Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 114

1@-

Chương 114

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ luyện tập liên tục cho đến tận giờ ăn tối mới kết thúc buổi huấn luyện đặc biệt. Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, Bùi Phong đã hoàn toàn nắm được các chiến thuật chủ chốt của bản đồ “Đêm Mưa”. Trên đường đến nhà ăn, họ trông thấy Mạc Hàm Thiên, Thời Tiểu Bân và Hạ Lê đang ngồi trong một góc nói chuyện rôm rả.

Vừa thấy Giang Thiệu Vũ, Hạ Lê và Thời Tiểu Bân lập tức im bặt. Mạc Hàm Thiên vì quay lưng về phía Giang Thiệu Vũ nên không hề phát hiện anh đang đến gần, vẫn tiếp tục hào hứng kể: “Hôm nay Wing Thần qua ải mười rào rào, ngầu quá chừng luôn! Cái kỹ thuật bắn đó, trăm phát trăm trúng, cứ như hack vậy! Anh ấy chắc chắn là huấn luyện viên mạnh nhất và đẹp trai nhất trong số tất cả các đội tuyển quốc gia trên thế giới! Hai người có đồng ý không?”

Hạ Lê và Thời Tiểu Bân ra sức ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng Mạc Hàm Thiên vẫn không hiểu chuyện, tiếp tục nói: “Nếu mà giải thế giới có phần thi PK giữa các huấn luyện viên thì tuyển Trung Quốc chúng ta quán quân chắc luôn!”

Bùi Phong nghe xong sờ mũi nín cười, Tiểu Mặc này chẳng lẽ muốn tranh chức “fan cuồng số một của Wing Thần” với mình à?

Đúng lúc Mạc Hàm Thiên đang nói hăng, có một đôi tay vỗ nhẹ lên vai cậu. Cậu quay đầu lại, đập ngay vào mắt là ánh mắt bình tĩnh của Giang Thiệu Vũ. Mặt Mạc Hàm Thiên đỏ bừng như quả cà chua, lắp bắp: “Giang, HLV Giang.”

Giang Thiệu Vũ khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Cậu thấy, tôi là một huấn luyện viên tốt à?”

Mạc Hàm Thiên mặt đỏ tía tai: “Tất, tất nhiên.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Vậy thì cậu cũng nên học tôi, qua ải mười rào rào luôn, không bằng… cả bốn mục đều vượt qua luôn nhé?”

Mạc Hàm Thiên: “…??”

Hạ Lê và Thời Tiểu Bân cúi gằm mặt, sợ bị liên lụy. Đến khi Giang Thiệu Vũ rời đi, Mạc Hàm Thiên vẫn còn há hốc miệng, như sắp rớt cằm xuống đất. Cậu hồi thần lại, khổ sở nói: “Tại sao mỗi lần tôi nói chuyện, đều bị Wing Thần bắt gặp vậy trời?”

Lúc trước đánh xếp hạng ở máy chủ Hàn Quốc, giả vờ mình là AI; đóng vai tiểu công chúa, nũng nịu gọi “anh ơi anh ơi”, lần nào HLV Giang cũng có mặt. Hôm nay chỉ khen mấy câu phía sau lưng, kết quả lại bị Giang Thiệu Vũ bắt tại trận lần nữa…

Cả bốn mục đều vượt ải mười? Nghe như nhiệm vụ bất khả thi.

Nhưng, HLV Giang làm được, thì mình cũng phải làm được! Mạc Hàm Thiên hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm.

Bùi Phong bưng khay cơm ra chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngồi đối diện sư phụ, mỉm cười nói: “Tiểu Mặc cứ thấy anh là như chuột gặp mèo ấy. Hình như cậu ấy sợ anh lắm?”

Giang Thiệu Vũ thản nhiên đáp: “Dù sao thì anh cũng từng mắng cậu ấy phát khóc.”

Bùi Phong liếc mắt về phía góc phòng nơi Mạc Hàm Thiên đang ngồi, thì thầm: “Cậu ấy là Alpha mà, sao lại dễ khóc như vậy nhỉ?”

Giang Thiệu Vũ khẽ nhếch môi, nói: “Vẫn là một đứa trẻ chưa lớn thôi, tâm lý yếu, buồn cũng khóc, cảm động cũng khóc, tuyến lệ phát triển hơi quá mức.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng anh vẫn rất kỳ vọng ở cậu ấy. Thiên phú cao, biết tự kiểm điểm và chịu thay đổi. Tuy hiện tại còn kém em và Lưu Thiếu Châu một đoạn, nhưng anh tin chỉ cần thời gian đủ lâu, cậu ấy cũng có thể gánh vác vai trò bắn tỉa chủ lực của đội tuyển quốc gia.”

Bùi Phong gật đầu: “Em hiểu. Nếu sau này chúng ta dùng đội hình ba bắn tỉa thì em sẽ phải phụ trách chỉ huy, lo toàn cục nên không thể lúc nào cũng là người hạ gục được. Hai cánh công, Lưu Thiếu Châu và Mạc Hàm Thiên sẽ là điểm gây sát thương chính. Đội trưởng Lưu thì chắc chắn không sao, nhưng Tiểu Mặc là điểm dễ sụp. Một khi cậu ấy sụp, toàn đội hình sẽ đổ domino theo. Cho nên sư phụ yêu cầu cao ở cậu ấy là đúng.”

Tiểu Bùi luôn có thể ngay lập tức hiểu được ý đồ của sư phụ. Giang Thiệu Vũ nhìn Bùi Phong bằng ánh mắt đầy hài lòng, nói: “Đúng vậy. Trong đội tuyển quốc gia, em là người chơi tự do, linh hoạt thay đổi vai trò, lại phải gánh chỉ huy. Còn Mạc Hàm Thiên, trận trước bị Mỹ đánh cho tâm lý sụp đổ, anh sợ cậu ấy không vượt qua được. Bây giờ phải tạo áp lực hợp lý, ép cậu ấy lớn lên nhanh hơn, ít nhất là bắt kịp tốc độ của Lưu Thiếu Châu.”

Trong đội hình ba bắn tỉa, nếu hai bên cánh không ăn ý, rất dễ bị trinh sát đối phương luồn sau tiêu diệt điểm bắn tỉa. Một khi một điểm trong tam giác bị phá vỡ, toàn bộ đội hình lập tức sụp đổ.

Bắt đầu rèn tâm lý và kỹ năng cho Mạc Hàm Thiên từ bây giờ, vẫn còn kịp.

Bùi Phong khẽ hỏi: “Sư phụ muốn bọn em, sau một thời gian huấn luyện, cuối cùng ai cũng phải vượt qua được ải thứ mười sao?”

Giang Thiệu Vũ lắc đầu: “Không đến mức đó. Ví dụ như Tần Tuyết Dao, điểm mạnh của cô ấy là ở tầm nhìn chiến thuật và khả năng ghi nhớ bản đồ. Phản xạ và kỹ năng bắn chỉ cần đạt cấp độ ải tám là đủ. Hạ Lê có sở trường là đánh cận chiến và phản ứng tức thời, nhưng cô ấy rất kém phương hướng, có người sinh ra đã không có khả năng xác định phương hướng, đây không phải thứ có thể thay đổi trong ngắn hạn, nên ở phần bản đồ, cô ấy chỉ cần vượt ải tám là đạt yêu cầu.”

“Hoa Nhiên không cần có kỹ thuật bắn quá tốt, vì cậu ấy mạnh về vũ khí ném. Phản xạ và bắn súng đạt đến ải tám là ổn rồi. Thời Tiểu Bân và Thư Thần thì cần vượt qua ải mười ở mục bản đồ, các phần khác cấp độ tám cũng đủ. Lão Lâm bị viêm bao gân, nếu huấn luyện quá căng sẽ dễ phát bệnh lại, yêu cầu của anh với cậu ấy là toàn bộ nội dung thi chỉ cần vượt ải tám.”

“Mỗi tuyển thủ có thế mạnh riêng, nên yêu cầu của tôi với từng người cũng khác nhau.”

Bùi Phong nghe sư phụ nói mà càng thêm khâm phục. Từ lúc đích thân đến các CLB tuyển chọn, tổ chức giải đấu Tân Tinh Cup và vòng loại. Đến nay, Giang Thiệu Vũ đã nắm rõ từng người trong đội tuyển như lòng bàn tay. Anh ấy tất nhiên không đặt ra tiêu chuẩn giống nhau cho tất cả.

Mà là áp dụng đúng với từng người “dạy theo sở trường”. Mỗi tuyển thủ chỉ cần phát huy tối đa sở trường, không có điểm yếu quá rõ rệt ở các mặt khác, là đủ!

Sau khi ăn tối, Giang Thiệu Vũ nói: “Bảo mọi người mang theo sổ và bút đến phòng huấn luyện để vẽ bản đồ.”

Bùi Phong gật đầu, lập tức nhắn vào nhóm chat: “Huấn luyện viên Giang yêu cầu mang sổ và bút đến phòng huấn luyện để vẽ bản đồ. Ai chưa có thì báo lại, tôi sẽ đi siêu thị mua cho mọi người.”

Ngay lập tức có vài người nhảy ra: “Tôi chỉ mua giấy viết bản kiểm điểm, vẽ bản đồ chắc không dùng được.”

“Tôi cũng vậy! Mua loại giấy học sinh viết văn, vẽ thì chắc phải dùng giấy trắng?”

Hoa Nhiên lập tức hăng hái nhảy ra: “Phải vẽ bản đồ à? Cái này tôi rất giỏi, tôi học mỹ thuật, mang theo cả bảng vẽ và màu nước luôn!”

Diệp Khinh Danh cười híp mắt, nói: “Không phải bảo cậu vẽ chân dung huấn luyện viên đâu nhé. Chúng ta là tuyển thủ chuyên nghiệp, vẽ gì thì nghĩ kỹ chút đi.”

Hoa Nhiên gãi đầu, ngẫm nghĩ một lát, rồi bừng tỉnh: “À, vẽ bản đồ thi đấu đúng không?!”

Diệp Khinh Danh nói: “Đúng rồi. Có thể còn phải vẽ cả tọa độ. Rèn luyện bản đồ là phải bao gồm phần đó.”

Cả đám người lạnh sống lưng, vẽ bản đồ? Trời ơi, hồi cấp ba học hệ tọa độ ba chiều còn chẳng hiểu rõ. Mà khả năng vẽ của một số người thì thua cả mấy đứa trẻ mẫu giáo.

Bùi Phong thống kê xong danh sách, sau đó đích thân đi siêu thị mua vở và bút cho mọi người.

Dù hôm nay được nghỉ nhưng sau bữa tối, mọi người vẫn tự giác quay lại phòng huấn luyện. Nhìn từng gương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện, Hoa Nhiên không kìm được cảm thán: “Mọi người cạnh tranh gắt thật đấy, nghỉ mà cũng tới luyện cơ à?”

Hạ Lê đáp lại một câu sắc bén: “Cậu cũng đến còn gì?”

Hoa Nhiên vừa cười vừa gãi đầu: “Thành tích của tôi tệ nhất, không dám nghỉ ngơi.”

Từ nhỏ đến lớn, cậu gần như chưa từng chịu khổ, trước kỳ thi đại học cũng luôn thuận buồm xuôi gió. Nhưng bây giờ trong đội tuyển quốc gia, lần đầu tiên Hoa Nhiên cảm nhận được một thứ gọi là “cảm giác vinh dự tập thể”, mọi người đều đang cố gắng, ai cũng tâm phục khẩu phục trước sự sắp xếp của huấn luyện viên Giang, nên cậu cũng tự nhiên bị cuốn theo nhịp độ chung, làm sao dám tụt lại phía sau?

7 giờ tối, mọi người lần lượt ngồi vào trước máy tính. Bùi Phong phát bút và sổ tay cho từng người. Mọi người cẩn thận ghi tên mình lên sổ tay, từ nay về sau, đây chính là “sách bài tập” của đội tuyển quốc gia.

7 giờ 10 phút, Giang Thiệu Vũ xuất hiện trong phòng huấn luyện. Nhìn thấy mọi người ngồi chỉnh tề, anh không khỏi khẽ nhếch môi cười: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao? Cả đám tự giác như vậy, còn đến luyện tập?”

Không ít người cúi đầu xấu hổ, dù sao kết quả kỳ thi vừa rồi quá tệ, nghỉ cũng chẳng có mặt mũi mà nghỉ ngơi.

Giang Thiệu Vũ nói: “Tôi yêu cầu các cậu nghiêm khắc, nhưng cũng cần chú ý sức khỏe. Nếu thời gian luyện tập mỗi ngày vượt mức, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến đôi tay. Tuyển thủ eSports cần phải bảo vệ tay của mình. Tôi không muốn thấy sau giải đấu thế giới, các cậu lại đổ bệnh. Hiểu chưa?”

Ánh mắt anh hơi dừng lại ở Lão Lâm, nhấn mạnh một chút.

Lâm Hạo Ngạn lập tức ngồi thẳng lưng, lớn tiếng: “Rõ ạ!”

Mọi người đồng thanh: “Rõ! Chúng em sẽ chú ý!”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Tốt. Tối nay thư giãn một chút, tôi sẽ đích thân dẫn mọi người luyện bản đồ.”

Anh xoay người ngồi vào máy tính đầu tiên, nói: “Mọi người mở phần mềm, đeo tai nghe, chọn chế độ tự chọn bản đồ, vào phòng luyện tập.”

Mọi người lập tức làm theo.

Chờ cho đến khi tất cả biểu tượng người chơi đều sáng lên, mọi người đã đeo tai nghe sẵn sàng, Giang Thiệu Vũ mới bật kênh thoại nhóm và nói: “Nghe thấy tôi nói thì bấm 1.”

Giọng trong tai nghe rõ ràng, dễ nghe.

Mọi người lập tức gõ “1”, kênh chat tràn ngập số 1.

Giang Thiệu Vũ nói: “Bản đồ 5 sao có tổng cộng 10 cái. Biết tại sao tôi nhất định yêu cầu các cậu luyện thật kỹ không?”

Diệp Khinh Danh cười hỏi: “Huấn luyện viên muốn dùng những bản đồ này để đánh giải thế giới đúng không?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Đúng. Bản đồ 5 sao có ảnh hưởng từ môi trường quá lớn nên hiếm khi được chọn trong giải đấu chuyên nghiệp. Vì vậy, chúng có thể trở thành vũ khí chiến thuật đặc biệt, giúp chúng ta giành lấy những trận đấu then chốt. Tôi biết trước kia mọi người hiếm khi luyện tập những bản đồ này, nhưng bây giờ khác rồi. Mỗi người, mỗi bản đồ 5 sao, đều phải luyện cho thành thạo.”

Anh dừng lại một lát, rồi tiếp tục: “Vì thế, đừng bài xích việc luyện bản đồ. Dù có phải học thuộc lòng thì cũng phải ghi nhớ bằng được cho tôi.”

Giang Thiệu Vũ click chuột, màn hình máy tính nhảy sang giao diện chọn bản đồ.

10 bản đồ 5 sao gồm:

3 bản đồ hiệu ứng thời tiết: Thành phố Sương Mù, Hàn băng chi thành, Đêm Mưa

3 bản đồ sinh vật động: Trung tâm Dân cư, Phòng Thí nghiệm Sinh học, Tây sơn ngục giam

1 bản đồ mê cung khổng lồ: Lăng mộ Chu Vương

1 bản đồ chiến đấu dưới nước: Du thuyền Công chúa

1 bản đồ chấn động liên tục: Căn cứ Hải Tặc

1 bản đồ bị ảnh hưởng bởi bão cát và công trình dễ sụp đổ: Sa mạc phế tích

Giang Thiệu Vũ mở bản đồ thứ nhất phủ sương trắng, nói: “Trông Thành phố Sương Mù thì có vẻ khó, cả bản đồ mù mịt khiến người ta không thấy rõ xung quanh, nhưng nếu nhớ kỹ tuyến đường, thực ra đây lại là bản đơn giản nhất trong các bản 5 sao. Bản đồ này chủ yếu kiểm tra khả năng ‘nghe âm định vị’ của các cậu, vì toàn bản đều là đánh mù, phải cực kỳ quen thuộc với bản đồ.

Giờ tôi sẽ hiển thị bản đồ mặt bằng của Thành phố Sương Mù, mọi người dựa vào đó vẽ lại một lần.”

Giữa màn hình của tất cả mọi người, đồng loạt xuất hiện bản đồ tuyến đường hoàn chỉnh, giống như hệ thống định vị GPS. Các tam giác đỏ và xanh trên bản đồ biểu thị điểm xuất phát của hai đội. Từ góc nhìn thượng đế, bản đồ này có tổng cộng 15 tuyến đường chính, đan chéo nhau như mê cung, ngã rẽ thì nhiều không đếm xuể. Địa hình đã phức tạp, lại thêm toàn bản đồ bị phủ sương mù dày đặc, tâm lý mà không vững thì chỉ có đâm đầu như ruồi không đầu.

Mọi người chăm chú vẽ lại bản đồ theo hình mẫu, lần đầu tiên kể từ khi rời ghế nhà trường, họ được “làm bài tập mỹ thuật” như vậy. Tuy có người vẽ nguệch ngoạc, xiêu vẹo, nhưng chỉ cần bản thân hiểu là được, việc tự tay vẽ ra bản đồ cũng giúp trí nhớ khắc sâu hơn.

Giang Thiệu Vũ nói: “Vẽ xong thì theo tôi.”

Trên bản đồ ngập tràn sương mù, các tuyển thủ đội tuyển quốc gia xếp thành một hàng dài, theo sát Giang Thiệu Vũ đi vòng quanh bản đồ. Trông cứ như một boss lớn dẫn đàn đệ tử đi dạo, không khác gì một đoàn du lịch đội tuyển quốc gia cả.

Sau khi đi hết bản đồ một vòng, Giang Thiệu Vũ nói: “Luyện bản đồ, giai đoạn đầu tiên là ghi nhớ tọa độ, khi chỉ huy ra lệnh, phải lập tức tới đúng vị trí; Giai đoạn thứ hai, phải nhanh chóng tìm ra mục tiêu giống như tìm thấy huấn luyện viên Thường trong bản đồ, cũng giống như lúc thi đấu, cần tìm đúng vị trí đối thủ. Tất cả đều cần luyện tập lâu dài và lặp đi lặp lại. Mong các cậu kiên nhẫn một chút.”

“Tiếp theo là bản đồ thứ hai, Đêm Mưa. Điểm khó của bản đồ này là tiếng ồn từ mưa lớn, ánh sáng chói từ đèn đường, nhiều vùng tối không có ánh sáng. Sự thay đổi sáng tối sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của các tuyển thủ. Khi di chuyển trong bản đồ, luôn phải chú ý ánh sáng, gặp ánh sáng ngược phải cực kỳ cẩn thận.”

“Hàn băng chi thành, mặt băng dễ khiến người chơi trượt ngã, nhưng đồng thời, cũng có thể tận dụng để tăng tốc độ di chuyển. Tôi sẽ dùng bản đồ này để huấn luyện các cậu chiến đấu du kích, đây là bản đồ có nhịp độ nhanh nhất trong tất cả các bản 5 sao. Khi đi bản đồ, phải thích nghi với tốc độ trượt băng, đồng thời học cách bù lệch khi đạn bay bị chệch hướng.”

“Du thuyền Công chúa thì hoàn toàn ngược lại với Hàn băng chi thành. Nếu như trượt băng khiến tăng tốc thì bơi dưới nước làm chậm tốc độ. Cả bản đồ đều bị giảm tốc độ, lại phải canh thời gian oxy, ai cũng di chuyển chậm chạp. Đây là bản đồ rất thích hợp để chơi chiến thuật tiêu hao kéo dài.”

“Ba bản đồ sinh vật động tôi sẽ nói luôn một lượt: [Trung tâm dân cư] có bầy xác sống, [Phòng thí nghiệm sinh học] có sinh vật đột biến, [Tây sơn ngục giam] có tù nhân điên loạn. Các NPC trong bản đồ hoàn toàn có thể tận dụng được, biến chúng thành công cụ cho chiến thuật. Trong vòng tuyển chọn trước, Tuyết Dao và Lão Lâm đã tận dụng đám xác sống rất tốt, sau này chúng ta sẽ có chiến thuật đặc biệt chuyên cho những bản đồ này.”

Giọng nói trong trẻo, dễ nghe của Giang Thiệu Vũ vang lên trong tai nghe, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa ghi chép vào sổ. Cảm giác ngưỡng mộ trong lòng mọi người đối với huấn luyện viên Giang càng thêm mãnh liệt. Gặp được một huấn luyện viên tận tâm, nghiêm túc, lại có năng lực như vậy, họ thật sự quá may mắn!

Hết chương 114


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 114
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...