Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 204: Hoàn chính văn

1@-

Chương 204

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sáng hôm sau, khi Bùi Phong tỉnh dậy thì Giang Thiệu Vũ đang nấu ăn trong bếp.

Bùi Phong bước đến bên cạnh anh, mỉm cười nói: “Sư phụ dậy sớm vậy sao?”

Đối diện với nụ cười thẳng thắn của Alpha, tim Giang Thiệu Vũ khẽ rung lên, nhưng anh vẫn giữ vẻ bình thản, lặng lẽ dời ánh mắt đi: “Đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn sáng.”

Bùi Phong vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, quay lại phòng ăn thì bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn. Cậu bưng bát mì lên, ăn ngấu nghiến hết sạch, rồi quay sang nhìn Giang Thiệu Vũ, dò xét hỏi: “Đêm qua em bị sốt, còn mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.”

Nghĩ đến cảnh tối qua bị Bùi Phong “hôn trong mơ”, Giang Thiệu Vũ cảm thấy lúng túng trong lòng, khẽ nói: “Đỡ sốt chút nào chưa?”

Bùi Phong cười rạng rỡ: “Ngủ một giấc là khỏi rồi.” Cậu ngừng một chút, lại hỏi tiếp: “Sư phụ không tò mò em đã mơ thấy gì à?”

Giang Thiệu Vũ nói: “Chỉ là mơ thôi, không cần coi là thật.”

Cảnh thân mật tối qua hiện lên trong đầu, Bùi Phong nhớ rất rõ, sư phụ không chống cự quyết liệt, cũng không nổi giận, chỉ thụ động tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của mình, thậm chí còn chủ động hé miệng phối hợp một lần…

Điều đó chứng tỏ, sư phụ không ghét sự gần gũi như vậy. Thậm chí còn có vẻ đắm chìm trong đó?

Sau đó là do cậu hôn quá mãnh liệt, suýt nữa làm rách môi người ta, lúc đó Giang Thiệu Vũ mới dùng sức đẩy cậu ra.

Nếu để Giang Thiệu Vũ biết rằng Bùi Phong thực ra vẫn tỉnh táo, thì coi như xong đời. Chuyến đi lần này có khi cũng sẽ kết thúc trong không vui. Vậy nên… cứ giả vờ là một giấc mơ thôi.

Bùi Phong không tiếp tục chủ đề đó nữa, mỉm cười nói: “Cũng đúng, chỉ là mơ thôi mà.” Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài, nói: “Xem ra tuyết còn rơi thêm hai ngày nữa. Trong tủ lạnh còn đủ đồ ăn cho một tuần, chúng ta đợi đến trạm tiếp theo rồi bổ sung tiếp nhé?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Được. Anh lên phòng xem điện thoại một lát, em chơi với Đậu Đậu đi.”

Anh kiếm đại một cái cớ, đứng dậy lên lầu, đóng cửa phòng lại.

Tối qua, anh căn bản không ngủ ngon.

Trong mơ, những hình ảnh Bùi Phong hôn anh cứ lặp đi lặp lại, sự nhiệt tình của Alpha hoàn toàn cuốn lấy anh, nhiệt độ nóng bỏng lúc hôn như vẫn còn in lại trên môi. Sáng dậy, cơ thể thậm chí còn có phản ứng sinh lý.

Giang Thiệu Vũ không thể tin được, vội vào phòng tắm tắm nước lạnh. Từ sau khi phân hóa thành Omega, anh chưa từng có phản ứng sinh lý với một Alpha nào.

Trước đây, mỗi lần Alpha đến gần, anh chỉ thấy ghê tởm và chán ghét.

Nhưng đổi lại là Bùi Phong, anh lại cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Nghĩ kỹ lại, nếu tối qua là một Alpha khác cưỡng hôn anh, thì giờ tên đó chắc đã bị anh đánh vào viện rồi.

Thế mà, với Bùi Phong, anh lại luôn mềm lòng. Có lẽ không đơn thuần chỉ là tình cảm sư đồ, mà là… anh cũng có chút rung động với Tiểu Bùi.

Tình cảm của anh dành cho Tiểu Bùi không mãnh liệt và rõ ràng như Tiểu Bùi dành cho anh, bởi anh vốn là người lạnh nhạt, kín đáo, cũng không quen với việc chủ động thổ lộ.

Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng anh, Tiểu Bùi là người đặc biệt.

Giang Thiệu Vũ ngồi đầu giường, suy nghĩ rất lâu.

Thật ra, anh không bài xích chuyện yêu đương, chỉ là trước đây chưa từng gặp một Alpha khiến anh buông bỏ được cảnh giác.

Trước kia, anh từng bị rối loạn pheromone, giống như một con thú hoang nhạy cảm, luôn bao bọc bản thân bằng những chiếc gai sắc nhọn, bất kỳ Alpha nào đến gần cũng bị anh xem là mối đe dọa và không thương tiếc tấn công.

Thế nhưng, khi Bùi Phong đến gần, anh lại vô thức thu lại sự sắc bén trên người, sợ làm tổn thương đối phương.

Sự “quan tâm đặc biệt” dành cho Tiểu Bùi đó, chẳng lẽ chỉ là tình nghĩa sư đồ thôi sao?

Đây không phải là lần đầu tiên anh phá vỡ nguyên tắc của mình trước mặt Bùi Phong.

Trước khi về nước, anh chưa từng nghĩ sẽ ở bên một Alpha. Mỗi khi tưởng tượng ra việc bị người khác hôn, ôm, thậm chí bị đánh dấu hoàn toàn bởi một Alpha, anh liền muốn động tay động chân. Nhưng bây giờ, sau khi suy nghĩ nghiêm túc… nếu người đó là Tiểu Bùi, thì thật ra cũng không quá khó để chấp nhận.

Buổi chiều, tuyết ngừng rơi, mặt trời treo cao trên bầu trời, nhưng do tuyết phủ kín đường, họ vẫn không thể rời khỏi Tân Châu.

Hai ngày tiếp theo, họ cùng nhau trải qua một quãng thời gian yên bình và ấm áp trong chiếc xe nhà di động.

Bùi Phong chăm sóc sư phụ rất chu đáo, mỗi ngày đều tự tay vào bếp nấu những món mà Giang Thiệu Vũ thích ăn, rảnh rỗi thì dắt Đậu Đậu đi chơi tuyết. Cả thế giới dường như chỉ còn lại ba người bọn họ.

Một thế giới yên tĩnh như thế này rất dễ khiến lòng người cũng trở nên an yên. Giang Thiệu Vũ càng thêm xác định, điều anh thích nhất thật ra chính là những ngày tháng “năm tháng bình yên” như thế này.

Ban đầu anh định sau ba năm nữa, khi không còn làm huấn luyện viên đội tuyển quốc gia nữa, sẽ mua một chiếc xe nhà di động, dẫn theo Đậu Đậu chu du khắp Trung Quốc, sống một cuộc sống nhàn nhã thảnh thơi vài năm.

Giờ đây, Bùi Phong đã giúp anh thực hiện tâm nguyện đó sớm hơn dự định.

Hai người cùng du lịch, dĩ nhiên thú vị hơn là đi một mình. Họ có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện.

Vài ngày sau, tuyết ngừng rơi, giao thông ở các nơi tại Tân Châu bắt đầu khôi phục, Bùi Phong lại lên đường lái xe.

Hai người cứ đi rồi lại dừng, dấu chân gần như in khắp nửa Trung Quốc, từ phương Bắc lái thẳng xuống tận phương Nam.

Vì bằng lái xe của Giang Thiệu Vũ được thi ở nước ngoài nên không được công nhận ở trong nước, vì vậy suốt chuyến đi này đều do Bùi Phong cầm lái.

Có một đoạn đường đặc biệt dài, Bùi Phong lái liên tục 8 tiếng đồng hồ, đến khi trời đã tối. Giang Thiệu Vũ lo cậu quá mệt, bèn nói: “Đêm nay đừng chạy đường đêm nữa, mai đến cũng được thôi, tìm một trạm dừng trên cao tốc nghỉ lại đi.”

Bùi Phong từ trước đến giờ vẫn luôn nghe lời sư phụ, liền mở định vị tìm trạm dừng cao tốc gần nhất, lái xe vào đó.

Trạm dừng khá náo nhiệt, có không ít xe khách của các đoàn du lịch dừng chân nghỉ ngơi tại đây.

Du khách từ các đoàn du lịch rộn ràng kéo nhau đi vệ sinh, hết xe này rời đi lại có xe khác nối tiếp vào.

Bùi Phong nói khẽ: “Chỗ này hơi ồn, may mà kính xe cách âm tốt, đêm nay nghỉ tạm ở đây vậy.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Anh ra siêu thị mua ít đồ, em dắt Đậu Đậu đi dạo đi, nó cũng sắp buồn phát điên rồi.”

Bùi Phong gật đầu, dắt Đậu Đậu xuống xe đi dạo.

Giang Thiệu Vũ vào siêu thị. Cái cốc của anh hôm qua bị Đậu Đậu làm vỡ, ban đầu anh chỉ định mua một cái cốc mới để uống nước, tiện thể đi dạo quanh siêu thị. Khi lấy được cốc, anh thấy trên kệ đồ ăn vặt có loại bánh chocolate quen thuộc, còn có cả các loại hạt, bèn tiện tay mua mấy gói mang về.

Bùi Phong dắt chó về xe, thấy trên bàn ăn chất đầy đồ ăn vặt, mặt đầy ngạc nhiên: “Cái này là…?”

Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Mua cho em đấy. Anh nhớ em thích ăn mấy món này.”

Bùi Phong hồi còn ở ACE vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, ngày nào cũng kè kè đồ ăn vặt bên người, mê nhất là chocolate và các loại hạt. Không ngờ sư phụ vẫn còn nhớ.

Bùi Phong mở gói hạt, mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn sư phụ! Toàn là mấy cái em thích ăn.”

Gặp ánh mắt phấn khích của cậu, khóe miệng Giang Thiệu Vũ không kìm được hơi cong lên.

Quả thật giống hệt một chú chó lớn được chủ nhân cho ăn, liền vui mừng vẫy đuôi không ngừng.

Thực ra, Tiểu Bùi rất dễ dỗ. Chỉ cần đối xử tốt với cậu một chút, cậu liền vui vẻ ngay. Lòng Giang Thiệu Vũ mềm lại, giọng cũng dịu đi: “Em không cần lúc nào cũng chiều theo khẩu vị của anh. Anh ăn nhạt, nhưng em muốn ăn gì thì cứ ăn, anh sẽ không can thiệp.”

“Vậy thì em không khách sáo nữa.” Bùi Phong mở gói hạt, vừa cười vừa nhai rôm rốp.

Giang Thiệu Vũ vốn không hứng thú với mấy món ăn vặt này, nhưng nhìn Bùi Phong ăn ngon lành như vậy, tâm trạng anh cũng tự nhiên trở nên tốt hơn.

Khoảng thời gian này, Bùi Phong vẫn luôn nhường nhịn anh.

Nhưng anh không muốn để Tiểu Bùi lấy anh làm trung tâm cho mọi thứ. Những sở thích riêng của Bùi Phong, anh sẽ hiểu và tôn trọng.

Nghỉ lại một đêm ở trạm dừng cao tốc, sáng hôm sau Bùi Phong tiếp tục lái xe lên đường. Đến trưa, họ tới một thành phố ven biển phía Nam, rồi đi phà đến Á An.

Á An là điểm kết thúc trong kế hoạch chuyến đi lần này, một hòn đảo xinh đẹp với phong cảnh hữu tình.

So với băng tuyết ngập trời ở phương Bắc, mùa đông trên hòn đảo lại có cây cối xanh tươi, hoa nở rực rỡ, bầu trời xanh biếc như được rửa sạch, lá cọ khổng lồ lay động trong gió, gió biển thổi tới mang theo mùi vị ẩm ướt của nước biển.

Giang Thiệu Vũ hạ kính xe, cảm nhận làn gió biển mát lạnh, ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ của trời xanh biển biếc, Đậu Đậu cũng phấn khích sủa không ngừng.

Bùi Phong dừng xe bên một bãi biển riêng, hai người thay sang áo thun ngắn tay mát mẻ rồi xuống xe hít thở không khí.

Nửa tháng trời, từ cực Bắc đến cực Nam, trải qua những thay đổi khí hậu khác nhau, nhìn thấy phong tục và con người khác nhau, chuyến đi này thực sự rất có ý nghĩa.

Bùi Phong chọn điểm dừng chân cuối cùng ở Á An, nơi có phong cảnh tuyệt đẹp này chính là để nghỉ ngơi thư giãn một chút.

Bùi Phong đi chân trần trên bãi cát trắng, mỉm cười nói: “Sư phụ, em đã thuê lại bãi biển này và biệt thự có hồ bơi gần đây, mấy ngày tới sẽ không ai làm phiền chúng ta. Đi đường dài quá mệt rồi, nhân tiện nghỉ ngơi một chút.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, anh thì không thấy mệt lắm, em lái xe mới vất vả. Nghỉ vài hôm rồi hãy quay về.”

Bùi Phong nói: “Á An mùa đông mà vẫn 28 độ, thời tiết dễ chịu thật. Bảo sao nhiều người phương Bắc lại đến đây tránh rét.” Cậu quay sang nhìn Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ đã bao giờ nghĩ đến chuyện sau này sẽ đến đây dưỡng già chưa?”

Giang Thiệu Vũ hơi sững người, cau mày nói: “Mới hơn hai mươi tuổi, đã nghĩ đến chuyện dưỡng già rồi à?”

Bùi Phong cười gãi đầu: “Em chỉ tiện miệng hỏi thôi. Em thật sự rất thích thành phố này, không biết sư phụ có thích không?”

Giang Thiệu Vũ im lặng một lúc, rồi nói: “Ừm, anh cũng khá thích, khí hậu đúng là rất tốt.”

Hai người tản bộ dọc bờ biển một lúc, Bùi Phong sau đó đi siêu thị gần đó để mua thêm đồ dự trữ, mua rất nhiều rau, hoa quả và thịt. Trở về biệt thự thuê, Bùi Phong nhìn đồng hồ rồi nói: “Sư phụ, anh đưa Đậu Đậu ra bãi biển chơi đi, em chuẩn bị bữa tối.”

Giang Thiệu Vũ: “Để anh giúp em nhé?”

Bùi Phong lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, em chỉ xào hai món thôi, rất nhanh.”

Giang Thiệu Vũ không cố thêm, dắt Đậu Đậu đi dạo trên bãi cát.

Lần đầu tiên chơi trên cát, Đậu Đậu phấn khích lăn lộn khắp nơi. Giang Thiệu Vũ dắt dây chó từ xa, gió biển thổi bay vạt áo sơ mi của anh, làm rối tóc anh, khiến cả người trông thật nhẹ nhàng, thanh thoát.

Bùi Phong mỉm cười nhìn cảnh tượng ấy, lấy điện thoại chụp lại một tấm ảnh. Trong ảnh, sư phụ thật sự rất đẹp, thần thái thư thái, thả lỏng như vậy, là điều chưa từng thấy khi còn ở đội tuyển quốc gia.

Bữa tối hôm đó rất thịnh soạn.

Bùi Phong hấp cá, còn xào cánh gà, sườn và hai món chay, lại khui thêm một chai rượu vang đỏ nồng độ thấp. Hai người ăn tối trên ban công của biệt thự riêng.

Giang Thiệu Vũ nhìn bàn ăn đầy đủ món cùng rượu vang, thắc mắc hỏi: “Hôm nay là ngày lễ gì sao? Sao lại thịnh soạn thế?”

Bùi Phong đáp: “Hôm nay là ngày 27 tháng 1. Tình nghĩa sư đồ của chúng ta đến hôm nay vừa tròn 7 năm. Ngày 27 tháng 1 bảy năm trước, anh đồng ý nhận em làm đệ tử, em dâng trà chính thức bái sư. Sư phụ quên rồi à?”

Giang Thiệu Vũ nghĩ kỹ lại, quả thật năm đó Bùi Phong đã lặn lội đến căn cứ ACE ở thành phố Tinh giữa mùa đông để bái sư. Ngày cụ thể thì anh đã quên từ lâu, không ngờ Tiểu Bùi lại nhớ rõ đến vậy.

Anh đã dạy Bùi Phong trong một năm, rời giới eSports 5 năm, sau khi về nước lại thi đấu quốc tế thêm một năm. Hai người họ đã quen nhau 7 năm rồi.

Thời gian trôi thật nhanh.

Giang Thiệu Vũ ngồi xuống bên bàn, nhìn Bùi Phong hỏi: “Vậy nên, em muốn kỷ niệm ‘ngày bái sư’ sao?”

Bùi Phong mỉm cười đưa cho anh bộ dao nĩa: “Cũng có thể nói vậy. Với em, ngày bái sư quan trọng chẳng khác nào ngày lễ. Năm đó nếu anh không nhận em làm đồ đệ, thì sẽ chẳng có Fred của ngày hôm nay. Khi đó em mới mười mấy tuổi, nổi loạn, kiêu ngạo, tưởng mình đánh được 2500 điểm là giỏi lắm rồi. Mãi đến khi gặp anh, em mới hiểu con đường eSports không hề dễ đi, và bản thân em còn kém xa so với tưởng tượng.”

Cậu giơ ly rượu đỏ trong tay lên, nghiêm túc nhìn Giang Thiệu Vũ: “Cảm ơn anh khi đó không chê em, chịu nhận em làm đồ đệ, từng chút một dạy dỗ em, bồi dưỡng nên người tự do đầu tiên thực sự của thế giới. Em luôn mang trong lòng sự biết ơn đối với sư phụ.”

Tim Giang Thiệu Vũ khẽ rung động, ánh mắt chân thành của Tiểu Bùi khiến anh hoàn toàn không thể từ chối. Anh nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với Bùi Phong. Trong ly không có nhiều rượu, Bùi Phong uống cạn một hơi, Giang Thiệu Vũ cũng rất nể mặt mà cạn theo.

Bùi Phong mỉm cười nói: “Chúng ta quen nhau đã 7 năm rồi, sau này, ngày 27 tháng 1 hãy xem như là ngày kỷ niệm bái sư đi. Sư phụ, ăn nhiều một chút nhé.”

Giang Thiệu Vũ nhận lấy đôi đũa, bắt đầu ăn cơm.

Tay nghề nấu ăn của Bùi Phong quả thật càng ngày càng tiến bộ, cá hấp có vị tươi ngon, cánh gà và sườn những món khó nhằn cũng được nấu vừa tới. Giang Thiệu Vũ hiếm khi ăn nhiều hơn thường lệ.

Sau bữa tối, Bùi Phong dẫn Giang Thiệu Vũ đi dạo bên bờ biển.

Ánh hoàng hôn phủ xuống mặt biển, sóng nước lấp lánh được nhuộm thành sắc vàng rực rỡ. Tiếng sóng vỗ bờ rì rào bên tai, giữa cảnh biển trời hòa làm một, hai người và một chú chó nhỏ sóng bước trên bãi cát, một khung cảnh ấm áp không nói nên lời.

Bỗng nhiên, Bùi Phong dừng bước, quay đầu nhìn Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, sau này, em có thể tiếp tục ở bên anh được không?”

Giang Thiệu Vũ sững người, quay đầu nhìn Bùi Phong.

Ánh mắt Alpha kia chân thành và rực cháy, cậu chăm chú nhìn thẳng vào mắt Giang Thiệu Vũ, từng chữ rõ ràng: “Không phải với tư cách đệ tử, mà là với tư cách bạn trai, được không?”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Giọng nói của Bùi Phong hòa trong tiếng sóng biển, nghe như một giấc mơ, không chân thật. Cậu dịu dàng nói: “Bảy năm qua, em kính trọng, ngưỡng mộ anh. Là đệ tử, cũng là fan cuồng số một của anh. Nhưng từ giờ trở đi, em muốn yêu anh, bảo vệ anh, làm Alpha của anh,  có được không?”

“Ngày 27 tháng 1 bảy năm trước là ngày em bái sư, em muốn từ hôm nay, biến nó thành ngày chúng ta bên nhau. Được không?”

Giang Thiệu Vũ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, não anh trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Bùi Phong không phải lần đầu tỏ tình với anh, nhưng lần này…

Đối mặt với Tiểu Bùi nhiệt thành, thẳng thắn, chân thành. Đối mặt với một Alpha mà anh cũng đã rung động từ lâu, anh còn lý do gì để từ chối nữa chứ?

Giang Thiệu Vũ khẽ đáp: “Được.”

Gió biển làm lời nói của anh tản đi, khi đến tai Bùi Phong thì trở nên mơ hồ không rõ. Bùi Phong ngây người, mở to mắt không dám tin: “Sư phụ, anh vừa nói gì vậy?”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Bùi Phong xúc động hỏi dồn: “Anh đồng ý rồi phải không? Em không nghe nhầm đấy chứ?”

Nhìn gương mặt đỏ bừng vì xúc động của Alpha trước mặt, khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ cong lên, lặp lại: “Anh nói, được.”

Sợ sư phụ đổi ý, Bùi Phong vội vàng lấy ra một chiếc hộp từ trong túi áo. Trong hộp là một cặp dây chuyền đôi được đặt làm riêng, trên đó khắc chữ tiếng anh Wing và Fred.

Giọng Bùi Phong hơi run run: “Đây là tín vật mà em đã chuẩn bị từ lâu. Em nghĩ nếu trong chuyến đi này sư phụ đồng ý với em, em sẽ tặng anh cặp dây chuyền này. Còn nếu anh không đồng ý… thì sau này em sẽ tìm cơ hội khác để tặng cho anh.”

Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng cúi đầu, ý bảo Bùi Phong đeo lên cho anh.

Bùi Phong lập tức đeo sợi dây chuyền khắc chữ “Fred” lên cổ Giang Thiệu Vũ, còn sợi khắc chữ “Wing” thì đeo lên ngực mình. Sau đó, cậu vui vẻ cười nói: “Sau này, chúng ta chính là duy nhất của nhau. Em hứa sẽ một lòng một dạ với sư phụ.”

Giang Thiệu Vũ khẽ nói: “Alpha mà anh có thể chấp nhận, chỉ có em.”

Alpha mà anh có thể chấp nhận, chỉ có em

Đây là lời nói còn lay động lòng người hơn cả “Anh yêu em”.

Cậu là ngoại lệ duy nhất trong lòng sư phụ, thật là vinh hạnh biết bao!

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Bùi Phong bị niềm vui mãnh liệt nhấn chìm, cậu xúc động ôm chầm lấy Giang Thiệu Vũ, không chút do dự mà hôn xuống.

Lần này, cả hai người đều hoàn toàn tỉnh táo.

Giang Thiệu Vũ vẫn không hề chống cự. Anh nhắm mắt lại, chủ động hé miệng đón nhận nụ hôn nồng nhiệt và thẳng thắn của Alpha. Hương vị pheromone quen thuộc tràn vào khoang miệng, nhiệt tình như muốn hòa tan anh.

Từ xa, mặt trời vàng rực đang dần lặn xuống dưới đường chân trời. Trời sẫm lại, những vì sao trên trời như đang chứng kiến tình cảm thuần khiết giữa hai người.

Bảy năm trước vào ngày này, cậu nhóc Bùi Phong vượt ngàn dặm đến thành phố Tinh bái sư học nghệ, Giang Thiệu Vũ chính thức nhận cậu làm đệ tử.

Bảy năm sau, vào chính ngày này, một người là huấn luyện viên vàng của đội tuyển quốc gia, một người là người chơi tự do số một thế giới, thiên tài MVP vượt trội…

Họ đã từ sư đồ trở thành người yêu.

Bị đồ đệ ôm hôn, ban đầu Giang Thiệu Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng nụ hôn dịu dàng và nồng nhiệt của Bùi Phong nhanh chóng khiến anh chìm đắm trong đó.

Từ nay, ngày 27 tháng 1 không chỉ là ngày kỷ niệm bái sư, mà còn là ngày kỷ niệm chính thức bên nhau của họ.

Bùi Phong tin rằng, sư phụ sẽ không dễ dàng dao động.

Một khi đã thừa nhận, đã chấp nhận cậu… thì những ngày tháng về sau, họ sẽ mãi là duy nhất của nhau.

Giống như lời Giang Thiệu Vũ nói: “Alpha mà anh có thể chấp nhận, chỉ có em.”

Với Bùi Phong, người khiến cậu khắc cốt ghi tâm, muốn dùng cả đời để bảo vệ, cũng chỉ có Giang Thiệu Vũ mà thôi.

Tên Wing và Fred sẽ mãi mãi được đặt cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.

-Hết chính truyện-


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 204: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...