Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 16
Chương 016
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trò chơi bắn súng “Thần Súng” có thư viện bản đồ cực kỳ phong phú: thành phố, hòn đảo, rừng rậm, núi non… đủ kiểu bản đồ lớn nhỏ giúp giải đấu chuyên nghiệp càng thêm hấp dẫn.
Độ khó bản đồ được chia thành ba cấp: 3 sao, 4 sao và 5 sao.
Bản đồ 3 sao, thường xuất hiện trong đấu xếp hạng, đơn giản dễ nhớ, luyện tập mấy lần có thể nhớ vị trí và đường đi, phù hợp với người mới chơi.
Bản đồ 4 sao, phổ biến trong các giải đấu chuyên nghiệp. Như “Tòa nhà chọc trời” lúc nãy là bản đồ 4 sao, trên bản đồ có nhiều vật cản, ngõ ngách, thuận tiện cho tuyển thủ luồn lách, quần nhau, HLV cũng có thể căn cứ vào sự khác biệt địa hình mà triển khai chiến thuật.
Bản đồ 5 sao, khó nhất, đặc trưng bởi địa hình phức tạp và các yếu tố môi trường gây nhiễu như mưa to, sương mù, tuyết rơi, bão lốc, sóng biển, những bản đồ này vì không ổn định nên hiếm khi dùng trong giải đấu chuyên nghiệp.
“Căn cứ hải tặc” là một trong những bản đồ 5 sao khó nhất.
Trên biển, có một con tàu hải tặc cũ kỹ, hai đội lần lượt xuất phát ở mũi tàu và đuôi tàu. Cứ mỗi phút sẽ có một đợt sóng lớn làm tàu lắc mạnh, khiến đường đạn dễ bị lệch. Người chơi có thể lặn xuống nước để phục kích, hoặc bắn nhau trên boong tàu, hay luồn lách trong khoang tàu để đánh du kích.
Việc Giang Thiệu Vũ chọn bản đồ khó như vậy để đấu tập là để kiểm tra kỹ năng bắn chính xác, khả năng phối hợp đội và năng lực tùy cơ ứng biến của đội.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tâm lý thi đấu.
Dưới ánh mắt thúc giục của HLV, 10 người được gọi tên vội vàng ngồi vào vị trí.
Lão Lâm tạo phòng đấu tùy chỉnh, kéo mọi người vào, chọn bản đồ. Giang Thiệu Vũ dùng góc nhìn trọng tài vào phòng, gõ một dòng: “Bắt đầu.”
Bản đồ đang tải, cả đám khẩn trương nín thở.
Đội 1, công kích Thời Tiểu Bân, đột kích: Hạ Lê, trinh sát Diệp Khinh Danh, bắn tỉa: Lưu Thiếu Châu, y tế Trương Việt.
Đội 2, cột kích Lục Hưng Vân, đột kích Chu Dật Nhiên, trinh sát Đường Khải, bắn tỉa Mạc Hàm Thiên, y tế Minh Khê.
HLV Giang không chia đội ngẫu nhiên, thực lực hai bên đều rất đồng đều.
Đội 1 mạnh về tầm xa, có bắn tỉa Lưu Thiếu Châu nổi bật. Tiểu Bân và Hạ Lê là thành viên nhóm “anh em Hồ Lô”.
Đội 2 mạnh về cận chiến, nổi bật nhất là tay đột kích Chu Dật Nhiên. Tiểu Lục và Tiểu Đường mới bị mắng xong, còn Mạc Hàm Thiên thì… mắt còn đỏ hoe.
Tổng thể mà nói, đội 1 mạnh về tầm xa, còn đội 2 lại vượt trội ở cận chiến.
Trận đấu này, bên nào thắng còn phải xem khả năng phối hợp đội hình.
Bản đồ có độ khó cao này do không được sử dụng trong giải đấu chuyên nghiệp nên bình thường họ hầu như không luyện tập, việc đánh trận luyện tập trên một bản đồ tương đối xa lạ khiến mọi người không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Trận đấu bắt đầu, đội 1 xuất phát từ đuôi tàu, đội 2 từ mũi tàu.
Diệp Khinh Danh lập tức nhảy xuống biển, định vòng qua bên hông để trinh sát. Đường Khải ở đội 2 cũng có cùng ý tưởng, cùng nhảy xuống biển.
Hai người bơi chưa được bao xa thì chạm trán trực diện, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Diệp Khinh Danh không chút do dự đâm một dao tới hướng Đường Khải. Đường Khải cũng chịu yếu thế, vung dao lao về hướng Diệp Khinh Danh…
Nhưng đáng tiếc chậm hơn một nhịp!
Nước biển nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.
[Leaf Diệp Tử] dùng [Hoa Hồng Chi Nhận] ám sát [TKTK]!
Ngay sau đó, Diệp Khinh Danh lọt vào tầm bắn của Mạc Hàm Thiên, bắn tỉa đội 2.
Nhưng tiểu Mạc lại không hề để ý vị trí đồng đội vừa chết, càng không thấy kẻ địch ở đâu.
Cơ hội kết liễu tốt nhất, cứ vậy mà bỏ lỡ?
Thật sự bỏ lỡ rồi?!
Giang Thiệu Vũ trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhíu mày, mặt lạnh tiếp tục theo dõi.
Đội 2 vừa mở màn đã mất trinh sát, rơi vào thế yếu. May mà hai vị trí sát thương chính là công kích và đột kích vẫn còn nguyên vẹn, một trước một sau áp chế hỏa lực, lao thẳng lên boong tàu.
Ngược lại, ở đội 1, Thời Tiểu Bân làm công kích nhưng vẫn không bỏ được tật cẩn trọng thái quá, trốn trong khoang tàu đợi thời cơ. Cậu nghe thấy tiếng súng và tiếng bước chân trên đầu, vốn định đợi đối phương đến gần thì tập kích bất ngờ, nhưng đồng đội trận này của cậu lại là Hạ Lê.
Hạ Lê là cô nàng Alpha chơi như ngựa hoang không cương, thấy địch tới liền xách súng trường lao lên bắn xối xả. Kết quả là 1 đánh 2, bị đối phương quét chết.
Thời Tiểu Bân ngay sau đó cũng lao lên, rồi lại bị bắn gục.
[Tiểu Lục] dùng [Uzi MAC – Cuồng Nhiệt] đánh chết [Hạ Mùa Hè]!
[Tiểu Lục] dùng [Uzi MAC – Cuồng Nhiệt] đánh chết [Nho Nhã Lễ Độ]!
Sắc mặt Giang Thiệu Vũ càng khó coi hơn.
Giỏi lắm, một chết một dâng mạng, biếu không cho đối thủ một pha double kill!
Pha double kill của Lục Hưng Vân khá ổn, nhưng rõ ràng cậu ta vì muốn thể hiện bản thân nên cố giành mạng, di chuyển quá sát lên trước.
Quả nhiên, tay bắn tỉa đội 1 Lưu Thiếu Châu đã nắm bắt thời cơ, một phát headshot bắn hạ cậu ta.
[Lưu Tổng] dùng [FR – U Minh] headshot hạ [Tiểu Lục]!
Trên màn hình liên tục xuất hiện thông báo hạ gục, thoắt cái cả đội 1 và đội 2 đều chết bốn người, chỉ còn lại hai cao thủ solo Lưu Thiếu Châu và Chu Dật Nhiên.
Bản đồ Căn Cứ Hải Tặc là bối cảnh đêm, ánh sáng mờ tối, càng tăng độ khó ngắm bắn cho tay bắn tỉa. Lưu Thiếu Châu nhanh chóng nhảy khỏi điểm bắn tỉa, bắt đầu đánh du kích với Chu Dật Nhiên.
Tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, khi Chu Dật Nhiên gần như đã tiếp cận phía sau Lưu Thiếu Châu thì một đợt sóng lớn ập tới, con tàu hải tặc bắt đầu rung lắc dữ dội!
Chu Dật Nhiên chớp lấy thời cơ, lăn theo hướng sóng, không chần chừ bóp cò!
[Tiểu Tiểu Chu] dùng [AK-47 – Thiên Biến] headshot hạ [Lưu Tổng]!
Giang Thiệu Vũ hơi nheo mắt lại.
Mấy người khác bị đánh cho nát nhừ cũng không muốn nói nhiều, hai người Lưu với Chu còn tạm được.
Anh tiếp tục theo dõi hiệp tiếp theo.
Hiệp hai, cả hai bên không đưa trinh sát xuống nước, bắt đầu giao chiến du kích trên tàu.
Diệp Khinh Danh lén vào khoang tàu, nhanh chóng vòng ra đuôi tàu, âm thầm trèo lên, một dao đâm chết y tế đội 2!
Mở màn đã mất y tế, đội 2 lại rơi vào thế yếu.
May mà Chu Dật Nhiên vẫn bình tĩnh, lại là đồng đội cũ với Diệp Tử, hiểu rõ phong cách trinh sát ranh ma của anh ta, chủ động phục kích trong khoang tàu, Diệp Tử vừa đi qua liền nổ súng giết ngay tại chỗ.
Nhưng tay bắn tỉa đội 2 Lưu Thiếu Châu thì lại không bị xử lý. Cậu ta chặn đường hành lang khoang tàu, một phát một mạng, nhanh chóng bắn chết sạch người đội 1. Chu Dật Nhiên dù có bản lĩnh cũng không thể xoay chuyển tình thế, đành tiếc nuối thất bại.
Hai bên hòa 1:1.
Hiệp ba, trận quyết định quan trọng nhất.
Đánh đến đây, các tuyển thủ đều hơi căng thẳng, dù gì đây cũng là trận đấu tập đầu tiên dưới thời HLV mới, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của anh ấy về mình.
Mặc dù trong lòng HLV Giang thì đám “anh em Hồ Lô” này đã có ấn tượng cực tệ, nhưng ai cũng muốn vớt vát chút hình ảnh.
Thời Tiểu Bân lấy hết can đảm, cùng Hạ Lê lao lên!
Mạc Hàm Thiên cuối cùng cũng tỉnh khỏi trạng thái mộng du, nhanh chóng tìm điểm bắn tỉa, một phát bắn chết Thời Tiểu Bân đang lao tới.
Thời Tiểu Bân: “……”
Thà tiếp tục “co đầu rụt cổ” còn hơn, xông lên là chết ngay QAQ
Hạ Lê trận này chơi cực tốt, trạng thái l*n đ*nh điểm, hai tay hai súng bắn loạn xạ, thế mà lại đánh chết được tuyến đầu đội địch.
Tay bắn tỉa đội 1 Lưu Thiếu Châu leo lên cột buồm, giương súng, liên tiếp thu về ba mạng.
Đồng đội Tiểu Chu chết sạch, bị đồng đội cũ Diệp Khinh Danh vòng sau đâm chết.
Trận đấu kết thúc, đội 1 giành chiến thắng.
Vẻ mặt các tuyển thủ đội 1 không mấy vui mừng, đặc biệt là Thời Tiểu Bân và Hạ Lê, dù thắng nhưng họ biết rõ, chiến thắng này hoàn toàn nhờ vào anh Lưu và Diệp Tử, họ chẳng phát huy ra tác dụng gì.
Các tuyển thủ đội 2 thì càng uể oải, ngoài Chu Dật Nhiên vẫn giữ nụ cười, mười phần bình tĩnh như thường, những người còn lại thì cúi đầu, như thể đầu sắp chạm ngực đến nơi.
Lão Lâm len lén liếc sắc mặt của Giang Thiệu Vũ.
Mặt Giang Thiệu Vũ từ đầu đến cuối đen kịt, lông mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.
Có vẻ HLV Giang rất không hài lòng với trận đấu tập này rồi!
Xong đời rồi…
Anh ấy kiểu gì cũng sắp mắng người!
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu lão Lâm, thì quả nhiên, môi Giang Thiệu Vũ đã động. Anh quét ánh mắt qua khắp phòng, lạnh lùng hỏi: “Các cậu đang biểu diễn màn ‘gà mổ đầu nhau’ đấy à?”
Mọi người: “……”
Gà mổ đầu nhau?!
Quả nhiên là HLV Giang, mắng người chuẩn không cần chỉnh!
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, nhíu mày: “Tôi chẳng buồn phân tích lại, đánh loạn cái gì? Nếu tôi không tận mắt xem ở hiện trưởng, tôi thật sự không dám tin, đây chính là trình độ của đội tuyển quốc gia?”
Cả nhóm đồng loạt cúi đầu, ngay cả những người chơi ổn như anh Lưu, Tiểu Chu và Diệp Tử cũng lộ vẻ xấu hổ. Thật ra họ cũng tự biết, trận này đánh đúng là nát như tương thật.
Quá vội vàng, không có chuẩn bị tâm lý, bản đồ lại lạ lẫm. Một đám trẻ như bị dí lên sàn, tâm lý sụp đổ, không có chút phối hợp ăn ý nào, đúng là “gà mổ đầu nhau” còn gì nữa!
Giang Thiệu Vũ quay sang nhìn Mạc Hàm Thiên, người gần như muốn chôn mình trong góc, lạnh lùng nói: “Mạc Hàm Thiên, cậu đang làm gì vậy? Hiệp 1, lúc Diệp Tử giết Tiểu Đường thì vị trí ngay trong tầm bắn của cậu, cậu không biết bổ thương à? Cậu đang đánh trận hay đang mộng du? Đồng đội chết rồi, đến thu dọn hiện trường còn không biết?”
“Còn cậu, Thời Tiểu Bân, đánh thi đấu mà sợ đầu sợ đuôi? Bị bắn trúng cũng là nhân vật trong game chứ có phải cậu, cậu sợ cái gì? Đã sợ chết thì chơi eSports làm gì?”
“Hạ Lê, lao lên như thiêu thân, không thèm nhìn đồng đội ở đâu!”
“Đường Khải, gặp trinh sát đối thủ dưới nước mà đơ người ra? Chỉ cần một giây cậu đơ thôi là đủ để bị giết mười lần rồi!”
“Tiểu Lục, lối đánh quá liều, chi tiết thì rối tinh rối mù.”
“Y tá không cứu nổi ai, bản thân lại chết đầu tiên? Cái hộp cứu thương cõng ra là để trình diễn thời trang à?”
“Phối hợp như rác, năm bè bảy mảng, các người đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Mọi người: “…………”
Phòng huấn luyện im phăng phắc, mấy tân binh cảm thấy da đầu tê rần, đầu óc bị mắng đến ngơ ngác.
Một số người da mặt mỏng không nhịn được rơi nước mắt, những người mặt dày hơn thì cúi đầu đỏ mặt, âm thầm suy nghĩ lát nữa phải viết bản kiểm điểm như thế nào.
“Tôi nói có vẻ khó nghe, nhưng toàn là sự thật. Tôi không muốn đội tuyển quốc gia do tôi dẫn dắt giống như một đám cừu non ra nước ngoài, bị đánh đến mức không có chút sức phản kháng nào.”
Giang Thiệu Vũ nhíu mày: “Giải tán đi. Thực lực cá nhân không ra gì, phối hợp đồng đội như quân ô hợp. Trở về viết kiểm điểm cho tử tế. Dù sao các cậu cũng không ngủ nổi, thức đêm mà viết. Chiều mai từng người một đến văn phòng tôi nộp trực tiếp!”
Một đám người ủ rũ tắt máy tính, lặng lẽ xếp hàng rời khỏi phòng huấn luyện.
Đã là 10 giờ rưỡi tối. Lão Lâm nhìn Giang Thiệu Vũ, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng chỉ thở dài trong lòng rồi xoay người theo kịp đội.
Đây là lần đầu tiên đội tuyển quốc gia được tan sớm như vậy.
Trước đây, họ thường luyện tập từ 8 giờ tối đến 11 rưỡi khuya, sau đó tự chơi game đến 2–3 giờ sáng cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay mới 10 rưỡi đã kết thúc, vậy mà chẳng ai cảm thấy vui vẻ.
Trên đường về ký túc xá, họ phải đi qua một sân vận động. Cả đám ủ rũ, im lặng xếp hàng tiến bước, trông chẳng khác nào đám tù nhân bị lưu đày, trong mắt không còn chút ánh sáng.
Diệp Tử không tim không phổi: “Các nhóc, biết viết bản kiểm điểm 1000 chữ thế nào chưa?”
Đám thiếu niên nghe vậy lập tức quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt khẩn thiết.
Diệp Khinh Danh búng tay, cười tít mắt nói: “Chuyện này, anh có kinh nghiệm. Trước đây ở ACE, anh là người viết kiểm điểm nhiều nhất đấy!”
Cả đám: “……”
Nghe giọng điệu của anh, sao lại thấy có chút tự hào thế này?
“Để anh dạy các cậu một mẹo nhé, chia làm ba đoạn mà viết. Đoạn một, xin lỗi chân thành, nhận thức được lỗi của mình. Đoạn hai, phân tích kỹ lưỡng lỗi sai ở đâu, đau lòng hối hận, xem lại trước đây, nếu chưa đủ chữ thì bắt đầu kiểm điểm từ thời còn ở trại huấn luyện trẻ. Đoạn ba, nói về kế hoạch tương lai, thể hiện quyết tâm làm lại từ đầu, thay đổi bản thân.”
Cả đám: “………”
Khó quá đi mất.
Bọn họ viết một bài văn 800 chữ còn bí đến nghẹt thở.
1000 chữ kiểm điểm? Nghĩ đến thôi cũng thấy ác mộng.
Thời Tiểu Bân lễ phép hỏi nhỏ: “Anh Diệp ơi, bản kiểm điểm viết tay hay đánh máy cũng được ạ?”
Diệp Khinh Danh lạnh lùng nói: “Viết tay, như vậy mới có thành ý, hiểu không?”
Mấy thiếu niên: “……”
Viết tay 1000 chữ? Tuyệt vọng x 2!
Chu Dật Nhiên nhìn đám người mặt mày trắng bệch, khẽ cười, thấp giọng an ủi: “Thật ra, anh Vũ không phải người xấu đâu, anh ấy chỉ mong đội tuyển quốc gia có thể tiến bộ, có thành tích. Đừng oán trách anh ấy, tính cách anh ấy xưa nay vẫn thế. Sau này mắc lỗi, chắc chắn còn phải viết kiểm điểm tiếp đấy.”
Còn phải viết nữa?!
Tuyệt vọng x 3!
Lão Lâm cũng phụ họa: “Đúng vậy. Anh ấy chỉ nói năng chua ngoa, nhưng tâm lại mềm. Hôm nay mắng các cậu hơi nặng một chút, nhưng các cậu cũng đừng để trong lòng. Dù sao lỗi cũng là từ các cậu. Anh ấy mắng là để phủ đầu ra oai mà thôi, mấy cái khó hơn còn ở phía sau cơ.”
Cái gì? Còn khó hơn ở phía sau?
Tuyệt vọng x 4!
Các cựu binh của ACE, các anh thà đừng lên tiếng an ủi còn hơn!
**
Trong phòng huấn luyện, đợi đám tuyển thủ rời đi hết, sắc mặt nghiêm túc của Giang Thiệu Vũ mới dịu xuống một chút.
Chủ tịch Tề cười trêu chọc: “A Vũ, người ta đều nói tân quan nhậm chức đốt ba ngọn lửa, cậu vừa nhậm chức đã đốt cháy cả đám tuyển thủ đội quốc gia rồi!”
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh quay đầu nhìn anh ta: “Tình hình giải thế giới lần sau còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ. Các đội tuyển ở Bắc Mỹ, châu Âu, Hàn Quốc đều rất mạnh. Tôi không thể dẫn một bầy cừu non đi đấu với bầy sói, hổ, báo được.”
Anh nhìn qua cửa sổ, thấy đám tuyển thủ đang cúi đầu ủ rũ xếp hàng tiến bước trên sân, nhàn nhạt nói: “Chỉ những tuyển thủ từng trải qua tuyệt vọng, bị đánh tơi tả mà vẫn có thể lập tức điều chỉnh tâm lý, đứng dậy chiến đấu tiếp mới xứng đáng đứng trên sân khấu giải thế giới.”
“Thao tác hàng đầu, tâm lý vững vàng, dám đánh dám liều, tư duy rõ ràng, không sợ đối thủ mạnh, cũng chẳng ngại thất bại.”
“Đó chính là tiêu chuẩn chọn người của tôi cho đội tuyển quốc gia.”
Chủ tịch Tề và Du Minh Tương nhìn nhau, trong lòng vô cùng xúc động.
A Vũ nói đúng. May mà anh đã quay về.
Có anh làm HLV, đội tuyển quốc gia mới có cơ hội lột xác hoàn toàn.
Thật mong chờ khoảnh khắc đội tuyển quốc gia mùa thứ sáu do Wing Thần dẫn dắt được ra mắt hoàn hảo.
Nhất định sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Hết chương 016
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh