Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 110: Bất Bình Đao

203@-
“Cho ta?” Diệp Tố nghe được lời này của tiểu sư đệ, cúi đầu nhìn “hắc ngọc” trong tay, nói, “Nhưng ta sợ là trả không nổi đâu.”

“Ai cần ngươi trả.” Ánh mắt Du Phục Thời có chút rối loạn, đây là vảy rơi xuống từ trên người hắn, tuy rằng hình như có người từng nói là không thể tùy tiện đưa cho người khác, nhưng đưa cho phàm nhân này……hẳn là không sao.

Từ viên ngọc thạch tím lần trước đến phiến hắc ngọc này, Diệp Tố càng thêm tò mò về thân phận của Du Phục Thời, nàng nhìn tiểu sư đệ hỏi: “Đệ là đại năng Độ Kiếp nào đó phi thăng thất bại à?”

Nghe nói có vài đại năng Độ Kiếp phi thăng không thành sẽ không thân vẫn đạo tiêu mà cảnh giới sẽ bị thụt lùi, bắt đầu tu luyện lại.

Đại năng Độ Kiếp kỳ sống mấy ngàn năm, phi thăng lại bị sét đánh, nhớ không rõ chuyện trước kia về tình về lý đều có thể hiểu được.

Tiểu sư đệ có giới của chính mình, thực lực tăng lên nhanh hơn so với người bình thường, tựa hồ cực kỳ phù hợp với suy đoán này.

Du Phục Thời nghe không hiểu nàng nói gì, hắn không ngại Diệp Tố vẫn còn đang ở trong phòng, chỉ lo cúi đầu cởi đai lưng, muốn thay quần áo.

“Tiểu sư đệ.” Diệp Tố hoảng hốt bước nhanh tới đè lại tay Du Phục Thời, tầm mắt né tránh, “……Ta chờ đệ ở bên ngoài.”

Nhìn Diệp Tố quay lưng vội vàng rời đi, Du Phục Thời khẽ nhíu mày: Phàm nhân này thật khó hiểu, muốn ra bên ngoài chờ, sao còn muốn sờ tay hắn?

Thành công tránh thoát màn “thoát y công kích” của tiểu sư đệ, đại sư tỷ đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng không hề biết mình đang bị tiểu sư đệ hiểu lầm.

Diệp Tố dựa lưng vào cửa, quay đầu liền nhìn thấy Khấp Huyết kiếm đang lơ lửng bên cạnh, có thể khống chế được kiếm linh, tiểu sư đệ thật sự rất phù hợp với hình tượng đại năng Độ Kiếp phi thăng thất bại.

Nàng đợi ở ngoài cửa một lát, Du Phục Thời rốt cuộc bước ra, hắn thay một thân trường bào màu đen, là đạo phục Thiên Cơ Môn mà lúc trước Diệp Tố đã đặt làm cho hắn.

So với những bộ quần áo trước kia của hắn thì kém hơn rất nhiều, tuy nhiên màu đen ngược lại khiến cho gương mặt của Du Phục thời càng thêm lóa mắt.

“Đi ngoại thành làm gì?” Du Phục Thời đi theo Diệp Tố ra ngoài, thấy trong sân vắng vẻ, không có một ai.

“Có một buổi đấu giá.” Diệp Tố đứng trên thân Khấp Huyết kiếm, kiếm của nàng ở trong pháp trận nghịch chuyển đã gãy làm đôi, vẫn chưa được sửa lại, “Hẳn là khá náo nhiệt.”

……

Ngoại thành Côn Luân xác thực rất náo nhiệt, sau khi cửa thứ hai kết thúc, các tu sĩ dự thi còn lại không nhiều, trên cơ bản đều là đệ tử của năm đại tông môn, năm nay đặt biệt còn nhiều ra mấy người Thiên Cơ Môn cùng Vô Danh Tông, tổng cộng không đến 50 người có thể tiến vào cửa thứ ba.

Các tông môn khác sau khi làm nền xong hai vòng thì tâm tình đều thả lỏng hơn, tất nhiên muốn chạy đến ngoại thành Côn Luân hóng hớt trước khi trở về.

Mấu chốt nhất của lần đấu giá ngày là ngoài việc Phá Nguyên Môn cũng hợp tác tổ chức cùng Văn Đông tài liệu hành thì đệ tử của năm đại tông cũng tới.

“Đông vui vậy? Này, đó hình như là đệ tử Thượng Khuyết Tông kìa.”


“Ngươi nhìn trên lầu đi, Hợp Hoan Tông cũng đến rồi.”

“Đều đến vì Bát Kỳ Biến sao? Các đại tông môn đó hẳn là đâu thiếu một kiện pháp khí.”

“Ai sẽ chê nhiều pháp khí đâu? Huống chi Bát Kỳ Biến này trực tiếp nhảy dù xuống đệ nhất Bách Thanh Bảng đó, ta nghĩ chắc chắn có điểm đặc biệt.”

“Không ngờ Thiên Cơ Môn sắp phế tông đến nơi vậy mà lại có thể khởi tử hồi sinh.”

“Khởi tử hồi sinh tính là cái gì, quan trọng là bọn họ còn có đệ tử tiến vào vòng thứ ba! Bốn đệ tử dự thi tất cả đều vào.”

“Vào được thì làm sao, chẳng lẽ còn có thể thắng Côn Luân? Lục Trầm Hàn đều lên tới Hóa Thần kỳ rồi, ở các tông môn nhỏ thì là cấp bậc trưởng lão rồi đấy, hắn mới là Thiên Đạo chi tử chân chính.”

Vòng quanh mấy bàn ở lầu một là các tu sĩ đang hăng say ngươi một câu ta một câu, kể chuyện xưa bàn chuyện nay, nói đến nước bọt văng tung tóe, thiếu điều đứng dậy chỉ điểm tu chân giới một phen.

“Nghe ta nói!” Một người dùng sức vỗ xuống bàn một cái, ngay sau đó khom người, cố ý hạ giọng nói: “Ta có một thông tin mật về Thiên Cơ Môn.”

“Mau nói.” Những người chung quanh tức khắc thò đầu tới, học theo hắn nhỏ giọng giục.

“Mấy người Vô Danh Tông vào vòng ba, lúc trước ở vòng sơ loại tây phương giành được vị trí trong nhóm ba người đầu tiên, các ngươi có nhớ không?”

“Nhớ, cảnh giới như hai người bọn họ nếu là đại bỉ những năm trước là có thể treo người của năm đại tông lên đánh rồi, đáng tiếng năm nay vận khí không tốt.”

“Đừng lan man, không phải nói có tin mật của Thiên Cơ Môn sao?”

Người vừa chụp bàn vừa nãy dùng một loại thanh âm cực thấp nhưng lại đủ khiến mọi người chung quanh nghe rõ: “Trong hai ngươi đó có một người tên Ninh Thiển Dao, nghe nói cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn.”

“Đệ tử Thiên Cơ Môn? Nhưng lúc trước ta còn thấy nàng ta có xung đột với đệ tử Thiên Cơ Môn mà.”

“Bởi ta nói các ngươi đều bị lừa rồi, mặt ngoài bọn họ xung đột nhưng thực tế người ta là sư huynh muội đồng môn.” Người chụp bàn đảo mắt một vòng, thấy trên mặt mọi người không giấu được vẻ kinh ngạc thì vừa lòng nói tiếp, “Các ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, Thiên Cơ Môn vì sao lại muốn làm như vậy? Ta thấy mưu đồ của bọn họ nhất định không nhỏ!”

Mọi người chung quanh ngơ nhác, có người nhịn không được hỏi: “Vậy mưu đồ của Thiên Cơ Môn là gì?”

Người chụp bàn nghe hỏi thì có chút khựng lại, sau đó lập tức dùng một vẻ mặt huyền bí nói: “Lấy tĩnh xem động, ngày sau các ngươi sẽ biết.”

Dưới lầu rôm rả âm thanh mọi người bát quái, trên lầu Liên Liên và Trình Hoài An đang ở sương phòng sau đài đấu giá.

“Đây là phù chú chúng ta mới vẽ gần đây.” Liên Liên đẩy qua mười lá phù cho Hoàng Nhị Tiền, “Xem như là hạ lễ cho buổi đấu giá chính thức đầu tiên của các ngươi.”

Hoàng Nhị Tiền nhìn phù chú trên bàn mà ngây ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới thân truyền đệ tử Ngũ Hành Tông tìm hắn là vì chuyện này.



“Bán, bán đấu giá?” Hoàng Nhị Tiền kinh sợ.

Đây không phải vấn đề ở phù chú mà nếu lát nữa hắn lấy ra phù chú của đệ tử thân truyền Ngũ Hành Tông ra đấu giá thì không đến một ngày, toàn thành Côn Luân sẽ đều cho rằng Ngũ Hành Tông có hợp tác với Văn Đông tài liệu hành.

Liên Liên thổi thổi móng tay mới vừa sơn của mình: “Các ngươi ghét bỏ phù chú Nguyên Anh trung kỳ?”

“Không phải, chỉ là một khi chúng ta lấy ra thì Toàn Điển Hành chắc chắn sẽ biết.” Hoàng Nhị Tiền chân thành nói, “Sợ là về sau bọn họ sẽ không thu phù chú của Ngũ Hành Tông nữa.”

Toàn Điển Hành cùng các đại tông môn đều có giao dịch, Ngũ Hành Tông cũng có một phần phù chú giao cho Toàn Điển Hành bán ra ngoài.

“Bọn họ không thu thì thôi.” Liên Liên giương mắt, “So không thắng Diệp Tố thôi, chúng ta còn so không lại những người khác sao?”

Hoàng Nhị Tiền do dự một chút, cuối cùng nhận lấy phù chú, hắn đứng dậy cúi người một cái thật sâu: “Ta thay Văn Đông tài liệu hành cảm tạ hai vị.”

Lần liên hợp đấu giá này, ngoại trừ Bát Kỳ Biến thì Phá Nguyên Môn cũng sẽ đem ra các pháp khí khác để cùng bán đấu giá, Thiên Cơ Môn cũng có đưa tới, nhưng dù sao cũng chỉ là pháp khi do các đệ tử luyện chế, phẩm giai không quá cao.

Thật ra chỉ một cái Văn Đông tài liệu hành cỏn con, cùng với một luyện khí tông môn quanh năm ở hàng đệ nhị thì ở thành Côn Luân này không thể xốc lên nổi sóng gió gì.

Chủ yếu lần này là vì Bát Kỳ Biến ngang trời đáp xuống vị trí đệ nhất Bách Thanh Bảng, cùng với Diệp Tố lại đang tham gia tông môn đại bỉ, hai yếu tố này kết hợp nên mới khiến cho mọi người chú ý.

Hiện giờ lại được thêm một đại tông tham gia, tuy rằng chỉ mười tờ phù chú thôi nhưng tên tuổi nhất định có thể nâng cao thêm phần nào.

Toàn Điển Hành có đường hợp tác với năm đại tông, Văn Đông tài liệu hành bọn họ cũng có.

……

Khi Diệp Tố và Du Phục Thời đến nơi thì cả tòa tửu lâu đã đứng đầy người, nàng kéo tiểu sư đệ chen lên lầu 3, còn chưa hoàn toàn lên tới nơi thì thấy chung quanh đột nhiên ồn ào náo động lên.

Nàng quay đầu nhìn xuống thì phát hiện Phật Tử Vạn Phật Tông Cốc Lương Thiên và Côn Luân Lục Trầm Hàn đồng thời đang bước vào cửa.

Hai người này vậy mà cũng tới xem náo nhiệt.

“Ngay cả Côn Luân Lục Trầm Hàn cũng tới.”

“Hè hè đến buổi đấu giá này thật không sai mà, khẳng định có trò hay để xem.”

Lục Trầm Hàn bước qua ngạch cửa, bổng nhiên ngẩng đầu, tinh chuẩn đối diện với ánh mắt của Diệp Tố đang trên lối lên lầu 3.

Diệp Tố cũng không dời đi tầm mắt, thản nhiên tiếp tục nhìn, chỉ là ngay sau đó gương mặt Du Phục Thời liền phóng to trước mắt nàng, ngăn cản tầm mắt của hai người.


“Diệp Tố, ngươi có đi hay không?” Du Phục Thời cảm thấy hành lang này chật chội mà phàm nhân này còn đứng im bất động.

“Đi chứ.”

Hai người bước vào ghế lô, các sư đệ sư muội Thiên Cơ Môn đã chờ ở bên trong, Toàn Gia Anh cũng có mặt.

“Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.” Toàn Gia Anh khó nén được sự hưng phấn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tự mình tham gia tổ chứ một buổi đấu giá, “Đây là danh sách các món sẽ đấu giá hôm nay.”

Diệp Tố nhận lấy danh sách nhìn lướt qua một lượt, bỗng thấy có một hàng chữ như là mới được thêm vào: “……Phù chú Ngũ Hành Tông?” Nàng nhớ rõ lúc trước khi Hoàng Nhị Tiền truyền tin đến cũng không nói có đồ vật nào do Ngũ Hành Tông đưa tới.

Toàn Gia Anh cũng vừa mới biết được chuyện này: “Là do Liên Liên và Trình Hoài An đặc biệt tặng lễ.”

Quan hệ giữa Văn Đông tài liệu hành và Thiên Cơ Môn vốn đã không giấu được nữa, hai người này hiển nhiên là muốn giúp nàng.

Diệp Tố gật đầu, ghi tạc trong lòng, nàng kéo ghế ra ngồi xuống, thuận tiện cũng kéo ghế ra giúp tiểu sư đệ.

Du Phục Thời nhìn sang Dịch Huyền bên kia không có ai kéo ghế cho, đỉnh mày giật giật, tâm tình vui sướng.

Dịch Huyền nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, bỗng nhiên hừ một tiếng.

Thanh âm không tính là lớn nhưng thành công khiến mọi người trong phòng đều nhìn qua.

Dịch Huyền ngồi ngay ngắn trên ghế, một tay cầm kiếm, nốt ruồi đỏ giữa mày xinh đẹp đến yêu dị, gương mặt quá mức tuấn mỹ vẫn như cũ không có biểu tình gì, thoạt nhìn không có gì khác thường.

Mọi người thậm chí còn ngỡ bản thân sinh ra ảo giác.

Đương nhiên mọi người không bao gồm Du Phục Thời, hắn tự nhiên ngồi xuống ghế Diệp Tố đã kéo ra.

Đang lúc mọi người thu hồi ánh mắt, chuẩn bị nhìn xuống lầu thì Dịch Huyền lại lên tiếng trào phúng: “Có người ngay cả sức kéo ghế ra cũng không có.”

Diệp Tố yên lặng thu tay lại, đây hoàn toàn là xuất phát từ thói quen của nàng mà thôi, tiểu sư đệ nhìn có vẻ cái gì cũng không biết làm.

Du Phục Thời tựa hồ như không phát hiện có người đang ám chỉ mình, hắn kéo tay áo của Diệp Tố lót trên bàn, sau đó tự mình chơi Vụ Sát Hoa trên cổ tay, bày một bộ dáng thiên chân lười nhác không thể nào hoàn mỹ hơn, phảng phất như hắn chưa bao giờ nhìn Dịch Huyền đầy khiêu khích vậy.

Dịch Huyền mặt vô biểu tình tiếp tục vạch trần: “Lúc đại sư tỷ không ở bên, tiểu sư đệ cực kỳ cần mẫn, Lữ Cửu cô nói xem có đúng không?”

Lữ Cửu ngồi không cũng bị lôi vào màn phong ba bão táp giữa hai sư đệ: “……À thì”

Minh Lưu Sa ngồi bên cạnh cúi đầu, hai vai run run nhịn cười, một lúc sau hắn mới ngẩng đầu nhìn Dịch Huyền chậm rì rì hỏi: “Sư, đệ, đệ, đang, ăn, dấm, hả?”

*Ăn dấm: ghen tị

Thật sự là quá mới lạ, bọn họ ở Thiên Cơ Môn mười mấy năm, Dịch Huyền cả ngày xụ mặt như một tiểu lão đầu hận đời, giống như ai cũng thiếu nợ hắn vậy, đặc biệt là cực kỳ không thích Diệp Tố.

Hiện giờ vậy mà còn chủ động biểu đạt cảm xúc của mình.

Dịch Huyền: “……”

Hắn đen mặt xoay người nhìn xuống lầu, không để ý đến mọi người trong phòng nữa, dù sao Diệp Tố cũng cam tâm tình nguyện làm này làm kia cho Du Phục Thời.

Diệp Tố cảm thấy có chút vi diệu, nàng ho khan vài tiếng, nói sang chuyện khác: “Được rồi, tập trung xem đấu giá thôi.”

Dưới đài, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, Hoàng Nhị Tiền làm chủ trì, kiện pháp khí đầu tiên được đưa ra đấu giá là một pháp khí của Phá Nguyên Môn.

Hoàng Nhị Tiền ra giá xong thì gõ búa gỗ một cái, nhưng lúc này toàn trường lại lặng thinh không một ai ra giá, chỉ là hoặc ngồi hoặc đứng nhìn chăm chăm.

Một lúc sau có một tu sĩ ngồi trong góc ra giá, lục tục có mấy người khác cũng bắt đầu ra giá, cuối cùng người trong góc mua được kiện pháp khí đầu tiên.

“Là người của chúng ta.” Nét hưng phấn trên mặt Toàn Gia Anh dần nhạt đi.

Những pháp khí này tuy không phải pháp bảo cao giai nhưng cũng là một vài pháp khí không tồi của Phá Nguyên Môn, giá mà Hoàng Nhị Tiền đề ra cũng không cao, nếu là lúc bình thường thì nhất định sẽ có người ra tay mua, nhưng vừa rồi không một ai lên tiếng.

“Không ít người trong tửu lâu này hẳn là đã bị Toàn Điển Hành và Trảm Kim Tông chào hỏi qua.” Toàn Gia Anh trầm giọng nói.

Phá Nguyên Môn và Hoàng Nhị Tiền cũng đã nghĩ đến khả năng này, cho nên đã sắp xếp vài người vào tửu lâu, một khi xuất hiện tình huống này thì sẽ để bọn họ ra giá, đảm bảo cho buổi đấu giá có thể tiến hành suông sẻ.

“Kế tiếp là kiện pháp khí thứ sau……Bất Bình Đao, do đệ tử Thiên Cơ Môn Tây Ngọc luyện chế.” Hoàng Nhị Tiền lấy ra một kiện pháp khí từ Thiên Cơ Môn, gương mặt hắn vẫn bảo trì trấn định, gõ búa gỗ hô to, “Giá khởi điểm 30 vạn trung phẩm linh thạch.”

Năm kiện đầu tiên đều là do người họ sắp xếp mua được, kiện này sợ là cũng không ngoại lệ, Hoàng Nhị Tiền đã không ôm hy vọng gì nữa.

“5000 thượng phẩm linh thạch.” Hợp Hoan Tông Nhan Hảo ở lầu 3 đột nhiên giơ thẻ bài lên hô.

Mọi người cả kinh, không chỉ là vì nàng bỏ ra thượng phẩm linh thạch để mua mà càng bởi vì nàng chính là đại biểu cho Hợp Hoan Tông.

Trảm Kim Tông tuy là tông môn luyện khí đệ nhất nhưng cũng không thể so được với Hợp Hoan Tông – một trong năm đại tông môn.

Trong thời gian mọi người còn do dự thì Bất Bình Đao đã được Hợp Hoan Tông Nhan Hảo mua được.

Nhan Hảo ra mặt như một tín hiệu tuyết tan, khiến các tu sĩ cũng dần không sợ nghi kị nữa, nhìn thấy pháp khí ưng ý cũng bắt đầu giơ thẻ bài.

Mãi đến khi vật phẩm đấu giá là phù chú của hai đệ tử thân truyền Ngũ Hành Tông xuất hiện thì buổi đấu giá lại một lần nữa nhấc lên một hồi náo nhiệt.
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Story Chương 110: Bất Bình Đao
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...