Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 20

202@-

Chương 20: Bậc thầy huấn luyện thú.


Edit & beta: Cún


Cuối cùng, màn bơi không mấy nghiêm túc này, trong đôi mắt sâu thẳm mê hoặc của Tạ Quyến Hòa, Đồng Uyển Thư như một nàng tiên cá linh hoạt, thoát khỏi vòng tay anh. Một chân cô đạp lên đùi rắn chắc của anh, chân còn lại đặt trên vai anh để lên bờ.


Chỉ còn một bước nữa là lên bờ, cổ chân thon gọn trắng nõn của cô bị bàn tay thô ráp mà mạnh mẽ của Tạ Quyến Hòa nắm chặt. Cô lại rơi trở lại hồ bơi, ngồi vào lòng anh, bị anh bế theo kiểu công chúa.


Đôi mắt Tạ Quyến Hòa sâu thẳm, cơ thể nóng bỏng.


Trong đôi mắt xinh đẹp linh động của Đồng Uyển Thư vẫn còn chút sợ hãi chưa tan, bị làn da nóng bỏng của anh quấn quanh, cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt rung lên liên hồi.


Tạ Quyến Hòa xoay người đặt cô lên mép hồ, cơ thể anh chưa kịp áp vào chân cô thì Đồng Uyển Thư nhấc chân đạp lên ngực anh, ngăn cản anh tiến gần hơn, ánh mắt xinh đẹp vừa cảnh cáo vừa quyến rũ.


Giống hệt như một nữ huấn thú cao quý, xinh đẹp đang thu phục một con quái thú, ánh mắt uy quyền ngẩng cao đầy kiêu hãnh.


Tạ Quyến Hòa ngước lên, trong ánh mắt công chúa tràn đầy sự thuần phục, mỉm cười, nắm lấy chân cô đang chống lên ngực mình, dẫn dắt từng bước, từng chút một vẽ nên đường nét cơ bắp của anh.


Tạ Quyến Hòa đứng giữa hồ bơi, mực nước chỉ tới vùng bụng dưới của anh. Cơ ngực rắn chắc của anh phủ đầy những giọt nước trong suốt. Mỗi khi Đồng Uyển Thư vẽ từng chút một lên cơ thể săn chắc của anh bằng những ngón chân, từng giọt nước từ cơ thể anh rơi xuống, đọng trên những ngón chân cô, trên móng chân được sơn bạc, điểm xuyết những hạt kim tuyến nhỏ li ti. Dưới ánh nắng, những tia sáng phản chiếu từ móng chân cô vừa dịu dàng vừa lộng lẫy. Phía sau cô, ánh sáng rực rỡ lan tỏa, khiến cô luôn toát lên vẻ thánh khiết và xinh đẹp, bất kể thời khắc nào.


Tạ Quyến Hòa dẫn chân cô trượt xuống, từ bờ ngực rắn chắc đến vùng cơ bụng săn gọn. Toàn thân Đồng Uyển Thư khẽ run, cả bàn chân co rút lại trong cơn co thắt bất chợt, hơi thở mềm mại dần trở nên gấp gáp, tim đập dồn dập như trống trận, đầu ngón tay cũng khẽ run lên.


Người đàn ông quá mức quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự triền miên si mê.


Đồng Uyển Thư chỉ trong một giây liền thất thủ, ánh nhìn vốn trong sáng, ngay thẳng như mang theo chính nghĩa thuần khiết, lập tức bị phá vỡ. Cô mím môi, càng xuống dưới, ánh mắt cô cũng không kìm được mà dần rơi xuống.


Trong làn nước, nơi ấy của anh… vẫn quá mức rõ ràng.


Đúng là đồ vô liêm sỉ.


Má và ánh mắt Đồng Uyển Thư khẽ ửng hồng, cô không dám nhìn thêm một giây nào nữa, liền đứng dậy, nhấc chân đặt lên bờ vai rắn chắc của anh. Thân hình hơi cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi xuống phía sau, vài lọn mềm mại buông xuống theo động tác ấy. Làn da trắng như tuyết, đôi môi mềm mại, gương mặt kiêu ngạo mà xinh xắn, ánh mắt lấp lánh như mang theo ánh sáng. Cả người toát lên vài phần tư thế cao cao tại thượng, vừa dịu dàng vừa kiêu quý, tựa như một chú công trắng thuần khiết và kiêu hãnh.


Tạ Quyến Hòa ngẩng đầu, dõi mắt nhìn công chúa cao quý của mình, khóe môi mỏng cong lên, phác ra một nụ cười đầy ý trêu chọc.


Đúng là cái đồ đàn ông chết tiệt, còn dám cười, còn dám trêu chọc cô.


Vậy thì để xem cô cho anh nếm chút khổ sở thế nào.


Đồng Uyển Thư nổi hứng đùa nghịch, bàn chân trắng mịn như sữa khẽ nâng lấy chiếc cằm hoàn mỹ không góc chết của Tạ Quyến Hòa. Những ngón chân sơn móng lấp lánh ánh sáng dịu dàng, chậm rãi vẽ theo đường nét sắc sảo nơi quai hàm anh, rồi dần trượt xuống, dừng lại ở yết hầu đang khẽ nhấp nhô, sau đó lại đặt lên ngay ngực anh. Đôi chân thon dài, trắng nõn và thẳng tắp của cô vẫn còn đọng những giọt nước nhỏ li ti, lấp lánh trong ánh sáng, rung rinh như sắp rơi xuống. Cả thân hình cô tựa như đóa anh túc đỏ kiều diễm đang nở rộ, vừa yêu mị vừa mê hoặc lòng người.


Cơ thể Đồng Uyển Thư chậm rãi nghiêng về phía Tạ Quyến Hòa, mang theo hương thơm dịu nhẹ ngọt ngào, khiến người ta như chìm đắm.


Thân hình Tạ Quyến Hòa khẽ chấn động, yết hầu lăn lên xuống, hơi thở trở nên rối loạn. Đôi mắt thâm sâu của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng công chúa kiêu ngạo trước mặt. Đột nhiên, anh nâng lấy bàn chân cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn chân trắng nõn ấy. Động tác mang theo sự thành kính như một tín đồ sùng bái thần linh, dốc trọn tất cả chân thành của mình mà hướng về vị nữ thần duy nhất.


Ngay sau đó, anh ngẩng mắt lên, trong đôi đồng tử sâu thẳm vô tận vẫn chưa tan hết ngọn lửa khao khát. Anh khẽ bật cười trầm thấp: “Đồng Đồng, em dám chơi đùa vị hôn phu của mình thế này, không sợ làm hỏng anh sao?”


Bàn chân được Tạ Quyến Hòa buông xuống chạm đất, Đồng Uyển Thư vẫn còn run rẩy. Khí thế cao ngạo vừa rồi trong chốc lát đã sụp đổ, đôi môi mềm khẽ run lên, thì thào: “Anh thật vô liêm sỉ.”


Cái gì mà đoan chính, nghiêm cẩn, toàn giả dối cả thôi!


Thấy sắc nổi lòng tham, mới chính là bộ mặt thật của tên yêu nghiệt này.


Thực ra, trong lòng Đồng Uyển Thư còn rất muốn nói rằng, chơi hỏng thì hỏng, cùng lắm thì đổi một người khác.


Nhưng những lời ấy cô không dám thốt ra trước mặt anh. Tạ Quyến Hòa, cô từng nếm trải rồi, người đàn ông này rõ ràng chính là một con sói dữ khoác lên mình lớp vỏ hào hoa xa xỉ, tâm tư tham muốn đều phơi bày ra cả.


Cô đã phải “nhảy disco” trong cơn khát khao của gã đàn ông bất cứ lúc nào cũng có thể thú tính này quá lâu rồi. Đến lúc phải biết dừng lại.


Nếu không, chẳng khác nào tự đốt lửa thiêu chính mình.


Lý lẽ này, Đồng Uyển Thư hiểu rõ hơn ai hết.


Cô tức giận hừ một tiếng, hằn học đá một cú vào ngực Tạ Quyến Hòa, rồi xoay người bỏ đi.


Tạ Quyến Hòa dựa cơ thể cao lớn, rắn chắc của mình vào mép hồ, đôi mắt sâu như vực thẳm dõi theo bóng dáng chú công kiêu hãnh nhỏ bé đã bỏ lại anh.


Anh bật cười khẽ.


Rồi cúi nhìn chính mình, quả thực cũng chẳng dễ chịu gì. Dốc công trêu chọc người ta, cuối cùng lại khiến bản thân trở nên chật vật.


Đúng là một chú công kiêu hãnh, xảo quyệt mà còn chẳng chịu nghe lời.


Phản ứng trong cơ thể quá mãnh liệt, anh chỉ còn cách bơi thêm mấy vòng cho đến khi lửa nóng kia mới dần lắng xuống.


*


Hôn lễ được tổ chức vào buổi trưa.



Buổi chiều, du thuyền sẽ neo đậu tại vùng biển nông gần cảng, có màn trình diễn du thuyền, hàng chục chiếc du thuyền đồng loạt di chuyển, xếp thành đội hình gọn gàng, biểu diễn những tiết mục đặc sắc.


Đồng Uyển Thư thay lễ phục, khoác lên mình một chiếc váy biển nhẹ nhàng. Trên boong tàu, nơi đài quan sát, cô lặng lẽ ngắm màn biểu diễn. Làn gió dịu thổi qua, khẽ nâng vạt váy và những lọn tóc mềm mại của cô. Cô đưa tay khẽ vén vài sợi tóc bay, mái tóc óng ả thuận theo gió tỏa xuống bờ lưng trắng ngần mảnh mai. Cả dáng hình ấy như một chú công kiêu hãnh khoác lên bộ lông lộng lẫy, vừa thanh tao vừa điềm tĩnh.


Mặt trời lặng lẽ rút lui, chẳng để lại một tiếng động. Ánh hoàng hôn từ từ nhuộm đỏ chân trời, phản chiếu xuống mặt biển lấp lánh gợn sóng, cũng hắt lên gương mặt tinh xảo và những đường nét mềm mại của cô. Cảnh sắc ấy tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, từ xa nhìn lại còn rực rỡ, kiêu sa hơn cả màn trình diễn của những chiếc du thuyền ngoài kia.


Không biết đã làm say đắm bao nhiêu ánh mắt.


Nhìn bóng dáng đơn độc của Đồng Uyển Thư, có vài công tử chẳng ra sao bắt đầu ngứa ngáy, muốn tiến lại gần. Thế nhưng, cô đang ngồi trong khu vực dành cho khách quý, lại là thượng khách của chủ hôn lễ, nên bọn họ vẫn chần chừ, chỉ dám đứng từ xa quan sát, chưa ai dám bước tới.


Tạ Quyến Hòa vừa bước lên, liền bắt gặp vài ánh mắt mang đầy ẩn ý xấu xa đang dán chặt vào Đồng Uyển Thư, người vẫn mải mê chăm chú xem tiết mục phía trước. Anh chỉ rời khỏi cô chưa đầy vài phút, vậy mà cảnh tượng trước mắt đã khiến gân xanh nổi lên. Mang theo cả một thân khí thế sắc bén, Tạ Quyến Hòa sải bước thẳng đến bên cạnh Đồng Uyển Thư.


Đổng Uyển Thư cảm nhận được có người tiến lại từ phía sau, mang theo hương rượu nhạt, thanh mà vương vấn.


Cô nhận ra ngay đó là bước chân của Tạ Quyến Hòa, trầm ổn, dài và quen thuộc.


Biết là anh, cô không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng tiếp tục dõi mắt theo tiết mục trên sân khấu.


Tạ Quyến Hòa dừng lại phía sau cô, đôi cánh tay rắn chắc hữu lực đặt sang hai bên thành lan can trắng. Động tác ấy mang một tư thế vây kín tràn ngập chiếm hữu, như thể con sói đối với bạn đời có sự đòi hỏi tuyệt đối, đem cô giam trọn trong lãnh địa của mình.


Chỉ có thể để lại dấu ấn và hương vị thuộc về riêng anh.


Những kẻ khác, tuyệt đối không được phép đến gần dù chỉ nửa phần.


“Em có thích một đám cưới như thế này không?” Hơi thở nóng ấm của Tạ Quyến Hòa chậm rãi lướt qua vành tai cô, giọng nói trầm thấp mà ám muội.


Tạ Quyến Hòa tiến lại quá gần khiến Đồng Uyển Thư có chút không thoải mái. Tấm lưng mảnh mai của cô khẽ căng cứng. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng khí thế trên người Tạ Quyến Hòa có gì đó bất thường. Nếu phải dùng một loài vật để hình dung, thì lúc này anh chẳng khác nào một con sói nội địa, ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh, sức chiến đấu dồi dào, toàn thân toát ra vẻ dữ tợn.


Đồng Uyển Thư đang hứng khởi, mím môi nói: “Biểu diễn du thuyền cũng khá thú vị.” Chủ yếu là bởi những người biểu diễn ai nấy đều rất đẹp trai, cơ bắp rắn chắc, thân hình cường tráng.


Khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Quyến Hòa khẽ áp vào má Đồng Uyển Thư, chắn đi tầm mắt của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chúng ta kết hôn cũng sẽ như vậy.” Còn phải lớn hơn, hoành tráng hơn, công chúa của anh nhất định sẽ là người rực rỡ, chói sáng nhất. Những kẻ để trần thế này thì không được, “Nhưng mà, lễ cưới kiểu Trung Hoa, chúng ta cũng phải có một buổi.”


“……” Cô có lên tiếng không, có gật đầu không hả? Toàn tự nói tự nghe, cái tật xấu của người đàn ông này thật nhiều, độc đoán, chuyên quyền, đúng là điều tối kỵ.


Khóe mắt Tạ Quyến Hòa liếc qua đám người không biết điều kia. Từ khoảnh khắc anh xuất hiện, những ánh nhìn ấy đã dần dần thu lại, dẫu còn vương tiếc nuối, cũng chỉ có thể tiếc nuối mà thôi.


Người đàn ông này ngồi ở khu vực khách quý tôn quý nhất, không phải hạng người như bọn họ có thể trêu chọc nổi.


Một vòng biểu diễn mới lại bắt đầu, lần này là tiết mục người bay trên mặt nước. Mỗi cặp đều hóa trang thành đôi tân lang tân nương, chúc phúc cho hôn lễ mới, pháo hoa đồng loạt nở rộ trên không trung, đẹp tựa một bức tranh.


Đôi mắt sáng long lanh của Đồng Uyển Thư phản chiếu từng chùm pháo hoa rực rỡ, cảnh tượng lãng mạn thế này ai mà chẳng thích.


Tạ Quyến Hòa nhìn thấy trong đáy mắt cô gái nở rộ từng tia sáng lấp lánh, như muôn ngàn vì sao chan chứa ngưỡng mộ.


Anh hỏi cô: “Muốn thử không?”


“Hả?” Cái này thì phải chơi thế nào chứ?


Chẳng lẽ để những cơ thể cường tráng kia bế cô sao?


Nghĩ đến việc sẽ phải tiếp xúc gần gũi đến thế, một cơn thẹn thùng lập tức ùa tới, đôi má Đồng Uyển Thư ửng hồng, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng: “Chọn người đẹp trai nhất đi.” Không quá đẹp trai thì mấy cú bay nhảy cường độ cao đó sẽ chẳng lên hình nổi đâu, tốt nhất là phải có gương mặt góc cạnh, không có khuyết điểm nào.


Trong lúc cô còn mơ mộng viễn cảnh đẹp đẽ, lực siết nơi eo lại chặt hơn mấy phần, khiến cô đau nhói. Giọng trầm thấp của Tạ Quyến Hòa rơi ngay bên tai, mang theo vài phần khó chịu và nghiến răng: “Còn muốn tìm ai?”


Chưa kịp để Đồng Uyển Thư phản ứng, Tạ Quyến Hòa đã kéo tay cô rời khỏi khu vực ngắm cảnh, nói gì đó với nhân viên bên cạnh. Một bộ thiết bị bay nước hoàn toàn mới nhanh chóng được mang tới.


Tạ Quyến Hòa bước lên, giữ thăng bằng cực kỳ vững vàng, động tác thành thạo chuyên nghiệp.


Vững chãi, đẹp trai.


Đồng Uyển Thư vẫn còn ngẩn ngơ nhìn anh, thì anh đã vươn tay ra: “Đưa tay cho anh.”


Gì cơ?


Đồng Uyển Thư hơi sững sờ, nhưng khi cánh tay rắn chắc đầy sức mạnh ấy vươn về phía mình, như thể mang theo một sức hút kỳ lạ, cô lại vô thức tin tưởng, thật sự đặt tay mình vào lòng bàn tay của Tạ Quyến Hòa.


Tạ Quyến Hòa nắm lấy những ngón tay mềm mại như không xương của cô, ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Ôm chặt lấy anh.”


Đồng Uyển Thư không dám nhìn xuống dưới, từng đợt sóng biển cuồn cuộn khiến cô thấy sợ hãi. Cô ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ anh, còn Tạ Quyến Hòa thì dùng cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo cô.


Trong khoảnh khắc, thủy phi long lao vút lên không, theo tiếng khẽ kêu của Đồng Uyển Thư, chiếc váy dài mỏng manh trên người cô cũng tung bay theo gió, tựa như múa giữa trời cao.


Trên người Tạ Quyến Hòa là chiếc sơ mi trắng bằng vải cotton lanh giản dị, phối cùng quần dài thoải mái, ăn ý như một bộ với chiếc váy bãi biển mà Đồng Uyển Thư đang mặc.


Giữa không trung, hai người như một đôi nhạn trời quấn quýt bay liệng, dịu dàng vương vấn chẳng rời.


Trên du thuyền, tiếng huýt sáo, reo hò vang dội từng đợt.


Tông Uyển Thư vừa thẹn vừa sợ, ôm chặt lấy cổ Tạ Quyến Hòa, ngước mắt lên, đôi mắt đã mơ hồ phủ một tầng sương mỏng. Giọng nói trầm thấp của Tạ Quyến Hòa vang ngay bên tai cô: “Đồng Đồng, ôm chặt hơn chút nữa. Chúng ta đổi tư thế.”



Tông Uyển Thư khẽ cắn môi, nghe lời anh, lại siết chặt hơn vòng tay ôm quanh cổ. Mặc cho Tạ Quyến Hòa giữa không trung liên tục đổi tư thế, lúc thì bế công chúa, lúc lại ôm bằng một tay, lúc thả người rơi xuống. Trong tiếng kêu kinh hãi của cô, đôi chân vô thức quấn chặt lấy eo anh, còn anh thì một tay đỡ lấy vòng eo mềm mại rồi hạ xuống đỡ cả bờ hông, giữa trời cao luân phiên thay đổi vô số dáng bay điệu nghệ.


Mỗi một tư thế bay đều đẹp trai đến mức không có giới hạn.


Đây là lần đầu tiên Đồng Uyển Thư trải nghiệm một trò k*ch th*ch đến thế. Trước kia, loại người bay trên nước này cô chỉ từng thấy người khác chơi trên mạng, dưới những video đó, các cô gái đều tràn ngập ngưỡng mộ, còn đám con trai thì khí thế hùng hổ mà nói: Bạn gái mà dám lén sau lưng chơi cái này, thì gãy chân cho xem.


Khi ấy cô từng nghĩ, sau này nếu có cơ hội nhất định cũng phải thử một lần, nhất định phải tìm một anh chàng nhỏ nhen để ôm mình.


Không ngờ lại là Tạ Quyến Hòa đưa cô đến chơi, mà còn bay ngầu đến thế.


Hóa ra ông chú này cũng biết nhiều như vậy, xem ra cũng không hẳn chỉ có mỗi sự tẻ nhạt.


Đồng Uyển Thư khẽ cúi mắt, hàng mi dày khẽ rung động từng nhịp, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.


Tạ Quyến Hòa cúi đầu nhìn cô gái ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, lực ở tay đang siết lấy eo cô càng chặt hơn, giọng nói trầm thấp: “Anh có phải là người đẹp trai nhất không?”


Đồng Uyển Thư không trả lời, nhưng trong lòng thì đã thừa nhận rồi, đẹp trai, thật sự rất đẹp trai.


Màn bay kết thúc, không hề giống mấy đoạn video mà cô từng xem, nơi các cặp đôi đều cùng nhau rơi xuống nước. Tạ Quyến Hòa ôm chặt lấy cô, đáp xuống đất vững vàng, đến một giọt nước cũng không để dính lên người cô.


Vừa chạm đất, đôi chân Đồng Uyển Thư liền hơi mềm nhũn, bước đi lảo đảo. Tạ Quyến Hòa lập tức ôm lấy cô, để cô tựa vào ngực mình nghỉ ngơi, rồi vặn mở một chai nước đưa sát đến bờ môi cô: “Uống chút nước đi, cho thoải mái hơn.”


Anh không dám chơi quá mạo hiểm, chỉ bay vừa phải, không quá cao, sợ cô chịu không nổi.


Đồng Uyển Thư thuận theo bàn tay Tạ Quyến Hòa mà ôm lấy chai nước, khẽ uống một ngụm.


“Ổn chứ?” Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô.


Cô gật gật đầu, “Sao anh lại biết chơi cái này?” Trông rất chuyên nghiệp.


“Không khó.” So với huấn luyện trên nước trong quân đội, cái này chẳng đáng là gì, chỉ như trò trẻ con.


Đúng là người đàn ông tự cao.


Còn ra vẻ đắc ý nữa chứ.


Đồng Uyển Thư nép trong lòng Tạ Quyến Hòa một lúc, ngẩng đầu nhìn mặt biển tĩnh lặng đang được từng lớp ánh hoàng hôn phủ lên, đẹp hơn bất cứ buổi chiều tà nào cô từng thấy.


“Có muốn ra khơi chơi không?” Tạ Quyến Hòa cầm chai nước cô vừa uống, ngửa đầu uống một ngụm lớn.


Ngay lúc này sao?


Ra khơi kiểu gì chứ?


“Đợi anh ở đây.” Lời nói vừa dứt, anh quay người rời đi.


Ánh mắt Đồng Uyển Thư dừng lại nơi chai nước đã vơi đi một đoạn đáng kể.


Anh uống nước của cô?


Cô khẽ cúi mắt, cắn nhẹ môi, ngón tay khẽ gãi lên bờ môi mình.


Vài phút sau, Tạ Quyến Hòa lái một chiếc du thuyền đến trước mặt cô, vươn tay ra.


Đồng Uyển Thư bước lên du thuyền, ngay sau đó, Tạ Quyến Hòa điều khiển con thuyền rời khỏi du thuyền lớn.


Giữa tháng Năm, thời tiết ở Lộc Thành đã rất ấm áp, mặt biển lúc hoàng hôn còn vương theo từng làn gió ấm nhẹ. Tạ Quyến Hòa chậm rãi lái du thuyền lướt đi, từ mặt biển tĩnh lặng tiến vào vùng nước được phủ kín bởi ánh chiều tà. Dư quang của ráng chiều chẳng hề keo kiệt, từng chút một phản chiếu lên gương mặt và toàn thân họ.


Đồng Uyển Thư lấy điện thoại quay lại một đoạn cảnh biển cùng đường chân trời ngập sắc đỏ cam của hoàng hôn. Ống kính khẽ xoay, một gương mặt nghiêng hoàn hảo bất chợt lọt vào khung hình, Tạ Quyến Hòa mang kính râm, lộ ra đường viền hàm sắc nét, cùng vóc dáng rắn rỏi dưới lớp sơ mi, tất cả đều bị cô thu trọn trong khung máy.


Tim Đồng Uyển Thư đập thình thịch, cô cúi đầu, gò má dần phủ một tầng đỏ ửng, chẳng rõ là do ánh hoàng hôn nhuộm lên hay vì nguyên do khác.


Đang còn ngẩn ngơ nhìn đoạn video mình vừa quay, giọng trầm thấp của Tạ Quyến Hòa vang lên: “Muốn thử không?”


“Hả?” trong đôi mắt sáng của Đồng Uyển Thư thoáng hiện chút kinh ngạc.


“Lái du thuyền.” Tạ Quyến Hòa nhìn cô.


“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, khẽ đáp. Cô đâu biết lái.


Đồng Uyển Thư liều mạng lắc đầu, kiên quyết từ chối. Nhưng Tạ Quyến Hòa lại vòng tay ôm ngang eo, trực tiếp đặt cô vào trước mặt mình, ngay trước khu vực vô lăng điều khiển du thuyền.


Đôi bàn tay anh bao trọn lấy tay cô, dẫn dắt chạm vào cần điều khiển bên cạnh, vừa thao tác vừa giới thiệu cho cô về các chức năng và cách sử dụng của bảng điều khiển.


Đồng Uyển Thư nghe giọng nói chậm rãi, trầm thấp của anh vang bên tai, tâm trí lại hơi trôi dạt ra ngoài. Giọng anh trời sinh đúng là có thiên phú lồng tiếng, sau này kiểu gì cũng phải bắt anh thu cho mình vài câu mới được.


Giọng trầm thấp của Tạ Quyến Hòa vẫn vang bên tai cô: “Đẩy cả hai cần về phía trước là đi thẳng, chỉ dùng một cần thì điều khiển hướng, ví dụ kéo ngang cần bên trái.” Lời vừa dứt, du thuyền dưới sự điều khiển của anh liền xoay vòng lớn ngay tại chỗ.


Đồng Uyển Thư, vốn đang để tâm trí trôi xa, bị dọa đến thót tim, “Á” Cô lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. Ngẩng mắt trong hoảng hốt, tầm nhìn của hai người chạm nhau, ánh mắt giao hòa, sâu thẳm mà quấn quyện chẳng dứt.



“Sao vậy?” Tạ Quyến Hòa trầm mắt nhìn cô.


“Vừa mới va vào chân anh đấy.” Đồng Uyển Thư trừng mắt liếc anh, giọng đầy bực bội. Đúng là đàn ông thô lỗ.


Mu bàn chân cô đập mạnh vào xương ống chân anh, mà chẳng hiểu người này rèn luyện kiểu gì, toàn thân cứng rắn chẳng khác nào tường đồng vách sắt.


Ánh mắt Tạ Quyến Hòa bắt gặp một tầng sương mỏng phủ lên trong đôi mắt cô, sâu thẳm nơi đáy mắt anh chợt siết lại: “Xin lỗi. Để anh xem.”


Anh bế cô ngồi xuống boong thuyền, gỡ bỏ kính râm, cúi xuống tháo đôi dép bãi biển trên chân cô ra. Trên mu bàn chân trắng nõn hiện rõ một vệt đỏ ửng.


Tạ Quyến Hòa hít sâu một hơi, gương mặt thoáng hiện vẻ hối hận, trong lòng ngập tràn tự trách, là anh quá đáng, ra tay không biết nặng nhẹ.


Đầu ngón tay thô ráp của anh khẽ xoa lên vết đỏ, cúi đầu, thành kính mà dịu dàng hôn lên mu bàn chân Đồng Uyển Thư.


Ngón chân cô khẽ co lại, trong lòng vừa ngượng vừa lúng túng, sao lại hôn mu bàn chân cô nữa chứ.


Ánh hoàng hôn phản chiếu xuống mặt biển, cũng in đậm trong trái tim mỗi người.


Gió biển khẽ lướt qua, ánh chiều tà phủ rực rỡ lên toàn bộ du thuyền, trời và biển như liền một dải.


Đồng Uyển Thư cúi đầu chọn ảnh, vừa rồi chụp được không ít tấm đẹp, toàn là tư liệu ngon lành có thể đăng lên vòng bạn bè.


Tạ Quyến Hòa đang nghe điện thoại: “Ừm, còn cần thêm chút thời gian. Cứ tạm giữ bên cậu trước.”


Cuộc gọi công việc ngắn ngủi kết thúc, anh liền tiến lại gần cô gái vẫn đang tỉ mỉ chọn ảnh, một cánh tay chống xuống phía sau lưng cô, hơi cúi người: “Vừa rồi em chụp được những gì?”


Khoảnh khắc anh đột ngột ghé sát, Đồng Uyển Thư hoàn toàn không chuẩn bị, tim đập loạn nhịp, vội đáp: “Biển.”


“Có anh không?” Tạ Quyến Hòa nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt trọn.


Hai người đứng gần nhau, chỉ cần nhích thêm chút nữa là có thể chạm vào má đối phương.


Tim của Đồng Uyển Thư lỡ mất một nhịp, cô chột dạ quay đầu sang chỗ khác, “Không có.” Cô đã nói dối, tim đập thình thịch.


Tạ Quyến Hòa không cho cô cơ hội trốn tránh, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, giam chặt trong vòng tay mình. Cô nhỏ nhắn quá, vòng eo vừa mảnh vừa mềm. Anh cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại của cô, toàn bộ hiện ra đều là những bức ảnh xinh đẹp của cô, “Thật sao?”


Đồng Uyển Thư khẽ mím môi, khẽ hừ một tiếng, giống hệt một con mèo nhỏ làm nũng, giơ móng vuốt mềm mại không hề có sức tấn công, chỉ chuyên cào vào trái tim người ta.


Tạ Quyến Hòa nhìn cô gái ngay trong tầm tay, trong lòng dấy lên ý muốn phạm luật, ngón tay thon dài nâng cằm tinh xảo của Đồng Uyển Thư.


Đang chăm chú chỉnh sửa ảnh, Đồng Uyển Thư bất ngờ bị người đàn ông bá đạo nâng cằm lên, không khỏi phát ra một tiếng “ưm” đầy bất mãn.


Ánh mắt Tạ Quyến Hòa gắt gao khóa chặt lấy đôi môi mềm mại ấy, đáy mắt sâu như mực, hơi thở dần trở nên nặng nề. Tia hoàng hôn rực rỡ phủ lên làn da trắng mịn như sữa của cô gái, những mảng sáng tối giao hòa, càng tôn lên vẻ kiều diễm mê người.


Hơi thở của anh dồn dập, giọng trầm thấp vang lên: “Đồng Đồng, anh xin lỗi.”


Đồng Uyển Thư còn chưa hiểu lời xin lỗi ấy có ý gì, thì Tạ Quyến Hòa đã mạnh mẽ áp xuống, cuối cùng không kiềm chế nổi cám dỗ, nhân lúc ánh hoàng hôn ngày càng rực rỡ, hôn lên bờ mềm mại mà anh ngày đêm mong nhớ.


Trong hơi thở tràn đầy hương thơm ngọt ngào nhưng không hề ngấy trên người cô, mùi hoa hồng khô hòa quyện cùng chút hương Pháp tinh tế. Anh chỉ thấy bản thân vốn luôn điềm tĩnh, tự chủ, giờ như sắp hoàn toàn mất kiểm soát, xé bỏ lớp vỏ hào nhoáng, để lộ bản chất nguyên thủy nhất.


Đồng Uyển Thư không hề đáp lại nụ hôn, nhưng hết lần này đến lần khác, Tạ Quyến Hòa vốn chẳng phải người dịu dàng. Anh ngang ngược muốn chiếm lấy mọi hơi thở của cô.


Cô như chú cá mất đi dưỡng khí, đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn, nhẹ bẫng, theo bản năng mà quên mất cả suy nghĩ.


Mặc cho bờ môi nóng bỏng và ẩm ướt của anh từng lớp áp xuống, đầu lưỡi chậm rãi tiến vào, khẽ tách ra hàm răng ngọc ngà của cô.


Nâng đỡ lấy cô, để cô ngồi vắt ngang trong lòng mình, hoàn toàn bị anh khống chế, chẳng còn chút sức lực chống cự.


Mặc kệ bão giông, cuối cùng cũng sẽ tìm được bến đỗ của riêng mình.


Sau một khoảng thời gian dài, Đồng Uyển Thư bị ép nằm úp trong lòng Tạ Quyến Hòa, mềm nhũn không còn chút sức lực. Tạ Quyến Hòa dựa lưng vào lan can trên boong thuyền, một tay đỡ lấy đầu cô, tay còn lại thô ráp khẽ xoa vùng eo cô qua lớp váy mềm mại. Anh cúi đầu, ánh mắt sâu hun hút nhìn đôi môi cô vừa bị anh hôn đến ửng đỏ, long lanh nước. Thở khẽ, thanh quản rung lên, giọng trầm thấp: “Xin lỗi là anh không giữ lễ nghi, đã quá bạo dạn.”


Đúng kiểu làm dáng.


Hoàn toàn không có thành ý.


“Biết vậy còn làm à?” Cô gần như ngạt thở, nhưng anh vẫn không dừng.


Sự chiếm hữu của người đàn ông này mạnh đến đáng sợ.


Chuyện này, anh tuyệt đối không nghe ý cô một chút nào.


Không phải người hiền lành.


Rất hoang dã.


Cô phải giành lại quyền kiểm soát, tuyệt đối không thể bị anh thao túng.


Vừa nói lời xin lỗi một cách vô tình, anh vừa siết chặt cô trong vòng tay, như một con sói dữ giăng trọn lấy con mồi thuộc về mình.



Ngực anh rắn chắc, nóng bỏng như dung nham, dường như muốn nung chảy cô.


Đồng Uyển Thư khẽ dùng những ngón tay thon thả đẩy lên ngực Tạ Quyến Hòa, giọng dịu dàng: “Như thế không thoải mái. Em muốn đứng dậy.”


Tạ Quyến Hòa nới tay ra một chút, thấy cô định đứng, chân cô còn run rẩy, sợ cô té, liền đưa tay đỡ lấy.


Đồng Uyển Thư đứng lên, xoay người, đôi bàn chân trắng nõn đặt lên ngực Tạ Quyến Hòa, nhìn xuống như một nữ hoàng cao quý, khẽ hừ một tiếng: “Nếu anh muốn cưới em, phải biết chiều em, theo ý em, làm em vui. Không được làm những việc em không muốn.” Như nụ hôn suốt mấy chục phút vừa rồi, chỉ vài phút thôi cô đã chịu không nổi, nhưng anh vẫn không dừng. Nếu không nói rõ với anh, sau này chẳng biết sẽ còn bị anh ép đến mức nào. Cô không muốn, thì anh phải dừng, bất kể là khi nào.


“Được.” Tạ Quyến Hòa mỉm cười, ánh mắt sâu sắc thoáng vẻ mãn nguyện ngắn ngủi, sau đó tràn đầy cưng chiều.


Đồng Uyển Thư khẽ híp mắt, không tin: “Thật sao? Vậy thì cất hết mấy ý nghĩ đó đi.” Cô không hề mù quáng, nhìn rõ mọi chuyện.


Lúc này, cô như một chú cáo nhỏ tinh tường, biết rõ ý nghĩ trong đầu anh.


Bị soi tỏ tường, Tạ Quyến Hòa lại cười trêu.


Anh vẫn muốn tiếp tục, hôn cô, mạnh mẽ hơn, áp chặt cô vào trong lòng.


“Không được.” Giọng trầm thấp của anh đầy quyết đoán. Ngoài việc này ra, mọi thứ khác, anh đều sẽ nghe theo, chiều theo cô.


Đồng Uyển Thư lại híp mắt, mang theo vẻ dò hỏi: “Cái gì không được?”


Sau bao khó khăn vượt qua sa mạc hoang tàn vô sinh, cuối cùng anh cũng có cơ hội bắt được công chúa trong tòa tháp ngà.


Một lần nếm thử thôi, sao có thể chỉ dừng lại ở đó.


Càng không thể chỉ nếm qua loa.


Đôi mắt sâu thẳm, u tối của Tạ Quyến Hòa dừng lại trên vết đỏ nhạt nơi mu bàn chân cô gái, do chân anh va vào, ánh mắt anh lặng đi, rồi nhanh chóng kiềm chế cảm xúc: “Được, nghe em.”


Nói xong, anh lại một lần nữa ôm chặt Đồng Uyển Thư vào lòng, giọng trầm khàn: “Đồng Đồng, lần này về, chúng ta bắt đầu chuẩn bị đám cưới nhé.”


Chuyện này, phải theo ý anh. Phải nghe.


Sự kiềm chế, nghị lực của anh giờ đã cạn kiệt. Anh chỉ muốn có được cô, muốn cô trở thành của riêng mình. Ý nghĩ ấy mạnh mẽ, quẩn quanh trong tâm trí anh vô số lần, không ngừng nghỉ.


Mọi vẻ ngoài nghiêm túc, tự chủ, trước mặt công chúa của anh, đều bị xé bỏ hết.


Anh chẳng có ý định chậm rãi tìm hiểu cô.


Sau khi kết hôn, sống dưới cùng một mái nhà, trên cùng một chiếc giường, mới là cách tốt nhất để hiểu nhau.


Còn việc công chúa có yêu anh hay không, thì có liên quan gì đâu.


Cô thuộc về anh, cả đời này đều là của anh.


Đồng Uyển Thư nhìn Tạ Quyến Hòa với vẻ ngoài điềm tĩnh tự chủ, nhưng thấy ánh mắt u tối len lỏi, khóe miệng thoáng vẻ tinh quái, nghi ngờ nặng nề rằng anh chẳng hề ghi nhớ những gì cô vừa nói.


*


Hành trình vốn chỉ một ngày một đêm, cuối cùng kéo dài thành ba ngày, rồi lại thành năm ngày.


Cũng có phần tự do phóng khoáng.


Cô đăng lên vòng bạn bè: ánh hoàng hôn, mặt biển tĩnh lặng.


Còn có hình bóng tuyệt đẹp của cô, khẽ lướt tay qua mái tóc, bước đi trên cát, váy dài bay bổng, thân hình nhè nhẹ đung đưa.


Nhất Nhất Nhất: Ôi trời ơi, công chúa Đồng Đồng đẹp tuyệt luôn, ai chụp mấy tấm này cho cậu vậy, “ông già” à?


Công chúa Đồng Đồng: cute với kiểu chữ V tay hoạt hình JPG.


Nhất Nhất Nhất: Ông chú giỏi vậy sao ạ? Đã bị thuần phục rồi à?


Anh Anh Anh: Gọi vậy thiếu lễ phép lắm, tốt nhất đừng để mẹ thấy.


Nhất Nhất Nhất: lè lưỡi GIF.


Một người bạn đã hơn hai tháng không liên lạc bỗng nhắn tin.


Fay: [Sara, cậu Đới nói là vị hôn phu của cậu là một con thú đội lốt người.] Anh ta bị bố nhốt trong nhà học kinh doanh, tất cả đều là chiêu trò của Tạ Quyến Hòa, nguyên văn là ‘Cái gã hôn phu đáng hổ thẹn đó của Đồng Đồng là một con thú đội lốt người’.


Fay: [Sara, cậu định trở thành bậc thầy huấn luyện thú à?]


Nghe cái nghề “bậc thầy huấn luyện thú” này cũng thú vị phết.


Có khi còn vui hơn ý tưởng ban đầu của cô.


[Tác giả nói vài lời:


Đến rồi đến rồi, ngày mai không cập nhật nhé, xin nghỉ một hôm. Chương sau sẽ chính thức bàn chuyện cưới hỏi nè~ hì hì hì hì——]


Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Story Chương 20
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...