Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 15

1@-

Chương 015

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Tại kỳ giải quán quân thế giới lần này, đội tuyển Trung Quốc đã chạm trán với đội tuyển Mỹ ngay trong trận mở màn vòng bảng.

Nền eSports của Mỹ, đặc biệt là trong bộ môn Thần Súng, phát triển cực kỳ mạnh, sở hữu nhiều đội tuyển xuất sắc và dàn siêu sao dày đặc. Họ là một trong những ứng viên sáng giá nhất cho chức quán quân.

Trận này vốn dĩ cơ hội thắng đã không cao, HLV Trương vẫn để tân binh Mạc Hàm Thiên ra sân, rõ ràng là muốn tôi luyện cậu ta, giúp cậu sớm thích nghi với nhịp độ thi đấu quốc tế.

Không ngờ rằng, luyện đâu không thấy, tâm lý của cậu lại bị đánh sập hoàn toàn!

Đội Mỹ có một tay bắn tỉa cực kỳ xuất sắc tên là Wesley. Mạc Hàm Thiên khi đối đầu với hắn gần như không có sức chống trả, bị bắn nổ đầu ngay lập tức, để lại bóng ma tâm lý sâu sắc khiến những trận sau đó cũng không thể chơi tốt.

Và hôm nay, Giang Thiệu Vũ một lần nữa chọn bản đồ “Tòa Nhà Chọc Trời”.

Ký ức ác mộng về trận thế giới lại hiện về trong đầu Mạc Hàm Thiên…

Bản đồ tải xong, khung cảnh quen thuộc khiến tim Mạc Hàm Thiên bị siết chặt.

Wing thần sẽ ẩn nấp ở đâu?

Có bất ngờ hiện ra bắn chết cậu như Wesley không?

Cậu khẩn trương nắm chặt chuột, rón rén tiến về phía tây, núp sau một toà nhà cao tầng, len lỏi qua các toà nhà, rồi sau đó tìm được một điểm bắn tỉa, leo lên ẩn nấp thật kỹ, lợi dụng địa hình cao cẩn thận quan sát bốn phía.

Tầm mắt bên trong không thấy bóng dáng Wing thần đâu.

Do dự vài giây, cậu quyết định bò xuống để tìm vị trí bắn tỉa khác.

Lúc này, các tân binh đứng sau Giang Thiệu Vũ quan sát đã lạnh toát sống lưng.

Tiểu Mạc, HLV Giang vừa nhìn thấy cậu rồi!

Hình bóng của cậu thoáng qua trong ống ngắm của anh ấy, vị trí của cậu đã bị khóa chặt!

Mạc Hàm Thiên nghĩ mình rất cẩn trọng, nhưng thực ra bản đồ này chỉ có ba điểm bắn tỉa khả dụng gần điểm xuất phát, Giang Thiệu Vũ đoán trước vị trí mà cậu có thể đến, chọn một góc bắn chéo rồi phục kích sẵn từ đầu trận.

Chỉ cần Mạc Hàm Thiên do dự 2 giây, trong lúc mở ống ngắm quan sát, đầu nòng súng vừa ló ra, đã bị Giang Thiệu Vũ chuẩn xác bắt được.

Và cuộc chơi ôm cây đợi thỏ chính thức bắt đầu.

Giang Thiệu Vũ tính toán thời gian di chuyển, nhanh chóng chuyển sang điểm bắn lén tiếp theo.

Khi Mạc Hàm Thiên vừa leo lên điểm bắn thứ hai, mở ngắm ra quan sát. Tiếng súng chói tai đột nhiên vang lên, viên đạn đã chờ sẵn từ xa bay đến từ góc xiên phía sau, một phát bắn trúng đầu cậu!

[Tùy Tùy Tiện Tiện] dùng [Barrett – Phán Quyết] headshot hạ [Devil333]!

Khẩu Barrett này nặng hơn, không linh hoạt bằng MSG, nhưng tầm bắn xa hơn nhiều.

Cách xa cả ngàn mét, vẫn một phát đoạt mạng.

Đây mới là tay bắn tỉa đích thực!

Mạc Hàm Thiên nhìn màn hình chuyển sang sắc xám, đầu óc trống rỗng.

Cậu còn chẳng thấy được vị trí của Wing thần đã bị bắn chết.

Cảm giác “không thấy địch nhưng bị giết ngay lập tức”, quả thật là một sự sỉ nhục trắng trợn của cao thủ đối với tân binh!

Mắt Mạc Hàm Thiên đỏ hoe, tay run lên rời khỏi bàn phím. Cậu chưa sống sót được đến phút thứ ba…

Bản đồ này, quả thật là ác mộng của cậu!

Thấy cậu thiếu niên sụp đổ tâm lý, sắp khóc đến nơi, Giang Thiệu Vũ không an ủi như HLV Trương từng làm. Ngược lại, anh lạnh nhạt nói: “Trình như tôi, đội Mỹ có ba người. Cậu định đánh thế nào?”

Mạc Hàm Thiên: “……”

Giang Thiệu Vũ nói: “Về mà suy nghĩ đi. Nếu đánh không lại thì gỡ game luôn đi.”

Mọi người: “…………”

Mạc Hàm Thiên lui về hàng ghế sau, cúi đầu siết chặt nắm đấm.

Gỡ game?

Từ lúc mới ra mắt, cậu đã được giới HLV trong nước yêu thích, là học viên xuất sắc nhất khóa đào tạo năm đó, từng có nhiều CLB muốn ký hợp đồng. Chưa ai từng nói với cậu: ‘Cậu gỡ game đi’.

Vậy mà hôm nay, thần tượng của cậu, Wing thần lại nói điều đó ngay trước mặt mọi người?

Như một cái tát vào mặt, đánh đến mức đầu óc cậu ong ong!

Trong đầu Mạc Hàm Thiên vang lên hàng loạt câu hỏi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Sao chơi game mà khổ thế này?

Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: “Người tiếp theo, tự giác ra đi.”

Thời Tiểu Bân rụt rè bước ra.

Cậu là “anh hai” trong đội hình, sau khi Mạc Hàm Thiên chết, thì đến lượt cậu.

Giang Thiệu Vũ nhướng mày, nhìn cậu thiếu niên nhút nhát trước mặt: “Tôi nói móc mỉa thế này, có phải là mất lịch sự không?”

Thời Tiểu Bân: “……”

Đây là câu nói trước kia chính cậu từng nói ra, nay được Giang HLV trả lại nguyên vẹn.

Giang Thiệu Vũ nói: “Chơi tệ, không mắng các người thì còn phải khen chắc? Trừ khi có một ngày, cậu đánh tốt đến mức tôi không thể chê được, tôi mới không vô duyên vô cớ mắng cậu. Hiểu chưa?”

Thời Tiểu Bân lí nhí nói: “Hiểu rồi, HLV.”

Giang Thiệu Vũ: “Vào đi, chuẩn bị.”

Thời Tiểu Bân: “……”

Cổ tôi đã rửa sạch chờ sẵn rồi.

Mạc Hàm Thiên khi nãy bị Giang Thiệu Vũ giết ở phút thứ 3.

Còn Thời Tiểu Bân thì lâu hơn một chút, sống được 5 phút.

Không phải vì cậu giỏi hơn, mà là vì cậu nhát hơn.

Tính cách của cậu quá cẩn trọng, cực kỳ chú trọng đến chi tiết khi di chuyển, chỉ khi nào chắc chắn an toàn mới nhúc nhích. Có khi ẩn nấp nửa phút không động đậy cũng là chuyện thường.

Nhưng trốn cũng vô ích.

Giang Thiệu Vũ rất nhanh đã tìm được cậu và ra tay không chút lưu tình.

[Tùy Tùy Tiện Tiện] dùng [Barrett – Phán Quyết] headshot hạ [Nho Nhã Lễ Độ]!

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh hỏi: “Thời Tiểu Bân, cậu nghĩ vị trí công kích nên chơi như thế nào?”

Lần đối đầu trước, anh đã hỏi câu này, xem như “bài tập về nhà”, còn nói “hy vọng lần sau gặp lại cậu sẽ nghĩ ra đáp án”. Nhưng Thời Tiểu Bân chẳng để tâm, tất nhiên cũng chẳng suy nghĩ nghiêm túc.

Lúc này, nghe HLV Giang lặp lại câu hỏi, cậu thiếu niên mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Em nghĩ, vị trí công kích là khi tấn công thì dùng hỏa lực áp đảo, phá vỡ tuyến phòng thủ của địch, hỗ trợ đồng đội mở ra lỗ hổng; khi rút lui thì đi sau cùng, tận dụng đặc tính bắn liên tục của tiểu liên, dùng hỏa lực ngăn chặn truy kích, giúp đồng đội thoát thân… Có hơi giống sự kết hợp giữa chiến sĩ và tanker trong các game khác.”

“Ừ, lý thuyết thuộc cũng tốt đấy. Còn thực chiến thì sao?” Giang Thiệu Vũ liếc cậu một cái, không khách sáo nói: “Trốn sau tường rụt rè không dám ló đầu, cậu gọi đó là vị trí công kích à? Đổi tên thành vị trí co đầu rút cổ luôn đi!”

“…” Vị trí co đầu rút cổ? Thời Tiểu Bân ngơ ngác nhìn HLV Giang, cuối cùng cũng hiểu anh đang mắng cậu đánh như rùa đen, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng bừng, nhanh chóng trốn sau lưng Mạc Hàm Thiên.

Cậu thiếu niên co đầu rụt cổ, thật sự trông như một con rùa nhỏ.

“Người thứ ba, không cần tôi gọi tên chứ?” Giang Thiệu Vũ lướt mắt nhìn Hạ Lê.

“Có mặt!” Anh ba Hạ Lê rất dứt khoát bước ra nộp mạng.

Hạ Lê là một cô gái Alpha.

Cô nàng này có hơi thiếu dây thần kinh, tính cách bộc trực, hay bị lạc nhịp với đồng đội khi đang chơi. 

Tài năng không tệ, thao tác cũng ổn, tỷ lệ trúng đạn với súng ngắn và súng đôi rất cao. Nhưng phong độ phập phù, lúc thì thi đấu xuất thần, lúc thì tệ đến không nhận ra, y như gà mờ.

Loại tuyển thủ thất thường này rất khó dẫn dắt, vì chẳng biết khi nào cô ấy chơi hay, khi nào thì tụt dốc. Thi đấu với cô ấy giống như đánh cược, thắng thua hoàn toàn tùy duyên.

Trận đấu “Tòa nhà chọc trời” lần này, Hạ Lê thể hiện đúng chuẩn gà mờ.

Lao loạn như ruồi mất đầu.

[Tùy Tùy Tiện Tiện] dùng [MSG-Cực Quang] headshot hạ [Hạ Mùa Hè]!

Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng bắn tỉa cô ấy, còn không quên nhận xét: “Lạc đường à? Cần tôi mở Maps cho không?”

Hạ Lê nhanh chóng rụt tay lại, lùi qua một bên.

Không phải cô lạc đường, chỉ là quá căng thẳng, di chuyển hơi “hỗn loạn” mà thôi…

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Đường Khải, bé con thứ tư cũng tự giác bước tới.

Đường Khải là tuyển thủ khá điềm tĩnh, với vai trò trinh sát, cậu rất am hiểu bản đồ, kỹ thuật di chuyển cũng vượt trội hơn người khác.

Cậu thiếu niên mặt nghiêm túc, cầm dao găm luồn lách khắp nơi, giao đấu một hồi với Giang Thiệu Vũ.

Tuy nhiên, ngay cả trinh sát số một trong nước là Diệp Khinh Danh còn không đánh lại Giang Thiệu Vũ thì trình của Đường Khải còn thua xa.

Dù có chạy vòng cỡ nào cũng vô ích.

Giang Thiệu Vũ không khách khí: “Đánh kiểu cảm giác à? Tìm người dựa vào nhân phẩm hả?”

Đường Khải: “…”

Dù sao mọi người cũng bị mắng cả rồi, thêm cậu cũng chẳng sao!

Đường Khải đỏ mặt rời khỏi ghế.

Lục Hưng Vân vội vàng ngồi xuống, như đang xếp hàng để bị hành.

Giang Thiệu Vũ nhếch môi: “Cũng biết điều đấy.”

Lục Hưng Vân khẽ ho, nghiêm túc nói: “Xin Wing Thần chỉ giáo, em là fan của anh.”

Giang Thiệu Vũ: “Ồ. Vậy sau trận này, chắc cậu sẽ thành antifan đấy.”

Lục Hưng Vân: “…”

Giang Thiệu Vũ hành hạ Tiểu Lục không chút nương tay.

Lần trước ở bản đồ “Sâu trong rừng rậm”, cả hai dùng tiểu liên, Lục Hưng Vân suýt chút nữa đã phản kích thành công. Nhưng hôm nay, ở bản đồ “Tòa nhà chọc trời”, cậu ta còn chưa kịp tiếp cận đối phương đã bị hạ gục.

Căn bản không thấy vị trí đối thủ ở đâu.

Súng ngắm có tầm bắn hơn 1000m, còn tiểu liên của cậu chỉ đạt 200m. Mới cầm cự được 3 phút, chưa kịp áp sát thì bị Giang Thiệu Vũ bắt được thời cơ – headshot một phát!

Mặt Lục Hưng Vân trắng bệch, vốn định thể hiện một chút trước HLV mới, kết quả hôm nay xếp hàng bị hành.

Đám người bọn họ đúng là tới để diễn hài!

Sau khi Lục Hưng Vân nộp mạng, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lại thêm một pha pentakill!

Lần này là “tái phạm”, chịu chết một cách vô cùng thuần thục.

Chỉ khác là lần trước bị hành qua màn hình máy tính, còn có thể lén lút chê “thằng cha này hack à”, “có khi nào là tuyển thủ nước ngoài”.

Lần này, bọn họ không ai dám nói câu nào.

Thua trước Wing thần, bọn họ đúng là gà.

HLV Giang gọi họ là “biệt đội anh em Hồ Lô” quả không sai, đúng là một lũ hồ lô đần độn!

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ quét khắp căn phòng.

Đội tuyển quốc gia có 11 người, anh đã hành xong 7 người.

Còn lại 4, một là đội trưởng đội tuyển quốc gia Lão Lâm, một là học trò thân truyền của Chủ tịch Tề, tay bắn tỉa Lưu Thiếu Châu. Còn hai người là y tế Trương Việt và Minh Khê.

Hành y tế thì không cần thiết, còn Lão Lâm và Tiểu Lưu, cũng nên để lại chút thể diện đi.

Thấy ánh mắt Giang Thiệu Vũ lướt qua mình, Lão Lâm định bước lên solo thì Giang Thiệu Vũ đột nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Thực lực cá nhân của các cậu thật đúng là quá gà, bị dân mạng chửi cũng đáng. Nhất là mấy người nào đó, thua ở giải đấu thế giới rồi liền chạy vào game online, chơi xếp hạng thấp để hành gà tìm lại tự tin?”

“Thân là tuyển thủ quốc gia, thua rồi thì không biết tự cải thiện, không lo luyện tập, không tổng kết kinh nghiệm, chỉ biết hành người qua đường để tìm lại sự tự tin?”

“Mặt mũi các cậu để đâu rồi?”

Năm người đi hành gà trong game rồi bị hành ngược đồng loạt cúi đầu.

HLV mắng không sai.

Họ là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy! Là những người được tuyển chọn kỹ càng vào đội tuyển quốc gia!

Vào game hành người chơi xếp hạng 2000 thì có gì đáng để tự hào? Đã thế còn thua, lại còn kéo cả team đi đánh, không biết nhục à?

Giống như tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp, sau khi thua trận chính thức thì đi đánh trẻ con tiểu học.

Còn bị HLV bắt quả tang tại chỗ.

Mặt Mạc Hàm Thiên trắng bệch, hốc mắt ngân ngấn nước, hối hận, hối hận, tự trách, áy láy,… cảm xúc lẫn lộn ào ạt không ngừng đánh thẳng vào đầu cậu, cậu chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất.

Thời Tiểu Bân cũng cúi đầu, không dám nói gì. Từ trước đến nay cậu không có chính kiến, Mạc ca rủ đi hành gà thì cậu đi thôi, còn bảo đối phương không lịch sự? Tuyển thủ quốc gia mà đi hành gà thì có lễ độ lắm chắc?

Sắc mặt Hạ Lê, Đường Khải và Lục Hưng Vân cũng chẳng khá hơn, cúi đầu gần như chạm ngực.

Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt nói: “Mỗi người viết bản kiểm điểm 1000 chữ, nộp trước 9 giờ tối mai.”

Năm người: “…”

Diệp Khinh Danh đứng một bên mà suýt nữa bật cười.

Tuyệt thật, ngày đầu tiên nhậm chức đã mắng cho mấy cậu nhóc khóc ròng.

Đội tuyển quốc gia vừa thu hoạch được 6 bản kiểm điểm, không hổ danh là Vũ Thần hung tàn.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng HLV này đã đủ hung ác rồi.

Giang Thiệu Vũ bất ngờ chỉ vào dãy ghế bên cạnh: “Ổn định lại tâm lý, đánh một trận đấu tập. Trình độ cá nhân của mấy cậu tôi không muốn nhìn nữa. Để xem trình độ phối hợp đồng đội của các cậu thế nào.”

Mọi người: “???”

Đấu, đấu tập á?!

Trước đây, mỗi khi đấu tập, HLV luôn thông báo trước một ngày để các tuyển thủ chuẩn bị.

Đâu có ai như vị này, vừa mới khiến cả đội tan nát tâm lý, còn chưa cho thở 3 phút đã bắt đánh trận đấu tập?

Giang Thiệu Vũ lạnh lùng đọc tên đội hình:

“Đội 1, công kích Thời Tiểu Bân, đột kích: Hạ Lê, trinh sát Diệp Khinh Danh, bắn tỉa: Lưu Thiếu Châu, y tế Trương Việt.”

“Đội 2, cột kích Lục Hưng Vân, đột kích Chu Dật Nhiên, trinh sát Đường Khải, bắn tỉa Mạc Hàm Thiên, y tế Minh Khê.”

“Bản đồ độ khó 5 sao, Căn cứ hải tặc.”

 “Lão Lâm tạo phòng, kéo người vào. Tôi làm trọng tài.”

Cả đám người chết lặng.

Chẳng lẽ đây chính là kiểu “huấn luyện ma quỷ” trong truyền thuyết?

Trước tiên mắng sấp mặt mọi người cho sụp đổ cảm xúc, mắng đến hoài nghi nhân sinh, sau đó kéo đi đấu ngay trên bản đồ khó nhất trong game?

Giang HLV, tuyệt đối là sói đội lốt người!

Hết chương 015


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 15
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...