Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 25: Kẻ đầy tớ của nhân dân

122@-

Trong văn phòng cảnh sát sáng choang, Trương Khai Dương đang sắp xếp các bằng chứng điều tra về vụ Ngụy Lai rơi xuống cống.


Một bản là hồ sơ liên lạc giữa Ngụy Chỉ và Ngụy Lai trong ba tháng gần đây.


“Trước mười hai giờ đêm mai, tôi muốn thấy bốn vạn tệ được chuyển vào tài khoản của tôi.”


“Nếu không, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của chị cho tất cả mọi người.”


Bộ mặt thật ở đây có phải là món nợ hàng triệu mà Ngụy Chỉ đã nói không?


Một bản là hồ sơ phỏng vấn về các mối quan hệ xã hội của hai người.


Lần đầu tiên Trương Khai Dương đến Trung tâm nghệ thuật OCEAN, bảo vệ đã gọi điện xin phép Quý Kì Côn. Anh hào phóng đồng ý cho phép Trương Khai Dương điều tra lấy bằng chứng với điều kiện không được làm phiền khách.


Quản lý phòng tài chính nhiệt tình tiếp đón.


“Ngụy Chỉ à? Cô ấy rất tốt, hiệu quả làm công việc rất cao.”


“Cô ấy có bạn bè nào trong phòng trưng bày không?”


“Bạn bè? Hình như không... Tiểu Chỉ này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thiếu ý thức tập thể, bình thường cô ấy đều đi một mình, không thấy đi cùng ai.”


Cô thủ quỹ Tiểu Thái ngồi vắt chân trên ghế xoay, ngắm bộ móng tay mới:


“Thiếu ý thức tập thể cái gì, là tính cách quái gở, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo thì có. Ai dám chơi với cô ta chứ?”


Trương Khai Dương dừng bút ghi chép.


“...Trước mặt một đằng sau lưng một nẻo là có ý gì?”


“Là nghĩa đen đấy chứ còn gì nữa.” Tiểu Thái nhướng mí mắt, ánh mắt dò xét từ khuôn mặt Trương Khai Dương trượt xuống cấp bậc cảnh sát trên vai anh. “Trông cô ta giống một con cừu non vô tội đúng không? Tất cả đều là giả vờ, tôi đã sớm biết cô ta không phải người tốt. Nhà cô ta không có tiền, nhưng lại luôn dùng túi giả để thỏa mãn lòng hư vinh. Tôi nghe nói mẹ cô ta từng đến phòng trưng bày tìm cô ta, có lẽ là sợ mất mặt, nói mấy câu đã đuổi người ta về rồi.”


“Đây là điều cô nói trước mặt một đằng sau lưng một nẻo?” Trương Khai Dương hỏi.


Tiểu Thái đảo mắt: “Cô ta biết tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta, một đêm nọ, cô ta đột nhiên gọi điện cho tôi, cố ý hỏi tôi có phải cốc Starbucks của tôi mua hàng ngày đựng nước lọc không. Anh nói xem cô ta có phải bị bệnh không?”


“...Cháu mới biết, hóa ra anh ta luôn khống chế các mối quan hệ của bạn, còn bắt bạn đi gây chuyện với người khác chẳng hạn như đổ cốc cà phê lên đầu ai đó chỉ vì điều đó khiến anh ta cảm thấy ‘buồn cười’.”


Tám năm trước, lời khai trong cuộc điện thoại nặc danh trong vụ án Mai Mãn lại sống dậy trong đầu Trương Khai Dương.


Quản lý phòng tài chính đứng bên ngoài phòng kính đang mở cửa, đột nhiên xen vào:


“Năng lực làm việc của Tiểu Chỉ thì không phải bàn, nhưng phải nói là cô ấy hơi... sao nhỉ, từ khi cô ấy ở bên giám đốc của chúng tôi, cô ấy thường xuyên tự ý về sớm mà không có lý do. Ban đầu tôi cũng không biết phải xử lý thế nào, dò hỏi giám đốc một chút, không ngờ anh ấy cũng không biết chuyện Tiểu Chỉ về sớm, khiến giám đốc còn phải quay lại xin lỗi tôi, làm tôi thấy rất ngại. Sau này Tiểu Chỉ lại về sớm, tôi cũng đành coi như không biết.”


“Sau đó, khi người ta nổi giận với Mai Mãn, anh ta lại đóng vai người hòa giải, bắt bạn ấy xin lỗi...”



Mọi thứ đều trùng khớp.


Tại trạm giao hàng bốc ra mùi ẩm ướt và mồ hôi, Trương Khai Dương đi vào giữa một hàng xe điện, nói rõ ý đồ của mình với ông chủ đang đăng ký những chiếc xe điện mới được trả lại.


“Ngụy Chỉ à, bác có ấn tượng rất sâu sắc. Con bé đã chạy giao hàng ở chỗ này cũng bốn năm rồi. Còn là người làm thêm lâu nhất. Dù gió mưa bão bùng, cũng không nghỉ. Cho dù buổi tối có việc gì đó bị trì hoãn, chỉ cần còn có thể chạy một tiếng đồng hồ, con bé cũng sẽ từ nhà đi bộ đến đây mượn xe.”


“Sao bác biết cô ấy đi bộ đến?”


“Chỗ này nhỏ như vậy, chỉ cần không quá hai nghìn mét, đều là hàng xóm láng giềng. Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình con bé cũng khá nổi tiếng, bác muốn không biết cũng không được. Cảnh sát à, cô bé này là một người tốt, hiếu thảo và lương thiện, chỉ tiếc là số khổ.”


“Hoàn cảnh gia đình cô ấy thế nào vậy ạ?”


“Một gia đình quỵt nợ, một gia đình chỉ trông cậy vào đứa trẻ đó để hút máu cả. Ông chủ lộ vẻ thông cảm. “Mẹ thì lại là người tốt, chỉ là không thể gánh vác gia đình, luôn bị người đàn ông kia bạo hành. Cách đây không lâu bà ấy còn treo cổ tự tử. Thế là không còn ai chống lưng cho cô gái này nữa. Tối hôm đó, mưa to như vậy, vậy mà con bé lại đội mưa đến chỗ bác lấy lại tiền đặt cọc. Bác còn hỏi có phải cần gấp mấy trăm tệ này không, con bé nói là để gom tiền cho em trai.”


Ông chủ dựa vào chiếc xe điện, châm một điếu Hongtashan, tặc lưỡi nói:


“Theo bác, em trai con bé lần này xảy ra chuyện, là ông trời cũng không chịu nổi nữa!”


Cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa từ khi Ngụy Lai rơi xuống cống. Theo yêu cầu của Trương Khai Dương, Ngụy Sam đã kéo cửa cuốn lên lại.


Mấy đêm liền không ngủ khiến tơ máu trong mắt ông ta càng rõ rệt hơn. Ông ta khóc lóc than thở mình số khổ, nhưng trong mắt lại không thấy một giọt nước mắt nào.


“Vợ chú treo cổ ở đây sao?” Trương Khai Dương nhìn chằm chằm vào chiếc kệ hàng thấp.


“Chắc vậy, tôi nghe họ nói thế.”


“Nghe ai nói ạ?”


“Cảnh sát nói chứ ai, khi tôi đến, người ta đã được đưa xuống rồi. Tôi không thấy treo cổ như thế nào... dù sao thì cũng treo cổ chết rồi.” Ngụy Sam lau khóe mắt khô khốc. “Mới có mấy ngày thôi, con trai tôi lại mất tích... Sợi dây thừng chỉ chọn chỗ mỏng mà đứt! Cảnh sát, anh nhất định phải giúp tôi tìm con trai tôi về, đó là dòng dõi duy nhất của nhà họ Ngụy chúng tôi có được.”


Tiếng than vãn của Ngụy Sam cứ vo ve bên tai Trương Khai Dương như một con ruồi. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc kệ đó, tưởng tượng ra tư thế sau khi Vương Lâm chết.


Bà đã quỳ gối sống cả đời, ngay cả sau khi chết, đầu gối cũng không thể duỗi thẳng.


Con người có bản năng sinh tồn. Một giây trước khi cái chết đến, bản năng sẽ khiến người ta giãy giụa.


Nhưng ý chí của Vương Lâm đã chiến thắng bản năng mạnh mẽ của con người, bà đã chọn cái chết mà không hề quay đầu lại.


Trong suốt tám năm làm việc tại đồn công an, anh đã thấy quá nhiều chuyện tương tự.


Người già mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, không đành lòng làm gánh nặng cho con cái, bỏ nhà đi mất tích; con cái từ chối cha mẹ bán nhà chữa bệnh cho mình, thà uống thuốc giảm đau mà sống; vợ chồng nhất quyết ly hôn ra đi tay trắng, chỉ vì mắc bệnh nan y...


Cứu hay không cứu, sống hay không sống.


Anh không thể trách cứ bất kỳ bên nào.


Anh không còn là một cảnh sát tập sự mới ra nghề, đầy hoài bão như tám năm trước. Anh càng thấy nhiều, càng hiểu rằng, so với cảnh sát hình sự bận rộn chống lại cái ác, nhiệm vụ của cảnh sát khu vực phần lớn là chứng kiến sự bất lực.



Người hạnh phúc là thiểu số, người bất hạnh cũng là thiểu số.


Và đại đa số mọi người, mắc kẹt giữa thiên đường và địa ngục.


Sau khi cuộc điều tra về Ngụy Chỉ tạm dừng, Trương Khai Dương lại đi phỏng vấn các mối quan hệ xã hội của Ngụy Lai.


So với mạng lưới quan hệ đơn điệu của Ngụy Chỉ, mối quan hệ của Ngụy Lai có thể nói là một mớ hỗn độn. Bạn gái cũ nhiều, bạn bè xấu nhiều, và cả những cuộc gọi đòi nợ cũng nhiều.


Trong số đó có một cuộc điện thoại đã thu hút sự chú ý của anh, đối phương là một nhân viên ngân hàng mới vào làm, nghe nói trước đây cũng là bạn bè thường xuyên chơi game cùng Ngụy Lai, nhưng gần đây do yếu tố công việc nên ít có cơ hội gặp nhau.


Mục đích cuộc gọi của họ là gì?


Ngân hàng đã sắp xếp cho Trương Khai Dương gặp người này trong một phòng nhỏ chuyên dành cho khách VIP.


“Ngụy Lai có gọi cho tôi vài lần, chúng tôi nói chuyện về tình hình gần đây, hẹn lúc nào đó lại ra chơi game cùng nhau.” Chàng thanh niên có vẻ bất an, tay liên tục cử động.


Trương Khai Dương ghi nhớ tất cả những điều này, hỏi: “Nói cho tôi biết, hai cậu đã nói những gì?”


“Thì là gần đây tôi sống thế nào ấy mà...”


“Hai cuộc gọi, đều là nói về sống thế nào sao?” Trương Khai Dương hỏi. “Tôi khuyên cậu nên nói thật, cản trở vụ án cũng sẽ bị truy cứu đấy.”


Thanh niên nuốt nước bọt. “Cậu ấy... cậu ấy muốn mượn tiền, tôi không cho.”


“Mượn tiền?”


“Đúng, mượn tiền.” Thanh niên gật đầu, vẻ mặt trấn tĩnh lại. “Cậu ấy muốn mượn tôi năm trăm tệ để nạp tiền mạng, tôi không cho. Cậu ấy lấy tiền đâu mà trả? Tôi đâu phải là đồ ngốc, nên tôi từ chối.”


“Vậy tại sao sau đó cậu lại gọi điện lại?”


“Tôi khuyên cậu ấy tìm một công việc, sống tử tế, đừng ngày nào cũng lấy chỗ này đắp chỗ kia nữa. Chúng tôi là bạn học cấp ba, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa...”


“Cậu có biết hậu quả của việc khai man không?” Trương Khai Dương vừa ghi chép vào sổ tay, vừa nói.


Thanh niên lại nuốt một ngụm nước bọt, cứng đầu nói: “Tôi đâu có nói dối. Cảnh sát, nếu anh thấy tôi nói dối thì hãy đưa bằng chứng ra, đừng vu khống người tốt.”


Trương Khai Dương liếc nhìn anh ta một cái. Anh ta lúng túng tránh ánh mắt của anh.


Anh ta đã không nói thật. Trực giác của Trương Khai Dương biết rõ điều đó, nhưng thanh niên này đã quyết tâm che giấu cuộc nói chuyện thực sự với Ngụy Lai. E rằng nội dung cuộc nói chuyện đó đã động chạm đến lợi ích thực sự của đối phương. Trong một thời gian ngắn, anh ta sẽ không nói thật.


“Nếu có vấn đề gì thiếu sót, tôi sẽ quay lại tìm cậu.”


Trương Khai Dương cất sổ tay đi, rời khỏi ngân hàng.


Màn đêm ngoài cửa sổ đồn công an càng lúc càng tối. Lão Ngô cầm bình giữ nhiệt đi vào để lấy nước nóng. Thấy Trương Khai Dương vẫn còn tăng ca ở chỗ bàn làm việc, lão đi đến.


“Sao còn chưa tan ca à?” Lão Ngô đứng trước bàn làm việc của Trương Khai Dương. “Có thu hoạch gì không?”



“Vậy cậu tăng ca cái gì?” Lão Ngô hỏi. “Những tài liệu này, tôi đều đã xem qua rồi. Cậu thấy có vấn đề sao?”


Trương Khai Dương do dự một lúc rồi mới nói: “...Cháu chỉ cảm thấy, hơi trùng hợp quá.”


“Trùng hợp cái gì? Cậu nói một người giẫm một chân lên nắp cống rồi biến mất là trùng hợp quá sao?” Lão Ngô cười khẩy, mở nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà ấm. “Những chuyện như vậy, cậu thấy ở đồn công an còn ít sao?”


“Việc trượt chân rơi xuống cống thì không có gì, chỉ là một loạt các sự việc xảy ra cùng nhau, cháu cảm thấy...”


“Đừng có cảm thấy.” Lão Ngô cắt lời anh, nhìn vào mắt anh nói. “Chúng ta là cảnh sát, cảnh sát làm việc bằng bằng chứng.”


“...Cháu biết.” Trương Khai Dương cúi mắt, sắp xếp lại tài liệu rồi cho vào túi hồ sơ.


“Tiểu Dương à, cậu cũng không còn nhỏ nữa. Cậu không phải là muốn làm cảnh sát cơ sở ở cái đồn công an bé tí này cả đời đấy chứ?” Lão Ngô nói. “Lúc cậu tốt nghiệp, cũng là một trong những người đứng đầu mà. Tôi già rồi thì không sao, lẽ nào cậu không muốn nhận những vụ án lớn hơn để lên tỉnh đào tạo à?”


“Với cháu, tất cả các vụ án đều như nhau cả.” Trương Khai Dương nói.


Đây là lời từ trong lòng anh. Lão Ngô cũng biết đó là lời từ trong lòng anh. Cho nên ông mới lộ ra vẻ mặt thông cảm, vỗ vai anh.


“Nếu là người khác nói câu này, tôi chắc chắn không tin. Nhưng nếu là cậu, tôi biết đó là sự thật. Tám năm rồi, diễn viên Oscar cũng không thể giả vờ được tám năm đâu.” Lão Ngô thở dài. “Tiểu Dương à, cậu là người quá mềm lòng, quá dễ đồng cảm với bên nạn nhân. Tôi không nói điều này là không tốt, nhưng mọi thứ đều phải có chừng mực. Nếu cậu quá đồng cảm với người bị tổn thương, cậu cũng sẽ bị tổn thương đấy.”


Trương Khai Dương không nói gì.


“Cậu đã nghe câu này chưa?” Lão Ngô nói. “Cảnh sát là kẻ đầy tớ của nhân dân.”


“...Chắc chắn rồi ạ.”


“Cậu thấy có đúng không?”


Trương Khai Dương ngẩng đầu nhìn Lão Ngô.


Tinh thần của Lão Ngô vẫn như một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, nhưng mái tóc muối tiêu lấm tấm bạc đã tiết lộ tuổi thật của ông. Tám năm trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi.


“Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.” Lão Ngô cười. “Chúng ta cảnh sát, là người phục vụ cho chuỗi bằng chứng. Chúng ta tìm kiếm bằng chứng, tập hợp chuỗi bằng chứng, bảo vệ công lý mà nó thể hiện. Đó là tất cả trách nhiệm của chúng ta. Cậu biết tại sao không?”


“...Tại sao ạ?”


“Bời vì người ta sẽ nói dối.” Lão Ngô nói một cách nghiêm túc. “Các bằng chứng thì không.”


Ông đậy nắp bình giữ nhiệt, khôi phục lại vẻ lơ đãng, quay người đi về phía máy lọc nước.


“Không có việc gì thì tan ca đi, cậu cũng không còn trẻ nữa. Quan tâm đến chuyện cá nhân của mình nhiều hơn một chút, đừng như ông già độc thân ngày nào cũng tăng ca ở đồn công an.”


“...Vâng.” Trương Khai Dương khẽ đáp, đặt túi hồ sơ vào ngăn kéo.


Cùng lúc đó, Ngụy Sam vừa định ra ngoài chơi mạt chược đêm, đã bị chặn ngay ở cửa sau nhà.


Mấy gã đàn ông béo tròn, cơ bắp cuồn cuộn, xăm rồng xanh bên trái hổ trắng bên phải, vây quanh ông ta.



“Đi đâu đấy? Tiền nợ, định khi nào trả?”


Ngụy Sam bị đẩy vào tường, dáng người nhỏ thó của ông ta hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng trước mấy gã lực lưỡng vây quanh.


Ông ta dứt khoát ngồi phịch xuống đất, hét lên: “Trong cửa hàng tạp hóa này, mấy người thấy cái gì đáng tiền thì cứ lấy đi, dù sao cũng không kinh doanh được nữa rồi!”


“Ai thèm mấy thứ không đáng tiền của ông!” Gã đàn ông cầm đầu nói. “Ông có mang thêm mười cái cửa hàng tạp hóa như vậy ra trả, cũng không trả nổi một phần ba số tiền ông đã mượn đâu!”


“Thế mấy người muốn làm gì?” Ngụy Sam không sợ nước sôi, đưa bàn tay sưng húp ra. “Mấy người có giết tôi cũng không có nhiều tiền đến vậy để trả đâu! Hay là, mấy người chặt hai ngón tay của tôi, chúng ta coi như hòa nhau!”


“Cái thời đại nào rồi mà còn chặt ngón tay, chúng tôi lấy hai ngón tay thối của ông làm gì? Ông đây còn thấy xui xẻo nữa!” Gã đàn ông cường tráng nhổ một bãi nước bọt, nói. “Tôi đến là để cho ông một cơ hội. Con trai ông không phải vừa mới chết sao?”


“Mày mới chết! Con trai tao chỉ là chưa tìm thấy thôi!” Ngụy Sam chửi rủa.


“Tùy ông.” Gã đàn ông cường tráng mất kiên nhẫn nói. “Dù sao thì con trai ông xảy ra chuyện rồi, ông có thể đòi tiền bồi thường từ ban quản lý. Lão già, ông sắp phát tài rồi, ông biết vụ trước ban quản lý bồi thường bao nhiêu không?”


“Bao nhiêu?” Mắt Ngụy Sam sáng lên.


“Một trăm vạn!” Gã đàn ông cường tráng nói. “Ông nói xem có phải là phát tài rồi không?”


“Nhưng mà... con trai tôi là tự nó rơi xuống, tìm ban quản lý có tác dụng không?” Ngụy Sam nghi ngờ hỏi.


“Chúng tôi đã hỏi thăm rồi, cái này thuộc trách nhiệm của ban quản lý. Họ đã không kịp thời kiểm tra nắp cống bị trượt, xung quanh không có biển báo nguy hiểm. Ông đi kiện họ, kiện là thắng cái chắc.” Gã đàn ông cường tráng tự tin nói.


Mắt Ngụy Sam nhanh chóng đảo qua đảo lại, một sự hưng phấn mãnh liệt đã lấn át nỗi đau mất con.


“...Thật sao?”


“Ông đi thử thì biết thôi.” Gã đàn ông cường tráng nói. “Nhớ lấy được tiền rồi, trả tiền cho bên chúng tôi trước.”


“Tất nhiên, tất nhiên rồi...” Ngụy Sam đứng bật dậy, cười hề hề. “Nếu thật sự có thể bồi thường nhiều như vậy, tôi nhất định sẽ thanh toán hết nợ cho mấy người!”


Gã đàn ông cường tráng khinh bỉ liếc nhìn ông ta một cái, dùng cằm ra hiệu cho những người còn lại rời đi theo mình.


Ngụy Sam ở lại trong con hẻm, tâm trạng chơi mạt chược cũng đã nguội đi. Ông ta châm một điếu thuốc, cẩn thận tính toán phi vụ này.


Ngụy Lai đã rơi xuống cống bốn ngày rồi, không có tin tức gì. Xem ra là lành ít dữ nhiều.


Đó là đứa con trai duy nhất của ông ta, nói không đau lòng là nói dối.


Nhưng người sống thì lúc nào cũng phải lo nghĩ cho bản thân.


Nếu có thể nhận được một trăm vạn tiền bồi thường, ông ta còn cần phải nhìn sắc mặt Ngụy Chỉ sao?


Cuộc đời của ông ta còn có thể bắt đầu lại, ông ta thậm chí còn có thể có thêm một đứa con trai nữa!


Ngụy Sam bị sự kích động nghẹn lại ở cổ họng, ngực chợt nhói lên. Nhưng ông ta đã quen với việc kìm nén nó.


Ông ta hít một hơi thật sâu, nhả ra một làn khói dài, dùng chân run rẩy dập tắt tàn thuốc, vò mái tóc vốn đã rối bù của mình, lảo đảo đi về phía khu dân cư Lam Thiên.


Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Story Chương 25: Kẻ đầy tớ của nhân dân
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...