần sau đệ phải giao cho ta một trăm tờ luyện viết.”
Du Phục Thời nhớ tới những chữ ngoằn ngèo như giun bò đó thì tức khắc trở nên rất không tình nguyện, bắt đầu cò kè mặc cả: “Hôm nay có thể học ít hơn một chút không?”
“Không thể.” Diệp Tố quay đầu nhìn hắn, “Hôm nay ta còn chưa dẫn đệ đi uống thử các loại rượu khác, chờ sau khi đệ thông qua kiểm tra của Hình trưởng lão thì ta sẽ lại dẫn đệ đi, thế nào?”
Du Phục Thời nghĩ nghĩ, thành công bị nàng dụ dỗ, nghiêm túc đi theo nàng học chữ.
Tác giả có lời muốn nói:
FA · giác quan nhạy bén · tiểu dã xà: Có phải ngươi thích ta không?
Đại sư tỷ: Tránh né không đáp
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ
Story
Chương 197: Thích
10.0/10 từ 27 lượt.