Không Ai Sánh Bằng Em

34: Cho Em Sờ Đi

130@-


Thành tích thi cuối kỳ được công bố, Tần Nhiêu vẫn ngồi vững vị trí hạng nhất toàn khối, Chu Diệc Châu đóng đinh hạng hai cả lớp.

Không những tình cảm ngày càng khăng khít, ngay cả thành tích học tập cũng tiến bộ rõ rệt ổn định hơn.

Ai mà không ngầm công nhận đây chính là một cặp đôi mẫu mực chứ?
Mà cặp đôi mẫu mực cũng rất trân trọng kỳ nghỉ cuối cùng này, cho nên cứ cách hai ba ngày là lại gặp nhau, quấn quýt với nhau đến tận tối mới về nhà.

Dần dà không khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Chu Hồng Thần nhận thấy con gái hay về muộn, có đôi khi nửa đêm rồi mà vẫn nghe thấy tiếng cô gọi điện thoại, nhất định là đang yêu đương.
Không ngờ Chu Diệc Châu lại thẳng thắn thừa nhận, còn cho bà xem cả ảnh của Tần Nhiêu nữa.
“Mẹ, cậu ấy đứng đầu toàn khối đó, có phải rất đẹp trai không ạ?” Chu Diệc Châu tự hào.
Chu Hồng Thần bất đắc dĩ, con gái lớn biết yêu đương là chuyện rất bình thường, càng đừng nói cả hai đứa đều có thành tích ưu tú, ở bên nhau chính là dệt hoa trên gấm.
“Đẹp trai lắm, mẹ cũng nhớ rõ cậu ấy nữa.”
Chu Diệc Châu nhận được sự tán thành thì càng vui vẻ: “Mẹ, con thích cậu ấy lắm.

Nhưng mẹ cứ yên tâm đi, cậu ấy còn để ý thành tích của con hơn cả con nữa cơ, tụi con ở bên nhau cũng không ảnh hưởng đến chuyện thi đại học đâu ạ.”
Đương nhiên Chu Hồng Thần tin tưởng Chu Diệc Châu sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai, nhưng vẫn nhắc nhở cô: “Yêu đương thì được, nhưng không được làm chuyện khác.”
Chu Hồng Thần chỉ nói như vậy là Chu Diệc Châu đã hiểu ngay, mặt lập tức đỏ lên, thẹn thùng chạy đi nơi khác.
Chu Diệc Châu nằm lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ lại những gì mà Tần Nhiêu đã làm với mình từ hôm được nghỉ đến giờ.

Trước kia hôn môi còn rất ngoan, cùng lắm chỉ ôm eo hoặc sờ lưng.

Dạo gần đây lá gan càng ngày càng lớn, không chỉ hôn cổ, xương quai xanh, mà anh còn bắt đầu sờ ngực cô.

Chẳng qua những chuyện này đều được Chu Diệc Châu đồng ý, sờ cách một lớp đồ lót, cho nên ban nãy Chu Hồng Thần nói vậy cô mới ngại ngùng.



Nhưng Chu Diệc Châu rất thích cảm giác này, anh xoa nhẹ nhàng, nụ hôn cũng ngưa ngứa, cả người nhẹ nhàng bay bổng như muốn dán gần vào người anh hơn.
Hận không thể bỏ mặc tất cả mà ôm nhau.
Trước khai giảng, Chu Diệc Châu quyết định thả lỏng lần cuối cùng, nhìn người bên cạnh nghiêm túc làm đề, cô chọc chọc má lúm đồng tiền ngày càng rõ của anh.
Tần Nhiêu bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô: “Lúm càng lúc càng rõ, đều tại em chọc ra đấy.”
Chu Diệc Châu nghiêng đầu cười, lại chọc mấy phát: “Má lúm đẹp lắm, cười rộ lên cái là em đổ đứ đừ.”
Cả ngày cô đều nói mấy lời âu yếm này, khiến trong lòng anh nhộn nhạo, không nhịn được mà nhoài đến hôn cô rồi dỗ dành: “Ngoan, mau làm bài đi.”
Chu Diệc Châu nằm bò ra bàn rồi hỏi anh: “Tần Nhiêu, anh biết chữ “thuyền” có ý nghĩa gì không?”
“Là xương chỗ này.” Anh vuốt ve đoạn xương ngón tay cái của cô.
Chu Diệc Châu bĩu môi lắc đầu: “Không đúng không đúng, anh đoán lại đi.”
Tần Nhiêu cạn lời: “Anh không biết.”
Chu Diệc Châu tới gần anh, cười lén lút: “Thuyền là danh từ, nếu em cần thuyền thì em sẽ rất cần anh.”
(Tên nam chính là Tần Nhiêu (秦桡 – Qín ráo) đồng âm với “mái chèo” (停橈 – Tíng ráo)
Được rồi, lại giở trò trêu chọc anh.
Tần Nhiêu bất đắc dĩ cười thành tiếng, cưng chiều véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của bạn gái: “Chu Diệc Châu, sao em cứ thích quấy rầy khiến đầu óc anh cả ngày không yên vậy?”
Chu Diệc Châu hôn lên tay anh, kiêu ngạo đáp: “Bởi vì em rất có mị lực.”
Đúng vậy, có mị lực đến nỗi “bắt cóc” anh đến Kính Hồ để chèo thuyền.

Mới vừa đầu xuân, những con thuyền nhỏ nhộn nhạo đón gió trên mặt hồ.
Chu Diệc Châu chèo mệt mỏi, từ đầu đến cuối đều là Tần Nhiêu bỏ sức ra chèo.

Cũng may phong cảnh đẹp, Chu Diệc Châu chơi đến vui vẻ.
Cô phấn khích rủ anh cùng chụp ảnh trên thuyền, ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả tia sáng trong mắt cũng sáng ngời có hồn, mỗi một bức ảnh cô đều muốn rửa ra rồi trân trọng nó.

Chu Diệc Châu nghĩ là làm, sau khi xuống thuyền thì cùng Tần Nhiêu đi đến quán rửa ảnh.
Lúc hai người nắm tay nhau đi trên đường, cảm thấy mỹ mãn ngắm những tấm ảnh vừa rửa xong, trời đột nhiên tối sầm rồi đổ mưa to.

Đầu đường đến cuối đường đều là cây cối, vất vả lắm mới tìm được mái hiên trú mưa, cả hai người đều bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, chẳng khác gì hai con gà rớt vào nồi canh.
Tần Nhiêu lau nước trên mặt cho cô, bất đắc dĩ nói: “Trận mưa này chắc không tạnh ngay được đâu em.”
Chu Diệc Châu lạnh đến nỗi run lên, chui vào trong lòng anh: “Tần Nhiêu, em lạnh quá.”
Anh cúi đầu nhìn, áo khoác đều là nước, lại rúc vào lòng anh mà phát run, chắc chắn là không đợi được đến lúc mưa tạnh.
Tần Nhiêu nhìn xung quanh, nhớ rõ ở phía trước có một siêu thị mini, liền dặn dò Chu Diệc Châu chờ ở đây để anh chạy đến đó mua ô.
Chu Diệc Châu thấy anh cúi đầu vọt vào màn mưa, trong lòng thương tiếc, thầm cầu mong trận mưa đáng ghét này nhanh nhanh tạnh đi.
Đến khi anh quay lại, trên người đã ướt đẫm, Chu Diệc Châu xoa xoa cái trán ướt dầm dề của anh, đau lòng muốn chết: “Biết vậy đã không đi chèo thuyền nữa.”
“Nếu không đi thì sẽ không có những bức ảnh đó.” Anh an ủi cô, ôm cô sát vào người rồi đi đến ngã tư đón xe.
Chu Diệc Châu nghĩ cũng thấy đúng, vì những bức ảnh quý giá đó, dầm mưa một trận thì có là gì.
Nơi này cách Long Loan rất xa, nhưng lại gần nhà Tần Nhiêu, anh muốn về nhà đổi bộ quần áo, cũng thay áo khoác ướt cho Chu Diệc Châu, vì thế dẫn cô về thẳng nhà mình.
Hàng hiên không một bóng người, bên ngoài là mưa to tầm tã, Chu Diệc Châu đi sau anh, nhỏ giọng hỏi: “Ba mẹ anh không có nhà hả?”
Anh lấy chìa khoá mở cửa, móc khoá hình bóng rổ lắc qua lắc lại, quay đầu nhìn cô: “Mẹ anh đến viện nghiên cứu tìm ba anh, phải ngày mai mới về.”
Nghe vậy Chu Diệc Châu mới yên tâm, đi theo anh vào trong nhà, lần đầu tiên nhìn thấy nơi Tần Nhiêu sinh sống, đồ gỗ màu đỏ kiểu Trung Quốc ánh vào mi mắt, từ phòng khách đến ban công đều bày những chậu cây xanh thanh lọc không khí, ngay cả đèn đóm cũng không nhiễm hạt bụi, toả ra luồng ánh sáng ấm áp đến mọi ngóc ngách.
Tần Nhiêu cởi áo khoác ướt ra, tìm trong phòng tắm một chiếc khăn lông sạch rồi lau tóc cho Chu Diệc Châu.
“Em cởi áo khoác ra đi, lát nữa anh lấy áo của anh cho em mặc.”
Chu Diệc Châu gật đầu, cởi áo khoác rồi đưa cho Tần Nhiêu đi sấy khô.
Tần Nhiêu mở điều hoà phòng ngủ, bảo Chu Diệc Châu vào ngồi cho ấm.

Cả người anh đều ướt đẫm lạnh lẽo, phải tắm rửa xong mới đưa cô về Long Loan được.
Chu Diệc Châu sợ anh bị bệnh, vội vàng giục anh đi tắm, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở bàn học quan sát phòng anh.

Thường nói phòng ngủ sẽ phản ánh rõ thói quen, tính cách của một người.

Đến nay Chu Diệc Châu mới thấy đúng, phòng ngủ của cô thiên về màu hồng nhạt, cho nên cô điệu đà thích làm nũng.

Phòng ngủ của Tần Nhiêu chỉ có ba màu đen, trắng, xám cho nên anh lạnh lùng xa cách.

Nhưng bây giờ Chu Diệc Châu không hề cảm thấy anh lạnh lùng chút nào, ngược lại quen nhau càng lâu, càng biết anh nhiệt tình ra sao.
Chu Diệc Châu lấy ảnh vừa chụp ra để lên bàn, nghe được tiếng mở cửa phía sau, ngoảnh đầu lại đã thấy anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ rộng thùng thình, nửa người trên trần trụi vẫn còn bốc hơi nước, khiến đôi mắt cô cũng nóng lên theo.
Cho dù là vậy, Chu Diệc Châu vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm anh tiện tay lấy một cái áo rồi mặc vào.
Tần Nhiêu đi tới, vuốt nhẹ gương mặt hồng hào của cô: “Em đừng nhìn.”
Cô cười cười lắc đầu, tay vén vạt áo của anh lên, chỉ vào mấy khối cơ đang nhô lên: “Anh có cơ bụng nè!”
Anh ừ một tiếng, lại kéo áo xuống: “Tập thể dục nên có.”
“Cho em sờ đi.” Chu Diệc Châu kéo áo anh lên, tay nhỏ lạnh lẽo sờ tới sờ lui.
Tần Nhiêu vội vàng túm lấy tay cô: “Châu Châu, đừng sờ mà em.”
Chu Diệc Châu còn chưa đã thèm, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đã đỏ hồng của anh, chê cười: “Anh đỏ mặt gì chứ? Em chỉ sờ chút thôi mà.”
Cô không phải nam sinh nên làm sao biết cấu tạo đặc thù của họ, dây thần kinh dưới cơ bụng chính là nơi mẫn cảm nhất, làm người yêu sờ tới sờ lui, nơi đó đã bị trêu chọc đến nỗi cứng lên theo quán tính.
Anh không biết nên mở miệng nói thế nào, thấy Chu Diệc Châu bỗng nhiên cúi đầu nhìn đũng quần, mặt đỏ ửng, vội hốt hoảng quay đi nơi khác như gặp ma.
Một lát sau, Chu Diệc Châu mới nghe thấy anh nói: “Châu Châu, em đừng sợ, nam sinh như vậy là bình thường, một lát nữa là hết thôi.”
Chu Diệc Châu không phải kẻ ngốc, ra vẻ rất hiểu biết, sau đó lại tò mò: “Em biết mà, mọi ngày anh có hay như thế này không?”
Trước kia thì không, nhưng từ ngày thích Chu Diệc Châu thì mọi chuyện đã thay đổi.

Sau khi thức dậy từ cơn mơ, anh sẽ phải thay quần lót, dương vật vô thức cương lên khi nghe cô làm nũng qua điện thoại.
Tất cả chỉ bởi vì cô.
“Thỉnh thoảng.”
Chu Diệc Chây quay đầu lại, càng tò mò hơn: “Thi thoảng là khi nào?”
Anh cúi đầu hôn cô một cái, nhìn gương mặt nõn nà của cô: “Là khi rất muốn hôn em nhưng lại không hôn được.”
Hô hấp của Chu Diệc Châu cũng trở nên căng thẳng, liếm cánh môi vẫn còn dư lại hơi thở của anh, sau đó ngửa cổ hôn lên môi anh.
Phòng ngủ rất ấm áp, Chu Diệc Châu chỉ mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ, cô và Tần Nhiêu hôn đến quên trời quên đất, dần dần càng ngày càng nóng, tiếng thở dốc cũng dày đặc.

Lỗ tai Tần Nhiêu nóng lên, bế thốc cô ngồi lên bàn sách, môi hai người quấn quýt không rời, bàn tay dày rộng cũng lẻn vào trong áo cô, nắm lấy một bên mềm mại rồi xoa bóp.
Cả người Chu Diệc Châu mềm nhũn, mặc cho anh vừa ôm vừa xoa ngực, lại nghe anh thì thào dò hỏi bên tai: “Châu Châu, cho anh nhìn một chút được không em?”
Hai mắt Chu Diệc Châu mở to, trái tim đập thình thịch như muốn vọt ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra ánh mắt anh trở nên sâu thẳm tự lúc nào.

Chu Diệc Châu bằng lòng, cô thích cảm giác này, nắm lấy tay anh, to gan lớn mặt đặt lên cúc áo của mình: “Vậy anh cởi giúp em đi.”
Hai tay Chu Diệc Châu chống lên mặt bàn, ưỡn bộ ngực đầy đặn, nhìn anh chậm rãi cởi từ chiếc cúc đầu tiên đến chiếc cuối cùng một cách mới lạ, lồng ngực cũng không ngừng phập phồng lên xuống.
Áo lót của cô cũng là màu hồng nhạt, bao lấy bầu ngực trắng nõn bóng loáng, ở giữa là khe ngực hun hút mất hồn, mới chỉ liếc nhìn một cái mà cả người anh đã nóng rực, thứ dưới háng lại càng như kêu gào mãnh liệt.
Chu Diệc Châu thấy anh cứ ngây ra nhìn, một tay vuốt nhẹ mặt anh rồi hờn dỗi: “Anh sờ đi kìa.”
Cổ họng Tần Nhiêu khô khốc, cúi xuống hôn lên cổ cô, hơi thở nóng bỏng khiến cả người Chu Diệc Châu căng chặt, cô một phen ôm chặt lấy anh, làm anh cắn hôn bả vai mình.
Một tay Tần Nhiêu vói vào trong áo lót vân vê đầu vú, khiến người không có kinh nghiệm như Chu Diệc Châu phải kêu thành tiếng: “Tần Nhiêu, anh niết đau em.”
Cô mềm mại bò lên đầu vai anh mà thở hổn hển, làm dục vọng của Tần Nhiêu càng tăng vọt, anh bóp sau gáy ép cô ngẩng cổ lên, bị động đón lấy nụ hôn cực nóng của anh ập đến.
Quả thực Chu Diệc Châu chết mê chết mệt cảm giác này, lúc trước hôn thôi cũng thấy ngại, bây giờ lại chủ động hút lưỡi, liếm răng anh, cũng sẽ học theo anh mà vói tay vào trong quần áo anh mà sờ soạng.
“Châu Châu.” Anh giật mình kết thúc nụ hôn.
Chu Diệc Châu cười tinh nghịch, hỏi anh: “Anh từng thẩm du chưa?”
Anh sửng sốt, nhíu mày nắm lấy cằm cô: “Ai nói cho em nghe mấy cái này?”
Chu Diệc Châu ôm sát eo anh, cắn môi rồi đáp: “Hồi trước em nghe có nam sinh nói vậy, không hiểu là gì nên mới hỏi Cận Mộng.”
Anh xoa khoé môi đã bị mình hôn đến đỏ bừng của cô, càng nhìn càng muốn hôn tiếp: “Sau này cứ hỏi anh.”
Chu Diệc Châu gật đầu, lại tiếp tục truy vấn: “Vậy anh từng tự xử chưa? Nói em nghe đi mà.”
Tần Nhiêu không dám nhìn đôi mắt ngây thơ của cô, vội vàng quay sang nơi khác, lại chần chờ không trả lời.
Chu Diệc Châu vừa nhìn đã biết anh từng tự xử, vuốt nhẹ má anh rồi ghé mặt vào ngực anh, hỏi: “Thế người anh nghĩ tới lúc đó là em à?”
Có trời mới biết Tần Nhiêu mong hai người nhanh trưởng thành thế nào, như vậy sẽ không vào những lúc không nhịn được mà làm những chuyện đó với Chu Diệc Châu ở trong mơ.
Anh gật đầu chẳng chút do dự: “Đúng vậy, chỉ có em.”
Chu Diệc Châu còn chưa kịp mở miệng, nụ hôn của anh lại ập đến, đầu lưỡi quấn lấy làm đầu óc cô choáng váng, cả người không ngừng ngửa ra sau, đột nhiên nhận ra áo lót bị kéo xuống, bầu ngực trắng nõn như thỏ con nhảy ra, bị Tần Nhiêu nắm trong tay mạnh mẽ xoa nắn.
Chu Diệc Châu ngẩng cổ không nơi nương tựa, vào lúc anh buông môi cô ra, cô vội vàng ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu để nụ hôn kia lướt từ cổ xuống ngực, sau đó đột nhiên ngậm lấy đầu vú rồi mút vào.
2741 words
 
------oOo------



Không Ai Sánh Bằng Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Ai Sánh Bằng Em Truyện Không Ai Sánh Bằng Em Story 34: Cho Em Sờ Đi
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...