Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 55: Bói toán
71@-
Tuy trước đó từng lấy bộ dạng Ivan ở lại làng tân thủ và trấn Coca một thời gian, nhưng lúc Phong Tuyền xuất hiện giữa đám đông náo nhiệt, ít nhiều vẫn có chút không quen. Cảm giác này cũng tương tự như tâm trạng của một otaku vui vẻ ở nhà hơn nửa năm, sau khi ăn hết sạch lương thực dự trữ trong nhà, shipper cũng không vào được, không thể không đến siêu thị mua sắm.
Hệ thống phòng hộ của Vương thành tự nhiên là loại tốt nhất, nếu người chơi thật sự muốn lén lút lẻn vào lâu đài, có lẽ họ còn chưa vào cửa đã bị phát hiện, trực tiếp bị đoàn kỵ sĩ tống vào ngục giam.
Cấp bậc hiện tại của các người chơi vẫn chưa đạt tối đa, cho dù đạt cấp tối đa rồi, ở các thành phố khác còn có thể nói khác, chứ làm vậy ở Vương thành vẫn khá là nguy hiểm.
Thật ra cách xử lý tốt nhất vẫn luôn là để người chơi tự mình đâm đầu vào tường một lần, giống như người chơi tên đỏ bị khóa tài khoản trước đó vậy. Chỉ cần ý thức được sẽ gây ra hậu quả gì, hành động sau này của người chơi sẽ không còn bốc đồng như vậy nữa.
Nhưng lý do trước đó cũng đã nói rồi, chính là… nếu họ vào tù, tình tiết tiếp theo phải diễn biến thế nào? Yến tiệc và tình tiết đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là kết thúc, chẳng lẽ lại phải kéo dài đến khi lứa người chơi tiếp theo nâng cấp xong rồi chạy đến Vương thành sao!
Hắn cũng không phải là không thể đợi, nhưng về chuyện buôn bán người… Thánh Tử xưa nay không bao giờ công khai tiếp xúc những việc này, nhiều nhất cũng chỉ là hỗ trợ một chút giống như “lệnh treo thưởng” trước đó.
Bản thân hắn là pháp sư bóng tối lại càng không thể.
Chỉ có dựa vào thân phận quý tộc hiện tại để tố cáo với hoàng tộc, mới có thể đạt được kết quả hắn mong muốn ở mức độ cao nhất.
“Sao mình cứ cảm thấy mình giống như bảo mẫu vậy nhỉ.” Phong Tuyền nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẽ lẩm bẩm một câu như vậy.
Mà để ngăn cản hành động của người chơi, Phong Tuyền cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần lướt qua vai là được rồi.
Bởi vì người chơi có một thứ gọi là “bản đồ nhỏ”, trên đó sẽ hiển thị thực tế tên đỏ, tên vàng, tên xanh trong phạm vi mười mét xung quanh.
Nếu bên cạnh bạn xuất hiện một tên đỏ, là một người chơi, bạn sẽ không cảnh giác sao?
Phong Tuyền kéo kéo mũ trùm đầu, vừa vặn xuất hiện ở khoảng cách mười mét bên cạnh Mây Trắng và Medusa đang tìm cách tiếp cận lâu đài.
Mỗi lần ra ngoài đều là Lorenzo dẫn người chơi đi, còn lần này cũng giống như lúc đầu, là do Đất Đen dụ kỵ sĩ đi chỗ khác. Về phần kỵ sĩ có biết hay không, hay là thuận theo tự nhiên bị dụ đi – Đất Đen nhìn kỵ sĩ tóc trắng đang chăm chú nhìn món đồ ngọt trước mặt, cậu ta dường như hoàn toàn không để ý bên cạnh đã thiếu mất hai người.
“Là sản phẩm mới à… Không biết cô ấy có thích không.” Ngón tay Lorenzo gõ nhẹ hai cái lên cánh tay kia, đôi mắt màu tím lúc này trông vô cùng nghiêm túc.
Đất Đen cũng nhân lúc này hỏi một câu: “Đại tiểu thư rất thích đồ ngọt sao? Nhưng tôi nhớ trong phủ bá tước cũng có thợ làm bánh ngọt riêng mà, tại sao nhất định phải ra ngoài mua?”
Hơn nữa còn chọn loại đồ ngọt ở những tiệm bánh ngọt bình dân, bày bán sẵn như thế này, chứ không phải chọn những cửa hàng cao cấp chuyên phục vụ quý tộc.
“Vì chủ nhân thích sao?” Kỵ sĩ tóc trắng mỉm cười: “Tôi chỉ hành động theo mệnh lệnh mà thôi.”
Câu hỏi này hỏi cũng như không, Lorenzo cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, mua một phần bánh ngọt chắc chắn không thể sai, lại chọn thêm một phần sản phẩm mới.
Nhưng đúng lúc trả tiền, khóe mắt kỵ sĩ tóc trắng chú ý đến lọ kẹo đặt ở trong cùng trên kệ hàng bên cạnh, bên trong đựng thứ trông giống như đường phèn bình thường nhất, trong đó còn có tạp chất, lớn nhỏ không đều, có không ít mảnh vụn.
Kỵ sĩ chậm rãi chớp mắt một cái, hỏi bà chủ: “Kẹo đó bán thế nào?”
Bà chủ quay đầu nhìn một cái, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn mà khách sáo: “Đây chỉ là đồ cho trẻ con trong nhà ăn cho đỡ thèm thôi, không đáng mấy đồng, nếu ngài thích, tôi tặng ngài luôn ạ!”
Nhìn bà nhanh nhẹn gói cả lọ kẹo đó vào, Lorenzo không nói gì, chỉ lúc trả tiền thì đưa thêm mấy đồng xu. Không đợi bà chủ nói gì, Lorenzo xách đồ ngọt rời khỏi tiệm bánh mì bình dân này.
Ở thế giới này, kẹo không được coi là vật tư khan hiếm – nói chính xác là không khan hiếm ở Vương thành và mấy thành phố lân cận. Bởi vì kẹo không cần phải tìm cách chiết xuất riêng, đó là một loại thực vật tên là hoa Tư Đặc, cứ ba tháng lại chín một lần. Hoa Tư Đặc không yêu cầu cao về đất đai, nhưng không phải là hoàn toàn không có, đất đai quá khắc nghiệt vẫn không thể sinh trưởng.
Sau khi hoa Tư Đặc chín, trực tiếp đun với nước là có thể biến thành nước đường sền sệt, sau đó đun cạn nước hoặc phơi khô là có thể trở thành kẹo kết tinh trong lọ.
Muốn nâng cao hương vị chắc chắn cần những phương pháp khác, nhưng chỉ để nếm thử vị ngọt thì như vậy là đủ rồi.
Để ý thấy ánh mắt tò mò của Đất Đen, kỵ sĩ tóc trắng cười đưa lọ kẹo đó qua: “Có muốn thử không?”
Người chơi cũng không khách sáo, lấy một viên nhét vào miệng. Đó là vị đường hóa học khá là kém chất lượng và rẻ tiền, người chơi cảm thấy hơi ngọt quá, mặt không nhịn được nhăn lại.
“Xem ra cậu không thích vị này.” Kỵ sĩ tóc trắng cũng không ngạc nhiên.
“Hơi ngọt gắt cổ, ăn một viên phải uống cả chai nước.” Người chơi phàn nàn.
Lorenzo thấy vậy liền cất lọ kẹo đi, nói: “Tôi cũng thấy kẹo này rất ngọt.”
Cậu thu ánh mắt lại, nhìn về phía trước con đường, giọng điệu bình tĩnh và ôn hòa: “Chúng ta sắp về rồi, liệu họ có thể trở về trước khi chúng ta đến cổng không?”
“Nếu quá muộn, lần sau dẫn các cậu ra ngoài sẽ không tiện như vậy nữa đâu.”
Tim Đất Đen giật thót một cái, nhưng lại không cảm thấy quá bất ngờ, cậu ta nhìn khuôn mặt không có nhiều biến đổi của vị kỵ sĩ: “Sẽ về thôi, không cần lo lắng quá.”
“Họ là con gái, có thể có vài nơi muốn đi, chúng ta không tiện đi theo lắm.”
“Vậy sao.” Kỵ sĩ tóc trắng ra vẻ đăm chiêu: “Hóa ra còn có sự phân biệt như vậy.”
Nói thì nói vậy, nhưng Đất Đen vẫn lập tức chat riêng chọc hai người bạn: Chúng ta sắp về rồi, hai người khi nào về? Điều tra thế nào rồi!
Mây Trắng: Bọn tôi có lẽ
Medusa: Không về được nữa rồi.
Đất Đen: ?
Sau đó Đất Đen nhận được hình ảnh bạn bè gửi tới, cậu ta mở ra xem, là ảnh chụp màn hình của Mây Trắng.
Giữa đám đông náo nhiệt, dưới góc nhìn điều khiển của người chơi, góc trên bên trái là thanh trạng thái của chính Mây Trắng, thanh máu và thanh mana đều đầy, góc trên bên phải là bản đồ nhỏ, tuy nhiều chi tiết không giống lắm với cài đặt tùy chỉnh của Đất Đen, nhưng vẫn là giao diện khá phổ biến. Và, cậu ta chú ý đến chấm đỏ nhỏ ở rìa bản đồ nhỏ góc trên bên phải của tấm ảnh chụp màn hình này.
Mà ngoài những cài đặt cơ bản này ra, chính giữa ảnh chụp màn hình, Mây Trắng đã khóa mục tiêu vào một người trong đám đông.
Người đó khoác một chiếc áo choàng màu đen, chiếc áo choàng này gần như bao bọc toàn bộ cơ thể. Người đàn ông không nhìn rõ cả vóc dáng chỉ để lộ một chiếc cằm, hai lọn tóc dài rũ xuống từ khe hở của mũ trùm đầu, da rất trắng, đôi môi nhạt màu trông khí sắc không được tốt lắm.
Là một người đàn ông, phản ứng đầu tiên của Đất Đen đương nhiên không phải là nhìn nhan sắc. Cậu ta nhìn thấy là dữ liệu nhãn trên đầu đối phương!
??? Cấp bậc: ??? HP: ??? Thân phận: ???
Đất Đen: ?!?!?!!
Đất Đen: Đây là nhân vật thứ ba có cấp bậc dấu hỏi rồi đó!! Vận may gì của các người vậy! Lại còn là tên đỏ nữa!
Hai nhân vật có cấp bậc dấu hỏi trước đó là Thánh Tử và Verdyan (về việc hai người này có phải là một hay không, các người chơi vẫn chưa có câu trả lời chính xác).
Tuy nhiên, câu hỏi của Đất Đen không nhận được hồi âm từ hai người bạn. Đất Đen chỉ có thể thông qua danh sách bạn bè để xác định thanh máu của cả hai vẫn còn đầy, qua đó chứng minh hai người bạn vẫn chưa chết để hồi sinh tại điểm hồi sinh.
Sau khi Mây Trắng khóa mục tiêu vào người đó, như thể đã để ý thấy ánh mắt của người khác, người bí ẩn vốn rõ ràng chỉ đi ngang qua, đã dừng bước.
Rõ ràng có một lớp mũ trùm đầu che chắn, nhưng Mây Trắng và Medusa vẫn cảm nhận rất rõ một cảm giác bị nguy hiểm khóa chặt.
Nhưng cảm giác bị đe dọa đến chết đó chỉ thoáng qua, thanh niên khoác áo choàng nghiêng đầu, đôi môi nhạt màu hơi nhếch lên, sau đó – nhấc chân bước về phía hai người chơi.
Ngay lúc người chơi tưởng mình sắp tiêu đời, tên đỏ đã dừng bước ở khoảng cách một mét với họ.
Thanh niên tên đỏ đưa một bàn tay ra từ chiếc áo choàng đóng kín, bàn tay đó cũng trắng như chiếc cằm lộ ra của hắn, làn da trắng lạnh vừa nhìn là biết không mấy khi phơi nắng. Bàn tay khiến người ta có thể l**m này, lòng bàn tay ngửa lên đang đặt một quả cầu pha lê màu tím nhạt.
Thanh niên tên đỏ tóc đen dài đội mũ trùm đầu, dùng chất giọng từ tính khiến người nghe tê dại, âm cuối mang theo một chút cảm giác quyến rũ khó tả, nhưng tất cả sự nguy hiểm vào khoảnh khắc hắn cất lời đã biến thành một hương vị khác. Bởi vì hắn nói: “Có cần bói toán không?”
Medusa theo bản năng nói: “Miễn phí à?”
Thanh niên tên đỏ, cũng chính là Phong Tuyền, hắn kiềm chế bản năng khóe miệng giật giật của mình, dùng giọng điệu không khác gì lúc nãy nói: “Đương nhiên——”
“Không miễn phí.” Phong Tuyền hơi nghiêng đầu, mái tóc dài rũ xuống khẽ lay động theo động tác của hắn, hắn nghi hoặc hỏi: “Hai người định từ chối tôi sao?”
Hai người chơi: Nhìn là biết đây là uy h**p rồi!!
Ai cũng biết, trong bất kỳ game hay tiểu thuyết truyện tranh nào, lời tiên tri của nhà tiên tri về cơ bản đều là thật.
Huống hồ… Người chơi nuốt nước bọt, nhìn cái tên đỏ chót kia, còn cả dấu hỏi ở cấp bậc, thăm dò hỏi: “Ờ… Vậy xin hỏi, cần bao nhiêu ạ?”
“Chúng tôi chỉ là hầu gái bình thường của nhà bá tước, trên người không có nhiều tiền đâu ạ.”
“Không có tiền à——” Pháp sư tóc đen thu quả cầu pha lê lại vào trong áo choàng: “Vậy thôi bỏ đi.”
Nói xong, thanh niên tên đỏ mang lại cảm giác uy h**p cho người chơi không chút do dự quay người rời đi, hành động khó hiểu như vậy khiến hai người chơi nhất thời không phản ứng kịp.
Khoan đã?! Người bình thường lúc này sẽ bỏ đi thẳng luôn sao! Nếu ngươi rất nguy hiểm thì lúc này không phải nên nói thứ ngươi muốn không phải tiền, mà dùng để giao dịch là linh hồn hay gì đó đại loại mấy câu thoại kiểu trẻ trâu sao!
Ngươi có xứng với cái tên đỏ trên đầu ngươi không hả!!
Như thể cảm nhận được sự phàn nàn thầm trong lòng người chơi, thanh niên khoác áo choàng dừng bước, hơi nghiêng đầu, hành động này lại khiến người chơi giật mình. Nhưng hắn không làm gì cả, chỉ dùng giọng điệu có vẻ vui vẻ nói: “Xét thấy các người đã cho ta xem vài thứ thú vị, tạm cho các người chút phần thưởng vậy.”
“Sự suy tàn của hoa hồng đã là định mệnh, đừng ảo tưởng thay đổi vận mệnh đã biết trước.”
“——Vậy thì, hẹn gặp lại lần sau.”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Tuy trước đó từng lấy bộ dạng Ivan ở lại làng tân thủ và trấn Coca một thời gian, nhưng lúc Phong Tuyền xuất hiện giữa đám đông náo nhiệt, ít nhiều vẫn có chút không quen. Cảm giác này cũng tương tự như tâm trạng của một otaku vui vẻ ở nhà hơn nửa năm, sau khi ăn hết sạch lương thực dự trữ trong nhà, shipper cũng không vào được, không thể không đến siêu thị mua sắm.
Hệ thống phòng hộ của Vương thành tự nhiên là loại tốt nhất, nếu người chơi thật sự muốn lén lút lẻn vào lâu đài, có lẽ họ còn chưa vào cửa đã bị phát hiện, trực tiếp bị đoàn kỵ sĩ tống vào ngục giam.
Cấp bậc hiện tại của các người chơi vẫn chưa đạt tối đa, cho dù đạt cấp tối đa rồi, ở các thành phố khác còn có thể nói khác, chứ làm vậy ở Vương thành vẫn khá là nguy hiểm.
Thật ra cách xử lý tốt nhất vẫn luôn là để người chơi tự mình đâm đầu vào tường một lần, giống như người chơi tên đỏ bị khóa tài khoản trước đó vậy. Chỉ cần ý thức được sẽ gây ra hậu quả gì, hành động sau này của người chơi sẽ không còn bốc đồng như vậy nữa.
Nhưng lý do trước đó cũng đã nói rồi, chính là… nếu họ vào tù, tình tiết tiếp theo phải diễn biến thế nào? Yến tiệc và tình tiết đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là kết thúc, chẳng lẽ lại phải kéo dài đến khi lứa người chơi tiếp theo nâng cấp xong rồi chạy đến Vương thành sao!
Hắn cũng không phải là không thể đợi, nhưng về chuyện buôn bán người… Thánh Tử xưa nay không bao giờ công khai tiếp xúc những việc này, nhiều nhất cũng chỉ là hỗ trợ một chút giống như “lệnh treo thưởng” trước đó.
Bản thân hắn là pháp sư bóng tối lại càng không thể.
Chỉ có dựa vào thân phận quý tộc hiện tại để tố cáo với hoàng tộc, mới có thể đạt được kết quả hắn mong muốn ở mức độ cao nhất.
“Sao mình cứ cảm thấy mình giống như bảo mẫu vậy nhỉ.” Phong Tuyền nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẽ lẩm bẩm một câu như vậy.
Mà để ngăn cản hành động của người chơi, Phong Tuyền cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần lướt qua vai là được rồi.
Bởi vì người chơi có một thứ gọi là “bản đồ nhỏ”, trên đó sẽ hiển thị thực tế tên đỏ, tên vàng, tên xanh trong phạm vi mười mét xung quanh.
Nếu bên cạnh bạn xuất hiện một tên đỏ, là một người chơi, bạn sẽ không cảnh giác sao?
Phong Tuyền kéo kéo mũ trùm đầu, vừa vặn xuất hiện ở khoảng cách mười mét bên cạnh Mây Trắng và Medusa đang tìm cách tiếp cận lâu đài.
Mỗi lần ra ngoài đều là Lorenzo dẫn người chơi đi, còn lần này cũng giống như lúc đầu, là do Đất Đen dụ kỵ sĩ đi chỗ khác. Về phần kỵ sĩ có biết hay không, hay là thuận theo tự nhiên bị dụ đi – Đất Đen nhìn kỵ sĩ tóc trắng đang chăm chú nhìn món đồ ngọt trước mặt, cậu ta dường như hoàn toàn không để ý bên cạnh đã thiếu mất hai người.
“Là sản phẩm mới à… Không biết cô ấy có thích không.” Ngón tay Lorenzo gõ nhẹ hai cái lên cánh tay kia, đôi mắt màu tím lúc này trông vô cùng nghiêm túc.
Đất Đen cũng nhân lúc này hỏi một câu: “Đại tiểu thư rất thích đồ ngọt sao? Nhưng tôi nhớ trong phủ bá tước cũng có thợ làm bánh ngọt riêng mà, tại sao nhất định phải ra ngoài mua?”
Hơn nữa còn chọn loại đồ ngọt ở những tiệm bánh ngọt bình dân, bày bán sẵn như thế này, chứ không phải chọn những cửa hàng cao cấp chuyên phục vụ quý tộc.
“Vì chủ nhân thích sao?” Kỵ sĩ tóc trắng mỉm cười: “Tôi chỉ hành động theo mệnh lệnh mà thôi.”
Câu hỏi này hỏi cũng như không, Lorenzo cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, mua một phần bánh ngọt chắc chắn không thể sai, lại chọn thêm một phần sản phẩm mới.
Nhưng đúng lúc trả tiền, khóe mắt kỵ sĩ tóc trắng chú ý đến lọ kẹo đặt ở trong cùng trên kệ hàng bên cạnh, bên trong đựng thứ trông giống như đường phèn bình thường nhất, trong đó còn có tạp chất, lớn nhỏ không đều, có không ít mảnh vụn.
Kỵ sĩ chậm rãi chớp mắt một cái, hỏi bà chủ: “Kẹo đó bán thế nào?”
Bà chủ quay đầu nhìn một cái, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn mà khách sáo: “Đây chỉ là đồ cho trẻ con trong nhà ăn cho đỡ thèm thôi, không đáng mấy đồng, nếu ngài thích, tôi tặng ngài luôn ạ!”
Nhìn bà nhanh nhẹn gói cả lọ kẹo đó vào, Lorenzo không nói gì, chỉ lúc trả tiền thì đưa thêm mấy đồng xu. Không đợi bà chủ nói gì, Lorenzo xách đồ ngọt rời khỏi tiệm bánh mì bình dân này.
Ở thế giới này, kẹo không được coi là vật tư khan hiếm – nói chính xác là không khan hiếm ở Vương thành và mấy thành phố lân cận. Bởi vì kẹo không cần phải tìm cách chiết xuất riêng, đó là một loại thực vật tên là hoa Tư Đặc, cứ ba tháng lại chín một lần. Hoa Tư Đặc không yêu cầu cao về đất đai, nhưng không phải là hoàn toàn không có, đất đai quá khắc nghiệt vẫn không thể sinh trưởng.
Sau khi hoa Tư Đặc chín, trực tiếp đun với nước là có thể biến thành nước đường sền sệt, sau đó đun cạn nước hoặc phơi khô là có thể trở thành kẹo kết tinh trong lọ.
Muốn nâng cao hương vị chắc chắn cần những phương pháp khác, nhưng chỉ để nếm thử vị ngọt thì như vậy là đủ rồi.
Để ý thấy ánh mắt tò mò của Đất Đen, kỵ sĩ tóc trắng cười đưa lọ kẹo đó qua: “Có muốn thử không?”
Người chơi cũng không khách sáo, lấy một viên nhét vào miệng. Đó là vị đường hóa học khá là kém chất lượng và rẻ tiền, người chơi cảm thấy hơi ngọt quá, mặt không nhịn được nhăn lại.
“Xem ra cậu không thích vị này.” Kỵ sĩ tóc trắng cũng không ngạc nhiên.
“Hơi ngọt gắt cổ, ăn một viên phải uống cả chai nước.” Người chơi phàn nàn.
Lorenzo thấy vậy liền cất lọ kẹo đi, nói: “Tôi cũng thấy kẹo này rất ngọt.”
Cậu thu ánh mắt lại, nhìn về phía trước con đường, giọng điệu bình tĩnh và ôn hòa: “Chúng ta sắp về rồi, liệu họ có thể trở về trước khi chúng ta đến cổng không?”
“Nếu quá muộn, lần sau dẫn các cậu ra ngoài sẽ không tiện như vậy nữa đâu.”
Tim Đất Đen giật thót một cái, nhưng lại không cảm thấy quá bất ngờ, cậu ta nhìn khuôn mặt không có nhiều biến đổi của vị kỵ sĩ: “Sẽ về thôi, không cần lo lắng quá.”
“Họ là con gái, có thể có vài nơi muốn đi, chúng ta không tiện đi theo lắm.”
“Vậy sao.” Kỵ sĩ tóc trắng ra vẻ đăm chiêu: “Hóa ra còn có sự phân biệt như vậy.”
Nói thì nói vậy, nhưng Đất Đen vẫn lập tức chat riêng chọc hai người bạn: Chúng ta sắp về rồi, hai người khi nào về? Điều tra thế nào rồi!
Mây Trắng: Bọn tôi có lẽ
Medusa: Không về được nữa rồi.
Đất Đen: ?
Sau đó Đất Đen nhận được hình ảnh bạn bè gửi tới, cậu ta mở ra xem, là ảnh chụp màn hình của Mây Trắng.
Giữa đám đông náo nhiệt, dưới góc nhìn điều khiển của người chơi, góc trên bên trái là thanh trạng thái của chính Mây Trắng, thanh máu và thanh mana đều đầy, góc trên bên phải là bản đồ nhỏ, tuy nhiều chi tiết không giống lắm với cài đặt tùy chỉnh của Đất Đen, nhưng vẫn là giao diện khá phổ biến. Và, cậu ta chú ý đến chấm đỏ nhỏ ở rìa bản đồ nhỏ góc trên bên phải của tấm ảnh chụp màn hình này.
Mà ngoài những cài đặt cơ bản này ra, chính giữa ảnh chụp màn hình, Mây Trắng đã khóa mục tiêu vào một người trong đám đông.
Người đó khoác một chiếc áo choàng màu đen, chiếc áo choàng này gần như bao bọc toàn bộ cơ thể. Người đàn ông không nhìn rõ cả vóc dáng chỉ để lộ một chiếc cằm, hai lọn tóc dài rũ xuống từ khe hở của mũ trùm đầu, da rất trắng, đôi môi nhạt màu trông khí sắc không được tốt lắm.
Là một người đàn ông, phản ứng đầu tiên của Đất Đen đương nhiên không phải là nhìn nhan sắc. Cậu ta nhìn thấy là dữ liệu nhãn trên đầu đối phương!
??? Cấp bậc: ??? HP: ??? Thân phận: ???
Đất Đen: ?!?!?!!
Đất Đen: Đây là nhân vật thứ ba có cấp bậc dấu hỏi rồi đó!! Vận may gì của các người vậy! Lại còn là tên đỏ nữa!
Hai nhân vật có cấp bậc dấu hỏi trước đó là Thánh Tử và Verdyan (về việc hai người này có phải là một hay không, các người chơi vẫn chưa có câu trả lời chính xác).
Tuy nhiên, câu hỏi của Đất Đen không nhận được hồi âm từ hai người bạn. Đất Đen chỉ có thể thông qua danh sách bạn bè để xác định thanh máu của cả hai vẫn còn đầy, qua đó chứng minh hai người bạn vẫn chưa chết để hồi sinh tại điểm hồi sinh.
Sau khi Mây Trắng khóa mục tiêu vào người đó, như thể đã để ý thấy ánh mắt của người khác, người bí ẩn vốn rõ ràng chỉ đi ngang qua, đã dừng bước.
Rõ ràng có một lớp mũ trùm đầu che chắn, nhưng Mây Trắng và Medusa vẫn cảm nhận rất rõ một cảm giác bị nguy hiểm khóa chặt.
Nhưng cảm giác bị đe dọa đến chết đó chỉ thoáng qua, thanh niên khoác áo choàng nghiêng đầu, đôi môi nhạt màu hơi nhếch lên, sau đó – nhấc chân bước về phía hai người chơi.
Ngay lúc người chơi tưởng mình sắp tiêu đời, tên đỏ đã dừng bước ở khoảng cách một mét với họ.
Thanh niên tên đỏ đưa một bàn tay ra từ chiếc áo choàng đóng kín, bàn tay đó cũng trắng như chiếc cằm lộ ra của hắn, làn da trắng lạnh vừa nhìn là biết không mấy khi phơi nắng. Bàn tay khiến người ta có thể l**m này, lòng bàn tay ngửa lên đang đặt một quả cầu pha lê màu tím nhạt.
Thanh niên tên đỏ tóc đen dài đội mũ trùm đầu, dùng chất giọng từ tính khiến người nghe tê dại, âm cuối mang theo một chút cảm giác quyến rũ khó tả, nhưng tất cả sự nguy hiểm vào khoảnh khắc hắn cất lời đã biến thành một hương vị khác. Bởi vì hắn nói: “Có cần bói toán không?”
Medusa theo bản năng nói: “Miễn phí à?”
Thanh niên tên đỏ, cũng chính là Phong Tuyền, hắn kiềm chế bản năng khóe miệng giật giật của mình, dùng giọng điệu không khác gì lúc nãy nói: “Đương nhiên——”
“Không miễn phí.” Phong Tuyền hơi nghiêng đầu, mái tóc dài rũ xuống khẽ lay động theo động tác của hắn, hắn nghi hoặc hỏi: “Hai người định từ chối tôi sao?”
Hai người chơi: Nhìn là biết đây là uy h**p rồi!!
Ai cũng biết, trong bất kỳ game hay tiểu thuyết truyện tranh nào, lời tiên tri của nhà tiên tri về cơ bản đều là thật.
Huống hồ… Người chơi nuốt nước bọt, nhìn cái tên đỏ chót kia, còn cả dấu hỏi ở cấp bậc, thăm dò hỏi: “Ờ… Vậy xin hỏi, cần bao nhiêu ạ?”
“Chúng tôi chỉ là hầu gái bình thường của nhà bá tước, trên người không có nhiều tiền đâu ạ.”
“Không có tiền à——” Pháp sư tóc đen thu quả cầu pha lê lại vào trong áo choàng: “Vậy thôi bỏ đi.”
Nói xong, thanh niên tên đỏ mang lại cảm giác uy h**p cho người chơi không chút do dự quay người rời đi, hành động khó hiểu như vậy khiến hai người chơi nhất thời không phản ứng kịp.
Khoan đã?! Người bình thường lúc này sẽ bỏ đi thẳng luôn sao! Nếu ngươi rất nguy hiểm thì lúc này không phải nên nói thứ ngươi muốn không phải tiền, mà dùng để giao dịch là linh hồn hay gì đó đại loại mấy câu thoại kiểu trẻ trâu sao!
Ngươi có xứng với cái tên đỏ trên đầu ngươi không hả!!
Như thể cảm nhận được sự phàn nàn thầm trong lòng người chơi, thanh niên khoác áo choàng dừng bước, hơi nghiêng đầu, hành động này lại khiến người chơi giật mình. Nhưng hắn không làm gì cả, chỉ dùng giọng điệu có vẻ vui vẻ nói: “Xét thấy các người đã cho ta xem vài thứ thú vị, tạm cho các người chút phần thưởng vậy.”
“Sự suy tàn của hoa hồng đã là định mệnh, đừng ảo tưởng thay đổi vận mệnh đã biết trước.”
“——Vậy thì, hẹn gặp lại lần sau.”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 55: Bói toán
10.0/10 từ 27 lượt.