Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 58
Chương 058
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Cho đến khi Giang Thiệu Vũ quay người rời đi, mọi người mới sực tỉnh lại, đồng loạt nhìn về phía Lục Hưng Vân. Họ chưa từng thấy gương mặt của Lục Hưng Vân người luôn kiêu ngạo và tự phụ, lại trở nên khó coi như thế. Biểu cảm ấy cứ như thể ăn trúng đồ hư mà không tìm được nhà vệ sinh vậy, nghẹn khuất, cực kỳ uất ức!
Hàn Đình run rẩy nói: “HLV Giang này dữ quá, chẳng nể mặt ai cả. Anh Lục, phải làm sao bây giờ?”
“Cậu câm miệng lại cho tôi! Bị bắt tại trận rồi còn làm gì được nữa?!” Lục Hưng Vân bực bội vò đầu, hít sâu một hơi rồi quay sang hỏi HLV Từ: “Lão Từ, mấy người làm gì vậy? HLV đội tuyển quốc gia đến kiểm tra cũng không báo một tiếng?”
Lão Từ mặt mếu máo: “Họ mang theo thiết bị chặn tín hiệu, bất ngờ đột kích, gọi hết chúng tôi vào phòng họp. Mượn tài khoản của tôi để gửi thông báo cho các cậu, tôi cũng muốn báo trước chứ, nhưng tin nhắn không gửi ra được.”
Mọi người: “…………”
Cuộc kiểm tra bất ngờ này thật sự quá kinh hoàng! Còn mang cả thiết bị chặn tín hiệu nữa?
Cả đám người đầu óc như bị choáng váng. Nhưng dù sao thì mấy tuyển thủ khác bị mắng một trận cũng không sao, vì vốn dĩ họ chẳng hy vọng gì vào việc được vào đội tuyển quốc gia. Chỉ có Lục Hưng Vân và Chương Việt là thảm nhất, từng là thành viên của đội tuyển quốc gia đợt trước, giờ thì khả năng bị loại khỏi danh sách lần này là rất lớn.
Lão Từ vỗ vai Lục Hưng Vân và Chương Việt, an ủi: “Đừng lo, HLV Giang đang tức giận thôi, vài ngày nữa đợi anh ấy nguôi rồi, chúng tôi sẽ nghĩ cách khác. Thôi, đi tập tiếp đi.”
Mọi người đành quay trở lại chỗ ngồi, mở máy tính lên, ủ rũ chơi game.
Tại phòng họp nhỏ bên cạnh, Giang Thiệu Vũ gọi tên: “Bàng Vũ, Tư Văn Huy, hai người vào trước. Thư Thần đợi chút.”
Thư Thần ngoan ngoãn đứng sang một bên, Giang Thiệu Vũ dẫn hai tuyển thủ bước vào phòng họp.
Hug – Bàng Vũ, bắn tỉa chủ lực của đội chính TNG; Sing – Tư Văn Huy, trinh sát của đội chính. Trong buổi đấu tập hôm nay, hai người tạm thời được điều sang đội 2, thể hiện khá tốt. Dù thua cũng không đổ lỗi đồng đội, mà cố gắng thay đổi chiến thuật. Phối hợp giữa trinh sát dò điểm và bắn tỉa hạ gục mục tiêu rất mượt mà, sau khi được Thư Thần cứu cũng phản ứng cực nhanh. Giang Thiệu Vũ nhìn ra được cả tài năng, thực lực lẫn tâm lý thi đấu của hai người đều rất ổn.
Chỉ là, Bàng Vũ trông tròn trịa, gương mặt gần như vuông thành hình khối, cười lên là mắt híp lại thành một đường, nhìn vô cùng hiền lành đáng yêu. Còn Tư Văn Huy thì gầy gò như cọng rơm, như thể gió thổi một cái là bay mất, gương mặt lại hao hao vai phản diện trong phim, tóc nhuộm vàng hoe. Nói về nhan sắc thì hai người họ thật sự thua xa Lục Hưng Vân và Chương Việt.
Hai người rụt rè bước vào phòng họp, đồng thanh cúi đầu chào: “Chào HLV Giang.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Ngồi đi.”
Hai người nhìn nhau rồi ngồi xuống ghế sofa.
Giang Thiệu Vũ nói: “Hôm nay Bàng Vũ chơi khá tốt, chỉ huy mấy pha giao tranh cũng rất bình tĩnh. Bình thường lúc thi đấu cho TNG, cậu là người chỉ huy sao?”
Bàng Vũ vội vàng xua tay: “Không, bình thường là anh Lục chỉ huy.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Lục Hưng Vân chỉ huy? Vậy các cậu thắng bằng cách nào?”
Bàng Vũ và Tư Văn Huy: “…”
Câu hỏi này khiến người ta không biết trả lời thế nào. Bàng Vũ cười gượng gạo, gãi đầu suy nghĩ từ ngữ cho khéo. Nhưng rồi, cậu nghe Giang Thiệu Vũ nói thẳng không kiêng dè: “Tư Văn Huy đi trinh sát tìm vị trí, cậu thì bắn hạ những mục tiêu quan trọng, còn mấy tên không quá mạnh thì để Lục Hưng Vân hốt mạng đúng không?”
Bàng Vũ tròn xoe mắt: “Sao, sao anh biết ạ!”
Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, liền đỏ mặt cúi đầu.
Tư Văn Huy ngồi bên cạnh như ngồi trên đống lửa, cũng cúi đầu không dám nói gì.
Giang Thiệu Vũ nói: “Yên tâm, tôi không phải HLV của CLB các cậu, sẽ không gây khó dễ đâu. Có gì thì cứ nói. Thật ra trong 5 người đội chính TNG, hai cậu mới là người giỏi nhất. Nhưng vì CLB muốn nâng đỡ Lục Hưng Vân nên trong trận đấu các cậu buộc phải nhường mạng cho cậu ta. Tôi nói đúng chứ?”
Bàng Vũ và Tư Văn Huy nhìn nhau sững sờ.
Họ không ngờ, HLV Giang chỉ mới đến TNG có một ngày mà đã nhìn thấu được vấn đề của cả đội.
Kỹ năng bắn tỉa của Bàng Vũ thực ra đứng trong top đầu của toàn liên minh, nhưng vì CLB muốn nâng Lục Hưng Vân nên chẳng mấy coi trọng một gã béo không có ngoại hình bắt mắt như cậu. Muốn giữ được vị trí chính thức, cậu buộc phải nhường nhịn Lục Hưng Vân, đóng vai phó công, để Lục Hưng Vân làm trung tâm. Nhiều lúc rõ ràng có thể headshot đối thủ trong một phát, nhưng chỉ cần Lục Hưng Vân ở gần đó, cậu sẽ cố tình để đối thủ còn nửa máu, nhường mạng lại cho Lục Hưng Vân ăn.
Tư Văn Huy vốn thân thiết với cậu, cả hai trong lòng đều có ngầm thỏa thuận như vậy, thôi thì nhường cho đội trưởng vài mạng, miễn là TNG thắng trận là được, ai ăn mạng cũng chẳng quan trọng.
HLV Giang nói hoàn toàn đúng.
TNG thắng được trận, mấu chốt là do sự phối hợp giữa cậu và Tư Văn Huy đã dọn sạch chướng ngại ở vòng ngoài cho Lục Hưng Vân.
Bàng Vũ cúi đầu, giọng run run: “Giang…HLV Giang, cảm ơn anh đã quan tâm đến bọn em, nhưng bọn em cũng quen với việc nhường cậu ta rồi.”
Tư Văn Huy sắc mặt trắng bệch, khẽ gật đầu phụ họa: “Phải đó, không nhường thì không được. Lục Hưng Vân là cháu ruột của nhà đầu tư đứng sau TNG, bọn em không dám đắc tội với cậu ta.”
Giang Thiệu Vũ nheo mắt lại: “Thì ra là con ông cháu cha? Hèn chi.”
Anh ngừng một chút, nhìn về phía Bàng Vũ: “Các cậu mạnh hơn cậu ta, nhưng lại phải luôn nhường nhịn. Trong những trận đấu căng thẳng, rõ ràng có thể một phát headshot hạ gục đối thủ, hoặc một dao tiễn người đi, nhưng vẫn phải nhường cho Lục Hưng Vân, như thế rất mệt mỏi đúng không? Mà chỉ cần sai sót chút xíu là sẽ thua ngay, đến lúc đó lại bị cậu ta mắng không theo kịp tiết tấu. Sự uất ức như vậy, các cậu định cứ chịu đựng mãi sao?”
Bàng Vũ và Tư Văn Huy nhìn nhau, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Họ là những tuyển thủ vô danh, không ai quan tâm đến. Ngoại hình bình thường, không có hậu thuẫn, CLB không coi trọng, fan cũng chẳng đáng kể, xưa nay chưa từng có ai lên tiếng vì họ.
Nhưng hôm nay, HLV trưởng của đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ, lại quan tâm đến tình cảnh của họ trong đội. Giống như giữa mùa đông giá rét, đột nhiên có người đưa cho họ một bếp lửa, cả hai bối rối không biết nên làm gì.
Giang Thiệu Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của họ, thở dài trong lòng, dịu giọng nói: “Năm nay đội tuyển quốc gia sẽ tổ chức một đợt tuyển chọn công khai. Nếu các cậu có hứng thú, có thể tham gia. Dù có được chọn hay không, thì thi đấu với các tuyển thủ cùng đẳng cấp cũng là một lần rèn luyện quý giá.”
Hai người lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực:
“Tụi em… cũng được tham gia ạ?”
“Tụi em đủ điều kiện sao?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Về sau, đội tuyển quốc gia không cần CLB đề cử nữa. Bất cứ tuyển thủ nào cũng có quyền đăng ký tham gia.”
Hai người: “……”
Mọi tuyển thủ đều có quyền tham gia!
Trước kia toàn do CLB đề cử người, những người như họ căn bản chẳng dám mơ tới đội tuyển quốc gia, nơi đó giống như vùng đất xa vời không thể với tới. Nhưng giờ đây, HLV Giang lại bỏ qua cơ chế đề cử, tổ chức tuyển chọn công khai?
Vậy thì những người “vô hình” như họ cũng có cơ hội rồi!
Cả hai kích động siết chặt nắm đấm.
Được chọn hay không là một chuyện, có tư cách dự tuyển hay không, mới là điều quan trọng nhất!
Tất cả mọi người cạnh tranh công bằng, dựa vào thực lực để vào đội tuyển, chứ không phải nhờ quan hệ, đó mới là thể thao điện tử chân chính!
Cậu mập cúi đầu cảm ơn: “Em hiểu rồi. Cảm ơn HLV Giang! Đến lúc đó nhất định em sẽ tham gia.”
Tư Văn Huy cũng cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn HLV Giang, em cũng sẽ tham gia!”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, đi đi, gọi Thư Thần vào.”
Hai người quay lưng rời khỏi phòng, gặp Chủ tịch Tề Hằng ở cửa.
Chủ tịch Tề khoanh tay dựa vào khung cửa, hạ giọng nói: “Tháng Sáu hằng năm, liên minh sẽ mở kỳ chuyển nhượng giữa mùa giải. Bất kỳ tuyển thủ nào không muốn ở lại CLB hiện tại đều có thể chủ động xin chuyển nhượng, CLB không được phép ngăn cản. Nếu hợp đồng chưa hết hạn, phí vi phạm sẽ được trừ từ phí chuyển nhượng, hoặc bên mua sẽ trả, đó là quy định của liên minh.”
Hai người ngỡ ngàng nhìn anh.
Chủ tịch Tề mỉm cười: “Tôi chỉ đang đọc quy định của liên minh thôi, mấy chuyện khác… thì các cậu tự hiểu đi.”
Hai người lập tức gật đầu lia lịa: “Cảm ơn chủ tịch Tề!!”
Nếu còn không hiểu ý thì đúng là ngu ngốc thật rồi.
Ý của chủ tịch Tề rất rõ ràng – nếu không muốn bị chôn vùi ở TNG, các cậu có thể chuyển nhượng. Tuyển thủ có quyền chuyển đội, đó là luật, nếu CLB cản trở một cách ác ý, có thể khiếu nại lên liên minh, liên minh sẽ bảo vệ họ!
Cả hai như trúng số độc đắc, rời đi trong tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Chủ tịch Tề nhìn theo bóng họ, buồn cười trong bụng. Cặp đôi béo – gầy này thật sự rất có tài, đúng là bị uất ức ở TNG.
Anh tin rằng chỉ cần hai đứa không ngu ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ nghiêm túc xem xét lại con đường sự nghiệp của mình.
Anh cũng xuất thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, nên cực kỳ khó chịu khi thấy những người có năng lực như vậy bị chôn vùi. Trước đây mỗi lần đi kiểm tra, TNG đều diễn rất đạt, trông đầy tinh thần tích cực – hóa ra là diễn do biết trước lịch kiểm tra.
Vẫn là A Vũ có bản lĩnh, trực tiếp tung ra đợt kiểm tra đột kích, l*t tr*n bộ mặt thật của TNG.
Chủ tịch Tề quay sang Thư Thần, giọng nhẹ nhàng: “Thư Thần, vào đi, cậu ấy đang chờ cậu đấy.”
Thư Thần nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc: “Vào đi.”
Thư Thần đẩy cửa bước vào, đối diện là ánh mắt của Giang Thiệu Vũ.
Ánh mắt ban đầu sắc lạnh ấy, khi nhìn thấy Thư Thần liền dịu hẳn, trở nên ấm áp đến lạ thường.
Giang Thiệu Vũ ra hiệu đóng cửa, sau đó đứng dậy, đi đến trước mặt Thư Thần.
Mấy năm không gặp, A Vũ cao hơn xưa một chút.
Thư Thần là Beta, chỉ cao đến tầm mũi của anh.
Thấy đối phương đứng trước mặt mình, Thư Thần cúi đầu, ngoan ngoãn gọi: “HLV Giang…”
Giang Thiệu Vũ khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu anh: “Chỉ có hai chúng ta thôi mà, còn gọi gì mà HLV Giang?”
Thư Thần vành mắt đỏ ửng, nghẹn ngào gọi: “Anh Vũ…”
Giang Thiệu Vũ thở dài, vươn tay nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.
Đây là người em mà anh xem như ruột thịt, người mà anh từng dẫn dắt bước vào eSports, đào tạo trở thành một y tế hỗ trợ hàng đầu!
Một đứa trẻ ngoan mắc chứng sợ xã hội, không biết tranh cãi, không biết tự bảo vệ mình, chỉ biết lặng lẽ đi phía sau đồng đội, cứu người như cái máy.
Bao nhiêu lần trong trận đấu căng thẳng, Thư Thần liều mạng chạy qua nửa bản đồ cứu sống Giang Thiệu Vũ.
Bao nhiêu lần cậu dũng cảm chắn đạn, hy sinh bản thân để đổi cho anh 1–2 giây quý giá.
Một y tế binh tuyệt vời như vậy, tại sao lại bị TNG vùi dập và bỏ xó?!
Nghĩ đến việc Thư Thần luôn bị đồng đội mắng trong các trận đấu tập, lòng Giang Thiệu Vũ đau như bị kim châm.
Anh xoa đầu cậu em trai của mình đầy xót xa, thì thầm: “Những năm qua, em đã chịu nhiều ấm ức rồi.”
Thư Thần cố nén nước mắt, ôm chặt lấy anh Vũ.
Một câu “chịu ấm ức rồi” giống như một tia sáng ấm áp được rót vào trái tim lạnh giá của anh.
Anh Vũ vẫn luôn quan tâm đến anh.
Dù đã xa cách nhiều năm, tình cảm xây dựng từ thời kỳ ACE vẫn không hề phai nhạt. Thư Thần là một đứa trẻ mồ côi, trên đời này không có người thân, nhưng trong lòng cậu luôn xem Giang Thiệu Vũ là anh trai ruột.
Giang Thiệu Vũ cảm nhận được cơ thể trong vòng tay mình đang khẽ run rẩy, càng thêm xót xa.
Anh buông người, đưa cả hai cùng ngồi xuống sofa, nhẹ giọng hỏi: “Hồi đó sao lại về TNG?”
Thư Thần ngập ngừng nói: “Họ… họ trả phí chuyển nhượng cao, còn hứa cho em đánh chính, em không nghĩ nhiều nên ký luôn.”
Giang Thiệu Vũ nhíu mày: “Vậy sau đó thì sao? Em đánh chính được bao lâu?”
“Sau khi đến TNG, em đánh chính được hơn một năm. Sau đó Chương Việt vào đội trẻ. Cậu ấy đẹp trai, khéo ăn nói, được các HLV yêu thích. Ban đầu cho cậu ấy dự bị cho em, rồi…”
“Rồi em bị đá lên ghế dự bị?”
Thư Thần cắn môi gật đầu.
Thực ra, tình huống như vậy rất thường thấy, khi có tuyển thủ mới xuất sắc hơn, người cũ sẽ phải nhường chỗ. Nếu thật sự không bằng người ta, Thư Thần cũng chấp nhận. Nhưng rõ ràng cậu cảm thấy mình không thua kém gì Chương Việt cả!
Từ vị trí chủ lực bị đẩy lên ghế dự bị, anh không còn cơ hội ra sân lần nào. Anh hoang mang, không biết mình sai ở đâu, chỉ biết càng cố gắng tập luyện chăm chỉ, hy vọng HLV có thể nhìn thấy nỗ lực của mình. Nhưng từ khoảnh khắc bị đưa lên băng ghế dự bị, dường như số phận đã an bài, anh sẽ không bao giờ được ra sân nữa.
Anh đã chờ đợi suốt mấy năm, vẫn chẳng thấy cơ hội nào đến.
Thư Thần cúi đầu nói: “Họ không cho em đánh chính, nói em xuống phong độ, theo không kịp nhịp độ thi đấu. Nhưng, em nghĩ mình vẫn theo kịp.”
Nghe thấy giọng nói đầy uất ức của Thư Thần, Giang Thiệu Vũ càng nghe càng tức!
Xuống phong độ cái quái gì! Toàn là cớ!
Lý do TNG nâng đỡ Chương Việt rất đơn giản, cậu ta đẹp trai, biết ăn nói, hút fan giỏi, lại rất nghe lời Lục Hưng Vân, có thể “diễn” cùng cậu ta.
Thư Thần dù cố gắng hơn nữa, giỏi hơn nữa, họ cũng không nhìn thấy!
Giang Thiệu Vũ cố gắng nén cơn giận, hỏi: “Hợp đồng của em với TNG bao giờ hết hạn?”
Thư Thần ngẩn ra một lúc rồi đáp: “Cuối năm nay.”
Giang Thiệu Vũ nói ngay: “Giải hợp đồng đi. Theo anh về đội tuyển quốc gia.”
Thư Thần lập tức ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn anh: “Đội tuyển quốc gia?!”
Giang Thiệu Vũ vỗ vai: “Anh là HLV trưởng đội tuyển quốc gia, có quyền điều tuyển thủ vào trại huấn luyện. Huống hồ, em đâu còn là chủ lực của TNG nữa. Em rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ.”
Thư Thần lo lắng nói: “Nhưng nếu vậy, người ta sẽ nói anh thiên vị, đưa bạn cũ vào đội tuyển…”
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: “Yên tâm. Anh không cho em vào thẳng đội tuyển đâu. Em sẽ giống Tiểu Bùi, vào trại huấn luyện trước. Đến lúc đó, vị trí y tế cũng sẽ tuyển chọn công khai. Anh tin rằng với thực lực của em, em có thể tự mình giành được vị trí đó, đúng chứ?”
Thư Thần yên tâm, mạnh mẽ gật đầu: “Vâng! Em sẽ theo anh vào trại huấn luyện!”
Giang Thiệu Vũ nói: “Về ký túc xá thu dọn hành lý đi. Hôm nay theo anh rời khỏi đây. Vấn đề giải hợp đồng, anh sẽ để luật sư của đội tuyển làm việc với họ. Cái CLB TNG này, em không cần ở lại thêm một ngày nào nữa.”
Thư Thần: “…”
Đi luôn trong ngày?! Làm việc quyết đoán quá rồi!
Nhưng đối diện ánh mắt dịu dàng của anh Vũ, Thư Thần cười rạng rỡ như trẻ con: “Dạ, anh Vũ! Em đi thu dọn ngay!”
Anh Vũ vẫn như xưa, nói là làm.
Anh Vũ dứt khoát đưa mình rời khỏi TNG, thật sự rất hạnh phúc.
Đã rất, rất lâu rồi, Thư Thần mới có thể nở được một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng như thế này.
Hết chương 058
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh