Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 111

99@-

Chương 111. Tới Nhạc Dương (2)


Năm 2010, mùng 1 tháng 5, World Expo được tổ chức tại Thượng Hải, với 73,08 triệu người đến tham quan. Cử hành “Thế vận hội Olympic” “World Expo”thường tượng trưng cho sự phát triển của cường quốc, có điều, thảo luận về tăng trưởng kinh tế, chuyển hình vẫn chưa ngừng lại. Năm này, GDP Trung Quốc vượt qua Nhật Bản, trở thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới.


Thế giới mạng xảy ra hai sự kiện ảnh hưởng sâu rộng: Một là, Computer’s world đăng bài Tencent chết tiệt , ngay sau đó, “Đại chiến 3Q*” bùng nổ, Chu Hồng Y của 360 tố cáo Tencent đánh cắp dữ liệu cá nhân, khai hỏa toàn bộ hỏa lực, đông đảo cư dân mạng bắt đầu chú ý đến mấy thứ như “Sao chép” “Thay mới”. Hai là, số lượng người dùng nền tảng công cộng weibo đã vượt quá 50 triệu, có điều lúc này, mạng internet có phần bi quan.


*Đại chiến giữa 360 Qihoo và QQ của Tencent.


Tại thế giới thực, Foxconn Thẩm Quyến phát sinh “13 vụ nhảy lầu liên tiếp” , “Công xưởng máu” chấn động một thời. Cổ đông của Thiết bị điện Gome đấu đá nội bộ, thu hút sự chú ý của mọi người.


Kinh tế Mỹ thoát khỏi khói mù, Châu Âu bùng nổ khủng hoảng quy mô lớn, Thủ tướng Hy Lạp công khai tuyên bố Hy Lạp sắp phá sản.


CEO công ty Apple Steve Jobs ra mắt iPad. Ba năm trước, cũng là ông công bố  iPhone.


Vào năm này Tạ Lan Sinh có chế tác một tác phẩm mới, nhận được tán dương rộng khắp trên thế giới.


Có điều, anh đã bước vào tuổi tứ tuần, có rất nhiều điều đã không còn như trước nữa.


Như là, sự cố chấp ngoan cố, chủ nghĩa hoàn mỹ đã thoái lui không ít theo tuổi tác. Có đôi khi, đối diện với diễn viên anh sẽ nghĩ: Sao mình phải ép buộc cậu ta như vậy chứ? Việc gì phải cưỡng ép đến vậy? Anh sẽ hạn chế thời gian quay, mỗi ngày không vượt quá 12 tiếng, anh nói với mọi người, “Đừng hủy hoại cuộc sống thường nhật của các bạn chỉ vì một bộ điện ảnh”, vô cùng khó tưởng tượng nổi.


Tạ Lan Sinh cũng không còn yêu cầu diễn viên của mình phải thể hiện chuẩn xác nữa. Dần dần, anh sẽ căn cứ vào khí chất của diễn viên để điều chỉnh kịch bản, sửa chữa nội dung, rồi cân nhắc nên quay thế nào mới có thể phô bày mị lực của diễn viên. Không ngờ như vậy, năng lực của anh lại càng mở rộng thêm, dù sao, cảm hứng cũng có thể hấp thu lẫn nhau.


Hơn nữa, Tạ Lan Sinh lại bắt đầu lo lắng đến vấn đề sức khỏe của bản thân. Khi muốn quay điện ảnh, anh sẽ quay những cảnh cần thể lực trước, rồi mới quay những cảnh không cần quá nhiều sức lực như vậy.


Rồi lại như, anh bắt đầu đột nhiên quan tâm đến tổ ấm của anh và Tân Dã. Trước kia, thế giới của anh chỉ có điện ảnh, thêm cả Tân Dã, song hiện tại, anh sẽ mua chút đồ đạc, trang trí phòng, tăng thêm hứng thú.


Năm này, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã đã vượt qua hai lần bảy năm.


Song tình cảm dạt dào không hề giảm sút một phân.


Bọn họ ôm, hôn môi, g*** h*p. Sau vụ tai nạn xe năm 2007, Tạ Lan Sinh càng quý trọng Tân Dã, anh luôn nhớ rõ ngày đó tỉnh lại anh đã nhìn thấy nước mắt của Tân Dã. Anh ra dấu tay, gọi Tân Dã, nói anh muốn hôn nước mắt của y. Lúc đó Tân Dã ghé tới gần, mà chút vị mặn nơi đầu lưỡi kia làm cho Tạ Lan Sinh nhớ mãi không quên.


Mặt khác trong năm này, vợ của đạo diễn lớn Lý Hiền qua đời, trên TV hắn cực kỳ bi thương.


. . . . . . . . . . . .


Chớp mắt đã tới năm 2011.



Tháng 3, động đất rung chuyển Nhật Bản, sóng thần tập kích, ba lò phản ứng hạt nhân Fukushima tan chảy lõi thảm khốc, phóng xạ theo dòng nước lan ra biển rộng, nước Mỹ bị tấn công bởi lốc xoáy trăm năm hiếm gặp.


Ngày 29 tháng 4, hôn lễ của “Hoàng tử William” tràn ngập trang bìa của các đơn vị truyền thông.


Mùng 1 tháng 5, lực lượng đặc nhiệm SEAL của Hải quân Mỹ tiêu diệt Bin Laden.


Tháng 12, Kim Jong Il của Triều Tiên qua đời, Kim Jong Un trở thành nhà lãnh đạo.


Tại lĩnh vực khoa học kỹ thuật , Xiaomi ra mắt chiếc điện thoại di động đầu tiên của mình, Tencent tung ra sản phẩm mới “WeChat”. Tháng 10, Steve Jobs qua đời ở Mỹ.


Trong năm 2011 này có một lần Tạ Lan Sinh gặp phải khủng hoảng.


Vì bị chấn động, khi Tạ Lan Sinh viết kịch bản hai tay sẽ bị run nhẹ. Nguyên nhân căn bệnh không rõ, bác sỹ nói, có thể có liên quan đến di truyền, cũng có thể liên quan với thần kinh.


Tạ Lan Sinh lại vô cùng đau khổ, bởi vì mình không thể viết lách nữa.


Anh tìm một trợ lý. Nhưng sau hai ba ngày anh phát hiện, bởi anh thường xuyên suy ngẫm, vị trợ lý này sẽ có thời gian ngồi không cách quãng. Thời gian Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ có thể chỉ có hai ba phút, cũng có khả năng dài đến một hai giờ, nếu anh không cho trợ lý lấy di động đọc tiểu thuyết giả tưởng, vị trợ lý sẽ mất kiên nhẫn, phiền chán lộ rõ ràng ra ngoài, không thể che giấu nổi, khiến Tạ Lan Sinh chịu áp lực rất lớn. Song nếu anh để trợ lý dùng di động xem mấy thứ đó, bầu không khí sẽ lại càng bất thường, cảm xúc con người có thể lây lan —— sự hưng phấn cùng”Sướng” của trợ lý sẽ ảnh hưởng đến viết lách của Lan Sinh.


Tóm lại, không ổn lắm.


Tạ Lan Sinh lại đổi trợ lý, vẫn không ổn.


Rốt cuộc một ngày nọ, Tân Dã ngồi bên bàn, dịu dàng nói với Tạ Lan Sinh: “Tối nay để em làm trợ lý đi.”


“Nhưng. . . . . .”


“Không bận, không có việc gì cả.”


“Ừ. . . . . .”


Đó là hai ngày cuối tuần thoải mái nhất mà Lan Sinh từng trải nghiệm. Tân Dã lẳng lặng ngồi bên cạnh, Tạ Lan Sinh thì cố gắng suy tư, có khi viết một câu, có khi viết một đoạn, lúc thì xóa một câu, lúc lại xóa một đoạn, có lúc lặng yên nghĩ hai ba phút, lúc thì đến một hai tiếng, mà Tân Dã chẳng hề có chút mất kiên nhẫn. Khí chất y trầm ổn, bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm vào chữ trên màn hình, hoặc nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc của Lan Sinh. Tạ Lan Sinh cảm thấy cực kỳ an tâm, một buổi tối tiến triển không ít, mà trước đây, khi anh tự viết cảm giác đều là rác rưởi.


Bắt đầu từ ngày đó, buổi tối Tân Dã buông bỏ hết công việc, chỉ làm trợ lý. Ban ngày y làm từ 8 giờ đến 5 giờ tại Điện ảnh Thâm Lam, buổi tối thì làm tại gia từ 6 đến 1 giờ. Lan Sinh biết như vậy cực kỳ mệt, song Tân Dã chẳng buồn để tâm, nói, đừng lo về “Bệnh” run tay, bọn họ có thể cứ như vậy mãi.


May sao, sau khi dùng một ít thuốc bệnh của Tạ Lan Sinh dần dần tốt lên, trước sau chỉ mất ba tháng. Ngay cả bác sỹ cũng không rõ rốt cuộc là thuốc có tác dụng, hay là bản thân Lan Sinh tự khỏi, nhưng ông nói: “Việc Tạ Lan Sinh giảm mạnh các áp lực có giúp ích rất lớn đối với việc hồi phục”.


. . . . . . . . . . . .



Tháng 7, Bắc Kinh mưa lớn, chết đuối 79 người, trong khoảng thời gian ngắn, “Hệ thống thoát nước” trở thành chủ đề nóng hàng đầu trên internet.


Nửa đầu năm, chính phủ Nhật Bản thu mua quần đảo Điếu Ngư từ tay tư nhân, chuyển sang “Quốc hữu hóa”. Ngày 15 tháng 8, 7 nhà hoạt động quần đảo Điếu Ngư HongKong đổ bộ lên đảo tuyên bố chủ quyền, bị bên Nhật bắt giữ, quan hệ Trung Nhật một lần nữa sụp đổ. Ngày 15 tháng 9, Trung Quốc chứng kiến ​​cuộc biểu tình chống Nhật lớn nhất trong 40 năm kể từ khi Trung Quốc và Nhật Bản bình thường hóa quan hệ ngoại giao..


Tháng 10, Mạc Ngôn “Đánh bại” Haruki Murakami, giành được Nobel Văn học.


Tháng 11, Trung Quốc thay đổi đội ngũ lãnh đạo.


Vẫn trong năm này, “Truyền thông tung hỏa mù” nhắm vào các doanh nghiệp Trung Quốc như Oriental Paper. Trương Nhất Minh ra mắt “Toutiao.com”, Trình Duy đưa ra “Didi Taxi”.


Lần đầu tiên phòng vé của điện ảnh Trung Quốc vượt quá 10 tỷ, phòng vé của một bộ phim hài đã vượt quá 1 tỷ. Năm 2003, tổng doanh thu điện ảnh Trung Quốc đã tăng trưởng 30% mỗi năm, 2009, 2010, 2011 lại đạt tới  50%.


Đối với điện ảnh và điện ảnh độc lập, năm 2012 lại còn mang tính bước ngoặt.


Phim nhựa mất đi hào quang ngày cũ, sự suy thoái của nó mạnh như sét đánh. Đạo diễn chuyển sang quay phim kỹ thuật số, mà năm 2012 là bước ngoặt đó. Ngảnh sản xuất phim nhựa xuống dốc, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, rạp chiếu phim toàn quốc không còn nhận phim nhựa nữa, phim nhựa phải chuyển định dạng kỹ thuật số mới có thể công chiếu. Xưởng kỹ thuật điện ảnh Thượng Hải, từ 2003 đến 2011, từng mở tám dây chuyền sản xuất, cả trăm công nhân đồng thời thao tác. Vậy mà chỉ vẻn vẹn sau 4 năm, năm 2016, nó trở thành dây chuyền sản xuất phim nhựa cuối cùng của Trung Quốc, chính thức đóng cửa, Trường Giang đồ là “Bộ điện ảnh nhựa cuối cùng của Trung Quốc”, mà cùng thời gian, các hãng lớn tại Hollywood vẫn sản xuất phim nhựa điện ảnh.


Tạ Lan Sinh cũng không thích ứng với xu thế phát triển này. Anh luôn cảm thấy, digital có điểm ưu thì phim nhựa cũng vậy. Quay kỹ thuật số có chất lượng cao, học sinh cũng có thể quay được điện ảnh vô cùng rõ nét, đồng thời, yêu cầu của nó đối với “Diễn xuất” cũng giảm đi rất rất nhiều. Diễn viên có thể quay lại lần thứ N, chế tác hậu kỳ cũng như ma thuật. Việc công chiếu cũng đơn giản không kém, để so sánh thì, đường kính của cuộn phim IMAX là 1,8 mét, phim nhựa, nặng 800 cân. Khi chiếu, bốn cuộn đồng thời hoạt động. Nhân viên chiếu phải học một tháng mới có thể bảo đảm thành công.


Nhưng, Tạ Lan Sinh cho rằng, hình ảnh kỹ thuật số được tạo thành từ các pixel, hình ảnh phim nhựa được tạo thành từ các hạt. “Độ hạt” này rất phù hợp với một số chủ đề nhất định, như là cần không khí căng thẳng, mà số hóa thì lại mịn màng, lạnh lùng như thế. Mặt khác, về sắc thái, tông màu, phim nhựa vượt trội hơn rất nhiều so với phim kỹ thuật số, nó có thể thể hiện biến đổi ánh sáng càng chân thật, càng tinh tế, dung sai rộng hơn, chi phí đắt đỏ, sắc màu diễm lệ. Màu tối của phim nhựa không đen hoàn toàn, có cảm giác mông lung cùng hư ảo. Hơn nữa, đôi khi, phim nhựa điện ảnh bởi vì “Mất nét” mà càng trở nên lập thể, đối tượng quay lắc lư, không còn là từng khung hình hay từng mặt phẳng.


Tạ Lan Sinh vẫn rất hoài niệm thời kỳ điện ảnh phim nhựa —— Chiếc máy quay người bình thường không vác nổi rơi “Rầm” một tiếng trên phim trường, cực kỳ có sức nặng. Sự chú ý của mọi người vì máy quay mà tập trung cao độ hơn, bọn họ biết “Đây là phim trường”, sản sinh sự kính sợ với phim trường. Mà hiện tại, mọi người trên trường quay chú ý nhiều hơn đến màn hình giám sát bên ngoài, luôn cảm thấy rằng “Có thể quay lại” “Có thể xử lý”, cảm giác quyết thắng không còn nữa, nhân vật chính, diễn viên trở nên lười nhác. Có điều từ một góc độ khác mà nói, quay kỹ thuật số có thể giảm bớt cảm giác căng thẳng của nam nữ chính.


Tạ Lan Sinh cảm thấy, nhà đầu tư điện ảnh Trung Quốc quá mức coi trọng “Lợi nhuận”. Quả thật, kỹ thuật số đã giảm đáng kể chi phí, chi phí phát hành giảm 90%, nhưng những chi phí này lại phải đắp vào nơi khác, chẳng hạn như diễn viên, hoạt động quảng bá.


Bởi vì thực sự không biết bản kỹ thuật số sẽ tồn tại được bao nhiêu năm, các công ty điện ảnh vẫn làm một bản sao để lưu trữ.


Đối với điện ảnh độc lập mà nói, 2012 cũng là bước ngoặt.


Năm này, được học giả Bắc Điện gọi là “Năm triệt phá điện ảnh độc lập”.


Ba liên hoan phim độc lập lớn, không một cái nào có thể cử hành thuận lợi.


Sau năm 2000, thế hệ DV lên sàn, điện ảnh độc lập hừng hực khí thế, ba liên hoan phim độc lập lớn nối tiếp thành lập trong vòng hai ba năm, tầm năm 2007 đạt đến đỉnh cao, một ở Bắc Kinh, một ở Nam Kinh, một ở Côn Minh. Mà ngoại trừ ba liên hoan phim lớn này các nơi cũng có các liên hoan nhỏ, mọi người tham gia vào các cuộc thảo luận học thuật, thậm chí tranh luận. Điểm giống nhau giữa những liên hoan phim này là đều không có phê duyệt của Quảng Điện, nhưng, lại có đăng ký theo diện triển lãm trường đại học và quản lý nghệ thuật. Phim trình chiếu của bọn họ cơ bản là những bộ điện ảnh không được cấp phép, pha trộn trong đó cũng có số ít phim được cấp phép.


Nghe nói, Hội nghị phim tài liệu Quảng Châu ban đầu được đài truyền hình thành lập năm 2003, vài ban ngành có liên quan tại Quảng Đông đã đệ đơn lên trên yêu cầu hủy bỏ, hơn nữa, còn vòng qua ban tuyên giáo TW, trực tiếp đưa thẳng đến lãnh đạo. Cuối cùng nhận được chỉ thị là “Để cho người trẻ chút không gian” “Chú ý gia tăng quản lý công tác”, đây có khả năng là tư tưởng chỉ đạo.


Song sáu tháng cuối năm 2012, tình cảnh bên ngoài phát sinh biến đổi. Trước đó, chính quyền chỉ làm “Tấn công đúng mục tiêu”, như là, bọn họ cho rằng một bộ phim tồn tại vấn đề, không phù hợp để chiếu, sẽ thông báo với bên tổ chức rằng “Bỏ đi, không phù hợp để chiếu”. Nhưng năm 2012, LHP Bắc Kinh gặp bất trắc đầu tiên, có thể bởi vì, đợt này những phim tham gia có màu sắc chính trị có phần nhiều, có tới hai ba bộ. Hơn nữa, LHP Bắc Kinh thuộc “Phái cứng đầu”, địa điểm còn cố tình tổ chức tại Tống Trang Bắc Kinh nơi các nghệ thuật gia tập hợp.



LHP độc lập Bắc Kinh vừa mới hoàn thành nghi thức khai mạc, đột nhiên, hiện trường mất điện.


Trong sóng nhiệt tháng 8 Bắc Kinh, liên hoan phim độc lập bị cắt điện, tất cả nhà làm phim tham gia liên hoan im lặng ngồi trong bóng tối.


Tiếp theo, tháng 10, LHP Nam Kinh “Bị kéo dài thời hạn”. Kỳ thật, trong cả tháng 10, công tác tổ chức của ban tổ chức gặp một số áp lực, các ban ngành bất đồng đề xuất nhiều yêu cầu khác nhau với ban tổ chức. Như là, không xuất hiện khách quốc tế, không tiến hành quảng bá công khai, cung cấp bản backup tham gia liên hoan phim, không được tổ chức trình chiếu công khai. . . . . . Nhưng ban tổ chức vì bảo vệ đạo diễn điện ảnh không chịu cung cấp tư liệu. Cuối cùng phía chính phủ mất kiên nhẫn, quyết định kết thúc tất cả.


Một tháng trước LHP Nam Kinh, rạp chiếu phim hợp tác nhận được điện thoại, “Không được cung cấp phòng chiếu”, vì thế, người của ban tổ chức ký thuê hội trường của đại học, chuẩn bị cho liên hoan. Song đại học cũng nhận được điện thoại, cuối cùng, ngay cả phòng triển lãm tư nhân cũng bị cấm tham gia. Sân bãi không có, liên hoan phim thật sự không tổ chức nổi, có điều, một nhóm giám khảo lại đến một khách sạn để chấm giải.


Một năm sau, LHP độc lập tại Vân Nam cũng không thể tổ chức. Vài năm trước một bộ phim ở liên hoan phim này từng xảy ra sự cố, lần đó bọn họ chuyển đến Đại Lý, giao lưu ở trên gác xép, nhưng lần này, ngay cả Đại Lý cũng không tiếp nhận.


Ba liên hoan lớn gặp phải khó khăn, các liên hoan vừa và nhỏ cũng bị đình chỉ. LHP Bắc Kinh từng kiên trì tổ chức lại vào năm 2013, nhưng một năm sau, nghe nói, người phụ trách bị cảnh sát đưa đi, ký giấy chấp thuận ngừng công tác, phía chính phủ đồng thời cũng mang đi những bộ điện ảnh đã hoàn thành trong 10 năm. Mà LHP Nam Kinh, vẫn cầm cự tới 2020, mới tuyên bố vĩnh viễn ngừng hoạt động.


Tuy nhiên, không phải không còn liên hoan phim nào trụ vững trước áp lực. Điểm chung của các liên hoan phim này là được thành lập từ năm 06 đến 08, lấy danh nghĩa nghệ thuật / điện ảnh độc lập để nhận được phê duyệt của Quảng Điện, chiếu lẫn cả điện ảnh cấp phép lẫn không, hình thức nửa tư nhân nửa nhà nước, từ “LHP phim chui” quá độ tới “LHP phim độc lập”. Bọn họ đều khá “Thông minh”, dùng các chiêu bài “Thanh niên”, một ít trong đó còn nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ địa phương —— chính quyền địa phương muốn dùng thứ này để thu hút du khách thúc đẩy kinh tế, cũng hy vọng sau này nhận được giấy phép “Liên hoan phim”, bởi lúc đó chỉ có hai thành phố Bắc Kinh Thượng Hải có thể đăng cai tổ chức “Liên hoan phim quốc tế”. Một liên hoan phim tại Tây Ninh sau này bị chỉ trích tư bản hóa, nhưng chí ít nó vẫn tiếp tục cầm cự, còn chiếu phim “Không giấy phép”, thậm chí là cả phim kinh phí thấp thô ráp, hơn nữa càng làm càng tốt càng lúc càng nổi tiếng, cung cấp tài chính, sân khấu cùng với tương lai cho các nhà làm phim độc lập. Chuyện này để sau sẽ nói.


Tóm lại, năm 2012, thái độ phía chính phủ phát sinh biến đổi.


Đối với chuyện này, Lan Sinh có chút khó chịu. Bản thân anh là đạo diễn lớn, có thể đàm thoại với phía chính phủ, cũng nỗ lực thuyết phục đối phương, cải thiện thẩm định, thúc đẩy phát triển, nhưng cũng không một mực đối kháng. Song, số lượng lớn đạo diễn mới mất đi một sân chơi như vậy, anh cũng vẫn có chút đau buồn. Phải biết rằng, liên hoan phim của chính quyền có tiêu chuẩn kỹ thuật, rất cao, mà dùng DV quay phim căn bản không thể đạt tới tiêu chuẩn, sân chơi giao lưu vui vẻ lại không còn. Mặt khác, Tạ Lan Sinh vẫn cảm thấy thẩm định vẫn quá khắt khe, anh hy vọng có thể nhìn thấy chút mới mẻ tại liên hoan phim.


Nói trắng ra là, nòng cốt của thẩm định hay không là ở “Công dân có cần chỉ đạo hay không”. Tạ Lan Sinh không nhịn được nghĩ rằng, giả như người xem điện ảnh trưởng thành đến mức có thể tự mình phê bình điện ảnh, đến ngày nào đó, liệu có khả năng, chính quyền sẽ từ bỏ thẩm định hay không? Tuy rằng, điều này nghe ra quá mơ hồ.


. . . . . . . . . . . .


Kế tiếp là năm 2013.


Trung ương tăng cường nỗ lực chống th*m nh*ng, giám sát tài chính được nới lỏng trở lại, ngân hàng tư nhân mọc lên như nấm, Alibaba tung ra “Yu’E Bao”. Huawei ra mắt điện thoại thông minh Ascend Mate.


“Bác gái Trung Quốc” trở thành thuật ngữ, các bà điên cuồng đi tích trữ vàng.


Tháng 4, cuộc thi Marathon Boston tại Mỹ bị tấn công kh*ng b*, tháng 10, nợ công của Mỹ đạt tới giới hạn cao nhất, chính phủ đóng cửa 16 ngày.


Tháng 12, tổng thống da màu đầu tiên của Nam Phi Nelson Mandela qua đời.


Năm này Tạ Lan Sinh lại quay một điện ảnh, đây là bộ phim nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc có phòng vé vượt trăm triệu.


Anh còn được làm chủ tịch LHP Berlin lần thứ 63. Toàn bộ chủ tịch của liên hoan phim đều được đổi hàng năm, cơ bản không ai có thể đảm nhiệm hai lần, Tạ Lan Sinh cũng rất vinh hạnh. Cuối cùng giám khảo nhất trí quyết định bộ phim Trung Quốc giành được giải thưởng, trong quá trình này Tạ Lan Sinh cũng không thể thao túng gì cả.


Cùng năm, Điện ảnh Thâm Lam lại phát hành hai cuộn phim, kiếm được 900 triệu. Đồng thời, bởi vì công ty di động đầu tư năm 2009 niêm yết thành công, cổ phiếu hạn chế được mở khóa, Tân Dã liền bán đi một chút, rút ra 720 triệu, trong tay còn dư 1,44 tỷ. Trước mắt, tổng giá trị thị trường của công ty này đạt đến 10 tỷ, giá trị cổ phiếu tăng 300%, 60 triệu đầu tư ban đầu của Tân Dã hiện đã tăng thành 2,16 tỷ. Y còn bán một phần cổ phiếu của một công ty khác, kiếm thêm 360 triệu.



Vẫn trong năm này, papa Tân Dã “Về hưu”, tập đoàn XYZ được giao cho con trai. Có điều, CEO công ty là cấp dưới cũ mà Robert cực kỳ yêu thích, ông đến phụ trách vận hành công ty, Tân Dã cơ bản không phải làm gì.


. . . . . . . . . . . .


Năm 2014 năm, hai công ty thương mại điện tử lớn là Alibaba, JD.com liên tiếp đổ bộ lên Nasdaq.Tencent và Alibaba đầu tư điên cuồng mở rộng đầu tư vào Kỳ Lân*, các startup dưới trướng họ phất lên từng ngày, không ngừng ác chiến với nhau, ví dụ như Didi, Kuai, bọn họ muốn thu hết tất cả vào trong lòng bàn tay.


*Công ty kỳ lân tiếng Anh là unicorn startup được sử dụng để chỉ các công ty startup/khởi nghiệp mà giá trị vốn hóa của chúng đạt hoặc vượt qua mốc 1 tỷ đô la Mỹ trước khi chúng được niêm yết công khai trên thị trường chứng khoán.


Các công ty Internet cũng không buông tha cho miếng thịt lớn “Điện ảnh” này. Khoảng năm 2014, tư bản giàu có internet tiến quân ồ ạt vào ngành sản xuất điện ảnh, bọn họ bắt đầu thu mua, đầu tư các doanh nghiệp điện ảnh, tới tấp phân chia thị trường, còn thành lập đủ loại “Công ty điện ảnh”. Như là, cuối năm 2013, Alibaba thành lập tập đoàn giải trí kỹ thuật số, lại thành lập Alibaba Pictures, chuyển từ hậu trường lên sân khấu, mà những công ty IT lớn nhỏ khác cũng chẳng hề tụt hậu.


Lực lượng chính đầu tư vào phim ảnh đã chuyển sang các công ty IT, đạo diễn như Tạ Lan Sinh cảm thấy ngành công nghiệp điện ảnh đã biến đổi: Những công ty này đã thay đổi toàn bộ hình thức điện ảnh, mạng xã hội nháy mắt trở thành chiến trường chính để quảng bá điện ảnh, game di động cùng sản phẩm phái sinh mang lại khả năng kéo dài điện ảnh, mà những thứ như “Big Data” trở thành hướng dẫn chế tác điện ảnh. Nói cách khác, các nhà đầu tư sẽ sử dụng “Big Data” để khiến đạo diễn, sản xuất phục tùng sắp xếp.


Trong những năm 2004-2007, quân chủ lực là nhóm ông chủ mỏ than —— nâng nữ minh tinh. Để kiếm tiền, đạo diễn điện ảnh phải dùng mấy tiếng để nghe lịch sử phát tài của bọn họ, lấy tiền vốn về tay. đến tầm năm 2008, quân chủ lực chuyển nhóm bất động sản giàu xổi. Nhưng sau đó, các công ty điện ảnh và truyền hình từng bước tiến vào thị trường, cũng mua, lại đánh cược, đến năm 2014, rốt cuộc, đến công ty internet tham gia cuộc chơi.


Sự can thiệp rộng của bên đầu tư có phần giống Hollywood, nhưng, mô hình này rõ ràng có khuyết thiếu so với Hollywood. Như là, công ty IT khuyết thiếu sự chuyên nghiệp, sùng bái số liệu, cũng khuyết thiếu đam mê, ý tưởng của công ty điện ảnh như Thâm Lam chuyên nghiệp hơn nhiều. Lại như là, Trung Quốc lấy đạo diễn làm trung tâm, các đạo diễn không giỏi ăn nói căn bản không thể thuyết phục đối phương, mà Mỹ là hệ thống lấy sản xuất làm trung tâm, các nhà sản xuất có kinh nghiệm có thể hỗ trợ từ bên trong, mà nhà đầu tư vốn dĩ cũng không muốn đắc tội nhà sản xuất lớn, cũng có xu hướng tin tưởng bên sản xuất hơn. Lại như. . . . . .


Xu thế này có khiến điện ảnh trở nên tốt hơn hay không, Tạ Lan Sinh quả thực không biết được. Anh chỉ biết rằng, nhóm đạo diễn điện ảnh sau này sẽ lại càng bị kìm kẹp.


Có lẽ, phải trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn liều mạng chiều theo thị trường, nhà đầu tư mới có thể phát hiện “Mù quáng chiều chuộng” không có tác dụng, mới có thể phát hiện đạo diễn quan trọng đến bao nhiêu.


Dưới tình cảnh gấp gáp này, con người cũng trở nên vội vàng. Trước kia đội ngũ sản xuất phải nhập đoàn trước một tháng để chuẩn bị điện ảnh, hiện tại còn lại một hai ngày, mà nhóm diễn viên cũng thường xuyên đến phim trường mới học lời thoại. Người thật sự muốn tốn thời gian cho một bộ điện ảnh còn rất ít.


Mặt khác, trong năm này, trang web video đưa ra khái niệm “Phim trực tuyến”.


Tạ Lan Sinh lại tiếp tục quay điện ảnh nghệ thuật mà anh muốn.


Mà Tân Dã thì, điện ảnh thắng lớn, đầu tư thắng lớn, thương trường thắng lớn, những thứ khác cũng kiếm bội. Y chơi nguồn vốn cũng rất thành thạo, đủ loại vay ngân hàng, phát hành trái phiếu, tài trợ ủy thác. . . . . ..


Đến cuối năm 2014, tổng giá trị của “Điện ảnh Thâm Lam” đột phá hàng trăm tỷ.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Ngại quá, hơi bị chán. . . . . . Nhưng mà muốn viết về mấy năm này. . . . . . ! Đoạn sau không còn bối cảnh nữa.


Chú thích: Vào thời điểm đó, có ba liên hoan phim độc lập lớn: LHP độc lập Bắc Kinh, LHP độc lập Trung Quốc và Triển lãm phim tài liệu Vân Chi Nam. Hiện tại thì, quy mô “Độc lập” lớn nhất chính là LHP thanh niên Tây Ninh FIRST. Nó không phải do chính phủ tổ chức, phim ảnh chưa được thẩm định toàn bộ, sau này chỉ nhận bộ phim đầu tay của đạo diễn trẻ. FIRST cũng cung cấp tài chính, cung cấp buổi gặp mặt với nhà đầu tư, đề án với nhà phát hành, chất lượng điện ảnh cũng rất cao. Như là  Bắc Phương rộng lớn  sau này đã giành được giải Hổ Vàng tại Rotterdam Tháng 8  giành được Kim Mã,  Chết để hồi sinh  của đạo diễn Văn Mục Dã cũng ra mắt tại đây, giành được giải phim ngắn đặc biệt. Còn có không ít bộ phim khác đoạt giải / đề cử. Yêu cầu của liên hoan phim này đối với  kỹ thuật điện ảnh cũng không cao, quay bằng DV cũng có thể đoạt giải, hơn nữa nếu được chú ý sẽ được nhà đầu tư bỏ vốn ra quay lại.


À thì, đoạn liên hoan phim bị đình chỉ này đã lưỡng lự hồi lâu không biết nên viết hay không, dù sao, những chuyện liên quan đến chính quyền lúc trước đều đã phát sinh từ xa lắc rồi, hơn nữa phía chính phủ cũng không quá cấm cản, tư liệu đều đến từ các ấn phẩm chính quy. Nhưng đến đoạn này, thời gian lại có phần gần. . . . . . Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cảm thấy, nếu đã viết về lịch sử phát triển gần 30 năm của điện ảnh độc lập, sự biến chuyển quan trọng này nhất định phải viết ra. Có điều chỗ này phải ghi chú rõ ràng, chi tiết cụ thể chủ yếu đến từ các bài viết trên mạng của đương sự, còn có mấy bài viết của giáo sư Trương Hiến Dân bên Bắc Điện, không dám đảm bảo tính chính xác, không thể đảm bảo credibility. . . . . .


Chương trước có nhắc đến Olympic Bắc Kinh. Những thứ không có cơ sở sẽ không nói nhiều, chỉ nói qua loa. Mọi người đều biết, nghi thức khai mạc là Trương Nghệ Mưu phụ trách. Ưu điểm nổi bật nhất của việc thuê đạo diễn thay vì người khác chính là, đạo diễn sẽ càng có hiểu biết về hiệu quả phát sóng của lễ khai mạc, mà lúc đó, so với hiện trường, chính phủ kỳ thật lại càng để tâm đến hiệu quả phát sóng của l khai mạc.


Mặt khác,  Tencent chết tiệt  là do bạn học cũ của tôi viết. . . . . . Viết xong một cái là hot liền. . . . . .


Người khác: Edit truyện

Tui: Ôn lại lịch sử thế giới 20 năm qua :'((

Tác giả hoàn thành truyện năm 2019 mà sao đến tận cuối năm 2024 thị trường phim ảnh vẫn chẳng khởi sắc hơn tí nào :'(((.


Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Story Chương 111
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...