Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 68
Chương 068
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Khi kết thúc trận đấu tập thì cũng vừa đến giờ cơm tối. Quản lý của CLB CIP rất nhiệt tình mời các lãnh đạo của đội tuyển quốc gia ăn tối. Ban đầu anh ta còn nghĩ sẽ nhân cơ hội trong bữa ăn để bàn riêng một chút về chuyện tài trợ kỳ này, xem có thể giành thêm một suất nữa không, ai ngờ lại bị Giang Thiệu Vũ khéo léo từ chối: “Không cần đâu, bọn tôi về ăn.”
Anh dẫn theo đồng đội rời đi rất dứt khoát, để lại vị quản lý CLB và ban huấn luyện nhìn nhau ngơ ngác. Không ăn cơm luôn à? Vị HLV Giang này đi kiểm tra đột xuất thật đúng là phong cách sấm rền gió cuốn!
Mạc Hàm Thiên đứng cạnh cửa sổ, mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, lặng lẽ tiễn biệt thần tượng.
Lần trước gặp Wing thần ở đội tuyển quốc gia, cậu vốn định phấn khích xin chữ ký thần tượng, kết quả là bị Wing thần mắng một trận tơi tả, không dám mở miệng nữa. Lần này lại bị mắng tiếp, nhưng may mà cuối cùng cũng được khen một câu “tiến bộ rồi”, tâm trạng Mạc Hàm Thiên vừa rối ren vừa xúc động, nghĩ đến chuyện xin chữ ký lại không dám mở lời.
Thôi vậy, giờ cậu cũng ngại không dám nói Wing thần là thần tượng của mình. Nếu sau này cậu được chọn vào đội tuyển quốc gia, lúc đó mặt dày xin chữ ký cũng chưa muộn. Dù sao Wing thần cũng là lý do khiến cậu chơi vị trí bắn tỉa.
Mạc Hàm Thiên hít mũi, đưa tay dụi mắt, nhanh chóng lau khô nước mắt. Một Alpha như cậu mà lại khóc trước mặt bao người như vậy thật mất mặt quá!
Đồng đội xung quanh đều đang nhìn cậu. Mạc Hàm Thiên quay đầu lại, trừng mắt: “Chuyện hôm nay, cấm nói ra ngoài, nghe rõ chưa?!”
Đám đồng đội vừa cười trộm vừa phụ họa: “Nghe rồi, anh Mạc.”
Có người còn châm chọc: “Anh Mạc yên tâm, chuyện bị mắng khóc tụi này tuyệt đối không nói ra đâu. Anh Mạc của chúng ta không cần thể diện nữa sao?”
“Đúng đó, tiểu Mạc dù sao cũng là một Alpha. Alpha vừa khóc vừa thi đấu, nói ra ai mà tin được?”
Mặt Mạc Hàm Thiên đỏ bừng, quay đầu chạy đi mất.
Có người bên cạnh thì thầm: “Công chúa Alpha có trái tim thiếu nữ, hahaha, bị HLV Giang bắt gặp rồi mắng cho một trận, tôi lúc đó cũng phải nhịn cười.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, bị nghe thấy là cậu ta lại sụp đổ tinh thần giờ.”
Về đến ký túc xá, Mạc Hàm Thiên nhìn khuôn mặt sưng đỏ trong gương, lại càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh.
Tật xấu trái tim thủy tinh này cậu có từ nhỏ rồi, hồi bé bị bố mẹ mắng vài câu cũng dễ khóc. Có lẽ là kiểu người dễ xúc động như trong truyền thuyết? Sau này nhất định phải kiềm chế, không được rơi nước mắt nữa. Nếu được chọn vào đội tuyển quốc gia mà ra thế giới thi đấu lại khóc khi đang đánh trận, vậy thì nổi tiếng toàn cầu thật mất!
Rửa mặt xong, Mạc Hàm Thiên cầm điện thoại nhắn tin cho bạn thân Thời Tiểu Bân: “Tối nay đánh đôi tiếp không? Vào máy chủ Hàn đi.”
Rất nhanh nhận được trả lời: “Được đó anh Mạc, 8 giờ gặp nhé!”
Lúc này, Giang Thiệu Vũ cùng mọi người đang ăn tối tại một nhà hàng gần khách sạn.
Tề Hằng cười hỏi: “A Vũ, hôm nay cậu cố ý mắng tiểu Mạc đến khóc đúng không?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Trận gặp đội Mỹ ở giải thế giới năm trước đã để lại bóng tâm lý với Mạc Hàm Thiên. Tôi phát hiện ra, cậu ấy khi đánh bản đồ ‘Tòa nhà chọc trời’ luôn né khu số 1. Tuyển thủ chuyên nghiệp không thể có khúc mắc tâm lý. Dù là bản đồ nào, dù đã thua bao nhiêu lần, nếu sau này lại gặp lại mà bị ám ảnh thì sẽ ảnh hưởng đến phán đoán trong trận.”
Du Minh Tương giải thích: “Sau trận đó, tiểu Mạc bị mắng lên hot search, cư dân mạng chửi rất khó nghe, gọi cậu ấy là ‘đại sứ thần súng về vườn’, ‘bình hoa số một’, chỉ đẹp mã mà vô dụng. Có người còn nói cậu ấy là gián điệp đội Mỹ phái đến, vừa vào trận là tặng mạng chết hai lượt liên tiếp… Cậu ấy từ lúc ra mắt đến giờ toàn thuận buồm xuôi gió, lần đầu bị cả mạng ném đá nên mới có bóng tâm lý, thấy bản đồ đó và chỗ chết quen thuộc là vô thức tránh né.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu thông cảm. Mạc Hàm Thiên còn nhỏ tuổi, lại thua thảm trên bản đồ đó, còn bị cả mạng cười nhạo, có khúc mắc cũng dễ hiểu. Nhưng cậu rất có năng khiếu, Giang Thiệu Vũ hy vọng cậu ấy có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc, nên mới tìm cách trị dứt điểm bóng tâm lý này.
Là tiền bối, đây là cách “chăm sóc đặc biệt” mà Giang Thiệu Vũ dành cho tân binh. Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, chỉ như vậy, lần sau khi gặp lại bản đồ “Tòa nhà chọc trời”, tiểu Mạc mới không đánh mất phong độ.
Tề Hằng cảm khái: “Không biết tiểu Mạc có hiểu được tấm lòng của cậu không nữa? Thật ra nếu cậu không coi trọng cậu ta, thì đâu cần riêng rẽ mắng, còn tổ chức trận đấu tập riêng giúp cậu ta vượt qua khúc mắc. Đúng là một liều thuốc mạnh nhắm đúng chỗ.”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Cậu ấy không ngốc, chắc sẽ hiểu ý tôi. Dạo này tiến bộ rất nhanh, hy vọng lần sau gặp lại sẽ khiến tôi nhìn bằng con mắt khác.”
Tần Bác đẩy gọng kính, phân tích nghiêm túc: “Vị trí bắn tỉa của đội tuyển lần này cạnh tranh rất khốc liệt. Hiện tại có 5 người có khả năng cạnh tranh, đội trưởng BM – Lưu Thiếu Châu, quán quân Tân Tinh Cup – Bùi Phong, á quân Quy Tư Dương, còn có Tiểu Bàn của TNG, và tiểu Mạc của CIP.”
Bùi Phong không tính vào suất bắn tỉa, Giang Thiệu Vũ định để cậu làm người tự do.
Tuy vậy, quyết định này hiện tại anh không tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả Tiểu Bùi. Anh chỉ nói: “Đừng lơ là, sư phụ chưa chắc chọn em vào đội tuyển quốc gia”, như vậy mới khiến mọi người giữ cảm giác khẩn trương và tiếp tục cố gắng.
Bề ngoài thì Tần Bác nói không sai, đúng là có 5 người có thực lực tranh vị trí bắn tỉa.
Khả năng Lưu Thiếu Châu bị loại rất thấp, vì là học trò được Chủ tịch Tề đích thân huấn luyện, lại là đội trưởng BM, kinh nghiệm phong phú, tâm lý vững vàng. Cậu ấy gần như chắc chắn có suất vào đội. Như vậy, suất còn lại là cuộc cạnh tranh 3 chọn 1 giữa tiểu Mạc, Tiểu Quỷ và Tiểu Bàn.
Ba người này mỗi người một điểm mạnh, Tiểu Mạc tuy yếu đuối, nhưng rất có năng khiếu. Nếu điều chỉnh tốt tâm lý thì tiền đồ vô lượng. Tiểu Quỷ, Quy Tư Dương, tuyển thủ trẻ xuất sắc nhất năm nay, từ chối mọi lời mời lương cao của các CLB, từ Tân Tinh Cup bước vào trại huấn luyện đội quốc gia, có mục tiêu rõ ràng, tư duy mạch lạc, tuổi còn nhỏ nhưng khí phách hơn người. Tiểu Bàn bị chôn vùi nhiều năm tại TNG, luôn nhẫn nhịn nhường mạng cho đồng đội, thực lực rất mạnh, có kiên nhẫn và năng lực chỉ huy.
Cả ba người Giang Thiệu Vũ đều thích, nhưng không thể chọn cả ba. Với tư cách HLV, anh chỉ có thể để kết quả quyết định qua vòng tuyển chọn công bằng.
Giang Thiệu Vũ nói: “Tôi sẽ cho họ cơ hội cạnh tranh công bằng, ai nắm bắt được thì người đó vào đội tuyển quốc gia.”
**
Sau bữa tối, Du Minh Tương đưa mọi người ra ga tàu cao tốc, trở về khu eSports Thủ Đô.
Hôm nay đã là ngày 7 tháng 3, tuần 1 vòng bảng đã kết thúc, tuần 2 sắp bắt đầu. Giang Thiệu Vũ phải đi kiểm tra các CLB, chỉ có thể tranh thủ thời gian không có lịch thi đấu.
Về tới đội tuyển thì đã 9 giờ tối. Giang Thiệu Vũ nhìn thấy hai thiếu niên đang kéo vali đi vào cổng căn cứ — Chính là Á quân Tân Tinh Cup, Quy Tư Dương và hạng ba Hoa Nhiên. Không rõ là hẹn trước hay trùng hợp, cả hai cùng đến báo danh.
Giang Thiệu Vũ bảo tài xế dừng xe, hạ cửa kính hỏi: “Mấy đứa đến báo danh à?”
Hoa Nhiên thấy HLV Giang, lập tức cười tươi như hoa: “Dạ vâng! Em đã hoàn tất thủ tục bảo lưu, trường cũng không làm khó em. Cô giáo chủ nhiệm còn bảo em cố gắng đấu tập ở đội tuyển quốc gia, giành giải về làm rạng danh trường nữa cơ!”
Quy Tư Dương đứng bên cạnh, lễ phép đáp: “Chào HLV Giang. Em và Hoa Nhiên gặp nhau ở cổng, máy bay em đến trễ nên giờ mới đến nơi.”
Giang Thiệu Vũ chỉ tay về phía trước: “Ký túc xá ở tòa nhà đằng kia, không xa lắm. Hai đứa đi bộ sang đó nhé, để chị Du giúp sắp xếp phòng ở.”
Hai người đồng thanh: “Vâng ạ!”
Xe dừng trước ký túc xá, Giang Thiệu Vũ xuống xe chờ một lát, hai cậu thiếu niên cũng kéo vali tới.
Du Minh Tương nói: “Mỗi tầng có 5 phòng, đánh số từ 0 đến 4. Tầng 4 hiện đã kín, tầng 3 có người ở phòng 301 và 304, tầng 1 và 2 còn trống, các em tự chọn nhé.”
Hoa Nhiên mặt mừng rỡ: “Thật á? Được tự chọn phòng luôn sao!”
Hồi còn học, ký túc xá đều do nhà trường phân phòng, không ngờ ở đây được chọn? Quả nhiên đội tuyển quốc gia là thiên đường!
Hoa Nhiên nghĩ một lúc, nói: “304 có người ở rồi đúng không? Em chọn 303 được không? Số 303 là con số may mắn của em!”
Du Minh Tương cười hiền: “Tất nhiên là được.”
Quy Tư Dương nói: “Em ở tầng 1, phòng ngoài cùng bên phải ạ.” Cậu chỉ là học viên đội trẻ, không dám kén chọn, ở tầng thấp cho ổn.
Du Minh Tương nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho cả hai.
Giang Thiệu Vũ dặn: “Vừa đến thì tối nay cứ nghỉ ngơi trước. Sáng mai theo chị Du làm quen môi trường, chiều đến báo danh với HLV Thôi, làm các bài huấn luyện cơ bản. Tối mai tôi sẽ qua, giao nhiệm vụ huấn luyện cho mấy đứa.”
Cả hai đồng thanh: “Rõ rồi, HLV Giang!”
“Ừ. Máy tính mới trong phòng là do nhà tài trợ cung cấp, mọi người được dùng thoải mái. Có nhu cầu gì thì tìm chị Du nhé.”
Quy Tư Dương vào phòng 104 tầng 1, Hoa Nhiên thì kéo vali về 303 tầng 3.
Vừa vào phòng, cậu liền đi một vòng, hí một tiếng đầy phấn khích: “Cái này mà cũng gọi là ký túc xá á?! Một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một vệ sinh, ở Thủ Đô đất chật người đông, nhà thế này đáng giá mấy triệu! Đội tuyển quốc gia mạnh thật!”
Cậu còn tưởng ký túc xá đội tuyển giống kiểu khách sạn, có giường có nhà tắm là được rồi. Không ngờ là nguyên căn hộ rộng rãi, bếp có tủ lạnh, phòng khách có sofa sạch sẽ tinh tươm.
Hoa Nhiên kéo vali vào phòng ngủ, thấy máy tính để bàn mới tinh trên bàn, lập tức mở lên thử.
Máy khởi động xong, desktop đã cài sẵn game Thần Súng. Cậu đăng nhập Q, lập tức có vài bạn học trong hội gửi tin nhắn: “@Hoa Hoa đại thiếu, cậu đến đội tuyển quốc gia rồi à? Thế nào rồi?”
Hoa Hoa đại thiếu: “Sướng cực, nơi này đúng là thiên đường.”
Bạn học mười phần ghen tị: “Thật á?!”
Hoa Hoa đại thiếu: “Ký túc xá điều kiện quá tốt, mỗi phòng có máy tính chơi game, nhà tắm nước nóng 24/7, bếp có tủ lạnh lò vi sóng, đủ thứ. Quan trọng nhất là, lĩnh hội và HLV siêu tốt, còn cho tôi tự chọn phòng nữa.”
Có người nói: “Hoa Hoa, giúp tôi xin chữ ký của Wing thần được không?”
Lại có người chen vào: “Tôi muốn chữ ký của Fred!”
Hoa Nhiên mặt dày nói: “Sao các cậu không xin chữ ký của tôi nhỉ? Chữ ký của tôi không có giá trị à?”
Mọi người mới nhớ ra:
“Đúng rồi! Hoa Hoa là nhân tố tiềm năng đó. Biết đâu tương lai giành quán quân, chữ ký thành bảo vật quý giá.”
“Chúng ta có thể mở tiệm chuyên bán chữ ký Hoa Hoa, sắp phát tài rồi!”
Nhóm này đều là sinh viên các trường đại học quanh khu Đại học Thủ Đô, tham gia “Quân đoàn Thiết Huyết” mà Hoa Nhiên lập qua hội đồng môn, diễn đàn trường. Bình thường nhóm này đã rất sôi nổi.
Hoa Nhiên vì vào đội tuyển quốc gia nên đã chuyển giao chức hội trưởng cho một sư tỷ, nhưng không rời khỏi nhóm, ở đây có nhiều bạn bè, là hội trưởng sáng lập mà vào đội rồi rút thì trông kênh kiệu quá.
Ngay lập tức, cậu lập phòng tổ đội 5 người: “Lên xe nào mấy anh em, lập team đánh xếp hạng!”
Lập tức có người vào phòng, la hét đòi cậu kéo xếp hạng. Là á quân Tân Tinh Cup, kéo nhóm sinh viên xếp hạng 2000 đơn giản quá rồi.
Đánh đến khoảng 11 giờ đêm, thắng liền 5 ván, tâm trạng Hoa Nhiên cực tốt, tắt máy tính chuẩn bị nghỉ. Ngay lúc đó, nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, hình như là người ở phòng 304 vừa về? Hay là ra chào hỏi một tiếng nhỉ, dù sao sau này cũng là đồng đội!
Hoa Nhiên chủ động mở cửa, tươi cười chìa tay: “Chào cậu, tôi tên là Hoa Nhiên, là tân binh đội trẻ mới tới.”
Thư Thần vừa đi tới trước cửa phòng 303, cánh cửa đột ngột mở ra, một cái đầu tóc tím bất ngờ thò ra khiến anh giật mình đứng sững lại tại chỗ, toàn thân cứng đờ.
Hoa Nhiên nhìn vẻ mặt như “thấy ma” của đối phương, gãi đầu khó hiểu: “Tôi trông đáng sợ đến thế à?”
Ở hành lang ánh sáng lờ mờ, Thư Thần nhìn kỹ lại mới nhận ra thiếu niên tóc tím điển trai trước mặt chính là người đoạt hạng ba Tân Tinh Cup, Hoa Hoa Đại Thiếu, người có hiệu ứng lựu đạn bay ra hoa anh đào và ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
Sự lúng túng khi đối mặt với người lạ khiến tai Thư Thần hơi đỏ lên, anh lắp bắp nói: “Chào, chào cậu, tôi, tôi tên là Thư Thần.”
Hoa Nhiên liền chủ động bắt tay với anh: “Chào anh Thần! Sau này là hàng xóm rồi, mong được giúp đỡ nhé!”
Toàn thân Thư Thần lạnh toát, rút tay về đầy cứng ngắc, mặt đỏ rần rần: “Tôi, tôi về phòng trước.”
Hoa Nhiên cười tươi vẫy tay: “Anh Thần, tạm biệt!”
Cậu thiếu niên này rõ ràng là kiểu người dễ kết bạn, lần đầu gặp mặt đã chủ động và nhiệt tình như vậy, nhưng Thư Thần vẫn chưa quen việc nói chuyện hay tiếp xúc thân thể với người khác. Cậu dựa vào tường, hít sâu một hơi mới cố gắng ổn định lại sự khó chịu trong lòng.
Vừa định quay vào phòng tắm thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thư Thần mở cửa, thấy Hoa Nhiên đang mỉm cười đứng ở cửa, đưa cho cậu một túi ni-lông: “Anh Thần, đây là đặc sản em mang từ quê lên, anh ăn thử đi! Là thịt bò khô mẹ em tự làm, ngon lắm đó.”
Thư Thần bất ngờ nhận lấy: “…Cảm, cảm ơn.”
Hoa Nhiên lại nói tiếp: “À đúng rồi, anh có thể cho em mượn một ít dầu gội và sữa tắm được không? Em quên mang đồ vệ sinh cá nhân, giờ đi mua thì muộn quá rồi.”
Thư Thần cố gắng kiềm chế cảm giác khó xử trong lòng, run giọng đáp: “Đ-được, tôi lấy cho cậu.”
Hoa Nhiên đứng ở cửa, nhìn bóng lưng cứng ngắc và hai tai đỏ bừng của chàng trai trẻ khi quay người đi, không khỏi gãi đầu thắc mắc.
Người tên là Thư Thần này, sao mà dễ ngại vậy nhỉ? Chỉ mới nói mấy câu đã đỏ mặt rồi.
Phòng 301 kế bên, Diệp Khinh Danh vừa mới trở về, nghe thấy tiếng động ở hành lang, liền mỉm cười ngáp một cái.
Lại có người mới đến rồi sao?
Xem ra, đội tuyển quốc gia… sắp trở nên náo nhiệt rồi!
Hết chương 068
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh