Không Ai Sánh Bằng Em
35: Tiệc Trưởng Thành
Sau khai giảng, thời gian cách kỳ thi đại học chỉ còn hơn ba tháng, mà thời gian lại không ngừng trôi qua như nước chảy, vô tình đến mức khiến người ta chỉ muốn nó chảy chậm dần.
Từ khi Tưởng Hàm biết Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu yêu nhau thì đã không còn chen giữa hai người một khoảng thời gian rất lâu, cũng không tìm kẽ hở để chiếm đoạt.
Chỉ chú tâm củng cố kiến thức của mình, chuẩn bị đầy đủ cho tương lai dài lâu sau này.
Sau khi lễ tuyên thệ 100 ngày kết thúc, giấy đăng ký nguyện vọng được phát cho cả lớp, đợi mọi người điền xong xuôi thì Tưởng Hàm sẽ thu lại.
Trên giấy đăng ký nguyện vọng đều là tên trường đại học yêu thích của mỗi người, khi thu một tờ, Tưởng Hàm lại có thể biết nhiều thêm một trường đại học.
Nhưng khi thu đến giấy đăng ký của Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu, cô ta lại shock vô cùng.
Tưởng Hàm đã biết trường đại học mà Tần Nhiêu muốn đăng ký từ lâu, đó là một trường đại học ở Bắc Kinh đứng đầu cả nước, bằng thực lực của anh chắc chắn dư sức đậu vào, tại sao anh lại hồ đồ đăng ký trường đại học Nam Kinh bên cạnh.
Mục tiêu của Chu Diệc Châu từ trước tới nay luôn là đại học Nam Kinh, ngôi trường đứng đầu phía Nam, môi trường thành phố rất tốt, lại không quá xa nhà.
Quan trọng nhất là cô vì muốn cạnh tranh với Tưởng Hàm mà chọn khối tự nhiên, vậy nên phải giữ vững mục đích ban đầu của mình.
Giấy đăng ký nguyện vọng vừa được nộp lên, Tưởng Hàm còn chưa kịp đi tìm Tần Nhiêu thì chủ nhiệm lớp đã lập tức tìm anh trước, gọi anh đến văn phòng, tận tình khuyên bảo một phen.
Chu Diệc Châu thấy Tần Nhiêu trở về, sắc mặt khá nặng nề, nhưng khi nhìn thấy cô thì liền biến mất trong vài giây.
“Chủ nhiệm lớp tìm anh nói gì vậy?” Chu Diệc Châu ngồi vào chỗ Trần Phàm, nâng má hỏi Tần Nhiêu.
Móng tay Tần Nhiêu cào nhẹ đốt ngón tay, không hồi tưởng đến những lời khuyên nghiêm túc trước đó nữa, quay đầu cười với Chu Diệc Châu: “Không có gì, chỉ hỏi anh sau này muốn học chuyên ngành nào thôi.”
Chu Diệc Châu biết anh muốn học tài chính, lựa chọn tốt nhất chính là đến Bắc Kinh, nhưng cô cũng biết trời nam đất bắc, hai đầu xa xôi.
Ai mà muốn sống xa người mình yêu? Tóm lại phải có một người hy sinh.
Chu Diệc Châu không muốn hy sinh, nên Tần Nhiêu đành chủ động từ bỏ.
Vì tình yêu của bọn họ, cũng vì Chu Diệc Châu.
Tuy nhiên có người chấp nhận sự hy sinh này, thì cũng có người không đồng ý.
Vào ngày Tần Nhiêu đi đến trung tâm thương mại mua quà sinh nhật cho Chu Diệc Châu, lúc đi về, anh gặp Tưởng Hàm đang đợi mình ở ngã tư.
Tần Nhiêu cầm một cái túi giấy được gói rất đẹp, Tưởng Hàm chỉ liếc mắt một cái đã biết đây là quà sinh nhật chuẩn bị cho Chu Diệc Châu.
Anh không nhớ đến sinh nhật của mình, nhưng lại đặt một kẻ lừa đảo lên đầu quả tim mà yêu thương, chẳng khác gì một tên ngốc.
Một tên ngốc làm người ta đau lòng.
Tần Nhiêu đi đến gần, thắc mắc nhìn cô ta: “Cậu tìm tôi?”
Tưởng Hàm cười cười, một lát sau nói: “Đúng vậy, cuối cùng mình cũng đến tìm cậu.”
“Có việc gì sao?” Tần Nhiêu không để ý đến ẩn ý trong lời nói cô ta.
“Đương nhiên là có chuyện rồi.
Tần Nhiêu, mình không ngờ cậu lại hồ đồ như vậy, chỉ vì Chu Diệc Châu mà chấp nhận từ bỏ trường đại học yêu thích của mình.
Cậu quên rồi sao, quên mất cuộc trò chuyện của chúng ta vào năm lớp mười rồi à? Cậu nói bản thân nỗ lực học tập là để đậu vào trường đại học mong muốn nhất và chuyên ngành thích nhất.
Nhưng bây giờ thì sao? Cậu từ bỏ rồi sao? Chỉ vì một kẻ lừa đảo thôi ư?” Tưởng Hàm kích động đến mức đỏ bừng đôi mắt đang nhìn anh.
Tần Nhiêu tất nhiên nhớ rõ, nhưng con người không thể ích kỷ cùng lúc muốn có được hai thứ.
Anh đã hứa với Chu Diệc Châu sẽ trở nên tốt hơn, trao cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Cũng có thể vì cô mà từ bỏ sự lựa chọn vẫn luôn kiên trì trước nay của mình, hết thảy đều là vì tình yêu anh dành cho Chu Diệc Châu.
“Tưởng Hàm, em ấy không phải kẻ lừa đảo, hy vọng sau này cậu đừng gọi em ấy như thế nữa.”
Tưởng Hàm cười nhạo vài tiếng, nhìn Tần Nhiều tới bây giờ chẳng hay biết gì ngây ngốc trả giá thì không cam lòng.
Không chỉ vì Chu Diệc Châu đã lừa đi chân thành của anh, mà còn vì người mà cô ta luôn âm thầm bảo vệ lại không được đối xử tốt, cô ta căm hận Chu Diệc Châu cực kỳ.
“Cậu ta có phải kẻ lừa đảo hay không, một ngày nào đó mình sẽ để cậu biết rõ toàn bộ.
Hôm nay tới đây chỉ muốn nói với cậu, Tần Nhiêu, nếu cậu không giữ vững sơ tâm thì sau này nhất định sẽ hối hận.” Tưởng Hàm dừng lại đúng chỗ, không muốn quầy rầy tâm trạng thi cử của anh, tất cả cứ đợi đến thời cơ chín muồi.
Lời nói của Tưởng Hàm cũng không trở thành tảng đá trong lòng Tần Nhiêu, vì cuối cùng anh vẫn lựa chọn tin tưởng Chu Diệc Châu, nếu đã vì cô từ bỏ mục tiêu của mình, thì tuyệt đối không thể lật đổ bản thân.
Sinh nhật Chu Diệc Châu gần đến, dựa theo thông thường chắc chắn sẽ đãi tiệc, dù sao cũng là lễ trưởng thành 18 tuổi, cho nên ba mẹ Chu Diệc Châu đã đặt trước khách sạn từ rất sớm.
Vào ngày đặc biệt, những người thân thuộc nhất đều sẽ đến dự, có họ hàng của Chu Diệc Châu, có anh bạn trai mà cô thích nhất và bạn học cùng lớp, đương nhiên cũng không thể thiếu người ba luôn coi cô như bảo vật.
Tuy nhiên, lúc tiệc tối sắp bắt đầu, Chu Duy vẫn chưa đến, khiến Chu Diệc Châu bất mãn không thôi.
Chu Diệc Châu mới thay một chiếc váy nhỏ, cô bảo chị gái trang điểm ra ngoài, rồi ngồi lên ghế gọi cho Chu Duy, đợi đến khi cô gần hết kiên nhẫn, bên kia mới nghe máy.
“Ba ơi, sao ba còn chưa tới nữa? Con đang chờ ba lên bục phát biểu đó!” Chu Diệc Châu tức giận.
Ở bệnh viện, trong lòng Chu Duy còn đang run sợ, nghe thấy giọng nói yếu đuối của Chu Diệc Châu thì hoảng sợ, xin lỗi: “Châu Châu à, đêm nay ba không đến được rồi.
Chuyện phát biểu cứ bỏ qua đi, để mẹ con và chú Tống lên thay.
Chờ ba xử lý việc bận xong xuôi, hôm khác dẫn con ra ngoài ăn mừng sinh nhật bù, con muốn thứ gì ba đều mua tặng con.”
Chu Diệc Chu nghe xong liền nổi giận, đang dỗ con nít đấy à? Nhíu mày lại: “Không phải chúng ta đã bàn xong rồi ư? Sao ba nói đổi ý thì liền đổi ý vậy?”
Chu Duy rơi vào thế khó xử: “Châu Châu ngoan, nghe lời nào, ba thật sự có việc gấp không đi được.”
“Việc gì mà gấp hơn tiệc trưởng thành quan trọng của con gái mình? Tưởng Hàm và Vương Á không cho ba tới đúng không?” Chu Diệc Châu ép hỏi ông ta.
“Sao có thể.
Ba đến tìm con sau, Châu Châu sinh nhật vui vẻ, nghe lời ba, ba có việc rồi, cúp máy trước.”
Chu Diệc Châu chỉ có một bữa tiệc trưởng thành duy nhất, trong ngày trưởng thành 18 tuổi hôm nay, cô hy vọng những người quan trọng nhất trong đời mình đều ở đây chứng kiến.
Nhưng cô không hề biết rằng, người ba cô luôn xem trọng như thế, vào giờ phút này lại đang cầu xin phù hộ cho một sinh mệnh mới xuất hiện.
Trong phòng tiệc, Chu Hồng Thần đợi thật lâu vẫn không thấy Chu Diệc Châu ra tới, đang muốn đi tìm người thì thấy Tần Nhiêu đi đến.
“Dì, để con đi vào tìm Châu Châu.” Tần Nhiêu cầm món quà trong tay.
Chu Hồng Thần còn phải tiếp đón khách, may mắn có Tần Nhiêu ở đây, bà cười, vỗ vỗ vai anh: “Làm phiền con rồi, giục con bé đi ra sớm một chút nhé.”
Tần Nhiêu đẩy cánh cửa lớn đang đóng chặt, liếc mắt một cái liền trông thấy Chu Diệc Châu đang ủ rũ chán nản ngồi trên ghế, hoàn toàn mất đi vẻ hưng phấn trước đó.
“Châu Châu, sao em lại ngồi ngây ngốc ở đây?” Tần Nhiêu ngồi xổm xuống nhìn cô, phát hiện vành mắt của cô đã ửng đỏ.
“Sao vậy?” Anh không dám đụng vào lớp trang điểm trên mặt cô, nên cứ vuốt phần tóc bên thái dương, trong lòng cực kỳ sốt ruột.
Chu Diệc Châu thật sự rất tức giận, cô biết chắc chắn là cặp mẹ con kia đã kéo chân Chu Duy không cho ông ta đến đây, ông ta vậy mà thật sự thất hứa, càng khiến cô cảm giác ba đang rời khỏi mình rất nhanh, hoàn toàn không cần cô nữa.
Tần Nhiêu thấy cô rơi nước mắt, trong lòng càng thêm lo lắng, đứng dậy ôm lấy cô: “Châu Châu, rốt cuộc là em bị sao vậy? Em cứ im lặng như vậy khiến anh sốt ruột lắm.
Nói một câu được không em?”
Chu Diệc Châu chôn trong ngực anh, hỏi: “Tần Nhiêu, anh sẽ không cần em sao?”
Anh lập tức khom lưng, nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt cô, tỏ rõ thái độ của mình: “Cứ suy nghĩ lung tung, anh sẽ mãi yêu em.”
May mắn khi luôn có một người có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, nhưng tại sao con người ta lại không thể có được tất cả?
Chu Diệc Châu cười một cái, chu miệng đợi anh hôn mình, sau khi hôn xong, son môi đều dính hết lên môi Tần Nhiêu.
“Đừng nhúc nhích, để em lau cho anh.” Chu Diệc Châu bợ khuôn mặt buồn cười của anh, tâm trạng tức khắc khá hơn nhiều.
Sau khi lau xong, Tần Nhiêu mở món quà bên cạnh ra, là một đôi giày cao gót màu hồng nhạt, anh đưa đến cạnh đôi chân trần của Chu Diệc Châu.
“Châu Châu trưởng thành rồi, đã có thể mang giày cao gót.
Đôi giày này là món quà dành tặng cho em vào lễ trưởng thành, hy vọng sau này em càng tự tin và nhàn nhã, trở thành một cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất, luôn được che chở và trân trọng.”
Trong lòng Chu Diệc Châu tràn ngập cảm động, cho dù bất kỳ thời khắc nào, anh cũng có thể trao cho cô sự chân thành nhất định của mình, để cô trở thành người quan trọng nhất trong đời anh.
Chu Diệc Châu vuốt ve gương mặt chân thành của anh, cười vô cùng hạnh phúc: “Cục cưng, anh tốt quá.”
Tần Nhiêu cũng cười, sờ sờ bàn tay trên má, hỏi cô: “Muốn mang vào không?”
Cô háo hức gật đầu, nhấc chân lên làm nũng: “Anh mang giúp em nha.”
Anh ngoan ngoãn phục tùng cô, cẩn thận giúp cô mang giày vào, lại đợi cô tô lại son môi rồi mới chậm rãi ra khỏi phòng trang điểm.
2062 words
------oOo------
Không Ai Sánh Bằng Em