Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 113
Chương 113
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi trở về ký túc xá, các tuyển thủ đương nhiên không dám nghỉ ngơi, mà lần lượt mở game ra tự luyện tập.
Mạc Hàm Thiên kéo Thời Tiểu Bân vào máy chủ Hàn Quốc đánh xếp hạng, Hoa Nhiên cũng kéo Thư Thần đi đánh cùng. Tần Tuyết Dao thì lặng lẽ vào “sân tập bắn” trong game để luyện súng. Những người khác cũng không ai nhàn rỗi, người thì luyện tay, người thì xem lại video thi đấu, ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc. Ngay cả trong nhóm chat riêng cũng không một ai nói chuyện.
Những lời của huấn luyện viên Giang, tất cả bọn họ đều khắc ghi trong lòng. Bởi vì họ là đội tuyển quốc gia!
Đội tuyển Trung Quốc đã 5 năm liền không có thành tích, bọn họ cũng khó chịu không kém. Nhất là các tuyển thủ đời trước, ra nước ngoài vừa đấu đã bị loại, lúc về nước phải cúi đầu mà đi, bị cư dân mạng mắng đến mức không dám phản bác.
Vì họ thực sự quá yếu, không giành được vinh quang cho tổ quốc, ngược lại còn làm mất mặt trên trường quốc tế.
Bây giờ, đội tuyển quốc gia mời về được một huấn luyện viên vừa tài giỏi, vừa tận tâm như vậy, nếu bọn họ còn không chăm chỉ luyện tập thì chẳng khác nào phản bội tấm lòng của huấn luyện viên Giang, phụ lòng người hâm mộ, và không xứng với thân phận “tuyển thủ đội tuyển quốc gia”.
Ngay cả Diệp Tử, người vốn luôn lười biếng và hay qua loa giờ cũng bật máy lên, tìm bản đồ Thành phố Sương Mù, Hàn Băng Chi Thành những bản đồ năm sao khó nhất để tự mình luyện vượt ải.
Mạc Hàm Thiên đang chơi cùng Thời Tiểu Bân, bật thoại nhóm nói: “Wing Thần đúng là thần tượng của tôi, giải nghệ nhiều năm rồi mà đánh game vẫn siêu như thế. Anh ấy đúng là thiên tài! Tôi quả nhiên không chọn sai người để hâm mộ!”
Thời Tiểu Bân nhẹ nhàng hỏi: “Lúc nãy cậu có khóc không? Tôi thấy cậu cứ dụi mắt mãi.”
Mạc Hàm Thiên lập tức đỏ bừng cả tai, vội vàng phản bác: “Không có! Tôi là một Alpha, sao có thể khóc được? Cậu nhìn nhầm rồi!”
Thời Tiểu Bân: “Ồ.”
Mạc Hàm Thiên lập tức chuyển chủ đề: “Đi đi đi, qua đây, đánh bẹp mấy người Hàn Quốc!”
Cấp độ cao thủ của máy chủ Hàn Quốc luôn có trình độ rất cao, thỉnh thoảng còn gặp cả tuyển thủ chuyên nghiệp. Mạc Hàm Thiên và Thời Tiểu Bân nhanh chóng vào trận. Nhưng không phải đụng phải game thủ Hàn nào, mà lại đụng ngay Hoa Nhiên và Thư Thần?!
Hoa Nhiên có ID là “Flower”, Thư Thần là “Chen”. Vừa vào trận, cả hai bên lập tức nhận ra nhau ngay.
Bốn người đồng loạt câm nín.
Được rồi, vậy thì coi như đang đánh nội bộ đi.
Cùng lúc đó, Bùi Phong đang ở trong phòng huấn luyện hai người, huấn luyện riêng với sư phụ.
Phòng huấn luyện này chỉ rộng 8 mét vuông, kê song song hai chiếc máy tính. Vì cách phòng nước khá gần, Bùi Phong chủ động đi rót một ly trà nóng cho sư phụ, sau đó mới ngồi xuống máy tính, mỉm cười nói: “Sư phụ, mời ngồi.”
Giang Thiệu Vũ nhận lấy ly trà, ngồi vào vị trí bên trái, nói: “Ở đây chỉ có hai thầy trò chúng ta, nếu em có suy nghĩ gì, cứ nói ra, không cần giữ ý.”
Bùi Phong suy nghĩ giây lát, rồi hỏi: “Sư phụ, bản đồ ‘Đêm Mưa’, có phải anh đang lên kế hoạch bố trí chiến thuật cho nó không?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Bản đồ này là một trong những bản đồ thi đấu quan trọng mà ban huấn luyện chúng ta đang nghiên cứu kỹ. Ý tưởng của anh là dùng đội hình cực đoan: ba bắn tỉa và hai trinh sát, dồn tổng lực đánh một đợt, tiêu diệt đối thủ trong thời gian ngắn nhất.”
Bùi Phong hơi sững người: “Ba bắn tỉa và hai trinh sát? Đội hình kiểu đó chưa từng xuất hiện trong bất kỳ trận đấu nào trước đây.”
Đối diện ánh mắt của đồ đệ, Giang Thiệu Vũ uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Các trận đấu trong nước hiện nay, tư duy chiến thuật quá cứng nhắc, gần như không có sáng tạo. Ai quy định game bắn súng bắt buộc phải có đội hình đủ cả công kích, trinh sát, đột kích, bắn tỉa, y tế?”
Bùi Phong chăm chú lắng nghe, gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, Thần Súng là một trò chơi có độ tự do rất cao, tùy theo bản đồ khác nhau mà có thể áp dụng các chiến thuật khác nhau. Chẳng có quy định nào bắt buộc phải đủ năm vai trò trong đội hình cả. Các đội tuyển thông thường có thể không có đủ người mạnh để đảm nhận vai trò chính, nhưng chúng ta là đội tuyển quốc gia, có nhiều tuyển thủ ưu tú, đội hình muốn sắp sao cũng được!”
Giang Thiệu Vũ mỉm cười hài lòng: “Chính là như vậy. Đội hình cực đoan với ba bắn tỉa và hai trinh sát này, ban huấn luyện đã tiến hành mô phỏng chiến thuật, đặc biệt là trên bản đồ như ‘Đêm Mưa’ có ánh sáng mờ, mưa lớn cản trở tầm nhìn, đội hình mang tính ‘sát thủ thuần túy’ như vậy sẽ phát huy uy lực rất mạnh.”
Bùi Phong tưởng tượng trong đầu về phương thức tác chiến: “Anh Diệp vòng sau ám sát, Tuyết Dao cung cấp tầm nhìn toàn bản đồ, sau đó ba bắn tỉa em, Lưu Thiếu Châu, Mạc Hàm Thiên cứ mỗi khi đối thủ lộ diện là tiêu diệt từng người một… Sư phụ, em cũng thấy cách này hiệu quả đấy!”
Giang Thiệu Vũ nói: “Nhưng điều đó cũng có nghĩa là yêu cầu rất cao đối với người chỉ huy. Em phải liên tục điều chỉnh đội hình dựa theo tầm nhìn do Tuyết Dao cung cấp.”
Anh nhìn sang đệ tử, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết: “Tương lai, áp lực đè lên em sẽ là lớn nhất. Không chỉ cần bắn chuẩn, phản ứng nhanh, hiểu rõ thao tác của mọi vị trí, mà còn phải đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong thời khắc quan trọng.”
Bùi Phong khẽ mỉm cười: “Sư phụ cũng áp lực không kém gì đâu. Không sao cả, chúng ta cùng gánh vác.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Được. Bắt đầu thôi. Đi một vòng quanh bản đồ này, làm quen trước một số điểm chỉ huy chiến lược.”
Bùi Phong nhanh chóng đăng nhập vào game, Giang Thiệu Vũ cũng vào theo. Cả hai sử dụng tài khoản phụ Sniper001 và Sniper002, tạo một phòng luyện tập tùy chọn trên máy chủ quốc tế, chọn bản đồ 5 sao khó nhất là ‘Đêm Mưa’.
Giang Thiệu Vũ thấp giọng ra lệnh: “Theo sát anh.”
Phòng luyện tùy chọn có chế độ bản đồ một người, không có AI, chỉ có đồng đội, giúp người chơi dễ dàng nhận biết địa hình và luyện di chuyển, chẳng khác gì “du lịch bản đồ”.
Bản đồ được tải xong, hai người cùng xuất hiện tại điểm khởi đầu.
Giang Thiệu Vũ bước nhanh về phía trước, Bùi Phong lập tức theo sát.
Tại góc trái của bản đồ, Giang Thiệu Vũ dừng lại: “Đây là điểm A. Em có thể bố trí một tay súng ngắm ở đây. Hai người còn lại bố trí ở A2 và A3 tạo thành tam giác mũi nhọn.”
Bùi Phong gật đầu ngay: “Hiểu rồi. Đây là đội hình tấn công rất tốt. Khi ba tay bắn tỉa vào vị trí, anh Diệp và Tuyết Dao có thể vòng sang hai bên trinh sát. Bên nào xuất hiện địch, bắn tỉa lập tức khai hỏa.”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Qua bên này.”
Bùi Phong tiếp tục đi theo thầy, vòng sang khu vực phía Đông của bản đồ.
Giang Thiệu Vũ chỉ ra một vùng tối: “Đây là điểm C. Khu vực này không có đèn đường, ánh sáng rất yếu. Có thể đánh phục kích ở đây, để trinh sát dẫn dụ đối thủ vào rồi úp sọt. Khi đó trinh sát có thể mang theo pháo sáng, ánh sáng phát nổ dùng để chiếu sáng, không phải làm mù. Ném xa một chút, tránh ảnh hưởng tầm nhìn của đồng đội. Nếu phối hợp tốt, có thể khiến đối thủ trở tay không kịp.”
Bùi Phong phấn khích: “Cách này được đấy!”
Pháo sáng thường được dùng để làm lóa mắt đối thủ, đặc biệt hiệu quả khi kẻ địch đang mở ống ngắm. Nhưng nếu ném ra xa, ánh sáng của nó có thể làm đèn chiếu sáng tạm thời, tạo điều kiện cho xạ thủ ngắm bắn chuẩn hơn trong màn đêm mịt mù.
Giang Thiệu Vũ dẫn Bùi Phong đi khắp bản đồ ‘Đêm Mưa’, kiên nhẫn giảng giải từng vị trí chiến thuật một.
Trong tai nghe, tiếng mưa rơi tí tách như hòa thành nền, giọng nói trong trẻo, bình thản của Giang Thiệu Vũ vang lên xuyên qua màn mưa, nghe vừa mơ hồ lại vừa ấm áp.
Bùi Phong theo sát sư phụ, đi qua từng góc phố trên bản đồ, nghe từng lời giảng dạy kiên nhẫn, giống hệt như hồi nhỏ, khi còn ở phòng huấn luyện của đội ACE, Giang Thiệu Vũ cũng từng tay chỉ tay dạy cậu di chuyển, bắn súng, phân tích mọi vị trí.
Dù khi ấy sư phụ hay mắng, thậm chí bắt viết bản kiểm điểm, nhưng trong lòng Bùi Phong luôn thấy thầy là người rất dịu dàng, là hình mẫu mà cậu muốn noi theo nhất.
Bỗng Giang Thiệu Vũ cất giọng: “Suy nghĩ lung tung gì vậy? Không theo kịp à?”
Bùi Phong lập tức hoàn hồn, vội nói: “Tới ngay đây!”
Trong game, Bùi Phong tung người nhảy qua bức tường thấp phía trước, rất nhanh đã đứng cạnh sư phụ.
Giang Thiệu Vũ hỏi: “Ở đây, em thấy gì không?”
Đôi mắt của Bùi Phong bừng sáng: “Khu vực ngược sáng!”
Giang Thiệu Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là vị trí tốt nhất để tận dụng ánh sáng và bóng tối để đánh phục kích.”
Trong đêm mưa đen kịt, hai thầy trò tiếp tục mày mò đặc điểm bản đồ và bố trí chiến thuật. Một giờ đồng hồ dài dằng dặc, vẫn đi lại bản đồ đó, nhưng không hề thấy nhàm chán.
Giang Thiệu Vũ giảng giải kiên nhẫn, Bùi Phong chăm chú học hỏi.
Thậm chí, tiếng mưa rào rào vốn dễ khiến người ta bực bội, lúc này lại giống như bản nhạc nền êm dịu.
Sau một giờ, dù không có sư phụ dẫn đường, Bùi Phong cũng đã nắm rõ hoàn toàn các điểm chỉ huy trọng yếu và lộ trình nhanh nhất. Cậu tự mình chạy lại một vòng bản đồ, vừa đi vừa báo cáo cho sư phụ: “Chỗ này đánh phục kích; bên này dùng đội hình mũi nhọn để phá vòng vây; đoạn kia là tam giác phòng thủ; khu vực này thì cả đội có thể đồng loạt vòng sau…”
Nghe học trò phân tích chính xác từng chiến thuật của cả bản đồ, Giang Thiệu Vũ không khỏi ngạc nhiên: “Em nhớ nhanh vậy sao?”
Bùi Phong đùa: “Sư phụ có cảm thấy nhận em làm đệ tử là không uổng phí không?”
Đối diện ánh mắt mỉm cười của Alpha, Giang Thiệu Vũ khẽ tránh đi ánh nhìn — Tiểu Bùi thực sự là tuyển thủ có thiên phú cao nhất mà anh từng gặp, phản xạ nhanh, năng lực mô phỏng mạnh, trí nhớ xuất sắc.
Vài ngày trước, Giang Thiệu Vũ còn lo lắng rằng bản đồ 5 sao đã rất phức tạp, nếu thêm chiến thuật rắc rối nữa, các tuyển thủ có thể không thể tiếp thu kịp, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Nhưng giờ thì anh không lo nữa.
Tiểu Bùi có thể hoàn toàn hiểu được tư tưởng chiến thuật của anh, còn có thể tái hiện 100% trên chiến trường. Chỉ cần vị trí chỉ huy vững vàng, thì toàn đội sẽ không bị rối loạn. Mà người nắm giữ vị trí chỉ huy tuyến đầu khiến anh yên tâm nhất, chính là Bùi Phong.
Trong lòng Giang Thiệu Vũ cảm thấy rất yên tâm, giọng anh cũng dịu dàng hơn: “Lần này, đội tuyển quốc gia toàn là những hạt giống anh chọn lựa kỹ càng. Thực ra anh chưa từng nói với ai, mục tiêu của anh không chỉ là giành giải thưởng… mà là giành chức quán quân thế giới.”
Bùi Phong hơi sững lại, nhìn thấy vẻ bình tĩnh trong mắt sư phụ, rất nhanh đã tiếp nhận được ‘tham vọng’ ấy.
Trước kia, nếu đội tuyển Trung Quốc nói muốn quán quân thế giới, chắc chắn sẽ bị thiên hạ cười nhạo. Nhưng lần này khác. Tại sao không thể đặt mục tiêu cao hơn? Thực lực tổng thể đã được nâng lên, lại có đội ngũ huấn luyện tốt nhất thế giới, tại sao không thể chạm đến ngôi vương?
Giang Thiệu Vũ khẽ thở dài, giọng trầm thấp: “Lần này, anh đã tiến hành tái cấu trúc đội tuyển quốc gia ngay từ vòng chọn người. Từ giải Tân Tinh Cup đến vòng tuyển chọn, anh đã động chạm đến lợi ích của không ít người, cũng đắc tội nhiều câu lạc bộ. Nhưng anh biết, chỉ có như vậy, mới chọn ra được những người giỏi nhất. Anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào mọi người.”
Nghe đến đây, Bùi Phong cảm xúc ngổn ngang.
Sự thật là nếu sư phụ có thể vượt qua tất cả ải mười thì trình độ hoàn toàn có thể trở lại làm tuyển thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là cấp thế giới.
Nhưng nếu Giang Thiệu Vũ làm tuyển thủ, thì đội hình quốc gia năm nay vẫn sẽ là Lục Hưng Vân, Chương Việt mấy tên rỗng tuếch, các câu lạc bộ sẽ không chịu nghe lời, anh không thể quyết định nhân sự, không thể định đoạt nội dung huấn luyện, không thể vạch ra chiến thuật. Chỉ có thân phận “huấn luyện viên đội tuyển quốc gia”, mới đủ quyền lực để cải cách toàn diện.
Cho nên, anh quay lại bằng danh nghĩa huấn luyện viên, đứng sau hậu trường.
Không còn những màn giết địch hoành tráng như tuyển thủ, nhưng anh không quan tâm. Thứ anh quan tâm là sự thay đổi của toàn bộ môi trường eSports, là vinh quang cao nhất của quốc gia.
Nhìn sư phụ trước mặt bình tĩnh, kiên cường, Bùi Phong bất chợt nghĩ, sư phụ chính là người tuyệt vời nhất trên đời này.
Bùi Phong nhẹ giọng nói: “Sư phụ, thật ra chúng em cũng rất may mắn vì được gặp anh. Hôm nay anh cho cả đội nghỉ, nhưng nhóm chat chẳng ai nói gì, chắc là ai cũng về tập luyện rồi. Những lời sư phụ nói hôm nay đã thực sự khiến mọi người bừng tỉnh. Chúng em đều hiểu, đây là kỳ thi tuyển quốc gia nghiêm khắc nhất trong lịch sử… nhưng cũng sẽ là kỳ đội tuyển mạnh nhất.”
Cậu nhìn sư phụ với ánh mắt kiên định: “Chúng em nhất định sẽ không để anh thất vọng!”
Giang Thiệu Vũ nghe xong những lời này của Bùi Phong, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên.
Thầy nghiêm mới có trò giỏi, sự nghiêm khắc và khắt khe của anh hiện tại, chẳng qua chỉ là vì muốn trong những trận đấu sau này, mọi người có thể bớt đi vài lần thất bại cay đắng và nhiều thêm vài lần vỡ òa vì chiến thắng. Các tuyển thủ có thể hiểu được anh, thực sự là điều khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Chỉ cần đội ngũ huấn luyện và tuyển thủ cùng chung một lòng, cùng hướng về một mục tiêu, thì không có chướng ngại nào là không vượt qua được.
Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay sang nhìn Bùi Phong, nói: “Bắt đầu từ ngày mai, để huấn luyện viên Thường dẫn mọi người luyện vượt bản đồ, từng bản một. Em bảo mọi người chuẩn bị giấy và bút, vẽ bản đồ địa hình cho anh.”
Bùi Phong lập tức đáp: “Rõ ạ!”
Yêu cầu của Giang Thiệu Vũ là, tất cả tuyển thủ phải đạt đến trình độ nhắm mắt cũng có thể vẽ ra từng ngã rẽ, từng điểm chiến thuật quan trọng trên bản đồ. Phải thuần thục đến mức đó thì khi bước vào giải đấu thế giới, chỉ cần một lệnh của người chỉ huy, cả đội có thể lập tức tập hợp đúng vị trí!
Đó mới là diện mạo mà một đội tuyển quốc gia nên có.
Hết chương 113
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh