Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 67
Chương 067
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Ngoài Mạc Hàm Thiên, các thành viên đội CIP đều lần đầu tiên gặp HLV trưởng đội tuyển quốc gia trong truyền thuyết. Mọi người đồng loạt đứng dậy chào hỏi, chỉ có Mạc Hàm Thiên ngây ra như hóa đá.
Đồng đội bên cạnh khẽ vỗ vai, cậu mới hoàn hồn, luống cuống đứng dậy, cúi đầu cố gắng giảm sự hiện diện của mình.
Nhưng ánh mắt Giang Thiệu Vũ chỉ lướt qua mọi người rồi lại dừng lại lần nữa trên người Mạc Hàm Thiên.
Cảm nhận được ánh nhìn của đối phương, da đầu Mạc Hàm Thiên như bị giật điện, tê rần khắp người. Cậu không kìm được nhớ lại lần đầu tiên bị HLV Giang gọi là “anh em Hồ Lô” ở đội tuyển quốc gia, rồi bị hành 1v1 đến mất hết lòng tin, sau đó là chuỗi huấn luyện và viết kiểm điểm bất thình lình.
Hôm nay HLV Giang lại nhìn chằm chằm cậu, chẳng lẽ lại làm gì sai rồi sao? Mạc Hàm Thiên lo lắng siết chặt ngón tay.
Lúc này, Giang Thiệu Vũ lên tiếng: “Ai là Tống Minh?”
Thiếu niên bên cạnh lập tức đáp: “Là em, HLV Giang!”
Giang Thiệu Vũ hỏi: “Chu Soái đấu với boss phản diện, cuối cùng thắng hay thua?”
Tống Minh theo phản xạ trả lời: “Dĩ nhiên là thắng.” Nói xong thì mặt biến sắc, cúi đầu xuống tận ngực — Chu Soái là nam chính trong cuốn tiểu thuyết cậu vừa đọc! Sao HLV Giang biết cậu đang đọc tiểu thuyết? Cậu chỉ lén lút xem vài phút thôi mà!
Giang Thiệu Vũ lạnh giọng: “Thời gian huấn luyện mà dám đọc tiểu thuyết? Cậu tưởng mình cũng là nam chính chắc? Giết trời giết đất, giành quán quân thế giới? Đọc tiểu thuyết nhiều sẽ tăng sức mạnh à?”
Thiếu niên bị mắng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu nói: “Em, em sai rồi…”
Giang Thiệu Vũ: “Thực lực như cậu, đặt vào tiểu thuyết thì cũng chỉ là pháo hôi bị giết ngay từ chương đầu.”
Tống Minh: “……” Quá đau lòng!
Giang Thiệu Vũ: “Tập trung đấu tập nhiều vào. Cứ lười biếng thế này, lên sân khấu thi đấu cũng định trốn việc à?”
Tống Minh vội nói: “Em biết lỗi rồi, sau này không dám nữa…”
Giang Thiệu Vũ không nói thêm, quay sang hỏi Mạc Hàm Thiên: “Mạc Hàm Thiên, biết tôi đến từ khi nào không?”
Bị gọi tên, Mạc Hàm Thiên lập tức đứng nghiêm chỉnh, lắp bắp: “Không, không biết.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Khi cậu đánh xếp hạng, tự nhận mình là robot AI thông minh đến từ tương lai số hiệu 007.”
Mạc Hàm Thiên: “……”
Xung quanh vang lên tiếng cười rúc rích, nhưng cố nín lại.
Không ai ngờ Mạc Hàm Thiên lại ngộ nghĩnh vậy, lại còn bị HLV Giang bắt quả tang.
Giang Thiệu Vũ nhìn cậu hỏi: “Robot này, chương trình của cậu có hiểu ngôn ngữ con người không?”
Mặt Mạc Hàm Thiên đỏ bừng, chỉ muốn dùng ngón chân đào một cái lỗ chôn mình! Tại sao lần nào cũng bị bóc phốt trước mặt HLV Giang vậy chứ! Lần trước là anh em Hồ Lô, lần này lại là robot AI!
Giang Thiệu Vũ nhìn cậu hỏi: “Không hiểu à? Có cần cắm dây điện khởi động lại không?”
Mặt Mạc Hàm Thiên đỏ như máu: “Hiểu, hiểu ạ.”
Tề Hằng sắp cười chết, đứng bên cạnh ho khẽ một tiếng để nín cười. Giang Thiệu Vũ thì vẫn lạnh lùng, từ từ bước đến trước mặt Mạc Hàm Thiên, hỏi: “Hai người cậu gặp ở trận hai là KillerJ và KillerQ, biết là ai không?”
Mạc Hàm Thiên nghĩ tới việc trận thứ hai cũng bị HLV Giang quan sát, tâm trạng càng sụp đổ. Những câu cậu đánh như “Hu hu, anh nhường cho em đi mà, em chỉ biết chơi mỗi bắn tỉa thôi” rồi “Anh trai, dẫn em đi đánh xếp hạng”… chẳng phải đều bị HLV Giang thấy hết rồi sao!
Cậu cúi gằm đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Hình như là hai anh em họ Kim, người Hàn Quốc.”
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nói: “Kim Min Ji và Kim Min Ho, giải quán quân thế giới lần trước cậu không thấy bọn họ à? Đến tên đối thủ cũng không nhớ nổi, trách sao trận thế giới đánh tệ đến thế.”
Đầu óc Mạc Hàm Thiên ong một tiếng, lập tức nhớ tới trận bị đội Mỹ đè bẹp tại giải thế giới, hốc mắt không kìm được mà đỏ lên. Trách sao trận thế giới đánh tệ như vậy, câu nói này như một con dao sắc, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cậu!
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Vừa rồi có bom khói bên trái là cậu lập tức quay súng qua trái bắn, để lộ gáy mình dưới mũi súng của kẻ địch? Bị kẹp giữa hai người mà không biết rút về điểm số 1 à? Sao? Bắn tỉa đội Mỹ từng hạ cậu tại vị trí số 1 nên cậu coi đó là khu vực cấm, không bao giờ dám quay lại? Cần tôi dựng bia đá cho cậu rồi ghi Mạc Hàm Thiên tử trận tại đây, rồi mỗi năm đốt ít giấy tiền vàng mã cho cậu không?”
“Chỉ vì bị đánh sấp mặt một trận mà cả bản đồ biến thành tâm bệnh, cậu yếu ớt đến vậy sao?”
Mạc Hàm Thiên cắn chặt môi, nước mắt cứ thế dâng đầy trong hốc mắt. Lần trước ở đội tuyển quốc gia, còn có cả “biệt đội anh em Hồ Lô” bị mắng cùng, cậu không quá khó chịu. Nhưng hôm nay, HLV Giang đích thân đến CLB CIP, mắng cậu trước mặt tất cả đồng đội, không chừa chút mặt mũi nào! Trái tim thủy tinh của cậu trong giây phút này gần như nát vụn thành tro bụi.
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên mắt đỏ hoe, thực ra trong trận vừa rồi Tiểu Mạc chơi cũng không tệ. Dù sao đối thủ là cặp trinh sát đẳng cấp thế giới, một trái một phải bao vây, phần lớn tuyển thủ đều không thể thoát. Mạc Hàm Thiên được y tế cứu dậy rồi lập tức phản sát một người, phản ứng đã rất nhanh rồi.
Nhưng Giang Thiệu Vũ cố tình nói vậy. Khuyết điểm lớn nhất của Tiểu Mạc là tâm lý quá yếu, lại còn mắc “bệnh công chúa”. Khi tâm lý vững, thực lực của cậu ta không thua kém các tuyển thủ hàng đầu trong liên minh. Nhưng chỉ cần tâm lý sụp, đánh còn không bằng người chơi hạng đồng thấp nhất, vào trận như đi mộng du!
Giang Thiệu Vũ chính là muốn cố ý làm tan vỡ trái tim thủy tinh của Tiểu Công Chúa, rồi xem cậu ta có tiến bộ gì không sau khi tâm lý bị đập nát. Cậu ta đã được cho cơ hội vài lần, nếu vẫn tiếp tục sụp đổ thì chẳng lẽ phải để cả đội và đối thủ nâng niu cậu mãi sao?
Xung quanh im phăng phắc, trong phòng đấu tập, vai của Mạc Hàm Thiên run nhẹ, đầu cúi gằm, cố gắng kiềm chế nước mắt.
Giang Thiệu Vũ không hề an ủi, chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải khóc đấy chứ? Mới thua một trận mà đã khóc, đã sụp đổ, đối thủ sẽ không thương xót cậu đâu, họ sẽ càng giết cậu không nương tay! Dẹp ngay cảm xúc đó đi, đánh một trận tập huấn cho tôi xem.”
Mạc Hàm Thiên đầu óc rối bời, giơ tay lên lau mắt bừa bãi, giống như một pho tượng cứng nhắc ngồi lại trước máy tính.
HLV Lâm bên cạnh lạnh cả sống lưng. Bình thường bọn họ toàn phải dỗ dành, chiều chuộng Tiểu Mạc, vì tâm lý cậu ta rất mong manh, chỉ cần không vui là hiệu suất tụt dốc. Để duy trì trạng thái tốt, họ phải nhường nhịn mọi việc. Không ngờ Giang Thiệu Vũ lại làm ngược hoàn toàn, giữa bao người mắng cho một trận, mắng đến mức Mạc Hàm Thiên rơi nước mắt.
Mạc Hàm Thiên đăng nhập game, mắt nhòe nước, đầu óc rối như tơ vò.
Tại sao mình lại xui thế chứ, lần nào cũng bị HLV Giang bắt gặp? Lần nào cũng bị mắng đến mất mặt!
Mình rõ ràng đã rất nỗ lực mà! Mỗi ngày đấu tập nhiều hơn người khác một tiếng, leo xếp hạng máy chủ Hàn đến 3000 điểm, đánh đến ba giờ sáng mới ngủ, mắt thâm đen như gấu trúc.
Vậy mà HLV Giang vẫn không hài lòng. Chẳng lẽ mình thật sự kém cỏi đến thế sao?!
Đôi mắt vẫn đỏ hoe, Mạc Hàm Thiên ấn nút “sẵn sàng”, tay cầm chuột run lên từng hồi.
Giọng Giang Thiệu Vũ lạnh lùng vang lên bên cạnh: “Chế độ thi đấu: Đối đầu tối thượng. Bản đồ: Tòa nhà chọc trời.”
Lại là Tòa nhà chọc trời!
Cứ phải đấu với bản đồ này à?!
Giang Thiệu Vũ nói: “Mạc Hàm Thiên, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Nghe rõ chưa?”
Mạc Hàm Thiên nghẹn ngào: “Nghe, nghe rõ rồi.”
Giang Thiệu Vũ ngồi xuống, mở góc quan sát trọng tài: “Bắt đầu đi.”
Đội 1 là đội chính của CIP, chiến thuật xoay quanh bắn tỉa Mạc Hàm Thiên. Đội 2 là đội phụ và tuyển thủ dự bị. Cách chia này là cách các CLB thường tập huấn. Lẽ ra đội chính mạnh hơn, nhưng hôm nay Mạc Hàm Thiên bị mắng một trận, là trung tâm chiến thuật, nên không chắc có thắng nổi đội 2 không.
HLV Lâm sửng sốt: Mắng xong mà không cho thời gian điều chỉnh, bắt đấu ngay? HLV Giang này còn đáng sợ hơn lời đồn nữa!
Trận đấu bắt đầu.
Chế độ Đối đầu tối thượng yêu cầu tính toán số lượng đạn, mỗi viên đạn là một tài nguyên quý giá, đội nào đạt 50 điểm hạ gục trước sẽ thắng. Vậy nên tâm lý tuyển thủ phải thật vững. Mạc Hàm Thiên vẫn thút thít, nhưng khi bản đồ tải xong, cậu dần bình tĩnh lại.
Nếu lại như trước, bị mắng là đờ đẫn không làm gì thì hình tượng trong lòng HLV Giang coi như xong. Không còn hy vọng vào đội tuyển quốc gia, mọi cố gắng thời gian qua cũng đổ sông đổ bể!
Cậu không cam lòng!!
Không thể để HLV Giang thất vọng! Phải chứng minh mình không tệ! Cậu từng thua đội Mỹ ở bản đồ này, nhưng không có nghĩa sẽ luôn thua!
Phải, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Bị mắng thì đã sao, ít nhất HLV Giang vẫn còn nhớ tên cậu.
Mạc Hàm Thiên hít sâu, ép nước mắt trở lại, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ nhỏ, siết chặt chuột, nhanh chóng ra lệnh: “Tôi dựng súng ở điểm 3, trinh sát đi dẫn dụ, hỗ trợ theo tôi.”
Đồng đội có chút bất ngờ. Dù giọng công chúa Mạc còn nghẹn ngào, nghe rất tủi thân, nhưng ra lệnh rõ ràng. Có vẻ lần này đã điều chỉnh được trạng thái, không kéo team sụp theo.
Mọi người cũng muốn thể hiện trước HLV quốc gia, nên sau khi nghe hiệu lệnh thì nhanh chóng tản ra, phối hợp tấn công.
Rất nhanh, phía trái vang lên tiếng súng, đồng đội đánh dấu “phát hiện địch” trên bản đồ nhỏ.
Mạc Hàm Thiên nhanh chóng mở ống ngắm——
Đoàng!
Một pha headshot hiện trên màn hình.
Hạ một người xong, Mạc Hàm Thiên lập tức nhảy khỏi vị trí, chuyển sang bên.
Bên cạnh điểm 3 là điểm 1, tòa nhà quen thuộc khiến tim cậu se lại. Chính tại nơi này, trước mặt khán giả toàn thế giới, cậu vừa leo lên đã bị bắn tỉa Mỹ bắn chết ngay – hai hiệp liên tiếp.
Như thể cậu là tên ngu ngốc hớn hở leo lên cho đối thủ giết.
Tay Mạc Hàm Thiên hơi run, nhưng cậu vẫn cắn răng trèo lên, vì đó là điểm đặt súng tốt nhất hiện tại. Nếu bị vây, cậu có thể canh cả hai hẻm trái phải, như bóp cổ họng đối phương. Nhưng cũng cực nguy hiểm, đối thủ thấy được vị trí của cậu, chỉ cần phản ứng chậm sẽ bị bắn chết tức thì!
Vừa nghĩ vậy, một viên đạn xé gió lao tới. Mạc Hàm Thiên theo phản xạ né tránh, viên đạn sượt qua da đầu! Tiếng bước chân vang lên bên trái, cậu lập tức xoay 90 độ, một phát bắn chết trinh sát đối thủ lén vòng qua!
Cậu mở to mắt, tim đập thình thịch, sợ mình phản ứng chậm một nhịp.
May thay, trinh sát đội 1 bắn chết được bắn tỉa đối thủ. Pha đó đổi 2 lấy 5, đại thắng!
Giọng Mạc Hàm Thiên nghẹn ngào: “Bao đánh điểm A!”
Chế độ này, chết là hồi sinh ngay. Bản đồ có 4 điểm hồi sinh, có thể chọn tự do, khiến chiến thuật biến hóa rất nhiều. Có thể vừa đánh chết sạch đối thủ xong, vài giây sau lại bị họ hồi sinh ở nơi khác vây lại đánh chết.
Pha này họ may mắn, đội 2 hồi sinh tại điểm A, hai bên giao tranh dữ dội, đổi 3 lấy 5, Mạc Hàm Thiên giết được 2. Đội 2 chuyển sang vị trí khác nhằm vào bắn tỉa, khiến nhịp độ cậu bị cắt đứt.
Sau khi hồi sinh, Mạc Hàm Thiên lại tiếp tục dựng súng quan sát.
Giang Thiệu Vũ không biểu cảm, nhưng trong lòng rất hài lòng.
Dù Tiểu Mạc chỉ huy với giọng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, nước mắt còn chưa khô, trông tội nghiệp hết sức, nhưng phản ứng và ứng biến nhanh nhẹn, rõ ràng tiến bộ lớn so với trước.
Lần trước bị mắng là đơ ra.
Lần này, dù tâm lý sụp vẫn cố chịu nước mắt đánh tiếp.
Mạc Hàm Thiên giữ vững vị trí, đội 1 bắt đầu phối hợp ăn ý, kiểm soát nhịp độ. Đội 2 phản công nhiều lần đều bị Mạc Hàm Thiên bắn hạ mắt xích quan trọng.
Cuối cùng, đội 1 thắng 50:40 ở chế độ Đối đầu tối thượng.
Giang Thiệu Vũ cố tình chọn chế độ này, vì nó kiểm tra tâm lý rất tốt. Một khi mất nhịp, nếu không điều chỉnh, khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn.
Mạc Hàm Thiên không khiến anh thất vọng.
Trận đấu kết thúc, Mạc Hàm Thiên vẫn cúi đầu, không biết có bị mắng nữa không.
Không ngờ, Giang Thiệu Vũ bước tới, vỗ nhẹ vai cậu: “Đánh không tệ, có tiến bộ.”
Mạc Hàm Thiên sững sờ, quay đầu nhìn anh với ánh mắt không tin nổi.
Giang Thiệu Vũ nói: “Cố gắng lên. Đội tuyển quốc gia lần này, cạnh tranh bắn tỉa rất khốc liệt.”
Mạc Hàm Thiên ngơ ngác, rồi lập tức mắt sáng rỡ, ý của HLV là cậu cũng có cơ hội cạnh tranh vị trí bắn tỉa đội tuyển quốc gia đúng không?!
Cậu xúc động đến run cả giọng: “Cảm, cảm ơn HLV Giang! Em nhất định sẽ cố gắng!”
Khóe miệng Giang Thiệu Vũ hơi cong, nhìn cậu nhóc mắt đỏ hoe trước mặt, lại thấy có chút đáng yêu. Mắc lỗi không sao, ai cũng có thể sai. Quan trọng là biết sai mà sửa. Hy vọng Mạc Hàm Thiên sẽ rút kinh nghiệm, giữ vững tâm lý, tiếp tục nâng cao trình độ.
Lần kiểm tra bất ngờ tại CLB CIP lần này, thấy Tiểu Mạc nỗ lực leo xếp hạng Hàn, tiến bộ vượt bậc, quả là một bất ngờ thú vị.
Hết chương 067
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh