Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 127

106@-

Chương 127. Tới Nhạc Dương (18)


Cuối tuần trước khi Tạ Lan Sinh quay Một ngày đã dẫn Tân Dã đến công viên Đào Nhiên Đình khu phía tây dạo chơi một vòng. Tân Dã vốn dĩ đã có sắp xếp khác cho hai ngày quý giá này, nhưng Tạ Lan Sinh đột nhiên lại muốn ghé thăm Đào Nhiên Đình. Vừa mới được Tân Dã nhắc nhở mùng 4 tháng 10 là tròn 20 năm hai người trùng phùng nhờ Viên mãn , vì thế, anh liền muốn trở về chốn cũ. Anh còn nhớ rõ, năm đó anh phỏng vấn rồi ký với Tân Dã trong công viên này.


Đối với sự sắp xếp mới này của Tạ Lan Sinh Tân Dã đương nhiên không có ý kiến gì.


Mười chiếc đình nghỉ chân vẫn còn nguyên vẹn. Khoảng năm 1985, các đình nổi tiếng trên toàn quốc lần lượt được sao chép lại với tỉ lệ tương đương.


Sau này Lan Sinh mới biết được, hóa ra công viên Đào Nhiên Đình lại là công viên hàng đầu Bắc Kinh —— Năm 1952, 7000 người đào nên Lưỡng Hồ, đắp đất thành núi, trồng cây nuôi hoa, dựng thành công viên. Năm 1954, hai cụm đình cổ của Trung Nam Hải được thủ tướng X chuyển đến nơi đây, dẫu hiện tại nó không quá thu hút, nhưng năm đó cũng đã được kỳ vọng nhiều.


Đi qua đại lộ bạch quả, hành lang dài, cầu vòm, Lan Sinh Tân Dã một đường đi đến chốn trùng phùng —— Ái Vãn Đình, nằm ở đảo giữa hồ.


Nước hồ sau đình vẫn trong vắt như xưa, dãy bạch quả hai bên vẫn um tùm như cũ, Tạ Lan Sinh cảm thấy, tựa hồ, ngay cả màu lá vàng cũng tựa như ngày đó.


“Ôi, ” Tạ Lan Sinh cười cười nói, “Lá bạch quả cũng giống y như năm 1995. Từng năm một, mỗi năm đều giống vậy, chúng ta thì đã già rồi.” Anh 46, Tân Dã cũng 44.


“Vâng, ” Tân Dã đáp lời, “Chúng ta cùng nhau già đi, ngày qua ngày năm qua năm, ở bên nhau không rời dù một giây.”


“Ha ha, vậy thật tốt.” Tạ Lan Sinh nói.


20 năm nay anh cực kỳ hạnh phúc, cũng vô cùng thỏa mãn, dù cho có sống lại lần nữa cũng chẳng thể tốt hơn, bởi vậy không còn gì tiếc nuối.


“Tân Dã, ” Lan Sinh lại hỏi, “Em có từng nghe câu này không? Năm qua năm lại hoa vẫn thế, năm đến năm đi người đâu còn như xưa*. Câu thơ cổ của Lưu Hi Di chính là mang ý này.”


*Nguyên văn: Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng ( ) – Bản dịch Thương thay lão đầu bạc lấy từ Thivien


“Vâng, có biết.” Tân Dã gật gật đầu.


Tạ Lan Sinh cười: “Tiến bộ rồi. 20 năm trước, vừa đọc thơ thì em liền ngẩn ngơ.”


“Đã về nước nhiều năm rồi mà.”


“Đúng rồi, ” Tạ Lan Sinh có chút tò mò, “Lần trước tụ tập, anh có mấy bạn học xuất ngoại đều nói bọn họ đã quên mất tiếng Trung, em thì sao? Có quên tiếng Anh không vậy?”


“. . . . . . Không thể nào.” Tân Dã trả lời, “Tiếng Anh ngôn ngữ thứ nhất của em. Anh đừng nghe bọn họ nói bậy bạ.”


“À.” Lan Sinh tiếp tục ngắm lá bạch quả, dường như, bởi vì “Mỗi năm hoa vẫn vậy”, năm đó anh không nhìn cẩn thận, hiện tại lại như thể muốn ngắm thật kỹ.


Tân Dã ở bên anh, cảm thấy Lan Sinh đúng là lãng mạn vô bờ bến.


Sau đó hai người đi vào đình, hơn nữa còn ngồi vào đúng vị trí năm đó. Tân Dã nhìn vọng xa ra hồ nước, hỏi, ” Lan Sinh, lúc đó anh để em đọc thoại, anh có còn nhớ không?”



“Có ấn tượng, nhưng không nhớ lắm.”


Tân Dã chuyển mắt, bốn mắt chạm nhau cùng Tạ Lan Sinh, chậm rãi đọc: “Tài Khoan, em có biết, con người cả đời chỉ có vài lần chục năm, mỗi một phút đều thực quý giá. Nhưng mà, giả như có biết được khi nào em mới có thể ở bên anh, anh hy vọng toàn bộ khoảng thời gian ở giữa này có thể lược bỏ đi, hai mươi năm sau cũng được, ba mươi năm sau cũng thế, năm mươi năm sau cũng tốt. Bởi vì, anh biết rõ rằng mình nhất định sẽ cực kỳ khổ sở.”


“. . . . . . A, ” nhìn cảnh sắc tương tự, nghe lời thoại tương đồng, trong lòng Tạ Lan Sinh rung động, nói, “Lời thoại này như thể một lời dự báo.”


“Phải. Kỳ thật rất nhiều lời nói ngày đó đều cực kỳ giống điềm báo.”


Hai người ngồi một lúc, đến khi rời khỏi, Tạ Lan Sinh nhặt một chiếc lá bạch quả lớn từ dưới đất lên, hỏi: “Tân Dã, em có biết nhổ rễ không?”


“. . . . . . Gì cơ?”


“Nhổ rễ* ý, phương ngôn Bắc Kinh.” Tạ Lan Sinh nói, “Hồi anh còn nhỏ mùa thu hàng năm đám học sinh đều chơi nhổ rễ, mỗi người kiếm một cái lá rụng, hơn nữa phải kiếm cái nào cuống to nhất. Hai người đan cuống lá thành chữ thập xoắn lại, nắm hai đầu, dùng sức kéo, cố gắng để cuống lá bên mình cắt đứt cuống của đối phương, đứt cuống thì là thua.”


*Nguyên văn: : Đọc phần mô tả trên baidu thì thấy giống cái trò kéo co lá bên minh á.


Khóe môi Tân Dã mang nét cười: “Không biết.” Y đi vài bước sang bên cạnh, nhặt một chiếc lá trên mặt đất, gấp cuống thành hai đoạn, hỏi, “Thế này ạ?”


“Đúng rồi!” Tạ Lan Sinh dựng cuống lên, kéo về phía mình, kết quả, anh vừa dùng một chút sức, cuống lá của anh liền đứt rời .


“. . . . . .” Anh lại nhặt một cái nữa, “Lại đi.”


Năm giây sau: “Lại đi.”


Sau khi liên tiếp thất bại ba lượt Tạ Lan Sinh rốt cuộc từ bỏ, anh lại nhặt lên hai ba chiếc lá có thể kẹp vào sách làm bookmark, một tay siết lại, nói: “Bỏ đi bỏ đi.”


Tân Dã lắc lư lá cây trong tay: “Không chơi nữa à ?”


“Không chơi nữa.” Tạ Lan Sinh nói, “Cái của em là to nhất lợi hại nhất, được chưa?”


Tân Dã: “. . . . . . . . . . . .”


Qua vài giây, Tạ Lan Sinh mới nhận ra câu này với Tân Dã là có hai nghĩa, vừa cười, vừa đưa tay đập lưng Tân Dã: “Đừng có nghĩ bậy!”


Không giống với tâm tư có chút chua xót 20 năm trước, hai bọn họ ồn ào náo loạn, rời khỏi Ái Vãn Đình.


Tiếp theo, hai người bọn họ cũng giống năm đó, theo đại lộ cây bạch quả sắc vàng, tiến về Đào Nhiên Đình cùng Từ Bi Am.


Lan Sinh nhớ đến khi đó đã giảng cho Tân Dã câu thơ “Cộng quân nhất túy nhất đào nhiên”, nhớ lời anh giải thích “Được say cùng người, vui sướng vô ngần, hai người là núi cao nước chảy, là tri âm tri kỷ”, liền cảm thấy rõ ràng hết thảy trong đó tựa hồ đã sớm được định đoạt.


“Nếu muốn thành, Đào Nhiên Đình” , thật đúng là chuẩn, “Muốn chia tay, Tử Trúc Viện” thì không biết đâu.



Không như năm đó, dọc theo đường đi, mỗi khi đến một vùng đất rộng, bọn họ đều có thể nhìn thấy các bác gái nhảy quảng trường —— lúc này mới vừa qua 10 giờ sáng, nhóm người thứ nhất đã đến đây rồi.


Tiếp tục đi, lại một lần nữa, từ bi am hiện ra trước mắt .


Đây là kiến trúc cổ kính nhất, được dựng từ triều Nguyên, do đệ tử Phật giáo vùng cao khởi công xây thành, “Từ triều Nguyên kéo dài đến Minh, nguồn gốc thắng cảnh đã rất lâu đời”.


Đến một chốn riêng biệt, bước chân Tạ Lan Sinh dừng lại.


Anh nhớ rõ, ngay tại nơi này, Tân Dã đột nhiên nói với anh rằng “1384 ngày 16 tiếng, lẻ 25 phút” “Đạo diễn Tạ, tại 1384 ngày trong quá khứ này, mỗi một ngày tôi đều nhớ đến anh.” “Trong 33233 tiếng quá khứ đó, chỉ cần tôi còn tỉnh táo, mỗi một giờ tôi đều nhớ đến anh.”


Có chút hoảng hốt.


Ở phía trước, Tân Dã dường như hoàn toàn thấu hiểu Tạ Lan Sinh đang suy nghĩ điều gì, y đột nhiên quay đầu, ánh mắt vẫn trong sáng như xưa, vị trí đứng cũng không khác nhiều lắm. Chỉ là lần này, khóe môi mang nụ cười, nói, “Đạo diễn Tạ, tại 8689 ngày trong quá khứ này, mỗi một ngày em đều nhớ đến anh.”


Tạ Lan Sinh ngẩn ngơ.


Tân Dã vẫn mỉm cười, lại nói tiếp: ” Lan Sinh, trong 20 vạn 8553 tiếng quá khứ đó, chỉ cần em còn tỉnh táo, mỗi một giờ em đều nhớ đến anh.”


“. . . . . .” Trong lòng Tạ Lan Sinh lại trào lên chua xót, lại mang chút ngọt ngào.


Tạ Lan Sinh cũng cười , anh tiến đến, sánh vai cùng Tân Dã, quay đầu, nói: “Vậy, trong đó, ừm. . . . . . 8689 trừ 1384, là bao nhiêu vậy?”


“7305.”


“Vậy, trong 7305 ngày đó, anh cũng thế.” Bắt đầu từ ngày trùng phùng, dẫu cho vẫn còn chưa bên nhau, môt ngày Tạ Lan Sinh cũng như ma xui quỷ khiến, đều nhớ tới Tân Dã.


Đi được vài bước, Tạ Lan Sinh lại tiếp: “Tính toán của em ổn phết.”


“Là anh không ổn thôi.” Tân Dã trêu chọc, “1384, thêm 20×365, lại thêm năm nhuận cộng dư 5, 8689, cực kỳ đơn giản.”


“Hứ.”


Hai bên đường trồng chút hoa, không biết là hoa hồng, hay là hoa gì, có một loại đẹp đẽ ồn ào thế tục. Bọn họ cũng tiếp tục hành trình của mình trên thế tục náo động xinh đẹp này.


. . . . . . . . . . . .


Buổi chiều đi đến chỗ khác, buổi tối ăn đồ Hy Lạp, hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã hơn chín giờ mới trở về nhà.


Tắm rửa xong, Tạ Lan Sinh thấy Tân Dã ngồi trên sofa khu nghỉ ngơi tầng hai, vì thế tiến đến, nhấc chân sải bước ngồi lên đùi Tân Dã, lật đến một trang sách trong tay, nói: “Xem này.”


“Hửm?” Tân Dã bật ra một âm dài.



Trong sách kẹp một chiếc lá bạch quả.


Tạ Lan Sinh nói: “Còn nhớ hồi đó anh có nhặt mấy chiếc lá bạch quả không?”


“Có nhớ.” Khi y được phó đạo diễn dẫn đến Tạ Lan Sinh cũng không ở trong đình, mà đang ở ngoài nhặt lá làm bookmark.


Tạ Lan Sinh thật cẩn thận mà kẹp hai chiếc lá lại, đưa đến đầu mũi Tân Dã, nói: “Ngửi đi, đây là mùi hương của ngày đó. Cảnh sắc, đối thoại, mùi hương của ngày đó, hôm nay chúng ta sẽ ôn lại toàn bộ.”


Nửa phút sau, bọn họ lại quấn quýt môi lưỡi.


Tân Dã v**t v* Lan Sinh, hai người đều không kiềm nổi mình. Tay Tân Dã lục tìm trong chiếc tủ nhỏ bên cạnh sofa, lấy ra một thứ gì đó, đeo lên đầu Lan Sinh.


“? ? ?” Tạ Lan Sinh đưa tay sờ, “. . . . . . . . . . . .”


Thế mà lại là một đôi tai mèo! !


Anh quả thực choáng váng: “Bao nhiêu tuổi rồi ! Còn muốn chơi mấy cái này!” Mà kể cả còn trẻ cũng không được đâu!


“Có nguyên cả bộ. Mặc thử được không? Lần trước em về Mỹ thảo luận thu mua KKK đã vô tình thấy được.”


“Không. . . . . .”


Tân Dã chỉ nhìn chăm chú, không nói lời nào, hai bàn tay lớn không ngừng v**t v*.


“Được rồi được rồi.” Nghĩ đến lời Tân Dã nói lúc sáng, Tạ Lan Sinh lại bị thuyết phục, “Để anh thử. Một lần thôi nhé.”


“Vâng.”


Tạ Lan Sinh thay đồ trong phòng tắm, nhưng rốt cuộc cũng không mặc hết bộ. Sau một lúc lâu, anh đeo tai, vòng cổ, mặc q**n l*t đi ra, trong tay cầm theo một cái đuôi.


Cái đuôi này quá. . . . . . .Phía sau q**n l*t có một chỗ hở, cái đuôi này có một quả cầu, có thể nhét vào trong.


“Hửm? Sao thế?”


Tân Dã nhận lấy cái đuôi, hôn lên quả cầu, một tay ôm lấy eo Lan Sinh, một tay. . . . . .


Lan Sinh vừa định liều chết giãy dụa, thế nhưng di động lại vang lên.


Anh khựng lại, liền bị thất thủ.


Quay đầu lại nhìn màn hình di động, Tạ Lan Sinh nói: “Đừng có nghịch, là Lam Thiên.”



“Vâng.”


Tạ Lan Sinh mang theo cái đuôi đi sang một bên nhận điện thoại: “Lam Thiên?”


“Đạo diễn Tạ!” Một ngày có một đoạn đi du lịch hai nước Nhật Hàn, lúc này Lam Thiên đang ở Tokyo tìm cảnh thở dài nói với điện thoại, “Đạo diễn Tạ, studio của Kurosawa Akira quá quá quá bảo thủ rồi! ! !”


“Vẫn là không thể thương lượng được sao?”


“Vâng. . . . . .”


Tạ Lan Sinh khẽ thở dài: “Bỏ qua tập đoàn Kurosawa đi. Ký với một studio hiện đại.”


Để quay phim, bên làm việc với đoàn phim Một ngày ở Nhật Bản là tập đoàn Kurosawa, phụ trách tìm kiếm trường quay, thảo luận hợp đồng các thứ. Nhưng, truyền thống của người Nhật Bản chính là lễ nghĩa chu toàn, chuẩn bị cẩn thận, tập đoàn Kurosawa bố trí cho đội ngũ sản xuất ở khách sạn năm sao, hơn nữa bọn họ khăng khăng yêu cầu đạo diễn, sản xuất phải cùng đến gặp mặt người trong từng trường quay. Đạo diễn phải tường thuật kế hoạch quay phim, không thể thay bằng người khác, nhà sản xuất liên kết không được, tập đoàn Kurosawa không được, manager trường quay cũng không được, bằng không chính là thất lễ. Song thời gian rảnh của mọi người khác nhau, giả như Tạ Lan Sinh thực sự làm như vậy sẽ làm thời gian bị trì hoãn rất nhiều.


“? ? ? ! ! !” Giọng điệu Lam Thiên mang theo kinh ngạc, “Bỏ Kurosawa? ! Ngài muốn vứt bỏ thần ư? !”


Tạ Lan Sinh nói: “Thần thì cũng bỏ. Nhân viên của thần đủ khốn khổ rồi.”


Lam Thiên: “. . . . . . . . . . . .”


Tân Dã ngồi trên sofa, cười cười, ngắm bộ dạng Tạ Lan Sinh đeo tai mèo, vòng cổ, thậm chí còn có cả đuôi đang lạnh lùng nói “Thần thì cũng bỏ. Nhân viên của thần đủ khốn khổ rồi”. Sự tương phản này quá đáng yêu .


Tạ Lan Sinh nói một hồi, trong lúc lơ đãng cầm cái đuôi lên, vừa nghe Lam Thiên nói, vừa dùng chóp đuôi khẽ lướt trên môi mình. Cái đuôi lông xù, mô phỏng cực giống thật.


Cọ một lúc, Tạ Lan Sinh đột nhiên phát hiện Tân Dã ở đối diện cực kỳ thích bộ dạng này của anh, vì thế sải chân bước tới, hai ngón tay kẹp đuôi, đưa tới trước môi Tân Dã.


Quả nhiên, bởi vì đuôi đã từng chạm vào môi mình, Tân Dã không nhịn được ghé sát vào, môi mỏng hé mở, khẽ khàng mân mê.


Lan Sinh lại đưa đuôi dời sang trái, Tân Dã vừa định tiếp tục, anh lại rút ra, chuyển qua bên phải, chờ Tân Dã đuổi tới, lại liền rút ra.


Tân Dã biết bị đùa giỡn, không động đậy nữa, khoanh tay ngồi yên, nhìn Tạ Lan Sinh gọi điện thoại.


Tạ Lan Sinh trao đổi với Lam Thiên “Hỏi thử xem đối tác hợp tác của công ty điện ảnh Mỹ là ai, phương thức này của tập đoàn Kurosawa thì công ty Mỹ nào chịu nổi vậy”, vừa quan sát Tân Dã, cảm thấy tựa hồ không ổn lắm. . . . . .


Rất nhanh, sự lo lắng của anh đã được chứng thực.


Trên giường phòng ngủ tầng ba, Tân Dã liền lôi cái đuôi vừa trêu chọc y ra, rồi sau đó, nhắm thẳng vào lỗ hổng trên chiếc q**n l*t đeN, rồi. . . . . .


Tạ Lan Sinh cũng rõ bản thân nghĩ gì, trong lúc đưa đẩy dữ dội anh vẫn một mực đỡ lấy tai mèo, không để nó rơi xuống.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  chương 117  Tới Nhạc Dương (8) có thêm vào không ít  nội dung phổ cập giáo dục ở đoạn đầu. Mấy ngày nay tôi có kiểm tra một chút cơ thế điện ảnh Hollywood, phát hiện bọn họ quả thật có phần hoàn thiện hơn, có không ít điểm xứng đáng học tập tham khảo. Cơ chế này khiến rủi ro của bên tư bản giảm xuống rất thấp, tư bản cũng sẽ can thiệp vào sáng tác, nhưng không đến mức đáng lo đến thế.


Tình thú của sếp Tân siêu nhiều luôn. . . . . .


Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Story Chương 127
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...