Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 83: QUYỂN 4 – HUẤN LUYỆN VIÊN ĐỘI TUYỂN QUỐC GIA
[Quyển 4]
Chương 083
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Ngày 18 tháng 3, Giang Thiệu Vũ kết thúc chuyến tuần tra các CLB, trở về căn cứ đội tuyển quốc gia.
Chuyến đi này giúp anh nhìn rõ bộ mặt xấu xí của các CLB lớn trong nước, cũng đắc tội không ít người. Tất nhiên, thu hoạch cũng rất phong phú, ví dụ như Thư Thần, Diệp Khinh Danh và Thời Tiểu Bân đều là “chiến lợi phẩm” anh mang về từ chuyến đi đó.
Thời Tiểu Bân sau khi chuyển từ vị trí công kích sang hỗ trợ y tế, mấy ngày qua liên tục học “trốn tìm” với lão Thường. Giang Thiệu Vũ quan sát quá trình huấn luyện của Thời Tiểu Bân, quả nhiên như dự đoán, cậu là một thiên tài y tế hiếm có.
Cậu Omega nhút nhát này luôn có thể tìm được góc chết trong tầm nhìn trên bản đồ để trốn, khiến kẻ địch không thể phát hiện. Lối chơi rút lui như thế, nếu chơi công kích sẽ bị mắng, nhưng chơi hỗ trợ y tế lại giúp bảo toàn bản thân tối đa, từ đó tìm cách cứu đồng đội.
Thời Tiểu Bân dần trở nên thân thiết với Thư Thần, khi gặp vấn đề về trang bị y tế cũng chủ động hỏi: “Anh Thần, nếu em không mang súng, em có thể mang cả khiên chống đạn, mũ chống đạn và hộp cứu thương không?”
Thư Thần sững người: “Em muốn mang hai loại đồ phòng thủ à?”
Thời Tiểu Bân gãi đầu cười: “Vâng, em muốn bảo vệ bản thân triệt để!”
Thư Thần nói: “Tất nhiên là được, cách trang bị cụ thể mỗi người đều có phong cách riêng.”
Băng y tế không có thời gian hồi chiêu, có thể nhanh chóng hồi máu cho đồng đội bị thương nặng.
Hộp cứu thương là để cứu đồng đội đang hấp hối, khi bị bắn gục sẽ có 10 giây đếm ngược, nếu được cứu trong thời gian đó thì sống lại, quá thời gian thì coi như tử vong, không thể cứu.
Thư Thần thường mang khiên chống đạn, hộp cứu thương, song súng, vừa có thể cứu người, cũng có thể giết địch.
Lão Thường thường mang khiên, băng y tế và hộp cứu thương, thiên về sức bền.
Thời Tiểu Bân thì muốn mang hai món phòng thủ, tối đa bảo vệ bản thân trước khi nghĩ đến cứu người, đúng là lối chơi “nhút nhát” đến cực điểm.
Thời Tiểu Bân làm quen bản đồ rất nhanh.
Khả năng tư duy không gian ba chiều của cậu là mạnh nhất trong số các tuyển thủ mà Giang Thiệu Vũ từng gặp. Dù bản đồ có phức tạp đến đâu, cậu đều có thể nhanh chóng tìm được đường cứu viện tối ưu. Cậu cũng biết nghe tiếng định vị, xác định vị trí kẻ địch, trốn vào những góc không bị phát hiện, tránh được giao tranh.
Sau khi trở về căn cứ, Giang Thiệu Vũ đưa Thời Tiểu Bân đánh đôi mấy trận ở máy chủ Hàn.
Biểu hiện của Thời Tiểu Bân khiến anh rất kinh ngạc.
Cậu bé Omega đội mũ chống đạn dày cộm, trốn trốn tránh tránh khắp nơi, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách có thể cứu viện kịp thời với đồng đội. Một trận, cậu cứu được 2 người mà không trúng một viên đạn nào.
Có lần Giang Thiệu Vũ bị bắn tỉa chết, Thời Tiểu Bân như cơn gió chạy tới cứu sống anh, rồi lại chạy như gió trốn vào khe hẹp giữa hai thùng hàng, thò đầu rụt cổ như một chú chuột hamster nhỏ đầy khát vọng sống.
Lối chơi trốn tìm, nếu là lão Thường thì sẽ thấy hơi “đê tiện”.
Nhưng Thời Tiểu Bân chơi thì lại rất dễ thương.
Phối hợp nhiều trận liên tiếp, tỷ lệ gánh sát thương của Thời Tiểu Bân vẫn là 0% – một dữ liệu cực kỳ khủng khiếp.
Giang Thiệu Vũ buông tay khỏi bàn phím, quay lại nhìn cậu bé, giọng ôn hòa: “Cậu tiến bộ rất nhanh. Xem ra, theo HLV Thường học mấy ngày, cậu đã nắm vững tinh túy của lối chơi trốn tìm?”
Thời Tiểu Bân nghiêm túc: “Em cũng thấy chơi y tế rất thuận tay.”
Giang Thiệu Vũ mỉm cười, vỗ vai cậu: “Tiếp tục cố gắng. Trước hết hãy luyện thuần thục tất cả bản đồ với HLV Thường, sau này hòa nhập đội sẽ thuận lợi hơn.”
Thời Tiểu Bân gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi!”
HLV Thường những ngày này luôn dẫn cậu luyện bản đồ, dạy cách di chuyển, trốn nấp, hai người chơi trốn tìm cực kỳ vui vẻ.
Từ khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, Thời Tiểu Bân luôn chơi vị trí công kích, cảm thấy mệt mỏi và áp lực tâm lý rất lớn. Chuyển sang y tế, cậu mới phát hiện, thi đấu hóa ra có thể vui vẻ như vậy!
HLV Giang nhận ra thiên phú của cậu và sắp xếp thay đổi vị trí, Thời Tiểu Bân thực sự rất cảm kích.
Có lẽ đây chính là cảm giác gặp được “Bá Nhạc”.
Gần đây, cậu tiến bộ thần tốc, lão Thường cũng ngày nào cũng khen cậu có năng khiếu, điều này cậu đã lâu lắm không được nghe ai khen như vậy.
Chỉ là, Thời Tiểu Bân vẫn có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: “HLV Giang, sau khi em giải ước với RED, bên CLB vẫn chưa có động thái gì, cũng chưa thông báo chính thức việc em rời đi. Em cứ cảm thấy họ sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu…”
Giang Thiệu Vũ: “Đừng sợ, lần tôi đến RED kiểm tra, toàn bộ quá trình đều có ghi âm ghi hình. Họ muốn bôi nhọ cậu cũng không dễ dàng vậy.”
Thời Tiểu Bân nghe vậy, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày 20 tháng 3, tuần thứ ba của vòng bảng giải đấu chuyên nghiệp.
Giang Thiệu Vũ đến sân theo dõi thi đấu, Bùi Phong lái xe chở sư phụ đi cùng.
Tối nay có hai trận, đầu tiên là RED vs. CIP.
Khi Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong đến hậu trường, vừa vặn gặp đội CIP bước ra khỏi phòng nghỉ.
Mạc Hàm Thiên từ xa thấy khuôn mặt lạnh lùng của HLV Giang, nhớ đến những lần “chết xã giao” trước mặt anh, tai đỏ bừng, cúi đầu trốn sau lưng đồng đội, giả vờ không thấy.
Cậu chàng đi trong nỗi lo sợ thì Giang Thiệu Vũ bất ngờ quay lại, gọi: “Mạc Hàm Thiên.”
Mạc Hàm Thiên phản xạ như lính, đứng nghiêm: “Có mặt!”
Giang Thiệu Vũ từ tốn nói: “Lát nữa đừng khóc, đánh cho tốt.”
Mạc Hàm Thiên: “……”
Xem ra lần vừa đánh vừa khóc trước kia đã để lại ấn tượng sâu đậm với HLV Giang.
Hình tượng ‘công chúa nhỏ Alpha mít ướt’ của cậu coi như không rửa sạch được nữa rồi!
Mạc Hàm Thiên chỉ muốn độn thổ. Đồng đội bên cạnh nín cười không nổi, HLV CIP khẽ ho để xua tan không khí: “Khụ khụ, HLV Giang cũng đến xem trực tiếp sao?”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Chọn tuyển thủ cho đội tuyển quốc gia, thành tích huấn luyện chỉ là một phần, biểu hiện thi đấu chính thức cũng rất quan trọng.”
HLV lập tức quay lại dặn: “Nghe rõ chưa? Lát nữa đánh cho đàng hoàng!”
Phía RED cũng xuất hiện ở hậu trường.
Giang Thiệu Vũ thấy HLV Trần Huy, sắc mặt bình thản.
Trái lại, Trần Huy lại chột dạ, vì gã từng gửi đơn tố cáo việc Giang Thiệu Vũ đưa Thời Tiểu Bân đi.
Phản hồi từ liên minh là: “Ủy ban kỷ luật đã điều tra kỹ HLV Giang, không phát hiện hiện tượng ‘lạm dụng quyền lực’ như ngài nói. Hoan nghênh tiếp tục giám sát.”
Trần Huy hiểu ngay – liên minh đứng về phía Giang Thiệu Vũ, nếu không có bằng chứng, tố cáo cũng vô dụng.
Tức giận vì bị cướp người, nhưng cũng phải nuốt vào bụng. Là một HLV, anh ta chẳng có chiêu trò nào mạnh hơn, chỉ còn chờ Trần Tổng ra tay.
Trong đầu Trần Huy suy nghĩ loạn xạ, nhưng trên mặt, Trần Huy cười giả lả chào: “HLV Giang khỏe chứ? Anh kiểm tra CLB xong lại đến xem thi đấu sao?”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Các anh thi đấu cho tốt.”
HLV Trần vội vàng nói: “Nhất định rồi!”
Do Thời Tiểu Bân bị đưa vào đội tuyển quốc gia, vị trí công kích của RED được thay bằng tuyển thủ dự bị đội 2 là Tiểu Khâu, Khâu Thiên, một Beta nhỏ tuổi, gương mặt xinh xắn không kém Thời Tiểu Bân, rõ ràng là người mà CLB muốn lăng xê tiếp theo.
Khâu Thiên nhìn về phía Giang Thiệu Vũ một cái, ánh mắt chột dạ, vội vàng né đi.
Giang Thiệu Vũ nhìn thấy cảnh một Alpha RED khoác vai đồng đội mới thân thiết bước lên sân khấu, khẽ nhíu mày… Phải chăng cặp đôi #Bân Bân Hữu Lễ# đã tan, giờ lại muốn tạo couple mới?
Bùi Phong thấy vẻ mặt thầy mình, liền nhỏ giọng: “Sư phụ, vào phòng thôi.”
Hai người vào khu quan sát. Bùi Phong rót nước ấm, nói: “RED chắc chắn sẽ không chịu để yên. Em nghi là đơn tố cáo do HLV Trần làm. Sau lưng họ còn có Trần Tổng chưa ra tay.”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Anh tra rồi, HLV Trần Huy và ông chủ Trần Húc là anh em họ.”
Bùi Phong kinh ngạc: “Vậy là Trần Húc lập CLB, mời anh họ Trần Huy làm HLV? Thảo nào trình độ Trần Huy kém thế, ngay cả thiên phú y tế của Thời Tiểu Bân cũng không nhìn ra, hóa ra vào bằng quan hệ. Thời Tiểu Bân muốn chơi công kích thì để cậu ta chơi, chẳng có tí con mắt nào. Còn mẹ nó đi kiện sư phụ, đúng là đồ ngu.”
Giang Thiệu Vũ điềm đạm nói: “Tố cáo thì không sao, chỉ sợ bọn họ còn có chiêu trò bẩn hơn.”
Lời tố cáo của HLV Trần, đối với Giang Thiệu Vũ chẳng khác nào gãi ngứa.
Kẻ đáng sợ thật sự là Trần Húc, người đứng sau hậu trường. Anh ta sẽ không dễ gì tha cho Thời Tiểu Bân.
Trần Húc đeo kính, bề ngoài có vẻ nho nhã thân thiện, nhưng thực chất tâm địa như rắn rết, trong mắt chỉ có lợi ích. Ngay cả chuyện tuyển thủ ngủ với fan mà cũng bao che.
Anh ta chính là người một tay nâng đỡ để Thời Tiểu Bân nổi tiếng. Năm ngoái, doanh số bán đồ lưu niệm của Thời Tiểu Bân là cao nhất toàn liên minh. Bao giờ Giang Thiệu Vũ ngang nhiên đào mỏ tiền của CLB bọn họ, anh ta có thể nuốt được cục tức này?
Bùi Phong nhìn sắc mặt lạnh lùng của Giang Thiệu Vũ, hỏi: “Sư phụ đến hiện trường hôm nay là muốn xem RED sẽ giở trò gì ạ?”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn. Thời Tiểu Bân, anh sẽ bảo vệ đến cùng.”
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Đây là trận đầu tiên của mùa giải mà CIP và RED đối đầu nhau.
Trước trận, bình luận viên giới thiệu chi tiết thành viên hai bên, camera cắt vào phòng cách âm của cả hai đội.
Nữ bình luận viên nghi ngờ: “Chúng tôi thấy hôm nay vị trí công kích của RED là một tuyển thủ mới, Thời Tiểu Bân không ra sân!”
“Đúng vậy, người được thay vào là Khâu Thiên, tuyển thủ dự bị, cùng tuổi với Thời Tiểu Bân. Hình như chưa từng xuất hiện ở giải A? Không rõ tại sao RED lại bất ngờ thay người?”
Fan của Thời Tiểu Bân, fan couple #Bân Bân Hữu Lễ#, cùng fan RED ùn ùn đổ vào livestream chất vấn.
Bình luận tràn ngập màn hình như tuyết rơi:
“Thời Tiểu Bân đâu rồi?”
“Sao vị trí công kích RED đổi người rồi? Bân Bân đâu?”
“Không lên sân là sao? Có chuyện gì vậy?”
“Sao mặt đội trưởng Trâu khó coi thế? Bân Bân bị làm sao vậy? Chẳng lẽ phân hóa thành Omega rồi không được thi đấu?”
“Phân hóa có gì ghê gớm? Tôi phân hóa xong hôm sau còn thi đại học!”
“RED phân biệt đối xử Omega à? CLB ra mặt giải thích đi!”
Mạc Hàm Thiên cũng cảm thấy khó hiểu.
Gần đây cậu tập bắn súng ở máy chủ Hàn một mình. Vì hai CLB có lịch đấu cuối tuần, nên để tránh điều tiếng, cậu không liên lạc với Thời Tiểu Bân.
Chỉ khi thấy hot search về việc Thời Tiểu Bân phân hóa thành Omega, cậu mới gửi vài tin hỏi thăm.
Mới mấy ngày không liên lạc, sao cậu ấy lại không ra sân?
HLV CIP cũng nghi hoặc nói: “Chuyện gì vậy? Thời Tiểu Bân bên kia không ra sân à?”
Mạc Hàm Thiên vò đầu: “Tôi cũng không rõ.”
HLV nghĩ nghĩ, nói: “Kệ họ chơi trò gì, chúng ta cứ đánh đúng chiến thuật ban đầu!”
Tại căn cứ đội tuyển quốc gia,
Thời Tiểu Bân xem livestream, lẩm bẩm: “RED vẫn chưa công bố việc em rời đi. Em cũng không biết phải nói sao.”
Thư Thần nói: “Đừng lo, đợi hỏi anh Vũ cách xử lý.”
Thời Tiểu Bân gật đầu. Không hiểu sao, trong lòng cậu lại cảm thấy bất an. RED liệu có dễ dàng bỏ qua không?
Hết chương 083
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh