Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 220: Công khai – Đám cưới 04

1@-

Chương 04

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi bị đồng đội trong đội tuyển quốc gia vây đánh 10 đánh 1 một trận tơi bời, lại còn phải gửi thêm một loạt bao lì xì để dập lửa giận, cuối cùng Bùi Phong cũng đổi lại được sự ủng hộ chia sẻ từ mọi người.

Cho dù trong lòng không cam tâm để Bùi Phong ở bên Giang Thiệu Vũ, nhưng không ai dám nói nửa câu bất mãn với HLV Giang. Vì thế, chuyện này then chốt nhất vẫn là thái độ của Giang Thiệu Vũ.

Chỉ cần Giang Thiệu Vũ thừa nhận Bùi Phong, thì nể mặt huấn luyện viên, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.

Cảm giác được sư phụ đóng dấu công nhận thật sự là quá tuyệt vời!

Lúc đang tắm trong phòng tắm, khóe miệng Bùi Phong vẫn không kìm được cong lên.

Dù có bị đồng đội giết thêm 1.000 lần nữa, cậu cũng chẳng bận tâm, dù sao thì nam thần của giới eSports cũng đã bị mình theo đuổi được rồi, chút ghen ghét đố kỵ của hội FA kia, phải thông cảm một chút thôi.

Tâm trạng vui vẻ, Bùi Phong tắm xong, đang thay đồ ngủ thì điện thoại trên tủ đầu giường bất ngờ đổ chuông.

Cậu quay lại cầm lên, màn hình hiện số lạ.

Bùi Phong nhíu mày, bắt máy: “Alo? Xin hỏi ai vậy?”

Đầu dây bên kia là giọng trầm thấp, có phần kiềm nén: “Tôi là anh trai của Giang Thiệu Vũ, Giang Thiệu Thành.”

Tim Bùi Phong đập thót một cái — Anh cả tra được số điện thoại của mình rồi!!

Hồi lần đầu gặp mặt Giang Thiệu Thành ở căn cứ đội tuyển quốc gia, vì ghen tuông nên Bùi Phong từng thể hiện thái độ thù địch rất rõ ràng, mà anh cả họ Giang cũng chẳng ưa gì cậu. Hai Alpha đụng nhau, bầu không khí không hòa hợp chút nào.

Giờ nửa đêm nửa hôm gọi điện, chắc chắn không có chuyện gì lành!

Bùi Phong giữ phép lịch sự, mỉm cười nói: “Thì ra là anh cả. Trễ vậy rồi mà anh còn gọi, có chuyện gì ạ?”

Giang Thiệu Thành lạnh lùng đáp: “Ai là anh cậu?”

Bùi Phong vô tội hỏi: “Vậy em nên xưng hô thế nào với anh đây?”

Giang Thiệu Thành trừng mắt lườm, đáp: “Dân eSports toàn lũ cú đêm đúng không? Tôi nghĩ giờ này cậu cũng chưa ngủ đâu. Mười phút nữa ra cổng căn cứ đội tuyển quốc gia chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói.”

Bùi Phong ngạc nhiên: “Anh đến Thủ Đô rồi à?”

Giang Thiệu Thành: “Ừ. Đang trên đường đến căn cứ.”

Bùi Phong: “……”

Sao tự nhiên lại có cảm giác như anh cả đang xách dao đến xử mình vậy trời?!

Giang Thiệu Thành lạnh giọng dặn dò: “Cậu ra một mình, đừng gọi A Vũ. Sức khỏe nó không tốt, nên để nó nghỉ ngơi sớm. Hiểu chưa?”

Bùi Phong: “…Được ạ.”

Sau khi cúp máy, Bùi Phong lập tức đứng trước gương chỉnh lại diện mạo.

Cậu cẩn thận cạo sạch râu, chải gọn tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi cầm điện thoại chạy vội xuống lầu.

Rạng sáng một giờ, Bùi Phong đi đến cổng căn cứ đội tuyển quốc gia liền thấy Giang Thiệu Thành bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen. Trông anh như thể vừa xuống máy bay chạy tới, bụi đường chưa kịp phủi. Sắc mặt sắc lạnh đến đáng sợ, ánh nhìn như dao quét tới quét lui trên gương mặt Bùi Phong, như thể muốn lóc cậu thành từng mảnh.

Bùi Phong cười gượng: “Đêm thế này mà đến căn cứ tìm em, anh định hỏi tội ạ?”

Giang Thiệu Thành nhướng mày: “Cậu nghĩ sao?”

Hai Alpha chạm mắt, bầu không khí chợt căng thẳng.

Biết người anh trai này không dễ dây vào, Bùi Phong thu mình xuống một chút cho phải phép, tươi cười nói: “Đứng đây nói chuyện cũng chẳng tiện, hay là chúng ta kiếm chỗ ngồi, uống tách trà rồi nói tiếp?”

Quả thật đối đầu ngay cổng căn cứ không hợp lắm.

Giang Thiệu Thành cau mày gật đầu: “Được, cậu tìm chỗ.”

Bùi Phong dẫn anh băng qua đường. Giang Thiệu Thành theo ngay sau. Đêm đông nhiệt độ khoảng âm mười, Bùi Phong mặc áo len lông cừu xám, khoác ngoài chiếc áo dạ sẫm màu, vai rộng chân dài, dáng người cao lớn. Bước đi ung dung, miệng vẫn mỉm cười, trông khá tuấn tú.

Nhưng trong mắt Giang Thiệu Thành, thế nào cũng thấy chướng mắt.

Con sói con này cao bằng mình, lại còn cười điệu khinh khỉnh!

Giang Thiệu Thành sa sầm mặt theo Bùi Phong vào một nhà hàng kiểu Hong Kong mở 24 giờ gần đó, chọn phòng riêng ngồi xuống.

Bùi Phong chủ động cầm thực đơn, lễ phép hỏi: “Anh dùng gì không?”

Giang Thiệu Thành: “Không, không thấy ngon miệng.”

Bùi Phong niềm nở gọi giúp anh một tách trà trái cây nóng: “Vậy anh thử loại trà hoa quả ở đây nhé, cũng ngon lắm.”

Giang Thiệu Thành không phản đối.

Đợi phục vụ đi ra, Giang Thiệu Thành mới nhìn Bùi Phong, lạnh giọng: “Trước mặt tôi, cậu khỏi giả vờ ngu. Đều là Alpha, chút tâm tư đó tôi nhìn thấu hết. Mới tí thời gian đã để A Vũ tuyên bố cậu là bạn trai, rốt cuộc cậu dùng thủ đoạn gì?”

Bùi Phong nghĩ thầm, nếu tôi nói mình đã đánh dấu hoàn toàn em trai rồi, liệu anh có đánh tôi không?

Khụ, để tránh biến thành “tai nạn thương tích”, tốt nhất đừng lộ sự thật.

Bùi Phong nói: “Em dùng thành ý cảm động anh ấy, nên anh ấy mới chấp nhận.”

Giang Thiệu Thành cười khẩy: “Thành ý? Tôi thấy cậu chỉ lẻo mép dụ nó mắc câu thôi?”

Chẳng lẽ trong mắt anh cả, Giang Thiệu Vũ là Omega đơn thuần dễ lừa sao? Cái kính lọc màu hồng này dày phải mười mét!

Bùi Phong bất đắc dĩ: “Anh không ưa em vì em còn trẻ, nhỏ hơn anh ấy mấy tuổi, lại là đồ đệ. Anh thấy em không có khả năng chăm sóc anh ấy, chẳng thể cho hạnh phúc đúng không?”

Giang Thiệu Thành nhướn mày: “Coi như cậu tự biết mình. Dạng nhóc con như cậu tôi gặp quá nhiều, các cậu chỉ ham mới lạ, tán đổ sư phụ là thấy mình giỏi lắm. Hết hứng rồi thế nào cũng kiếm người tiếp theo. Huống hồ loại chỉ biết chơi game như cậu chẳng hề hiểu chăm sóc Omega ra sao, tôi tuyệt đối không giao em trai mình cho cậu.”

Anh nhìn chằm chằm Bùi Phong, nhấn từng chữ: “Tốt nhất bỏ cuộc sớm đi.”

Bùi Phong mỉm cười: “Nếu em không bỏ thì sao?”

Giang Thiệu Thành mặt lạnh tanh: “Đừng ép tôi ra tay mạnh.”

Bùi Phong ngơ ngác: “Đây là đang uy h**p em đấy à?”

Phục vụ bưng hai tách trà nóng vào.

Bầu không khí trong phòng riêng căng như dây đàn, hai Alpha cứ như sắp lao vào nhau. Phục vụ hoảng sợ lùi vội, tiện tay khép cửa.

Bùi Phong cúi đầu nhấp trà, dáng vẻ “lợn chết chẳng sợ nước sôi”.

Giang Thiệu Thành nổi giận: “Tôi bảo cậu tránh xa nó ra, nghe rõ chưa?”

Bùi Phong dày mặt đáp: “Em nghe rồi. Nhưng anh có chút hiểu lầm rồi, có thể những người trẻ anh gặp đều ham vui, hết hứng liền đổi, còn em không phải loại người như vậy… em rất nghiêm túc với anh ấy.”

Giang Thiệu Thành chẳng tin: “Cậu nghiêm túc tới mức nào?”

Bùi Phong: “Nghiêm túc đến mức muốn kết hôn với anh ấy, ở bên anh ấy cả đời.”

Giang Thiệu Thành: “……”

Còn muốn kết hôn với nó ư? Mơ đẹp nhỉ! Chưa tỉnh mộng à?

Thấy anh cả sắp bùng nổ, Bùi Phong vội đổi giọng: “Em hiểu nỗi lo của anh. Dù sao em mới 21 tuổi, đúng là chẳng chín chắn như anh mong muốn. Trong mắt anh, em chỉ là đứa chỉ biết chơi game, chẳng đáng tin chút nào, hoàn toàn không xứng với em trai anh.”

Giang Thiệu Thành hừ lạnh: “Biết thế là tốt.”

Mặt Bùi Phong vẫn tươi cười vô tội, da mặt dày thật sự.

Khó trách A Vũ bị cậu ta lừa—con sói con này diễn giỏi quá.

Giang Thiệu Thành cố kìm cơn muốn ra tay, nhàn nhạt nói: “Không chỉ tôi, ba mẹ tôi cũng sẽ không đời nào đồng ý cho A Vũ ở bên cậu. Tôi bay thẳng đến đây đêm nay là để cậu hiểu rõ sự thật đó. Quan hệ giữa hai người sẽ không lâu bền. Sớm dứt là tốt cho cả hai.”

Bùi Phong dở khóc dở cười, thì ra anh cả đường xa nửa đêm tới chỉ để khuyên chia tay!

Alpha lệch tần số sẽ theo bản năng bài xích, địch ý nặng. Trong mắt Giang Thiệu Thành, Bùi Phong chính là tên nhóc xấu xa dụ dỗ em trai mình. Nếu không vì đánh người phạm pháp, e rằng anh cả đã xách cậu lên đấm cho hả giận.

Nghĩ vậy, Bùi Phong đành tỏ ra thành khẩn, mỉm cười lấy ra một xấp giấy đưa anh: “Anh xem qua trước đã.”

Giang Thiệu Thành cúi nhìn, mắt hơi trợn: “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?”

Đó là “Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần”.

Mấy năm nay Bùi Phong kiếm rất nhiều tiền. Ngoài chơi game, cậu còn có đầu óc kinh doanh, đầu tư đủ loại trái phiếu, quỹ ngân sách, bất động sản, còn thành lập một công ty. Ngành nghề chủ yếu gắn với eSports, ví dụ đào tạo streamer game, đầu tư đội tuyển, quảng cáo tuyên truyền giải đấu…

Hiện công ty đã có quy mô, bộ máy quản lý hoàn chỉnh, chỉ có duy nhất một cổ đông là Bùi Phong.

Tên công ty là “Phong Vũ Văn Hóa Truyền Thông”… Phong của Bùi Phong, Vũ của Giang Thiệu Vũ, ý tứ rõ rành rành.

Giang Thiệu Thành hơi dao động: “Cậu định ám chỉ gì?”

Bùi Phong mỉm cười: “Anh cho rằng em non trẻ, không đủ nghiêm túc, nhưng thật ra em đã tính sẵn tương lai của bọn em. Hai năm nữa, khi anh ấy hết hợp đồng với đội tuyển quốc gia, không làm HLV nữa, em cũng sẽ giải nghệ, không làm tuyển thủ lẫn streamer nữa. Chúng em sẽ cùng lùi về hậu trường, tiếp tục công việc mình yêu thích, đồng thời có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.”

“Công ty này em lập giấu anh ấy, vốn định tặng làm quà sinh nhật năm nay. Em sẽ chuyển 80% cổ phần sang tên anh ấy, em chỉ giữ 20%. Sau này công ty phát triển thế nào, anh ấy toàn quyền quyết định.”

“Anh ấy không muốn dính vào việc kinh doanh của nhà họ Giang vì không hứng thú. Nhưng công ty liên quan eSports chắc chắn anh ấy sẽ thích. Một khi bọn em giải nghệ, Phong Vũ sẽ trở thành sự nghiệp phát triển mới. Đây là sở thích chung, giải nghệ rồi cũng không rời khỏi giới.”

“Em nói ra chỉ để chứng minh rằng em nghiêm túc với mối quan hệ này. Mọi kế hoạch tương lai của em đều đặt anh ấy lên hàng đầu, vì trong lòng em, anh ấy quan trọng nhất.”

“Hy vọng anh cho em một cơ hội.”

Giang Thiệu Thành: “……”

Nghe giọng nói chân thành ấy, anh nhất thời nghẹn lời.

Hứa miệng không bằng hành động thực.

Chàng trai trước mặt có kế hoạch rõ ràng, đã thành lập công ty, chuẩn bị sẵn con đường sau giải nghệ…

Thằng nhóc này đâu giống kiểu ham của lạ, rõ ràng là đứa trẻ nghiêm túc cố gắng!

Khoan, sao mình lại dao động được chứ?

Giang Thiệu Thành lập tức gạt bỏ chút mềm lòng vô lý, lạnh lùng nói: “Tôi vẫn chưa công nhận cậu đâu. Chờ cậu chuyển cổ phần sang tên nó rồi tính.”

Bùi Phong mỉm cười: “Em hiểu, em sẽ nỗ lực chứng minh.”

Cuộc đàm phán lúc nửa đêm giữa hai Alpha xem như có chút tiến triển, ít ra Giang Thiệu Thành không còn khăng khăng “khuyên chia tay”.

Đúng lúc ấy, điện thoại Bùi Phong đổ chuông. Nhạc chuông là một bản tình ca đang hot cậu đặt riêng cho sư phụ. Bùi Phong bắt máy, giọng dịu dàng: “Alo? Sao gọi cho em? Anh còn chưa ngủ à?”

Giang Thiệu Thành lập tức dựng tai nghe.

Đầu dây kia, Giang Thiệu Vũ hỏi: “Anh dậy lấy nước uống, thấy cửa phòng em vẫn mở, trong phòng lại không có ai. Đêm hôm khuya khoắt mà em đi đâu vậy?”

Bùi Phong liếc anh cả một cái rồi đáp: “Có một người bạn ghé tìm em, em đang uống trà với anh ấy ở quán đối diện căn cứ. Nói chuyện xong em sẽ về, anh ngủ trước đi.”

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ lạnh lẽo — bạn? Bạn nào nửa đêm hẹn uống trà? Anh kìm nghi hoặc, giả vờ bình tĩnh: “Ừm, vậy em nhớ về sớm nhé. Anh ngủ trước.”

Cúp máy, Giang Thiệu Vũ thay quần áo rồi bước thẳng ra khỏi ký túc, tới quán trà trước cổng căn cứ.

Lúc 1 giờ 30 sáng, trong nhà hàng không có nhiều khách. Bùi Phong và Giang Thiệu Thành vừa hay chọn một phòng riêng gần cửa sổ. Từ xa, Giang Thiệu Vũ đã trông thấy hai người họ đang ngồi đối diện nhau ở tầng hai, cạnh cửa sổ, Tiểu Bùi cười tươi rói, còn Giang Thiệu Thành thì mặt lạnh như tiền.

Giang Thiệu Vũ: “?”

Gì đây? Người nửa đêm khuya khoắt chạy đến tìm Bùi Phong ra ngoài nói chuyện lại là anh cả?

Giang Thiệu Vũ cau mày, bước nhanh lên tầng hai, đẩy cửa bước vào.

Hai người đang trò chuyện, thấy Giang Thiệu Vũ xuất hiện ở cửa, , đều khựng lại một chút.

Bùi Phong lập tức bước đến trước mặt anh: “Sao anh lại đến đây?”

Giang Thiệu Vũ lách qua người Bùi Phong, đi đến cạnh bàn, nhìn về phía anh cả và hỏi: “Nửa đêm nửa hôm anh gọi Tiểu Bùi ra đây làm gì?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều hơi ngượng ngùng.

Giang Thiệu Vũ nhìn sang Bùi Phong: “Tiểu Bùi, em nói.”

Bùi Phong đành mỉm cười nhẹ, uyển chuyển nói: “Anh cả thấy tin trên Weibo, lo cho chúng ta, nên bay gấp đến Thủ Đô, tìm em hỏi rõ chuyện của hai đứa.”

Giang Thiệu Vũ biết chắc chắn không đơn giản như vậy. Với hiểu biết của anh về anh cả, đây chắc chắn là lặn lội đường xa tới tận nơi để tra hỏi, muốn đích thân thuyết phục Bùi Phong rút lui. Dù sao trước đó anh cả cũng từng nhiều lần khuyên anh đừng qua lại với Bùi Phong.

Anh cả không thích Bùi Phong, điểm này Giang Thiệu Vũ hiểu rõ hơn ai hết.

Khoảnh khắc bước vào phòng lúc nãy, không khí trong phòng cũng rất là lạ.

Giang Thiệu Vũ nhướng mày, ngồi xuống đối diện Giang Thiệu Thành, lạnh nhạt nói: “Anh đang bắt nạt Tiểu Bùi sau lưng em đấy à?”

Giang Thiệu Thành: “!!!”

Bắt nạt Tiểu Bùi? Má nó!

Trong mắt em, Bùi Phong dễ bị bắt nạt thế sao? Rõ ràng nó là chó sói, chỉ có em coi nó như cún con vô hại thôi!

Giang Thiệu Thành bực bội: “Anh chẳng phải lo cho em sao, sợ em bị lừa! Em tin nó vậy à? Nó mới hơn hai mươi, hứa hẹn gì cho em? Có năng lực mang hạnh phúc cho em à?”

Giang Thiệu Vũ bình thản: “Em có năng lực mang hạnh phúc cho cậu ấy, vậy không được sao?”

Bùi Phong: “……”

Cảm giác được sư phụ bênh vực thật là sướng quá đi~

Giang Thiệu Thành tức đến mức suýt phát bệnh tim.

Cải trắng nhà mình đúng là mọc chân rồi, cứ khăng khăng chạy đến bên sói con? Còn che chở cho nó nữa chứ!

Giang Thiệu Vũ nói: “Tiểu Bùi rất tốt. Là em muốn ở bên cậu ấy, nếu anh có ý kiến gì thì nhắm vào em đi.”

Bùi Phong đứng bên cạnh cố nhịn cười.

Giang Thiệu Thành tức đến mức muốn hộc máu.

Hai đứa này đang khoe tình cảm trước mặt mình là sao? Chẳng lẽ mình thành kẻ ác đi phá đôi uyên ương rồi?

Còn chưa kết hôn mà đã thiên vị Bùi Phong, chỗ nào cũng bảo vệ con sói con này?

Giang Thiệu Vũ nghiêm túc nói: “Anh, em hiểu những lo lắng của anh. Nhưng anh yên tâm, người mà em chọn sẽ không sai đâu.”

Giang Thiệu Thành chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật liên hồi, đau đầu đến mức phải phất tay: “Được được được, em cứ bảo vệ nó đi!”

Thôi thì hôm nay nể mặt em trai một chút, tạm tha cho Bùi Phong. Huống hồ, biểu hiện của Bùi Phong cũng không tệ, có kế hoạch cho tương lai, xem như cũng có chút trách nhiệm.

Nếu sau này Bùi Phong dám phụ lòng Giang Thiệu Vũ, anh tuyệt đối sẽ xé xác cậu ta ra thành từng mảnh!

Giang Thiệu Thành tức tối bỏ đi.

Trên đường về, Giang Thiệu Vũ nhìn sang Bùi Phong, hỏi: “Anh ấy nói gì với em? Có phải uy h**p em đừng ở bên anh không?”

Bùi Phong cười nói: “Anh cả cũng vì lo cho anh thôi, sợ em không nghiêm túc với anh, nên mới đến xác nhận thái độ của em.”

Giang Thiệu Vũ hơi nhíu mày, đang định mở miệng an ủi đồ đệ thì Bùi Phong đột nhiên nắm lấy tay anh, khẽ nói: “Không sao đâu. Chỉ cần anh công nhận em, những khó khăn khác, em sẽ tự nghĩ cách vượt qua.”

Dù đội tuyển quốc gia thay phiên nhau hành hạ cậu, hay anh cả đích thân vượt nghìn dặm đến uy h**p… cậu cũng không sợ.

Vì cậu biết, trong lòng Giang Thiệu Vũ có cậu, đó mới là điều quan trọng nhất.

Đặc biệt là vừa rồi, khi Giang Thiệu Vũ bảo vệ cậu, thật sự khiến lòng cậu ấm áp.

Một người sư phụ lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, chỉ duy nhất với cậu mới chịu mở lòng, chỉ duy nhất với cậu là tin tưởng và cưng chiều, thậm chí ngay cả trước mặt người nhà cũng không muốn để cậu bị ấm ức.

Bùi Phong cảm thấy, mình đúng là Alpha may mắn nhất trên đời.

Hết chương 04


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 220: Công khai – Đám cưới 04
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...