Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 133
75@-
Lương duyên kể về khủng hoảng hôn nhân cực đặc thù của nữ giới Trung Quốc. Bất đồng với phương Tây, phụ nữ Trung Quốc có nhiều sự chần chừ, vùng vẫy hơn với ly hôn, bởi vì cái giá của “Ly hôn” còn lớn hơn nhiều. Bởi vậy, một quần thể nữ giới đến trung niên, tương đối lớn thân như trong lồng giam, chồng không bạo hành, không ngoại tình, giữa hai người không có mâu thuẫn to lớn gì. Chỉ là, một đống vặt vãnh “Ông chồng chỉ làm căn nhà thêm hỗn loạn” “Mỗi ngày tôi dọn dẹp, ông ấy mỗi ngày lại bày bừa” “Chồng tôi mua một đống đồ chơi” “Không dạy dỗ con, chỉ biết chiều chuộng, người xấu thì để cho vợ đảm nhận” “Hai người không có giao lưu tinh thần, ông ấy xem tôi như chó mèo thú cưng, chỉ xem phim ngắn, nói mấy câu về việc nhà con cái, còn như công việc, thời sự các thứ từ trước đến nay chỉ thảo luận với đàn ông” “Lôi thôi lếch thếch qua quýt cho xong” đã bào mòn tình cảm ở phụ nữ. Khiến cho các cô cảm thấy vẫn chưa đến nỗi khiến vợ chồng mỗi người một ngả, song lại không thể chịu đựng, vô cùng bức bối, luôn mơ tưởng về một cuộc sống mới.
Tạ Lan Sinh cung cấp rất nhiều trợ giúp cho đạo diễn Cố Vận.
Anh vẫn cho rằng, thời gian sẽ làm ra bộ phim tốt nhất. Nếu phải quay điện ảnh dựa theo kế hoạch nghiêm ngặt, không thể thử nghiệm, toàn bộ cảm hứng vừa mới nảy sinh sẽ biến mất tăm tích. Bởi vậy, dưới tình huống nguồn vốn không dồi dào, Tạ Lan Sinh gắng hết sức giúp Cố Vận kéo dài thời gian quay, đồng thời vắt óc suy tính tiết kiệm hết mức ở những chỗ khác. Như là, trước khi quay cảnh “Bão tuyết”, Tạ Lan Sinh đề xuất với Cố Vận, “Tuyết phun lên mặt diễn viên dùng loại đắt tiền, tuyết phun lên người thì dùng loại rẻ nhất.” Lại như là, Cố Vận vì đoạn “Một con đường đất” mà chọn cảnh khắp toàn quốc, Tạ Lan Sinh cản cô lại, bảo ba mươi người đoàn phim cùng vài thôn dân địa phương tự giẫm thành một con đường bên ngoài thôn theo đúng yêu cầu của cô.
Cố Vận một mực nói, học được rất nhiều từ Tạ Lan Sinh.
Tới lúc hậu kỳ cho Lương duyên , Tạ Lan Sinh lại sử dụng tài nguyên liên hệ một bậc thầy âm nhạc. Nhà soạn nhạc này cực kỳ thích chủ đề của Lương duyên , sẵn lòng phối nhạc miễn phí. Song mặc dù nhà soạn nhạc bằng lòng soạn nhạc miễn phí, thiết bị trong studio cũng phải tốn tiền, cuối cùng, Tạ Lan Sinh tự bỏ tiền túi cho Cố Vận vay 10 vạn.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi bộ phim hoàn thành nhận được cấp phép của Cục điện ảnh, Tạ Lan Sinh lại đề cử Lương duyên tới LHP Sundance, còn lọt vào chung cuộc.
LHP St Denis được tổ chức tại Park City Utah nước Mỹ, còn được gọi là LHP Sundance, là liên hoan phim độc lập nổi tiếng nhất thế giới, trụ cột của ngành công nghiệp phim độc lập toàn cầu từ trước cho tới nay.
Bởi vì cho rằng bản thân có thể khuếch đại ảnh hưởng lôi kéo phiếu bầu, Tạ Lan Sinh quyết định cùng cố vận bay đến Sundance.
Mà Tân Dã cũng đi theo.
Ba người quá cảnh tại San Francisco.
Thật không ngờ, chặng đường lần này vô cùng giật gân.
Trước lúc máy bay cất cánh, phi hành đoàn đột nhiên phát hiện có một hành khách đang tự cào mình! Còn tự cào mặt đến mức máu tươi đầm đìa! Thành viên đội bay bị dọa sợ, nghi ngờ gã là phần tử kh*ng b*, cho mọi người xuống khỏi máy bay để kiểm tra toàn bộ. Sau khi xác định không có bom, đã hai tiếng trôi qua. Đến khi rốt cuộc đã bay lên trời, chẳng bao lâu, tất cả hành khách lại được thông báo máy bay quay về địa điểm xuất phát, bởi vì có chim va chạm vào của kính, cửa kính đã bị nứt.
Đợi thêm nữa sẽ không còn kịp, bằng không sẽ không kịp dự lễ. Park City là một thành phố nhỏ, chuyến kế tiếp khởi hành sau ba tiếng nữa, có đổi chuyến cũng chẳng kịp.
Ngay tại lúc Cố Vận hoàn toàn tuyệt vọng, Tân Dã gọi một cú điện thoại, thuê một chiếc máy bay!
Chi phí mỗi giờ thấp nhất là 8000 đôla!
Một giờ năm vạn! Mà bọn họ chí ít cũng phải mất 12 tiếng mới có thể quay về! Quả thực là còn cao hơn cả toàn bộ dự toán của chính bộ phim!
Song Tân Dã chỉ cười, nói với Tạ Lan Sinh: “Chẳng phải anh muốn cố gắng hết sức nâng đỡ những người trẻ của mình đó sao? Vậy đi thôi. Em sẽ đưa đi .”
“. . . . . . Ừm, ” Tạ Lan Sinh, “Đi thôi.”
Không ngờ rằng vậy mà vẫn chưa chu toàn. Bọn họ thế mà tìm mãi không ra phi công có thể bay được. Đặt lịch ngay vốn dĩ khó khăn, nước Mỹ có quy định cực kỳ nghiêm ngặt về thời gian bay, không ai được phép tăng ca. Cuối cùng, Tân Dã bất đắc dĩ cười, hỏi hai người: “Tôi có PPL. . . . . . Cũng chỉ là giấy chứng nhận, có dám đi hay không?”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nhìn Cố Vận.
Cố Vận vẫn mang cái đầu đinh, khẽ cắn môi, nói: “Tôi dám.”
“. . . . . .” Trước kia Tạ Lan Sinh không phải chưa từng ngồi máy bay ở nhà Tân Dã, nhưng không phải là Tân Dã điều khiển, mà là phi công. Anh biết Tân Dã có giấy phép, nhưng mỗi lần đều trêu ghẹo nói “Em lái anh chẳng dám ngồi đâu, trong đầu anh còn nhiều ý tưởng chờ được quay ra lắm.”
Nhưng thời điểm này, thấy Cố Vận xem đây như hy vọng tham gia liên hoan phim cuối cùng, là một bước ngoặt trong cuộc đời mình, Tạ Lan Sinh cũng không cất nổi câu “Chúng ta không nên đi”. Hơn nữa anh biết, nếu mình cũng lên máy bay Tân dã nhất định càng vững tay, phỏng chừng kỹ thuật cũng không tồi, vì thế nghiến răng, cũng nói: “Dám chứ.”
Liên hoan phim bắt đầu lúc 8 giờ, lúc này đã là đúng 5 giờ tại Utah, 4 giờ tại California, sau khi ba người quyết định liền lập tức đăng ký xuất phát.
Thời tiết hôm nay cực kỳ tối. Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ chói mắt cùng biển rộng mênh mông vô bờ của California.
Tân Dã quả nhiên thành thạo kỹ năng, vừa lái vừa cười: “Yên tâm. Cứ 24 tháng phải làm Flight Review, không bỡ ngỡ đâu.”
Tạ Lan Sinh nói: “Anh biết. Lần trước em về nhà cha mẹ liền nhân tiện làm cái Flight Review đó.”
“Vâng.”
Cố Vận nghe bọn họ nói chuyện, có chút kỳ quái.
Rồi sau đó, ngay khi đến Park city, một dòng khí lưu đột ngột tập kích! Chiếc máy bay vì chỉ có tám chỗ chao đảo mất kiểm soát, Tạ Lan Sinh lại có chút lo lắng, hai tay đặt trên đầu gối, nắm chặt lại. Tân Dã nhìn thấy, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay trái của Tạ Lan Sinh, anh cảm nhận được sự trấn an, lại trở nên an tâm.
Phía sau Cố Vận nhìn Tân Dã, lại nhìn Tạ Lan Sinh, tựa hồ hiểu ra thứ gì đó.
Tạ Lan Sinh hơn cô 20 tuổi, lại là đạo diễn nổi danh, đạo diễn lớn quốc tế. Cô vốn dĩ cũng hiểu cực rõ rằng chút tình ý mơ hồ mới nảy sinh này của mình sẽ không được đáp lại.
. . . . . . . . . . . .
Đến St Denis đã là 6 giờ rưỡi tối, bọn họ chỉ có 90 phút để chạy tới hội trường liên hoan phim.
Tân Dã thuê một chiếc SUV, lao đi trên con đường không có trên bản đồ mà người khác chỉ cho, vẫn chậm mất 15 phút.
Cố Vận lại cực kỳ tuyệt vọng.
Nhưng sự việc lại một lần nữa có biến chuyển bất ngờ! !
Trên sân khấu liên hoan phim, vị đạo diễn Ấn Độ xếp phía trước cô nói cực kỳ nhiều, còn chưa hề đi xuống!
Vì thế khán giả cũng không biết đạo diễn Lương duyên không đến đúng giờ!
Tạ Lan Sinh thở phào một hơi. Người Ấn Độ thường cho anh cảm giác làm việc không quá đáng tin, có một năm tham gia một liên hoan phim do Ấn Độ tổ chức, đến địa phương mới bất chợt phát hiện ban tổ chức để sót mình, không sắp xếp trình chiếu! Có điều lúc này, Tạ Lan Sinh lại cực kỳ cảm tạ sự không đáng tin của đạo diễn Ấn Độ.
Rốt cuộc cũng đuổi kịp. Tạ Lan Sinh cảm thán trong lòng: Làm đạo diễn tốt nhất nên biết lái máy bay.
Cứ như vậy, Lương duyên lặng lẽ chiếu mở màn . Khi ánh đèn toàn phòng bật lên lại, khán giả trong phòng trao cho Cố Vận tràng pháo tay dài đến 8 phút. Vỗ tay với phim hay, giậm chân với phim dở, là truyền thống của tất cả các liên hoan phim.
Cố Vận mang theo đầu đinh, trong mắt cũng lấp lánh ánh nước.
Đợi tràng pháo tay kết thúc, xúc động rốt cuộc kết thúc, một hàng ba người Tạ Lan Sinh mỏi mệt thể xác tinh thần nhưng chan chứa niềm vui đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa ra khỏi cửa, nhân viên công tác của ban tổ chức chạy vế phía Cố Vận, nói: “Đạo diễn Cố! ! Nhanh lên, nhanh lên! Người xem còn chưa rời đi! Bọn họ đang chờ ngài ở hành lang bên trong! Để tiễn ngài rời đi!”
Cố Vận: “A. . . . . .”
Bọn họ vội vàng đi vào hành lang. Quả nhiên, hai bên hành lang đông nghịt khán giả điện ảnh đứng thành hai hàng, chừa lại một lối nhỏ ở trung gian, kéo dài tới sảnh hội trường chính.
Tạ Lan Sinh vô cớ cảm động. Khán giả điện ảnh độc lập vậy mà lại có sự tôn kính cùng tình cảm như vậy đối với đạo diễn độc lập, bản thân anh cũng chưa từng trải qua thời khắc như vậy tại Berlin hay Venice.
Có lẽ, cả đời cũng không quên được.
Đây chính là điện ảnh.
Tình yêu điện ảnh thuần túy vượt khỏi quốc tịch, vượt qua văn hóa, phá bỏ thành lũy chính trị này khiến cho anh cảm động.
Trong tiếng vỗ tay không ngớt, trong nụ cười thiện chí, ba bọn họ từ phòng chiếu phim tiến vào sảnh hội trường.
Đối với Cố Vận, hết thảy đều đáng giá.
. . . . . . . . . . . .
Tân Dã thuê phi công ở Utah lái máy bay trả về, y thì lưu lại cùng Lan Sinh Cố Vận đến ngày trao giải.
Trong sự bất ngờ của Tạ Lan Sinh, Cố Vận quả nhiên giành giải thưởng lớn, là “Giải thưởng chính kịch quốc tế của ban giám khảo”. Sundance được chia thành bốn mảng phim chính kịch Mỹ, phim tài liệu Mỹ, phim chính kịch quốc tế, và Phim tài liệu quốc tế.
Cố Vận chầm chậm lên sân khấu, cầm microphone, có chút nghẹn ngào, nói: “Đến nơi đây, tôi mới nhận ra rằng, trên thế giới có nhiều liên hoan phim độc lập, có nhiều nhà làm phim độc lập như vậy. Tôi tự hỏi mình, vì sao vậy? Sức hấp dẫn của điện ảnh độc lập trên toàn thế giới nằm ở đâu? Cuối cùng tôi cảm thấy, có lẽ là bởi vì, nếu thực sự muốn làm ra một bộ phim nay, chứ không phải chỉ là ‘sinh lời’, trong thế giằng co với tư bản, đạo diễn luôn luôn là đúng. Hoặc là nói, đại đa số thời gian, đạo diễn đều đúng.”
Cô nói xong câu này, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Cố vận cười cười, lại tiếp tục nói: “Tôi muốn cảm ơn đạo diễn Tạ, Tạ Lan Sinh, mọi người hẳn đều biết ngài ấy. Ngài ấy hỗ trợ bộ Lương duyên , cũng dùng hết khả năng trợ giúp tôi. Ngài ấy là nhà làm phim độc lập số một Trung Quốc, tôi thì. . . . . . có lẽ là người thứ mười triệu. Tôi muốn nói, ngài ấy đã khích lệ tôi, tôi hy vọng cũng giống như đạo diễn Tạ, cả đời điên cuồng vì điện ảnh —— không phải vì danh, cũng không phải vi lợi, chỉ đơn thuần là điên cuồng vì điện ảnh.”
Người xung quanh đều nhìn Lan Sinh, cũng vỗ tay cho anh. Đạo diễn người Mỹ ngồi chếch phía sau anh đứng dậy, chỉ vào Lan Sinh, ngón trỏ dùng sức chỉ xuống dưới.
Tạ ơn lan sinh chỉ khoanh tay ngồi yên tại chỗ, cười lắc đầu.
Anh nghĩ, mình đã tìm ra một đạo diễn giỏi rồi. Giả như anh không giúp đỡ Cố Vận, dựa vào danh tiếng tệ hại của Cố Vận, còn cả kịch bản lộn xộn ban đầu kia, có thể cả đời cô ấy sẽ vô danh, hoặc sớm từ bỏ giấc mộng điện ảnh.
Nhưng hiện tại, cô ấy là đạo diễn bước ra từ Sundance.
Những năm gần đây, điện ảnh do công ty Điện ảnh Viên mãn đầu tư, sản xuất cùng phát hành có bộ vào vòng trong Berlin, có bộ vào Venice, song đây là lần đầu tiên quỹ điện ảnh Viên mãn nâng đỡ được một đạo diễn giành giải lớn. Trên thực tế, vế sau càng khiến Tạ Lan Sinh có cảm giác thành tựu. Nếu là hỗ trợ, bản quyền nằm trong tay đạo diễn, quỹ thuần phúc lợi, song nếu phát hành, bản quyền điện ảnh thuộc về ‘Viên mãn’, công ty sẽ có lợi nhuận, ký hợp đồng đạo diễn cùng biên kịch, giống như anh tự làm việc cho mình vậy.
Đương nhiên, nói như vậy có chút không phải với giám chế của “Công ty Điện ảnh Viên mãn”. Tạ Lan Sinh cực kỳ yêu thích giám chế do mình bồi dưỡng kia —— lúc đó Lan Sinh thông báo tuyển dụng giám chế, nhưng đối phương không chút kinh nghiệm, kết quả, kể ra vô cùng thần kỳ. Giám chế kia vừa ra khỏi tòa nhà thì bị du côn cướp giật, thế mà cậu ta lại dựa vào cái miệng để lấy lại đồ về, Tạ Lan Sinh nghe được liền cảm thấy đối phương có thể làm một nhà sản xuất giỏi, bắt đầu bồi dưỡng.
Lại nói, Cố Vận là đạo diễn mà Tạ Lan Sinh yêu thích nhất trong mười năm nâng đỡ đạo diễn trẻ này.
Trong buổi tối đó, Tạ Lan Sinh một lần nữa cảm nhận được, “Công ty Điện ảnh Viên mãn” , “Quỹ điện ảnh Viên mãn”, diễn đàn điện ảnh, nhóm xem điện ảnh, trại huấn luyện đạo diễn thanh niên, rạp chiếu phim nghệ thuật, rạp chiếu phim nghệ thuật trực tuyến, còn cả Liên đoàn. . . . . . Hết thảy đều có ý nghĩa.
25 năm trước, người làm phim độc lập chỉ có anh cùng với Tôn Phượng Mao.
Mà hiện tại như những đốm lửa có thể đốt cháy cả cánh đồng.
Thế hệ tiếp nối thật tuyệt vời.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Việc Lan Sinh nâng đỡ người trẻ là một phần quan trọng trong thiết lập của anh, nên phải viết một chút ~
Không nhớ rõ là ai được xếp hàng tiễn bước ở Sunance. . . . . . Hình như là một đạo diễn Nhật Bản.
Viết xong đoạn này kiểm tra lại, phát hiện có bug. . . . . . Ở Mỹ nếu không phải lái một mình mà có chở hành khách, thì không phải chỉ cần mỗi hai năm một lần flight review, mà còn phải có bản ghi ba lần landing trong vòng 90 ngày. . . . . . Nếu phải hạ cánh sau khi mặt trời lặn, thì phải có ba lần landing tương ứng như vậy. . . . . . Có bug rồi. Ôi, muốn làm Mary Sue cũng khó lắm chứ.
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 133. Internet (4)
Lương duyên kể về khủng hoảng hôn nhân cực đặc thù của nữ giới Trung Quốc. Bất đồng với phương Tây, phụ nữ Trung Quốc có nhiều sự chần chừ, vùng vẫy hơn với ly hôn, bởi vì cái giá của “Ly hôn” còn lớn hơn nhiều. Bởi vậy, một quần thể nữ giới đến trung niên, tương đối lớn thân như trong lồng giam, chồng không bạo hành, không ngoại tình, giữa hai người không có mâu thuẫn to lớn gì. Chỉ là, một đống vặt vãnh “Ông chồng chỉ làm căn nhà thêm hỗn loạn” “Mỗi ngày tôi dọn dẹp, ông ấy mỗi ngày lại bày bừa” “Chồng tôi mua một đống đồ chơi” “Không dạy dỗ con, chỉ biết chiều chuộng, người xấu thì để cho vợ đảm nhận” “Hai người không có giao lưu tinh thần, ông ấy xem tôi như chó mèo thú cưng, chỉ xem phim ngắn, nói mấy câu về việc nhà con cái, còn như công việc, thời sự các thứ từ trước đến nay chỉ thảo luận với đàn ông” “Lôi thôi lếch thếch qua quýt cho xong” đã bào mòn tình cảm ở phụ nữ. Khiến cho các cô cảm thấy vẫn chưa đến nỗi khiến vợ chồng mỗi người một ngả, song lại không thể chịu đựng, vô cùng bức bối, luôn mơ tưởng về một cuộc sống mới.
Tạ Lan Sinh cung cấp rất nhiều trợ giúp cho đạo diễn Cố Vận.
Anh vẫn cho rằng, thời gian sẽ làm ra bộ phim tốt nhất. Nếu phải quay điện ảnh dựa theo kế hoạch nghiêm ngặt, không thể thử nghiệm, toàn bộ cảm hứng vừa mới nảy sinh sẽ biến mất tăm tích. Bởi vậy, dưới tình huống nguồn vốn không dồi dào, Tạ Lan Sinh gắng hết sức giúp Cố Vận kéo dài thời gian quay, đồng thời vắt óc suy tính tiết kiệm hết mức ở những chỗ khác. Như là, trước khi quay cảnh “Bão tuyết”, Tạ Lan Sinh đề xuất với Cố Vận, “Tuyết phun lên mặt diễn viên dùng loại đắt tiền, tuyết phun lên người thì dùng loại rẻ nhất.” Lại như là, Cố Vận vì đoạn “Một con đường đất” mà chọn cảnh khắp toàn quốc, Tạ Lan Sinh cản cô lại, bảo ba mươi người đoàn phim cùng vài thôn dân địa phương tự giẫm thành một con đường bên ngoài thôn theo đúng yêu cầu của cô.
Cố Vận một mực nói, học được rất nhiều từ Tạ Lan Sinh.
Tới lúc hậu kỳ cho Lương duyên , Tạ Lan Sinh lại sử dụng tài nguyên liên hệ một bậc thầy âm nhạc. Nhà soạn nhạc này cực kỳ thích chủ đề của Lương duyên , sẵn lòng phối nhạc miễn phí. Song mặc dù nhà soạn nhạc bằng lòng soạn nhạc miễn phí, thiết bị trong studio cũng phải tốn tiền, cuối cùng, Tạ Lan Sinh tự bỏ tiền túi cho Cố Vận vay 10 vạn.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi bộ phim hoàn thành nhận được cấp phép của Cục điện ảnh, Tạ Lan Sinh lại đề cử Lương duyên tới LHP Sundance, còn lọt vào chung cuộc.
LHP St Denis được tổ chức tại Park City Utah nước Mỹ, còn được gọi là LHP Sundance, là liên hoan phim độc lập nổi tiếng nhất thế giới, trụ cột của ngành công nghiệp phim độc lập toàn cầu từ trước cho tới nay.
Bởi vì cho rằng bản thân có thể khuếch đại ảnh hưởng lôi kéo phiếu bầu, Tạ Lan Sinh quyết định cùng cố vận bay đến Sundance.
Mà Tân Dã cũng đi theo.
Ba người quá cảnh tại San Francisco.
Thật không ngờ, chặng đường lần này vô cùng giật gân.
Trước lúc máy bay cất cánh, phi hành đoàn đột nhiên phát hiện có một hành khách đang tự cào mình! Còn tự cào mặt đến mức máu tươi đầm đìa! Thành viên đội bay bị dọa sợ, nghi ngờ gã là phần tử kh*ng b*, cho mọi người xuống khỏi máy bay để kiểm tra toàn bộ. Sau khi xác định không có bom, đã hai tiếng trôi qua. Đến khi rốt cuộc đã bay lên trời, chẳng bao lâu, tất cả hành khách lại được thông báo máy bay quay về địa điểm xuất phát, bởi vì có chim va chạm vào của kính, cửa kính đã bị nứt.
Đợi thêm nữa sẽ không còn kịp, bằng không sẽ không kịp dự lễ. Park City là một thành phố nhỏ, chuyến kế tiếp khởi hành sau ba tiếng nữa, có đổi chuyến cũng chẳng kịp.
Ngay tại lúc Cố Vận hoàn toàn tuyệt vọng, Tân Dã gọi một cú điện thoại, thuê một chiếc máy bay!
Chi phí mỗi giờ thấp nhất là 8000 đôla!
Một giờ năm vạn! Mà bọn họ chí ít cũng phải mất 12 tiếng mới có thể quay về! Quả thực là còn cao hơn cả toàn bộ dự toán của chính bộ phim!
Song Tân Dã chỉ cười, nói với Tạ Lan Sinh: “Chẳng phải anh muốn cố gắng hết sức nâng đỡ những người trẻ của mình đó sao? Vậy đi thôi. Em sẽ đưa đi .”
“. . . . . . Ừm, ” Tạ Lan Sinh, “Đi thôi.”
Không ngờ rằng vậy mà vẫn chưa chu toàn. Bọn họ thế mà tìm mãi không ra phi công có thể bay được. Đặt lịch ngay vốn dĩ khó khăn, nước Mỹ có quy định cực kỳ nghiêm ngặt về thời gian bay, không ai được phép tăng ca. Cuối cùng, Tân Dã bất đắc dĩ cười, hỏi hai người: “Tôi có PPL. . . . . . Cũng chỉ là giấy chứng nhận, có dám đi hay không?”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nhìn Cố Vận.
Cố Vận vẫn mang cái đầu đinh, khẽ cắn môi, nói: “Tôi dám.”
“. . . . . .” Trước kia Tạ Lan Sinh không phải chưa từng ngồi máy bay ở nhà Tân Dã, nhưng không phải là Tân Dã điều khiển, mà là phi công. Anh biết Tân Dã có giấy phép, nhưng mỗi lần đều trêu ghẹo nói “Em lái anh chẳng dám ngồi đâu, trong đầu anh còn nhiều ý tưởng chờ được quay ra lắm.”
Nhưng thời điểm này, thấy Cố Vận xem đây như hy vọng tham gia liên hoan phim cuối cùng, là một bước ngoặt trong cuộc đời mình, Tạ Lan Sinh cũng không cất nổi câu “Chúng ta không nên đi”. Hơn nữa anh biết, nếu mình cũng lên máy bay Tân dã nhất định càng vững tay, phỏng chừng kỹ thuật cũng không tồi, vì thế nghiến răng, cũng nói: “Dám chứ.”
Liên hoan phim bắt đầu lúc 8 giờ, lúc này đã là đúng 5 giờ tại Utah, 4 giờ tại California, sau khi ba người quyết định liền lập tức đăng ký xuất phát.
Thời tiết hôm nay cực kỳ tối. Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ chói mắt cùng biển rộng mênh mông vô bờ của California.
Tân Dã quả nhiên thành thạo kỹ năng, vừa lái vừa cười: “Yên tâm. Cứ 24 tháng phải làm Flight Review, không bỡ ngỡ đâu.”
Tạ Lan Sinh nói: “Anh biết. Lần trước em về nhà cha mẹ liền nhân tiện làm cái Flight Review đó.”
“Vâng.”
Cố Vận nghe bọn họ nói chuyện, có chút kỳ quái.
Rồi sau đó, ngay khi đến Park city, một dòng khí lưu đột ngột tập kích! Chiếc máy bay vì chỉ có tám chỗ chao đảo mất kiểm soát, Tạ Lan Sinh lại có chút lo lắng, hai tay đặt trên đầu gối, nắm chặt lại. Tân Dã nhìn thấy, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay trái của Tạ Lan Sinh, anh cảm nhận được sự trấn an, lại trở nên an tâm.
Phía sau Cố Vận nhìn Tân Dã, lại nhìn Tạ Lan Sinh, tựa hồ hiểu ra thứ gì đó.
Tạ Lan Sinh hơn cô 20 tuổi, lại là đạo diễn nổi danh, đạo diễn lớn quốc tế. Cô vốn dĩ cũng hiểu cực rõ rằng chút tình ý mơ hồ mới nảy sinh này của mình sẽ không được đáp lại.
. . . . . . . . . . . .
Đến St Denis đã là 6 giờ rưỡi tối, bọn họ chỉ có 90 phút để chạy tới hội trường liên hoan phim.
Tân Dã thuê một chiếc SUV, lao đi trên con đường không có trên bản đồ mà người khác chỉ cho, vẫn chậm mất 15 phút.
Cố Vận lại cực kỳ tuyệt vọng.
Nhưng sự việc lại một lần nữa có biến chuyển bất ngờ! !
Trên sân khấu liên hoan phim, vị đạo diễn Ấn Độ xếp phía trước cô nói cực kỳ nhiều, còn chưa hề đi xuống!
Vì thế khán giả cũng không biết đạo diễn Lương duyên không đến đúng giờ!
Tạ Lan Sinh thở phào một hơi. Người Ấn Độ thường cho anh cảm giác làm việc không quá đáng tin, có một năm tham gia một liên hoan phim do Ấn Độ tổ chức, đến địa phương mới bất chợt phát hiện ban tổ chức để sót mình, không sắp xếp trình chiếu! Có điều lúc này, Tạ Lan Sinh lại cực kỳ cảm tạ sự không đáng tin của đạo diễn Ấn Độ.
Rốt cuộc cũng đuổi kịp. Tạ Lan Sinh cảm thán trong lòng: Làm đạo diễn tốt nhất nên biết lái máy bay.
Cứ như vậy, Lương duyên lặng lẽ chiếu mở màn . Khi ánh đèn toàn phòng bật lên lại, khán giả trong phòng trao cho Cố Vận tràng pháo tay dài đến 8 phút. Vỗ tay với phim hay, giậm chân với phim dở, là truyền thống của tất cả các liên hoan phim.
Cố Vận mang theo đầu đinh, trong mắt cũng lấp lánh ánh nước.
Đợi tràng pháo tay kết thúc, xúc động rốt cuộc kết thúc, một hàng ba người Tạ Lan Sinh mỏi mệt thể xác tinh thần nhưng chan chứa niềm vui đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa ra khỏi cửa, nhân viên công tác của ban tổ chức chạy vế phía Cố Vận, nói: “Đạo diễn Cố! ! Nhanh lên, nhanh lên! Người xem còn chưa rời đi! Bọn họ đang chờ ngài ở hành lang bên trong! Để tiễn ngài rời đi!”
Cố Vận: “A. . . . . .”
Bọn họ vội vàng đi vào hành lang. Quả nhiên, hai bên hành lang đông nghịt khán giả điện ảnh đứng thành hai hàng, chừa lại một lối nhỏ ở trung gian, kéo dài tới sảnh hội trường chính.
Tạ Lan Sinh vô cớ cảm động. Khán giả điện ảnh độc lập vậy mà lại có sự tôn kính cùng tình cảm như vậy đối với đạo diễn độc lập, bản thân anh cũng chưa từng trải qua thời khắc như vậy tại Berlin hay Venice.
Có lẽ, cả đời cũng không quên được.
Đây chính là điện ảnh.
Tình yêu điện ảnh thuần túy vượt khỏi quốc tịch, vượt qua văn hóa, phá bỏ thành lũy chính trị này khiến cho anh cảm động.
Trong tiếng vỗ tay không ngớt, trong nụ cười thiện chí, ba bọn họ từ phòng chiếu phim tiến vào sảnh hội trường.
Đối với Cố Vận, hết thảy đều đáng giá.
. . . . . . . . . . . .
Tân Dã thuê phi công ở Utah lái máy bay trả về, y thì lưu lại cùng Lan Sinh Cố Vận đến ngày trao giải.
Trong sự bất ngờ của Tạ Lan Sinh, Cố Vận quả nhiên giành giải thưởng lớn, là “Giải thưởng chính kịch quốc tế của ban giám khảo”. Sundance được chia thành bốn mảng phim chính kịch Mỹ, phim tài liệu Mỹ, phim chính kịch quốc tế, và Phim tài liệu quốc tế.
Cố Vận chầm chậm lên sân khấu, cầm microphone, có chút nghẹn ngào, nói: “Đến nơi đây, tôi mới nhận ra rằng, trên thế giới có nhiều liên hoan phim độc lập, có nhiều nhà làm phim độc lập như vậy. Tôi tự hỏi mình, vì sao vậy? Sức hấp dẫn của điện ảnh độc lập trên toàn thế giới nằm ở đâu? Cuối cùng tôi cảm thấy, có lẽ là bởi vì, nếu thực sự muốn làm ra một bộ phim nay, chứ không phải chỉ là ‘sinh lời’, trong thế giằng co với tư bản, đạo diễn luôn luôn là đúng. Hoặc là nói, đại đa số thời gian, đạo diễn đều đúng.”
Cô nói xong câu này, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Cố vận cười cười, lại tiếp tục nói: “Tôi muốn cảm ơn đạo diễn Tạ, Tạ Lan Sinh, mọi người hẳn đều biết ngài ấy. Ngài ấy hỗ trợ bộ Lương duyên , cũng dùng hết khả năng trợ giúp tôi. Ngài ấy là nhà làm phim độc lập số một Trung Quốc, tôi thì. . . . . . có lẽ là người thứ mười triệu. Tôi muốn nói, ngài ấy đã khích lệ tôi, tôi hy vọng cũng giống như đạo diễn Tạ, cả đời điên cuồng vì điện ảnh —— không phải vì danh, cũng không phải vi lợi, chỉ đơn thuần là điên cuồng vì điện ảnh.”
Người xung quanh đều nhìn Lan Sinh, cũng vỗ tay cho anh. Đạo diễn người Mỹ ngồi chếch phía sau anh đứng dậy, chỉ vào Lan Sinh, ngón trỏ dùng sức chỉ xuống dưới.
Tạ ơn lan sinh chỉ khoanh tay ngồi yên tại chỗ, cười lắc đầu.
Anh nghĩ, mình đã tìm ra một đạo diễn giỏi rồi. Giả như anh không giúp đỡ Cố Vận, dựa vào danh tiếng tệ hại của Cố Vận, còn cả kịch bản lộn xộn ban đầu kia, có thể cả đời cô ấy sẽ vô danh, hoặc sớm từ bỏ giấc mộng điện ảnh.
Nhưng hiện tại, cô ấy là đạo diễn bước ra từ Sundance.
Những năm gần đây, điện ảnh do công ty Điện ảnh Viên mãn đầu tư, sản xuất cùng phát hành có bộ vào vòng trong Berlin, có bộ vào Venice, song đây là lần đầu tiên quỹ điện ảnh Viên mãn nâng đỡ được một đạo diễn giành giải lớn. Trên thực tế, vế sau càng khiến Tạ Lan Sinh có cảm giác thành tựu. Nếu là hỗ trợ, bản quyền nằm trong tay đạo diễn, quỹ thuần phúc lợi, song nếu phát hành, bản quyền điện ảnh thuộc về ‘Viên mãn’, công ty sẽ có lợi nhuận, ký hợp đồng đạo diễn cùng biên kịch, giống như anh tự làm việc cho mình vậy.
Đương nhiên, nói như vậy có chút không phải với giám chế của “Công ty Điện ảnh Viên mãn”. Tạ Lan Sinh cực kỳ yêu thích giám chế do mình bồi dưỡng kia —— lúc đó Lan Sinh thông báo tuyển dụng giám chế, nhưng đối phương không chút kinh nghiệm, kết quả, kể ra vô cùng thần kỳ. Giám chế kia vừa ra khỏi tòa nhà thì bị du côn cướp giật, thế mà cậu ta lại dựa vào cái miệng để lấy lại đồ về, Tạ Lan Sinh nghe được liền cảm thấy đối phương có thể làm một nhà sản xuất giỏi, bắt đầu bồi dưỡng.
Lại nói, Cố Vận là đạo diễn mà Tạ Lan Sinh yêu thích nhất trong mười năm nâng đỡ đạo diễn trẻ này.
Trong buổi tối đó, Tạ Lan Sinh một lần nữa cảm nhận được, “Công ty Điện ảnh Viên mãn” , “Quỹ điện ảnh Viên mãn”, diễn đàn điện ảnh, nhóm xem điện ảnh, trại huấn luyện đạo diễn thanh niên, rạp chiếu phim nghệ thuật, rạp chiếu phim nghệ thuật trực tuyến, còn cả Liên đoàn. . . . . . Hết thảy đều có ý nghĩa.
25 năm trước, người làm phim độc lập chỉ có anh cùng với Tôn Phượng Mao.
Mà hiện tại như những đốm lửa có thể đốt cháy cả cánh đồng.
Thế hệ tiếp nối thật tuyệt vời.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Việc Lan Sinh nâng đỡ người trẻ là một phần quan trọng trong thiết lập của anh, nên phải viết một chút ~
Không nhớ rõ là ai được xếp hàng tiễn bước ở Sunance. . . . . . Hình như là một đạo diễn Nhật Bản.
Viết xong đoạn này kiểm tra lại, phát hiện có bug. . . . . . Ở Mỹ nếu không phải lái một mình mà có chở hành khách, thì không phải chỉ cần mỗi hai năm một lần flight review, mà còn phải có bản ghi ba lần landing trong vòng 90 ngày. . . . . . Nếu phải hạ cánh sau khi mặt trời lặn, thì phải có ba lần landing tương ứng như vậy. . . . . . Có bug rồi. Ôi, muốn làm Mary Sue cũng khó lắm chứ.
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Story
Chương 133
10.0/10 từ 49 lượt.