Im Đi Tớ Không Nghe
11: Tường
Một cuộc điện thoại của Phùng San đã ném Úc Lạc Thừa lần nữa trở về cơn ác mộng xưa.
Cậu buộc phải ép bản thân mình bận rộn trong ký túc xá.
Dọn vệ sinh, giặt đồ, phơi chăn, cuối cùng cũng đã chịu đựng đến giờ trưa, bắt đầu có học sinh trở về nườm nượp, hành lang cũng náo nhiệt hẳn lên.
Cậu không muốn ở nơi tấp nập là người như thế này, đành cầm thanh lương khô đi ra sân trường.
Tuy nói xuân đã về, nhưng thời tiết vẫn giá lạnh, Úc Lạc Thừa chỉ mặc mỗi cái áo len và áo khoác đồng phục.
Gió vừa thổi đã lạnh thấu xương nên cậu đi đến đằng sau sân, tìm một nơi khuất gió để ngồi.
Cậu vừa ngắm nhìn bức tường cao cao và đám cỏ dại mọc ra từ đống đá vụn, vừa ăn cơm.
Đều đã qua rồi.
Cậu nhai thanh lương khô trong tay chậm rì rì.
Mùi vị ngọt gắt làm người ta nuốt không trôi, gió rét thổi qua khô cả mắt.
'Ngoan nào, cục cưng ngoan, mẹ ở đây nè, không khóc nha...'
'Con cũng nên biết điều chút, đừng suốt ngày làm phiền nhà người ta...!Con biết cái gì chứ...'
Biết là phải hiểu chuyện.
Úc Lạc Thừa duỗi chân lên bức tường gồ ghề, cong mắt kéo khoé môi.
Vẫn cười không nổi.
Miếng đá vụn rơi xuống đất từ mái tường, Úc Lạc Thừa ngẩng đầu lên trông thấy Túc Lễ với ngồi xổm ở trên mái với tư thế tao nhã, nét mặt hệt như gặp ma.
[Đù má!? Sao Úc Lạc Thừa lại ở đây?]
Úc Lạc Thừa mấp máy môi, nuốt ngụm lương khô cuối cùng xuống, sau đó đứng dậy phủi phủi bụi trên quần, nhỏ giọng nói: "Tớ chưa thấy cái gì hết."
Dứt lời liền muốn đi.
Cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà cũng gặp được tên Túc Lễ âm hồn bất tán, càng khủng bố hơn là lúc nào cũng nghe được tiếng lòng từ một nhân cách khác của hắn ra, cậu mới đúng là gặp ma nè.
"Úc Lạc Thừa!" Túc Lễ nhảy từ vách tường xuống: "Đứng lại cho tôi."
Úc Lạc Thừa bèn đứng lại, rì rì ngoái đầu nhìn hắn.
Túc Lễ trưng vẻ mặt bất lương bước tới gần cậu, mùi khói nghẹt thở thoang thoảng trên người hắn.
Lúc hắn không đeo kính, đôi mắt dịu dàng kia sẽ trở nên vừa lạnh lẽo vừa âm u.
Hắn đánh giá người trước mặt trắng trợn.
"Cả buổi trưa cậu ở đây làm gì?" Túc Lễ chất vấn cậu chẳng chút kiêng nể.
Úc Lạc Thừa bóp bóp cái gói lương khô trong tay, thành thật trả lời: "Ăn cơm trưa."
Túc Lễ nhìn cái gói nghèo nàn kia, cau mày, "Cậu ăn cơm là ăn cái này?"
"Không, không được hả?" Úc Lạc Thừa ngửi thấy mùi khói trên người hắn, cảnh giác lùi về sau một bước.
Túc Lễ vươn tay chọc chọc vai cậu, híp mắt hỏi: "Không phải là cố ý ngồi đây đợi tôi?"
Úc Lạc Thừa cảm thấy tên này đơn giản là đầu óc bị bệnh: "Tớ đợi cậu làm gì?"
"Còn biết cãi lại rồi?" Túc Lễ nhếch mép nở nụ cười chế nhạo, "Tưởng giúp tôi tổ chức một cái sinh nhật là tôi có thể buông tha cậu thật à?"
Hắn nói quá nhanh, Úc Lạc Thừa đọc không ra tiếng lòng hắn.
Hơn nữa, với nụ cười chế nhạo này của hắn làm lòng cậu lạnh đi, quen thói cúi đầu tỏ ra yếu thế: "Không có."
Túc Lễ cao hơn cậu nửa cái đầu, cụp mắt là thấy được nửa cái gáy phơi ra giữa không khí của cậu, nhỏ đến mức chỉ cần một tay cũng nắm được.
Hắn hơi bực mình dời tầm mắt: "Ngẩng đầu lên nói chuyện."
Úc Lạc Thừa liền ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
[Má! Này cũng dễ bắt nạt quá rồi chớ!] Tiếng lòng Túc Lễ vang lên có phần run rẩy phấn khích khó tả.
Úc Lạc Thừa bỗng lạnh cả sống lưng, vô thức muốn chạy nhưng lại bị ánh mắt áp bức cưỡng ép của hắn chặn lại tại chỗ.
"Sau này lúc nào không có người cậu đều phải nghe lời tôi, nhớ kỹ chưa?" Túc Lễ nhìn cậu mà chẳng buồn che giấu sự xấu xa lẫn chòng ghẹo.
"Tớ không nói với người khác đâu." Tuy Úc Lạc Thừa thấy sợ, nhưng lại cảm thấy hắn coi trời bằng vung.
Cậu cực kỳ tủi thân thương lượng với hắn: "Tớ, đó giờ chưa thấy gì cả.
Cậu là lớp trưởng mà ai cũng yêu quý.
Nếu tớ nói cũng chẳng ai tin đâu."
"Sao cậu biết không có ai tin?" Túc Lễ không ngừng áp sát cậu lui về phía sau, giọng nói lạnh băng: "Rất nhiều người chỉ cần vớ được một lời bịa đặt không rõ thật giả liền đẩy con người ta đến đường cùng, chẳng có ai quan tâm nó là thật hay giả cả."
Úc Lạc Thừa ngơ ngẩn nhìn hắn.
Túc Lễ nói giọng nhẹ tênh: "Giống như tôi bắt nạt cậu.
Lát sau tôi nói cậu tâm lý vặn vẹo sớm nắng chiều mưa.
Cậu đoán xem mọi người tin cậu hay tin tôi? Đến lúc đó có lập băng cô lập cậu không?"
Úc Lạc Thừa dán chặt lưng vào tường, sắc mặt trắng bệch.
Con ngươi đen nhánh của Túc Lễ lạnh nhạt nhìn cậu, nhưng tiếng lòng của hắn toàn là tạp âm điếc óc khiến Úc Lạc Thừa đau hết đầu, căn bản không nghe ra hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Túc Lễ giơ tay lau nước mắt trên mặt cậu.
Hắn nở nụ cười ấp ám: "Bạn Úc Lạc Thừa ơi, sao bạn khóc thế nhờ?"
[Khóc lên trông đẹp thật, khóc tiếp nào.]
Úc Lạc Thừa nhấc tay lau mặt qua loa: "Tớ không khóc."
Chỉ là đầu đau nên chịu không nổi buộc phải ra nước mắt sinh lý, từ nhỏ đến giờ số lần khóc của cậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Túc Lễ cười tủm tỉm, không nhịn được phủi đầu cậu một cái: "Đi thôi, cùng tôi đến canteen ăn cơm."
[Ăn cơm ăn cơm ăn cơm! Đói quá đói quá đê! Hôm nay có thể xử ba cái chân gà!]
Úc Lạc Thừa bị hắn xoay như chong chóng mà khờ luôn, dường như Túc Lễ xấu xa âm u khi nãy chỉ là ảo giác của cậu.
"Tớ ăn rồi." Úc Lạc Thừa yếu ớt chống cự.
"Ăn, với, tôi." Con ngươi đen nhánh của Túc Lễ nhìn chòng chọc cậu, "Hiểu chưa?"
Úc Lạc Thừa mím môi, đi sau lưng hắn đến canteen.
Cậu cứ tưởng Túc Lễ sẽ để cậu lấy cơm hộ.
Ai ngờ vừa bước vào nhà ăn, Túc Lễ thầm hoan hô trong lòng một tiếng, sau đó tự đi lấy khay gọi cơm luôn.
Tí nữa thì quên đây là nhà ăn, người thì đông, Túc Lễ đâu thể bắt nạt cậu ở chỗ này được.
Úc Lạc Thừa khẽ thở phào nhẹ nhõm, tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống đợi hắn.
Túc Lễ lấy một khay cơm đầy ụ tìm cậu, cười nói: "Còn tưởng cậu chạy mất rồi."
Úc Lạc Thừa thầm phản bác trong lòng nhưng ngoài mặt chẳng hó hé.
Cậu nhìn cái khay của Túc Lễ mà cạn lời.
Hắn đúng là mua ba cái chân gà, ngoài ra còn có một phần thịt kho khoai tây, bông cải xanh xào, thêm ba cái bánh hao, y hệt bị bỏ đói mấy ngày rồi chưa ăn.
"Đi lấy đũa đi." Chắc là Túc Lễ cảm thấy nơi này ít người, sai bảo cậu rất vô duyên.
Úc Lạc Thừa đi lấy đôi đũa đưa hắn, Túc Lễ nhận lấy: "Lấy thêm đôi nữa."
"Tớ ăn rồi mà." Úc Lạc Thừa nói.
"Kêu cậu đi thì đi." Túc Lễ dùng mắt uy hiếp cậu.
Úc Lạc Thừa rì rì đi lấy đũa, ngồi đối diện hắn.
Túc Lễ gắp cậu một cái bánh bao, trông nó còn lớn hơn cái nắm tay cậu nữa.
"Ăn không hết không cho đi."
Úc Lạc Thừa kinh hãi nhìn hắn.
[Gầy y chang mấy cọng rơm, gió thổi phát chắc bay luôn quá.
Ha, gặm miếng lương khô xong bữa trưa? Tu tiên à...] Túc Lễ rất bực mình, gắp một cái chân gà đặt lên cái khay không biết từ đâu ra, "Ăn."
Úc Lạc Thừa đã ăn no: "..................."
Chẳng bao lâu sau, Túc Lễ đã ăn hết một cái bánh bao, dứt sạch một cái chân gà.
Hắn nhấc mắt nhìn Úc Lạc Thừa, phát hiện cái bánh bao kia của cậu chỉ lủng một góc, còn chân gà hầu như không đụng đến.
[Má, thuộc họ chim hay gì mà ăn chậm vậy?] Túc Lễ thầm lầm bầm hai giây bỗng tỉnh ngộ, hắn đưa hết đống bông cải xanh chưa hề động đũa sang cho Úc Lạc Thừa, [Thỏ thích ăn chay đúng không, nên mới không thích ăn thịt? Không phải chớ, cái thân hình nhỏ bé này của cậu ta không ăn thịt sao mà cao lên được?]
Cậu mới là thỏ ấy.
Cậu mới là chú lùn ấy.
Úc Lạc Thừa dám giận chứ không dám nói, cúi đầu cố gắng gặm cái bánh bao mà không tài nào gặm nổi.
Cái thanh lương khô kia chắc bụng quá, cậu muốn nôn ra hết rồi.
Mà hơn nữa, ghét bông cải xanh.
Úc Lạc Thừa giả bộ không thấy bông cải xanh trên dĩa, lặng lẽ cách nó ra xa tí.
[Kén ăn vãi, khó hầu hạ.] Túc Lễ liếc cậu một cái.
Túc Lễ ăn xong rồi, phát hiện cậu vẫn cau mày đau khổ để nuốt.
Cuối cùng hắn cũng phản ứng lại: "Cậu no thật à?"
Úc Lạc Thừa khóc không ra nước mắt gật gật đầu, bánh bao trong tay hệt như nặng cả nghìn cân.
[Đệt, biết sớm không mua nhiều vậy.] Túc Lễ ngoài mặt chẳng bất ngờ, lấy cái dĩa của cậu đặt trước mắt mình, lấy cái bánh bao mà cậu đã gặm một góc, cắm đầu cắm cổ ăn tiếp.
Úc Lạc Thừa lí nhí nói: "Bánh bao...!Tớ cắn rồi ấy."
"Tôi chưa chê, mà cậu đã chê rồi." Túc Lễ ăn rất nhanh.
Cái dĩa bông cải xanh nhìn cảm lạnh thế kia mà hắn làm một hơi hết sạch.
Nắng ban trưa xuyên qua cửa sổ nhà ăn chiếu vào người Túc Lễ.
Mặc dù tên này thần kinh bất ổn nhưng Úc Lạc Thừa không thể không thừa nhận rằng, hắn đúng là có ngoại hình rất đẹp, cao gầy trắng trẻo, nhã nhặn lịch sự, đôi mắt ấy dịu dàng ấm áp, khi nhìn người khác có ba phần ý cười, như thể quý công tử bước ra từ bức tranh cổ.
[Đù má chịu hết nổi rồi! Bông cải xanh rác rưởi, đcm thứ đồ gì mà thỏ còn không thèm ăn.
Nếu mà tao còn mua mày nữa tao là chó! Oẹ- Không được, không được lãng phí đồ ăn, oẹ--]
"................" Úc Lạc Thừa đơ mặt cạn lời.
Biết người biết mặt không biết lòng, lịch sự nhã nhặn cái con khỉ ý.
Bệnh thần kinh trẻ nghé..
Im Đi Tớ Không Nghe