Im Đi Tớ Không Nghe
12: Tóc
63@-
Bộ Phong Gia nằm ườn trên bàn đổi tư thế, giơ tay chọc cánh tay cậu: "Ê, Úc Lạc Thừa, lát nữa tự học tan, đi với tôi đến siêu thị nha."
Úc Lạc Thừa ngước đầu thấy Túc Lễ ăn ngồi ở không nhìn sách ngữ văn đờ cả người, sau đó mới lí nhí nói: "Tớ không muốn đi."
"Đi rồi tôi mời cậu uống nước." Bộ Phong Gia nắm tay áo đồng phục cậu lắc, cũng học theo lí nhí: "Ôi cậu đi cùng tôi đi mà, Úc Lạc Thừa, Úc Úc."
Sau lần hắn bị tiêu chảy rồi Úc Lạc Thừa cho hắn mượn khăn giấy, tên này bỗng dưng thân thiết hẳn với cậu hơn, hình như chắc ăn rằng Úc Lạc Thừa dễ nói chuyện: "Đi mà đi mà."
[...Ủa? Ai đang nói chuyện dợ?] Tiếng lòng Túc Lễ khá kích động, [Để mình xem xem tên nào xui hết kiếp.]
Úc Lạc Thừa vội đồng ý: "Được, cậu đừng nói chuyện nữa."
Sau đó cậu lập tức ngồi thẳng lưng, nhưng chẳng nghe thấy tiếng lòng của Túc Lễ nữa.
Thế là cậu cảnh giác ngẩng đầu lên, đối mặt với cặp mắt lộ ra nét cười trêu ghẹo của Túc Lễ.
Úc Lạc Thừa nhanh chóng cúi đầu xuống, nắm chặt cây bút mực trong tay.
[Đồ ngốc này to gan thế nhỉ, dám thì thầm to nhỏ dưới mắt mình à...!Nên ghi tên hay không đây? Tối nay chắc lão Trịnh phải ký sổ, ghi hay không đây...] Giọng nói của Túc Lễ lại vang lên.
Túc Lễ ngồi trước bục giảng, một tay chống cằm, một tay quay nhanh bút.
Hắn cầm sổ trực nhật trong tay lắc lắc nhìn cậu cười.
[Chậc chậc, bộ dạng của nhóc đáng thương này ngốc quá.]
Úc Lạc Thừa cắn môi, gục đầu xuống.
Cậu mới ngốc! Cậu là bông cải xanh ngu ngốc!
Cậu làm đề tiếng Anh mà hồn ở chín tầng mây.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Bộ Phong Gia nhất định phải kéo cậu đi siêu thị cho bằng được: "Lúc học đã nói xong xuôi cả rồi."
"Được." Úc Lạc Thừa nói không lại.
Cậu rút thẻ ăn từ balo ra, ra khỏi lớp với hắn, tiện thể mua hai thanh lương khô, hồi trước định ăn cho bữa sáng nhưng trưa hôm nay bị cậu xử sạch rồi.
Đang định xuống lầu thì chạm mặt với Túc Lễ vừa quay lại từ nhà vệ sinh: "Bộ Phong Gia, hai người đi đâu vậy?"
"Đến siêu thị." Bộ Phong Gia rất cao, đủ cao để khoác tay lên vai Úc Lạc Thừa.
"Trùng hợp thế, tôi cũng đi mua bút, đi cùng đi." Túc Lễ bật cười.
"Được thôi." Bộ Phong Gia chẳng thấy sao hết.
Dù sao hắn cũng không muốn xấu hổ đi siêu thị một mình, đông người càng tốt.
Túc Lễ sải tay kéo Úc Lạc Thừa lại bên cạnh mình: "Đi thôi, Thừa Thừa."
Úc Lạc Thừa tức giận trừng hắn, phản bác chẳng có chút khí thế nào: "Không được gọi tớ Thừa Thừa."
Túc Lễ vươn tay ôm cổ cậu, dùng hết sức vò tóc cậu, thấp giọng nói: "Tôi cứ gọi đấy, Thừa Thừa, Thừa Thừa, có giỏi thì cậu đánh tôi đi."
[Hahahahaha thỏ con dễ bắt nạt thật, ôi giời, đừng có khóc đỏ mắt nha? Moá tóc mềm ghê, còn thơm nữa.]
Úc Lạc Thừa đẩy tay hắn ra, chạy đến Bộ Phong Gia đang đi đằng trước.
Túc Lễ vẫn lì như trâu đuổi theo, ngang ngược khoác vai cậu, ỷ vào chiều cao, sức lại mạnh mà nhẫn tâm bắt nạt cậu, cười nói: "Đang học mà lén nói chuyện nhỉ, tôi thấy hết rồi."
Úc Lạc Thừa sững người, căng thẳng đáp: "Cậu, cậu phải nói cho thầy chủ nhiệm à?"
"Vậy phải coi cậu có nghe lời không." Túc Lễ xấu xa lấn lướt cậu.
Đôi mắt hắn loé lên tia phấn khích, nụ cười trên mặt lại dịu dàng thảo mai.
Hắn cúi đầu sáp đến bên tai Úc Lạc Thừa nói nhỏ: "Nếu cậu đồng ý cho tôi sờ tóc mỗi ngày, thì tôi không ghi tên cậu nữa, sao nào?".
Im Đi Tớ Không Nghe
"Cho tôi sờ tóc."
Tự học tối cuối cùng là tự học tự do, lão Trịnh có việc nên không đến.
Túc Lễ ngồi trên bục giảng giữ trật tự, chức lớp trưởng hắn làm được tâm phục khẩu phục, trong lớp yên lặng chẳng ai hó hé gì.
Úc Lạc Thừa vẫn còn một trang tiếng Anh chưa làm, đoạn văn điền từ nhìn mà đau cả đầu.
Cậu lấy ly uống một ngụm nước.
[Chán quá đê, canh tự học chán vãi chưởng, làm bài tập xong hết rồi, không muốn đọc sách đâu...!Chẳng có tên nào nói chuyện thế...!Còn mấy phút nữa là tan học...]
Úc Lạc Thừa nuốt ngụm nước xuống, cố để bản thân lờ đi tiếng lải nhải kia, đóng chai nước tiếp tục làm đề.
Bộ Phong Gia nằm ườn trên bàn đổi tư thế, giơ tay chọc cánh tay cậu: "Ê, Úc Lạc Thừa, lát nữa tự học tan, đi với tôi đến siêu thị nha."
Úc Lạc Thừa ngước đầu thấy Túc Lễ ăn ngồi ở không nhìn sách ngữ văn đờ cả người, sau đó mới lí nhí nói: "Tớ không muốn đi."
"Đi rồi tôi mời cậu uống nước." Bộ Phong Gia nắm tay áo đồng phục cậu lắc, cũng học theo lí nhí: "Ôi cậu đi cùng tôi đi mà, Úc Lạc Thừa, Úc Úc."
Sau lần hắn bị tiêu chảy rồi Úc Lạc Thừa cho hắn mượn khăn giấy, tên này bỗng dưng thân thiết hẳn với cậu hơn, hình như chắc ăn rằng Úc Lạc Thừa dễ nói chuyện: "Đi mà đi mà."
[...Ủa? Ai đang nói chuyện dợ?] Tiếng lòng Túc Lễ khá kích động, [Để mình xem xem tên nào xui hết kiếp.]
Úc Lạc Thừa vội đồng ý: "Được, cậu đừng nói chuyện nữa."
Sau đó cậu lập tức ngồi thẳng lưng, nhưng chẳng nghe thấy tiếng lòng của Túc Lễ nữa.
Thế là cậu cảnh giác ngẩng đầu lên, đối mặt với cặp mắt lộ ra nét cười trêu ghẹo của Túc Lễ.
Úc Lạc Thừa nhanh chóng cúi đầu xuống, nắm chặt cây bút mực trong tay.
[Đồ ngốc này to gan thế nhỉ, dám thì thầm to nhỏ dưới mắt mình à...!Nên ghi tên hay không đây? Tối nay chắc lão Trịnh phải ký sổ, ghi hay không đây...] Giọng nói của Túc Lễ lại vang lên.
Túc Lễ ngồi trước bục giảng, một tay chống cằm, một tay quay nhanh bút.
Hắn cầm sổ trực nhật trong tay lắc lắc nhìn cậu cười.
[Chậc chậc, bộ dạng của nhóc đáng thương này ngốc quá.]
Úc Lạc Thừa cắn môi, gục đầu xuống.
Cậu mới ngốc! Cậu là bông cải xanh ngu ngốc!
Cậu làm đề tiếng Anh mà hồn ở chín tầng mây.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Bộ Phong Gia nhất định phải kéo cậu đi siêu thị cho bằng được: "Lúc học đã nói xong xuôi cả rồi."
"Được." Úc Lạc Thừa nói không lại.
Cậu rút thẻ ăn từ balo ra, ra khỏi lớp với hắn, tiện thể mua hai thanh lương khô, hồi trước định ăn cho bữa sáng nhưng trưa hôm nay bị cậu xử sạch rồi.
Đang định xuống lầu thì chạm mặt với Túc Lễ vừa quay lại từ nhà vệ sinh: "Bộ Phong Gia, hai người đi đâu vậy?"
"Đến siêu thị." Bộ Phong Gia rất cao, đủ cao để khoác tay lên vai Úc Lạc Thừa.
"Trùng hợp thế, tôi cũng đi mua bút, đi cùng đi." Túc Lễ bật cười.
"Được thôi." Bộ Phong Gia chẳng thấy sao hết.
Dù sao hắn cũng không muốn xấu hổ đi siêu thị một mình, đông người càng tốt.
Túc Lễ sải tay kéo Úc Lạc Thừa lại bên cạnh mình: "Đi thôi, Thừa Thừa."
Úc Lạc Thừa tức giận trừng hắn, phản bác chẳng có chút khí thế nào: "Không được gọi tớ Thừa Thừa."
Túc Lễ vươn tay ôm cổ cậu, dùng hết sức vò tóc cậu, thấp giọng nói: "Tôi cứ gọi đấy, Thừa Thừa, Thừa Thừa, có giỏi thì cậu đánh tôi đi."
[Hahahahaha thỏ con dễ bắt nạt thật, ôi giời, đừng có khóc đỏ mắt nha? Moá tóc mềm ghê, còn thơm nữa.]
Úc Lạc Thừa đẩy tay hắn ra, chạy đến Bộ Phong Gia đang đi đằng trước.
Túc Lễ vẫn lì như trâu đuổi theo, ngang ngược khoác vai cậu, ỷ vào chiều cao, sức lại mạnh mà nhẫn tâm bắt nạt cậu, cười nói: "Đang học mà lén nói chuyện nhỉ, tôi thấy hết rồi."
Úc Lạc Thừa sững người, căng thẳng đáp: "Cậu, cậu phải nói cho thầy chủ nhiệm à?"
"Vậy phải coi cậu có nghe lời không." Túc Lễ xấu xa lấn lướt cậu.
Đôi mắt hắn loé lên tia phấn khích, nụ cười trên mặt lại dịu dàng thảo mai.
Hắn cúi đầu sáp đến bên tai Úc Lạc Thừa nói nhỏ: "Nếu cậu đồng ý cho tôi sờ tóc mỗi ngày, thì tôi không ghi tên cậu nữa, sao nào?".
Im Đi Tớ Không Nghe
Đánh giá:
Truyện Im Đi Tớ Không Nghe
Story
12: Tóc
10.0/10 từ 29 lượt.