Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 15: NPC này phiền thật

84@-

Mỗi lần trò chuyện với Andyver, Phong Tuyền đều sẽ tự soi xét lại bản thân — cụ thể là câu hỏi: hóa ra tính cách của hắn tệ đến vậy sao?


Andyver và Phong Tuyền vốn là cùng một người. Andyver là kết quả phân tách do một sự cố ma pháp, tách ra từ Phong Tuyền.


Toàn bộ mọi thứ của Andyver, ngoại trừ vẻ ngoài hiện tại và thuộc tính sức mạnh, đều giống hệt Phong Tuyền — đặc biệt là tính cách.


Phải biết rằng, có rất nhiều điều mà con người ta không tự cảm nhận được, cũng chẳng có chút tự nhận thức nào.


Ví dụ như lúc trước khi Phong Tuyền châm chọc người khác, thấy đối phương bị nghẹn họng không nói nên lời, hắn chỉ cảm thấy đắc ý. Cho đến khi chính bản thân hắn cũng bị Andyver làm nghẹn.


Chính nhờ có Andyver, Phong Tuyền mới đột nhiên nhận ra những vấn đề của bản thân — có thể nói là một cách nhìn nhận toàn diện và lý trí từ một góc độ khác.


Nếu nhất định phải tìm một ví dụ tương tự thì tình huống của Andyver khá giống với một bộ manga nổi tiếng mà kiếp trước Phong Tuyền từng xem. Một tác phẩm dù là người ngoài giới cũng ít nhiều biết tên và hiểu sơ qua, trong đó có một thiết lập như sau:


Andyver chẳng khác nào “Ảnh phân thân” — nhẫn thuật mà nhân vật chính của hỏa ảnh o giả rất thành thạo, cho phép chơi bài với chính mình, cãi nhau với chính mình, thậm chí đánh nhau với chính mình.


Suy cho cùng, tên này cũng là phân thân của hắn. Đã là bản thể, ngoài việc tha thứ thì còn có thể làm gì? Thu hồi lại à? Vậy ai sẽ đảm nhận vai trò Thánh Tử?


Tư bản chủ nghĩa Phong Tuyền lạnh lùng vô tình nghĩ.


Andyver khoác áo choàng bất ngờ hắt hơi một cái. Đôi mắt bị lớp vải xám che khuất bản năng nhìn về phía Phong Tuyền: Cậu đang nói xấu tôi sao?


Phong Tuyền lập tức dời ánh mắt đi, góc độ này vừa khéo bị Nhéo một cái vào hông bạn chắn mất nửa người.


Andyver: Xác nhận rồi, là cậu ta nói. Thôi, còn biết làm gì nữa? Dù sao cũng là bản thể, chẳng lẽ ném đi? Mà nếu ném rồi thì ai làm biên kịch, ai dựng PV?


Hiển nhiên, đám côn đồ say xỉn chẳng có não để hiểu sự mỉa mai của Andyver, nhưng sau khi ngớ người một lúc rồi nhìn phản ứng xung quanh, chúng cũng dần nhận ra đối phương chắc chắn chẳng nói điều gì hay ho.


Tên đầu sỏ lập tức lộ vẻ hung dữ. Andyver không thể sử dụng sức mạnh của mình — vì một khi ánh sáng vàng thuần khiết đó bộc lộ, đến thằng ngốc cũng đoán ra thân phận của anh.



Thế nên ánh mắt Andyver chuyển sang Nhéo một cái vào hông bạn đang chắn trước Phong Tuyền, tựa vào cằm, đuôi câu kéo dài: “Này, cậu em bên kia, biết đánh nhau không?”


Nhéo một cái vào hông bạn nhìn trái nhìn phải, xác định đối phương đúng là đang nói với mình, bèn do dự đáp: “Tôi biết?”


Andyver lập tức đứng bật dậy, động tác tự nhiên đến mức ngay cả đám côn đồ cũng bị khí thế đó hù dọa, theo phản xạ mà đề phòng. Sau đó, chỉ thấy Andyver thong thả đi đến sau lưng Nhéo một cái vào hông bạn, vỗ vai anh ta: “Giao cho cậu đó, tôi không giỏi đánh đấm.”


Tất cả mọi người: “……”


Tất cả, kể cả đám côn đồ: Vậy vừa nãy ngươi khiêu khích cái gì?!


Sự hẻo lánh của trấn coca dường như đồng nghĩa với sự hỗn loạn ở những tầng đáy xã hội nơi đây. Khi một trận hỗn chiến sắp bùng nổ, có vài người lén chuồn đi, nhưng nhiều người hơn lại ở lại hóng chuyện, còn hò reo cổ vũ: “Đánh đi!”


Ban đầu người chơi chưa quen với bối cảnh quán rượu, nhưng khi đã xác định mục tiêu là đám côn đồ tên đỏ, nhìn thấy dòng chữ “Cấp độ: 5” phía trên đầu chúng, rồi nhìn lại cái “Cấp độ: 11” trên đầu mình, Nhéo một cái vào hông bạnbèn nắm tay lại, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích đám côn đồ, kết hợp với khuôn mặt tạo hình của mình, vừa sảng khoái vừa cà khịa: “Tới đây nào!”


Có sự áp chế cấp độ, dù chưa học được ma pháp, Nhéo một cái vào hông bạn cũng dễ dàng hạ gục đám côn đồ tên đỏ. Nhìn mớ kinh nghiệm ít ỏi, anh ta ra vẻ ngầu đời, xoa xoa mũi: “Thế nào hả?”


Ba Balập tức hùa theo: “Ghê quá Hông ca!”


Thủy Vô Nguyệt: “Theo kịch bản thì, câu tiếp theo của hắn sẽ là—”


Thiện Tai: “‘Bọn mày có biết tao là ai không hả?!’”


“Bọn mày có biết tao là ai không?! Dám ra tay với tao à?” — tên côn đồ cầm đầu lập tức gào lên.


Tình huống quá đỗi điển hình khiến khán giả chẳng còn tập trung vào màn biểu diễn ngầu của người chơi livestream, mà bắt đầu thảo luận về nhân vật mới xuất hiện.


[Tính cách kiểu này, chắc chắn là nhân vật máu mặt!]


[Dù không mạnh về vũ lực thì đầu óc hay cái gì khác cũng phải cực đỉnh!]


[Thể loại tính cách nhìn thì như không đáng tin, thực ra lại là người đáng tin nhất!]



[Là nhân vật tấu hài đó haha!]


[Cậu ta đáng yêu quá đi, ngầu kiểu lấc cấc mà còn hơi vô lý!]


[Thực ra lý do chủ yếu là vì gương mặt cậu ta thôi đúng không?]


Ba Bakhông nhịn được đạp thẳng lên lưng tên côn đồ: “Bố không cần biết mày có ai chống lưng! Vừa nãy mày nói bố không được uống rượu hả? Có gan thì nhắc lại lần nữa coi? Không đánh mày tới mức phải gọi bố là bố thì bố không tên là bố!”


Tên côn đồ vừa say vừa bị đánh một trận, đầu óc rõ ràng chưa kịp tiêu hóa, mặt mũi bầm dập ngẩng lên nói gần như theo bản năng: “Thật sự là đàn ông à?!”


Tất cả mọi người lần nữa: “……”


Andyver cũng không ngờ một câu bâng quơ của mình lại có cơ hội được nhắc lại. Chàng thanh niên khoác áo choàng hơi khựng lại, sau đó nắm tay che miệng — nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cười phá lên: “Ha ha ha ha!”


“Xin lỗi nhé vị tiểu thư này, mong hãy tin là tôi tuyệt đối không có ý xúc phạm đâu.” Andyver nhẹ ho một tiếng, mỉm cười kéo mũ trùm xuống. Dưới ánh sáng ấm áp trong quán rượu, anh đưa tay ra: “Mọi người có thể gọi tôi là Verdyan, thật không ngờ lại gặp được những người thú vị như các cậu ở thị trấn này.”


Mái tóc đen dài ngang vai rủ xuống vai anh, vì đội mũ trùm nên trông có phần rối bời. Đôi mắt bị một dải vải che khuất, thế nhưng điều đó hoàn toàn không làm giảm đi vẻ tinh xảo trên gương mặt anh. Chính nhờ lớp che chắn ấy lại càng làm tăng thêm một tầng cảm giác thần bí đặc biệt.


Ba Bakhoanh tay trước ngực, trên mặt mang theo nụ cười không mấy thiện chí: “Phải rồi, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên làBa Ba.”


Những người khác còn chưa kịp tự giới thiệu thì đã thấy nét mặt của cô gái tóc trắng thay đổi. Ngay khoảnh khắc đó, dòng bình luận trực tiếp bùng nổ trong tiếng cười vang rộ, những người khác cũng cố nhịn cười không nổi nữa.


[Cười muốn chết mất, Ba Ba hahaha!]


[“Ba Ba” một mình kéo kênh tình yêu (thực ra không có) sang thể loại phim hài!]


[Sai rồi, rõ ràng là cha hiền con thảo!]


[Tự nhiên nhớ đến mấy trò chơi hẹn hò đặt tên sai lạc kia hhhh]


Thế nhưng, tình tiết tiếp theo lại khiến cả người chơi lẫn khán giả sững sờ—NPC bị bịt mắt kia rõ ràng khựng lại, nghiêng mặt, hướng về phíaBa Banói khẽ: “Ồ? Thú vị thật đấy. Tên của cô... vậy mà lại mang theo một chút sức mạnh ma pháp."



Lúc người chơi còn đang ngơ ngác, Andyver lên tiếng: "À đúng rồi, tôi muốn hỏi một câu, chúng ta còn cần phải đứng bao lâu nữa?"


“Từ nãy đến giờ, tôi cứ có cảm giác có rất nhiều ánh mắt đang dán chặt vào mình.”


Người chơi lúc này mới phản ứng lại, bọn họ đang đứng trước mặt một đám NPC, mấy tên côn đồ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đang vẻ mặt bi phẫn bị Ba Ba giẫm lên.


Nhéo một cái vào hông bạnhắng giọng một tiếng: “Hay là chúng ta ngồi xuống trước đi.”


Với màn thể hiện sức mạnh vừa rồi, lúc này rõ ràng không ai dám đến gây sự nữa.


Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống rồi, Thủy Vô Nguyệt lên tiếng: "Ma pháp mà anh vừa nói, là có ý gì?"


"Kỳ lạ, chính cô lại không biết sao?" Andyver với khuôn mặt đáng lẽ nên xuất hiện trong những buổi tiệc trang nhã, cầm chiếc cốc rượu bằng gỗ thô sơ nhất, bên trong đựng thứ rượu rẻ tiền.


Ba Bavừa tò mò vừa khiêm tốn hỏi tiếp: “Không biết! Anh có thể nói cho tôi được không?”


Andyver suy nghĩ một chút, ngón tay kia khẽ gõ vài cái lên bàn, anh nghĩ ngợi rồi mới lên tiếng: "Hỏi trước một chút, tôi cần phải bắt đầu giải thích từ bước nào?"


Người chơi: ?


Andyver mỉm cười: "Chắc là không đến mức phải bắt đầu từ... nguồn gốc ma pháp mà trẻ con cũng hiểu chứ?"


Người chơi cảm thấy mình vừa bị mỉa mai, và cũng không hề cảm thấy đó là ảo giác.


May mắn là, Thủy Vô Nguyệtkhông uổng công từng đọc cốt truyện: “Nếu ý anh là nguồn gốc của Thần Quang Minh, thì chúng tôi có biết.”


Người chơi khác: Không, bọn tôi không biết gì cả!


Hiển nhiên Thủy Vô Nguyệtrất hiểu tính cách của đám người chơi không bao giờ đọc cốt truyện, nên tự giác giải thích luôn: “Rất lâu về trước, thế giới này chìm trong bóng tối, chưa từng có ai nhìn thấy ánh sáng, tất cả đều bị bóng tối bao phủ. Cho đến khi Thần Quang Minh vĩ đại xuất hiện, không chút vụ lợi ban phát ánh sáng xuống nhân gian.”


Ba Balầm bầm hỏi nhỏ: “Prometheus?”



Thủy Vô Nguyệt: “Im đi.”


Ba BavàThiện Tailập tức rút dây kéo miệng lại, ngoan ngoãn im lặng.


Thủy Vô Nguyệttiếp tục: “Đồng thời, Thần Quang Minh còn ban cho loài người một món quà khác, đó chính là cội nguồn đầu tiên của ma pháp.”


Khóe miệng Andyver khẽ cong lên: "Xem ra phương diện này không cần tôi giải thích nữa."


"Còn về ma pháp mà tôi vừa nói... tên của cô mang theo một sức mạnh, tôi vậy mà lại không thể hiểu được ý nghĩa tên của cô, thậm chí muốn nói ra âm tiết cũng giống như ngôn ngữ Elf cổ xưa."


"Cho dù là gọi tên cô, cũng giống như gượng gạo dựa theo âm tiết của từ đó mà miễn cưỡng đọc ra vậy." Andyver mỉm cười: "Nhưng rõ ràng là một cái tên xa lạ như vậy, ý nghĩa không thể hiểu được, tôi lại vẫn có thể nhớ kỹ... cảm giác này thật kỳ diệu."


Chàng trai tóc đen bịt mắt đan hai tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, giọng điệu có chút vui vẻ, gọi ra cái tên mà đến người chơi cũng thấy khó mở miệng đọc ra.


“Cho nên, tôi mới nói điều này thật thú vị,Ba Ba~” Andyver cười đến cong cả mắt.


Ba Ba: “Tuy rằng tôi rất vui vì anh gọi đúng tên, nhưng sao anh lại gọi nhầm sang Ivan vậy?”


Andyver mỉm cười, không chút ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé, vì tôi không nhìn thấy, mong là đừng đòi hỏi quá cao ở một kẻ mù.”


Phong Tuyền: “……”


Mà cho đến lúc này, những người chơi và khán giả bị thu hút bởi NPC mới, mới nhận ra một cách muộn màng rằng NPC thiếu niên tóc đen đã rất lâu không nói một lời nào.


Nụ cười nhạt trên mặt Andyver không hề biến mất, anh thuận theo sai lầm vừa rồi, hướng về phía Phong Tuyền lên tiếng: "Vậy nên, tôi có thể biết tên của cậu không?"


Phong Tuyền: “…………”


Ba Bado dự quay sang nhìn Andyver: "Có khả năng nào là tôi vừa mới nói tên của Ivan rồi không?"


Andyver: “Ồ, xin lỗi nhé, tôi không chỉ mù mà còn bị lãng tai chọn lọc nữa.”


Ba Ba…NPC này phiền thật đấy!!


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 15: NPC này phiền thật
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...