Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 128

30@-

Chương 128. Tới Nhạc Dương (19)


Ngày 12 tháng 10, Một ngày khởi quay.


Cùng lúc đó, Tới Nhạc Dương được Tân Vị đưa đi thẩm định. Lan Sinh vốn rất lo lắng Tân Vị sẽ gây khó dễ lúc hậu kỳ —— tư bản can thiệp đạo diễn sáng tác luôn tập trung tại giai đoạn hậu kỳ, bởi vì lúc này, điện ảnh đã quay xong, hết thảy bản quyền ở bên tư bản, đạo diễn còn muốn công chiếu thì phải mặc tư bản hoành hành ngang ngược. Chẳng ngờ rằng, Tân Vị lại không hề chỉ tay năm ngón, chỉ xem số cảnh cuối cùng, cũng không rõ là chưa nảy sinh ý kiến nào khác với hậu kỳ, hay là đã chịu thua Tạ Lan Sinh, nên đã từ bỏ không nói gì nhiều.


Một ngày dài 120 phút, bao gồm 8 câu chuyện. Lan Sinh tận lực để người đóng góp tự đóng vai bản thân, đối phương thật sự không quá sẵn lòng anh mới thuê diễn viên chuyên nghiệp.


Tạ Lan Sinh quay part thứ sáu Biệt ly đầu tiên. Đối với vấn đề “Giả như, não của bạn xuất hiện bệnh trạng, vĩnh viễn mất đi kí ức, sau này bạn chỉ có thể nhớ được một ngày nào đó trong quá khứ. Ngày duy nhất mà bạn chọn đó là ngày nào? Ngày đó đã phát sinh chuyện gì?”, có đáp án của một cô gái vô cùng đặc biệt. Cô nói, cô sẽ ghi nhớ ngày mẹ mình qua đời, cô muốn ghi nhớ lời dặn dò của mẹ lúc lâm chung.


Tại khúc mở đầu câu chuyện, bởi vì cảm thấy chút bất an, sáng sớm nữ chính đã chạy tới phòng bệnh bệnh viện. Dì y tá nói mẹ cô vừa mới nôn một chậu máu, cô liền thu dọn đổi ga giường, nhưng mẹ lại nói mình quá mệt, không nghĩ động đậy. Người mẹ cung Xử nữ sạch sẽ thế mà lại nói ra lời như vậy, nữ chính cực kỳ kích động.


Nữ chính lần tìm mẩu hành trong bao mừng thọ dưới giường —— vẫn còn mới. Ông chủ tiệm có nói, “Thông” (cōng) đồng âm với “Trùng” (chōng)*, có thể dùng để xua đi vận rủi.



*Hành lá:  (Tiểu thông), đồng âm với Dội/ Rửa  (Trùng). Tìm được từ nào thuận miệng mà giữ nguyên ý thì thay sau.


Tiếp theo, nữ chính lại để cho mẹ ngậm hai viên thuốc mới mua —— bởi bệnh tật, mẹ đã không thể nuốt, cô liền mua thuốc ngậm, cực kỳ đắt đỏ. Vừa vặn bác sỹ tiến vào thăm khám, nhìn thuốc trong tay, lại nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là nói: “Lúc này thuốc cũng vô dụng, nhà các cô đừng mất tiền oan nữa.”


Bác sỹ thăm khám rời đi chưa lâu, huyết áp người mẹ bắt đầu giảm mạnh. Bác sỹ chủ trì liền quay lại, gọi nữ chính ra hành lang, nói: “Chuẩn bị chuẩn bị đi, chỉ trong vòng 48 giờ thôi.”


Tới buổi chiều, người mẹ rõ ràng cảm giác được thứ gì đang đến gần, gọi nữ chính đến bên giường, nắm tay cô, nhìn cô, vô cùng trang trọng nói lời từ biệt. bắt đầu thao thao bất tuyệt, bảo con gái nhất định phải học tập tử tế, về sau thi vào đại học tốt, làm một công việc tốt, đến thành phố lớn, vào công ty to, có thể làm IT, có thể làm. . . . . . Còn nói, “Lập gia đình nhất định chọn người thật thà, không thể dính vào kẻ trăng hoa” “Nhưng mà mẹ không thấy được, bằng không mẹ có thể thẩm định cho” “Nhưng dù không thấy được, bản thân con phải thật tỉnh táo. . . . . . Nhớ kỹ lời của mẹ, con chỉ có thể dựa vào bản thân!” “Lễ nghi không cần phải bưng bát cho mẹ, đừng để mất vui”. Rồi còn, tỉ mỉ nói cho cô biết tình trạng tài sản chia cho con gái trong nhà, cuối cùng, chảy lệ nói, “Cha con nhất định sẽ lấy vợ mới, con chắc chắn sẽ có mẹ kế. Thế nào chăng nữa cũng đừng để ông ấy cưới người đã có con, sẽ khổ lắm. . . . . . Mẹ vất vả này cả đời, tích góp chỉ để cho con gái ruột thôi. . . . . .” “Sau này, con dùng tiền mẹ gửi ngân hàng mua nhà ở thành phố lớn. . . . . .”


Bà khóc nói hơn nửa giờ, cuối cùng thật sự mệt mỏi, mới nâng tay vuốt đầu con gái, nói: “Trân Trân, thật sự, đừng quá đau buồn. Mẹ vĩnh viễn yêu Trân Trân, Trân Trân vĩnh viễn yêu mẹ, tình yêu giữa mẹ và Trân Trân sẽ không vì sinh mệnh hữu hạn mà mất đi một phân nào.”


Nghe xong lời này, hàng lệ của nữ chính tuôn rơi tầm tã.


Tới mười điểm tối, người mẹ ít nói đi, một câu cũng tổn hao quá nhiều sức lực. Tại giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh, bà ngóng nhìn con gái mình, đôi mắt lại trào lệ, trên gối ướt một mảng lớn. Bà vẫn đau, vẫn khó chịu, nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.



“Vâng, ” nữ chính cũng rơi lệ, “Vậy mẹ ngủ chút đi ạ.” Cô còn tưởng rằng mẹ thật sự mệt.


Kết thúc, vào giây kế tiếp, người mẹ nói: “Hẹn gặp kiếp sau. . . . . . Trân Trân.” Hóa ra, người mẹ đã biết tất cả.


Trong từng tiếng gọi đau thấu tâm can “Mẹ! Mẹ! !”, người mẹ khép mí mắt mỏng manh, vài giây sau, nhịp tim trên thiết bị giám sát nhanh chóng trở thành một đường thẳng.


Sau khi nhịp tim đột ngột trở thành không người cha liền gọi bác sỹ y tá đến, sau khi kiểm tra bác sỹ nói bà đã về miền cực lạc, nói xong liền chuẩn bị tháo máy.


Nhưng mà, khi nữ chính hét lên nói “Nhịp tim! Nhịp tim trở lại rồi!” , bác sỹ nói cho cô hay rằng, đây là bởi bọn họ đang lật thân bệnh nhân lại. Tình cảnh này cũng không có gì lạ cả.


Bác sỹ y tá đã nói đúng. Mà mãi cho đến năm phút đồng hồ sau, nữ chính vẫn còn hỏi “Có phải bà ấy đang ngủ không” “Có phải bà ấy chưa chết không”, vẫn còn mang chút chờ mong.


Cho đến khi toàn bộ bác sỹ y tá rời khỏi, người cha cũng đi liên hệ mai táng, nữ chính mới nắm chặt tay mẹ, nói: “Kiếp sau, con muốn được làm mẹ của mẹ, nuôi mẹ, chăm sóc mẹ, mẹ sẽ không còn phải làm lụng vất vả vì con nữa.”



Đối với thời gian còn lại của ngày này, ống kính thị giác của Tạ Lan Sinh cực kỳ đặc biệt, cực kỳ mới mẻ độc đáo. Anh thường xuyên quay nữ chính trong phòng từ bên ngoài khung cửa sổ, nhưng lại dùng loại tầm mắt có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, làm cho khán giả mơ hồ cảm thấy ống kính như một đôi mắt. Chuyển cảnh, Tạ Lan Sinh lại để ống kính quay cảnh sắc ngoài cửa sổ, khiến khán giả nháy mắt phát hiện bên ngoài kỳ thật không có một bóng người. Mà tầm nhìn lúc trước lại cực kỳ giống góc nhìn thượng đế, tựa như trời cao có người đang chăm chú ngắm nhìn nữ chính, là người mẹ thân yêu của cô.


“Thị giác Màn ảnh ” của Một ngày không giống thông thường, khi Tạ Lan Sinh nghỉ phép ở lâu đài cổ đã nghĩ đến điều này. Trong một bộ điện ảnh, hoặc truyền hình, máy quay tương đương với “Một nhân vật thêm vào”, mà nhóm đạo diễn cũng không thể chỉ quay theo góc nhìn nhân vật, thay đổi qua lại rất hỗn loạn. Nhưng Một ngày có phần giống phóng sự, Tạ Lan Sinh muốn chân thật một chút, anh mất rất nhiều thời gian mới giải quyết được vấn đề này.


Dẫn dắt chính là “Một loại đạo cụ”, mà lại còn là đạo cụ quan trọng.


Ví dụ như, trong chương Trăm năm , nam nữ chính tổ chức hôn lễ trong nhà thờ. Ống kính trong toàn bộ hành trình quay hai người bọn họ trao lời thề kết hôn, cũng quay cả người quay phim lễ cưới xách camera ở đối diện, cuối cùng, thông qua biên tập, góc nhìn điện ảnh chuyển sang máy quay của “Người quay lễ cưới”. Lúc này người xem có thể phát hiện, đôi mắt “Quan sát” cặp đôi mới cưới là nhìn vọng từ hộp nhẫn trên lễ đài! Là hộp nhẫn đang nhìn chăm chú hết thảy! Nói cách khác, vị trí ống kính trước giờ được đặt trên hộp nhẫn. Đương nhiên, người xem điện ảnh không nhận thức được vấn đề góc nhìn này, bọn họ chỉ cảm thấy toàn cảnh tượng thêm chân thật, chỉ có bình luận viên điện ảnh chuyên nghiệp mới có thể hiểu về kỹ xảo.


Những chương khác cũng tương tự. Góc nhìn ống kính, ánh mắt quan sát đều là những đạo cụ quan trọng. Những đạo cụ này đang nhìn câu chuyện, mà không phải là một người nào đó vô cớ thêm vào.


. . . . . . . . . . . .


Tiếp theo là quay chương Sinh nở .


Tạ Lan Sinh đã sớm phát hiện, hiệu quả lần đầu của diễn viên không chuyên là tốt nhất, NG là không được, NG hai lần vẫn không được thì anh sẽ từ bỏ. vì thế, Một ngày tiến triển cực nhanh, mới cuối tháng 10, một nửa câu chuyện đã được quay xong.



Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Story Chương 128
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...