Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 82
Chương 082
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Lưu Thiếu Châu là tuyển thủ chính thức ra mắt ở mùa giải S5. Sau khi Tề Hằng giải nghệ đã giao đội BM cho đồ đệ của mình. Lưu Thiếu Châu tiếp nhận vai trò bắn tỉa, dẫn dắt đội BM chinh chiến khắp nơi, những năm qua cũng đã hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, giành được một chức quán quân giải đấu.
Khẩu súng [AWM – Lưu Tinh] chính là skin quán quân do ban tổ chức đặc biệt thiết kế cho cậu sau khi giành MVP.
Trong số các bắn tỉa của các đội tuyển lớn trong liên minh, Lưu Thiếu Châu là người có thực lực mạnh nhất và thành tích ổn định nhất. Tất nhiên, Tề Hằng có một đồ đệ đáng tự hào, thì Giang Thiệu Vũ cũng có một người là Bùi Phong, người do anh dẫn dắt. Tuy chưa từng chính thức đối đầu với Lưu Thiếu Châu, nhưng thực lực hoàn toàn không kém cạnh.
Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng tiếp tục theo dõi trận đấu tập.
Chế độ Sinh tử phá bom khác với các chế độ khác. Do khoảng cách giữa điểm xuất phát của hai bên và điểm phá hoại không hoàn toàn cân bằng, một số bản đồ dễ phòng khó công, một số dễ công khó thủ nên chế độ này chia thành hai ván (mỗi ván 5 hiệp nhỏ). Sau ván một, hai bên đổi vai trò, thắng thua cuối cùng được quyết định dựa trên tổng số hiệp nhỏ thắng được. Nếu hòa 5:5, sẽ thi đấu hiệp phụ ngẫu nhiên chọn phe để phân định thắng bại.
Ván một, Lưu Thiếu Châu được phân vào phe cảnh sát. Chiến thuật của cậu rất rõ ràng, chiếm lấy hành lang trên không giữa tòa giảng đường và nhà thi đấu, giữ vững điểm A, thấy địch là bắn, chơi theo kiểu “phòng thủ cố định”. Trừ khi đối thủ cử người ám sát cậu thành công, nếu không thì phe kh*ng b* không có cơ hội nào đặt bom trước mặt cậu.
Khả năng phòng thủ của Lưu Thiếu Châu cực kỳ xuất sắc. Ván một, cậu giúp đội giành chiến thắng 4:1.
Ván hai bắt đầu, hai bên đổi phe, Lưu Thiếu Châu trở thành phe kh*ng b*.
Là bên tấn công, cách nghĩ của cậu khác hẳn cảnh sát. Không tranh giành hành lang trên không, mà nhanh chóng đến nhà thi đấu, leo lên tầng hai, phục kích từ sớm.
Lần này họ chia đội theo chiến thuật 1-3-1, tấn công điểm B ở nhà thi đấu.
Trinh sát đi vòng ra hành lang để giải quyết bắn tỉa phe địch, công kích và đột kích dẫn theo y tế phá vỡ tuyến phòng ngự, bắn tỉa Lưu Thiếu Châu hành động một mình, yểm trợ hỏa lực từ tầng hai.
Chớp mắt, nhà thi đấu nổ ra giao tranh. Lưu Thiếu Châu nhanh chóng hạ gục tiên phong phe địch, giành thời gian cho đồng đội. Bắn tỉa đội 2 theo sát hàng đầu của phe mình, bắn chết người mang bom.
Y tế lập tức dựng tấm chắn chống đạn, hồi sinh đồng đội, một người khác nhặt bom lên, lao vút đến điểm B, đặt bom thành công.
Thông báo hệ thống hiển thị trên màn hình: “Bom đã được cài đặt.”
Trên bản đồ nhỏ hiện lên thanh đếm ngược của bom hẹn giờ màu đỏ: 30 giây, 29 giây…
Tình thế vô cùng căng thẳng, cảnh sát bắt buộc phải tháo bom trong 30 giây!
Lúc này phe cảnh sát còn 4 người sống. Lưu Thiếu Châu từ tầng hai cơ động nhanh chóng, tiêu diệt y tế phe địch. Cùng lúc đó, trinh sát đi vòng đã hạ gục bắn tỉa đang ở hành lang.
Phe cảnh sát thất thế, dù cố gắng lao vào nhà thi đấu, nhưng cuối cùng vẫn không thể phá vỡ phòng tuyến. Lưu Thiếu Châu thủ vững điểm đặt bom, không cho bất kỳ cảnh sát nào đến gần, cho đến khi thời gian đếm ngược kết thúc, bom phát nổ vang trời!
Tỷ số hiệp nhỏ là 6:1, Lưu Thiếu Châu không nghi ngờ gì đã dẫn dắt đội nhà giành thắng lợi.
Giang Thiệu Vũ khen ngợi: “Tiểu Lưu chuyển đổi công – thủ rất tốt. Dù là phe kh*ng b*, sau khi đồng đội đặt bom, cậu ấy lập tức chuyển sang phòng thủ, cố thủ điểm phá hoại, khiến cảnh sát không thể tiếp cận. Ý tưởng rất linh hoạt.”
Tề Hằng nghe Giang Thiệu Vũ khen đồ đệ, tâm trạng càng vui vẻ hơn: “Tiểu Lưu nhà tôi chơi chế độ Sinh tử phá bom rất mạnh, chế độ Huyết chiến vô tận hay Khiêu chiến cực hạn cũng không tệ.” Anh dừng lại một chút rồi khiêm tốn nói: “Tất nhiên, so với Tiểu Bùi nhà cậu chơi đủ loại nghề thì Tiểu Lưu vẫn còn kém một chút.”
Nhắc đến Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ cũng rất tự hào, cười nhẹ: “Tiểu Bùi là tuyển thủ thiên tài hiếm thấy, trận đấu dùng bốn nghề khác nhau đánh bại Hải ca 4:0 ở Tân Tinh Cup khiến tôi thật sự bất ngờ. Tuy nhiên, so với Tiểu Lưu thì vẫn thiếu kinh nghiệm thi đấu lớn.”
Tề Hằng gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu Lưu đã thi đấu chuyên nghiệp mấy năm, còn Tiểu Bùi làm streamer bao năm, chưa trải qua thi đấu thực sự, kinh nghiệm còn ít. Nhưng cũng chính vì vậy, Tiểu Bùi có suy nghĩ rất linh hoạt, không bị gò bó bởi chiến thuật thông thường. Mỗi người có phong cách riêng.”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ, đều rất tốt.”
Hai vị sư phụ vừa đánh giá đồ đệ, ở phòng huấn luyện của đội tuyển quốc gia, Bùi Phong hắt hơi liên tục.
Bắn tỉa là vị trí tầm xa duy nhất trong Thần Súng, có thể lập tức bắn chết mục tiêu trọng yếu, nên ở bất kỳ chế độ nào cũng đều vô cùng quan trọng. Chỉ cần vị trí bắn tỉa được giữ vững, dù thế trận bất lợi vẫn có cơ hội lật ngược.
Tề Hằng suy nghĩ một lát, hạ giọng hỏi: “Bắn tỉa cho đội tuyển quốc gia mùa tới cạnh tranh rất khốc liệt. Ngoài hai đứa học trò của chúng ta, còn có công chúa Tiểu Mặc của CIP, Tiểu Quỷ ở đội trẻ, còn cả Tiểu Bàn của TNG nữa, thực lực đều rất mạnh. Cậu đã có lựa chọn chưa?”
Giang Thiệu Vũ cười đầy ẩn ý: “Xem biểu hiện của họ ở vòng tuyển chọn đã.”
Đúng lúc này, Hứa lão đưa Lưu Thiếu Châu đến phòng huấn luyện gõ cửa, mỉm cười hỏi: “Hai vị lãnh đạo, với trận đấu tập này, có ý kiến hay góp ý gì không?”
Lưu Thiếu Châu kính cẩn gọi: “Sư phụ.”
Nhìn thấy Giang Thiệu Vũ, cậu lễ phép chào hỏi: “Chào Wing thần.”
Trong các đội trưởng của liên minh chuyên nghiệp, Lão Lâm là người máu lửa nhất, Tiểu Chu ôn hòa nhất, Diệp Tử thì không đáng tin nhất, còn Lưu Thiếu Châu là người điềm tĩnh nhất. So với hình ảnh tiểu đồ đệ đi theo sau Tề Hằng năm xưa, hiện tại cậu đã trưởng thành hơn nhiều, còn cao hơn hơn mười cm so với lúc trước.
Thật ra ngoại hình của Lưu Thiếu Châu cũng thuộc hàng đầu trong liên minh, không thua gì các tuyển thủ ngôi sao được lăng xê.
Chỉ là cậu không quan tâm đến độ nổi tiếng hay fan hâm mộ, cũng lười chăm sóc Weibo, chỉ chăm chăm dẫn dắt đội tuyển thi đấu. Dù không nổi đình nổi đám như Tiểu Mặc, Tiểu Lục, nhưng thành tích của BM luôn ổn định, chưa từng rớt khỏi top 4. Là đồ đệ của Tề Hằng, cậu chưa từng làm sư phụ mất mặt.
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, đánh giá: “Đánh rất tốt.”
Đây đã là một lời khen hiếm hoi rồi.
Lưu Thiếu Châu mỉm cười: “Cảm ơn Wing thần. À đúng rồi sư phụ, lần này anh đến là kiểm tra định kỳ ạ?”
Tề Hằng đáp: “Đúng vậy, xem thử các tuyển thủ luyện tập nghiêm túc không, tiện thể chuẩn bị cho việc tuyển chọn đội tuyển quốc gia.”
Giang Thiệu Vũ nhìn sang lão Hứa, hỏi: “Tiền bối, không biết ngài có hứng thú làm cố vấn chiến thuật cho đội tuyển quốc gia không?”
Lão Hứa vẫn cười mỉm, nghe vậy thì nụ cười hơi cứng lại: “Cái gì? Cố vấn chiến thuật?”
Tề Hằng bên cạnh đùa: “Wing thần muốn nói, cậu ấy coi trọng ông, muốn mời ông về làm cộng sự cho cậu ấy.”
Lão Hứa cười gượng gãi đầu: “Cậu không phải đến chọn tuyển thủ sao? Sao lại chọn cả huấn luyện viên?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Ngài có kinh nghiệm phong phú với phòng thủ và chế độ Sinh tử phá bom, đội tuyển quốc gia rất cần người như ngài. Giải đấu thế giới sẽ tổ chức sau A League, đến lúc đó mong ngài đi cùng đội ra nước ngoài thi đấu, phân tích đối thủ và bàn chiến thuật.”
Tề Hằng bổ sung: “Ý A Vũ là muốn lập ra đội ngũ huấn luyện mạnh nhất lịch sử. Thực tế, kết quả yếu kém nhiều năm của đội tuyển quốc gia không chỉ do tuyển thủ, mà còn do tổ huấn luyện. Tư duy chiến thuật một người có giới hạn. Nếu nhiều cao thủ cùng bàn bạc, có thể tìm ra lối đánh mới lạ.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Đúng. Những bản đồ ít thấy trong giải đấu, có thể thử phát triển chiến thuật mới. Trên thế giới cao thủ nhiều như mây, thực lực tổng thể của Trung Quốc vẫn còn yếu. Hy vọng tiền bối giúp đỡ đội tuyển quốc gia.”
Lão Hứa: “……”
Đối với bậc tiền bối trong giới, Giang Thiệu Vũ vô cùng tôn trọng, hoàn toàn không ra vẻ là HLV trưởng đội tuyển quốc gia, mà hạ mình đi mời.
Mũi Hứa Thuận bất giác cay cay. Những năm qua, ông luôn dõi theo giải thế giới, thấy đội Trung Quốc thi đấu kém cỏi, ông rất đau lòng! Nhưng ông không có gan cải tổ cả đội tuyển quốc gia, cũng không muốn dây dưa với các CLB.
Giang Thiệu Vũ trẻ tuổi, lại dám chống lại áp lực từ các CLB lớn, cải tổ toàn bộ, khiến lão Hứa phải kính nể. Trung Quốc thật sự cần một HLV trưởng bản lĩnh như vậy!
Tề Hằng mời Wing thần trở lại quả thật là một quyết định đúng đắn.
Hứa Thuận hít sâu, mỉm cười nói: “Được! Nếu cậu không chê ông già này, tôi sẵn sàng góp sức!”
Giang Thiệu Vũ đưa tay ra, bắt chặt tay Hứa huấn luyện viên.
Một người là tiền bối 9 năm kinh nghiệm huấn luyện trong giới, một người là HLV trưởng đời mới của đội tuyển quốc gia. Sự hợp tác và va chạm tư duy giữa thế hệ cũ và mới chắc chắn sẽ nâng cao toàn diện trình độ chiến thuật cho đội tuyển quốc gia.
Việc lão Hứa gia nhập, với đội tuyển quốc gia mà nói, là một sự bổ sung to lớn.
Giang Thiệu Vũ rất vui: “Không lâu nữa, pháp chế của đội tuyển sẽ liên hệ ngài để ký hợp đồng cố vấn chiến thuật.”
Lão Hứa sảng khoái: “Không thành vấn đề!”
Lưu Thiếu Châu cười nói: “Sư phụ, căng tin có đồ ăn khuya, mọi người có muốn ăn chút gì không?”
Tề Hằng nhìn sang Giang Thiệu Vũ: “Đây là trạm kiểm tra cuối rồi. Căng tin của BM rất ổn, đặc biệt là cháo đêm, ngon tuyệt cú mèo! Cậu hiếm khi đến, đi nếm thử xem sao.”
Nếu BM tổ chức tiệc lớn tiếp đãi, Giang Thiệu Vũ nhất định sẽ từ chối. Nhưng phong cách BM luôn giản dị, ăn ngay căng tin. Chủ Tịch Tề đã nói thế, Giang Thiệu Vũ cũng gật đầu: “Được, cùng đi đi.”
Anh gọi thêm Du Minh Tương, Tần Bác ở phòng bên, mọi người cùng đến căng tin BM.
Là một CLB tổng hợp lớn, căng tin của BM rất rộng, đủ chỗ cho hàng trăm người ăn cùng lúc. Khu vực phân loại rõ ràng, đồ ăn khuya có nhiều loại cháo, còn có các món bánh tinh xảo như bánh đậu xanh, bánh củ năng, thêm sủi cảo và chè trôi nước.
Tần Bác gọi một bát sủi cảo nước chua cay, Du Minh Tương vui vẻ bưng một bát miến cay, còn Giang Thiệu Vũ thì lấy một phần cháo hải sản.
Lưu Thiếu Châu rất lễ phép mang vài đĩa bánh ngọt tới, đủ màu sắc khiến người ta thèm ăn.
Du Minh Tương ăn bánh đậu xanh, không nhịn được khen: “Ngon thật! Vị thanh mát, ngọt mà không ngấy.”
Giang Thiệu Vũ ăn vài muỗng cháo hải sản, cũng thấy ngon, cuối cùng cúi đầu ăn sạch.
Vừa ăn, Giang Thiệu Vũ hỏi: “À đúng rồi, đầu bếp của BM là ai vậy?”
Tề Hằng giới thiệu: “Sư phụ Phương, làm ở BM mấy năm rồi, món gì cũng biết nấu, tay nghề rất khá. Lần này đến trễ chỉ kịp ăn khuya, nếu là các món chính như sườn, cánh gà thì còn tuyệt hơn.”
Giang Thiệu Vũ trầm ngâm nhìn Du Minh Tương: “Đầu bếp đội tuyển quốc gia là người miền Bắc, cháo làm không chuẩn vị như sư phụ Phương.”
Du Minh Tương sửng sốt: “Không lẽ… cậu định vợt luôn cả đầu bếp?”
Giang Thiệu Vũ điềm tĩnh: “Tuyển thủ ra nước ngoài thi đấu, ăn uống tốt, dạ dày không vấn đề, tinh thần thi đấu cũng tốt hơn, đúng không?”
Mọi người: “……”
Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói nhẹ: “Dù sao ngân sách đội tuyển vẫn chưa dùng hết, thêm một đầu bếp nấu món miền Nam chính gốc, chăm lo khẩu vị đa dạng.”
Anh nhìn sang Tề Hằng: “Chủ tịch Tề, nhờ anh nói với sư phụ Phương, nếu ông ấy đồng ý, kỳ giải thế giới năm nay đi châu Âu, mời ông ấy theo đội nấu ăn.”
Tề Hằng nhẹ nhàng ôm trán: “Tôi có lý do gì để từ chối? Hình như không có.”
Giang Thiệu Vũ: “Cảm ơn.”
Bên cạnh, Du Minh Tương và Tần Bác bật cười.
Đại vương đi tuần, coi trọng người nào là vợt người đó đi luôn. Mang tuyển thủ đi? Chuyện thường. Mang huấn luyện viên? Hơi bất ngờ. Giờ đến đầu bếp cũng không tha… HLV Giang, anh là ăn cướp à?
Nhưng nhờ “chế độ cướp bóc” của Giang Thiệu Vũ, đội tuyển quốc gia thật sự được vũ trang toàn diện từ trên xuống dưới.
Tổ huấn luyện, hậu cần, tổ đầu bếp, tất cả đều được nâng cấp mạnh mẽ. Tiếp theo là tuyển thủ. Mỗi thành viên đội tuyển quốc gia khóa 6 sẽ được chọn lựa kỹ càng.
Trên đường về, Tề Hằng cảm thán: “Đội tuyển quốc gia năm nay, cậu không chỉ tẩy bài… cậu đổi cả một bộ bài luôn rồi.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Đã là một bộ bài nát thì đánh thế nào cũng không thắng được, đổi lấy một bộ bài tốt, chẳng phải hợp lý sao?”
Tề Hằng bật cười: “Có lý! Vậy cậu định khi nào bắt đầu chọn người chính thức?”
Giang Thiệu Vũ nhìn thời gian trên điện thoại: “Sau khi kết thúc vòng bảng đầu tiên, chốt danh sách đội tuyển quốc gia trước ngày 1 tháng 6.”
Hết chương 082
[Hết Quyển 3]
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh