Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Chương 26: Người thế thân tiếp theo
125@-
Vào ngày thứ tám sau khi Ngụy Lai rơi xuống cống, cảnh sát kết luận đây là một vụ tai nạn, chấm dứt một loạt cuộc điều tra nhàm chán.
Sau cuộc thẩm vấn cuối cùng, Ngụy Chỉ bị đưa về đồn cảnh sát.
Bây giờ cô đã biết tên của người cảnh sát trung niên trước mặt mình là Trương Khai Dương, cũng chính là người mà cô đã thấy ở trung tâm sức khỏe tâm thần.
Anh ta đến để lấy thuốc à? Hay để điều tra vụ án?
Ngụy Chỉ đủ khôn khéo để không hỏi gì.
“Hai người định kết hôn khi nào?” Trương Khai Dương hỏi một cách tự nhiên.
“Có lẽ là vào nửa cuối năm, thời gian cụ thể chúng tôi vẫn chưa quyết định... vì gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.” Ngụy Chỉ gượng cười.
Ngụy Lai vẫn chưa được tìm thấy, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cậu ta không còn hy vọng sống sót. Ngay cả việc tìm thấy thi thể, cũng đã trở thành một điều xa xỉ.
Cậu ta cùng chiếc điện thoại và tất cả đồ vật tùy thân, đều biến mất dưới lòng đất rộng lớn của thành phố.
“Nói như vậy là hai người sắp kết hôn rồi.” Trương Khai Dương trầm ngâm.
“Có vấn đề gì sao?”
“...Cô hãy ghi lại số điện thoại của tôi.” Trương Khai Dương không trả lời câu hỏi của cô, mà chuyển sang nói. “Gặp nguy hiểm hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Trương Khai Dương nhìn cô chằm chằm, Ngụy Chỉ cảm nhận được một sự kiên định và khẩn thiết trong ánh mắt của anh. Ban đầu cô không có ý định liên lạc với cảnh sát, nhưng dưới ánh mắt của anh, cô đã do dự.
“Anh viết số cho tôi đi.” Cô nói.
Anh không hỏi tại sao cô không lưu vào điện thoại, mà phải viết ra giấy, như thể anh đã biết rằng cô không thể để lại dấu vết của người khác trên điện thoại.
Trương Khai Dương mượn giấy bút từ người gác cổng, viết một dãy số, xé tờ giấy đưa cho cô.
Ngụy Chỉ nhận lấy, cẩn thận gấp số điện thoại thành một hình vuông nhỏ.
Trương Khai Dương đang quan sát hành động của cô, đột nhiên nghe thấy cô từ từ lên tiếng:
“Vụ án về chồng sắp cưới của tôi năm đó, có phải cảnh sát Trương cũng tham gia điều tra không?”
Ngụy Chỉ đặt tờ giấy đã gấp vào ngăn nhỏ trong túi xách, ngẩng đầu nhìn Trương Khai Dương đang kinh ngạc.
“Tôi đoán thôi.” Cô cười. “Xem ra đã đoán đúng rồi.”
“Cảm ơn cảnh sát Trương đã vất vả vì chuyện của em trai tôi. Tôi rất muốn nói chuyện thêm nhưng đột xuất có việc gấp, nên tôi phải đi rồi.” Cô nói. “Lần sau chúng ta gặp lại ở một nơi khác nhé, cảnh sát Trương.”
Ánh nắng mặt trời đầu tháng Chín, vẫn còn mang vẻ kiêu ngạo của mùa hè.
Ánh sáng chói chang chiếu lên khuôn mặt của Ngụy Chỉ, dường như ngay cả những mao mạch dưới da cũng có thể nhìn thấy rõ. Hốc mắt cô vẫn sưng đỏ, như thể vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất người thân.
Trước mắt Trương Khai Dương chợt hiện lên hình ảnh Quý Kì Côn tám năm trước khi nhận thẩm vấn ở đồn công an.
Anh ta cũng đau khổ tương tự.
“Nếu cô đã biết, tại sao còn...” Trương Khai Dương ngập ngừng.
Với lập trường của anh, có nhiều điều không thể nói. Giống như cho dù Ngụy Chỉ không yêu cầu anh giữ bí mật về chuyện nợ nần, anh cũng sẽ không nói cho Quý Kì Côn biết.
Cảnh sát có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ quyền riêng tư cá nhân, ngoại trừ những chi tiết có liên quan đến vụ án.
“Đương nhiên là vì tôi yêu anh ấy rồi.” Ngụy Chỉ bật cười, như thể anh đã hỏi một câu hỏi hiển nhiên. “Cảnh sát Trương, anh có thể kết hôn với một người mà anh không yêu không?”
Cô lịch sự gật đầu với anh, quay người bước ra khỏi cổng.
Chiếc Bentley Bentayga màu đen đang đợi cô cách đó không xa.
Cô mở cửa lên xe, ngồi ở ghế phụ. Cả hai cửa sổ đều đang mở, trong gương chiếu hậu bên phải phản chiếu hình ảnh cổng đồn cảnh sát. Quý Kì Côn đang trả lời tin nhắn công việc.
Khi Ngụy Chỉ thắt dây an toàn, anh ta đặt điện thoại xuống, khởi động xe.
“Chuyện bố em làm ầm ĩ ở khu chung cư Lam Thiên, em có biết không?” anh hỏi.
“...Em có nghe nói.”
“Bảo ông ấy giữ kín chuyện một chút, anh nghe nói ông ấy còn gọi cho mấy tờ báo nữa.” Quý Kì Côn cau mày. “Nếu chuyện này lên báo, chú anh chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Ngụy Chỉ hiểu nỗi lo lắng của anh. Quý Chung Vĩnh là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố, không thể có người thân quen là một kẻ vô lại.
“Cho em đến khu chung cư Lam Thiên.”
Vẫn như trước, Quý Kì Côn đỗ xe bên ngoài khu chung cư đợi, Ngụy Chỉ một mình đi vào.
Do ảnh hưởng của vụ việc Ngụy Lai rơi xuống cống, khu chung cư Lam Thiên đã lắp đặt cổng ra vào mới, cư dân cần quẹt thẻ mới được vào, người ngoài thì cần phải đăng ký xét duyệt nghiêm ngặt.
“Cô đến làm gì?” Bảo vệ liếc xéo cô, tay cầm một cuốn sổ đăng ký.
“Tìm bố tôi.” Ngụy Chỉ nói. “Ông ấy đang làm ầm ĩ trong đó, tôi đến để khuyên ông ấy.”
Bảo vệ nghe vậy lập tức cất sổ đăng ký, dẫn Ngụy Chỉ đi thẳng vào khu chung cư.
Vừa bước vào khu chung cư, Ngụy Chỉ đã thấy Ngụy Sam xông qua đám người nhân viên quản lý tòa nhà và chạy về phía cổng.
Bảo vệ vội vàng bỏ lại Ngụy Chỉ, chặn Ngụy Sam lại trước khi ông ta lao đến cổng.
“Làm gì thế!”
Ngụy Sam cố gắng thò đầu ra qua cánh tay của bảo vệ, gào to:
“Không có công lý! Con trai tôi bị ban quản lý vô lương tâm hại chết rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Ban quản lý Hữu Ái, trả lại con trai tôi! Tôi không sống nữa, tôi cũng chết cho xong! Mọi người hãy nhớ kỹ, ban quản lý Hữu Ái là một công ty tàn nhẫn độc ác, nuốt người không nhả xương.”
Sắc mặt của bảo vệ và tất cả nhân viên quản lý đều kinh hoàng.
“Ông Ngụy, xin ông bình tĩnh lại...”
“Ông Ngụy, có gì chúng ta vào văn phòng ban quản lý ngồi nói chuyện...”
Hiện trường hỗn loạn.
“Bố.” Ngụy Chỉ đi đến trước mặt ông ta. “Con có chuyện muốn nói với bố.”
“Chuyện gì?” Ngụy Sam đã nhìn thấy Ngụy Chỉ từ trước, nhưng đến lúc này mới liếc nhìn cô.
“Các anh tránh ra một chút, tôi có chuyện muốn nói với ông ấy.” Ngụy Chỉ nói với nhân viên quản lý và bảo vệ.
Họ nhìn nhau, một lát sau, dưới sự dẫn dắt của một người có vẻ là lãnh đạo, họ đi đến một chỗ khu vực chờ gần đó.
“Bố không cần phải làm ầm ĩ ở đây. Bây giờ là xã hội pháp quyền. Bố muốn bồi thường, có thể thuê luật sư.” Ngụy Chỉ nói với Ngụy Sam. “Kì Côn nói có thể giới thiệu một luật sư chuyên về loại vụ kiện này cho bố, để luật sư ra mặt thương lượng với ban quản lý. Chi phí luật sư bố không cần phải trả. Bố làm ầm ĩ ở đây, một khi báo chí biết chuyện, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình họ Quý.”
Trước khi Ngụy Sam trợn mắt phản bác, Ngụy Chỉ nói tiếp:
“Bố có thể không nghĩ đến con, nhưng bố phải nghĩ đến chuyện không nhận được tiền bồi thường, hoặc sau khi tiền bồi thường đã tiêu hết.”
“Bố có thể sống một mình được không?”
Sự kiêu ngạo của Ngụy Sam dần yếu đi. Ông ta đã bị một trăm vạn làm cho mờ mắt, nhưng sự thật không thể quên là trong túi mình chỉ còn mấy trăm tệ.
Ngụy Chỉ lấy ra mấy tờ tiền trăm tệ từ trong túi, nhét vào tay Ngụy Sam.
“Đi ăn một bữa cho no bụng đi, luật sư sẽ liên hệ với bố.”
Ngụy Chỉ chỉ bằng vài câu đã an ủi được Ngụy Sam, rồi quay trở lại xe.
“Xong việc rồi sao em?” Quý Kì Côn hỏi.
“Em đã nói chuyện xong rồi.”
Quý Kì Côn chuẩn bị lái xe về nhà. Điện thoại của anh reo lên vào lúc này, anh dùng bluetooth nghe máy. Ngụy Chỉ chỉ có thể nghe thấy giọng nói.
“Alo? Cháu đang chuẩn bị lái xe về nhà.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Vâng, chú.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Ngụy Chỉ: “Chú bảo chúng ta về nhà một chuyến.”
Ngụy Chỉ có một dự cảm không lành trong lòng.
“...Có phải chú giận em không?”
“Không đâu, chú ấy đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi mà.” Quý Kì Côn an ủi.
“Nhưng đó là trước khi nhà họ Ngụy liên tiếp có hai người chết trong vòng một tháng.” Ngụy Chỉ nghĩ thầm.
Cô lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Quý Chung Vĩnh về hôn sự của cô và Quý Kì Côn, và cô không chắc có thể thuyết phục Quý Kì Côn chọn cô thay vì gia sản.
Mang theo nỗi lo lắng nặng nề, Ngụy Chỉ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt quãng đường còn lại.
Âm thanh duy nhất trong xe cô có thể nghe thấy được là tiếng gió yếu ớt được phát ra từ cửa gió điều hòa.
Nửa tiếng sau, Ngụy Chỉ và Quý Kì Côn bước vào cổng nhà họ Quý.
Người ra mở cửa là Tập Man Tinh, vẻ mặt bà bình thường, nhưng không khí trong nhà lại nặng nề khác thường. Ngay cả những người giúp việc thường thấy trực ở khắp nơi cũng biến mất.
Hai người thay giày vào nhà, thấy Quý Chung Vĩnh đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách.
“Ngồi đi.” Ông gật đầu với hai người, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tập Man Tinh mang trà ra, đặt trước mỗi người một tách.
Đợi Tập Man Tinh cũng ngồi xuống, Quý Chung Vĩnh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Một năm qua, nhà Tiểu Chỉ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu chỉ là một chuyện thì không sao, bây giờ đã là hai chuyện rồi, hơn nữa đều liên quan đến mạng người. Giới trẻ bây giờ không xem tử vi nữa, gọi đó là mê tín phong kiến. Nhưng mọi chuyện diễn biến đến mức này, cho dù không xem tử vi, cũng có thể thấy hai người các con xung khắc nhau.” Ông nhìn Quý Kì Côn và Ngụy Chỉ. “Các con nghĩ sao, còn định kết hôn không?”
Điều Ngụy Chỉ lo lắng nhất đã xảy ra.
Ngay khi cô định mở miệng, giọng Quý Kì Côn đã vang lên trước:
“Chú cũng nói là mê tín phong kiến rồi, còn gì để nói nữa đâu?” Anh cười. “Hơn nữa, nhìn tình hình hiện tại, cho dù có xung khắc, cũng là do cháu xung với nhà họ Ngụy. Chỉ cần Tiểu Chỉ đồng ý, cháu vẫn quyết định kết hôn với cô ấy.”
“...Chú không đồng ý.” Quý Chung Vĩnh trầm mặt xuống. “Chuyện hôn nhân đại sự, cháu không thể tùy tiện như vậy được.”
“Chính vì không thể tùy tiện, nên cháu mới phải giữ vững lập trường của mình.” Quý Kì Côn nói một cách nghiêm túc. “Chú, lúc đầu chú nói với cháu khi kết hôn, nhất định phải tìm một người cháu thật lòng yêu. Bây giờ cháu đã tìm thấy rồi, đã thật lòng yêu, thì không thể vì những chuyện khác mà bỏ rơi cô ấy được. Như vậy thì có khác gì những người đàn ông vô trách nhiệm mà chú khinh thường nhất đâu?”
“Chuyện đó khác. Mới có một thời gian ngắn, nhà Tiểu Chỉ đã có hai người ra đi...”
“Đó đều là tai nạn. Trên đời này không thiếu những tai nạn, chỉ là trùng hợp xảy ra với cháu và Tiểu Chỉ.” Quý Kì Côn bình tĩnh nói. “Cháu biết cảm giác bị liên lụy vô cớ, nên cháu tuyệt đối không thể bỏ rơi Tiểu Chỉ. Cháu yêu cô ấy, và cũng tin tưởng cô ấy.”
Ngụy Chỉ không kìm được liếc nhìn Quý Kì Côn một cái. Sự kiên định của anh vượt xa khỏi mong đợi của cô.
“Chuyện của người trẻ, ông can thiệp vào làm gì.”
Tập Man Tinh đột nhiên lên tiếng, điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách của bà. Trước mặt bà là ly cà phê duy nhất trên bàn. Bà dùng bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng, khẽ khuấy những gợn sóng bằng chiếc thìa cà phê nhỏ. Chất lỏng cà phê màu đen xoáy tròn trong ly, phản chiếu bộ móng tay đỏ rực rỡ của bà.
“Can thiệp cái gì mà can thiệp? Tôi làm vậy là vì tốt cho chúng nó.” Quý Chung Vĩnh nhíu mày, không phục.
“Tiểu Chỉ đã bất hạnh đủ rồi, ông còn bắt hai đứa chia tay, chẳng phải là giáng thêm đòn chí mạng sao?” Tập Man Tinh nói.
Quý Chung Vĩnh trừng mắt, không tin nổi nhìn Tập Man Tinh. Ngoại trừ những chuyện liên quan đến Quý Đằng, bà chưa bao giờ bày tỏ ý kiến về bất cứ điều gì bên ngoài, như thể sau khi Quý Đằng hôn mê, bà đã không còn quan tâm đến mọi thứ khác trên đời nữa.
“Tiểu Chỉ đối xử với Đằng Đằng rất tốt.” Tập Man Tinh cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, hờ hững nói. “Ông tự mình nghĩ kỹ đi.”
Sau khi đặt ly cà phê xuống, không đợi Quý Chung Vĩnh trả lời, Tập Man Tinh đã đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi lên cầu thang tầng hai.
Quý Kì Côn tranh thủ thời cơ, nói lại: “Chú...”
“Được rồi, được rồi, các con tự nghĩ kỹ là được.” Quý Chung Vĩnh nhíu chặt mày, phất tay. “Đừng sau này hối hận lại trách chú đã không nhắc nhở các con.”
Mọi chuyện kết thúc nhanh hơn Ngụy Chỉ tưởng tượng. Quý Chung Vĩnh không còn đề cập đến chuyện chia rẽ hai người nữa, chỉ gọi riêng Quý Kì Côn vào phòng làm việc.
Nếu Ngụy Chỉ đi theo vào lúc này thì quá lộ liễu. Cô cũng muốn biết lý do Tập Man Tinh nói giúp cô, nên đã lên tầng hai đến phòng chăm sóc.
Bước lên tầng hai, không khí bắt đầu có mùi thuốc khử trùng. Trong phòng chăm sóc trắng tinh, máy điều hòa trung tâm chạy êm ái, liên tục phả ra luồng khí lạnh đều đặn. Một vài thiết bị y tế được xếp gọn gàng ở một bên phòng, vỏ kim loại màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh đèn. Màn hình máy điện tâm đồ theo dõi nhịp tim hiển thị sóng ổn định, thỉnh thoảng phát ra tiếng “bíp bíp” nhẹ.
Tập Man Tinh đang giúp Quý Đằng lật người. Ngụy Chỉ vội vàng bước đến nhận lấy công việc từ tay bà.
Vì bị liệt suốt nhiều năm, cơ bắp trên người Quý Đằng gần như teo lại hoàn toàn. Mặc dù là một người đàn ông trưởng thành, nhưng anh chỉ nặng có bốn mươi kg. Một người mẹ, mười năm như một, ngày ngày nhìn con trai mình dần dần biến dạng trong giấc ngủ sâu. Ngụy Chỉ không thể tưởng tượng nổi cảm giác đó.
Sau khi lật Quý Đằng lại, Tập Man Tinh ngồi xuống bên giường. Ngụy Chỉ cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
“Thím, con cảm ơn thím chuyện vừa nãy vì đã lên tiếng giải vây cho bọn con...” Ngụy Chỉ chủ động bắt chuyện.
Tập Man Tinh chăm chú nhìn người con trai trên giường bệnh, một lúc lâu sau mới trả lời:
“Ta chỉ là không yên tâm giao Đằng Đằng cho người khác chăm sóc.”
Ngụy Chỉ đáp lại, bày tỏ rằng mình sẽ cố gắng chăm sóc tốt Quý Đằng.
“...Con hãy nên tự chăm sóc tốt cho bản thân mình trước đi.”
Nụ cười mỉa mai của Tập Man Tinh khiến Ngụy Chỉ sững sờ.
“Con có biết chuyện gì đã từng xảy ra với con trai ta không ?” Bà ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngụy Chỉ đang kinh ngạc.
“Con nghe nói... anh bị trượt chân ngã từ tầng ba xuống.”
“Có những vụ trượt chân là thật, có những vụ trượt chân là giả. Ngoài nạn nhân và hung thủ ra, ai có thể nói rõ được?” Tập Man Tinh thản nhiên nói. “Quý Kì Côn rất may mắn, cậu ta là nhân chứng duy nhất tại hiện trường, còn Đằng Đằng của ta, từ đó lại hôn mê bất tỉnh.”
“Ý thím là, nghi ngờ...”
“Không phải nghi ngờ,” Tập Man Tinh cười khẩy ngắt lời cô. “Mà là chắc chắn.”
Ngụy Chỉ nhất thời không thể nói được gì.
“Cho nên, ta mới bảo con hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.”
Tập Man Tinh đứng dậy, nói nhỏ bên tai Ngụy Chỉ.
“Đừng để bản thân mình trở thành người tiếp theo nằm ở đây.”
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Vào ngày thứ tám sau khi Ngụy Lai rơi xuống cống, cảnh sát kết luận đây là một vụ tai nạn, chấm dứt một loạt cuộc điều tra nhàm chán.
Sau cuộc thẩm vấn cuối cùng, Ngụy Chỉ bị đưa về đồn cảnh sát.
Bây giờ cô đã biết tên của người cảnh sát trung niên trước mặt mình là Trương Khai Dương, cũng chính là người mà cô đã thấy ở trung tâm sức khỏe tâm thần.
Anh ta đến để lấy thuốc à? Hay để điều tra vụ án?
Ngụy Chỉ đủ khôn khéo để không hỏi gì.
“Hai người định kết hôn khi nào?” Trương Khai Dương hỏi một cách tự nhiên.
“Có lẽ là vào nửa cuối năm, thời gian cụ thể chúng tôi vẫn chưa quyết định... vì gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.” Ngụy Chỉ gượng cười.
Ngụy Lai vẫn chưa được tìm thấy, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cậu ta không còn hy vọng sống sót. Ngay cả việc tìm thấy thi thể, cũng đã trở thành một điều xa xỉ.
Cậu ta cùng chiếc điện thoại và tất cả đồ vật tùy thân, đều biến mất dưới lòng đất rộng lớn của thành phố.
“Nói như vậy là hai người sắp kết hôn rồi.” Trương Khai Dương trầm ngâm.
“Có vấn đề gì sao?”
“...Cô hãy ghi lại số điện thoại của tôi.” Trương Khai Dương không trả lời câu hỏi của cô, mà chuyển sang nói. “Gặp nguy hiểm hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Trương Khai Dương nhìn cô chằm chằm, Ngụy Chỉ cảm nhận được một sự kiên định và khẩn thiết trong ánh mắt của anh. Ban đầu cô không có ý định liên lạc với cảnh sát, nhưng dưới ánh mắt của anh, cô đã do dự.
“Anh viết số cho tôi đi.” Cô nói.
Anh không hỏi tại sao cô không lưu vào điện thoại, mà phải viết ra giấy, như thể anh đã biết rằng cô không thể để lại dấu vết của người khác trên điện thoại.
Trương Khai Dương mượn giấy bút từ người gác cổng, viết một dãy số, xé tờ giấy đưa cho cô.
Ngụy Chỉ nhận lấy, cẩn thận gấp số điện thoại thành một hình vuông nhỏ.
Trương Khai Dương đang quan sát hành động của cô, đột nhiên nghe thấy cô từ từ lên tiếng:
“Vụ án về chồng sắp cưới của tôi năm đó, có phải cảnh sát Trương cũng tham gia điều tra không?”
Ngụy Chỉ đặt tờ giấy đã gấp vào ngăn nhỏ trong túi xách, ngẩng đầu nhìn Trương Khai Dương đang kinh ngạc.
“Tôi đoán thôi.” Cô cười. “Xem ra đã đoán đúng rồi.”
“Cảm ơn cảnh sát Trương đã vất vả vì chuyện của em trai tôi. Tôi rất muốn nói chuyện thêm nhưng đột xuất có việc gấp, nên tôi phải đi rồi.” Cô nói. “Lần sau chúng ta gặp lại ở một nơi khác nhé, cảnh sát Trương.”
Ánh nắng mặt trời đầu tháng Chín, vẫn còn mang vẻ kiêu ngạo của mùa hè.
Ánh sáng chói chang chiếu lên khuôn mặt của Ngụy Chỉ, dường như ngay cả những mao mạch dưới da cũng có thể nhìn thấy rõ. Hốc mắt cô vẫn sưng đỏ, như thể vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất người thân.
Trước mắt Trương Khai Dương chợt hiện lên hình ảnh Quý Kì Côn tám năm trước khi nhận thẩm vấn ở đồn công an.
Anh ta cũng đau khổ tương tự.
“Nếu cô đã biết, tại sao còn...” Trương Khai Dương ngập ngừng.
Với lập trường của anh, có nhiều điều không thể nói. Giống như cho dù Ngụy Chỉ không yêu cầu anh giữ bí mật về chuyện nợ nần, anh cũng sẽ không nói cho Quý Kì Côn biết.
Cảnh sát có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ quyền riêng tư cá nhân, ngoại trừ những chi tiết có liên quan đến vụ án.
“Đương nhiên là vì tôi yêu anh ấy rồi.” Ngụy Chỉ bật cười, như thể anh đã hỏi một câu hỏi hiển nhiên. “Cảnh sát Trương, anh có thể kết hôn với một người mà anh không yêu không?”
Cô lịch sự gật đầu với anh, quay người bước ra khỏi cổng.
Chiếc Bentley Bentayga màu đen đang đợi cô cách đó không xa.
Cô mở cửa lên xe, ngồi ở ghế phụ. Cả hai cửa sổ đều đang mở, trong gương chiếu hậu bên phải phản chiếu hình ảnh cổng đồn cảnh sát. Quý Kì Côn đang trả lời tin nhắn công việc.
Khi Ngụy Chỉ thắt dây an toàn, anh ta đặt điện thoại xuống, khởi động xe.
“Chuyện bố em làm ầm ĩ ở khu chung cư Lam Thiên, em có biết không?” anh hỏi.
“...Em có nghe nói.”
“Bảo ông ấy giữ kín chuyện một chút, anh nghe nói ông ấy còn gọi cho mấy tờ báo nữa.” Quý Kì Côn cau mày. “Nếu chuyện này lên báo, chú anh chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Ngụy Chỉ hiểu nỗi lo lắng của anh. Quý Chung Vĩnh là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố, không thể có người thân quen là một kẻ vô lại.
“Cho em đến khu chung cư Lam Thiên.”
Vẫn như trước, Quý Kì Côn đỗ xe bên ngoài khu chung cư đợi, Ngụy Chỉ một mình đi vào.
Do ảnh hưởng của vụ việc Ngụy Lai rơi xuống cống, khu chung cư Lam Thiên đã lắp đặt cổng ra vào mới, cư dân cần quẹt thẻ mới được vào, người ngoài thì cần phải đăng ký xét duyệt nghiêm ngặt.
“Cô đến làm gì?” Bảo vệ liếc xéo cô, tay cầm một cuốn sổ đăng ký.
“Tìm bố tôi.” Ngụy Chỉ nói. “Ông ấy đang làm ầm ĩ trong đó, tôi đến để khuyên ông ấy.”
Bảo vệ nghe vậy lập tức cất sổ đăng ký, dẫn Ngụy Chỉ đi thẳng vào khu chung cư.
Vừa bước vào khu chung cư, Ngụy Chỉ đã thấy Ngụy Sam xông qua đám người nhân viên quản lý tòa nhà và chạy về phía cổng.
Bảo vệ vội vàng bỏ lại Ngụy Chỉ, chặn Ngụy Sam lại trước khi ông ta lao đến cổng.
“Làm gì thế!”
Ngụy Sam cố gắng thò đầu ra qua cánh tay của bảo vệ, gào to:
“Không có công lý! Con trai tôi bị ban quản lý vô lương tâm hại chết rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Ban quản lý Hữu Ái, trả lại con trai tôi! Tôi không sống nữa, tôi cũng chết cho xong! Mọi người hãy nhớ kỹ, ban quản lý Hữu Ái là một công ty tàn nhẫn độc ác, nuốt người không nhả xương.”
Sắc mặt của bảo vệ và tất cả nhân viên quản lý đều kinh hoàng.
“Ông Ngụy, xin ông bình tĩnh lại...”
“Ông Ngụy, có gì chúng ta vào văn phòng ban quản lý ngồi nói chuyện...”
Hiện trường hỗn loạn.
“Bố.” Ngụy Chỉ đi đến trước mặt ông ta. “Con có chuyện muốn nói với bố.”
“Chuyện gì?” Ngụy Sam đã nhìn thấy Ngụy Chỉ từ trước, nhưng đến lúc này mới liếc nhìn cô.
“Các anh tránh ra một chút, tôi có chuyện muốn nói với ông ấy.” Ngụy Chỉ nói với nhân viên quản lý và bảo vệ.
Họ nhìn nhau, một lát sau, dưới sự dẫn dắt của một người có vẻ là lãnh đạo, họ đi đến một chỗ khu vực chờ gần đó.
“Bố không cần phải làm ầm ĩ ở đây. Bây giờ là xã hội pháp quyền. Bố muốn bồi thường, có thể thuê luật sư.” Ngụy Chỉ nói với Ngụy Sam. “Kì Côn nói có thể giới thiệu một luật sư chuyên về loại vụ kiện này cho bố, để luật sư ra mặt thương lượng với ban quản lý. Chi phí luật sư bố không cần phải trả. Bố làm ầm ĩ ở đây, một khi báo chí biết chuyện, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình họ Quý.”
Trước khi Ngụy Sam trợn mắt phản bác, Ngụy Chỉ nói tiếp:
“Bố có thể không nghĩ đến con, nhưng bố phải nghĩ đến chuyện không nhận được tiền bồi thường, hoặc sau khi tiền bồi thường đã tiêu hết.”
“Bố có thể sống một mình được không?”
Sự kiêu ngạo của Ngụy Sam dần yếu đi. Ông ta đã bị một trăm vạn làm cho mờ mắt, nhưng sự thật không thể quên là trong túi mình chỉ còn mấy trăm tệ.
Ngụy Chỉ lấy ra mấy tờ tiền trăm tệ từ trong túi, nhét vào tay Ngụy Sam.
“Đi ăn một bữa cho no bụng đi, luật sư sẽ liên hệ với bố.”
Ngụy Chỉ chỉ bằng vài câu đã an ủi được Ngụy Sam, rồi quay trở lại xe.
“Xong việc rồi sao em?” Quý Kì Côn hỏi.
“Em đã nói chuyện xong rồi.”
Quý Kì Côn chuẩn bị lái xe về nhà. Điện thoại của anh reo lên vào lúc này, anh dùng bluetooth nghe máy. Ngụy Chỉ chỉ có thể nghe thấy giọng nói.
“Alo? Cháu đang chuẩn bị lái xe về nhà.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Vâng, chú.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Ngụy Chỉ: “Chú bảo chúng ta về nhà một chuyến.”
Ngụy Chỉ có một dự cảm không lành trong lòng.
“...Có phải chú giận em không?”
“Không đâu, chú ấy đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi mà.” Quý Kì Côn an ủi.
“Nhưng đó là trước khi nhà họ Ngụy liên tiếp có hai người chết trong vòng một tháng.” Ngụy Chỉ nghĩ thầm.
Cô lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Quý Chung Vĩnh về hôn sự của cô và Quý Kì Côn, và cô không chắc có thể thuyết phục Quý Kì Côn chọn cô thay vì gia sản.
Mang theo nỗi lo lắng nặng nề, Ngụy Chỉ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt quãng đường còn lại.
Âm thanh duy nhất trong xe cô có thể nghe thấy được là tiếng gió yếu ớt được phát ra từ cửa gió điều hòa.
Nửa tiếng sau, Ngụy Chỉ và Quý Kì Côn bước vào cổng nhà họ Quý.
Người ra mở cửa là Tập Man Tinh, vẻ mặt bà bình thường, nhưng không khí trong nhà lại nặng nề khác thường. Ngay cả những người giúp việc thường thấy trực ở khắp nơi cũng biến mất.
Hai người thay giày vào nhà, thấy Quý Chung Vĩnh đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách.
“Ngồi đi.” Ông gật đầu với hai người, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tập Man Tinh mang trà ra, đặt trước mỗi người một tách.
Đợi Tập Man Tinh cũng ngồi xuống, Quý Chung Vĩnh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Một năm qua, nhà Tiểu Chỉ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu chỉ là một chuyện thì không sao, bây giờ đã là hai chuyện rồi, hơn nữa đều liên quan đến mạng người. Giới trẻ bây giờ không xem tử vi nữa, gọi đó là mê tín phong kiến. Nhưng mọi chuyện diễn biến đến mức này, cho dù không xem tử vi, cũng có thể thấy hai người các con xung khắc nhau.” Ông nhìn Quý Kì Côn và Ngụy Chỉ. “Các con nghĩ sao, còn định kết hôn không?”
Điều Ngụy Chỉ lo lắng nhất đã xảy ra.
Ngay khi cô định mở miệng, giọng Quý Kì Côn đã vang lên trước:
“Chú cũng nói là mê tín phong kiến rồi, còn gì để nói nữa đâu?” Anh cười. “Hơn nữa, nhìn tình hình hiện tại, cho dù có xung khắc, cũng là do cháu xung với nhà họ Ngụy. Chỉ cần Tiểu Chỉ đồng ý, cháu vẫn quyết định kết hôn với cô ấy.”
“...Chú không đồng ý.” Quý Chung Vĩnh trầm mặt xuống. “Chuyện hôn nhân đại sự, cháu không thể tùy tiện như vậy được.”
“Chính vì không thể tùy tiện, nên cháu mới phải giữ vững lập trường của mình.” Quý Kì Côn nói một cách nghiêm túc. “Chú, lúc đầu chú nói với cháu khi kết hôn, nhất định phải tìm một người cháu thật lòng yêu. Bây giờ cháu đã tìm thấy rồi, đã thật lòng yêu, thì không thể vì những chuyện khác mà bỏ rơi cô ấy được. Như vậy thì có khác gì những người đàn ông vô trách nhiệm mà chú khinh thường nhất đâu?”
“Chuyện đó khác. Mới có một thời gian ngắn, nhà Tiểu Chỉ đã có hai người ra đi...”
“Đó đều là tai nạn. Trên đời này không thiếu những tai nạn, chỉ là trùng hợp xảy ra với cháu và Tiểu Chỉ.” Quý Kì Côn bình tĩnh nói. “Cháu biết cảm giác bị liên lụy vô cớ, nên cháu tuyệt đối không thể bỏ rơi Tiểu Chỉ. Cháu yêu cô ấy, và cũng tin tưởng cô ấy.”
Ngụy Chỉ không kìm được liếc nhìn Quý Kì Côn một cái. Sự kiên định của anh vượt xa khỏi mong đợi của cô.
“Chuyện của người trẻ, ông can thiệp vào làm gì.”
Tập Man Tinh đột nhiên lên tiếng, điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách của bà. Trước mặt bà là ly cà phê duy nhất trên bàn. Bà dùng bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng, khẽ khuấy những gợn sóng bằng chiếc thìa cà phê nhỏ. Chất lỏng cà phê màu đen xoáy tròn trong ly, phản chiếu bộ móng tay đỏ rực rỡ của bà.
“Can thiệp cái gì mà can thiệp? Tôi làm vậy là vì tốt cho chúng nó.” Quý Chung Vĩnh nhíu mày, không phục.
“Tiểu Chỉ đã bất hạnh đủ rồi, ông còn bắt hai đứa chia tay, chẳng phải là giáng thêm đòn chí mạng sao?” Tập Man Tinh nói.
Quý Chung Vĩnh trừng mắt, không tin nổi nhìn Tập Man Tinh. Ngoại trừ những chuyện liên quan đến Quý Đằng, bà chưa bao giờ bày tỏ ý kiến về bất cứ điều gì bên ngoài, như thể sau khi Quý Đằng hôn mê, bà đã không còn quan tâm đến mọi thứ khác trên đời nữa.
“Tiểu Chỉ đối xử với Đằng Đằng rất tốt.” Tập Man Tinh cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, hờ hững nói. “Ông tự mình nghĩ kỹ đi.”
Sau khi đặt ly cà phê xuống, không đợi Quý Chung Vĩnh trả lời, Tập Man Tinh đã đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi lên cầu thang tầng hai.
Quý Kì Côn tranh thủ thời cơ, nói lại: “Chú...”
“Được rồi, được rồi, các con tự nghĩ kỹ là được.” Quý Chung Vĩnh nhíu chặt mày, phất tay. “Đừng sau này hối hận lại trách chú đã không nhắc nhở các con.”
Mọi chuyện kết thúc nhanh hơn Ngụy Chỉ tưởng tượng. Quý Chung Vĩnh không còn đề cập đến chuyện chia rẽ hai người nữa, chỉ gọi riêng Quý Kì Côn vào phòng làm việc.
Nếu Ngụy Chỉ đi theo vào lúc này thì quá lộ liễu. Cô cũng muốn biết lý do Tập Man Tinh nói giúp cô, nên đã lên tầng hai đến phòng chăm sóc.
Bước lên tầng hai, không khí bắt đầu có mùi thuốc khử trùng. Trong phòng chăm sóc trắng tinh, máy điều hòa trung tâm chạy êm ái, liên tục phả ra luồng khí lạnh đều đặn. Một vài thiết bị y tế được xếp gọn gàng ở một bên phòng, vỏ kim loại màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh đèn. Màn hình máy điện tâm đồ theo dõi nhịp tim hiển thị sóng ổn định, thỉnh thoảng phát ra tiếng “bíp bíp” nhẹ.
Tập Man Tinh đang giúp Quý Đằng lật người. Ngụy Chỉ vội vàng bước đến nhận lấy công việc từ tay bà.
Vì bị liệt suốt nhiều năm, cơ bắp trên người Quý Đằng gần như teo lại hoàn toàn. Mặc dù là một người đàn ông trưởng thành, nhưng anh chỉ nặng có bốn mươi kg. Một người mẹ, mười năm như một, ngày ngày nhìn con trai mình dần dần biến dạng trong giấc ngủ sâu. Ngụy Chỉ không thể tưởng tượng nổi cảm giác đó.
Sau khi lật Quý Đằng lại, Tập Man Tinh ngồi xuống bên giường. Ngụy Chỉ cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
“Thím, con cảm ơn thím chuyện vừa nãy vì đã lên tiếng giải vây cho bọn con...” Ngụy Chỉ chủ động bắt chuyện.
Tập Man Tinh chăm chú nhìn người con trai trên giường bệnh, một lúc lâu sau mới trả lời:
“Ta chỉ là không yên tâm giao Đằng Đằng cho người khác chăm sóc.”
Ngụy Chỉ đáp lại, bày tỏ rằng mình sẽ cố gắng chăm sóc tốt Quý Đằng.
“...Con hãy nên tự chăm sóc tốt cho bản thân mình trước đi.”
Nụ cười mỉa mai của Tập Man Tinh khiến Ngụy Chỉ sững sờ.
“Con có biết chuyện gì đã từng xảy ra với con trai ta không ?” Bà ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngụy Chỉ đang kinh ngạc.
“Con nghe nói... anh bị trượt chân ngã từ tầng ba xuống.”
“Có những vụ trượt chân là thật, có những vụ trượt chân là giả. Ngoài nạn nhân và hung thủ ra, ai có thể nói rõ được?” Tập Man Tinh thản nhiên nói. “Quý Kì Côn rất may mắn, cậu ta là nhân chứng duy nhất tại hiện trường, còn Đằng Đằng của ta, từ đó lại hôn mê bất tỉnh.”
“Ý thím là, nghi ngờ...”
“Không phải nghi ngờ,” Tập Man Tinh cười khẩy ngắt lời cô. “Mà là chắc chắn.”
Ngụy Chỉ nhất thời không thể nói được gì.
“Cho nên, ta mới bảo con hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.”
Tập Man Tinh đứng dậy, nói nhỏ bên tai Ngụy Chỉ.
“Đừng để bản thân mình trở thành người tiếp theo nằm ở đây.”
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Story
Chương 26: Người thế thân tiếp theo
10.0/10 từ 24 lượt.