Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 57

1@-

Chương 057

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Các tuyển thủ của TNG, chỉ có Lục Hưng Vân và Chương Việt là từng gặp HLV Giang ở đội tuyển quốc gia, những người khác thì chưa từng biết Giang Thiệu Vũ là ai. Đám tân binh này cũng chưa từng trải qua thời đại S3 huy hoàng, chỉ từng nghe danh “Wing Thần”, nhưng lại không biết anh ta trông như thế nào. Thấy anh đi cùng Chủ tịch Tề, họ còn tưởng anh là nhân viên của liên minh?

Chỉ có Thư Thần, ngay khi vừa thấy Giang Thiệu Vũ, mắt đã sáng rực, nắm chặt tay —

Là Anh Vũ!

Đã 5 năm không gặp, anh vẫn chỉ nhìn một cái đã nhận ra người đội trưởng cũ của ACE, người đối xử với anh như anh trai ruột!

Nghĩ đến quãng thời gian được Giang Thiệu Vũ bao dung và chăm sóc khi còn ở ACE, mũi Thư Thần cay cay, không biết nên nói gì. Trong tình huống thế này, anh cũng không tiện lên tiếng, đành cố gắng ẩn mình trong góc, cúi đầu lặng lẽ đứng ở hàng sau.

Tề Hằng vốn nổi tiếng nóng tính, vừa rồi đá cửa xông vào, khí thế dữ dội, cả đội bị dọa cho sợ chết khiếp.

Quản lý Triệu mặt mày xanh mét, còn chưa kịp mở lời xoa dịu không khí, đã nghe Tề Hằng mắng như sấm dội: “Thì ra đây mới là trạng thái đấu tập hàng ngày của các người à?! Trước đây mỗi lần tôi đến TNG kiểm tra kỷ luật, các người đều nghiêm túc, chăm chỉ, chẳng lẽ đều là biết trước nên bày trò diễn cho tôi xem?! Vừa rồi nếu không phải nhìn thấy bảng ‘Phòng huấn luyện TNG’ treo trên cửa, tôi còn tưởng mình bước nhầm vào cái chợ trời mẹ nó rồi đấy!!”

Mọi người: “……”

Các tuyển thủ đồng loạt cúi đầu, phía sau là ban huấn luyện và quản lý cũng mặt mày tái mét.

Chợ trời? Ồn ào náo loạn thế này, đúng là không khác mấy cái chợ!

Tề Hằng quét mắt nhìn khắp cả phòng: “Ăn hải sản? Nếu tôi nhớ không nhầm thì 3 ngày nữa TNG có trận đấu, vậy mà buổi chiều, thời gian đấu tập chính lại đánh tập vui vẻ, cười cợt, chửi bậy om sòm, đánh xong cũng không tổng kết, chỉ biết bàn nhau đi đâu ăn hải sản?! Các người giỏi thật đấy!”

So với cơn giận dữ như sấm sét của Chủ tịch Tề, Giang Thiệu Vũ lại vô cùng bình tĩnh.

Trên gương mặt anh luôn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng như mũi tên sắc, đâm xuyên qua tim gan từng người, khiến đám tân binh sởn cả gai ốc, nhưng không ai dám hỏi rốt cuộc người này là ai.

Quản lý Triệu vội vàng bước ra giải vây: “Khụ khụ, hôm nay Chủ tịch Tề cùng ban HLV đội tuyển quốc gia tới CLB kiểm tra định kỳ. Vị này là HLV Giang – Giang Thiệu Vũ. Anh ấy vừa xem toàn bộ trận đấu lúc nãy.

Các cậu ấy à, mấy ngày trước tập huấn đến ba giờ sáng, Lão Từ thấy mọi người mệt quá, hôm nay mới cho nửa ngày nghỉ. Kết quả các cậu lại buông lỏng cảnh giác, chơi trận tập huấn mà cứ cười đùa tùy tiện, đúng là đáng bị mắng!”

Quản lý Triệu không hổ danh là cáo già, lấy lý do “mấy ngày trước luyện đến khuya, hôm nay nghỉ ngơi” để cố gỡ gạc thể diện cho TNG.  

Nhưng Giang Thiệu Vũ và Chủ tịch Tề đều thừa biết gã đang nói dối, nếu tuyển thủ TNG thực sự chăm chỉ đến thế, thì sao một trận tập huấn lại đánh cái dạng này?

Đám tuyển thủ nghe đến đây cuối cùng cũng hiểu ra, cái người đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ chính là “Wing Thần” trong truyền thuyết, cũng là HLV trưởng của đội tuyển quốc gia?!

Chủ tịch Tề mang theo đội tuyển quốc gia tới kiểm tra đột xuất. Người thì lo kỷ luật, người thì quan sát năng lực, chuẩn bị tuyển ứng viên cho đội tuyển quốc gia!

Xong rồi. Biểu hiện hôm nay đúng là thảm họa.

Lúc này sắc mặt Lục Hưng Vân cực kỳ đặc sắc, khi đỏ, khi trắng, cười còn khó coi hơn khóc.

Từng là thành viên “biệt đội anh em Hồ Lô”, cậu từng bị Giang Thiệu Vũ mắng thẳng mặt. sau đó trong đợt huấn luyện của đội tuyển, cố gắng thể hiện nghiêm túc, còn viết hẳn hai trang kiểm điểm đầy thành khẩn.

Ai ngờ lần này Giang Thiệu Vũ lại chơi trò kiểm tra bất ngờ, khiến mặt nạ của cậu bị bóc ngay tại chỗ.

Lúc thi đấu, cậu không chỉ liên tục nói tục, còn chửi cả Thư Thần. Nghĩ tới đây, một luồng khí lạnh tràn từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu của anh.

Giang Thiệu Vũ chỉ liếc cậu một cái, bình tĩnh đến lạnh lùng, rồi nói chậm rãi nói từng chữ: “Tiểu Lục, tôi nhớ tôi từng nói với cậu, cốt lõi của một tuyển thủ chuyên nghiệp, không nằm ở hai chữ ‘tuyển thủ’, mà nằm ở chữ ‘chuyên nghiệp’.”

“Thắng thua không quan trọng — đó là thái độ của các cậu khi đối diện với một trận tập huấn sao?”

Lục Hưng Vân: “…………”

So với cơn chửi mắng xối xả của Chủ tịch Tề, lời của Giang Thiệu Vũ lại lạnh lùng đến đáng sợ, không chút cảm xúc, nhưng từng câu như dao, từng chữ như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim!

Tập huấn có ý nghĩa gì?

Đó là cơ hội để thực hành chiến thuật, rèn luyện phối hợp đội nhóm, thử nghiệm năng lực chỉ huy.

Tuyển thủ chuyên nghiệp đánh tập huấn là để tìm ra điểm yếu, sửa sai, từ đó tránh lặp lại trong trận chính thức.

Còn họ thì sao? Cười cợt như đi chơi.

Lục Hưng Vân thậm chí còn nói: “Trận đấu tập thôi, thắng thua không quan trọng.”

Giống như giáo viên nói “giờ học bình thường thôi, dạy bừa cũng được”, hay bác sĩ nói “tiểu phẫu thôi, mổ đại cũng chẳng sao” —

“Chuyên nghiệp”, từ này Giang Thiệu Vũ đã nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần.

Làm tuyển thủ eSports, trước tiên phải tôn trọng nghề nghiệp của mình!

Nguyên tắc đầu tiên của một tuyển thủ eSports: Tôn trọng thể thao điện tử, nghiêm túc với từng trận đấu.

Ngày thường đã vô tâm vô trách nhiệm, ai tin rằng khi ra sân thực sự, các cậu sẽ nghiêm túc mà đánh?!

Cả đám người cúi gằm mặt, lời phê bình của HLV Giang như đánh trúng vào xương tủy. Lời của Giang Thiệu Vũ đâm trúng tim đen!

Ngầm nói: Mấy người không xứng làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lục Hưng Vân mặt cắt không còn giọt máu, muốn phản bác cũng không nói được gì.

Lão Từ thấy tình hình căng quá, vội cười xòa: “HLV Giang, anh đừng giận mà. Dạo này bọn nhỏ tập huấn khuya, hôm nay được nghỉ nửa ngày nên đầu óc có hơi mơ hồ, chưa tỉnh ngủ thôi…”

Giang Thiệu Vũ không thèm đáp, bước thẳng vào phòng huấn luyện: “Không phân tích sau trận? Được. Hôm nay tôi đã xem hết trận này, vậy để tôi phân tích cho các cậu.”

Mọi người: “……”

Phân tích tại chỗ?!

Là muốn xé rách thể diện trước mặt tất cả mọi người sao?!

Còn chưa kịp phản ứng, Giang Thiệu Vũ đã ra hiệu cho Tần Bác.

Tần Bác lập tức kết nối laptop với máy chiếu trong phòng huấn luyện, phát lại toàn bộ trận đấu vừa rồi.

Tất cả tuyển thủ TNG sững sờ. Thì ra toàn bộ trận đấu vừa rồi, HLV Giang đã theo dõi từ đầu đến cuối! Trách không được Lão Từ hôm nay lạ lạ, không đến phòng huấn luyện, thì ra ông đang ngồi cạnh Giang Thiệu Vũ?! Tất cả đều là kế hoạch của anh ngay từ đầu.

Mọi người nghĩ đến đây, sống lưng lạnh toát.

Giang Thiệu Vũ đứng trước máy chiếu, thản nhiên nói: “Bắt đầu từ hiệp một.”

Hình ảnh rõ nét hiện lên màn hình rộng hơn hai mét. Ngay cả giọng trong kênh thoại cũng được phát ra. Mọi người nghe thấy tiếng Lục Hưng Vân: “Đệt! Núp chỗ hèn như chó. Y tế mau cứu!”

Khi kết thúc hiệp đầu, cậu cười nói: “Đổi người vẫn dễ như ăn cháo.”

Hàn Đình nịnh bợ theo: “Đúng thế, có anh Lục ở đây, đánh đội 2 nhẹ như không.”

Tuyển thủ đội 2: “……”

Trong lúc thi đấu, tuyển thủ chỉ nghe được giọng đồng đội, không ai ngờ Lục Hưng Vân lại có thái độ không coi ai ra gì đến mức đó.

Tiếp theo là hiệp ba, sau khi thua, Lục Hưng Vân liền chửi ầm lên: “Đệt mẹ! Y tế bị ngu à? Gọi anh cứu tôi, con mẹ anh đi cứu Tim làm mẹ gì? Không thấy nó bị bao vây à?!”

Giữa phòng huấn luyện yên lặng, giọng nói chửi bới của cậu ta vang vọng rõ mồn một.

Sắc mặt Lục Hưng Vân tái nhợt, hai nắm tay siết chặt, cố kìm nén thôi thúc muốn bỏ chạy!

Cách làm của Giang Thiệu Vũ này, còn khó chịu hơn bị tát thẳng mặt mấy phát!

Giống như bị l*t s*ch giữa phố, phơi bày toàn bộ sự giả tạo và yếu kém trước bàn dân thiên hạ.

Ánh mắt đồng đội nhìn Lục Hưng Vân lúc này trở nên phức tạp.

Thư Thần thì cúi đầu, mắt đỏ hoe.

Anh đã quen với việc bị mắng, vì chơi hỗ trợ, ai cũng mặc định là phải chịu đựng.

Nhưng khi nghe rõ ràng lại tiếng mắng chửi của Lục Hưng Vân, lòng anh lại đau nhói một cách lạ kỳ.

Hồi còn ở ACE, chưa từng có ai mắng anh như vậy —

Đặc biệt là Anh Vũ, người luôn nói với cậu:

“Thần Thần cứu anh một chút.”

“Thần Thần vất vả rồi.”

“Thần Thần đánh đẹp lắm.”

Thậm chí Diệp Tử, Lão Lâm cũng thường nói: “Thần Thần, nice!”

Nhưng ở TNG, anh chưa từng cảm nhận được sự tôn trọng từ đồng đội.

Cứu được, phải thế.

Cứu không được, y tế làm cái quái gì đấy?

Nghe mãi, đến mức gần như tê liệt cảm xúc.

Ánh mắt của Giang Thiệu Vũ lặng lẽ nhìn về phía Thư Thần. Thấy đối phương cúi đầu, trông như đang bị tổn thương, trái tim anh như bị kim đâm.

Đứa em mà anh thương yêu nhất, người chơi hỗ trợ mà anh đích thân đào tạo, lại bị đội khác đối xử như vậy?

Thư Thần không hề mắc lỗi, thế mà lại phải hứng chịu cơn giận sau thất bại của cả đội?

Thư Thần là người mắc chứng sợ xã hội, chịu uất ức chỉ biết cam chịu và im lặng, không than vãn, không kể ai nghe…

Những năm qua, cậu ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục? Đã kiên cường đến nhường nào để có thể đứng ở đây?

Giang Thiệu Vũ hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh lại, anh giờ là HLV đội tuyển quốc gia, không thể thiên vị Thư Thần.

Anh ấn nút tạm dừng, quay sang Tần Bác: “Tạo mô hình vị trí 3D, phân tích đường đạn.”

Tần Bác lập tức mở phần mềm, dựng lại toàn bộ pha giao tranh vừa rồi bằng góc nhìn thần thánh, từ đường di chuyển, vị trí, đến đường bay của từng viên đạn.

Dưới góc độ chuyên môn, tình huống hoàn toàn rõ ràng.

Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nói: “Lục Hưng Vân, Hàn Đình, mở to mắt mà nhìn cho kỹ. Trong pha này, Lục Hưng Vân di chuyển lỗi, bị bắn tỉa đối thủ bắn gục ngay lập tức. Hàn Đình thì gặp công kích và đột kích địch, bị 2 đánh 1, chết nốt. Y tế lúc đó cách Hàn Đình 5m, cách Lục Hưng Vân 10m. Vậy cậu nói xem, nên cứu ai?”

Cả Lục Hưng Vân và Hàn Đình câm như hến.

Dữ liệu mô phỏng chuyên nghiệp, phân tích chuẩn xác, như một cái tát vang dội, mà lại chính xác đến từng mm!

Người hiểu chút chiến thuật đều thấy rõ. Nếu Thư Thần chạy đến cứu Lục Hưng Vân, vừa quá xa, vừa không có vật chắn, chắc chắn sẽ bị bắn tỉa gạ gục ngay lập tức.

Còn cứu Hàn Đình thì vừa gần, có vật che chắn, là lựa chọn tối ưu nhất.

Giang Thiệu Vũ nhìn sang Hàn Đình: “Hàn Đình, cậu đang làm gì vậy? Được cứu sống, cầm tấm khiên rồi, sao không lao ra phản sát hai kẻ địch còn sót lại? 2 đánh 2, không hiểu phối hợp cơ bản à? Người ta cứu cậu xong, cậu ngơ ngác đứng yên để bị bắn chết luôn?”

Hàn Đình cúi đầu muốn dính vào ngực.

Lúc đó cậu nghe Lục Hưng Vân hô “cứu tôi!”, tưởng Thư Thần sẽ bỏ qua mình, ai ngờ lại được cứu, nên mới hoảng loạn, đứng ngây người ra đó.

Giang Thiệu Vũ quay sang Lục Hưng Vân, chậm rãi hỏi: “Tiểu Lục, giờ cậu còn nghĩ lỗi là của y tế không?”

Lục Hưng Vân: “….”

Lục Hưng Vân đỏ bừng mặt, không thốt được lời nào. Cậu chưa từng nghĩ đoạn mình chửi Thư Thần sẽ bị Giang Thiệu Vũ lôi ra mổ xẻ trước tất cả mọi người, dựng mô hình, phân tích đạn đạo, từng bước từng bước bóc lỗi của cậu.

Không còn gì để bào chữa.

Trong pha đó, Thư Thần cứu đúng người. Nếu Hàn Đình phản ứng tốt hơn, hai người có thể phản công giết cả hai địch. Người sai là Lục Hưng Vân di chuyển lỗi, là Hàn Đình phản ứng chậm. Thư Thần làm rất tốt. Hai người bọn họ mới là đồ ngốc.

Giang Thiệu Vũ bấm tiếp, phát đến đoạn Lục Hưng Vân nói: “Anh tự chơi đi, anh không theo kịp tiết tấu của đội 1 đâu.”

Giọng anh lạnh như băng: “Di chuyển không quan tâm đồng đội, xông lên như bò điên, còn quay sang trách người khác không theo kịp? Cậu cứ phi như ngựa hoang đứt cương như thế, thần tiên cũng không cứu nổi cậu. Không biết phối hợp, thua thì chửi đồng đội. Nếu giỏi vậy, 1 đánh 5 luôn đi, cần đồng đội làm gì?”

Tề Hằng đứng bên cạnh suýt bật cười, cố nén lại. Giọng mắng thâm sâu của A Vũ khiến người ta sụp đổ tâm lý. Sắc mặt Lục Hưng Vân không còn gì để nói.

Một số tuyển thủ TNG cúi đầu cố nhịn cười. Không hiểu sao, bị HLV Giang chửi, nghe rất đã tai. Bình thường Lục Hưng Vân dựa vào chỗ chống lưng, trong đội tác oai tác quái như đại ca, trận nào cũng bắt người khác nhường mạng, thắng là công của anh ta, thua thì đổ cho đồng đội không theo kịp…

Rất nhiều người bực mình từ lâu, chỉ là ngại mặt mũi ban huấn luyện nên không dám nói. Trừ hai tên theo đuôi Hàn Đình và Chương Việt.

Xem xong trận đầu, Giang Thiệu Vũ liền mở trận thứ hai: “Chế độ Đối đầu Tối thượng. Đội 1 các cậu chết không đợi đồng đội, lao ra nộp mạng, đi loạn xạ không hề có phối hợp. Thật sự mở rộng nhận thức của tôi về ‘tuyển thủ chuyên nghiệp’. Nếu không nhìn thấy ID các cậu, tôi còn tưởng mấy cậu là tân thủ gà mờ mới chơi game hôm qua.”

Tất cả: “……”

So sánh tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ với người mới chơi game, câu nói này thật sự đã đâm thủng hoàn toàn sự tự tin của họ.

Giang Thiệu Vũ tắt máy: ““Xem lại đến đây thôi. Buổi đấu tập hôm nay có ba tuyển thủ biểu hiện tốt, đó là bắn tỉa Bàng Vũ, trinh sát Tư Văn Huy, y tế Thư Thần, những người còn lại đều không đạt yêu cầu. Ba người được gọi tên, theo tôi sang phòng họp bên cạnh nói chuyện riêng. Còn những người khác…”

Ánh mắt anh quét qua mọi người, đứng đầu là Lục Hưng Vân: “Các cậu muốn ăn hải sản phải không? Đi đi, ăn nhiều vào, biết đâu ăn ra được cái chức vô địch liên minh.”

Mọi người: “…………”

Đừng nhắc đến hải sản nữa.

Bây giờ còn bụng dạ đâu mà ăn với uống? Bị mắng đến choáng váng cả đầu rồi!

Hết chương 057


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 57
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...