Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 16: Mở ra phó bản

90@-

Khi ánh mắt của Andyver dừng lại trên người thiếu niên tóc đen, ánh nhìn của những người chơi khác cũng tự nhiên bị cuốn theo.


Cũng chính lúc này, họ mới sực nhớ ra — từ nãy đến giờ, Ivan chưa hề mở miệng nói một lời nào. Ngay khi tất cả bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, Nhéo một cái vào hông bạn đột nhiên trợn to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Ivan? Cậu uống rượu rồi à?!”


Bị câu nói này nhắc nhở, những khán giả đã từng xem các tình tiết livestream trước đó bỗng chốc nhớ ra — Ivan thực ra là người uống rượu rất kém.


Trước mặt thiếu niên tóc đen là một chiếc cốc gỗ đã vơi quá nửa. Lúc này, vẻ mặt hắn vẫn như thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra ánh mắt hắn hoàn toàn không có tiêu cự.


Lần uống rượu trước là bên đống lửa, do không ai hay biết nên cũng chẳng ai để ý — mãi sau đó có vài người rảnh rỗi lật lại video phát sóng, dùng kính lúp săm soi mới miễn cưỡng nhận ra rằng Ivan thật sự đã say, dưới ánh sáng mập mờ của lửa trại.


Và lúc ấy, vẻ mặt của Ivan y hệt bây giờ.


Thiếu niên NPC bên ngoài dường như không có dấu hiệu gì của việc say rượu, quay đầu nhìn đám người chơi, trông hơi khó hiểu: “Có chuyện gì sao, các vị lữ hành?”


Mà câu hỏi của Andyver thì hoàn toàn bị làm ngơ.


[Say rồi, say rồi!]


[Hahaha tôi thấy rồi! Trong lúc mọi người nói chuyện, Ivan đang uống!]


[Không lẽ cậu ấy quên mất đây là quán rượu, nên cứ vào là phải uống sao hhh]


[Không đúng đâu, tôi nhớ là ngay lúc mới vào cửa, bầu không khí hơi gượng gạo, Ivan đã lén uống hai ngụm rồi!]


[Cười chết mất, suýt chút tôi tưởng Ivan quen biết cái anh mù đẹp trai kia chứ]


“Tôi bị ghét rồi sao?” Andyver thở dài thườn thượt: “Lần đầu tiên tôi bị ngó lơ đấy ——”


Cứ như là nghe thấy tiếng nói, Phong Tuyền nghiêng đầu liếc sang, hắn hơi nghiêng đầu một chút, gương mặt thoáng nét khó hiểu: “Xin chào, xin hỏi ngài là... nhà lữ hành mới đến sao?”


Andyver: “……”


Những người khác: “……”



Mù mặt cộng thêm tửu lượng tệ, Phong Tuyền cảm thấy: chỉ cần tôi không muốn nhận người, thì cứ coi như không quen cũng chẳng sao cả.


Khi mọi người còn đang định giải thích, Andyver đã lên tiếng trước: “Nhà lữ hành? Nói vậy cũng đúng, gần đây tôi thực sự đang trên đường chu du. Quả là một cách gọi rất hợp lý.”


Chàng trai bịt mắt dường như rất hay cười, anh nói: “Vậy cứ gọi tôi như thế đi.”


Andyver nhập hội người chơi một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không cho ai cơ hội từ chối.


Nhéo một cái vào hông bạn: “Tôi thấy có gì đó là lạ…”


Thiện Tai: “Tôi có cảm giác như bị lừa đảo vậy. Là ảo giác của tôi à?”


Ba Ba: “Không phải ảo giác đâu.”


Thủy Vô Nguyệt: “……”


Ba Ba: “Ít nhất cũng góp lời gì đi chứ! Thủy ca! Nhân vật lạnh lùng kiểu trầm mặc giờ không còn hot nữa rồi! Dù gì cũng phải lên tiếng cái đã!”


Thủy Vô Nguyệt: “……”


Trước mặt bạn bè và khán giả, Thủy Vô Nguyệtim lặng mười mấy giây, rồi chậm rãi mở miệng: “Chíp.”


Những người khác: “……”


Andyver không nhịn được, khoác tay lên vai Phong Tuyền, khẽ bật cười. Thật sự mà nói, đám người chơi này rất dễ thương, cũng rất thú vị.


Ba Bacó lẽ là người chơi có thiện cảm với Ivan cao nhất trong nhóm, thế nên khi thấy NPC mới lại bám dính lấy người hướng dẫn ngây thơ đáng yêu của bọn họ, cô lập tức hành động.


Ba Baphồng má, nắm lấy tay còn lại của Phong Tuyền: “Ivan là của bọn tôi!”


Lúc này Andyver mới buông tay, giả vờ lau nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt: “Haiz, giờ bọn trẻ thiệt là... ăn h**p một người mù như tôi, thật quá đáng.”


Lương tâm của Ba Babỗng chốc nhói lên một cái, cô bị nghẹn họng.


Ngay lúc đó, Ba Bachợt để ý thấy chiếc lông vũ trên tóc của thiếu niên dẫn đường, phần màu vàng kim dường như vừa thoáng sáng lên nhiều hơn, rồi ngay sau đó lại lập tức trở về trạng thái ban đầu.



Cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ, bèn chăm chú nhìn chằm chằm vào món phụ kiện đó thêm một lúc. Tiếc rằng khoảnh khắc biến đổi quá ngắn, đến cả việc chuyển góc máy quay cũng không kịp, khiến cô chẳng thể chắc chắn mình có nhìn nhầm hay không.


Nhưng có một điều mà Ba Badám chắc: chiếc lông vũ đó nhất định đang che giấu điều gì đó.


Lúc này không chỉ là trong game mà cả ngoài đời cũng đã gần ba, bốn giờ sáng. Ba mươi người chơi bọn họ đều là những “chiến thần lướt net” có thâm niên, nhưng vào giờ này thì cũng tính là khá muộn rồi.


Nhéo một cái vào hông bạnliếc nhìn danh sách bạn bè, phát hiện ngoài nhóm họ ra thì chỉ còn một người đang online, ID của người đó là Alexander.


Dù cái tên có âm gần giống “áp lực trùng trùng”, nhưng trong nhóm người chơi này, đó lại là cái tên hiếm hoi có vẻ... nghiêm túc.


Chính vì mở danh sách bạn bè, nên anh cũng nhanh chóng chú ý đến chấm đỏ nhỏ mới xuất hiện ở khung tin nhắn nhóm.


Khi mở giao diện trò chuyện nhóm, tin nhắn mới nhất chính là do Alexander gửi.


Áp Lực Trùng Trùng: @Anh Hông, @all, tôi mở một phó bản, yêu cầu dưới cấp 15, giới hạn 10 người.


Nhéo hông: Giờ này rồi, còn ai thức không? @all


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp: Tui tui tui! Tui có thể online liền!


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn: .


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp: ……QAQ


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp: Hu hu cái phó bản này có giới hạn thời gian không, mai còn vào được không?


Áp Lực Trùng Trùng: screenshot.jpg


Tất cả người chơi còn đang online đều bấm mở bức ảnh — bối cảnh là một tầng hầm âm u như trong phim kinh dị, kèm theo bộ đếm ngược của phó bản, lúc này chỉ còn hơn ba phút một chút.


Ngay lập tức, Nhéo một cái vào hông bạn dứt khoát nói: Gửi tọa độ, tôi đến liền!


Vừa dứt câu, anh quay đầu xác nhận lại: “Ba người có đi không?”


Ba Baxoa tay chuẩn bị: “Ba ba tôi đang ngứa tay đây!”



Thủy Vô Nguyệtthở dài: “Đi chung đi, nhìn màu sắc thế này thì chắc hướng kinh dị, cậu chắc là mình chịu được không đấy?”


Nhéo một cái vào hông bạn: “……”


Ai ai cũng biết, Hông ca vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lúc đầu còn nổi tiếng nhờ livestream game kinh dị — nhưng điều khiến anh nổi tiếng không phải gan lớn, mà chính là những cú hét vỡ trời, lên bổng xuống trầm như tàu lượn.


Thiện Taivừa mới nói mình không phải hòa thượng, nhưng lúc này lại chắp tay nghiêm trang: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, ông đây tới đây!”


Lúc này, cả nhóm đã quay lại quán trọ. Phong Tuyền nghe thấy đoạn hội thoại ấy, chớp mắt một cái: “Các vị lữ hành, còn muốn ra ngoài nữa sao?”


“Haha, Ivan cậu về nghỉ trước đi, bọn tôi về liền!” Nhéo một cái vào hông bạn vẫy tay nói.


Ngay từ đầu anh đã không tính kéo NPC đi cùng, huống hồ gì bây giờ Ivan còn đang trong trạng thái say rượu.


Thời gian phó bản đang đếm ngược nhanh chóng, Alexander lại thúc giục thêm lần nữa, thế là Nhéo một cái vào hông bạn cũng không nói nhiều nữa, hô lên một tiếng rồi kéo ba người chơi còn lại chạy vội.


Chỉ còn lại hai người là Phong Tuyền và Andyver đứng lại, ánh mắt họ giao nhau. Thiếu niên NPC vốn tỏ vẻ ngây thơ ngoan ngoãn khi nãy giờ bỗng ánh mắt tối sầm lại, ghét bỏ mà quay mặt đi: “Chậc.”


Andyver hơi bất lực: “Nhanh vậy đã lộ nguyên hình rồi à? Tôi còn đang mong xem cậu giả nai thêm chút nữa.”


“Còn lâu.” Phong Tuyền khoanh tay đứng dựa bên cửa như thói quen, ánh mắt lạnh nhạt: “Không quay về à?”


“Hiếm có dịp thư giãn thế này, đuổi tôi về liền thì có phải phũ phàng quá không?” Andyver tháo miếng vải trên mặt, hất tóc ra sau: “Cho tôi ở nhờ một đêm?”


“Đi mà tự đặt phòng.” Phong Tuyền dứt khoát.


“Ấy đừng mà, đừng có lạnh lùng thế.” Andyver đưa tay ra, than thở: “Tôi hai tay trắng, túi không có đồng nào, lấy gì mà đặt phòng!”


Phong Tuyền mỉa mai: “Sao không nói luôn là hai mắt cũng trống không đi.” Giả mù vui đến vậy sao?


“Tràn đầy… Tôn Ngộ Không?” Andyver vô thức bắt lấy câu bông đùa.


Phong Tuyền: “……”


Andyver nói với vẻ nghiêm túc: “Cậu đã giả mù mặt, tôi giả mù mắt — đây không phải là sự ăn ý tuyệt vời của chúng ta sao? Dù gì cả hai cũng chọn thiết lập nhân vật mù mà chẳng hẹn trước.”



Phong Tuyền: “Đường đường là Thánh Tử mà không đủ tiền đặt một phòng trọ, chuyện này mà lan ra ngoài thì Giáo hội chắc khóc chết.”


“Chính vì tôi là Thánh Tử, làm sao có thể để những đồng tiền ô uế vấy bẩn được chứ.” Andyver mỉm cười, trong đôi mắt vàng ánh lên vẻ thần thánh, nhưng lời lẽ lại hoàn toàn phản nghĩa: “A, những đồng tiền dơ bẩn kia, xin hãy tự chui vào ví tôi đi!”


Phong Tuyền: “……”


Andyver nhún vai: “Mà tôi thật sự không có tiền, chi phí đi đường đều do Camilla lo, tôi thì xưa nay chẳng phải bận tâm gì.”


Thánh Tử giờ đã nhuộm tóc đen khẽ cười, ánh mắt màu vàng kim trong đêm tối như phát sáng: “Nếu cậu không thu nhận tôi, tôi chỉ còn nước ngủ ngoài đường.”


Phong Tuyền: “Lấy trời làm mền, đất làm giường, thế chẳng phải rất tự do sao?”


Andyver: “Cậu thật sự nỡ lòng à? Người cha thân yêu của tôi.” Rõ ràng đang chơi chữ dựa theo cái tên Ba Ba.  Ở ý nghĩa nào đó, anh kêu Phong Tuyền như vậy cũng không tính sai.


Phong Tuyền: “……”


Andyver không chịu dừng, vừa đi vừa gọi: “Dad? Father? my yasashii daddy?” 


Mang khuôn mặt của Ivan, Phong Tuyền cảm thấy bản thân hoàn toàn bị bóp nghẹt sức chiến đấu. Hắn khẽ "chậc" một tiếng, vén tóc mái sang một bên, chiếc lông vũ cài đầu lúc này chuyển toàn bộ sang màu đen, hóa thành tro bụi tan biến.


Phong Tuyền trở lại hình dạng thật, khoanh tay đứng thẳng, khóe mắt dài hẹp điểm xuyết một điểm đỏ rực, hắn hơi ngẩng đầu lên: “Tiếp tục?”


Andyver vuốt cằm nhìn màn “biến hình” ngoạn mục này, buột miệng châm chọc: “Một Ivan ngoan ngoãn hiền lành như thế, sao lại biến thành một người lớn không xong như cậu rồi hả?”


“Thật xin lỗi, tôi vốn đã là một người lớn không xong như vậy rồi.” Phong Tuyền liếc Andyver một cái: “Không phải muốn tôi cho ở nhờ sao?”


“Người chơi mở phó bản kia rồi, đến cùng tôi giám sát đi.”


Andyver khựng lại, lùi về sau một bước: “Tôi chợt nhớ ra Camilla tìm tôi có việc gấp.”


“Đã tới rồi thì đừng hòng trốn thoát, con trai yêu quý của ta.” Phong Tuyền túm lấy mũ áo choàng của anh, nụ cười trên mặt hắn phối hợp hoàn hảo với khí chất âm trầm vốn có: “Vừa nãy không phải còn chơi vui vẻ lắm sao?”


“Người làm công, linh hồn làm công, độ tuổi này, giờ này anh nghĩ anh còn ngủ được chắc?” Gương mặt Phong Tuyền hiện lên vẻ từ bi hoàn toàn không ăn nhập với khí chất của hắn: “Chẳng phải câu này là do chính anh nói với tôi đấy à?”


Andyver hối hận rồi, tự dưng không ngủ, lại còn đi trêu chọc bản thể làm gì chứ! Ai lại muốn phải thức trắng đêm đi làm việc đâu!


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 16: Mở ra phó bản
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...