Hũ Muối Tôi Thích Ăn Nhạt
Chương 26: 26: Trả Nợ
...Chương 26 - Trả Nợ...
...----------------...
Đêm qua Cẩn Du về nhà rất trễ không phải là Tề Mặc không muốn cho cậu nghỉ ngơi mà là khi hắn muốn chở cậu về thì Cẩn Du lại bảo rằng hãy để cho cậu có thể ở bên cạnh hắn thêm một chút nữa thôi, đêm qua cả hai đã cùng nhau nói rất nhiều chuyện, nhưng Cẩn Du lại chẳng nhắc đến một chữ nào về vấn đề mà cậu đang gặp phải, chuyện này cậu có thể tự mình giải quyết mà không cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Tề Mặc nếu biết được thì nhất định hắn sẽ không thể ngó lơ, còn cậu thì không muốn mình phải nợ hắn thêm nữa.
Sau khi trở về nhà, nhìn thấy Lý Cường đã ngủ say, lúc này Cẩn Du mới chậm rãi về giường của mình mà cố gắng không phát ra tiếng động, cậu mò mẫm trong cặp lấy ra chiếc chìa khoá rồi cẩn thật mở hộp tủ phía trên đầu nằm.
Bên trong là toàn bộ số tiền mà cậu đã để dành bấy lâu nay rồi lấy ra một ít đủ để trả khoảng nợ của Lý Cường rồi khoá lại, tưởng rằng Lý Cường sẽ không nghe thấy nhưng vốn dĩ hắn đã nhận ra được khi cậu mở cửa trở về nhà, còn Cẩn Du thì vẫn mảy may không hay biết.
Sáng sớm, Tề Mặc bất ngờ nhận được cuộc gọi của Cẩn Du, cậu nói rằng ngày hôm nay sẽ không đi làm vì ở tiệm hoa Hân Nghiên cần cậu giúp một số chuyện, chắc cũng phải mất cả ngày mới có thể làm xong, Tề Mặc dĩ nhiên sẽ không gặn hỏi cậu gì thêm, hắn còn bảo rằng sau khi nghỉ trưa sẽ chạy đến Hoa Sách để cùng ăn cơm.
Cẩn Du sớm cũng đã chuẩn bị tiền sẵn sàng theo Lý Cường đến buổi hẹn, nơi giao tiền là khu nhà bỏ hoang cách dãy trọ của cậu không xa lắm, sau khi đến nơi Cẩn Du phải đợi hơn một giờ đồng hồ mới thấy có người đến để nhận tiền, theo như lời kể của Lý Cường thì chúng có ba người đều làm việc có ông trùm cho vay ở khu vực này, kẻ mà hắn đã vay tên là A Phổ.
Sau khi giao tiền xong, A Phổ ngồi vắt chéo chân ghế, miệng gã còn phì phò điếu thuốc thản nhiên đếm đi đếm lại, xong xuôi gã liền đứng dậy gật đầu hài lòng, Cẩn Du thấy vậy liền nói:
- Vậy là đã thanh toán hết số nợ rồi, từ giờ đường ai nấy đi, không dính dáng gì tới ai.
Dứt lời, A Phổ không biết vì sao lại đột nhiên nổi nóng, gã nở một nụ cười khinh bỉ có phần tức giận nắm lấy cổ áo của Cẩn Du nói giọng cảnh cáo.
- Con mẹ nó, tụi mày nghĩ tao là ai mà đi nói chuyện kiểu đó hả? Cái số tiền cỏn con này mày nghĩ sẽ đủ sao? Nghe cho rõ, đây mới chỉ là một phần tiền lời, số tiền gốc cũng phải gấp năm lần cái này, tụi mày liệu mà mau chóng trả hết, không thì cái mạng chó của tụi mày cũng không còn đâu.
Nói xong, A Phổ cùng đàn em của gã đi mất để lại Cẩn Du vẫn còn đang ngơ ngác nhưng lát sau liền trợn mắt, nổi giận đùng đùng tiến lại gần Lý Cường siết nắm tay đấm vào mặt hắn một cái, còn Lý Cường hôm nay không biết ăn trúng thứ gì khiến hắn câm như hến, bị cậu đánh vẫn không nói câu nào nhưng ánh mắt của hắn đối với Cẩn Du như vậy là có chút ý đồ.
Về đến nhà, Cẩn Du không thể kềm nổi tình bĩnh cậu cất giọng chất vấn Lý Cường, cuối cùng hắn vẫn lừa lọc cậu, đưa cậu vào tròng của bọn gian hồ thay hắn gánh lấy số nợ lớn kia, Cẩn Du có muốn bình tâm cũng không thể, ngay lúc này cậu không muốn dính líu gì đến chuyện này nữa liền cất lời hâm doạ.
- CÚT, CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY, TÔI ĐÃ TRẢ GIÚP ANH MỘT KHOẢNG NỢ, NẾU CÒN KHÔNG ĐI, TÔI SẼ GỌI CẢNH SÁT ĐẾN BẮT ANH...
Lý Cường nhìn thấy Cẩn Du rút điện thoại ra bấm số định gọi thật, hắn liền cuống cuồng chạy đến giật lấy, có chút run sợ mà lắp bắp nói:
- Không được gọi!!! Cẩn Du, em có tiền mà...!chỉ là một...một số tiền nhỏ thôi, em đủ tiền trả mà có đúng không? Em giúp anh đi Cẩn Du, nếu không tụi nó giết anh mất, kể cả em cũng không được an toàn, em có đủ tiền mà có đúng không?
Cẩn Du giằng co với Lý Cường một lúc, điện thoại của cậu cũng bị hắn giật lấy, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu xin, Cẩn Du bị hắn lừa một lần thì đừng mơ cậu giúp hắn lần hai, tiền của cậu tiết kiệm bao lâu nay mới có được, hôm nay lại vì số nợ của Lý Cường làm cho tiêu tán, làm như vậy có đáng không?
- KHÔNG, ANH CÚT KHỎI ĐÂY CHO TÔI, KHỐN NẠN, TRƠ TRẼN.
LÝ CƯỜNG? ANH CÒN BIẾT LÀM GÌ NGOÀI NHỮNG THỨ ĐÓ KHÔNG? TÔI ĐÃ TƯỞNG ANH THAY ĐỔI NHƯNG XEM RA TÔI ĐÃ KỲ VỌNG NHIỀU, CÚT, MAU CÚT KHỎI MẮT TÔI.
Lý Cường thở gấp, trước kia hắn bị lời răn đe của A Phổ làm cho sợ hãi cực độ bởi hắn đã từng nhìn thấy gã ta giết người để chỉ để cảnh cáo hắn.
Lý Cường hai mắt đỏ ngầu, chân tay run rẩy, hơi thở của hắn ngày càng dồn dập bởi vẻ gấp gáp, hắn không đáp mà đột nhiên lại nhanh chóng lục tìm chiếc cặp của Cẩn Du, còn cậu khi nhìn thấy Lý Cường vội tiến lấy tủ đầu giường lục đồ trong cặp, Cẩn Du chắc chắn Lý Cường đã biết gì đó cũng liền chạy đến giằng lại, lần này Cẩn Du đã may mắn giật được chìa khoá, cậu cầm chặt trong tay định chạy ra ngoài thì bị Lý Cường chặn cửa lại.
Nếu như bây giờ để Cẩn Du chạy mất, Lý Cường rồi cũng sẽ mất mạng, con người Lý Cường trước giờ vẫn luôn nhát gan, khi bị dồn đến mức đường cùng, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ để được sống, tiền có thể khiến một người trở nên tốt đẹp nhưng cũng khiến cho người ta trở thành một con ác quỷ khát máu.
Lúc này trong mắt Cẩn Du đầy sự căm phẫn, còn cậu thì cũng có phần run sợ, Lý Cường chuyện gì cũng có thể làm, nếu chỉ vì những lời lẽ khi nãy mà hắn chịu rời khỏi đây thì quả thật là quá dễ dàng rồi, Cẩn Du có chút tự trách, càng giận hắn bao nhiêu, cậu lại càng siết chặt chiếc chìa khoá trong tay, bây giờ chỉ cần giao chiếc chìa khoá ra cho hắn thì đồng nghĩa với việc tự đạp đổ những ngày tháng tháng phía trước rồi.
Còn Lý Cường thì sợ rằng chần chừ lâu sẽ có người phát hiện, hắn trợn tròn mắt hậm hực tiến đến bấu lấy bả vai của cậu mà giằng co, Cẩn Du cũng nhất quyết không chịu đưa ra, cậu vùng vẫy, đấm đá, làm mọi thứ để khiến hắn từ bỏ.
Hôm nay là đầu tuần, mọi người trong dãy trọ đều là công nhân nên đã đi làm từ rất sớm, cộng thêm tiếng còi xe ngoài đầu hẻm vô cùng ồn ào nên không một ai có thể nghe thấy tiếng của cậu, phòng trọ giờ đây chỉ còn là một mớ hỗn độn.
Lý Cường vốn đã bị thương từ trước, nên mỗi khi giằng co lại cảm thấy rất đau, nhưng dù cho có làm gì thì Cẩn Du cũng chẳng chịu đưa ra càng làm cho hắn trở nên phát điên, hắn lớn giọng buông lời chửi rủa.
- CON MẸ MÀY!!!
Hắn vừa chửi, vừa giương tay nắm đầu cậu, dùng hết sức đập mạnh vào tường.
Cẩn Du đột nhiên bị tác động mạnh, lúc đầu còn có thể cảm thấy cơn đau âm ỉ, nhưng chỉ vài giây sau, máu mũi cậu bắt đầu trào ra ngoài, vết thương ở vùng ván phún ra từng đợt máu tươi, Cẩn Du cảm thấy đầu rất đau, máu chảy xuống khoé mắt làm cho tầm nhìn của cậu đột nhiên mờ đi, cậu thấy đầu mình rất nặng, rất đau nhưng tay ván siết chặt chiếc chìa khoá trong tay.
Lý Cường thấy cậu vẫn còn khả năng phản khán hắn liền tìm cách bắt cậu phải đưa ra chìa khoá, loại người máu lạnh như hắn dù nhìn thấy máu trên sàn nhà đã lấm lem không ít nhưng cũng chẳng thấy thương tiếc là bao.
Hắn điên cuồng tiến vào nhà bếp, rút ra một khúc cây thừa ở trong chiếc bàn cũ đã bị gãy của Cẩn Du, liên tục đánh vào người cậu, mỗi đòn đánh, Lý Cường đều dùng hết sức của mình khiến cậu như chết đi sống lại, và sau mỗi một đòn đánh gián xuống, hắn lại buông một câu chửi rủa.
- MAU ĐƯA CHÌA KHOÁ CHO TAO!!!
- CON MẸ MÀY!!!
- ĐƯA ĐÂY, THẰNG CHÓ!!!
Hơn năm phút sau, hắn đã không còn nghe thấy Cẩn Du r3n rỉ phản khán nữa, giờ đây chỉ còn là tiếng thanh gỗ va đập với da thịt tạo nên cảnh tượng vô cùng đau thương, người của Cẩn Du nhuộm màu máu, chi chít những vết thương vô cùng nghiêm trọng, da thịt bị lõm vào trong, máu túa ra bên ngoài, chảy xuống sàn nhà đọng thành vũng.
Hiện giờ cậu cũng không phải đã ngất đi, chỉ vì quá đau đớn nên cũng chẳng còn cảm nhận được gì ở th@n dưới nữa, hơi thở ngày càng yếu dần, tầm mắt cũng trở nên mờ đục vì máu, cuối cùng cũng hết sức mà ngất đi, chiếc chìa khoá trong tay lúc này cũng rơi ra, Lý Cường thấy vậy liền tiến đến, hắn mặc kệ Cẩn Du đang thoi thóp cận kề cái chết mà dùng chìa khoá mở cửa tủ.
Ngôn Tình Ngược
Đúng như hắn đoán, bên trong có rất nhiều tiền, mặc dù cũng không đủ để trả nợ nhưng cũng đủ để hắn thoát chết, không chần chừ thêm giây phút nào nữa, Lý Cường thẳng tay mang hết không chừa lại đồng nào, bỏ mặc Cẩn Du nằm bên trong căn phòng lạnh lẽo ấy cứ thế mà rời khỏi, trong cái tiềm thức cuối cùng còn sót lại khi cậu chưa ngất đi hoàn toàn, Cẩn Du khẽ nói, thanh âm phát ra vô cùng nhỏ, gần như chỉ là hơi phát ra từ thanh quản.
- T....ề Mặ..c.
Hũ Muối Tôi Thích Ăn Nhạt