Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 5: Sự tin tưởng vào tình yêu

101@-

Khi Ngụy Chỉ bước nhanh vào phòng Ngụy Lai, cậu ta đang mặc một chiếc quần short đi biển in họa tiết màu xanh, nằm vật trên giường chơi game điện thoại. Thấy cô tự tiện xông vào, Ngụy Lai lập tức ngồi bật dậy, cau mày, gương mặt tràn đầy khó chịu:


“Cho phép chị vào à, ra”


Lời chưa kịp dứt, một cái bạt tai giáng xuống mặt cậu ta.


Ngụy Lai choáng váng vì cú đánh, còn chưa kịp phản ứng thì Ngụy Chỉ đã giơ một thứ màu đen nhỏ trên tay lên.


“Cái này là cái gì?” cô nói từng chữ, ánh mắt bốc lửa tưởng như có thể thiêu đốt mọi thứ.


Ngụy Lai vừa nhìn rõ vật trong tay cô, cơn giận ban nãy tích tụ nơi gương mặt liền như con đập vỡ, xẹp xuống trong chớp mắt.


“Cái đó… sao tôi biết được chứ…” Cậu ta lắp bắp, không kịp chuẩn bị tâm lý.


Ngụy Chỉ không thèm nghe cậu ta biện hộ.


Cô không phải cảnh sát cũng chẳng là thẩm phán. Không cần đợi đầy đủ chứng cứ mới hành động.


Tiếng hét thất thanh của Ngụy Lai khiến Vương Lâm, người trông coi cửa hàng cùng Ngụy Sam, người đã ngủ trong phòng đồng loạt chạy đến. Vương Lâm còn định hỏi vì sao Ngụy Chỉ ra tay, nhưng Ngụy Sam đã đẩy mạnh cô ra, chắn trước con trai cưng của mình, quát lớn:


“Ngụy Chỉ! Dạo này mày càng quá đáng! Nó là kẻ thù mày hay là em trai ruột mày hả?!”


Trong căn phòng nhỏ chật hẹp giờ đã có bốn người. Dù Ngụy Chỉ và Ngụy Lai đứng ở cùng một góc, nhưng nhìn hai người chắn giữa Vương Lâm và Ngụy Sam, Ngụy Chỉ cảm thấy người bị dồn vào chân tường ngay lúc này chỉ có mình cô.


“Đây chính là ‘em trai ruột’ làm đấy, lắp camera quay lén tôi trong phòng tắm.” Ngụy Chỉ giơ ra chiếc camera đã bị cô siết đến nóng cả tay.


Vương Lâm tròn mắt nhìn chiếc camera trong tay cô, còn Ngụy Sam chỉ lướt qua hơi vẻ kinh ngạc rồi lập tức hỏi Ngụy Lai: “Con làm đấy à?”


“Có liên quan gì tới con! Con không biết gì hết!” Ngụy Lai lập tức kêu oan.


“Thấy chưa, em mày nói nó không biết. Mày có bằng chứng gì chứng minh là nó làm?”


Ngụy Chỉ rút điện thoại ra, ấn ba số 110, rồi chĩa màn hình vào cả ba người trước mắt mình.


“Ngụy Lai, tao cho mày ba giây để lựa chọn: tự thừa nhận, hay để cảnh sát lấy dấu vân tay trên camera rồi mới nhận. Ba… hai…”


Ở giây cuối cùng, Ngụy Lai đỏ bừng mặt, gào vào mặt Ngụy Chỉ:



“Đánh đi! Mày cứ đánh đi! Cho thiên hạ biết nhà mình là cái thứ gì! Để Quý Kỳ Côn biết mày là thứ gì, tất cả trong cái nhà này là thứ gì! Để xem hắn ta còn chịu cưới thể loại con gái như mày không”


Vương Lâm quýnh quáng đến mức hai tay không biết để đâu, hết quay sang khuyên người này lại dỗ người kia. Còn Ngụy Sam thì sắc mặt tái xanh, quay sang tát lệch cả mặt Ngụy Lai.


“Mày chửi ai đấy? Cả bố mày cũng là thứ hả?!”


Ngụy Lai ôm đầu co lại nơi góc tường, ánh mắt vẫn đầy căm hận nhìn chằm chằm Ngụy Chỉ đối diện. Sau cú đòn oan uổng, cậu ta bắt đầu dè chừng hơn.


“Mày tưởng tao muốn làm chuyện này chắc?” Ngụy Lai nghiến răng, giận dữ “Cũng là tại mày ép tao! Mày bám được đại gia thì chỉ biết nghĩ cho bản thân, keo kiệt với cả nhà! Không hiểu sao bố mẹ nuôi mày lớn từng này được!”


“Dù thế nào con cũng không thể làm chuyện như vậy được!” Vương Lâm nhíu mày, nói nhỏ trách mắng.


“Bà câm đi! Dạy con không ra gì, mới sinh ra toàn mâu thuẫn như này!” Ngụy Sam trừng mắt, cặp mắt phồng to như cá vàng lộ rõ bạo lực. Hai tay buông thõng đã siết thành nắm đấm, gân xanh nổi khắp khuôn mặt vì giận dữ. Vương Lâm cứng đờ, muốn bênh vực Ngụy Chỉ mà không còn dũng khí.


Không chỉ Vương Lâm, cả Ngụy Lai và Ngụy Chỉ đều theo phản xạ nín thở, toàn thân căng cứng. Giây phút ấy, những lời cãi vã lúc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.


Sống trong bạo lực lâu ngày, cơ thể con người sẽ tự học cách siết cơ bắp để giảm đau trước khi bị đánh. Đó là bản năng sinh tồn mà cả nhà họ Ngụy, trừ Ngụy Sam đều đã học được.


Dù tinh thần đã không còn sợ ông ta, nhưng nỗi sợ ăn sâu vào máu thịt vẫn dễ dàng trỗi dậy, chi phối phản ứng cơ thể cô.


Nhưng lần này, cô sẽ không lùi bước nữa.


Ngụy Chỉ siết chặt nắm tay, móng tay cắt gọn cắm sâu vào lòng bàn tay. Cơn đau do người khác mang đến khiến người ta sợ hãi. Còn cơn đau do chính mình tạo ra sẽ khiến người ta tỉnh táo.


Cô nhìn thẳng vào mắt Ngụy Lai, chậm rãi nói:


“Nếu tao không lấy được Quý Kỳ Côn, tao vẫn còn đường khác. Còn mày thì sao? Ai trả nổi khoản vay của bố mẹ? Mày vô dụng thế này, không nhờ nhà họ Quý đỡ cho, còn có hy vọng gì trong cuộc đời này nữa đâu?”


“Mày nói ai vô dụng?!” Ngụy Lai bật người khỏi góc tường.


Ngụy Sam trầm ngâm giây lát.


Ngay sau đó, ông ta tung chân đá thẳng vào người Ngụy Lai.


“Xin lỗi chị mày.”


“Sao?”


“Xin lỗi!”



Chưa kịp hoàn hồn, Ngụy Lai đã bị ông ta đấm đá như mưa. Cậu ta hoàn toàn không kịp trở tay, chỉ còn biết bất ngờ, đông cứng tại chỗ chịu đòn.


Dù thân thể mạnh hơn Ngụy Sam, người mà giờ đây đã lớn tuổi hơn rất nhiều, nhưng bóng ma và sức ỳ từ năm tháng trước khiến cậu ta chỉ biết ôm đầu chịu trận, y như thuở nhỏ mười năm về trước.


“Mẹ! Mẹi! Chị! Chị! Cứu con!” Tiếng kêu cứu thảm thiết.


Vương Lâm như tượng đất, bất động tại chỗ, gương mặt lộ rõ sợ hãi.


“Đủ rồi!” Ngụy Chỉ không thể chịu nổi thêm.


Ngụy Lai là tên khốn, nhưng không có nghĩa cô sẽ thích thú nhìn cậu ta bị người cũng chẳng ra gì đánh đập tàn nhẫn.


Cảnh tượng trước mắt khiến cô muốn phát ốm.


“… Đủ rồi.” – Ngụy Chỉ lặp lại.


Ngụy Sam dừng tay, thở hổn hển nhìn cô.


Cô nhìn Ngụy Lai: “Mày có đặt camera ở đâu khác không?”


“Không… không còn…” Ngụy Lai co rúm trong góc.


“... Còn lần sau, tao sẽ báo cảnh sát. Tao sẽ không quan tâm mày có tiền án hay không.” Cô nói.


Đẩy Vương Lâm ra, cô quay người rời khỏi phòng.


Chiếc ban công rộng chỉ hơn một mét bỗng chốc trở nên chật chội và ngột ngạt. Cô cầm túi và điện thoại, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.


“Tiểu Chỉ, muộn thế này con định đi đâu?” Tiếng Vương Lâm hốt hoảng vang lên sau lưng, theo sau là tiếng bước chân loạng choạng vội vàng đuổi theo trong màn đêm dài bất tận.


Cô không ngoảnh lại.


Chỉ đêm nay, chỉ ngay khoảnh khắc này, cô cần rời khỏi vũng lầy này.


Khi đi ngang một rãnh nước bẩn, cô ném chiếc camera giấu trong quạt thông gió xuống đất, đạp nát vụn rồi đá thẳng xuống mương.


Sau đó, cô gọi cho Quý Kì Côn.


“Em có thể đến tìm anh không?”



Cô hỏi khi cuộc gọi đã được kết nối.


Nửa tiếng sau, chiếc Bentley Bentayga đen dừng bên đường. Dưới ánh đèn đường cũ kỹ vàng vọt, vây quanh bởi vô số muỗi, tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Quý Kì Côn bước xuống xe, chỉ liếc qua đã thấy Ngụy Chỉ ngồi trong bóng tối.


Cô ngồi ôm gối trên ghế đá công viên, co mình lại như một quả bóng nhỏ.


Anh bước đến, nâng mặt cô lên, để lộ gương mặt đầy nước mắt.


Quý Kì Côn quỳ xuống, ánh mắt ngang tầm mắt với Ngụy Chỉ, dịu dàng lau nước mắt cho cô bằng tay phải của mình.


“Em có thể tin tưởng dựa vào anh.” Anh khẽ nói: “Vì trên đời này, người yêu em nhất là anh.”



Yêu nhau hẹn hò hơn một năm, đây là lần đầu tiên Quý Kì Côn đưa cô về nhà.


Anh sống ở khu Lộ Đảo Phủ, là một trong những khu chung cư đắt đỏ nhất thành phố Giang Đô. Nhân viên tiếp tân mặc vest đứng trực 24/24 trong cabin kính, hầm xe như mê cung chật kín những chiếc xe sang trị giá hàng triệu đô la.


Trong khi mức lương trung bình năm ngoái của công nhân viên ngoài tư nhân ở Giang Đô chỉ hơn 50.000 nhân dân tệ, tức hơn 4.000 mỗi tháng, trừ bảo hiểm thì chỉ còn hơn 3.000. Nhân viên tư nhân còn tệ hơn.


Như cô, chưa trừ bảo hiểm đã chưa đến 4.000, trừ xong còn chưa chắc được 3.000.


Cô phải nhịn ăn bao nhiêu năm mới mua nổi một trong vô số chiếc xe sang trọng trong hầm kia?


Khoảng cách giữa người với người, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào lại có sự khác biệt đến như vậy?


Từ công việc? Từ kì thi đại học? Từ trung học?


Hay từ khoảnh khắc chào đời, số phận đã định sẵn?


Ngụy Chỉ không biết câu trả lời, nhưng cô từ chối chấp nhận sự thật.


Quý Kì Côn nhanh chóng ấn vài phím trên ổ khóa nhập mật khẩu, mở cửa mời Ngụy Chỉ vào.


“Nhà hơi bừa, em đừng để ý.” Anh cười “Trong tủ lạnh có cà phê với nước khoáng, em muốn uống gì?”


“Em uống nước lọc là được rồi.” Ngụy Chỉ đáp.


Anh đi vào khu bếp mở, còn cô bắt đầu quan sát căn hộ. Ngoài phòng khách và nhà tắm, tất cả cửa phòng đều đóng kín và có khóa mật mã như cửa chính.



Căn phòng khách sạn 5 sao họ thường đến có cửa sổ lớn rộng từ sàn đến trần nhà, lúc nào cũng sạch bong như có người lau dọn mỗi ngày. Trên đó, mỗi lần như vậy, cô đều có thể thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng bóng dáng hai người, cô và người mình yêu quấn lấy nhau.


Trước đây cô không hiểu sao anh lại thích căn phòng đó đến vậy. Giờ thì cô hiểu.


Điều anh thích không phải là dịch vụ tiện nghi của khách sạn, mà là những tấm gương.


Nhà Quý Kỳ Côn, gương là vật trang trí chính. Dù cô đi qua bất cứ nơi nào cũng đều có một tấm gương bao quanh bóng hình cô.


Ánh trăng lạnh lẽo rọi vào từ cửa sổ lớn, bị khúc xạ phản chiếu qua vô số tấm gương, khiến ngôi nhà mang sắc xám lạnh tựa hồ như vỡ vụn tan vào trong những tia ánh sáng đứt đoạn.


Anh đưa cô chai nước khoáng trong ngăn mát đã được mở nắp, cô đón lấy, một luồng hơi lạnh buốt xuyên qua tay cảm giác như muốn ăn mòn cả cánh tay của cô.


Cô chậm rãi uống vài ngụm.


“Em có cảm thấy đỡ hơn chưa?” Anh nhìn cô đầy chăm chú.


“… Ừ.”


“Anh sẽ luôn bên em, bảo bối.” Anh khẽ nói, giọng nói trầm ấm đầy sự mê hoặc quyến rũ: “Chỉ cần em dựa vào anh là đủ.”


Cô tựa lên cửa kính lạnh lẽo, bàn tay phải đặt lên một tòa nhà rực sáng đằng xa. Khoảng cách quá lớn khiến nó xa xôi, hư ảo đến mức như thể chỉ cần đưa tay là có thể nắm lấy cả thế giới. Bàn tay cô từ từ siết lại, một âm thanh rên nhẹ bật ra nơi cổ họng.


Cô không hỏi tại sao trước đây anh luôn đưa cô đến khách sạn mà không đưa cô về nhà.


Cô luôn ngoan ngoãn, biết điều, chính vì thế, đó là lý do tại sao cô mới có ngày hôm nay.


Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngụy Chỉ đã lặng lẽ thức dậy.


Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ánh mắt đảo qua bốn phía yên tĩnh xung quanh. Trong chiếc gương hình thù kỳ lạ trên tường, hiện rõ hình bóng phản chiếu của cô. Vì tò mò, cô đặt tay lên tay nắm cửa, một trong những cánh cửa đang đóng chặt. Một cảm biến tự động chiếu sáng giao diện màn hình. Cô ngắm dãy số, đoán xem anh sẽ dùng những con số gì để đặt mật khẩu.


Chốc lát sau, cô buông tay nắm cửa, đi về phía bếp.


Trên bàn đá cẩm thạch sạch bong kin kít không một hạt bụi, có một túi ngũ cốc nguyên cám được đóng kín bằng chiếc kẹp nhựa, trong tủ lạnh còn có một chai sữa tươi đã mở.


Sau khi xác định được bữa sáng thường ngày của Quý Kì Côn là gì, cô bắt đầu chuẩn bị.


Lúc này, điện thoại của Ngụy Chỉ để trên bàn rung lên, một số điện thoại lạ hiện trên màn hình. Cô biết là ai gọi, chuyển máy sang chế độ im lặng, úp màn hình xuống, không bận tâm.


Nhưng cuộc gọi đó vẫn khiến lòng cô chao đảo.


Thời gian dành cho cô… không còn nhiều nữa.


Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Story Chương 5: Sự tin tưởng vào tình yêu
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...