Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 196: Song tu
177@-Giữa hai mày của Hình trưởng lão có hai đường hằn rất sâu, mặc dù không nhíu mày cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, không giận tự uy, ông nhìn Diệp Tố đột nhiên sửa miệng thì cảm thấy kỳ quái: “Con đồng ý dạy?”
Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên người vị tiểu sư đệ nào đó đang cà kê dê ngỗng ở đằng xa, đi mãi không tới: “Sau khi dạy hắn biết chữ, Hình trưởng lão nhớ phải cho con một vò rượu Bát Thanh.”
“Một bình nhỏ thôi.” Hình trưởng lão sửa lại cho đúng.
“Được.” Diệp Tố đồng ý.
Lúc này Du Phục Thời chậm rì rì theo sau ông rốt cuộc cũng đi tới, mấy ngày qua cuộc sống của hắn rất nhẹ nhàng vui sướng, nào ngờ trưởng lão này lại một hai muốn kiểm tra bài vở của hắn.
Du Phục Thời có bao giờ nghe giảng, làm sao có thể biết chữ, kết quả trưởng lão này nổi giận đùng đùng muốn dẫn hắn tới Chấp Sự Đường gì đó.
Dọc theo đường đi Du Phục Thời thầm nghĩ, ba bữa cơm ở nhà ăn tuy rằng khá ngon nhưng hắn cũng đã ăn rồi, nếu trưởng lão dám trừng phạt hắn, hắn sẽ san bằng nơi này, hừ!
Hắn vừa mới nghĩ xong bảy bảy bốn chín cách đối phó Thiên Cơ Môn, ngước mắt lên liền thấy người đã ném hắn vào đầm lầy hôm trước!
Diếp Tố nắm rõ suy nghĩ của tiểu sư đệ trong lòng bàn tay, vừa thấy hắn muốn mở miệng, liền giành trước bước lên, ngăn cản tầm mắt của Hình trưởng lão: “Hình trưởng lão, vậy giờ con dẫn vị tiểu sư đệ này đi học.”
Nói xong nàng đi nhanh đến trước mặt Du Phục Thời, giống như đã làm vô số lần trước đó, chụp lấy hai vai hắn xoay người lại, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn uống rượu Bát Thanh không?”
Rượu Bát Thanh?
Du Phục Thời sửng sốt, thứ hắn quen thuộc nhất ở tu chân giới chính là rượu Bát Thành, bởi vì Tàng Lục cứ lải nhải bên tai hắn, dần dà hắn biết được tu chân giới có một Thiên Cơ Môn, bên trong Thiên Cơ Môn có một hầm rượu, trong hầm rượu có rượu Bát Thanh uống rất ngon.
Hình trưởng lão nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, nhắm mắt lắc đầu, cảm thấy đại đệ tử chưởng môn mới thu nhận này sao làm cái gì cũng quá tích cực.
Thực ra hai người còn chưa đi được bao xa thì Du Phục Thời đã phản ứng lại, dùng sức tránh thoát tay của Diệp Tố, người này cứ vừa thấy mặt là lại sờ hắn.
Diệp Tố nhìn ánh mắt Du Phục Thời hiện lên vẻ xa lạ và cảnh giác, khẽ cười trong lòng, nói với hắn: “Hình trưởng lão nói sau khi đệ học biết chữ sẽ đưa cho đệ một bình rượu Bát Thanh.”
Du Phục Thời vẫn nhìn nàng chằm chằm, không lên tiếng.
“Không muốn à?” Diệp Tố có chút tiếc nuối xoay người định rời đi.
“Ta không cần rượu Bát Thanh.” Du Phục Thời ở phía sau thấp giọng nói.
Bước chân Diệp Tố chợt ngừng, giống như vẫn luôn đợi Du Phục Thời mở miệng, nàng quay đầu nhìn hắn: “Vậy đệ muốn cái gì? Ta có sẽ cho đệ.”
“Linh thạch.” Du Phục Thời mấy ngày qua đã quan sát mọi người chung quanh, hắn biết chỉ cần có linh thạch là có thể mua được rất nhiều, rất nhiều đồ vật.
Diệp Tố duỗi tay sờ sờ túi Càn Khôn, bên trong không có quá nhiều linh thạch, nàng dốc hết ra bỏ vào một túi nhỏ, đưa cho Du Phục Thời: “Về sau mỗi khi học xong 50 chữ sẽ cho đệ một túi linh thạch.”
Du Phục Thời nhận túi linh thạch, hắn thò tay lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm sáng lấp lánh, theo bản năng muốn bỏ vào trong miệng nếm thử, bị Diệp Tố kéo cổ tay: “Cái này không thể ăn.”
Ánh mắt Diệp Tố đảo qua eo Du Phục Thời: “Túi Càn Khôn của đệ đâu?” Nàng nhớ rõ trong giới của tiểu sư đệ có một rương to chứa đủ loại túi Càn Khôn.
“Túi Càn Khôn là cái gì?” Du Phục Thời có được túi linh thạch nên cúi đầu chơi vui vẻ, còn đang mới lạ với đồ mới nên rất dễ nói chuyện.
“Thứ dùng để đựng đồ vật, giống như vầy.” Diệp Tố kéo túi Càn Khôn của mình nói.
Du Phục Thời ngẩng đầu nhìn theo tay nàng.
Túi đựng đồ, hắn rốt cuộc nhớ tới tất cả mọi người mình gặp qua ở tu chân giới đều có một loại túi giống nhau, hắn mím môi: “Ta không có.”
“Vậy đệ có giới không?” Diệp Tố tiếp tục hỏi.
“Ngươi cũng có giới?” Du Phục Thời có chút vui vẻ hỏi, lúc này đã quên mất người nào đó cứ thích sờ s0ạng mình, hắn chỉ cảm thấy rốt cuộc cũng tìm được người giống mình.
“Ta còn chưa có giới.” Diệp Tố quay lại chuyện chính, “Đệ đã học khóa vỡ lòng bao lâu mà một chữ cũng không biết?”
Du Phục Thời: “……”
Nửa canh giờ sau, Diệp Tố ngồi quỳ trước án thư trong một gian học đường trống, lật nhanh quyển sách vỡ lòng mà Du Phục Thời được phân cho, đây không phải quyền từ điển cổ văn mà nàng nhìn thấy trong Luân Chuyển tháp, quyển vỡ lòng này vẫn không đủ dễ hiểu.
Du Phục Thời lười biếng hỏi: “Vì sao nhất định phải biết chữ?” Hắn cũng không phải tu sĩ, Yêu không cần học để có thể tu luyện vì trong huyết mạch tự có truyền thừa.
Hắn giơ hai tay muốn đặt lên bàn, chuẩn bị úp mặt xuống ngủ.
Diệp Tố bỗng nhiên vươn tay trái, ống tay áo phủ lên bàn, vừa vặn lót dưới chỗ hai tay hắn đặt xuống: “Không lạnh?”
Thiên Cơ Môn lúc này cực kỳ đại tài khí thô, thể hiện ở rất nhiều mặt, trong đó có việc toàn bộ án thư trong học đường đều dùng Hàn Mộc để làm, nếu ghé mặt trực tiếp lên bàn như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh.
Du Phục Thời không sợ lạnh, bằng không mỗi ngày cũng sẽ không ngủ trong khóa vỡ lòng, nhưng cũng không có nghĩa hắn thích cảm giác lạnh lẽo này.
Người này không chỉ lót ống tay áo dưới tay hắn, thậm chí còn truyền sang một ít linh lực, giúp ngăn cách cái lạnh của mặt bàn.
Du Phục Thời áp sườn mặt xuống cánh tay, nghiêng người nhìn Diệp Tố đang lật sách, trong đầu hiện lên một thông tin trong đống bát nháo mà Tàng Lục thường ngày ầm ĩ bên tai hắn: “Có phải ngươi muốn song tu với ta hay không?”
Tàng Lục từng nói nếu tu sĩ ở tu chân giới vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người nào đó, còn muốn động tay động chân, thì chính là có ý muốn song tu.
Ngón tay của Diệp Tố dừng lại, tiếng lật sách trong học đường chợt biến mất, nàng xoay đầu, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Du Phục Thời đang nằm dài trên bàn: “Đệ nói cái gì?”
“Có phải ngươi muốn song tu với ta hay không?” Du Phục Thời lặp lại một lần, hắn hoàn toàn không cảm thấy bản thân nói sai cái gì.
Hai tay Diệp Tố đóng sách lại, phát ra một tiếng bộp, nàng cúi đầu tới gần Du Phục Thời nói: “Song tu……Không phải có nghĩa là hai người cùng nhau tu luyện.”
“Vậy thì có ý gì?” Du Phục Thời khó hiểu.
Diệp Tố ngồi dậy không nhìn hắn nữa mà một lần nữa mở ra sách vỡ lòng: “Sư đệ, đệ nên cố gắng học tập biết chữ, thất học không phải chuyện tốt đâu.”
“Thất học là cái gì?” Hắn nghe không hiểu lời nàng nói.
“Mấy ngày tới sẽ học nhận biết chữ, bây giờ muốn ngủ thì ngủ đi.” Diệp Tố vẫn cảm thấy quyển từ điển cổ văn dễ học hơn, quyết định sẽ viết ra cho Du Phục Thời học.
Nàng lấy ra một quyển sổ trống từ túi Càn Khôn, sau đó bắt đầu chép lại tất cả nội dung trong quyển từ điện cổ văn.
Du Phục Thời không nhận được lời giải thích, cũng không giống thường ngày dây dưa cho được mới thôi, hắn tựa vào bàn, nghe tiếng bút không ngừng sột soạt trên giấy, dần dần ngủ mất.
Tầm mắt Diệp Tố dừng trên cổ áo của hắn, tiểu sư đệ lúc này so với vạn năm sau càng không biết tự chiếu cố chính mình, quần áo trên người nhăn nheo bèo nhèo, thậm chí lộ ra một góc áo trong, chất liệu rất bình thường, hoàn toàn thua kém những bộ quần áo trong giới của đệ ấy.
Diệp Tố không khỏi nhíu mày, tiểu sư đệ vạn năm sau cực kỳ kén chọn, chỉ thích vải vóc mềm mại, hơi thô ráp một chút thôi mặc lên người sẽ ngay lập tức xụ mặt, nhưng tiểu sư đệ trước Thần Vẫn kỳ này lại không để ý chút nào, mặc kệ chất liệu gì, kiểu dáng ra sao cũng đều tròng đại lên người.
Tiểu sư đệ thất học rõ ràng ở trước Thần Vẫn kỳ sinh hoạt cũng không quá tốt.
Diệp Tố nhìn chằm chằm gương mặt Du Phục Thời thật lâu, bỗng nhiên trong mắt nổi lên ý cười, song tu? Nghe từ đâu vậy không biết?
……
Diệp Tố chép ra nội dung của quyển từ điển cổ văn mất hai ngày, trong lúc đó nàng còn được nhận một vạn thượng phẩm linh thạch, Thiên Cơ Môn mỗi tháng sẽ phát một số linh thạch cố định cho đệ tử nội môn, theo lời Hạ Nhĩ nói, Thiên Cơ Môn sẽ không cho quá nhiều, sợ đệ tử lười biếng, vì thế nên các đệ tử có thể đến Nhiệm Vụ Đường lãnh nhiệm vụ làm để kiếm thêm linh thạch và tài liệu.
Nhiệm vụ của tông môn luyện khí tất nhiên cũng không cần phải đánh đánh giết giết, chỉ cần luyện khí, Thiên Cơ Môn tiếp nhận yêu cầu luyện khí của nội bộ lẫn bên ngoài khắp nơi trong tu chân giới, chỉ cần giao đủ linh thạch và tài liệu là được.
Khi đêm xuống, Diệp Tố đến Nhiệm Vụ Đường một chuyến, những nhiệm vụ treo giá linh thạch cao, tài liệu nhiều đều bị nàng càn quét sạch sẽ, bao gồm các nhiệm vụ mốc meo đã lâu không ai nhận cũng bị nàng nhận tuốt.
Ngày hôm sau, các đệ tử tới Nhiệm Vụ Đường đều bị trợn mắt há mồm.
Khắp nơi trong Nhiệm Vụ Đường là các bức tường cao, ngọc bài nhiệm vụ treo trên đó, ai nhận nhiệm vụ nào sẽ phải lật mặt trong của ngọc bài ra ngoài, viết tên mình lên đó, cuối cùng đi vào trong nhận tài liệu.
Giờ phút này, có một mặt tường chi chít ngọc bài tên “Diệp Tố” lắc lư.
“Điên rồi, tài liệu của nhiệm vụ này được giao cực kỳ ít, mỗi loại nhiều nhất cũng chỉ có hai phần, nếu thất bại hai lần là xem như đi tong.”
“Diệp Tố chính là người lúc trước cầm Thiên Cơ Lệnh tìm tới đúng không?”
“Hiện giờ chính là đại sư tỷ của chúng ta.”
“Đừng nói là vì muốn ngồi ổn vị trí đại sư tỷ nên mới làm thế này?”
“Cũng đâu cần phải như vậy, thật đáng tiếc, nhiều tài liệu tốt như vậy.”
Chúng đệ tử vây quanh mặt tường đó, nghị luận sôi nổi, ai cũng cảm thấy thật đáng tiếc các tài liệu.
Nhiệm vụ trên mặt tường này đều là loại thù lao cực cao nhưng tài liệu đưa ra cực ít, đệ tử nào không nắm chắc tuyệt đối thì cũng không dám nhận vì nhận cũng chỉ là lãng phí tài liệu mà thôi.
Huống hồ căn cứ theo quy định của Thiên Cơ Môn, tất cả tài liệu của nhiệm vụ đều thuộc về luyện khí sư, tuy nhiên một khi đã nhận nhiệm vụ, nếu dùng hết tài liệu do nhiệm vụ cung cấp mà vẫn chưa luyện chế thành công thì luyện khí sư đó phải đi tự mình đi tìm tài liệu bổ sung để luyện chế tiếp cho đến khi luyện ra thành công mới thôi.
Đương nhiên, bình thường phần lớn các luyện khí sư sau khi luyện xong đều sẽ còn thừa ra tài liệu, phần đó luyện khí sư sẽ giữ lại.
“Vì sao lại cảm thấy tỷ ấy nhất định luyện không thành?” Một thanh âm vang lên từ phía sau.
Mọi người giật mình quay đầu lại, phát hiện là Minh Lưu Sa.
“Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh!”
Minh Lưu Sa đến gần mặt tường, ngửa đầu nhìn một hồi nói: “Ta hiện tại là nhị sư huynh, đừng để người Chấp Sự Đường nghe thấy mọi người gọi như vậy.”
Các đệ tử nhanh chóng sửa miệng.
“Trước khi chưa có kết quả, đừng dễ dàng phán định.” Minh Lưu Sa bước ra khỏi nhóm đệ tử, lưu lại một câu: “Có thể đi hỏi thăm, đại sư tỷ các ngươi ở Chấp Sự Đường luyện hóa tài liệu xác suất thành công là trăm phần trăm.”
……
Diệp Tố lúc này cũng không biết Minh Lưu Sa đã công nhận mình, nàng đang từ bên ngoài vội vàng trở về Thiên Cơ Môn, bước nhanh về phía học đường, Du Phục Thời đã ngồi vào án thư hôm trước, đang áp mặt xuống bàn tự chơi ngón tay của mình.
“Xin lỗi, ta tới muộn.” Diệp Tố đi vào, đặt quyển từ điển cổ văn đã chép xong, giấy và bút mực lên án thư.
Du Phục Thời ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn nàng: “Ta đã đợi ngươi rất lâu.”
Thật ra hắn mới đánh một giấc, bất quá hắn sẽ không nói cho người này nghe.
“Thực xin lỗi.” Diệp Tố ngồi xuống, một lần nữa xin lỗi, nàng lấy ra một túi Càn Khôn mới đưa cho hắn, “Đây là quà nhận lỗi.”
Du Phục Thời nhận lấy: “Cho ta?”
“Bên trong còn có mấy bộ quần áo và giày.” Diệp Tố dạy hắn làm sao để hạ cấm chế cho túi Càn Khôn, “Một lát nữa về phòng đệ có thể thử lại xem.”
Nàng không mua áo khoác vì ở Thiên Cơ Môn đều sẽ khoác đạo bào của Thiên Cơ Môn, chất liệu không tệ. Cho nên nàng chỉ đặt vài món áo trong, đêm qua sau khi nhận nhiệm vụ, nàng được ứng trước hai phần thù lao, tuy nhiên số linh thạch đó cộng với số linh thạch nàng có sau khi đặt làm vài món áo trong và giày sang quý thì cũng không còn lại bao nhiêu.
Hơn nữa Diệp Tố phát hiện thượng phẩm linh thạch nàng mang tới từ vạn năm sau không đổi được bao nhiêu thượng phẩm linh thạch ở đây.
“Cái này làm sao để……” Du Phục Thời múa múa tay ở bên hông, ý chỉ không biết làm thế nào để đeo túi Càn Khôn lên hông.
“Ta dạy đệ.” Diệp Tố cúi đầu giúp hắn đeo lên, “Học được chưa?”
Hai người cách nhau cực gần, hô hấp xen lẫn, Diệp Tố đã sớm quen với việc ở gần Du Phục Thời như vậy, hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường, chỉ có Du Phục Thời mím môi, rũ mắt nhìn tay nàng linh hoạt thắt một cái nút, hắn chỉ vào nút thắt nói: “Không biết làm cái này.”
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên người vị tiểu sư đệ nào đó đang cà kê dê ngỗng ở đằng xa, đi mãi không tới: “Sau khi dạy hắn biết chữ, Hình trưởng lão nhớ phải cho con một vò rượu Bát Thanh.”
“Một bình nhỏ thôi.” Hình trưởng lão sửa lại cho đúng.
“Được.” Diệp Tố đồng ý.
Lúc này Du Phục Thời chậm rì rì theo sau ông rốt cuộc cũng đi tới, mấy ngày qua cuộc sống của hắn rất nhẹ nhàng vui sướng, nào ngờ trưởng lão này lại một hai muốn kiểm tra bài vở của hắn.
Du Phục Thời có bao giờ nghe giảng, làm sao có thể biết chữ, kết quả trưởng lão này nổi giận đùng đùng muốn dẫn hắn tới Chấp Sự Đường gì đó.
Dọc theo đường đi Du Phục Thời thầm nghĩ, ba bữa cơm ở nhà ăn tuy rằng khá ngon nhưng hắn cũng đã ăn rồi, nếu trưởng lão dám trừng phạt hắn, hắn sẽ san bằng nơi này, hừ!
Hắn vừa mới nghĩ xong bảy bảy bốn chín cách đối phó Thiên Cơ Môn, ngước mắt lên liền thấy người đã ném hắn vào đầm lầy hôm trước!
Diếp Tố nắm rõ suy nghĩ của tiểu sư đệ trong lòng bàn tay, vừa thấy hắn muốn mở miệng, liền giành trước bước lên, ngăn cản tầm mắt của Hình trưởng lão: “Hình trưởng lão, vậy giờ con dẫn vị tiểu sư đệ này đi học.”
Nói xong nàng đi nhanh đến trước mặt Du Phục Thời, giống như đã làm vô số lần trước đó, chụp lấy hai vai hắn xoay người lại, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn uống rượu Bát Thanh không?”
Rượu Bát Thanh?
Du Phục Thời sửng sốt, thứ hắn quen thuộc nhất ở tu chân giới chính là rượu Bát Thành, bởi vì Tàng Lục cứ lải nhải bên tai hắn, dần dà hắn biết được tu chân giới có một Thiên Cơ Môn, bên trong Thiên Cơ Môn có một hầm rượu, trong hầm rượu có rượu Bát Thanh uống rất ngon.
Hình trưởng lão nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, nhắm mắt lắc đầu, cảm thấy đại đệ tử chưởng môn mới thu nhận này sao làm cái gì cũng quá tích cực.
Thực ra hai người còn chưa đi được bao xa thì Du Phục Thời đã phản ứng lại, dùng sức tránh thoát tay của Diệp Tố, người này cứ vừa thấy mặt là lại sờ hắn.
Diệp Tố nhìn ánh mắt Du Phục Thời hiện lên vẻ xa lạ và cảnh giác, khẽ cười trong lòng, nói với hắn: “Hình trưởng lão nói sau khi đệ học biết chữ sẽ đưa cho đệ một bình rượu Bát Thanh.”
Du Phục Thời vẫn nhìn nàng chằm chằm, không lên tiếng.
“Không muốn à?” Diệp Tố có chút tiếc nuối xoay người định rời đi.
“Ta không cần rượu Bát Thanh.” Du Phục Thời ở phía sau thấp giọng nói.
Bước chân Diệp Tố chợt ngừng, giống như vẫn luôn đợi Du Phục Thời mở miệng, nàng quay đầu nhìn hắn: “Vậy đệ muốn cái gì? Ta có sẽ cho đệ.”
“Linh thạch.” Du Phục Thời mấy ngày qua đã quan sát mọi người chung quanh, hắn biết chỉ cần có linh thạch là có thể mua được rất nhiều, rất nhiều đồ vật.
Diệp Tố duỗi tay sờ sờ túi Càn Khôn, bên trong không có quá nhiều linh thạch, nàng dốc hết ra bỏ vào một túi nhỏ, đưa cho Du Phục Thời: “Về sau mỗi khi học xong 50 chữ sẽ cho đệ một túi linh thạch.”
Du Phục Thời nhận túi linh thạch, hắn thò tay lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm sáng lấp lánh, theo bản năng muốn bỏ vào trong miệng nếm thử, bị Diệp Tố kéo cổ tay: “Cái này không thể ăn.”
Ánh mắt Diệp Tố đảo qua eo Du Phục Thời: “Túi Càn Khôn của đệ đâu?” Nàng nhớ rõ trong giới của tiểu sư đệ có một rương to chứa đủ loại túi Càn Khôn.
“Túi Càn Khôn là cái gì?” Du Phục Thời có được túi linh thạch nên cúi đầu chơi vui vẻ, còn đang mới lạ với đồ mới nên rất dễ nói chuyện.
“Thứ dùng để đựng đồ vật, giống như vầy.” Diệp Tố kéo túi Càn Khôn của mình nói.
Du Phục Thời ngẩng đầu nhìn theo tay nàng.
Túi đựng đồ, hắn rốt cuộc nhớ tới tất cả mọi người mình gặp qua ở tu chân giới đều có một loại túi giống nhau, hắn mím môi: “Ta không có.”
“Vậy đệ có giới không?” Diệp Tố tiếp tục hỏi.
“Ngươi cũng có giới?” Du Phục Thời có chút vui vẻ hỏi, lúc này đã quên mất người nào đó cứ thích sờ s0ạng mình, hắn chỉ cảm thấy rốt cuộc cũng tìm được người giống mình.
“Ta còn chưa có giới.” Diệp Tố quay lại chuyện chính, “Đệ đã học khóa vỡ lòng bao lâu mà một chữ cũng không biết?”
Du Phục Thời: “……”
Nửa canh giờ sau, Diệp Tố ngồi quỳ trước án thư trong một gian học đường trống, lật nhanh quyển sách vỡ lòng mà Du Phục Thời được phân cho, đây không phải quyền từ điển cổ văn mà nàng nhìn thấy trong Luân Chuyển tháp, quyển vỡ lòng này vẫn không đủ dễ hiểu.
Du Phục Thời lười biếng hỏi: “Vì sao nhất định phải biết chữ?” Hắn cũng không phải tu sĩ, Yêu không cần học để có thể tu luyện vì trong huyết mạch tự có truyền thừa.
Hắn giơ hai tay muốn đặt lên bàn, chuẩn bị úp mặt xuống ngủ.
Diệp Tố bỗng nhiên vươn tay trái, ống tay áo phủ lên bàn, vừa vặn lót dưới chỗ hai tay hắn đặt xuống: “Không lạnh?”
Thiên Cơ Môn lúc này cực kỳ đại tài khí thô, thể hiện ở rất nhiều mặt, trong đó có việc toàn bộ án thư trong học đường đều dùng Hàn Mộc để làm, nếu ghé mặt trực tiếp lên bàn như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh.
Du Phục Thời không sợ lạnh, bằng không mỗi ngày cũng sẽ không ngủ trong khóa vỡ lòng, nhưng cũng không có nghĩa hắn thích cảm giác lạnh lẽo này.
Người này không chỉ lót ống tay áo dưới tay hắn, thậm chí còn truyền sang một ít linh lực, giúp ngăn cách cái lạnh của mặt bàn.
Du Phục Thời áp sườn mặt xuống cánh tay, nghiêng người nhìn Diệp Tố đang lật sách, trong đầu hiện lên một thông tin trong đống bát nháo mà Tàng Lục thường ngày ầm ĩ bên tai hắn: “Có phải ngươi muốn song tu với ta hay không?”
Tàng Lục từng nói nếu tu sĩ ở tu chân giới vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người nào đó, còn muốn động tay động chân, thì chính là có ý muốn song tu.
Ngón tay của Diệp Tố dừng lại, tiếng lật sách trong học đường chợt biến mất, nàng xoay đầu, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Du Phục Thời đang nằm dài trên bàn: “Đệ nói cái gì?”
“Có phải ngươi muốn song tu với ta hay không?” Du Phục Thời lặp lại một lần, hắn hoàn toàn không cảm thấy bản thân nói sai cái gì.
Hai tay Diệp Tố đóng sách lại, phát ra một tiếng bộp, nàng cúi đầu tới gần Du Phục Thời nói: “Song tu……Không phải có nghĩa là hai người cùng nhau tu luyện.”
“Vậy thì có ý gì?” Du Phục Thời khó hiểu.
Diệp Tố ngồi dậy không nhìn hắn nữa mà một lần nữa mở ra sách vỡ lòng: “Sư đệ, đệ nên cố gắng học tập biết chữ, thất học không phải chuyện tốt đâu.”
“Thất học là cái gì?” Hắn nghe không hiểu lời nàng nói.
“Mấy ngày tới sẽ học nhận biết chữ, bây giờ muốn ngủ thì ngủ đi.” Diệp Tố vẫn cảm thấy quyển từ điển cổ văn dễ học hơn, quyết định sẽ viết ra cho Du Phục Thời học.
Nàng lấy ra một quyển sổ trống từ túi Càn Khôn, sau đó bắt đầu chép lại tất cả nội dung trong quyển từ điện cổ văn.
Du Phục Thời không nhận được lời giải thích, cũng không giống thường ngày dây dưa cho được mới thôi, hắn tựa vào bàn, nghe tiếng bút không ngừng sột soạt trên giấy, dần dần ngủ mất.
Tầm mắt Diệp Tố dừng trên cổ áo của hắn, tiểu sư đệ lúc này so với vạn năm sau càng không biết tự chiếu cố chính mình, quần áo trên người nhăn nheo bèo nhèo, thậm chí lộ ra một góc áo trong, chất liệu rất bình thường, hoàn toàn thua kém những bộ quần áo trong giới của đệ ấy.
Diệp Tố không khỏi nhíu mày, tiểu sư đệ vạn năm sau cực kỳ kén chọn, chỉ thích vải vóc mềm mại, hơi thô ráp một chút thôi mặc lên người sẽ ngay lập tức xụ mặt, nhưng tiểu sư đệ trước Thần Vẫn kỳ này lại không để ý chút nào, mặc kệ chất liệu gì, kiểu dáng ra sao cũng đều tròng đại lên người.
Tiểu sư đệ thất học rõ ràng ở trước Thần Vẫn kỳ sinh hoạt cũng không quá tốt.
Diệp Tố nhìn chằm chằm gương mặt Du Phục Thời thật lâu, bỗng nhiên trong mắt nổi lên ý cười, song tu? Nghe từ đâu vậy không biết?
……
Diệp Tố chép ra nội dung của quyển từ điển cổ văn mất hai ngày, trong lúc đó nàng còn được nhận một vạn thượng phẩm linh thạch, Thiên Cơ Môn mỗi tháng sẽ phát một số linh thạch cố định cho đệ tử nội môn, theo lời Hạ Nhĩ nói, Thiên Cơ Môn sẽ không cho quá nhiều, sợ đệ tử lười biếng, vì thế nên các đệ tử có thể đến Nhiệm Vụ Đường lãnh nhiệm vụ làm để kiếm thêm linh thạch và tài liệu.
Nhiệm vụ của tông môn luyện khí tất nhiên cũng không cần phải đánh đánh giết giết, chỉ cần luyện khí, Thiên Cơ Môn tiếp nhận yêu cầu luyện khí của nội bộ lẫn bên ngoài khắp nơi trong tu chân giới, chỉ cần giao đủ linh thạch và tài liệu là được.
Khi đêm xuống, Diệp Tố đến Nhiệm Vụ Đường một chuyến, những nhiệm vụ treo giá linh thạch cao, tài liệu nhiều đều bị nàng càn quét sạch sẽ, bao gồm các nhiệm vụ mốc meo đã lâu không ai nhận cũng bị nàng nhận tuốt.
Ngày hôm sau, các đệ tử tới Nhiệm Vụ Đường đều bị trợn mắt há mồm.
Khắp nơi trong Nhiệm Vụ Đường là các bức tường cao, ngọc bài nhiệm vụ treo trên đó, ai nhận nhiệm vụ nào sẽ phải lật mặt trong của ngọc bài ra ngoài, viết tên mình lên đó, cuối cùng đi vào trong nhận tài liệu.
Giờ phút này, có một mặt tường chi chít ngọc bài tên “Diệp Tố” lắc lư.
“Điên rồi, tài liệu của nhiệm vụ này được giao cực kỳ ít, mỗi loại nhiều nhất cũng chỉ có hai phần, nếu thất bại hai lần là xem như đi tong.”
“Diệp Tố chính là người lúc trước cầm Thiên Cơ Lệnh tìm tới đúng không?”
“Hiện giờ chính là đại sư tỷ của chúng ta.”
“Đừng nói là vì muốn ngồi ổn vị trí đại sư tỷ nên mới làm thế này?”
“Cũng đâu cần phải như vậy, thật đáng tiếc, nhiều tài liệu tốt như vậy.”
Chúng đệ tử vây quanh mặt tường đó, nghị luận sôi nổi, ai cũng cảm thấy thật đáng tiếc các tài liệu.
Nhiệm vụ trên mặt tường này đều là loại thù lao cực cao nhưng tài liệu đưa ra cực ít, đệ tử nào không nắm chắc tuyệt đối thì cũng không dám nhận vì nhận cũng chỉ là lãng phí tài liệu mà thôi.
Huống hồ căn cứ theo quy định của Thiên Cơ Môn, tất cả tài liệu của nhiệm vụ đều thuộc về luyện khí sư, tuy nhiên một khi đã nhận nhiệm vụ, nếu dùng hết tài liệu do nhiệm vụ cung cấp mà vẫn chưa luyện chế thành công thì luyện khí sư đó phải đi tự mình đi tìm tài liệu bổ sung để luyện chế tiếp cho đến khi luyện ra thành công mới thôi.
Đương nhiên, bình thường phần lớn các luyện khí sư sau khi luyện xong đều sẽ còn thừa ra tài liệu, phần đó luyện khí sư sẽ giữ lại.
“Vì sao lại cảm thấy tỷ ấy nhất định luyện không thành?” Một thanh âm vang lên từ phía sau.
Mọi người giật mình quay đầu lại, phát hiện là Minh Lưu Sa.
“Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh!”
Minh Lưu Sa đến gần mặt tường, ngửa đầu nhìn một hồi nói: “Ta hiện tại là nhị sư huynh, đừng để người Chấp Sự Đường nghe thấy mọi người gọi như vậy.”
Các đệ tử nhanh chóng sửa miệng.
“Trước khi chưa có kết quả, đừng dễ dàng phán định.” Minh Lưu Sa bước ra khỏi nhóm đệ tử, lưu lại một câu: “Có thể đi hỏi thăm, đại sư tỷ các ngươi ở Chấp Sự Đường luyện hóa tài liệu xác suất thành công là trăm phần trăm.”
……
Diệp Tố lúc này cũng không biết Minh Lưu Sa đã công nhận mình, nàng đang từ bên ngoài vội vàng trở về Thiên Cơ Môn, bước nhanh về phía học đường, Du Phục Thời đã ngồi vào án thư hôm trước, đang áp mặt xuống bàn tự chơi ngón tay của mình.
“Xin lỗi, ta tới muộn.” Diệp Tố đi vào, đặt quyển từ điển cổ văn đã chép xong, giấy và bút mực lên án thư.
Du Phục Thời ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn nàng: “Ta đã đợi ngươi rất lâu.”
Thật ra hắn mới đánh một giấc, bất quá hắn sẽ không nói cho người này nghe.
“Thực xin lỗi.” Diệp Tố ngồi xuống, một lần nữa xin lỗi, nàng lấy ra một túi Càn Khôn mới đưa cho hắn, “Đây là quà nhận lỗi.”
Du Phục Thời nhận lấy: “Cho ta?”
“Bên trong còn có mấy bộ quần áo và giày.” Diệp Tố dạy hắn làm sao để hạ cấm chế cho túi Càn Khôn, “Một lát nữa về phòng đệ có thể thử lại xem.”
Nàng không mua áo khoác vì ở Thiên Cơ Môn đều sẽ khoác đạo bào của Thiên Cơ Môn, chất liệu không tệ. Cho nên nàng chỉ đặt vài món áo trong, đêm qua sau khi nhận nhiệm vụ, nàng được ứng trước hai phần thù lao, tuy nhiên số linh thạch đó cộng với số linh thạch nàng có sau khi đặt làm vài món áo trong và giày sang quý thì cũng không còn lại bao nhiêu.
Hơn nữa Diệp Tố phát hiện thượng phẩm linh thạch nàng mang tới từ vạn năm sau không đổi được bao nhiêu thượng phẩm linh thạch ở đây.
“Cái này làm sao để……” Du Phục Thời múa múa tay ở bên hông, ý chỉ không biết làm thế nào để đeo túi Càn Khôn lên hông.
“Ta dạy đệ.” Diệp Tố cúi đầu giúp hắn đeo lên, “Học được chưa?”
Hai người cách nhau cực gần, hô hấp xen lẫn, Diệp Tố đã sớm quen với việc ở gần Du Phục Thời như vậy, hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường, chỉ có Du Phục Thời mím môi, rũ mắt nhìn tay nàng linh hoạt thắt một cái nút, hắn chỉ vào nút thắt nói: “Không biết làm cái này.”
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ
Story
Chương 196: Song tu
10.0/10 từ 27 lượt.