Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 45: Đồ nữ
90@-
Sau khi thật sự có người tiến hành hành động ám sát, biểu hiện của Lorenzo rõ ràng đã cảnh giác hơn nhiều. Cậu khá tự trách, cho rằng mình không bảo vệ tốt cho đại tiểu thư.
Ledia lại phân tích: “Rất có khả năng là người tối qua – hắn đến để thăm dò hành tung hiện tại của chúng ta, sau đó chuẩn bị mai phục.”
Đại tiểu thư không chút do dự đổ tội cho người chơi vô tội.
Ba người chơi đứng một bên: “...”
Đồ Long Bảo Đao cậu chết thảm quá đi! Không chỉ chết mà còn phải gánh tội!
Đồ Long Bảo Đao: Có khả năng nào, tôi vẫn chưa chết không?
Nhưng cũng vì sự cố lần này, nhóm người chơi cũng nhận ra rằng, kỵ sĩ và đại tiểu thư hoàn toàn không phải ra ngoài du ngoạn, cuộc hành trình của họ có mức độ nguy hiểm nhất định – vì vậy, những kẻ yêu cầu đồng hành trên đường đi thật sự rất đáng ngờ.
Những người chơi khác: “...”
Lorenzo có lẽ đoán được suy nghĩ của họ, cười nói với mấy người: “Đương nhiên, tôi tin các cậu chắc chắn sẽ không bán đứng hành tung của tôi và chủ nhân đâu.”
Mây Trắng, người đã tiết lộ hành tung ở một mức độ nào đó qua livestream và ghi hình: “...Ừm, à, ừm!”
Vị trí cô tiết lộ cho người chơi, thì có quan hệ gì với NPC đâu! Không hề!
Nhưng vì đã xảy ra chuyện, Lorenzo liền nói với đại tiểu thư: “Tiếp theo chúng ta tốt nhất không nên di chuyển chậm rãi như vậy nữa, tôi sẽ tăng tốc độ...”
Lời còn chưa nói xong, kỵ sĩ tóc trắng nhìn về phía nhóm người chơi: “Chặng đường sau này có lẽ sẽ nguy hiểm hơn, các cậu còn muốn tiếp tục ở lại không?”
Người chơi thì sợ gì nguy hiểm chứ? Cả ba lập tức lên tiếng: “Sao chúng tôi có thể rút lui giữa trận được chứ!”
“Để họ ở lại, Lorenzo.” Đại tiểu thư tóc đỏ bĩu môi, rời mắt đi, ánh mắt lấp lóe còn mang theo vài phần gượng gạo, “Dù sao có nguy hiểm thì để họ làm mồi nhử!”
Cậu ta lẩm bẩm: “...Hơn nữa cậu cũng đâu phải đánh không lại.”
Nếu hệ thống độ thiện cảm chưa xuất hiện, nhóm người chơi sẽ chỉ cảm thấy đại tiểu thư stundere, thật đáng yêu.
Còn bây giờ có hệ thống độ thiện cảm... nhìn con số 0 to đùng trên thanh thiện cảm.
Người chơi: Đại tiểu thư, cô thật lòng thấy chúng tôi có thể làm mồi nhử đúng không!!
Đừng nói là nhóm người chơi có hệ thống thiện cảm, cho dù có hệ thống này, họ vẫn dễ dàng bị khuôn mặt này đánh lừa, khiến người ta nghi ngờ có phải plugin thiện cảm bị lỗi không.
Kỵ sĩ thì càng không thể nhìn ra vấn đề, Lorenzo cười rất dịu dàng, đáp lại: “Đương nhiên, tôi sẽ bảo vệ ngài và mọi người.”
Có điều xe ngựa đã bị hỏng, Lorenzo nhìn những con ngựa còn lại, hơi do dự.
Ledia lại không cảm thấy có vấn đề gì, thản nhiên nói: “Thời gian không chờ đợi ai, ai biết được có tốp tiếp theo không. Ta không cần xe ngựa.”
Lorenzo lúc này mới gật đầu: “Mạo phạm rồi.”
Nói rồi, cậu ôm ngang eo Ledia, nhẹ nhàng đưa lên lưng ngựa, sau đó chính cậu cũng nhảy lên.
Kỵ sĩ dường như chưa từng có cảm xúc tương tự như xấu hổ, dù tiếp xúc gần gũi như vậy với một người có dung mạo xinh đẹp – một phụ nữ trong mắt đại chúng, Lorenzo dường như cũng không có cảm giác gì. Ngược lại còn chỉ lo lắng Ledia có cảm thấy khó chịu không, có thể kiên trì được không.
Giống như trước đó bị người khác nhìn thấy tắm rửa cũng được, bị người khác tỏ tình trực tiếp cũng chẳng sao, cậu đều không mấy để tâm.
Không còn sự hạn chế của xe ngựa, tốc độ của họ rõ ràng nhanh hơn gấp mấy lần, Ledia dáng người thon thả, lại còn mặc chiếc váy phiền phức, ban đầu còn khiến người ta lo lắng liệu “cô ấy” có thể chịu đựng được cuộc hành trình như vậy không, nhưng ngoài dự đoán, Ledia suốt cả chặng đường không hề kêu dừng một tiếng nào.
Nhóm người chơi vẫn luôn không biết họ định đi đâu, chỉ đi theo kỵ sĩ suốt một quãng đường, khiến họ nhận ra, bản đồ của trò chơi thực tế ảo này thật sự rất lớn.
Nếu không mở khóa dịch chuyển, rất nhiều hành trình của họ sẽ bị kẹt ở việc di chuyển trên đường.
Thậm chí sau khi nhận ra khoảng cách này, Đất Đen đã nói: “Chúng ta đi buôn bán chắc chắn sẽ rất lời.”
Người chơi có túi đồ, hoàn toàn có thể thu mua đặc sản của vùng A với giá rẻ rồi đến vùng B có nhu cầu để bán với giá cao, chênh lệch giá chắc chắn đáng giá một lần hồi chiêu của dịch chuyển.
Cũng may là họ di chuyển trên đường cũng sẽ dừng lại, trên đường cũng có nhiệm vụ, và phong cảnh ở mỗi nơi cũng có sự khác biệt nhất định. Kẻ địch xuất hiện trong khoảng thời gian này, quái vật hoang dã gặp trên đường, vì quan hệ tổ đội với Lorenzo, kinh nghiệm cũng được chia đều cho họ.
— Nhân tiện nhắc tới, thiết lập tổ đội với NPC vẫn là do Đất Đen vô tình phát hiện ra.
Đến khi thật sự tới được đích, cấp độ của ba người chơi đã vượt qua cấp 20.
Còn cấp độ của Lorenzo...
“Cậu ăn cái gì mà lớn nhanh vậy! Tại sao cậu lại nhanh chóng lên cấp 30 rồi!” Mây Trắng hét lên một tiếng.
Kỵ sĩ trông có vẻ không hiểu cô đang nói gì, sau khi phản ứng lại thì cười nói: “Nếu là về chuyện ma pháp... nước sạch mà các vị dùng hàng ngày đều do tôi chuẩn bị, tôi bẩm sinh có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí... đây cũng là một loại luyện tập? Không biết tự lúc nào đã thành thạo rồi.”
Mây Trắng: “Có thể khẳng định rồi, cậu chính là đang khoe mẽ ngầm.”
Lorenzo có chút nghi hoặc: “Cái gì?”
Những từ lóng của người chơi, NPC đa số đều không hiểu, giống như bây giờ Lorenzo hoàn toàn không hiểu (ít nhất là trông có vẻ không hiểu) họ đang nói gì.
“Nếu cứ theo tốc độ này... Lorenzo, tôi hỏi cậu một câu.” Đất Đen nói: “Nếu cảm thấy mạo phạm thì có thể không trả lời.”
Lorenzo: “Câu hỏi gì?”
Đất Đen: “Cậu thức tỉnh ma pháp bao lâu rồi?”
Lorenzo ngẩn ra, lộ vẻ trầm tư. Trông có vẻ không biết trả lời thế nào.
Người chơi tưởng nhầm đây là một câu hỏi khó trả lời, vừa định rút lại lời thì nghe thấy kỵ sĩ tóc trắng đáp: “Nếu là về cảm nhận ma pháp... tôi đã cảm nhận được từ khi còn nhỏ, chỉ là trước giờ vẫn chưa từng học một cách hệ thống.”
“Chuyện cụ thể thì mới thật sự thức tỉnh vào hai tháng trước.”
“Nói ra thì, tôi trở thành kỵ sĩ tập sự cũng là chuyện của hai tháng trước.” Kỵ sĩ tóc trắng cười vô cùng sảng khoái.
Nhóm người chơi: “...”
Hiểu rồi! Người so với người tức chết người! Lorenzo là một thiên tài!
Đất Đen: “Tôi đồng ý với lời của Mây Trắng, cậu chắc chắn là cố ý!”
Lorenzo lộ vẻ vô tội, trông vẫn không hiểu ý của người chơi.
Có điều nhóm người chơi tạm thời vẫn chưa chú ý tới, về việc tại sao Lorenzo lại thức tỉnh thiên phú ma pháp muộn như vậy – mà đại tiểu thư tóc đỏ lại khoanh tay liếc nhìn về phía này một cái.
Trong cuộc hành trình này, nhóm người chơi và hai NPC đã tạo dựng được mối liên kết sâu sắc, thể hiện cụ thể ở chỗ, độ thiện cảm 80 của Lorenzo hoàn toàn không tăng cũng không giảm.
Ledia cũng không có bất kỳ thay đổi nào – nhưng ít nhất cũng không biến thành độ thiện cảm điểm âm!
Trong bối cảnh như vậy, cuối cùng họ cũng đã đến được đích cuối cùng.
Và mãi cho đến khi tới đích, tên của thành phố bị mây mù che phủ trên bản đồ nhỏ của nhóm người chơi, cuối cùng cũng đã lộ ra sự thật của nó.
— Vương Đô.
Khi bước vào cổng thành, dù là những người chơi không ở lại quá lâu ở các thành phố khác cũng có thể cảm nhận được trực tiếp. Dù các thị trấn khác có náo nhiệt đến đâu, cũng hoàn toàn không thể so sánh được với sự phồn hoa của Vương Đô.
Trên đường phố là đám người tấp nập, những kỵ sĩ rõ ràng cao cấp hơn thành Geno rất nhiều có thể thấy ở khắp nơi, họ đang tuần tra.
Những nơi náo nhiệt như vậy, nhóm người chơi thậm chí nhìn một lượt cũng không hết, dường như đối với cái gì cũng thấy hứng thú.
Ngay cả Ledia cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Lorenzo cười nói: “Đây chính là Vương Đô, trung tâm của Vương quốc Ellsworth.”
“Rất xin lỗi vì trước đó vẫn luôn giấu kín... nhưng, chào mừng các bạn đến với Vương Đô.”
“Tôi sẽ đưa chủ nhân về phục mệnh, chúng ta chia tay ở đây nhé.”
Nhóm người chơi đang định đáp lời, muộn màng mới phản ứng lại: “Đợi đã?! Không! Đừng mà!”
Kỵ sĩ tóc trắng ngẩn ra: “...Nhưng chúng ta đã đến Vương Thành rồi?”
Ledia khoanh tay đứng một bên hừ cười một tiếng: “Tại sao cậu không nói thẳng ra một chút? Lorenzo.”
“Nếu các người đã đi nhờ xe của chúng ta đến Vương Đô rồi, tiếp theo còn có mục đích gì nữa?”
Cho đến lúc này, người chơi mới phản ứng lại – Hay lắm, thì ra các người vẫn luôn cho rằng bọn tôi có mục đích khác à!!
Chẳng trách độ thiện cảm không hề tăng chút nào!!
Ngay cả lời nói của kỵ sĩ cũng ẩn chứa ý tứ như vậy.
Có rất nhiều lý do để ở lại bên cạnh hai NPC này, ví dụ như kỵ sĩ là nhân vật từng xuất hiện trong PV, đi theo chắc chắn sẽ có cốt truyện để cày. Ví dụ như tình yêu sét đánh ban đầu, ví dụ như độ thiện cảm mãi không tăng, dẫn đến tâm lý phản kháng và h*m m**n chinh phục, cũng có thể là tình nghĩa cùng nhau rong ruổi suốt quãng đường du lịch vừa qua—
Ban đầu là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng đều đã chạy theo người ta lâu như vậy rồi, đột nhiên chia tay luôn cảm thấy chỗ nào cũng không đúng vị.
Người chơi lập tức bày tỏ: “Chúng tôi không phải vì Vương Đô mới đi theo! Cũng không có bất kỳ lý do nào khác, đơn thuần chỉ là muốn đi cùng các người thôi!”
Cảm xúc của người chơi rất thẳng thắn, vì đây là trong game nên mọi cảm xúc phát sinh từ hiện thực đều sẽ bị khuếch đại — những chuyện ở ngoài đời cảm thấy ngớ ngẩn, xấu hổ hay ngại ngùng, thì trong game lại trở nên hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Đối với lời tỏ tình chân thành như vậy, đại tiểu thư tóc đỏ híp mắt: “Vậy, ta bảo các người làm gì, các người cũng sẽ làm?”
Mây Trắng: “Đương nhiên!”
Hai người chơi còn lại nhìn nhau một cái, cũng gật đầu.
Ledia suy nghĩ một lát, liếc mắt ra hiệu cho Lorenzo, kỵ sĩ tóc trắng cũng nghiêm túc suy tư một chút, rồi nói: “Xin mời theo tôi.”
Nói rồi, họ đến một cửa hàng quần áo, Ledia kiêu ngạo nói: “Có một số nơi không dễ vào như vậy đâu, nếu muốn theo ta, vậy thì trở thành hầu gái của ta.”
“Các người tự xưng là nhà lữ lành, vốn dĩ nên có cuộc hành trình của riêng mình, chứ không phải dừng lại ở một nơi...” Lời của Ledia chưa nói xong đã bị người chơi cắt ngang.
Mây Trắng quả quyết nói: “Ý là muốn bán thân hả? Được thôi! Có bao nhiêu người xếp hàng muốn làm chó cho đại tiểu thư cô kìa! Tôi còn lời chán!!”
Đất Đen có chút do dự, cậu là một người chơi nam trưởng thành, cậu lên tiếng: “...Cái đó, tôi, tôi cũng phải mặc đồ hầu gái sao? Cảm giác hơi xấu hổ một chút.”
Medusa vỗ vai cậu: “Haiz, chúng tôi đều hiểu mà, đàn ông không phải ai cũng có một trái tim muốn mặc đồ nữ sao?”
Đại tiểu thư tóc đỏ: “...”
Người chơi bây giờ, đều có phong cách này sao?
Mà Lorenzo lên tiếng: “Thì ra còn có cách nói này sao? Nhưng tôi không có hứng thú gì với đồ nữ cả.”
Ledia: “............”
Có giỏi thì cậu nhìn quần áo trên người tôi rồi nói lại lần nữa xem?
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Sau khi thật sự có người tiến hành hành động ám sát, biểu hiện của Lorenzo rõ ràng đã cảnh giác hơn nhiều. Cậu khá tự trách, cho rằng mình không bảo vệ tốt cho đại tiểu thư.
Ledia lại phân tích: “Rất có khả năng là người tối qua – hắn đến để thăm dò hành tung hiện tại của chúng ta, sau đó chuẩn bị mai phục.”
Đại tiểu thư không chút do dự đổ tội cho người chơi vô tội.
Ba người chơi đứng một bên: “...”
Đồ Long Bảo Đao cậu chết thảm quá đi! Không chỉ chết mà còn phải gánh tội!
Đồ Long Bảo Đao: Có khả năng nào, tôi vẫn chưa chết không?
Nhưng cũng vì sự cố lần này, nhóm người chơi cũng nhận ra rằng, kỵ sĩ và đại tiểu thư hoàn toàn không phải ra ngoài du ngoạn, cuộc hành trình của họ có mức độ nguy hiểm nhất định – vì vậy, những kẻ yêu cầu đồng hành trên đường đi thật sự rất đáng ngờ.
Những người chơi khác: “...”
Lorenzo có lẽ đoán được suy nghĩ của họ, cười nói với mấy người: “Đương nhiên, tôi tin các cậu chắc chắn sẽ không bán đứng hành tung của tôi và chủ nhân đâu.”
Mây Trắng, người đã tiết lộ hành tung ở một mức độ nào đó qua livestream và ghi hình: “...Ừm, à, ừm!”
Vị trí cô tiết lộ cho người chơi, thì có quan hệ gì với NPC đâu! Không hề!
Nhưng vì đã xảy ra chuyện, Lorenzo liền nói với đại tiểu thư: “Tiếp theo chúng ta tốt nhất không nên di chuyển chậm rãi như vậy nữa, tôi sẽ tăng tốc độ...”
Lời còn chưa nói xong, kỵ sĩ tóc trắng nhìn về phía nhóm người chơi: “Chặng đường sau này có lẽ sẽ nguy hiểm hơn, các cậu còn muốn tiếp tục ở lại không?”
Người chơi thì sợ gì nguy hiểm chứ? Cả ba lập tức lên tiếng: “Sao chúng tôi có thể rút lui giữa trận được chứ!”
“Để họ ở lại, Lorenzo.” Đại tiểu thư tóc đỏ bĩu môi, rời mắt đi, ánh mắt lấp lóe còn mang theo vài phần gượng gạo, “Dù sao có nguy hiểm thì để họ làm mồi nhử!”
Cậu ta lẩm bẩm: “...Hơn nữa cậu cũng đâu phải đánh không lại.”
Nếu hệ thống độ thiện cảm chưa xuất hiện, nhóm người chơi sẽ chỉ cảm thấy đại tiểu thư stundere, thật đáng yêu.
Còn bây giờ có hệ thống độ thiện cảm... nhìn con số 0 to đùng trên thanh thiện cảm.
Người chơi: Đại tiểu thư, cô thật lòng thấy chúng tôi có thể làm mồi nhử đúng không!!
Đừng nói là nhóm người chơi có hệ thống thiện cảm, cho dù có hệ thống này, họ vẫn dễ dàng bị khuôn mặt này đánh lừa, khiến người ta nghi ngờ có phải plugin thiện cảm bị lỗi không.
Kỵ sĩ thì càng không thể nhìn ra vấn đề, Lorenzo cười rất dịu dàng, đáp lại: “Đương nhiên, tôi sẽ bảo vệ ngài và mọi người.”
Có điều xe ngựa đã bị hỏng, Lorenzo nhìn những con ngựa còn lại, hơi do dự.
Ledia lại không cảm thấy có vấn đề gì, thản nhiên nói: “Thời gian không chờ đợi ai, ai biết được có tốp tiếp theo không. Ta không cần xe ngựa.”
Lorenzo lúc này mới gật đầu: “Mạo phạm rồi.”
Nói rồi, cậu ôm ngang eo Ledia, nhẹ nhàng đưa lên lưng ngựa, sau đó chính cậu cũng nhảy lên.
Kỵ sĩ dường như chưa từng có cảm xúc tương tự như xấu hổ, dù tiếp xúc gần gũi như vậy với một người có dung mạo xinh đẹp – một phụ nữ trong mắt đại chúng, Lorenzo dường như cũng không có cảm giác gì. Ngược lại còn chỉ lo lắng Ledia có cảm thấy khó chịu không, có thể kiên trì được không.
Giống như trước đó bị người khác nhìn thấy tắm rửa cũng được, bị người khác tỏ tình trực tiếp cũng chẳng sao, cậu đều không mấy để tâm.
Không còn sự hạn chế của xe ngựa, tốc độ của họ rõ ràng nhanh hơn gấp mấy lần, Ledia dáng người thon thả, lại còn mặc chiếc váy phiền phức, ban đầu còn khiến người ta lo lắng liệu “cô ấy” có thể chịu đựng được cuộc hành trình như vậy không, nhưng ngoài dự đoán, Ledia suốt cả chặng đường không hề kêu dừng một tiếng nào.
Nhóm người chơi vẫn luôn không biết họ định đi đâu, chỉ đi theo kỵ sĩ suốt một quãng đường, khiến họ nhận ra, bản đồ của trò chơi thực tế ảo này thật sự rất lớn.
Nếu không mở khóa dịch chuyển, rất nhiều hành trình của họ sẽ bị kẹt ở việc di chuyển trên đường.
Thậm chí sau khi nhận ra khoảng cách này, Đất Đen đã nói: “Chúng ta đi buôn bán chắc chắn sẽ rất lời.”
Người chơi có túi đồ, hoàn toàn có thể thu mua đặc sản của vùng A với giá rẻ rồi đến vùng B có nhu cầu để bán với giá cao, chênh lệch giá chắc chắn đáng giá một lần hồi chiêu của dịch chuyển.
Cũng may là họ di chuyển trên đường cũng sẽ dừng lại, trên đường cũng có nhiệm vụ, và phong cảnh ở mỗi nơi cũng có sự khác biệt nhất định. Kẻ địch xuất hiện trong khoảng thời gian này, quái vật hoang dã gặp trên đường, vì quan hệ tổ đội với Lorenzo, kinh nghiệm cũng được chia đều cho họ.
— Nhân tiện nhắc tới, thiết lập tổ đội với NPC vẫn là do Đất Đen vô tình phát hiện ra.
Đến khi thật sự tới được đích, cấp độ của ba người chơi đã vượt qua cấp 20.
Còn cấp độ của Lorenzo...
“Cậu ăn cái gì mà lớn nhanh vậy! Tại sao cậu lại nhanh chóng lên cấp 30 rồi!” Mây Trắng hét lên một tiếng.
Kỵ sĩ trông có vẻ không hiểu cô đang nói gì, sau khi phản ứng lại thì cười nói: “Nếu là về chuyện ma pháp... nước sạch mà các vị dùng hàng ngày đều do tôi chuẩn bị, tôi bẩm sinh có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí... đây cũng là một loại luyện tập? Không biết tự lúc nào đã thành thạo rồi.”
Mây Trắng: “Có thể khẳng định rồi, cậu chính là đang khoe mẽ ngầm.”
Lorenzo có chút nghi hoặc: “Cái gì?”
Những từ lóng của người chơi, NPC đa số đều không hiểu, giống như bây giờ Lorenzo hoàn toàn không hiểu (ít nhất là trông có vẻ không hiểu) họ đang nói gì.
“Nếu cứ theo tốc độ này... Lorenzo, tôi hỏi cậu một câu.” Đất Đen nói: “Nếu cảm thấy mạo phạm thì có thể không trả lời.”
Lorenzo: “Câu hỏi gì?”
Đất Đen: “Cậu thức tỉnh ma pháp bao lâu rồi?”
Lorenzo ngẩn ra, lộ vẻ trầm tư. Trông có vẻ không biết trả lời thế nào.
Người chơi tưởng nhầm đây là một câu hỏi khó trả lời, vừa định rút lại lời thì nghe thấy kỵ sĩ tóc trắng đáp: “Nếu là về cảm nhận ma pháp... tôi đã cảm nhận được từ khi còn nhỏ, chỉ là trước giờ vẫn chưa từng học một cách hệ thống.”
“Chuyện cụ thể thì mới thật sự thức tỉnh vào hai tháng trước.”
“Nói ra thì, tôi trở thành kỵ sĩ tập sự cũng là chuyện của hai tháng trước.” Kỵ sĩ tóc trắng cười vô cùng sảng khoái.
Nhóm người chơi: “...”
Hiểu rồi! Người so với người tức chết người! Lorenzo là một thiên tài!
Đất Đen: “Tôi đồng ý với lời của Mây Trắng, cậu chắc chắn là cố ý!”
Lorenzo lộ vẻ vô tội, trông vẫn không hiểu ý của người chơi.
Có điều nhóm người chơi tạm thời vẫn chưa chú ý tới, về việc tại sao Lorenzo lại thức tỉnh thiên phú ma pháp muộn như vậy – mà đại tiểu thư tóc đỏ lại khoanh tay liếc nhìn về phía này một cái.
Trong cuộc hành trình này, nhóm người chơi và hai NPC đã tạo dựng được mối liên kết sâu sắc, thể hiện cụ thể ở chỗ, độ thiện cảm 80 của Lorenzo hoàn toàn không tăng cũng không giảm.
Ledia cũng không có bất kỳ thay đổi nào – nhưng ít nhất cũng không biến thành độ thiện cảm điểm âm!
Trong bối cảnh như vậy, cuối cùng họ cũng đã đến được đích cuối cùng.
Và mãi cho đến khi tới đích, tên của thành phố bị mây mù che phủ trên bản đồ nhỏ của nhóm người chơi, cuối cùng cũng đã lộ ra sự thật của nó.
— Vương Đô.
Khi bước vào cổng thành, dù là những người chơi không ở lại quá lâu ở các thành phố khác cũng có thể cảm nhận được trực tiếp. Dù các thị trấn khác có náo nhiệt đến đâu, cũng hoàn toàn không thể so sánh được với sự phồn hoa của Vương Đô.
Trên đường phố là đám người tấp nập, những kỵ sĩ rõ ràng cao cấp hơn thành Geno rất nhiều có thể thấy ở khắp nơi, họ đang tuần tra.
Những nơi náo nhiệt như vậy, nhóm người chơi thậm chí nhìn một lượt cũng không hết, dường như đối với cái gì cũng thấy hứng thú.
Ngay cả Ledia cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Lorenzo cười nói: “Đây chính là Vương Đô, trung tâm của Vương quốc Ellsworth.”
“Rất xin lỗi vì trước đó vẫn luôn giấu kín... nhưng, chào mừng các bạn đến với Vương Đô.”
“Tôi sẽ đưa chủ nhân về phục mệnh, chúng ta chia tay ở đây nhé.”
Nhóm người chơi đang định đáp lời, muộn màng mới phản ứng lại: “Đợi đã?! Không! Đừng mà!”
Kỵ sĩ tóc trắng ngẩn ra: “...Nhưng chúng ta đã đến Vương Thành rồi?”
Ledia khoanh tay đứng một bên hừ cười một tiếng: “Tại sao cậu không nói thẳng ra một chút? Lorenzo.”
“Nếu các người đã đi nhờ xe của chúng ta đến Vương Đô rồi, tiếp theo còn có mục đích gì nữa?”
Cho đến lúc này, người chơi mới phản ứng lại – Hay lắm, thì ra các người vẫn luôn cho rằng bọn tôi có mục đích khác à!!
Chẳng trách độ thiện cảm không hề tăng chút nào!!
Ngay cả lời nói của kỵ sĩ cũng ẩn chứa ý tứ như vậy.
Có rất nhiều lý do để ở lại bên cạnh hai NPC này, ví dụ như kỵ sĩ là nhân vật từng xuất hiện trong PV, đi theo chắc chắn sẽ có cốt truyện để cày. Ví dụ như tình yêu sét đánh ban đầu, ví dụ như độ thiện cảm mãi không tăng, dẫn đến tâm lý phản kháng và h*m m**n chinh phục, cũng có thể là tình nghĩa cùng nhau rong ruổi suốt quãng đường du lịch vừa qua—
Ban đầu là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng đều đã chạy theo người ta lâu như vậy rồi, đột nhiên chia tay luôn cảm thấy chỗ nào cũng không đúng vị.
Người chơi lập tức bày tỏ: “Chúng tôi không phải vì Vương Đô mới đi theo! Cũng không có bất kỳ lý do nào khác, đơn thuần chỉ là muốn đi cùng các người thôi!”
Cảm xúc của người chơi rất thẳng thắn, vì đây là trong game nên mọi cảm xúc phát sinh từ hiện thực đều sẽ bị khuếch đại — những chuyện ở ngoài đời cảm thấy ngớ ngẩn, xấu hổ hay ngại ngùng, thì trong game lại trở nên hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Đối với lời tỏ tình chân thành như vậy, đại tiểu thư tóc đỏ híp mắt: “Vậy, ta bảo các người làm gì, các người cũng sẽ làm?”
Mây Trắng: “Đương nhiên!”
Hai người chơi còn lại nhìn nhau một cái, cũng gật đầu.
Ledia suy nghĩ một lát, liếc mắt ra hiệu cho Lorenzo, kỵ sĩ tóc trắng cũng nghiêm túc suy tư một chút, rồi nói: “Xin mời theo tôi.”
Nói rồi, họ đến một cửa hàng quần áo, Ledia kiêu ngạo nói: “Có một số nơi không dễ vào như vậy đâu, nếu muốn theo ta, vậy thì trở thành hầu gái của ta.”
“Các người tự xưng là nhà lữ lành, vốn dĩ nên có cuộc hành trình của riêng mình, chứ không phải dừng lại ở một nơi...” Lời của Ledia chưa nói xong đã bị người chơi cắt ngang.
Mây Trắng quả quyết nói: “Ý là muốn bán thân hả? Được thôi! Có bao nhiêu người xếp hàng muốn làm chó cho đại tiểu thư cô kìa! Tôi còn lời chán!!”
Đất Đen có chút do dự, cậu là một người chơi nam trưởng thành, cậu lên tiếng: “...Cái đó, tôi, tôi cũng phải mặc đồ hầu gái sao? Cảm giác hơi xấu hổ một chút.”
Medusa vỗ vai cậu: “Haiz, chúng tôi đều hiểu mà, đàn ông không phải ai cũng có một trái tim muốn mặc đồ nữ sao?”
Đại tiểu thư tóc đỏ: “...”
Người chơi bây giờ, đều có phong cách này sao?
Mà Lorenzo lên tiếng: “Thì ra còn có cách nói này sao? Nhưng tôi không có hứng thú gì với đồ nữ cả.”
Ledia: “............”
Có giỏi thì cậu nhìn quần áo trên người tôi rồi nói lại lần nữa xem?
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 45: Đồ nữ
10.0/10 từ 27 lượt.