Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 9

1@-

Chương 009

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Thời Tiểu Bân là tuyển thủ dự bị của đội tuyển quốc gia, trong giải đấu thế giới lần này cậu chỉ mới ra sân một lần. Cậu thiếu niên vác khẩu súng tiểu liên hùng hổ lao lên phía trước, nhưng đến lúc cần xông pha lại không dám tiến lên, trốn đi chờ cơ hội, cuối cùng bị lính đột kích bên địch vòng ra phía sau. Trong lúc hoảng loạn, cậu nổ súng bắn loạn, đạn bay tứ tung, lệch hướng khắp nơi, cứ như đang vẽ phác thảo dọc theo đường nét cơ thể đối phương.

Câu “họa sĩ ký họa” của Giang Thiệu Vũ thực sự là một đòn chí mạng đánh trúng điểm yếu của Thời Tiểu Bân.

Thời Tiểu Bân chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, cậu hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính trở nên nghiêm túc vô cùng. Hai tay nhanh chóng gõ bàn phím, gõ dòng chữ: “Nếu anh giỏi như vậy thì anh chọn bản đồ đi.”

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: “Cậu chọn đi, chọn cái bản đồ cậu giỏi nhất, cho tôi xem thử.”

Thời Tiểu Bân: “……”

Mạc Hàm Thiên ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu Bân, đừng mắc bẫy. Đây là chiến thuận tâm lý, hắn cố tình khiêu khích ngay từ đầu để phá vỡ tâm lý của cậu!”

Thời Tiểu Bân ngẩn ra một lúc rồi gật đầu: “Có lý, chiến thuật tâm lý.”

Mạc Hàm Thiên: “Chọn một bản đồ thích hợp nhất cho vị trí công kích, quét chết hắn luôn!”

Thời Tiểu Bân mở kho bản đồ, nhanh chóng khóa vào một bản đồ — Loạn Thạch Trận.

Đây là bản đồ điển hình nhiều chướng ngại vật, vô số tảng đá hình thù kỳ dị, cao thấp khác nhau, phân bố lộn xộn. Người chơi có thể nhanh chóng di chuyển giữa các khe hở để đánh du kích. Bản đồ này rất phức tạp, thời điểm ẩn nấp, khai hỏa, di chuyển đều cực kỳ thử thách khả năng phán đoán tình hình.

Chọn bản đồ khó thế này? Xem ra thằng nhóc nghiêm túc rồi.

Giang Thiệu Vũ ấn nút chuẩn bị, nhanh chóng đổi vũ khí.

Vũ khí chính của anh vẫn là [Thompson – Liệt Diễm], một khẩu tiểu liên có hỏa lực mạnh mẽ. Vũ khí phụ đổi sang [Pháo laser], khẩu súng máy hạng nặng nặng nhất game, chỉ có 4 viên đạn, không thể di chuyển khi khai hỏa, nhưng sức công phá khủng khiếp, có thể phá hủy công trình và gây sát thương diện rộng trên đường bắn.

Anh còn mang theo vũ khí ném là bom khói.

Mỗi người chơi có phong cách riêng trong cách mang vũ khí.

Lối chơi của lính Công Kích thực ra rất linh hoạt, có thể thay đổi tùy theo bản đồ.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Giang Thiệu Vũ lên kênh công khai gõ một câu hỏi: “Thời Tiểu Bân, cậu nghĩ lính công kích nên chơi thế nào?”

Thời Tiểu Bân ngẩn ra, nhìn Mạc Hàm Thiên đầy nghi hoặc: “Anh Mạc, anh ta hỏi em à?”

Mạc Hàm Thiên trợn trắng mắt: “Đừng để ý hắn! Tưởng đây là giờ học chắc? Chiến thuật tâm lý đấy, muốn làm cậu rối trí!”

Thời Tiểu Bân gật đầu tán đồng, đáp lại: “Tôi không cần giải thích với anh, bắt đầu đi.”

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: “Được, vậy thì để thực chiến giải thích.”

Trận đấu bắt đầu.

Chế độ solo của sân tập bắn rất đơn giản, mỗi bên được tự do mang theo vũ khí vào bản đồ đã chọn, ai giết được đối thủ là thắng.

Thời Tiểu Bân mang theo vũ khí chính là [MP5 – Hắc Kỵ Sĩ], khẩu tiểu liên cổ điển nhất thế giới, thân súng đen nhánh như một hiệp sĩ đợi ra trận trong đêm tối, kín đáo mà nguy hiểm. Tốc độ bắn nhanh, sức bộc phát mạnh, đường đạn ổn định.

Vũ khí phụ là [Desert Eagle – Thương Long], khẩu súng ngắn thích hợp cho các bản đồ nhiều vật cản. Ô chứa vũ khí cuối cùng cậu mang theo là lựu đạn, dùng để bổ sung sát thương hoặc che chắn khi rút lui.

Trận đấu bắt đầu.

Bản đồ Loạn Thạch Trận đầy rẫy các chướng ngại vật. Người chơi phải liên tục di chuyển giữa các tảng đá để tìm đối thủ. Giang Thiệu Vũ lặng lẽ lướt qua như cơn gió. Thời Tiểu Bân cũng lao vào bản đồ, cẩn thận tìm kiếm tung tích đối thủ.

Bất ngờ, phía trước bên phải vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Thời Tiểu Bân hưng phấn, nhanh chóng rút súng ngắn đi vòng bên phải. Vừa bước vài bước, trước mặt bỗng bốc lên một làn khói trắng dày đặc, cậu lập tức nép sau tảng đá tránh bị tập kích.

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng nổ vang lên bên tai —

Bùm!

Tiếng nổ chấn động trời đất. Tảng đá phía sau Thời Tiểu Bân bị pháo laser bắn trúng vỡ vụn. Đá văng tứ tung. Mặt đất cháy xém một vệt dài đen kịt rộng cả mét!

Thời Tiểu Bân quay đầu bỏ chạy.

Là tuyển thủ được vào đội tuyển quốc gia, kỹ năng di chuyển của cậu không tồi. Hai bên bắt đầu trò chơi rượt đuổi – trốn tìm giữa Loạn Thạch Trận.

Chẳng bao lâu sau, Thời Tiểu Bân lại nghe thấy bước chân từ lối rẽ. Cậu ẩn mình sau tảng đá, di chuyển đường Z vòng ra từ sườn, dứt khoát nổ súng!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Đạn tiểu liên quét trúng Giang Thiệu Vũ đang đi ngang, mất 50% máu!

——[Devil333] dùng [MP5 – Hắc Kỵ Sĩ] bắn trúng [Tùy Tùy Tiện Tiện]!

Hai mắt Thời Tiểu Bân sáng rực.

Trúng rồi! Dám mỉa mai cậu là họa sĩ ký họa? Nhìn cậu bắn anh ta thành tổ ong đi!

Cậu vội vàng đuổi theo để dứt điểm hạ gục kẻ địch còn ít máu.

Ngay lúc ấy, đối phương ném một quả bom khói, khói mù khiến Thời Tiểu Bân mất phương hướng.

Cậu khựng chân lại một chút. Giờ mà ném lựu đạn sợ rằng không trúng, hay là đợi ở lối rẽ dùng tiểu liên xử luôn cho chắc?

Chưa kịp quyết định, phía sau bên trái lại bốc khói.

Thời Tiểu Bân lập tức thay đổi hướng đi.

Tiếp đó, phía sau bên phải cũng khói bốc.

Tùy Tùy Tiện Tiện di chuyển như rắn, lượn nhanh trong trận đá.

Thời Tiểu Bân hoảng hốt nhận ra xung quanh toàn là khói! Cậu không còn nhìn thấy gì nữa.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên —

Bùm!

Pháo laser lại khai hỏa, nổ tan mọi tảng đá xung quanh cậu.

Toàn thân Thời Tiểu Bân lộ ra giữa tầm ngắm, như một cái bia sống.

Theo sát đó, sung quang vang lên tiếng súng chói tai —

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Đạn quét tới như mưa đá, toàn bộ bắn trúng người cậu, không chệch phát nào. Thân thể Thời Tiểu Bân bị bắn thủng lỗ chỗ!

Cậu bị giết không kịp phản kháng.

—[Tùy Tùy Tiện Tiện] dùng [Thompson – Liệt Diễm] hạ gục [Devil333]!

Thời Tiểu Bân: “……”

Mạc Hàm Thiên nhìn màn hình, lẩm bẩm: “Thua rồi?”

Mắt Thời Tiểu Bân đỏ hoe, run giọng: “Anh. Anh ta dùng pháo laser phá hết chỗ nấp của tôi!”

Pháo laser, loại vũ khí hạng nặng này gần như chưa từng xuất hiện trong đấu trường chuyên nghiệp.

Nó nặng, chỉ có 4 phát, chỉ dùng để cày phụ bản như “Zombie vây thành”. 

Ai lại vác pháo đi đấu chuyên nghiệp? Không kịp chạy thì chết chắc!

Thế nên Thời Tiểu Bân hoàn toàn không ngờ đối thủ lại không chơi theo lối thông thường, mang theo đại bác vào sân đấu?

Mạc Hàm Thiên cũng ngây người: “Mẹ nó, kiểu đánh gì đây? Phá hủy toàn bộ chướng ngại vật luôn?! Đệt!”

Mắt Thời Tiểu Bân trắng bệch, môi run run:  “Chưa, chưa từng thấy ai có thể chơi lính công kích kiểu như vậy.”

Trận vừa rồi khiến cậu cảm thấy mình là chuột nhắt bị mèo vờn. Đúng vậy, cậu chính là con chuột bị dắt mũi.

Chiến thuật “quét loạn” tưởng vô tổ chức nhưng từng bước đều có tính toán.

[Tùy Tùy Tiện Tiện] đã đoán được vị trí của cậu, dùng khói che chắn tầm nhìn, dựng pháo phá nát chướng ngại, khiến cậu lộ diện. Sau đó rút tiểu liên ra quét sạch.

Thời Tiểu Bân nhìn màn hình chuyển xám, mồ hôi lạnh rịn sống lưng.

Cậu nhanh chóng gõ:

[Devil333]: Anh rốt cuộc là ai?

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: Cậu nghĩ lính Công Kích nên chơi thế nào?

Lại là câu hỏi ban đầu, nhưng Thời Tiểu Bân không biết trả lời ra sao.

Mặt cậu đỏ ửng không biết vì tức hay vì xấu hổ, y như lúc bị thầy gọi đứng dậy trả bài mà không biết nói gì.

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: Suy nghĩ thật kỹ. Lần sau gặp mặt, hi vọng cậu có câu trả lời.

Mạc Hàm Thiên và Thời Tiểu Bân: “……”

Bị đánh cho tan tác, lại còn bị mỉa mai, cuối cùng còn để lại bài tập về nhà?

Hai người nhìn nhau chết lặng.

Một lúc sau, Mạc Hàm Thiên bừng tỉnh, không nhịn được chửi: “Mẹ nó, tưởng mình là ai mà bày đặt chỉ đạo chúng ta?! Để tôi gọi thêm vài người, không tin không có ai thắng nổi hắn!”

Không dám làm phiền mấy tuyển thủ trụ cột trong đội tuyển quốc gia, cũng sợ bị đội trưởng mắng. Cậu nghĩ nghĩ một hồi, dứt khoát mở điện thoại, gửi vào nhóm nhỏ của các tuyển thủ dự bị: “Có một thằng vô danh khiêu chiến, coi thường cả tuyển thủ đội tuyển quốc gia, ai muốn thử sức thì vào!”

Thời Tiểu Bân bổ sung: “Người này này rất lợi hại, tôi đoán là tuyển thủ chuyên nghiệp dùng acc phụ. Anh ta nói ‘chỉ cần đánh tùy tiện là đánh thắng đội quốc gia’.”

Nhóm này là do các tuyển thủ trẻ lập riêng, độ tuổi trung bình chưa tới 18, toàn là lính mới, có người còn chưa được ra sân chính thức.

Tuy là dự bị nhưng đều là tuyển thủ nổi tiếng, không có thực lực không vào được đội tuyển quốc gia.

Tin nhắn của Mạc Hàm Thiên lập tức gây chú ý.

“Tùy tiện đánh? Ngông cuồng như vậy sao?”

“Mạc ca, kéo tôi vào đi!”

“Dứt khoát gửi số phòng và mật khẩu vào đây đi.”

Mạc Hàm Thiên: “Phòng 7456 sân tập bắn, không có mật khẩu.”

Chẳng bao lâu, một nhóm người ùa vào phòng tập, bật máy, đăng nhập.

Trong game, góc trái trên hệ thống liên tục hiện thông báo:

[TKTK] đã vào phòng quan sát.

[SS777] đã vào phòng quan sát.

[Lười đặt tên] đã vào phòng quan sát.

[Đây là acc phụ] đã vào phòng quan sát.

Phòng tập bắn vốn chỉ có hai người giờ đông nghẹt khán giả, toàn acc phụ.

Giang Thiệu Vũ khẽ cong môi, nhanh chóng gõ:

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: Tiểu Mạc lại đi gọi người hả?

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: Đây là biệt đội anh em Hồ Lô à?”

Các tuyển thủ quốc gia nhìn nhau.

Lại còn gọi họ là anh em Hồ Lô? Họ giống anh em Hồ Lô hả?

Thời Tiểu Bân ngơ ngác đánh chữ hỏi: “Biệt đội anh em Hồ Lô là gì?”

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: Anh em Hồ Lô cứu ông nội.

[Tùy Tùy Tiện Tiện]: Cứ từng người vào chết một.”

Mọi người: “………”

Ý anh ta là một đám “anh em Hồ Lô” đến xếp hàng nộp mạng? Tự tin đến mức đó luôn sao?

Dám một mình thách đấu cả đội tuyển quốc gia, anh ta nghĩ mình là thần chắc?!

Miệng lưỡi cay độc của [Tùy Tùy Tiện Tiện] chẳng khác nào gây ra sát thương phép diện rộng, khiến tinh thần của đám thiếu niên sụp đổ tập thể.

Đệt! Tối nay nhất định phải hạ gục tên [Tùy Tùy Tiện Tiện] này!

Không thì mặt mũi của các tuyển thủ đội quốc gia biết giấu vào đâu?! 

Nếu danh hiệu “Biệt đội anh em Hồ Lô” mà lan ra ngoài thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?!

Hết chương 009


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 9
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...