Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 112
110@-
Tháng 1 năm 2015, Bắc Kinh.
Tạ Lan Sinh mở mắt trên giường, phát hiện đúng là tuyết rơi.
Năm nay tuyết đầu mùa đến rất muộn.
Bông tuyết trắng thuần lả tả tuôn rơi, tựa một tấm mạng cô dâu bập bềnh, nhẹ nhàng phủ lên hết thảy. Mặt trời sớm đã treo cao, từng tia nắng lộ ra từ kẽ màn tuyết, tơ vàng sợi bạc quấn lấy nhau, vừa lạnh lùng lại dịu dàng.
Tạ Lan Sinh vén chăn rời giường, cảm giác trên lưng có chút đau. Đã hơn bốn mươi, Tân Dã lại như chàng trai hai mươi mấy, từ năm này qua năm khác không ngừng xác nhận Tạ Lan Sinh hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng Tạ Lan Sinh đã qua 40 lại không chịu nổi, thi thoảng lại đau thắt lưng.
Trong sân phát ra chút động tĩnh, Tạ Lan Sinh liền dẫm dép lê đi đến trước cửa sổ thò đầu ra ngoài xem.
Vừa nhìn thấy, anh liền nở nụ cười.
Trong sân trước ngày đông trống trải, Tân Dã đang dùng chân giẫm trên mặt đất trung tâm ba từ đơn “I” “[ trái tim ]” “U”. Chữ “LOVE” ở chính giữa là một trái tim.
Lúc này, y đang đứng trên đầu trái tim, ngẩng cổ nhìn lên tầng, lại còn cười.
Khóe môi Tạ Lan Sinh cong lên, choàng chiếc áo khoác dạ, đi một vòng xuống cầu thang, mở cửa lớn đi ra ngoài.
Anh đứng trước mặt Tân Dã, cười hỏi: “Đã là ông chú bốn mươi mấy rồi mà vẫn như vậy sao? Không thấy ngượng ngùng à?”
Thật là. . . . . .
Tạ Lan Sinh thường xuyên cảm thấy, Ảnh đế Tân qua tuổi bốn mươi càng thêm điêu luyện trong chuyện kinh doanh, càng thêm chín chắn mạnh mẽ, song khi trở về nhà, có có chút như thể trẻ con. Y những năm hai mươi mấy đó sắc bén, hiếu thắng, không ai bì nổi, những năm ba mươi mấy thì trầm ổn, điềm tĩnh, khôn khéo dị thường, nhưng hiện tại lại mang theo một sự thống nhất cực kỳ mâu thuẫn.
Tân Dã cũng cười, cụp mắt xuống.
Y vẫn anh tuấn như vậy, không hề bị những năm tháng đằng đẵng mài mòn đi chút nào. Mỗi một lần Tạ Lan Sinh nhìn thấy ảnh chụp sự kiện của các CEO, sẽ đều cảm thấy, chồng của mình thật sự là đẹp trai nổi bật.
Tạ Lan Sinh chậm rãi dâng làn môi của mình lên. Anh nâng tay ôm cổ Tân Dã, áo khoác dạ rơi xuống nền tuyết.
Hai người hôn môi đối phương, chỉ cảm thấy mềm mại ngọt ngào.
Nụ hôn kết thúc, Tạ Lan Sinh vẫn ôm cổ Tân Dã, treo lên người y, nhìn đối phương, hai chân nhẹ nhàng trượt trên tuyết về phía trước. Chân duỗi thẳng trượt từng chút một vào g*** h** ch*n Tân Dã, thân thể từng chút ngả về phía sau.
Anh chẳng hề lo lắng. Tân Dã nhất định sẽ ôm anh.
Quả nhiên, Tân Dã ôm eo anh, hỏi: “Làm gì vậy?”
Tạ Lan Sinh nói: “Trượt tuyết đó.”
Tân Dã đắm đuối nhìn anh, từng chút nửa quỳ xuống, để Tạ Lan Sinh càng trượt được thấp hơn, giúp anh được chơi, được vui vẻ hơn.
Cuối cùng, Tân Dã thả Tạ Lan Sinh lên chiếc áo khoác mới vừa rơi xuống, bản thân nhẹ nhàng phủ lên trên. Trong buổi sớm tuyết đầu mùa rơi tại Bắc Kinh, giữa hình trái tim mới vừa vẽ xong, hai người hôn môi cuồng nhiệt .
Tuyết đầu mùa vẫn lặng lẽ rơi. Hai bọn họ ở bên trong trái tim, dưới bốn bàn chân là góc dưới cùng, ôm lấy nhau, đầu lưỡi quấn quýt, nhiệt độ này làm cho bông tuyết vương lên cũng nhanh chóng tan ra.
Sau một hồi lâu hai người mới tách ra. Không hề ngại ngần xấu hổ vừa gọi “Bé yêu” “Cục cưng” vừa ôm hôn nửa ngày, Tân Dã nhìn làn môi Tạ Lan Sinh bị mình m*t đến đỏ hồng, nói: “Dậy thôi anh, đừng để bị lạnh.”
Ánh mắt Tạ Lan Sinh trong trẻo: “Ừm.”
“Hôm nay dự định làm gì vậy?”
“Buổi sáng anh đến bên ‘Liên đoàn Nghệ thuật’. Liên đoàn Nghệ thuật muốn tổ chức họp báo, rạp chiếu phim nhượng quyền cần sắp xếp lại, cũng phải chuẩn bị danh sách phim mới nữa. Buổi chiều đến hội sở ‘Tân Vị’, bọn họ cũng sắp sửa làm một ‘Rạp chiếu phim nghệ thuật’ trên internet.”
“Vâng.”
Bận quá.
Không chỉ quan tâm phim của bản thân, còn phải quan tâm điện ảnh nghệ thuật, thậm chí là toàn “Điện ảnh”.
Tạ Lan Sinh làm nhân vật đứng đầu đã được hai mươi năm, thế hệ hậu bối điện ảnh nghệ thuật chưa ai vượt qua được, chưa ai tiếp bước được, cũng không biết Tạ Lan Sinh là cực kỳ may mắn hay là bất hạnh.
Năm 1999 anh đã lập hai diễn đàn điện ảnh, tổ chức các nhóm xem phim, phân tích điện ảnh nghệ thuật kinh điển, đào tạo người xem, bồi dưỡng thị trường. Năm 2002 lại muốn làm “LHP Độc lập” của riêng mình, mãi đến năm 2006 mới hoàn toàn giao cho Chu Duy Duy, năm 2003 còn lập một rạp chiếu phim nghệ thuật, để khán giả xem, đặt câu hỏi, thảo luận. . . . . . Về mặt ủng hộ đạo diễn, Tạ Lan Sinh từ năm 1999 đã tổ chức “Buổi gặp đạo diễn” định kỳ, mọi người tham quan tác phẩm của nhau, đề xuất kiến nghị rồi thảo luận, đến năm 2003 còn thành lập quỹ, mở studio, giúp đỡ, đầu tư những dự án điện ảnh nghệ thuật ưu tú mà anh thích. Anh còn xây dựng chương trình học nghiệp dư, bồi dưỡng đạo diễn trẻ, giữa năm ngoái còn nhận lời Vương Tiên Tiến đến làm giảng viên Bắc Điện, mỗi học kỳ trong năm giảng dạy chuyên sâu khoảng 8 tuần, còn hướng dẫn nghiên cứu sinh. . . . . .
Đồng thời trong lúc đó, anh còn muốn quay phim của mình.
Tân Dã thật lòng thương xót anh. May sao, Tạ Lan Sinh cũng không phải lao tâm khổ tứ về chuyện phát hành điện ảnh, bởi vì hết thảy đã có Tân Dã.
“Được rồi.” Tân Dã kéo tay Tạ Lan Sinh, lôi anh dậy khỏi đống tuyết, “Thay đồ ngủ rồi ăn bữa sáng nhé.”
Tạ Lan Sinh cười: “Được.”
Trở về thay quần áo, Tạ Lan Sinh lại nhìn “I [ trái tim ] U” từ cửa sổ phòng ngủ phụ tầng hai, lấy máy ảnh từ trên giá, cong môi chụp một tấm, tính toán để vào trong “Nhật kí” làm kỷ niệm, lúc nào cũng có thể xem lại.
Trong ảnh chụp, chính giữa nền tuyết trắng xoá là ba chữ “I [ trái tim ] YOU” thật lớn, mà một phần hướng vào trong ở đầu trái tim bị giẫm thành một mảng trống nhỏ, là nơi bọn họ từng hôn môi.
Tạ Lan Sinh cảm thấy, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây anh và Tân Dã bên nhau, bất kể là bình thường hay không, anh vẫn đều hân hoan. Một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt cũng khiến anh cảm thấy đáng giá cả ngày, giây phút này mang ý nghĩa đặc biệt, bất đồng với quá khứ.
. . . . . . . . . . . .
Ăn bữa sáng xong, nghỉ ngơi một lát, Tân Dã đưa Lan Sinh đưa đến Liên đoàn điện ảnh nghệ thuật quốc gia trước, rồi mới quay đầu đến Điện ảnh Thâm Lam. Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Lan sinh rất ít khi lái xe, đều là Tân Dã đưa đón, hoặc là thuê lái xe.
Lan Sinh tiến vào văn phòng “Liên đoàn”.
Liên minh trình chiếu phim nghệ thuật Quốc gia sẽ sớm được công bố thành lập, những người đồng sáng lập bọn họ đang làm những bước cuối cùng. Lãnh đạo ban đầu của Liên đoàn là Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc, cũng chính là Trung tâm Nghiên cứu Nghệ thuật Điện ảnh Trung Quốc, còn hợp tác với Trung tâm điện ảnh Broadway, phát hành công ty điện ảnh Hoa Hạ, chuỗi rạp “Điện ảnh Thanh thần” lớn nhất, còn có studio của Lan Sinh —— hiện tại cũng là công ty hữu hạn, cùng tham gia dự án này.
Trước mắt, chuỗi rạp điện ảnh Thanh Thần cũng tham gia liên minh “Liên đoàn nghệ thuật”, là chuỗi rạp chiếu phim nhượng quyền đầu tiên phủ khắp 31 tỉnh thành trên cả nước, chỉ thiếu HongKong Macao Đài Loan. Trên hợp đồng, 100 rạp chiếu phim đều đảm bảo, ít nhất dành ra một phòng chiếu mỗi ngày chiếu ba suất phim nghệ thuật, mỗi tuần chiếu 10 phim Kỷ nguyên vàng, sau khi thành lập quy mô này còn có thể dần dần mở rộng, tính toán bước đầu của Liên đoàn là khuếch trương đến 400 phòng chiếu.
Kế hoạch này sẽ được công bố lại một LHP quốc tế. Cho tới nay Cục Điện ảnh vẫn vô cùng ủng hộ dự án này, còn ủy thác Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc làm nghiên cứu thị trường, tháng sau, sếp Xuyên sẽ tuyên bố chính thức thành lập Liên đoàn lại lễ khai mạc.
Kỳ thật từ sớm năm 2014, Cục Lưu trữ đã thành lập “Tổ dự án chuỗi rạp Nghệ thuật” , vốn dĩ muốn xây dựng một chuỗi rạp hoàn chỉnh nhưng lại phát hiện không thực tế —— diện tích Trung Quốc thật sự quá lớn, chuỗi rạp nghệ thuật có tính rủi ro quá cao, hơn nữa số lượng rạp chiếu bình quân đầu người ở Trung Quốc về cơ bản đã đạt mức bão hòa, tăng thêm một đống rạp mới cũng là lãng phí với thị trường. Sau đó, cuối 2014, Bắc Kinh thúc đẩy một dự án,chọn ba rạp chiếu phim, với phòng chiếu cố định thời gian cố định tiến hành chiếu phim theo chủ đề, có điện ảnh nghệ thuật, có điện ảnh tiểu chúng, để Cục Lưu trữ dẫn dắt, bắt đầu tìm kiếm “Rạp chiếu phim liên minh”.
“Được, ” tại buổi họp, Tạ Lan Sinh xác nhận lần cuối, “Danh sách uỷ ban tuyển chọn hẳn là không bổ sung thêm người nữa phải không? Đã quyết định rồi chứ?”
Người khác nhộn nhịp gật đầu.
Mỗi kỳ ban chấp hành sẽ phải chọn phim, Tạ Lan Sinh là tổng phụ trách, trong danh sách là học giả, bình luận viên điện ảnh, người phụ trách các thứ. Phim đơn trình chiếu chủ yếu bao gồm điện ảnh kinh điển, điện ảnh nghệ thuật đã từng chiếu, điện ảnh nghệ thuật mới của cả Trung Quốc Âu Mỹ Hàn Nhật, thỏa mãn khẩu vị bất đồng của người xem, dù sao, có người thích xem phim kinh điển, có người thích xem phim mới. Bọn họ dự định sẽ công bố danh sách phim chiếu lần đầu vào họp báo một tháng sau. Tin tức tốt nhất lần này là, phim nhập khẩu của “Liên đoàn nghệ thuật quốc gia” không chiếm hạn ngạch thị trường hiện hữu, nói cách khác, số lượng phim nhập khẩu có giới hạn, mà”Liên đoàn” lại được ngoại lệ.
“Tôi cho rằng, ” Tạ Lan Sinh nói, “‘Liên đoàn’ chú trọng tiêu chuẩn nghệ thuật, trong lúc chọn phim, không cần lấy phòng vé làm trọng. Các vị uỷ viên tuyển chọn sẽ chấm điểm chủ đề, giá trị, thẩm mỹ, thủ pháp các thứ, cân nhắc tính sáng tạo tính tiến bộ của điện ảnh, xem dư luận quốc tế ra sao, điểm khác biệt với những phim ngoại nhập khác ở đâu, có tính độc nhất không. . . . . . suy tính trên toàn diện! Để khán giả của chúng ta được xem những tác phẩm hay nổi bật! Mặt khác, tôi nghĩ, cần phải chú ý đến các nước khác, đừng chỉ tập trung vào Mỹ, Nhật Bản, còn phải xem những quốc gia khác nữa, đặc biệt là những quốc gia ít được chú ý.”
“Đúng.” Giám đốc Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc Tôn xx gật đầu, “Chiếu những bộ phim được đánh giá cao một chút, không giống các bộ phim khác, bình thường cũng không mấy khi được xem. Sếp Xuyên cũng có ý này.”
“Vâng, ” Lan Sinh thật sự tốn tâm tư với Liên đoàn quốc gia, anh lại phấn chấn đưa kiến nghị, ngữ điệu như thể trẻ ra mười tuổi, “Chúng ta cũng cần tổ chức nhiều liên hoan phim và hoạt động hơn, hoạt động không nhất định là về điện ảnh, mà còn có thể về âm nhạc nghệ thuật, hội họa điêu khắc, tỳ bà, đàn tranh. Thậm chí có thể là leo núi, lặn biển, châu báu, trang sức, khiến thanh niên văn nghệ thành thị nô nức đến tham gia, từ đó mà sản sinh hứng thú với bên tổ chức ‘Điện ảnh nghệ thuật’!”
Những người khác cũng rất hăng hái: “Đúng đúng đúng, ý này của đạo diễn Tạ rất hay.”
“Còn nữa, chúng ta cũng phải cân nhắc vận hành chuỗi rạp nhượng quyền. Nếu cảm thấy phòng vé của bộ điện ảnh nào quá thảm thương, liền hạn chế buổi chiếu, nâng cao số ghế, như là, một tuần chỉ chiếu một lần. Để rạp chiếu phim có thể nhận được cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần, từ đó có thể thu hoạch vật chất. Chúng ta chớ nên mù quáng theo đuổi số lượng rạp gia nhập ‘Liên đoàn’, bởi như thế nhất định sẽ làm giảm sút lợi nhuận phòng chiếu, phải đi từng bước một, bước đi thật vững vàng.”
Có người cười: “Đạo diễn Tạ quả rất lợi hại, chu đáo quá!”
Tạ Lan Sinh cũng cười cười.
Anh vốn có thể lăn lộn xã hội, đi theo Tân Dã lại học được càng nhiều.
Kế tiếp bọn họ chuyển sang các đề tài thảo luận cần quyết định tại cuộc họp: “‘Phân phối chia nhỏ’ phải song song phối hợp ‘Dài hạn’ mới được, bình quân thời gian trình chiếu điện ảnh của ‘Liên đoàn’ đặt ra là bốn tháng trước đi.” “Trước mắt server của rạp chiếu phim chỉ có thể lưu trữ mười bộ phim, mà hình thức phát hành của Liên đoàn sẽ tăng thêm gánh nặng cho rạp chiếu phim, tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể phân bổ máy chủ mới cho mọi người hay mở lưu trữ đám mây. . . . . .”
Sau khi xem xét qua lại một số chủ đề chính tại cuộc họp ngày hôm nay, cuối cùng, giám đốc Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc Tôn xx lại động viên nói: “Tôi cực kỳ lạc quan vói dự án tương lai này của chúng ta. Hiện tại, đã có vài bộ phim Mỹ liên hệ ‘Liên đoan’ chúng ta, bởi vì các cụm rạp lớn không cảm thấy hứng thú với bọn họ, bọn họ vốn đã từ bỏ trình chiếu tại Trung Quốc, nhưng chứng kiến ‘Liên đoàn’ thành lập bọn họ lại muốn thử xem! Mặt khác, thị trường cũng tốt hơn trước kia nhiều rồi. Hiện tại chẳng phải có APP xem phim sao? Mọi người muốn xem phim gì thì chiếu phim đó. Tôi đã nghiên cứu rồi, bọn họ chiếu cả điện ảnh nghệ thuật, lại còn không ít, điều này chứng tỏ, người xem điện ảnh cũng đang ủng hộ phim nghệ thuật ‘Từ dưới lên trên’.” Nói xong, ông giơ một ngón tay lên, “Ý kiến của tôi là, trong một năm, ‘Liên đoàn’ cần phải có phim độc quyền.”
Phim độc quyền, chính là chỉ phim “Liên đoàn” chiếu, phát hành chia nhỏ, không trải rộng quy mô lớn, chỉ trình chiếu quy mô nhỏ.
Để phim văn nghệ có thể kết nối đến những khán giả tiểu chúng cảm thấy hứng thú, đây là con đường tất nhiên phải đi, cũng là mục đích thành lập của Liên đoàn. Trình chiếu phim nghệ thuật toàn quốc có thể là một sự lãng phí tài nguyên. Tỉ lệ lấp ghế của phim nghệ thuật thê thảm, bất luận người nào cũng biết điểm ấy, điện ảnh nghệ thuật không phải của đạo diễn lớn căn bản không thể giành được cơ hội. Quản lý cụm rạp sẽ xem tờ rơi trước, người không quen sẽ liền pass, căn bản không xem chủ đề, nội dung phim.
“Vậy. . . . . .” Tạ Lan Sinh nhìn mọi người, “Vậy, tôi cũng xin đóng góp một bộ để Liên đoàn phân phối đặc biệt nhé.”
Mọi người: “? ? ? ! ! !”
Tạ Lan Sinh nói: “Bộ phim kế tiếp của tôi, Một ngày , chỉ trình chiếu tại Liên đoàn là được.”
“Không được, đạo diễn Tạ, ” mọi người thế mà lại bắt đầu khuyên anh, “Không nhất thiết phải là phim của ngài đâu. Bộ phim của ngài công chiếu toàn quốc phòng vé chí ít cũng phải một hai trăm triệu. Hiện tại Liên đoàn chúng ta trên toàn bộ Trung Quốc chỉ có 100 màn hình, chiếu một đợt tối đa được một vạn lượt người, mấy chục vạn phòng vé, một ngày hai suất, bán sạch vé, 100 ngày mới được một trăm triệu. Ngài tính toán sổ sách trước đi! quy mô lớn thì phù hợp hơn chứ!”
“Không cần.” Tạ Lan Sinh cười, “Liên đoàn cần sự ủng hộ của đạo diễn lớn. Tôi muốn mở rộng Liên đoàn chúng ta. Tổng phòng vé của bộ phim kế tiếp cũng không quá quan trọng. Tôi cũng sẽ nói chuyện về phương hướng tương lai của Một ngày với ekip, muốn thì tham gia, không thì thôi.”
“Nhưng liệu bên phát hành có đồng ý không? Một ngày vẫn là Thâm Lam phát hành chứ?” Mọi người biết, sau năm 2003, tất cả điện ảnh của Tạ Lan Sinh đều do Điện ảnh Thâm Lam phát hành.
“Không sao đâu.” Khóe môi Tạ Lan Sinh cong thành một nụ cười dịu dàng, ” Chiếu phim ở đâu tôi có thể làm chủ. Sếp Tân Thâm Lam không có ý kiến.”
“Ơ . . . . .” Bị thua lỗ mà cũng không ý kiến sao? Rõ ràng có thể công chiếu toàn quốc mà.
Tạ Lan Sinh lặp lại: “Ngài ấy sẽ không có ý kiến, tôi đảm bảo đấy.”
“Vậy, ” Thấy Tạ Lan Sinh đã quyết ý, Giám đốc Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc Tôn xx vô cùng điềm đạm, lại cười, “Nếu đạo diễn Tạ thật sự sẵn lòng để bộ phim mới làm độc quyền, việc quảng bá của Liên đoàn chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều. Ngài quay về bàn bạc một chút đi, tôi xin được cảm tạ ý tốt trước. Chúng tôi chờ tin tức cuối cùng.”
Tạ Lan Sinh nói: “Được.”
. . . . . . . . . . . .
Quá trưa Tạ Lan Sinh tùy tiện ăn một chút tại cửa hàng nướng ngoài cổng, xong liền đi tới “Tân Vị”.
Trước mắt “Tân Vị” là một trong ba trang video lớn ở Trung Quốc. Phía sau ba gã khổng lồ này là các hãng công nghệ hàng đầu. Bọn họ vừa điều hướng lại chi tiền, khống chế thị trường điện ảnh truyền hình.
Mà gần đây, “Video Tân Vị” hy vọng mở một “Rạp chiếu phim nghệ thuật” online.
Cuối năm ngoái, khái niệm phim trực tuyến trở nên sôi sục chỉ sau một đêm.”Xem điện ảnh trên mạng” biến thành xu hướng có thể thấy bằng mắt thường, mà “Tân Vị” còn là trang web video tích cực nhất trong cả ba.
Tạ Lan Sinh đến trụ sở Tân Vị, khoanh tay đi từng bước một, một cô gái của Điện ảnh Tân Vị đã đứng tại cổng nghênh đón. Cô vừa nhác thấy Tạ Lan Sinh liền dẫn anh lên tầng 33, đưa vào một gian phòng họp, bưng trà rót nước chu đáo.
Vài phút sau, mấy sếp lớn mới rầm rập tiến vào, trong đó còn có SVP, CEO Văn Viễn của điện ảnh Tân Vị.
Tạ Lan Sinh cũng không ngại giao tiếp như những đạo diễn khác, bọn họ hàn huyên “Đạo diễn Tạ” “Sếp Văn” “Xin chào” một hồi, hơn nửa ngày mới tiến vào việc chính.
Văn Viễn nói: “Chúng tôi muốn xây dựng rạp chiếu phim nghệ thuật trên mạng, cùng lúc muốn hỗ trợ điện ảnh nghệ thuật sinh tồn lâu dài, một mặt khác là muốn định hình cá tính thương hiệu của công ty chúng tôi, chính là có cảm xúc, có trách nhiệm. Trước mắt chúng tôi vừa mua bản quyền điện ảnh trong ngoài nước, vừa muốn đầu tư, dùng hình thức ‘Online + offline’ chia sẻ áp lực hỗ trợ một số bộ phim hay, thậm chí chỉ dùng hình thức ‘Online’ kiếm lợi nhuận, thu hồi chi phí. Đương nhiên, cái thứ hai đều là những tác phẩm xuất sắc mà không thể chiếu rạp được.”
Tạ Lan Sinh gật gật đầu.
“Hiện vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị.” Văn Viễn cười cười, “Thành thật mà nói, việc đạo diễn Tạ ngài liên hệ với chúng tôi, còn chủ động nói muốn thử xem hình thức ‘Online + offline’ mới, chúng tôi vô cùng bất ngờ.”
“Vâng, ” Tạ Lan Sinh đan mười ngón, nói, “Tác phẩm mới của đạo diễn mới muốn ra rạp quá khó khăn. Hơn nữa, cho dù có ra được, sức hấp dẫn của phim nghệ thuật với khán giả cũng không quá cao, muốn người không đam mê tiêu mấy chục đồng ra rạp chiếu phim là cực kỳ khó khăn. bởi vậy, tôi cảm thấy, mấy đồng ‘Xem phim online’ là một cơ hội với nhóm đạo diễn, bọn họ có thể thu lại chi phí, có thể tiếp tục quay phim, mà ‘Chi phí thử nghiệm’ giá rẻ này cũng có trợ giúp tìm kiếm khán giả, bồi dưỡng thị trường. Tôi nghĩ, đối với Tân Vị mà nói, bộ phim mới nhận được chú ý là phương thức mở rộng tốt nhất.”
Tạ Lan Sinh cực kỳ hy vọng “Rạp chiếu phim online” có thể thành công, không còn cảnh người không có danh tiếng bị tư bản vứt vào đống rác. Anh cảm thấy, giả như anh có thể hỗ trợ đưa đường dẫn lối, để rạp chiếu phim này phát triển tốt đẹp, tương lai sẽ càng có nhiều điện ảnh nghệ thuật trong ngoài nước được đưa lên online, mua càng nhiều bản quyền của đạo diễn nhỏ, mọi người đều mừng vui.
Văn Viễn nói: “Đạo diễn Tạ một lòng suy nghĩ vì điện ảnh, cùng quan điểm với Tân Vị. Thành thật mà nói, sau khi nghe nói ngài muốn thử hình thức ‘Online + offline’ mới, tôi đã suy nghĩ rất lâu. . . . . . Cả tuần không ngủ được đêm nào.”
Tạ Lan Sinh rất rõ ràng đối phương hoàn toàn là đang chém bậy thôi, chỉ cười cười.
“Tôi cho rằng, hình thức như vậy có lợi nhất với song phương.” Văn Viễn nói, “Nếu Tân Vị chỉ mua bản quyền, chờ phim của đạo diễn Tạ ngừng chiếu, chúng tôi mới bắt đầu online, thì sẽ không còn sức hấp dẫn nữa. Bởi vậy, chúng tôi hy vọng đạo diễn Tạ tham gia kế hoạch ‘Phim gốc Tân Vị’ này, làm ‘Người dẫn đầu’ nghệ thuật cho Tân Vị.” Ngừng một chút, lại nói, “Kế hoạch là như vậy, Tân Vị độc quyền đầu tư, độc quyền phát hành. Tân Vị cần phải độc quyền đầu tư, như vậy mới có thể có quyền kiểm soát. Chúng tôi có thể quyết định phân phối, ví dụ như, chiếu rạp 7 ngày xong thì sẽ chiếu trên ‘Rạp chiếu phim online’ Tân Vị, chúng tôi tự bỏ tiền đền bù cho các rạp chiếu phim bị tổn thất, ví dụ như tăng phần trăm cho bọn họ. . . . . . Đồng thời, online offline tổ chức liên kết, làm một phương án quảng bá chỉnh thể. Trước mắt Tân Vị còn chưa quyết định điện ảnh đầu tay, đạo diễn Tạ ngài có phần phù hợp nhất, chúng tôi thành tâm hoan nghênh ngài tham gia. Bên chúng tôi có thể chia 20% phí chế tác, 20% thu nhập từ rạp, 25% online cho đạo diễn tạ ngài, điều kiện này tuyệt đối có thành ý.” Nói xong cười to, “Hẳn là chúng tôi sẽ phải chịu lỗi, coi như là phát triển điện ảnh nghệ thuật đi.”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Không thể hợp tác đầu tư, chế tác, phân phối sao? Tôi đảm bảo, công ty của tôi cùng Điện ảnh Thâm Lam sẽ không can thiệp vào sách lược của bên Tân Vị.”
Anh biết, Tân Vị thực sự có thể lỗ. Chi phí điện ảnh mới là 4000 vạn, Tân Vị cần bỏ ra 5000 vạn, song bọn họ lại chỉ có thể nhận được khoảng 20% phòng vé rạp, cố lắm là 2000 vạn. Nếu không muốn lỗ, còn phải xem online để thu hút đông đảo người sử dụng —— một lần xem 4 đồng thì phải cần đến 1000 vạn người xem mới có thể bù đắp nổi khoảng trống này. Xem ra, Tân Vị chủ yếu vẫn là muốn dùng tiền thu hút chú ý, kiếm được một khoản, dựa vào phim mới của anh để phá vỡ cục diện, thậm chí bay thẳng lên trời.
Mà anh thì, sẽ có 1000 vạn “Tiền lương”, còn có lợi tức phòng vé, xem online, trong ngoài tính ra không chừng có khả năng vào tay 4000 vạn.
Thật không hổ là “Ba đầu sỏ”.
Quá giàu có.
Bên kia, Văn Viễn lại lộ ra một nụ cười lễ độ, có lỗi lại mạnh mẽ: “Đạo diễn Tạ, đầu tư, phát hành độc quyền là sách lược trước giờ của Tân Vị, điện ảnh đầu tay lại phá lệ thì thật khó nói. Hơn nữa, tập đoàn Tân Vị tuyệt đối có thực lực đầu tư độc quyền, chúng tôi quả thật không hy vọng dính dáng đến công ty khác.”
“Nhưng Thâm Lam. . . . . .” Lan Sinh nói đến đây liền ngừng. Nói cũng vô dụng, đối phương khẳng định sẽ không dao động.
“Đạo diễn Tạ, ” Nên tảng đàm phán rất mạnh mẽ, nhưng lại thể hiện thân thiện mặt ngoài, “Chúng tôi tin tưởng, ‘Hình thức online + offline’ có thể đột phá kỷ lục khán giả của ngài. Thứ ‘NetBig’ chế tác thô sơ cũng có đến chục triệu lượt yêu cầu. Chục triệu lượt bấm, là một nửa số lượng người xem của ngài trong quá khứ. Ai, thế này đi, Tân Vị sẽ không lấy dù một phần từ thu nhập nước ngoài của điện ảnh mới, có được không?”
Tạ Lan Sinh ngẫm lại, cảm thấy bản thân thật sự muốn thử hình thức “Online + offline”, trợ giúp nền tảng phổ biến rạp chiếu phim trên mạng, giúp nó không thất bại, không bị cướp trắng, giúp cho nhiều đạo diễn trẻ có thể lấy đầu tư hoặc bán bản quyền, cũng giúp bọn họ được biết đến, được thảo luận. Đồng thời, cũng làm cho càng nhiều người xem điện ảnh trải nghiệm một chút “Điện ảnh nghệ thuật” .
Lại nói, những điều kiện đối phương đưa ra đích xác có sức hấp dẫn.
Có điều, cứ như vậy, tác phẩm của anh sẽ bị hạn chế.
Ngẫm nghĩ, Tạ Lan Sinh hỏi: “Tân Vị sẽ không can thiệp chế tác chứ?”
“Trên hợp đồng nhất định sẽ ghi Tân Vị có thể đưa ra hướng sửa đổi.” Văn Viễn đối diện vẫn đang cười, “Có điều, đạo diễn Tạ ngài là đạo diễn lớn mà, bên chúng tôi cơ bản sẽ không không biết lượng sức chỉ tay năm ngón, ngài yên tâm.”
Tạ Lan Sinh cũng không còn lựa chọn, ngoại trừ hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể gật gật đầu: “Được rồi. Nếu như vậy, thì bộ phim đã quyết định tại ‘ Liên đoàn’ sẽ không phù hợp. Nhưng, tôi sẽ quay một bộ điện ảnh mới, tôi đã có ý tưởng sơ bộ. Vừa hay, phim kia phù hợp Liên đoàn, phim này lại có phần phù hợp với internet, không xung đột.”
Văn Viễn hưng phấn nói: “Vậy tốt quá! ! ! Tên là gì thế?”
Tạ Lan Sinh nói: “Tên Tới Nhạc Dương .”
Anh thở dài trong lòng, nghĩ, một năm quay tận hai bộ phim, bao năm nay chưa từng làm.
Thật sự là một khiêu chiến lớn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở trong hiện thực, Liên đoàn thành lập năm 2016, chỗ này vì nội dung truyện nên co lại thành cuối nắm 2015. Khi kiếm tư liệu tôi có phát hiện Giả Chương Kha là một trong những người khởi xướng. . . . . . Cái “Shanghai Nuanliu Culture Communication” là công ty của Giả Chương Kha. . . . . . Mấy cái này đơn thuần là trùng hợp, không phải nguyên mẫu gì đâu. Bộ phim độc quyền Liên đoàn phát hành là Manchester by the sea (2017), phim nội địa đầu tiên phân phối chuyên nghiệp là Tháng tám .
iQIYI cũng có rạp nghệ thuật, thành lập năm 2015, phim trong đó cũng rất nhiều! Bộ phim đầu tiên IQIYI độc quyền phát hành là What’s in the Darkness của đạo diễn xuất sắc nhất tại FIRST, sau là Tháng tám Phương bắc rộng lớn đều chiếu cả on và offiline, là kiểu online chiếu trước trong chín ngày. Chỗ này cũng không phải nguyên mẫu, bối cảnh xu hướng trong truyện cơ bản viết dựa theo hiện thực, con người, sự vật, công ty bên trong đều do tác giả tự sáng tác ra.
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 112. Tới Nhạc Dương (3)
Tháng 1 năm 2015, Bắc Kinh.
Tạ Lan Sinh mở mắt trên giường, phát hiện đúng là tuyết rơi.
Năm nay tuyết đầu mùa đến rất muộn.
Bông tuyết trắng thuần lả tả tuôn rơi, tựa một tấm mạng cô dâu bập bềnh, nhẹ nhàng phủ lên hết thảy. Mặt trời sớm đã treo cao, từng tia nắng lộ ra từ kẽ màn tuyết, tơ vàng sợi bạc quấn lấy nhau, vừa lạnh lùng lại dịu dàng.
Tạ Lan Sinh vén chăn rời giường, cảm giác trên lưng có chút đau. Đã hơn bốn mươi, Tân Dã lại như chàng trai hai mươi mấy, từ năm này qua năm khác không ngừng xác nhận Tạ Lan Sinh hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng Tạ Lan Sinh đã qua 40 lại không chịu nổi, thi thoảng lại đau thắt lưng.
Trong sân phát ra chút động tĩnh, Tạ Lan Sinh liền dẫm dép lê đi đến trước cửa sổ thò đầu ra ngoài xem.
Vừa nhìn thấy, anh liền nở nụ cười.
Trong sân trước ngày đông trống trải, Tân Dã đang dùng chân giẫm trên mặt đất trung tâm ba từ đơn “I” “[ trái tim ]” “U”. Chữ “LOVE” ở chính giữa là một trái tim.
Lúc này, y đang đứng trên đầu trái tim, ngẩng cổ nhìn lên tầng, lại còn cười.
Khóe môi Tạ Lan Sinh cong lên, choàng chiếc áo khoác dạ, đi một vòng xuống cầu thang, mở cửa lớn đi ra ngoài.
Anh đứng trước mặt Tân Dã, cười hỏi: “Đã là ông chú bốn mươi mấy rồi mà vẫn như vậy sao? Không thấy ngượng ngùng à?”
Thật là. . . . . .
Tạ Lan Sinh thường xuyên cảm thấy, Ảnh đế Tân qua tuổi bốn mươi càng thêm điêu luyện trong chuyện kinh doanh, càng thêm chín chắn mạnh mẽ, song khi trở về nhà, có có chút như thể trẻ con. Y những năm hai mươi mấy đó sắc bén, hiếu thắng, không ai bì nổi, những năm ba mươi mấy thì trầm ổn, điềm tĩnh, khôn khéo dị thường, nhưng hiện tại lại mang theo một sự thống nhất cực kỳ mâu thuẫn.
Tân Dã cũng cười, cụp mắt xuống.
Y vẫn anh tuấn như vậy, không hề bị những năm tháng đằng đẵng mài mòn đi chút nào. Mỗi một lần Tạ Lan Sinh nhìn thấy ảnh chụp sự kiện của các CEO, sẽ đều cảm thấy, chồng của mình thật sự là đẹp trai nổi bật.
Tạ Lan Sinh chậm rãi dâng làn môi của mình lên. Anh nâng tay ôm cổ Tân Dã, áo khoác dạ rơi xuống nền tuyết.
Hai người hôn môi đối phương, chỉ cảm thấy mềm mại ngọt ngào.
Nụ hôn kết thúc, Tạ Lan Sinh vẫn ôm cổ Tân Dã, treo lên người y, nhìn đối phương, hai chân nhẹ nhàng trượt trên tuyết về phía trước. Chân duỗi thẳng trượt từng chút một vào g*** h** ch*n Tân Dã, thân thể từng chút ngả về phía sau.
Anh chẳng hề lo lắng. Tân Dã nhất định sẽ ôm anh.
Quả nhiên, Tân Dã ôm eo anh, hỏi: “Làm gì vậy?”
Tạ Lan Sinh nói: “Trượt tuyết đó.”
Tân Dã đắm đuối nhìn anh, từng chút nửa quỳ xuống, để Tạ Lan Sinh càng trượt được thấp hơn, giúp anh được chơi, được vui vẻ hơn.
Cuối cùng, Tân Dã thả Tạ Lan Sinh lên chiếc áo khoác mới vừa rơi xuống, bản thân nhẹ nhàng phủ lên trên. Trong buổi sớm tuyết đầu mùa rơi tại Bắc Kinh, giữa hình trái tim mới vừa vẽ xong, hai người hôn môi cuồng nhiệt .
Tuyết đầu mùa vẫn lặng lẽ rơi. Hai bọn họ ở bên trong trái tim, dưới bốn bàn chân là góc dưới cùng, ôm lấy nhau, đầu lưỡi quấn quýt, nhiệt độ này làm cho bông tuyết vương lên cũng nhanh chóng tan ra.
Sau một hồi lâu hai người mới tách ra. Không hề ngại ngần xấu hổ vừa gọi “Bé yêu” “Cục cưng” vừa ôm hôn nửa ngày, Tân Dã nhìn làn môi Tạ Lan Sinh bị mình m*t đến đỏ hồng, nói: “Dậy thôi anh, đừng để bị lạnh.”
Ánh mắt Tạ Lan Sinh trong trẻo: “Ừm.”
“Hôm nay dự định làm gì vậy?”
“Buổi sáng anh đến bên ‘Liên đoàn Nghệ thuật’. Liên đoàn Nghệ thuật muốn tổ chức họp báo, rạp chiếu phim nhượng quyền cần sắp xếp lại, cũng phải chuẩn bị danh sách phim mới nữa. Buổi chiều đến hội sở ‘Tân Vị’, bọn họ cũng sắp sửa làm một ‘Rạp chiếu phim nghệ thuật’ trên internet.”
“Vâng.”
Bận quá.
Không chỉ quan tâm phim của bản thân, còn phải quan tâm điện ảnh nghệ thuật, thậm chí là toàn “Điện ảnh”.
Tạ Lan Sinh làm nhân vật đứng đầu đã được hai mươi năm, thế hệ hậu bối điện ảnh nghệ thuật chưa ai vượt qua được, chưa ai tiếp bước được, cũng không biết Tạ Lan Sinh là cực kỳ may mắn hay là bất hạnh.
Năm 1999 anh đã lập hai diễn đàn điện ảnh, tổ chức các nhóm xem phim, phân tích điện ảnh nghệ thuật kinh điển, đào tạo người xem, bồi dưỡng thị trường. Năm 2002 lại muốn làm “LHP Độc lập” của riêng mình, mãi đến năm 2006 mới hoàn toàn giao cho Chu Duy Duy, năm 2003 còn lập một rạp chiếu phim nghệ thuật, để khán giả xem, đặt câu hỏi, thảo luận. . . . . . Về mặt ủng hộ đạo diễn, Tạ Lan Sinh từ năm 1999 đã tổ chức “Buổi gặp đạo diễn” định kỳ, mọi người tham quan tác phẩm của nhau, đề xuất kiến nghị rồi thảo luận, đến năm 2003 còn thành lập quỹ, mở studio, giúp đỡ, đầu tư những dự án điện ảnh nghệ thuật ưu tú mà anh thích. Anh còn xây dựng chương trình học nghiệp dư, bồi dưỡng đạo diễn trẻ, giữa năm ngoái còn nhận lời Vương Tiên Tiến đến làm giảng viên Bắc Điện, mỗi học kỳ trong năm giảng dạy chuyên sâu khoảng 8 tuần, còn hướng dẫn nghiên cứu sinh. . . . . .
Đồng thời trong lúc đó, anh còn muốn quay phim của mình.
Tân Dã thật lòng thương xót anh. May sao, Tạ Lan Sinh cũng không phải lao tâm khổ tứ về chuyện phát hành điện ảnh, bởi vì hết thảy đã có Tân Dã.
“Được rồi.” Tân Dã kéo tay Tạ Lan Sinh, lôi anh dậy khỏi đống tuyết, “Thay đồ ngủ rồi ăn bữa sáng nhé.”
Tạ Lan Sinh cười: “Được.”
Trở về thay quần áo, Tạ Lan Sinh lại nhìn “I [ trái tim ] U” từ cửa sổ phòng ngủ phụ tầng hai, lấy máy ảnh từ trên giá, cong môi chụp một tấm, tính toán để vào trong “Nhật kí” làm kỷ niệm, lúc nào cũng có thể xem lại.
Trong ảnh chụp, chính giữa nền tuyết trắng xoá là ba chữ “I [ trái tim ] YOU” thật lớn, mà một phần hướng vào trong ở đầu trái tim bị giẫm thành một mảng trống nhỏ, là nơi bọn họ từng hôn môi.
Tạ Lan Sinh cảm thấy, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây anh và Tân Dã bên nhau, bất kể là bình thường hay không, anh vẫn đều hân hoan. Một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt cũng khiến anh cảm thấy đáng giá cả ngày, giây phút này mang ý nghĩa đặc biệt, bất đồng với quá khứ.
. . . . . . . . . . . .
Ăn bữa sáng xong, nghỉ ngơi một lát, Tân Dã đưa Lan Sinh đưa đến Liên đoàn điện ảnh nghệ thuật quốc gia trước, rồi mới quay đầu đến Điện ảnh Thâm Lam. Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Lan sinh rất ít khi lái xe, đều là Tân Dã đưa đón, hoặc là thuê lái xe.
Lan Sinh tiến vào văn phòng “Liên đoàn”.
Liên minh trình chiếu phim nghệ thuật Quốc gia sẽ sớm được công bố thành lập, những người đồng sáng lập bọn họ đang làm những bước cuối cùng. Lãnh đạo ban đầu của Liên đoàn là Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc, cũng chính là Trung tâm Nghiên cứu Nghệ thuật Điện ảnh Trung Quốc, còn hợp tác với Trung tâm điện ảnh Broadway, phát hành công ty điện ảnh Hoa Hạ, chuỗi rạp “Điện ảnh Thanh thần” lớn nhất, còn có studio của Lan Sinh —— hiện tại cũng là công ty hữu hạn, cùng tham gia dự án này.
Trước mắt, chuỗi rạp điện ảnh Thanh Thần cũng tham gia liên minh “Liên đoàn nghệ thuật”, là chuỗi rạp chiếu phim nhượng quyền đầu tiên phủ khắp 31 tỉnh thành trên cả nước, chỉ thiếu HongKong Macao Đài Loan. Trên hợp đồng, 100 rạp chiếu phim đều đảm bảo, ít nhất dành ra một phòng chiếu mỗi ngày chiếu ba suất phim nghệ thuật, mỗi tuần chiếu 10 phim Kỷ nguyên vàng, sau khi thành lập quy mô này còn có thể dần dần mở rộng, tính toán bước đầu của Liên đoàn là khuếch trương đến 400 phòng chiếu.
Kế hoạch này sẽ được công bố lại một LHP quốc tế. Cho tới nay Cục Điện ảnh vẫn vô cùng ủng hộ dự án này, còn ủy thác Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc làm nghiên cứu thị trường, tháng sau, sếp Xuyên sẽ tuyên bố chính thức thành lập Liên đoàn lại lễ khai mạc.
Kỳ thật từ sớm năm 2014, Cục Lưu trữ đã thành lập “Tổ dự án chuỗi rạp Nghệ thuật” , vốn dĩ muốn xây dựng một chuỗi rạp hoàn chỉnh nhưng lại phát hiện không thực tế —— diện tích Trung Quốc thật sự quá lớn, chuỗi rạp nghệ thuật có tính rủi ro quá cao, hơn nữa số lượng rạp chiếu bình quân đầu người ở Trung Quốc về cơ bản đã đạt mức bão hòa, tăng thêm một đống rạp mới cũng là lãng phí với thị trường. Sau đó, cuối 2014, Bắc Kinh thúc đẩy một dự án,chọn ba rạp chiếu phim, với phòng chiếu cố định thời gian cố định tiến hành chiếu phim theo chủ đề, có điện ảnh nghệ thuật, có điện ảnh tiểu chúng, để Cục Lưu trữ dẫn dắt, bắt đầu tìm kiếm “Rạp chiếu phim liên minh”.
“Được, ” tại buổi họp, Tạ Lan Sinh xác nhận lần cuối, “Danh sách uỷ ban tuyển chọn hẳn là không bổ sung thêm người nữa phải không? Đã quyết định rồi chứ?”
Người khác nhộn nhịp gật đầu.
Mỗi kỳ ban chấp hành sẽ phải chọn phim, Tạ Lan Sinh là tổng phụ trách, trong danh sách là học giả, bình luận viên điện ảnh, người phụ trách các thứ. Phim đơn trình chiếu chủ yếu bao gồm điện ảnh kinh điển, điện ảnh nghệ thuật đã từng chiếu, điện ảnh nghệ thuật mới của cả Trung Quốc Âu Mỹ Hàn Nhật, thỏa mãn khẩu vị bất đồng của người xem, dù sao, có người thích xem phim kinh điển, có người thích xem phim mới. Bọn họ dự định sẽ công bố danh sách phim chiếu lần đầu vào họp báo một tháng sau. Tin tức tốt nhất lần này là, phim nhập khẩu của “Liên đoàn nghệ thuật quốc gia” không chiếm hạn ngạch thị trường hiện hữu, nói cách khác, số lượng phim nhập khẩu có giới hạn, mà”Liên đoàn” lại được ngoại lệ.
“Tôi cho rằng, ” Tạ Lan Sinh nói, “‘Liên đoàn’ chú trọng tiêu chuẩn nghệ thuật, trong lúc chọn phim, không cần lấy phòng vé làm trọng. Các vị uỷ viên tuyển chọn sẽ chấm điểm chủ đề, giá trị, thẩm mỹ, thủ pháp các thứ, cân nhắc tính sáng tạo tính tiến bộ của điện ảnh, xem dư luận quốc tế ra sao, điểm khác biệt với những phim ngoại nhập khác ở đâu, có tính độc nhất không. . . . . . suy tính trên toàn diện! Để khán giả của chúng ta được xem những tác phẩm hay nổi bật! Mặt khác, tôi nghĩ, cần phải chú ý đến các nước khác, đừng chỉ tập trung vào Mỹ, Nhật Bản, còn phải xem những quốc gia khác nữa, đặc biệt là những quốc gia ít được chú ý.”
“Đúng.” Giám đốc Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc Tôn xx gật đầu, “Chiếu những bộ phim được đánh giá cao một chút, không giống các bộ phim khác, bình thường cũng không mấy khi được xem. Sếp Xuyên cũng có ý này.”
“Vâng, ” Lan Sinh thật sự tốn tâm tư với Liên đoàn quốc gia, anh lại phấn chấn đưa kiến nghị, ngữ điệu như thể trẻ ra mười tuổi, “Chúng ta cũng cần tổ chức nhiều liên hoan phim và hoạt động hơn, hoạt động không nhất định là về điện ảnh, mà còn có thể về âm nhạc nghệ thuật, hội họa điêu khắc, tỳ bà, đàn tranh. Thậm chí có thể là leo núi, lặn biển, châu báu, trang sức, khiến thanh niên văn nghệ thành thị nô nức đến tham gia, từ đó mà sản sinh hứng thú với bên tổ chức ‘Điện ảnh nghệ thuật’!”
Những người khác cũng rất hăng hái: “Đúng đúng đúng, ý này của đạo diễn Tạ rất hay.”
“Còn nữa, chúng ta cũng phải cân nhắc vận hành chuỗi rạp nhượng quyền. Nếu cảm thấy phòng vé của bộ điện ảnh nào quá thảm thương, liền hạn chế buổi chiếu, nâng cao số ghế, như là, một tuần chỉ chiếu một lần. Để rạp chiếu phim có thể nhận được cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần, từ đó có thể thu hoạch vật chất. Chúng ta chớ nên mù quáng theo đuổi số lượng rạp gia nhập ‘Liên đoàn’, bởi như thế nhất định sẽ làm giảm sút lợi nhuận phòng chiếu, phải đi từng bước một, bước đi thật vững vàng.”
Có người cười: “Đạo diễn Tạ quả rất lợi hại, chu đáo quá!”
Tạ Lan Sinh cũng cười cười.
Anh vốn có thể lăn lộn xã hội, đi theo Tân Dã lại học được càng nhiều.
Kế tiếp bọn họ chuyển sang các đề tài thảo luận cần quyết định tại cuộc họp: “‘Phân phối chia nhỏ’ phải song song phối hợp ‘Dài hạn’ mới được, bình quân thời gian trình chiếu điện ảnh của ‘Liên đoàn’ đặt ra là bốn tháng trước đi.” “Trước mắt server của rạp chiếu phim chỉ có thể lưu trữ mười bộ phim, mà hình thức phát hành của Liên đoàn sẽ tăng thêm gánh nặng cho rạp chiếu phim, tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể phân bổ máy chủ mới cho mọi người hay mở lưu trữ đám mây. . . . . .”
Sau khi xem xét qua lại một số chủ đề chính tại cuộc họp ngày hôm nay, cuối cùng, giám đốc Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc Tôn xx lại động viên nói: “Tôi cực kỳ lạc quan vói dự án tương lai này của chúng ta. Hiện tại, đã có vài bộ phim Mỹ liên hệ ‘Liên đoan’ chúng ta, bởi vì các cụm rạp lớn không cảm thấy hứng thú với bọn họ, bọn họ vốn đã từ bỏ trình chiếu tại Trung Quốc, nhưng chứng kiến ‘Liên đoàn’ thành lập bọn họ lại muốn thử xem! Mặt khác, thị trường cũng tốt hơn trước kia nhiều rồi. Hiện tại chẳng phải có APP xem phim sao? Mọi người muốn xem phim gì thì chiếu phim đó. Tôi đã nghiên cứu rồi, bọn họ chiếu cả điện ảnh nghệ thuật, lại còn không ít, điều này chứng tỏ, người xem điện ảnh cũng đang ủng hộ phim nghệ thuật ‘Từ dưới lên trên’.” Nói xong, ông giơ một ngón tay lên, “Ý kiến của tôi là, trong một năm, ‘Liên đoàn’ cần phải có phim độc quyền.”
Phim độc quyền, chính là chỉ phim “Liên đoàn” chiếu, phát hành chia nhỏ, không trải rộng quy mô lớn, chỉ trình chiếu quy mô nhỏ.
Để phim văn nghệ có thể kết nối đến những khán giả tiểu chúng cảm thấy hứng thú, đây là con đường tất nhiên phải đi, cũng là mục đích thành lập của Liên đoàn. Trình chiếu phim nghệ thuật toàn quốc có thể là một sự lãng phí tài nguyên. Tỉ lệ lấp ghế của phim nghệ thuật thê thảm, bất luận người nào cũng biết điểm ấy, điện ảnh nghệ thuật không phải của đạo diễn lớn căn bản không thể giành được cơ hội. Quản lý cụm rạp sẽ xem tờ rơi trước, người không quen sẽ liền pass, căn bản không xem chủ đề, nội dung phim.
“Vậy. . . . . .” Tạ Lan Sinh nhìn mọi người, “Vậy, tôi cũng xin đóng góp một bộ để Liên đoàn phân phối đặc biệt nhé.”
Mọi người: “? ? ? ! ! !”
Tạ Lan Sinh nói: “Bộ phim kế tiếp của tôi, Một ngày , chỉ trình chiếu tại Liên đoàn là được.”
“Không được, đạo diễn Tạ, ” mọi người thế mà lại bắt đầu khuyên anh, “Không nhất thiết phải là phim của ngài đâu. Bộ phim của ngài công chiếu toàn quốc phòng vé chí ít cũng phải một hai trăm triệu. Hiện tại Liên đoàn chúng ta trên toàn bộ Trung Quốc chỉ có 100 màn hình, chiếu một đợt tối đa được một vạn lượt người, mấy chục vạn phòng vé, một ngày hai suất, bán sạch vé, 100 ngày mới được một trăm triệu. Ngài tính toán sổ sách trước đi! quy mô lớn thì phù hợp hơn chứ!”
“Không cần.” Tạ Lan Sinh cười, “Liên đoàn cần sự ủng hộ của đạo diễn lớn. Tôi muốn mở rộng Liên đoàn chúng ta. Tổng phòng vé của bộ phim kế tiếp cũng không quá quan trọng. Tôi cũng sẽ nói chuyện về phương hướng tương lai của Một ngày với ekip, muốn thì tham gia, không thì thôi.”
“Nhưng liệu bên phát hành có đồng ý không? Một ngày vẫn là Thâm Lam phát hành chứ?” Mọi người biết, sau năm 2003, tất cả điện ảnh của Tạ Lan Sinh đều do Điện ảnh Thâm Lam phát hành.
“Không sao đâu.” Khóe môi Tạ Lan Sinh cong thành một nụ cười dịu dàng, ” Chiếu phim ở đâu tôi có thể làm chủ. Sếp Tân Thâm Lam không có ý kiến.”
“Ơ . . . . .” Bị thua lỗ mà cũng không ý kiến sao? Rõ ràng có thể công chiếu toàn quốc mà.
Tạ Lan Sinh lặp lại: “Ngài ấy sẽ không có ý kiến, tôi đảm bảo đấy.”
“Vậy, ” Thấy Tạ Lan Sinh đã quyết ý, Giám đốc Cục Lưu trữ Phim Trung Quốc Tôn xx vô cùng điềm đạm, lại cười, “Nếu đạo diễn Tạ thật sự sẵn lòng để bộ phim mới làm độc quyền, việc quảng bá của Liên đoàn chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều. Ngài quay về bàn bạc một chút đi, tôi xin được cảm tạ ý tốt trước. Chúng tôi chờ tin tức cuối cùng.”
Tạ Lan Sinh nói: “Được.”
. . . . . . . . . . . .
Quá trưa Tạ Lan Sinh tùy tiện ăn một chút tại cửa hàng nướng ngoài cổng, xong liền đi tới “Tân Vị”.
Trước mắt “Tân Vị” là một trong ba trang video lớn ở Trung Quốc. Phía sau ba gã khổng lồ này là các hãng công nghệ hàng đầu. Bọn họ vừa điều hướng lại chi tiền, khống chế thị trường điện ảnh truyền hình.
Mà gần đây, “Video Tân Vị” hy vọng mở một “Rạp chiếu phim nghệ thuật” online.
Cuối năm ngoái, khái niệm phim trực tuyến trở nên sôi sục chỉ sau một đêm.”Xem điện ảnh trên mạng” biến thành xu hướng có thể thấy bằng mắt thường, mà “Tân Vị” còn là trang web video tích cực nhất trong cả ba.
Tạ Lan Sinh đến trụ sở Tân Vị, khoanh tay đi từng bước một, một cô gái của Điện ảnh Tân Vị đã đứng tại cổng nghênh đón. Cô vừa nhác thấy Tạ Lan Sinh liền dẫn anh lên tầng 33, đưa vào một gian phòng họp, bưng trà rót nước chu đáo.
Vài phút sau, mấy sếp lớn mới rầm rập tiến vào, trong đó còn có SVP, CEO Văn Viễn của điện ảnh Tân Vị.
Tạ Lan Sinh cũng không ngại giao tiếp như những đạo diễn khác, bọn họ hàn huyên “Đạo diễn Tạ” “Sếp Văn” “Xin chào” một hồi, hơn nửa ngày mới tiến vào việc chính.
Văn Viễn nói: “Chúng tôi muốn xây dựng rạp chiếu phim nghệ thuật trên mạng, cùng lúc muốn hỗ trợ điện ảnh nghệ thuật sinh tồn lâu dài, một mặt khác là muốn định hình cá tính thương hiệu của công ty chúng tôi, chính là có cảm xúc, có trách nhiệm. Trước mắt chúng tôi vừa mua bản quyền điện ảnh trong ngoài nước, vừa muốn đầu tư, dùng hình thức ‘Online + offline’ chia sẻ áp lực hỗ trợ một số bộ phim hay, thậm chí chỉ dùng hình thức ‘Online’ kiếm lợi nhuận, thu hồi chi phí. Đương nhiên, cái thứ hai đều là những tác phẩm xuất sắc mà không thể chiếu rạp được.”
Tạ Lan Sinh gật gật đầu.
“Hiện vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị.” Văn Viễn cười cười, “Thành thật mà nói, việc đạo diễn Tạ ngài liên hệ với chúng tôi, còn chủ động nói muốn thử xem hình thức ‘Online + offline’ mới, chúng tôi vô cùng bất ngờ.”
“Vâng, ” Tạ Lan Sinh đan mười ngón, nói, “Tác phẩm mới của đạo diễn mới muốn ra rạp quá khó khăn. Hơn nữa, cho dù có ra được, sức hấp dẫn của phim nghệ thuật với khán giả cũng không quá cao, muốn người không đam mê tiêu mấy chục đồng ra rạp chiếu phim là cực kỳ khó khăn. bởi vậy, tôi cảm thấy, mấy đồng ‘Xem phim online’ là một cơ hội với nhóm đạo diễn, bọn họ có thể thu lại chi phí, có thể tiếp tục quay phim, mà ‘Chi phí thử nghiệm’ giá rẻ này cũng có trợ giúp tìm kiếm khán giả, bồi dưỡng thị trường. Tôi nghĩ, đối với Tân Vị mà nói, bộ phim mới nhận được chú ý là phương thức mở rộng tốt nhất.”
Tạ Lan Sinh cực kỳ hy vọng “Rạp chiếu phim online” có thể thành công, không còn cảnh người không có danh tiếng bị tư bản vứt vào đống rác. Anh cảm thấy, giả như anh có thể hỗ trợ đưa đường dẫn lối, để rạp chiếu phim này phát triển tốt đẹp, tương lai sẽ càng có nhiều điện ảnh nghệ thuật trong ngoài nước được đưa lên online, mua càng nhiều bản quyền của đạo diễn nhỏ, mọi người đều mừng vui.
Văn Viễn nói: “Đạo diễn Tạ một lòng suy nghĩ vì điện ảnh, cùng quan điểm với Tân Vị. Thành thật mà nói, sau khi nghe nói ngài muốn thử hình thức ‘Online + offline’ mới, tôi đã suy nghĩ rất lâu. . . . . . Cả tuần không ngủ được đêm nào.”
Tạ Lan Sinh rất rõ ràng đối phương hoàn toàn là đang chém bậy thôi, chỉ cười cười.
“Tôi cho rằng, hình thức như vậy có lợi nhất với song phương.” Văn Viễn nói, “Nếu Tân Vị chỉ mua bản quyền, chờ phim của đạo diễn Tạ ngừng chiếu, chúng tôi mới bắt đầu online, thì sẽ không còn sức hấp dẫn nữa. Bởi vậy, chúng tôi hy vọng đạo diễn Tạ tham gia kế hoạch ‘Phim gốc Tân Vị’ này, làm ‘Người dẫn đầu’ nghệ thuật cho Tân Vị.” Ngừng một chút, lại nói, “Kế hoạch là như vậy, Tân Vị độc quyền đầu tư, độc quyền phát hành. Tân Vị cần phải độc quyền đầu tư, như vậy mới có thể có quyền kiểm soát. Chúng tôi có thể quyết định phân phối, ví dụ như, chiếu rạp 7 ngày xong thì sẽ chiếu trên ‘Rạp chiếu phim online’ Tân Vị, chúng tôi tự bỏ tiền đền bù cho các rạp chiếu phim bị tổn thất, ví dụ như tăng phần trăm cho bọn họ. . . . . . Đồng thời, online offline tổ chức liên kết, làm một phương án quảng bá chỉnh thể. Trước mắt Tân Vị còn chưa quyết định điện ảnh đầu tay, đạo diễn Tạ ngài có phần phù hợp nhất, chúng tôi thành tâm hoan nghênh ngài tham gia. Bên chúng tôi có thể chia 20% phí chế tác, 20% thu nhập từ rạp, 25% online cho đạo diễn tạ ngài, điều kiện này tuyệt đối có thành ý.” Nói xong cười to, “Hẳn là chúng tôi sẽ phải chịu lỗi, coi như là phát triển điện ảnh nghệ thuật đi.”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Không thể hợp tác đầu tư, chế tác, phân phối sao? Tôi đảm bảo, công ty của tôi cùng Điện ảnh Thâm Lam sẽ không can thiệp vào sách lược của bên Tân Vị.”
Anh biết, Tân Vị thực sự có thể lỗ. Chi phí điện ảnh mới là 4000 vạn, Tân Vị cần bỏ ra 5000 vạn, song bọn họ lại chỉ có thể nhận được khoảng 20% phòng vé rạp, cố lắm là 2000 vạn. Nếu không muốn lỗ, còn phải xem online để thu hút đông đảo người sử dụng —— một lần xem 4 đồng thì phải cần đến 1000 vạn người xem mới có thể bù đắp nổi khoảng trống này. Xem ra, Tân Vị chủ yếu vẫn là muốn dùng tiền thu hút chú ý, kiếm được một khoản, dựa vào phim mới của anh để phá vỡ cục diện, thậm chí bay thẳng lên trời.
Mà anh thì, sẽ có 1000 vạn “Tiền lương”, còn có lợi tức phòng vé, xem online, trong ngoài tính ra không chừng có khả năng vào tay 4000 vạn.
Thật không hổ là “Ba đầu sỏ”.
Quá giàu có.
Bên kia, Văn Viễn lại lộ ra một nụ cười lễ độ, có lỗi lại mạnh mẽ: “Đạo diễn Tạ, đầu tư, phát hành độc quyền là sách lược trước giờ của Tân Vị, điện ảnh đầu tay lại phá lệ thì thật khó nói. Hơn nữa, tập đoàn Tân Vị tuyệt đối có thực lực đầu tư độc quyền, chúng tôi quả thật không hy vọng dính dáng đến công ty khác.”
“Nhưng Thâm Lam. . . . . .” Lan Sinh nói đến đây liền ngừng. Nói cũng vô dụng, đối phương khẳng định sẽ không dao động.
“Đạo diễn Tạ, ” Nên tảng đàm phán rất mạnh mẽ, nhưng lại thể hiện thân thiện mặt ngoài, “Chúng tôi tin tưởng, ‘Hình thức online + offline’ có thể đột phá kỷ lục khán giả của ngài. Thứ ‘NetBig’ chế tác thô sơ cũng có đến chục triệu lượt yêu cầu. Chục triệu lượt bấm, là một nửa số lượng người xem của ngài trong quá khứ. Ai, thế này đi, Tân Vị sẽ không lấy dù một phần từ thu nhập nước ngoài của điện ảnh mới, có được không?”
Tạ Lan Sinh ngẫm lại, cảm thấy bản thân thật sự muốn thử hình thức “Online + offline”, trợ giúp nền tảng phổ biến rạp chiếu phim trên mạng, giúp nó không thất bại, không bị cướp trắng, giúp cho nhiều đạo diễn trẻ có thể lấy đầu tư hoặc bán bản quyền, cũng giúp bọn họ được biết đến, được thảo luận. Đồng thời, cũng làm cho càng nhiều người xem điện ảnh trải nghiệm một chút “Điện ảnh nghệ thuật” .
Lại nói, những điều kiện đối phương đưa ra đích xác có sức hấp dẫn.
Có điều, cứ như vậy, tác phẩm của anh sẽ bị hạn chế.
Ngẫm nghĩ, Tạ Lan Sinh hỏi: “Tân Vị sẽ không can thiệp chế tác chứ?”
“Trên hợp đồng nhất định sẽ ghi Tân Vị có thể đưa ra hướng sửa đổi.” Văn Viễn đối diện vẫn đang cười, “Có điều, đạo diễn Tạ ngài là đạo diễn lớn mà, bên chúng tôi cơ bản sẽ không không biết lượng sức chỉ tay năm ngón, ngài yên tâm.”
Tạ Lan Sinh cũng không còn lựa chọn, ngoại trừ hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể gật gật đầu: “Được rồi. Nếu như vậy, thì bộ phim đã quyết định tại ‘ Liên đoàn’ sẽ không phù hợp. Nhưng, tôi sẽ quay một bộ điện ảnh mới, tôi đã có ý tưởng sơ bộ. Vừa hay, phim kia phù hợp Liên đoàn, phim này lại có phần phù hợp với internet, không xung đột.”
Văn Viễn hưng phấn nói: “Vậy tốt quá! ! ! Tên là gì thế?”
Tạ Lan Sinh nói: “Tên Tới Nhạc Dương .”
Anh thở dài trong lòng, nghĩ, một năm quay tận hai bộ phim, bao năm nay chưa từng làm.
Thật sự là một khiêu chiến lớn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở trong hiện thực, Liên đoàn thành lập năm 2016, chỗ này vì nội dung truyện nên co lại thành cuối nắm 2015. Khi kiếm tư liệu tôi có phát hiện Giả Chương Kha là một trong những người khởi xướng. . . . . . Cái “Shanghai Nuanliu Culture Communication” là công ty của Giả Chương Kha. . . . . . Mấy cái này đơn thuần là trùng hợp, không phải nguyên mẫu gì đâu. Bộ phim độc quyền Liên đoàn phát hành là Manchester by the sea (2017), phim nội địa đầu tiên phân phối chuyên nghiệp là Tháng tám .
iQIYI cũng có rạp nghệ thuật, thành lập năm 2015, phim trong đó cũng rất nhiều! Bộ phim đầu tiên IQIYI độc quyền phát hành là What’s in the Darkness của đạo diễn xuất sắc nhất tại FIRST, sau là Tháng tám Phương bắc rộng lớn đều chiếu cả on và offiline, là kiểu online chiếu trước trong chín ngày. Chỗ này cũng không phải nguyên mẫu, bối cảnh xu hướng trong truyện cơ bản viết dựa theo hiện thực, con người, sự vật, công ty bên trong đều do tác giả tự sáng tác ra.
Manchester bên bờ biển xem hay nè. Hồi đó hình như được đề cử với giành giải Oscar hay sao ý. Nhớ là đợt đó được liệt vào dạng phim chính kịch thì phải.
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Story
Chương 112
10.0/10 từ 49 lượt.