Hũ Muối Tôi Thích Ăn Nhạt
Chương 25: 25: Đồ Phiền Phức
...Chương 25 - Đồ Phiền Phức...
...----------------...
[...]
Cẩn Du hôm nay vô cùng mệt mỏi nên muốn đi dạo hít thở một cút, cuộc sống của cậu đã dần đi vào quỹ đạo ổn định, ấy vậy mà không biết rắc rối từ đâu ập đến khiến cậu suýt đã đỡ không nổi, Cẩn Du tự nhủ.
Chỉ ngày mai thôi, ngày mai nữa thôi sẽ ổn...
Trên đường vẫn cứ tấp nập người xe qua lại, thanh âm huyên náo của những nơi đông người như thế này lại khiến cho Cẩn Du cảm thấy sự cô đơn của mình bị bóc trần, mỗi một bước chân, đầu cậu nặng thêm một suy nghĩ.
Trước kia cậu từng ngạo mạn cho rằng, Lý Cường là một điều tốt đẹp mà thượng đế đã ban tặng cho mình, nhưng nếu đem ra so sánh với tiền thì Cẩn Du thú thật chẳng đáng một xu.
Thật sự mà nói, Lý Cường chưa từng mang lại cảm giác an toàn cho Cẩn Du, cũng chưa từng thấy hắn dịu dàng với cậu như hôm nay, nhưng rồi kết quả thì sao? Hắn không tự nguyện, không thật lòng, chỉ là muốn thể hiện chút thành ý để cầu mong sự giúp đỡ đến cùng cực của bản thân mình, không ngần ngại đưa người khác vào chỗ nguy hiểm để bảo toàn tính mạng thì có thể tạo nên cảm giác an toàn cho ai? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, đến cuối cùng Lý Cường cũng chẳng thể thay đổi, nực cười thật...
Tôi đang trông chờ điều gì từ hắn chứ?
[...]
Tề Mặc sau khi xem xong hồ sơ đã vội lăn lên giường cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Cẩn Du, nhưng rồi một tin nhắn, hai tin nhắn, ba tin nhắn...!Mãi cho đến tin nhắn thứ mười vẫn không thấy cậu hồi âm, hắn sớm đã trở nên sốt sắn đành bấm số gọi điện.
Cẩn Du một mình ngồi ở ghế đá ở công viên nghe thấy chuông điện thoại cũng không định nghe, mãi cho đến cuộc gọi thứ năm cậu mới nhấc máy.
Chỉ là không muốn người khác phải nghe thanh âm nghẹn ngào của một người đang khóc, mỗi khi nặng lòng một chuyện gì đó, Cẩn Du lại chui vào một xó xỉn nào đó của thành phố mà trầm mặc một mình, cậu cơ bản là không muốn bất cứ ai nhìn thấy mình trong bộ dạng cùng cực như thế này chút nào, thật sự không muốn.
Đối với cậu, vào khoảnh khắc ấy những lời bản thân mình móc hết ruột gan ra để nói có lẽ chỉ có mình thấy cảm động.
Tề Mặc thấy Cẩn Du nhấc máy liền cất giọng lo lắng, thậm chí hắn đã chuẩn bị áo khoác và lên xe ngồi sẵn, chỉ cần cậu không nhấc máy thêm một lần nữa hắn sẽ lục tung cả cái thành phố này lên để tìm cậu.
- Cẩn Du? Cậu sao vậy, cậu đang ở đâu? Sao tôi gọi không nghe máy, không trả lời tin nhắn thế?
Cẩn Du đáp lời, chất giọng cũng còn chút nghẹn ngào.
- Tôi đang bận chút việc, nên không nghe được.
Dù vậy nhưng Tề Mặc vẫn cảm thấy có gì đó không ổn đối với cậu nên đã vội nói thêm:
- Tôi đang rãnh, giờ tôi sẽ đến nhà cậu, ờm...!Cậu ăn tối chưa? Có muốn ăn gì không?
Cẩn Du nghe đến đây liền vội ngăn cản.
- Không không, tôi hiện giờ không có ở nhà đâu, tôi đang ở ngoài đường...
- Ngoài đường?
- Ừm!
- Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón.
Lý Cường hiện tại đang ở nhà cậu, nếu để cho Tề Mặc thấy hắn ta sẽ không hay, nên Cẩn Du mới đành nói vị trí cho hắn nghe, chưa đầy mười phút sau đã có mặt tại công viên chỗ của cậu đang ở, Nhìn thấy ánh đèn xe của Tề Mặc ở phía xa, Cẩn Du vội lau đi vệt nước mắt trên má, liền đứng dậy đi đến.
Cẩn Du đột nhiên bị hắn ôm lấy, bản thân cũng không biết làm như thế nào, hai tay cậu đơ đứng trên không trung, rồi lại chầm chậm áp vào lưng của hắn mà vuốt v e, cậu khẽ nói:
- Sao vậy?
Lúc này Tề Mặc mới từ từ đẩy cậu ra khỏi vòng tay của mình, hắn nói:
- Tôi chỉ hơi lo một chút thôi, đêm rồi cậu làm gì ở đây vậy?
Cẩn Du có hơi ấp úng, cậu đứng xa hắn ra một chút, cố lãng tránh ánh mắt của Tề Mặc rồi đáp.
- Ờm tôi tập thể dục cho khoẻ khoắn.
Dứt lời, hắn đột nhiên tiến lại gần dùng hai tay áp vào má Cẩn Du, ép cậu phải nhìn thẳng mặt mình, thấy viền mắt cậu có chút ửng đỏ, Tề Mặc liền nhỏ giọng.
- Có chuyện gì vậy?
Cẩn Du như bị bắn trúng tim đen liền vội đẩy Tề Mặc ra xa, chất giọng cũng trở nên bực dọc như thường ngày.
- Hôm nay anh làm sao vậy? Tôi đã nói là tôi không sao? Đột nhiên anh đến đây rồi làm những hành động này không sợ người khác nhìn thấy à?
Nói xong cậu liền xoay người bước đi để lại Tề Mặc có chút ngây người ở phía sau liền cảm thấy không cam tâm, là hắn lo lắng cho cậu mới thành ra như vậy, hắn quan tâm cậu mới sợ rằng cậu gặp phải chuyện gì đó không hay, ý tốt của Tề Mặc hôm nay bị Cẩn Du phớt lờ, nhất định phải làm cho ra lẽ.
Cẩn Du đã phải trải qua một ngày tồi tệ với biết bao nhiêu thứ đột ngột đổ dồn lên đầu cậu, nhất thời suy nghĩ không thông, cảm xúc chi phối hành động khiến tâm trạng không mấy ổn định, hiện giờ cậu chỉ muốn một mình, bình tâm mà suy ngẫm.
Nhưng Tề Mặc cũng là con người, hắn cũng có trái tim, có cảm xúc.
Hắn biết yêu, biết lo lắng, biết giận hờn và hắn cảm nhận được Cẩn Du đang rất không ổn.
Vậy thử nói xem, hiện tại hắn có thể ngồi yên và xem như không có chuyện gì xảy ra trong khi cậu đang phải dằn vặt giải quyết cái đống hỗn độn của mình trong sự cô đơn như thế sao?
Không, không bao giờ!
- Cậu có biết là cậu phiền phức lắm không?
Cẩn Du nghe thấy giọng nói của Tề Mặc liền xoay người nhìn hắn, cậu cười khổ:
- Tôi phiền phức sao?
- Phải! Cậu vô cùng phiền phức tôi ghét cậu lắm có biết không? Mỗi lần nhìn thấy cậu tôi đều cảm thấy phát điên lên, Tề Mặc tôi cũng có một ngày thích người khác đến như vậy...!Tôi không chịu được khi nhìn thấy cậu bị Lý Cường ruồng bỏ khiến cậu phải đau khổ, bị mọi người trong công ty chỉ trích, tôi không muốn thấy cậu tự dằn vặt mình bởi những thứ không hay trong quá khứ, hiện tại thì sao? Cậu nhốt mình vào một xó rồi tự gỡ rối cho mình sao? Tôi biết mọi người khiến cậu tổn thương, nhưng hà tất phải chịu đựng nó một mình, cậu còn có tôi mà có đúng không?
Tề Mặc vừa nói vừa chậm rãi tiến đến bên cạnh Cẩn Du, hắn rất nhanh đã ôm cậu vào lòng, vòng tay to lớn của Tề Mặc vừa đủ để khiến cậu cảm thấy mình đang được bảo vệ, đây có lẽ là một trong số những lần hiếm hoi Cẩn Du cảm thấy tâm hồn mình được xoa dịu, cậu cũng ôm lấy hắn, cuối cùng lại bật khóc, đây đã là lần thứ ba Cẩn Du khóc khi ở bên cạnh Tề Mặc, nhưng lần nào Tề Mặc cũng trở nên dịu dàng, ân cần khi cậu đang trải qua một khoảng thời gian tồi tệ nhất.
Cả hai đứng đấy thật lâu, dù cho có hàng ngàn ánh mắt phán xét, soi mói của người khác đang lăm le chỉa thẳng về phía họ nhưng Tề Mặc cũng sẽ nhất quyết không buông cậu ra.
Mãi cho đến khi Cẩn Du bình tâm lại, cậu mới dụi vào ngực hắn thút thít, còn Tề Mặc lúc nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy cậu rất đáng yêu, hắn khẽ vuốt tóc cậu rồi hôn lên trán cậu một cái khẽ nói.
- Tôi xin lỗi vì đã nói cậu phiền nhé! Thật ra cậu rất rất phiền, áo của tôi dính đầy nước mũi của cậu rồi.
- Anh tỏ tình sến quá.
Tề Mặc khẽ nắm lấy tay cậu mà xoa xoa, hắn nói:
- Thế cậu có đồng ý không?
Cả hai chọn một ghế đá trong công viên rồi lặng lẽ ngồi xuống, Cẩn Du nhẹ nhàng tựa người vào vai của Tề Mặc khẽ nói.
- Có thể nói tôi là một người rất may mắn khi gặp được anh, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được ngày hôm nay, tôi không ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm của mình dành cho anh là gì nhưng tôi ghét phải ngộ nhận, nhưng tình cảm của tôi ngày càng lớn dần sau mỗi lần chạm mặt, và dần dần tôi cũng nhận ra rằng sự đãi ngộ mà anh dành cho tôi không phải là vì tôi là nhân viên xuất sắc, xem ra không phải là tôi đang ngộ nhận rồi.
- Cậu phủ nhận!
Nghe đến đây Cẩn Du liên ngẩng đầu nhìn hắn có phần khó hiểu.
- Phủ Nhận?
- Cậu phủ nhận vị trí của mình trong lòng tôi, cậu biết tôi thích cậu nhưng cậu lại không chịu nói ra, vì cậu bị ngán đường bởi tiền tài và địa vị của tôi đúng chứ?
- Không biết anh đã từng nghe câu: "Thân là cây ngô đồng thì phượng hoàng mới đến đậu, chính mình là biển lớn thì trăm sông mới đổ về" không?
Tề Mặc khẽ nắm lấy tay cậu, đan vào tay của mình, hắn nói:
- Yêu một người nào đó mà chỉ dựa vào thành tích mà họ có được thì trái tim đang đập giữa lồ ng ngực của cậu cũng nên vứt bỏ nó đi, nếu coi trọng điều đó thì cậu nghĩ tôi sẽ thích cậu sao?
- Tề Mặc, cảm ơn anh!
[...].
Hũ Muối Tôi Thích Ăn Nhạt