Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 171

1@-

Chương 171

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trận đấu kết thúc, năm người trong phòng cách âm đều tháo tai nghe xuống.

Lão Lâm quay người lại ôm chặt lấy Chu Chu trong sự phấn khích, Diệp Tử mỉm cười quay đầu nói chuyện với Thư Thần, gò má Thư Thần đỏ bừng, còn Bùi Phong thì mỉm cười, quay đầu nhìn về phía khu vực huấn luyện viên dưới sân khấu.

Ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Giang Thiệu Vũ.

Khoảnh khắc đối diện đó như xuyên qua không gian và thời gian, cả hai đều mang tâm trạng phức tạp.

Năm đó, đội tuyển vô danh ACE lọt vào giải đấu chuyên nghiệp hạng A, ngay trận đầu tiên đã đối đầu với đối thủ mạnh JZ. Giới bên ngoài đều không tin đội ACE có thể thắng, nhưng trong ván quyết định cuối cùng, Giang Thiệu Vũ đã có pha quét sạch bốn người trong chế độ giới hạn, kết thúc trận đấu.

Khi đó, Bùi Phong còn trẻ tuổi đã phấn khích đứng bật dậy dưới khán đài, vỗ tay cổ vũ cho sư phụ mình.

Giờ đây, với tư cách là người kế thừa của Wing Thần, Bùi Phong ra mắt trên sân khấu giải quán quân thế giới, ngay trận mở màn đã chạm trán đối thủ mạnh là đội tuyển Đức. Đội Trung Quốc cũng không được đánh giá cao, nhưng kết quả, vẫn là Bùi Phong trong ván quyết định quét sạch bốn người, kết thúc trận đấu!

Kết quả tương tự năm xưa, nhưng lần này là Giang Thiệu Vũ ngồi dưới khán đài, chứng kiến đệ tử mình tung hoành ngang dọc.

Quả đúng là sư đồ, khả năng ra quyết định và kiểm soát trong thời khắc then chốt như thể được sao chép lại. Cả hai đều có thể xoay chuyển cục diện trong thế trận bất lợi.

Dưới khán đài, Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng nhếch môi, khẽ gật đầu với Bùi Phong.

Bùi Phong cũng nở một nụ cười rạng rỡ với Giang Thiệu Vũ.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau này đã được camera tại hiện trường bắt trọn, phát trên màn hình livestream.

Trong phòng phát sóng trực tiếp trong nước, giọng của hai bình luận viên đều trở nên phấn khích đến mức tăng cao một tông: “Chúc mừng đội Trung Quốc giành chiến thắng 2:1 trước đối thủ mạnh nhất bảng đội Đức, liên tiếp giành thắng lợi trên hai bản đồ ‘Ẩm thực phố đi bộ’ và ‘Khu vườn hậu cần!”

“Năm đó, lần đầu tiên Wing thần ra mắt ở giải A League cũng là một pha 4 kill trong ván quyết định để kết thúc trận đấu. Hôm nay, Fred cũng 4 kill kết thúc trận đấu, là trùng hợp, hay là sự an bài của số phận?”

“Đây mới chính là sự kế thừa thực sự giữa thầy và trò!”

Khu vực bình luận trực tiếp bị người xem phấn khích spam đầy những dãy 666.

Đặc biệt là những fan lâu năm của đội ACE, trận đấu này đã khiến họ xúc động đến rơi nước mắt.

Sự hy sinh mà Lão Lâm và Chu Chu đã làm vì cả đội, Diệp Tử chủ động phối hợp với Bùi Phong; Thư Thần với kỹ năng hỗ trợ đỉnh cao, cùng với việc cả 4 người của đội ACE vào thời khắc cuối cùng đã dành trọn niềm tin cho Bùi Phong!

Tựa như đội ACE của năm đó sống lại.

Không ít fan kỳ cựu cảm thán: “Giá mà đội ACE không tan rã thì tốt biết mấy.”

“Nếu năm đó đội ACE không giải tán, sau khi Fred lên làm đội trưởng, có khi họ đã giành liên tiếp nhiều cup quán quân?”

Đáng tiếc là không có giá như, giả thiết đó cũng không thể nào kiểm chứng.

Việc đội ACE tan rã là điều khiến người ta tiếc nuối, nhưng cũng chính vì thế mà giới eSports mới có được streamer nổi tiếng Fred, đội trưởng đội YY – Diệp Khinh Danh, đội trưởng JZ – Lâm Hạo Ngạn, đội trưởng HW – Chu Dật Nhiên, ba vị đội trưởng của các đội vô địch giải A League trong nước!

Người duy nhất khiến người ta xót xa là Thư Thần, những năm qua âm thầm ngồi ghế dự bị, không mấy ai biết đến, nay cuối cùng cũng tỏa sáng trở lại trên sân khấu thế giới.

Đủ thấy ánh mắt chọn người của Giang Thiệu Vũ độc đáo đến nhường nào.

Năm đó, những người đồng đội và đệ tử mà anh chọn, sau khi anh rời đi, từng người một đều trở nên xuất sắc vượt bậc. Vậy thì, lần này, đội tuyển quốc gia do chính tay anh lựa chọn, biết đâu lại có thể tạo nên kỳ tích một lần nữa!

“Có lẽ, chúng ta có thể đặt thêm chút kỳ vọng và niềm tin vào đội tuyển quốc gia!” Hai bình luận viên nhìn nhau, phấn khích nói, “Trước trận đấu, rất nhiều người nghĩ rằng chúng ta không thể thắng được đội Đức, nhưng kết quả lại là chúng ta đã chiến thắng! Vậy thì các trận tiếp theo gặp Canada và Tây Ban Nha, liệu chúng ta cũng có thể thắng không?”

“Cứ mạnh dạn mà nói, tôi nghĩ với đà hiện tại của đội tuyển Trung Quốc, vượt qua vòng bảng không thành vấn đề!”

“Tôi cũng nghĩ vậy! Trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào 2 giờ chiều ngày 5/12 theo giờ California, tức 5 giờ sáng ngày 6/12 theo giờ Trung Quốc, đối thủ là Canada. Các khán giả quan tâm có thể đặt báo thức trước, cùng đón xem màn trình diễn tuyệt vời của các tuyển thủ nhé!”

Sau trận đấu, Bùi Phong cùng đồng đội sang phòng cách âm của đội Đức để bắt tay.

Các tuyển thủ đội Đức sắc mặt không mấy dễ coi. Dù sao thì trước trận họ vẫn luôn nghĩ rằng sẽ thắng Trung Quốc 2-0, ai ngờ lại bị lật ngược 1-2. Nếu trận sau đội Trung Quốc tiếp tục thắng Canada và Tây Ban Nha thì vị trí đầu bảng F sẽ thuộc về đội Trung Quốc, còn đội Đức rất có thể sẽ rơi xuống hạng nhì!

Đội trưởng Caesar nhíu chặt lông mày, mãi đến khi cửa phòng cách âm được đẩy ra, anh ta mới đứng dậy, bắt tay với các thành viên đội Trung Quốc.

Sau khi đội Đức rời sân khấu, các thành viên đội Trung Quốc cũng trở về hậu trường.

Trong hậu trường, Giang Thiệu Vũ dẫn theo các tuyển thủ khác đang đợi họ. Vừa thấy 5 người quay lại, Hoa Nhiên lập tức phấn khích chạy tới ôm chầm lấy Thư Thần, cười nói: “Anh Thần hôm nay ngầu quá trời!”

Thư Thần: “……”

Nhiều đồng đội như vậy, tại sao cứ phải dồn sự chú ý vào một người mắc chứng sợ giao tiếp như tôi?

Gương mặt Thư Thần đỏ bừng, tay chân luống cuống, trong mắt Hoa Nhiên lại càng thấy đáng yêu hơn.

Lưu Thiếu Châu mỉm cười bước đến, nói với Bùi Phong: “Làm tốt lắm.”

Bùi Phong khiêm tốn đáp: “Hôm nay cậu không ra sân, trận sau đến lượt cậu đánh bại bọn họ nhé.”

Mạc Hàm Thiên đứng bên cạnh, nghe hai vị thần bắn tỉa nói chuyện mà không dám lên tiếng. Lúc này, Bùi Phong quay đầu lại nói với cậu: “Tiểu Mạc hôm nay cũng rất tốt, đã cầm hòa 1:1 với đội Đức, chúng tôi mới có cơ hội ra sân.”

Mạc Hàm Thiên được khen, vui mừng đến nỗi mắt đỏ hoe.

Diệp Khinh Danh cười híp mắt nói: “Hoa Nhiên, Tuyết Dao, Tiểu Hạ, Bân Bân cũng rất lợi hại nha.”

Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mọi người đều thể hiện rất tốt.”

Trong đội lập tức vang lên tiếng reo hò: “Huấn luyện viên hiếm khi khen chúng ta đó nha!”

“Tuyệt thật, hôm nay không phải viết bản kiểm điểm rồi!”

Đúng lúc này, có nhân viên đến tìm họ, mời Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong đến phòng phỏng vấn.

Giang Thiệu Vũ đã sống ở nước ngoài vài năm, tiếng Anh rất tốt. Sau khi nghe hiểu lời của đối phương, anh không khỏi nhíu mày: “Tại sao tôi phải đi?”

Nhân viên giải thích: “Bởi vì đây là lần đầu tiên ngài xuất hiện tại giải quán quân thế giới, mọi người vẫn còn khá lạ lẫm với ngài. Hơn nữa, chiến thuật hôm nay rất mới mẻ, có rất nhiều phóng viên muốn hỏi ngài một vài câu hỏi.”

Theo thông lệ, sau trận đấu, buổi phỏng vấn thường sẽ dành cho MVP. Vì Bùi Phong là MVP của ván quyết định nên được mời phỏng vấn là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, ban tổ chức lần này còn muốn mời cả Giang Thiệu Vũ cùng tham gia, để cả hai sư đồ họ cùng được phỏng vấn.

Phỏng vấn đôi như vậy rất hiếm thấy trong thi đấu, nhưng cũng không phải chưa từng có. Ví dụ như năm ngoái, đội Hàn Quốc đã có cặp anh em trinh sát cùng nhau tham gia phỏng vấn.

Giang Thiệu Vũ cũng không muốn làm khó ban tổ chức, liền gật đầu và đi theo nhân viên.

Hai sư đồ cùng nhau bước vào phòng phỏng vấn, ngay lập tức, hàng loạt phóng viên dưới khán đài đồng loạt bấm máy, tiếng “tách tách” vang lên không ngớt. Ánh đèn flash chói mắt liên tục lóe lên tại khu vực phỏng vấn, nhưng cả hai người được phỏng vấn đều không hề tỏ ra căng thẳng. Bùi Phong thì mỉm cười nhã nhặn, phong thái điềm đạm. Còn Giang Thiệu Vũ lại giữ vẻ mặt bình tĩnh, không biểu cảm mấy.

Hai người đứng cạnh nhau, Bùi Phong cao hơn sư phụ nửa cái đầu.

Đệ tử Alpha tươi cười rạng rỡ, còn vị sư phụ Omega thì lạnh lùng kiêu ngạo, vậy mà giữa họ lại toát lên một sự hòa hợp kỳ lạ.

Cư dân mạng trong nước khi thấy cảnh này liền kích động gõ bàn phím không ngừng:

[Ối trời ơi, gì vậy? Phỏng vấn đôi á?]

[Ban tổ chức đỉnh thật! Tặng một like liền tay!]

[Aaaaa Wing và Fred lần đầu đứng cùng sân khấu, phải chụp màn hình giữ lại ngay!]

[Hai sư đồ họ đứng cạnh nhau hài hòa quá, tui cảm động trước tình cảm sư đồ của họ mất thôi!]

[Nghe nói chỉ huy, chiến thuật và lối chơi của Fred đều do Wing thần dạy từng chút một?]

[Có một người đệ tử như vậy, chắc chắn Wing thần rất tự hào!]

[Có một sư phụ như Wing thần, Fred cũng hẳn là rất tự hào!]

Buổi phỏng vấn bắt đầu. Có rất nhiều phóng viên đến từ các quốc gia khác nhau, Giang Thiệu Vũ lập tức gọi Anna thông thạo nhiều ngoại ngữ đến làm phiên dịch, để tránh việc phiên dịch viên của ban tổ chức không truyền đạt chính xác ý của họ.

Người dẫn chương trình tại hiện trường nói: “Xin chúc mừng đội tuyển Trung Quốc giành chiến thắng 2:1 trong trận mở màn! Chào mừng Wing và Fred đến với khu vực phỏng vấn của chúng tôi! Các phóng viên có câu hỏi xin mời lần lượt đặt ra.”

Một phóng viên người Mỹ lập tức đứng dậy hỏi: “Tôi muốn hỏi Fred một câu. Đây là lần đầu tiên bạn tham dự giải quán quân thế giới, nhưng bạn đã thể hiện vô cùng xuất sắc. Khi đối mặt với áp lực dẫn trước từ đội Đức, lúc đó bạn thật sự không hề căng thẳng sao?”

Bùi Phong điềm nhiên đáp: “Không có gì phải căng thẳng cả, đồng đội xung quanh tôi đều rất quen thuộc.”

Phóng viên tò mò hỏi tiếp: “Rất quen thuộc? Nhưng đội tuyển quốc gia lần này chẳng phải mới được thành lập sao?”

Bùi Phong liếc nhìn Giang Thiệu Vũ, thấy sư phụ không có ý phản đối, liền tiếp tục nói: “Trung Quốc từng có một đội tuyển tên là ACE. Từ giải hạng hai đánh lên giải chuyên nghiệp, còn từng giành được cup quán quân. Sau này đội giải tán. Bốn người đồng đội thi đấu cùng tôi hôm nay đều là cựu thành viên của đội ACE, còn tôi là tuyển thủ trẻ được họ dìu dắt.”

Thực ra, các quốc gia khu vực Asian đã biết chuyện này từ lâu, khi điều tra lý lịch của Giang Thiệu Vũ cũng đã biết đến đội ACE. Nhưng ở các nước phương Tây, nhất là những nước không mấy coi trọng đội Trung Quốc, rất nhiều người không rõ về xuất thân của Bùi Phong. Nay nghe chính miệng cậu tiết lộ, không ít phóng viên tại hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.

“Nói cách khác, 5 người ra sân trong ván quyết định hôm nay, đều là cựu thành viên của ACE?”

“Đúng vậy.” Bùi Phong mỉm cười nói: “Sư phụ tôi, Wing, từng là tay bắn tỉa của đội ACE. Hôm nay tôi thay sư phụ thi đấu ở vị trí đó, kế thừa lối đánh của anh ấy. Vì năm người chúng tôi đã từng luyện tập chung từ lâu, rất hiểu nhau nên phối hợp rất nhịp nhàng. Tôi nghĩ, đó chính là yếu tố then chốt giúp chúng tôi giành chiến thắng trước đội Đức.”

Các phóng viên tại hiện trường chợt bừng tỉnh.

ACE! Một đội tuyển huyền thoại của Trung Quốc, nay tái ngộ trong màu áo đội tuyển quốc gia, hơn nữa còn mang đội hình ấy lên sân khấu thế giới.

Tuy đội tuyển Đức rất mạnh, nhưng các tuyển thủ của họ đến từ nhiều đội khác nhau, cần thời gian để ăn ý. Trong khi đó, 5 người của Trung Quốc từng là đồng đội cũ, không cần phải hòa nhập cũng có thể phối hợp nhịp nhàng, bảo sao lại có thể đánh bại đội hình chủ lực của Đức.

Bùi Phong không hề đề cập đến công lao của bản thân. Cậu luôn khiêm tốn, cho dù vừa có pha 4 kill cũng không hề tỏ ra tự mãn trước công chúng, mà ngược lại, quy hết chiến thắng về “sự phối hợp của cả đội”, đồng thời khéo léo nhấn mạnh mình chỉ “kế thừa lối đánh của sư phụ”. Thật sự đã cho sư phụ và các đồng đội cũ đủ đầy thể diện.

Phóng viên lại hỏi tiếp: “Cậu nói kế thừa lối đánh? Vậy kỹ năng bắn, khả năng chỉ huy của cậu cũng đều do sư phụ truyền lại sao?”

“Đúng vậy.” Bùi Phong nhìn người đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng: “Tên đầy đủ của Wing là Giang Thiệu Vũ. Sư phụ tôi, hiện tại cũng chính là huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia chúng tôi.”

Các phóng viên tại hiện trường: “……”

Trời ơi! Hóa ra còn có mối quan hệ sâu xa như thế này?

Huấn luyện viên trưởng Wing của đội Trung Quốc lại là sư phụ của đội trưởng Fred? Mọi lối đánh của Fred đều do Wing truyền dạy?

Vậy có nghĩa là Wing xuất thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, kỹ thuật bản thân chắc chắn cũng vô cùng xuất sắc!

Cách Bùi Phong “giới thiệu sư phụ với cả thế giới” như vậy khiến Giang Thiệu Vũ trong chớp mắt trở thành nhân vật được quan tâm nhất hiện trường. Các phóng viên đồng loạt quay ống kính về phía anh.

Giang Thiệu Vũ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng như cũ.

Đệ tử của anh là fan cuồng số một, ở bất cứ buổi phỏng vấn nào cũng không quên khen sư phụ. Anh đã quen rồi, thậm chí còn đoán trước được Bùi Phong sẽ nói những gì.

Trong phòng livestream ở Trung Quốc, cư dân mạng cũng đã quá quen với tình huống này:

[Fred lại chuẩn bị thổi phồng sư phụ trước mặt khán giả toàn thế giới đây mà]

[Nhiều người nước ngoài không biết Wing thần lợi hại thế nào, tưởng anh ấy chỉ là một huấn luyện viên mới nổi. Fred phải quảng bá cho sư phụ thôi]

[Đúng là ba câu không rời “sư phụ tôi” mà~]

[Fred yên tâm đi, danh hiệu fan số một của sư phụ không ai giành được với cậu đâu!]

Khi mọi người vẫn còn đang sốc vì mối quan hệ thầy trò này, một phóng viên Hàn Quốc vốn đã biết trước bỗng đứng lên hỏi: “Huấn luyện viên Giang, trong trận đấu hôm nay của đội Trung Quốc, ở ván cuối các anh đã thay cả 5 người, có phải vì đội Trung Quốc chuẩn bị hai đội hình hoàn toàn khác nhau? Đội đầu tiên là đội dự bị, còn đội thứ hai mới là đội hình chính?”

Đa số mọi người đều có cùng suy nghĩ sau khi chứng kiến sự thay người của Giang Thiệu Vũ. Đội Đức tung dự bị, Trung Quốc cũng tung dự bị. Đến lượt quyết định, đội Đức đổi lại đội hình chính, Trung Quốc cũng đổi lại đội hình chính.

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía anh ta, trả lời: “Đúng là chúng tôi có hai đội hình. Ban đầu cho các tuyển thủ trẻ ra sân là để họ tích lũy kinh nghiệm. Đến ván quyết định, dĩ nhiên nên để các tuyển thủ kỳ cựu thi đấu.”

Câu trả lời này hoàn toàn hợp lý.

Nhưng “có” hai đội hình, không có nghĩa là “chỉ có” hai đội hình.

Chúng tôi còn nhiều đội hình nữa kia!

Phóng viên Hàn Quốc định thăm dò thông tin về đội hình chính và dự bị, nhưng câu trả lời của Giang Thiệu Vũ kín kẽ không sơ hở, khiến đối phương cũng không thể hỏi tiếp được.

Một phóng viên Pháp đứng dậy hỏi: “Chào huấn luyện viên, mục tiêu của đội tuyển Trung Quốc tại giải quán quan thế giới lần này là gì? Chỉ đơn giản là vượt qua vòng bảng, hay là hướng tới chiếc cup quán quân?”

Giang Thiệu Vũ bình thản đáp: “Mục tiêu của chúng tôi là thi đấu thật tốt trong từng trận, không để lại điều gì tiếc nuối.”

Các phóng viên: “……”

Nghe thì như có câu trả lời, nhưng thực chất chẳng tiết lộ gì cả. Vậy rốt cuộc mục tiêu thực sự của đội Trung Quốc là gì? Phải thế nào mới gọi là không tiếc nuối?

— Dĩ nhiên là quán quân thế giới!

Giang Thiệu Vũ hiện tại vẫn chưa tiện nói rõ mục tiêu cuối cùng, đành phải đáp lấp lửng như vậy.

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, hai người rời khỏi khu vực phỏng vấn.

Bùi Phong vô cùng ga lăng, che chắn cho sư phụ bước xuống bậc thềm trước, bản thân thì đi phía sau như một vệ sĩ trung thành.

Khán giả trong nước lại không nhịn được mà trêu chọc:

[Tiểu Bùi thật sự làm gì cũng phải để sư phụ đi trước nhỉ?]

[Trả lời phỏng vấn cũng phải nhìn sư phụ trước, được sư phụ gật đầu mới dám nhắc tới ACE]

[Haha, đúng là fan số một!]

[Tiếng Anh của huấn luyện viên Giang làm tôi mê thật sự, trôi chảy quá trời, trả lời cũng cực kỳ khéo léo!]

[Huấn luyện viên đội tuyển quốc gia chúng ta đúng là vừa có nhan sắc vừa có kỹ thuật!]

Từ phòng phỏng vấn về lại hậu trường có một hành lang nhỏ, Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong một trước một sau bước đi trong đó.

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên giọng trầm thấp của Tiểu Bùi: “Sư phụ.”

Giang Thiệu Vũ dừng bước, quay đầu lại: “Ừm?”

Bùi Phong nở nụ cười rạng rỡ: “Anh thấy hôm nay em biểu hiện rất ngầu đúng không?”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Lúc phỏng vấn thì ra vẻ khiêm tốn, đĩnh đạc, nhưng đứng trước mặt sư phụ lại giống hệt một chú chó lớn đang vẫy đuôi chờ được khen ngợi.

Giang Thiệu Vũ đối diện với đôi mắt cún đẹp đẽ của cậu, trong lòng khẽ mềm lại, giọng nói cũng bất giác dịu đi: “Chơi rất tốt.”

Bùi Phong mỉm cười nhìn anh: “Sư phụ hài lòng là được.”

Trong hành lang hẹp chỉ có hai người họ, ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt của Bùi Phong. Khuôn mặt Alpha với đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh tế, ánh mắt sâu thẳm. Bùi Phong có một đôi mắt chó con điển hình, trông chẳng có chút sát khí nào. Đặc biệt là khi cười nhẹ, lại càng khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Không thể không nói, Tiểu Bùi sau khi trưởng thành càng lúc càng đẹp trai… Giang Thiệu Vũ bị cậu nhìn chằm chằm, tim bất chợt đập nhanh hơn, vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Đi thôi, đừng vội đắc ý. Trận sau cũng phải chuẩn bị thật tốt.”

Bùi Phong nhanh nhẹn đáp: “Rõ!”

Sao sư phụ lại ngại không dám nhìn thẳng vào em nhỉ? Có phải là có chút động lòng, thấy đệ tử nhà mình cũng không tệ lắm?

Bùi Phong khẽ nhếch môi cười, nhanh chóng sải bước theo kịp Giang Thiệu Vũ.

Hết chương 171


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 171
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...