Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 4: Một vật thể không thuộc về

107@-

Sáng hôm sau, không khí bình lặng dường như có chút khác thường mà chỉ mình Ngụy Chỉ mới nhận ra.


Đầu tiên, khi cô đến phòng giám đốc đưa tài liệu, Quý Kì Côn không giữ cô lại nán lại như mọi khi. Thứ hai, công việc vốn dĩ cô có thể báo cáo, thì hôm nay lại gọi Tiểu Thái vào văn phòng thay thế.


Cuối cùng, đến giờ ăn trưa, cô chủ động đến tìm anh, định rủ anh đi ăn cùng.


Văn phòng đã khóa trái. Tiểu Thái đi ngang qua, giọng điệu chẳng che giấu nổi sự hả hê: “Sếp Quý nghe xong báo cáo thì đi ra ngoài rồi.”


Ngụy Chỉ cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không gọi cuộc gọi ấy. Thay vào đó, cô lặng lẽ xoay người đến căng tin nhỏ của công ty.


Căng tin nhỏ chật kín nhân viên của phòng trưng bày đang ăn trưa. Vì cô đến muộn, chẳng còn món gì ra hồn. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào những món ăn còn lại, đang định chọn đại cái gì đó thì một giọng nói quen thuộc vang lên:


“Đến muộn rồi à? Sườn bị người ta gắp hết rồi đó.”


Ngụy Chỉ ngẩng đầu. Đứng đối diện cô là Trịnh Điền Tâm, tay cầm cái thìa sắt to, trên đó còn dính chút trứng xào cà chua. Bà ấy cười híp mắt nhìn cô, trước ngực là chiếc tạp dề trắng lấm lem, nếp nhăn nơi khóe mắt xếp chồng ẩn hiện giữa những lớp mỡ. Một chiếc cằm thứ hai rộng và dày hơn, nhô ra từ sau chiếc cằm thật cũng muốn chào hỏi Ngụy Chỉ.


Làm việc ở phòng tranh hơn một năm, Trịnh Điền Tâm là nhân viên nhà ăn duy nhất mà Ngụy Chỉ quen thân.


Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ là… mặc dù ngoại hình béo phì và già nua của bà ấy không hề liên quan đến từ “điền tâm”, nhưng tính cách lại rất ấm áp và thân thiện, ai cũng công nhận điều đó. Bà nhớ tên tất cả mọi người trong phòng trưng bày, mỗi lần gặp đều cười chào một tiếng.


Dù không phải ai cũng thích bà ấy, nhưng ít nhất cũng không ai ghét.


Ngụy Chỉ cũng không ghét bà.


“Không sao, chỉ là chút đồ ăn thôi mà.” Ngụy Chỉ mỉm cười đáp.


“Đi theo bác.” Trịnh Điền Tâm nói với giọng bí mật, tay chỉ chiếc thìa.


Ngụy Chỉ bưng khay thức ăn theo bà đi vào khu vực bên trong chỉ dành cho nhân viên bếp. Trịnh Điền Tâm cầm lấy khay của bà, đi vào trong bếp, lát sau quay ra, khay của cô đã đầy ắp sườn kho tộ và trứng xào cà chua, những món mà không còn trên khay chung.


Không dừng lại ở đó, bà còn bưng khay giúp Ngụy Chỉ tìm chỗ trống trong khu ăn uống.


“Sao hôm nay tự dưng đến căng tin ăn vậy? Cháu cãi nhau với chủ tịch Quý à?” Bà trêu chọc với vẻ mặt thích hóng chuyện.


“Bọn cháu không cãi nhau.” Ngụy Chỉ đáp, “Sáng nay hình như anh ấy có vẻ hơi bận rộn.”


“Ây da, đàn ông mà, đều như vậy cả. Không ai mãi nồng nhiệt được đâu, lúc nóng lúc lạnh. Chồng bác cũng thế, vui thì là một người, không vui thì thành người khác.” Trịnh Điền Tâm lải nhải, “Nhưng với một người như sếp Quý ấy à, cháu phải giữ chặt, không khéo có cả đống người muốn giành đấy!”


Ngụy Chỉ bị bà chọc cười: “Ai muốn giành chứ không phải cháu?”



“Đừng nói thế, đừng nói thế.” Bà phẩy tay ra vẻ thần bí, rồi tiếp tục giảng “bí kíp thuần phục chồng”: “Đàn ông ấy à, không thể lúc nào cũng tốt với họ mãi, cũng không thể toàn lạnh nhạt. Phải treo cho họ một tí, rồi mới cho miếng ngọt, còn hiệu quả hơn là cho ngay từ đầu.”


“Chả trách tình cảm bác với chồng vẫn tốt, thì ra có bí quyết hết.” Ngụy Chỉ trêu lại.


“Chà, sống mấy chục năm với nhau rồi, không lẽ không rút được kinh nghiệm gì à?”


Vừa trò chuyện, hai người vừa đi đến một bàn trống. Trịnh Điền Tâm đặt khay xuống, mỉm cười: “Cháu ăn từ từ nha, bác về bếp đây. Cần gì cứ gọi bác!”


“Dạ, cảm ơn bác.” Ngụy Chỉ cũng mỉm cười đáp lại.


Sau khi bà rời đi, Ngụy Chỉ ngồi xuống, vừa ăn vừa nhớ lại những lời bà vừa nói.


Trước treo, sau cho ăn… sẽ hiệu quả hơn là đưa thẳng.


Cô từ bỏ ý định gọi cho Quý Kì Côn vào tối nay.


Hai ngày tiếp theo, Quý Kì Côn không liên lạc với cô, và cô cũng không chủ động tìm anh. Trong văn phòng, anh cư xử như bình thường, cô cũng không khác.


Ngày thứ ba, là Chủ nhật, hôm nay Ngụy Sam mời Quý Kì Côn đến nhà ăn cơm.


Dù là ngày nghỉ, nhưng Ngụy Chỉ vẫn thường đi giao đồ ăn. Tuy nhiên hôm nay, để chào đón "quý nhân" đến thăm, cả nhà kể cả cô đều phải vào vị trí.


Mười giờ sáng, Ngụy Sam vốn lười chảy thây đã ghé qua chợ đồ cũ “săn kho báu”, không chỉ thuê vài bức “danh họa”, “đồ cổ”, mà còn cắt trộm bó hoa hồng phấn nở rộ từ công viên, c*m v** chiếc bình đã lâu không dùng, đặt trang trọng giữa chiếc bàn ăn vuông nhỏ bé tí.


Ngay cả Ngụy Lai, vẫn còn băng trên đầu, cũng phải ăn mặc chỉnh tề, gượng gạo lấy tinh thần để chuẩn bị ra chào đón “cây rụng ra tiền”.


Vương Lâm thì khỏi nói, từ bảy giờ sáng đã vào bếp tất bật.


Mười một giờ trưa, Ngụy Sam lấy ra điều khiển máy lạnh, thứ chỉ có ông nắm giữ bật cho chiếc máy lạnh xưa cũ hoạt động lần đầu sau bao năm không hoạt động.


Nửa tiếng sau, dù chưa thấy điện thoại gọi đến, nhưng tiếng động cơ của chiếc Bentley Bentayga vang lên, như tiếng chuông riêng báo hiệu “giờ ăn tối đã đến” cho Ngụy Sam. Anh ta vội nhét đôi chân bốc mùi vào đôi giày da giả màu nâu, lật đật chạy ra dẫn đường cho “Tỳ Hưu vàng” của mình.


Vài phút sau, Ngụy Sam đẩy cửa gỗ, đưa Quý Kì Côn tay xách đầy quà bước vào trong căn phòng nhỏ hẹp chật chội.


Vừa bước vào, đập vào mắt là chiếc ban công chỉ rộng 1,2 mét. Nhưng Ngụy Sam đã bảo Ngụy Chỉ thu chiếc giường xếp đi từ lâu.


Vì vậy, ban công chỉ là... ban công.


“Ôi dào, chỗ chật chội quá, cháu đừng chê nhé. Nếu không phải mấy bà con hàng xóm còn trông vào cái tạp hóa nhỏ này, bác đã dọn lên căn hộ có thang máy từ lâu rồi!” Ngụy Sam lớn tiếng nói.


“Sao cháu lại chê chứ?” Quý Kì Côn mỉm cười, “Tiểu Chỉ đâu rồi ạ?”



Ngụy Chỉ từ bếp bước ra, như thể mới phát hiện ra anh đến, nở nụ cười vừa đủ:


“Anh đến rồi à?”


Ánh mắt cô liếc nhanh xuống những hộp quà anh cầm trên tay.


“Sao lại mang nhiều thế? Anh đâu phải lần đầu đến, khách sáo quá rồi.”


“Đúng vậy, khách sáo thật.” Ngụy Sam vừa nói vừa giật lấy chai rượu Mao Đài và bao thuốc Trung Hoa trong tay anh, mặt lộ rõ niềm vui. “Ngụy Chỉ, đừng bận nữa, mau ra đây tiếp chuyện với Quý Kì Côn đi!”


Ngụy Chỉ tháo tạp dề, mời Quý Kì Côn ngồi xuống chiếc ghế sofa nhung xanh đậm, rồi rót trà cho anh. Khi cô quay lại với tách trà, Ngụy Lai đã ngồi sát bên Quý Kì Côn, hăng hái nịnh nọt.


“…Bạn bè em mà biết anh rể em là con trai của Quý Chung Vĩnh, một trong mười doanh nhân tiêu biểu hàng đầu cái thành phố Giang Đô này thì ghen tị chết mất! Chị em đúng là số hưởng, gặp được anh rể tốt thế này!”


“Là cháu trai.” Quý Kì Côn mỉm cười chỉnh lại.


“Ấy ya, anh rể khiêm tốn rồi. Trong lòng bác trai, anh chắc còn quý hơn con ruột ấy chứ!”


“Cái đầu cậu sao vậy?” Quý Kì Côn hỏi, nửa đùa nửa thật.


“À… dạo trước đi net về, em không để ý có ổ gà, vấp té một cú. Vỡ cả đầu. Chết tiệt.” Ngụy Lai liếc nhanh về phía Ngụy Chỉ.


“Em với chị em bất cẩn quá.” Quý Kì Côn nói. “Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận.”


Không bao lâu sau, Vương Lâm bắt đầu bưng đồ ăn lên bàn gỗ nhỏ. Khi các món đã đầy đủ, bà mới vui vẻ mời mọi người vào bàn.


Cái bàn gỗ nhỏ nhét năm người, chật như những đĩa thức ăn phải dồn dẹp từng chút một, không chừa một chỗ trống. Cái bình hoa rườm rà phiền phức giữa bàn, Ngụy Sam nhất quyết không chịu bỏ.


Những bông hồng phấn còn vương chút sương sớm trong công viên, bị nhét vào cái bình nhựa màu xanh nhạt. Tranh giả treo vội trên tường, “đồ cổ” giả đặt trong góc nhà sau cánh cửa gỗ.


Mọi thứ đều toát lên vẻ lố bịch.


Cũng như năm người ngồi quanh bàn, miễn cưỡng tụ lại như những món ăn chồng chất.


Người sôi nổi nhất, tất nhiên là Ngụy Sam. Ông thao thao bất tuyệt nói về “đại dự án” mà cả nhà nghe mãi cũng chai tai.


“…Chỉ cần khởi công là chấn động cả Giang Đô! Dự án mấy chục năm mới có một lần!”


“Tôi chưa được vào nhưng nghe nói có người đã vào rồi. Bà biết không tôi lo hết rồi, chỉ cần bắt đầu! Ba triệu lập tức về tài khoản tôi!”


“Ba triệu là gì, tôi lấy phần nhỏ thôi. Dự án này vài trăm triệu lận. Ba triệu? Chỉ là muối bỏ bể thôi!”



Ngụy Chỉ dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn thấy khó chịu đến mức như ngồi trên đống lửa.


Tất cả sự thiếu liêm sỉ của nhà họ Ngụy, dường như đều đổ lên gương mặt cô.


Ngụy Sam thì khỏi bàn. Ngụy Lai không đau không ngứa, dường như đã quen, thỉnh thoảng còn cần mẫn gắp thức ăn cho Quý Kì Côn.


Vương Lâm không nói gì, nhưng gương mặt càng lúc càng trầm xuống đã lộ ra nỗi xấu hổ ẩn trong cái cúi mặt của bà.


Bữa “tiệc” dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc.


Khi có cơ hội chen lời, Vương Lâm mới dè dặt lên tiếng, giọng hơi lấy lòng:


“Tiểu Côn, con với Tiểu Chỉ tính ngày cưới chưa?”


“Dạ, tụi con định kết hôn vào đầu xuân năm sau.” Quý Kì Côn cười lịch sự.


“Vậy là tốt rồi… tốt rồi.” Vương Lâm thở phào, liên tục gật đầu. “Chuyện cưới hỏi, con có gì cần giúp, đừng ngại nhé. Nhà bác vốn chỉ là dân quê, đã trải qua bao nhiêu mưa nắng dãi dầm, không ngại khổ, ngại mệt, cần gì con cứ gọi nhé.”


“Dạ, bác cứ yên tâm.”


Cái nhà chật hẹp và nghèo khổ này, chẳng có gì đáng để níu chân. Thậm chí không có nổi cái TV, giữ khách lại làm gì?


Cả hai bên đều ngầm hiểu không đề cập chuyện “ngồi lại chơi thêm” sau bữa tối.


Thay vào đó, Ngụy Sam đẩy Ngụy Chỉ như một món quà đáp lễ:


“Hai đứa đi xem phim, hẹn hò đi. Người già tụi bác cũng không muốn làm phiền đôi trẻ nữa đâu.”


Ngụy Chỉ đi sau lưng Quý Kì Côn ra khỏi nhà. Anh luôn mặc đồ hàng hiệu mới nhất của mỗi tuần lễ thời trang diễn ra trong một mùa. Bên dưới lớp quần áo đắt tiền là dáng người thon gọn rắn chắc do luyện tập, hoàn toàn trái ngược với con hẻm nghèo khổ, đơn sơ, tr*n tr** thấm vào từng đường nét kia.


Anh dừng bước, quay lại nhìn cô đang chậm chạp, khóe miệng cong lên nở nụ cười:


“Sao đi chậm vậy?”


Ngụy Chỉ bước tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.


“Xin lỗi… bố em lúc nào cũng vậy.”


“Bố em cũng vui tính mà.” Quý Kì Côn cười nửa miệng.


Thấy cô cúi đầu không nói, anh chủ động nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn vào mắt cô khi cô ngẩng lên: “Anh biết em sống coi trọng tình cảm, nhưng những thứ không tốt cho em, cần buông thì phải buông. Đừng quên, em vẫn còn có anh ở bên.”



Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.


“So với những người đội danh người thân để làm tổn thương và lợi dụng em, Ngụy Chỉ, em đã tin tưởng chọn anh, anh cũng sẽ kiên định chọn em. Chúng ta mới là gia đình thực sự.”


Quý Kì Côn thấy cô mím chặt môi, biểu hiện của sự kiên định cứng đầu khó khuất phục, đó cũng là sự kiêu hãnh của riêng mình cô mà anh lờ mờ từng cảm nhận được trong ấn tượng đầu tiên khi gặp người con gái này. Nhưng nỗi tủi thân, tiếng nghẹn ngào như muốn bật khóc, cuối cùng phá vỡ sự bướng bỉnh ấy.


“Em tưởng… anh không cần em nữa.” Cô nói vẻ nũng nịu xen vài phần trách móc, “Anh mấy ngày liền tránh mặt em.”


“Anh tránh mặt em khi nào?” Quý Kì Côn bật cười.


Sự nghi ngờ trong anh tan biến, thì ra không phải cô dửng dưng, mà là giấu kín bất an và sợ hãi.


“Anh thật sự không tránh em à?” Ngụy Chỉ hỏi lại.


“Dĩ nhiên. Mấy hôm nay anh bận quá mới không dành sự quan tâm cho em được.” Quý Kì Côn nắm tay cô, dắt về phía chỗ đậu xe, “Đừng phụ lòng tốt của bố mẹ em, mình cùng đi xem phim nha?”


...


Nhờ có Quý Kì Côn, Ngụy Chỉ có một ngày Chủ nhật hoàn toàn thư giãn.


Dù vậy, trong lòng cô vẫn lởn vởn suy nghĩ không biết mình có nên tranh thủ thời gian đi giao đồ ăn hay không.


Mười giờ tối, anh đưa cô về nhà. Giờ mà ra trạm đổi xe điện rồi thay đồ cũng không còn kịp giao được mấy chuyến, Ngụy Chỉ quyết định cho bản thân một ngày nghỉ trọn vẹn. Về đến nhà, tắm rửa xong rồi đi ngủ sớm.


Trong nhà nóng hầm hập như lò hấp. Hai phòng ngủ đều có quạt cây, riêng chỗ giường xếp của Ngụy Chỉ chỉ có chiếc quạt bàn nhỏ xíu đang gồng mình xoay giữa không khí nóng bức, ngột ngạt.


Cô cầm đồ thay, đi vào nhà tắm chật chội, treo quần áo lên móc sau cửa, bắt đầu c** đ*.


Hơi nước dần bao phủ cả phòng tắm.


Đây là khoảnh khắc hiếm hoi trong ngày cô thật sự thả lỏng.


Đang tận hưởng chút yên bình, ánh mắt cô bất chợt quét đến cánh quạt phía sau quạt thông gió trên trần, nơi đó… ánh lên một tia sáng lạ lùng.


Dòng nước ấm vẫn chảy trên người, nhưng trái tim cô như bị dội một gáo nước lạnh.


Ngụy Chỉ vặn tắt vòi sen, đạp lên kệ trong góc, với tay lên quạt thông gió.


Ngón tay cô lần mò trong lớp bụi dày lâu năm sau quạt.


Cô chạm vào một vật không thuộc về quạt thông gió, một vật thể nhẵn nhụi, hoàn toàn mới lạ.


Là... là một chiếc camera... siêu nhỏ.


Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Story Chương 4: Một vật thể không thuộc về
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...