Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 56: Tăng ca

88@-

Sau khi lộ mặt trước người chơi, đảm bảo họ sẽ không tiếp tục hứng thú với cung điện nữa, Phong Tuyền liền rời khỏi vị trí này.


Dù sao thì sau đó có thể để Lorenzo tiếp quản, lần này hắn ra ngoài không chỉ vì người chơi mà còn có việc khác phải làm.


Sau khi rời khỏi đám đông, Phong Tuyền kéo mũ áo, bước vào bóng râm không bị ánh mặt trời chiếu tới trong một con hẻm nhỏ. Trước mặt hắn xuất hiện một vòng xoáy dịch chuyển không gian, hắn không dừng bước mà tiến thẳng vào trong.


Vị pháp sư áo đen xuất hiện giữa một khu rừng, dây leo và cành cây tầng tầng lớp lớp quấn quýt trước mắt, biến mọi thứ thành một mê cung. Phong Tuyền không phải lần đầu đến đây, vì vậy rất quen thuộc với phương hướng kế tiếp.


Hắn hơi cúi đầu để không bị cây cối làm vướng áo choàng, hắn tiếp tục tiến về phía trước, xuyên qua mê cung rừng cây này để đến đích.


Phong Tuyền vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng lưng với mái tóc ngắn màu xanh lục. Nghe thấy tiếng động, thanh niên tóc xanh lục quay đầu lại, vẻ cảnh giác giữa hai hàng lông mày lập tức giãn ra khi nhìn thấy người đến. Cậu ta đặt cung tên trong tay xuống, mừng rỡ gọi một tiếng: “Walter!”


Thanh niên tóc xanh lục có đôi mắt cùng màu, khuôn mặt tinh xảo, đôi tai núp dưới mái tóc vẫn lộ ra một chút đầu nhọn, đó không phải là tai của con người. Trên đôi tai nhọn ấy đính vài viên đá quý màu xanh lục, theo cử động của cậu ta mà va chạm, phát ra những tiếng kêu trong trẻo.


“Lâu rồi không gặp.” Phong Tuyền không phủ nhận cái tên Walter, hắn cởi mũ áo choàng xuống, “Dạo này thế nào?”


“Cũng giống như trước đây.” Tinh linh tóc xanh lục đáp: “Có thể xác định là trứng chết rồi, không thể nào thai nghén ra sinh mệnh mới được.”


“Nếu không, chôn dưới Mẫu Thụ nhiều năm như vậy, nó ít nhiều gì cũng phải có chút sinh khí chứ, nhưng lâu như vậy rồi, ngay cả tôi cũng không cảm nhận được chút sức sống nào.”


Tinh linh gắn liền với sinh mệnh, ngay cả họ cũng nói vậy thì có lẽ đúng là như thế rồi.


—Thế giới này là thế giới giả tưởng, tự nhiên tồn tại những sinh vật giả tưởng.


Thuở ban đầu, Phong Tuyền với thân phận Ivan đã từng nhắc đến sự tồn tại của tinh linh và cự long trước mặt người chơi. Chỉ có điều cự long đã sớm tuyệt chủng, chỉ còn lại di tích. Tinh linh cũng đã sớm không còn giao hảo với con người.


Nếu người chơi xuất hiện sớm hơn trăm năm, ngàn năm, biết đâu còn có cơ hội cùng tồn tại với long tộc và các sinh vật giả tưởng của ngàn năm trước. Tiếc là đến tận bây giờ, ngay cả thú nhân, tộc loài vốn có số lượng đông đảo nhất ngoài con người, cũng đã chẳng còn mấy dấu vết.


Đương nhiên, cự long thì cơ bản không có khả năng còn sống sót, nhưng những sinh vật giả tưởng như thú nhân, tinh linh, tuy không thấy ở thế giới loài người, không phải vì không tồn tại, mà là họ đã ẩn mình đi. Thời gian trôi qua quá lâu, khiến con người hiện tại gần như đã quên mất sự tồn tại của họ.


“Vậy sao.” Phong Tuyền suy nghĩ một chút: “Vậy thì tôi mang nó đi vậy.”



“Được thôi, tôi đi chuyển nó qua giúp cậu.” Tinh linh tóc xanh lục cười sảng khoái một tiếng rồi áy náy nói: “Mọi người trong tộc không thích người ngoài vào, nên Walter, cậu chỉ có thể ở chỗ tôi một lát thôi.”


Rõ ràng, tinh linh tóc xanh lục không sống cùng với tộc nhân tinh linh của mình, thậm chí nơi ở hiện tại cũng cách khá xa nơi ở của tinh linh.


“Tôi ở đây đợi anh.” Nói chuyện với tinh linh tốt nhất không nên vòng vo, thẳng thắn một chút cả hai đều thoải mái, vị pháp sư áo đen nghiêm túc nói: “Những năm qua quả trứng đó đã làm phiền các anh rồi.”


“Ha ha, không có gì là phiền phức cả, chỉ là chôn dưới đất thôi, chúng tôi cũng không quản nhiều.” Tinh linh cảm thán: “Thật ra mọi người cũng rất mong quả trứng đó có thể hồi sinh.”


“Dù sao đó cũng là trứng rồng mà, tinh linh chúng tôi cũng đã mấy trăm năm không nhìn thấy bóng dáng rồng rồi.”


“Mẫu Thụ không làm được, biết đâu loài người các cậu lại có cách khác thì sao?”


“Tôi sẽ nghĩ cách.” Nói xong câu này, Phong Tuyền do dự nửa giây rồi lại nói: “Đúng rồi, về những đồng tộc mất tích của anh, gần đây tôi tìm được chút tin tức.”


Tinh linh tóc xanh lục sững người, mắt mở to, tai cũng dựng thẳng lên, cậu ta mừng rỡ nói: “Thật sao?!”


“Nhưng tôi nghĩ, cậu nên chuẩn bị tâm lý trước.” Phong Tuyền mím môi: “Những đứa trẻ đó, có lẽ tình trạng không được tốt lắm…”


Ánh mắt tinh linh tóc xanh lục tối sầm lại, lập tức hiểu ý của Phong Tuyền: “Tôi biết rồi, tôi cũng sẽ để mọi người chuẩn bị.”


Sự chuẩn bị này không chỉ là đón những tộc nhân mất tích trở về, mà còn cần phải chuẩn bị phòng vệ.


Hiện tại trong tộc không phải muốn ra vào tùy tiện là được, bóng tối hoành hành, lỡ như ra ngoài dính phải thứ gì nguy hiểm, khi trở về bộ tộc tiếp xúc với Mẫu Thụ, thì toàn bộ tinh linh có thể sẽ đi vào vết xe đổ của loài rồng, tất cả cùng nhau diệt vong.


Năm đó quả trứng rồng kia có thể được chôn dưới Mẫu Thụ, xem như là kết quả của nhiều nguyên nhân chồng chất, đồ vật bình thường đừng nói là chôn dưới đất, cho dù là đến gần cũng không được phép.


Mà tinh linh tóc xanh lục đi một chuyến rồi quay lại, có thể sẽ mất một khoảng thời gian, nhanh thì có lẽ chỉ cần nửa ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc xong. Chỉ là quan niệm về thời gian của tinh linh và con người không giống nhau, dù là vế trước hay vế sau, đối với họ đều gần như nhau. Đơn thuần chỉ là thời hạn Phong Tuyền tự đặt ra cho mình, nếu mười ngày nửa tháng không có tin tức, Phong Tuyền định sẽ để lại một lá thư rồi trở về.


Dù sao tự cho mình nghỉ phép quá lâu, sẽ có người bất mãn.


Tinh linh tóc xanh lục sống trong một căn nhà gỗ nhỏ, trong phòng gần như có đủ mọi thứ, trên bàn còn đặt một cái đĩa được bện bằng dây leo, bên trên đựng hoa quả, trông vẫn còn rất tươi.


Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, tinh linh tóc xanh lục bẩm sinh gần gũi với cây cối, chỉ cần khu rừng này không bị hủy diệt, tất cả sinh linh trong đó đều sẽ theo bản năng bảo vệ và gần gũi cậu ta, đây cũng là thiên phú của loài sinh vật như tinh linh.



Phong Tuyền hứng thú tra thử, sau đó liền thấy những dòng chữ liên tục spam đầy màn hình.


Kẻ thích nói đố cút đi!


Ai cũng biết, lời tiên tri trong thế giới 2D không có câu nào là thừa thãi. Vậy câu đố này ám chỉ điều gì?


Aaaaaa là tóc dài! Tóc dài! Mấy người cấp bậc dấu hỏi các người đều thích áo choàng thế à! Tôi muốn xem mặt! Tôi muốn xem mặt!!


Chỉ nhìn nửa khuôn mặt cũng đủ để khẳng định, đây tuyệt đối là một mỹ nam (icon mặt chó ngậm bông hồng)


Tôi nghi ngờ hoa hồng hắn nói chính là icon mặt chó ngậm bông hồng (đùa thôi)


Là kẻ ham tiền à? Vì không có tiền nên không bói nữa, cảm giác là thuộc tính ham tiền?


Đừng bị khuôn mặt và tính cách lừa gạt!! Hắn là tên đỏ đó! Lỡ một cái là bị đánh về làng tân thủ đấy, đại boss đó!!


Nhưng mà vận mệnh các kiểu, mấy người nhà bói toán tiên tri các người cứ thích thần thần bí bí vậy sao (giọng điệu đó đó)


Chiêm Bặc Sư anh có hiểu không, mặc càng kín càng khiến người ta muốn từ từ bóc tách anh ra như một món quà


Do bản thể của Phong Tuyền không để lộ tên, nên người chơi hiện tại dùng “Chiêm Bặc Sư” để gọi hắn.


Phần này vẫn ổn, Phong Tuyền cũng đã chuẩn bị sẵn, cảm ơn sự quy chuẩn và che chắn của từ ngữ mạng bên thế giới kia, những thứ này đều nằm trong phạm vi bình thường.


Vì là cấp bậc dấu hỏi thứ ba xuất hiện, lại còn là một tên đỏ – người chơi khi còn là tân thủ, nhìn một boss cấp 50 cũng đều sẽ là dấu hỏi, vì chênh lệch cấp độ quá lớn. Cho nên cấp bậc dấu hỏi quen biết ở làng tân thủ cũng không đại diện cho điều gì.


Nhưng là tên đỏ, cấp bậc dấu hỏi, áo choàng không lộ mặt, lại còn là một nhà tiên tri – bất kể nhìn thế nào, cũng đều sẽ là một nhân vật có liên quan đến mạch truyện chính!


Tuyệt đối là đại boss!


Không không không, thiết lập này chắc chắn là cánh tay phải đắc lực bên cạnh đại boss? Cái kiểu thần thần bí bí nói gì mà vận mệnh này nọ… giống như bà Enya bên cạnh Dio vậy!


Ghê thật, ở đây cũng thấy được JoJo sao! Nhưng thiết lập này biết đâu lại thật sự là cánh tay phải ha ha ha!



Chỉ mình tôi tò mò rốt cuộc hắn nói cái gì thôi à?


Tôi thấy nên dựa theo tình hình xung quanh streamer bọn họ để tính, hoa hồng thì… đại tiểu thư?


Có người đang phân tích, cũng có người đơn thuần chỉ nhìn mặt mà hú hét (mặc dù Phong Tuyền cũng không lộ mặt), hơn nữa còn có một bộ phận, đang… đẩy thuyền?


Thế giới kia có lẽ là vạn vật đều có thể ghép cặp, rõ ràng điểm chung chỉ có mũ áo choàng, hắn và Verdyan (bí danh của Andyver) tạo thành một Nhóm Áo Choàng, còn có người vẽ một đoạn truyện tranh ngắn, Verdyan gặp Chiêm Bặc Sư.


Chiêm Bặc Sư: Cậu muốn bói một quẻ không?


Verdyan: Được thôi!


Chiêm Bặc Sư: (lời tiên tri loạn mã) Xong rồi, trả tiền đi!


Verdyan: Hử? Gì cơ, phải trả tiền à, tôi không có tiền!


Chiêm Bặc Sư: ?!


Verdyan: Ấy chà, quẻ bói này của cậu xem ra không ổn rồi, ngay cả việc tôi có tiền hay không, cậu có lấy được tiền không mà cũng không bói ra được, quẻ bói này chắc chắn không chuẩn!


Chiêm Bặc Sư: !!


Verdyan: Nói mới nhớ, anh bạn ơi, chất liệu áo choàng của cậu sờ vào thích thật đấy? Mua ở đâu thế, tôi cũng đi đổi một cái.


Chiêm Bặc Sư: À, cái này là…


Sau đó Chiêm Bặc Sư bị Verdyan dẫn dắt lệch chủ đề, Verdyan cười tủm tỉm vẫy tay nói tạm biệt.


Chiêm Bặc Sư cũng vẫy tay, rồi hoàn hồn, phản ứng lại: Hình như quên mất cái gì đó…? A, tiền của tôi!!


“Rõ ràng là chưa từng gặp mặt.” Phong Tuyền lắc đầu, lẩm bẩm một câu: “Với lại thiết lập nhân vật cũng sụp đổ hết rồi.” Nhưng vì người vẽ là phiên bản chibi, nên cũng khá dễ thương.


Ngay khi Phong Tuyền tưởng rằng ít nhất phải đợi nửa ngày, kết quả là tinh linh tóc xanh lục chưa đầy một tiếng đã quay lại. Cậu ta bưng một quả trứng màu trắng nhạt to bằng nửa người đến trước mặt Phong Tuyền: “Walter, tôi về rồi đây!”



“Nhanh vậy sao?” Phong Tuyền cũng ngạc nhiên.


“Ừm, lần này tôi đã tăng tốc đó.” Tinh linh vịn vào quả trứng rồng nói: “Vừa rồi tôi đã muốn nói rồi, loài người các cậu lớn nhanh thật đấy, lần trước gặp mặt cậu mới cao đến đây của tôi thôi phải không?”


Chàng tinh linh khoa tay một vị trí trước ngực mình.


Phong Tuyền cũng không cảm thấy bị xúc phạm, cất quả trứng rồng vào không gian, vui vẻ nói: “Nếu anh muốn cao bằng tôi lúc đó, có thể nói thẳng, Sâm.”


Tinh linh tóc xanh lục – Sâm – cười ha hả: “Được rồi được rồi, tộc nhân của tôi phiền cậu nhé! Hy vọng lần sau gặp mặt sẽ có tin tốt!”


Trong Xưởng Ma Pháp của Phong Tuyền.


Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng động, Andyver đã ngẩng đầu lên, anh vẫy vẫy bản vẽ ma pháp trong tay, giọng điệu mang theo sự mừng rỡ và nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể kết thúc tăng ca, anh nói: “Yêu cầu gần như đã xong rồi, bây giờ chỉ còn thiếu thử nghiệm thôi.”


“Thử nghiệm có thể từ từ.” Phong Tuyền lấy quả trứng rồng to bằng nửa người từ trong không gian ra, vỗ vỗ lên đó: “Tăng ca thôi nào, Andyver thân yêu của tôi.”


“Đề tài nghiên cứu mới nhất của chúng ta là làm thế nào để ấp nở một quả trứng chết.”


Andyver: “…”


Thánh Tử tóc vàng nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Cậu đang đùa với tôi đấy à?”


“Quả trứng này tôi tìm được ở di tích mấy năm trước, lúc đó gần như có thể xác định nó là một hóa thạch.” Phong Tuyền lên tiếng: “Nhưng theo ghi chép của loài rồng, tôi lo rằng nó chỉ đang ngủ say, nên đã giấu nó ở chỗ tinh linh mấy năm rồi, muốn thử xem có nuôi sống được không.”


“Nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua mà không có chút động tĩnh nào, chắc là không sống được nữa rồi.”


“Game giả tưởng sao có thể thiếu rồng được?” Phong Tuyền dụ dỗ: “Đây chính là rồng đó, anh thật sự không muốn thử xem sao? Một con rồng của riêng anh.”


Thánh Tử tóc vàng: …


Andyver thở dài: “…Được rồi, tăng ca thì tăng ca.”


Ai mà không khao khát một con rồng của riêng mình chứ? Không cần lý lẽ thừa thãi nào khác, một câu là đủ rồi – đó chính là rồng đó!!


“Xem ra lại là một công trình lớn rồi đây.” Anh lẩm bẩm như vậy.


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 56: Tăng ca
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...